Màn đêm mông lung tối đen, ánh trăng sáng bạc như tuyết trắng.

Trong Thần cung, những bước chân vội vã nhưng không ai dám hó hé một tiếng. Các Thái y đến đây đều bày ra bộ dạng ủ dột.

Hoàng đế tức giận đến cực điểm, lớn tiếng quát tháo, rồi đuổi các Thái y ra ngoài.

Trên long sàng, Lộ Ánh Tịch đang rơi vào hôn mê, nhưng mày vẫn nhíu chặt không tha, nét mặt khổ não. Chiếc váy ngủ bằng gấm trên người nàng đã bị mồ hôi thấm đẫm, vì thế mà cơ thể nàng càng lạnh thêm.

Hoàng đế cúi người đưa tay sờ trán nàng, ánh mắt nhất thời tối sầm đi. Lạnh buốt như vậy, nàng vừa phải chịu đựng cơn đau do bệnh tim mang đến, nay lại phải chịu thêm hàn độc tái phát. Chính hắn đã từng nếm trải khổ sở khi bị cái lạnh tận xương tủy của hàn độc hành hạ. Hắn khắc sâu trong lòng những đêm dài khó ngủ, cho dù có đốt thêm mấy lò sưởi cũng không đủ sức chống lại cái lạnh từ trong cơ thể.

Hoàng đế cho các cung nhân hầu hạ lui hết. Hắn tự mình cởi quần áo, ngay cả đồ trong cũng thay ra, khi toàn thân không còn mảnh vải mới chui vào trong chăn.

Khi Hoàng đế ôm thân thể lạnh ghê người của nàng vào lòng, cảm thấy như đang ôm một khối băng, ngay cả hít thở cũng thấy rét run. Nhưng hắn một mực không buông tay mà càng giữ chặt nàng hơn.

Không biết đã qua bao lâu, nhiệt độ cơ thể của hai người ấm như nhau. Lộ Ánh Tịch mới từ từ khôi phục tinh thần được đôi chút.

“Ánh Tịch?” Hoàng đế khẽ gọi nàng, thấy nàng run rẩy hàng mi dài và mở mắt ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch yếu ớt nói, ánh mắt mù mịt được bao phủ một tầng hơi nước, trong lòng trăm mối tơ vò, nhất thời không biết phải hỏi hắn từ đâu. Nàng biết hắn nhất định nắm rõ thân thế thật sự của nàng, nhưng không biết mở miệng hỏi thế nào? Nàng không phải công chúa Ô Quốc, vậy nàng là ai? Còn phụ mẫu của nàng ở phương nào? Mọi thứ mười tám năm qua đã bị đạp đổ chỉ trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên không tìm được chính mình, không biết mình là ai, vì sao tồn tại trên cõi đời này? “Tim nàng còn đau không?” Hoàng đế nâng cằm của nàng lên, để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn của nàng, nhỏ giọng nói: “Không được từ bỏ, một lần cũng không được.”

“Không có mấy lần nữa.” Tiếng nói Lộ Ánh Tịch khẽ khàng như có như không, cùng thêm mấy phần cay đắng. Nếu nàng không phải công chúa Ô Quốc, thì cuộc hôn nhân hòa thân này cũng đã mất đi cái ý nghĩa nguyên bản của nó rồi. Hạ Như Sương đã nói đúng một điều, nàng quả thật không có tư cách chiếm đoạt vị trí Hoàng hậu này. Và hiển nhiên, nàng càng có thêm lý do để dứt khoát ra đi.

“Không có sự cho phép của Trẫm, ai cũng không được mang nàng đi, cho dù đó là ông trời đi chăng nữa!” Hoàng đế nhìn thật sâu vào đáy mắt của nàng, ngón tay vô ý thức siết chặt cằm của nàng, ngang ngược không cho nàng lẩn tránh: “Trẫm không cho phép nàng dùng bất kỳ lý do gì để trốn tránh, lùi bước!”

“Nếu số mệnh đã như vậy, cho dù Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn cao quý, cũng có thể làm được gì?” Lộ Ánh Tịch cong môi cười gượng, nụ cười chua xót. Nàng đã hỏi sư phụ, duyên phận phu thê của nàng và Mộ Dung Thần Duệ có phải chỉ có một năm, sư phụ không có trả lời nàng. Có lẽ, vận mệnh thật sự đã được định trước như vậy rồi.

Bàn tay dưới chăn của Hoàng đế siết chặt lại, đôi mắt thấm nhuần vẻ ảm đạm. Đúng vậy, cho dù hắn ngang ngược cùng điên cuồng lớn tiếng, nhưng lòng hắn hiểu rất rõ. Nếu như ông trời muốn dẫn nàng đi, hắn cũng chỉ cam chịu đứng nhìn. Loại cảm giác bất lực này khiến hắn không thể không căm ghét chính mình!

Lộ Ánh Tịch lẳng lặng ngóng nhìn hắn, đau đớn không che giấu được trong mắt hắn cũng làm nàng thương tâm theo. Hắn thật lòng với nàng sao? Thế nhưng, ai có thể cam đoan hắn vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ? Ở chốn thâm cung trăm hoa đua nở này, đến một ngày nào đó hắn sẽ chán nhìn bông hoa thược dược mạnh mẽ, chuyển sang thích hoa nhài tươi mát hoặc là hoa mẫu đơn xinh đẹp.

“Nếu như không phải vì bệnh của Thần thiếp đến thuốc và châm cứu đều vô hiệu, Hoàng thượng có thể nào bỏ xuống mâu thuẫn và thành kiến đâu chứ?” Nàng nhìn hắn, thỏ thẻ hỏi.

Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát mới đáp trả nàng: “Trẫm không muốn nói dối. Nếu như nàng vẫn nhất quyết muốn đối địch với Trẫm, Trẫm không cách nào bảo đảm sẽ không có lúc phải dùng đến vũ lực.”

Lộ Ánh Tịch khẽ khàng “À” một tiếng, không cảm thấy thất vọng, mà ngược lại nhận thấy nên là như vậy. Đây mới chính là sự ngạo nghễ của bậc Đế vương đứng trên thiên hạ của hắn.

“Tội gì phải đặt giả thiết không xảy ra chứ?” Hoàng đế hạ thấp giọng, lại giơ tay kéo nàng vào lòng, “Quý trọng hiện tại không tốt sao?”

“Tốt ạ.” Lộ Ánh Tịch nghe lời lên tiếng trả lời, im lặng một lúc liền cúi đầu hỏi: “Hoàng thượng có biết phụ mẫu thân sinh của Thần thiếp là ai không?”

“Biết.” Hoàng đế nhìn nàng chăm chăm, giọng điệu an ủi: “Bất kể phụ mẫu của nàng là người nào, nàng đã là nữ nhi xuất giá, thì nàng phải tòng phu. Cho nên nàng đừng bận tâm nữa.”

“Sao lại không bận tâm cho được chứ? Chừng đó mười tám năm của Thần thiếp vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế người đó căn bản không phải là phụ thân của Thần thiếp!” Lộ Ánh Tịch không kiềm được cất cao giọng, nhưng lập tức lại nín lại, chỉ cười khổ. Phải chăng từ khi nàng được sinh ra đã được xem là một quân cờ.

Hoàng đế không nói, nhịp nhàng vỗ về lưng nàng, như một sự an ủi không cần lời nói.

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, quay mặt sang một bên gối đầu lên vai hắn. Nếu hắn có thể tra ra thân thế của nàng, thì nhất định nàng cũng có thể điều tra được. Thế nhưng biết được chân tướng thì có tác dụng gì đây? Đa phần chân tướng đều tàn khốc lại xấu xa, chỉ e lại làm trái tim tổn thương thêm một lần nữa mà thôi.

Bàn tay ấm nóng của Hoàng đế vuốt ve lên xuống men theo sống lưng của nàng, cứ từ từ dịu dàng mà không gián đoạn.

“Ánh Tịch có còn nhớ nàng đã hứa sẽ múa một điệu Kinh hồng vũ nhân ngày sinh nhật của Trẫm hay không?” Giọng hắn rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như đang tán gẫu với nàng.

“Sinh nhật của Hoàng thượng là vào tháng chạp?” Lộ Ánh Tịch vẫn không ngẩng đầu, vùi mặt vào hõm vai của hắn, giọng nói nghèn nghẹt vang lên.

“Ừ.” Hoàng đế khẽ nhếch môi, vui vẻ cười. Động tác dựa dẫm trong vô thức của nàng làm hắn cảm thấy vui sướng.

“Sinh nhật của Thần thiếp là vào tháng mười một.” Nàng dang một tay ôm thắt lưng của hắn. Nàng muốn trốn tránh việc phải mổ xẻ bộ mặt thật đằng sau thân thế phức tạp của nàng, nên nàng liền sa vào vòng tay ấm áp của hắn ngay lúc này.

“Trẫm biết, Trẫm cách nàng vừa đúng một tháng.” Trong đôi mắt Hoàng đế sóng sánh ánh sáng vui tươi, cũng đưa tay vòng quanh thắt lưng của nàng. Giọng nói rất dịu nhẹ cùng yêu chiều vang lên: “Nàng muốn nhận quà sinh nhật thế nào? Đến lúc đó Trẫm dẫn nàng ra cung du ngoạn một ngày được không?”

“Không thích.” Nàng khó chịu phản đối nói: “Hay là Hoàng thượng cũng múa một bài vì Thần thiếp nha?”

“Hay quá ha, nàng lại lấy Trẫm ra đùa bỡn!” Hoàng đế giả vờ bực tức, véo nhẹ eo của nàng một cái.

Nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhồn nhột nên vừa cười vừa dịch người ra. Nhưng hắn bỗng xoay người chặn nàng lại, từ trên cao nhìn nàng chăm chú.

Ánh mắt hắn như ngọn lửa nóng cháy. Đến lúc này nàng mới phát giác hắn không mặc quần áo, nàng khẽ rùng mình một cái.

“Hoàng thượng…” Nàng ậm ừ gọi hắn, mặt đỏ ửng, cảm giác ngượng ngùng bùng phát.

Hoàng đế nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt như đại dương sâu thẳm, nhưng tầng tầng lớp lớp cơn sóng ngầm ám muội mạnh mẽ tuôn trào.

“Thân thể nàng có thể chịu nổi không?” Tiếng nói của hắn trở nên khàn đặc, tựa như đang phải chống chịu điều gì.

Lộ Ánh Tịch không cách nào trả lời được, chỉ quẫn bách quay đầu đi.

Hoàng đế chống hai tay để nâng cơ thể lên, tránh đè nặng lên nàng. Hắn kiềm nén một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đành cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng.

Nụ hôn nhẹ nhàng phảng phất như cơn mưa phùn rả rích ngày xuân, vừa dịu dàng vừa dai dẳng.

Lộ Ánh Tịch ngửa mặt lên đón nhận đôi môi ấm áp và mềm mại của hắn. Cánh môi nhè nhẹ vuốt ve, nàng dần dần cảm thấy vẫn chưa đủ, hai tay nàng vòng qua cổ hắn, còn chủ động lè lưỡi dụ dỗ hắn.

Thân thể cao lớn của Hoàng đế chấn động khuôn nguôi. Đầu lưỡi như có ý thức của chính nó, tiếp nhận khiêu chiến của nàng, nhiệt tình cùng dây dưa hòa quyện với nhau. Dường như nàng có chút gấp gáp, gặm nhấm lung tung môi của hắn, lại giống như nàng đang phát tiết vừa dùng sức vừa dữ dội.

Cơ thể hắn càng ngày càng nóng, không dằn lòng được gầm nhẹ một tiếng, đôi môi bắt đầu thăm dò xuống dưới. Hắn chui vào trong áo ngủ, nhanh chóng hôn lên tấm thân hấp dẫn của nàng. Dưới chiếc chăn không một tia sáng, thì xúc cảm lại càng nhạy cảm hơn, những nụ hôn in dấu trên từng tấc da thịt trắng mịn mềm mại của nàng. Hắn vừa vuốt ve vừa hôn khắp nơi, tất cả cảm giác đều sống dậy, bụng dưới căng cứng khó nhịn. Chưa từng có nữ tử nào có thể khiến hắn ham muốn như vậy!

“Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch rên rỉ thành tiếng, hai gò má ửng hồng, ánh mắt lại mơ màng. Nàng muốn phóng túng, muốn trầm luân, không muốn nghĩ đến điều gì nữa…

“Sao?” Thanh âm của nàng làm Hoàng đế giật mình, nhất thời tỉnh táo hơn đôi chút, vội vã dừng tay, “Ánh Tịch, nàng không sao chứ?”

Hắn đè nén dục vọng, nhấc người dậy nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, lo lắng lấy tay sờ trán của nàng, “Nhưng nàng đang phát sốt?”

Lộ Ánh Tịch mím môi lắc đầu, vẻ mặt thẹn thùng. Lúc này Hoàng đế mới thở dài an tâm, cúi xuống in nhẹ nụ hôn lên môi nàng, sau đó mới nằm xuống bên cạnh nàng.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch gọi khẽ. Lòng nàng có nghi hoặc, hắn không muốn tiếp tục sao? Ý nghĩ này vừa hiện lên làm nàng sợ hãi chính mình. Nàng không chống cự việc thân mật với hắn một chút nào sao? Phải chăng thân thể lẫn trái tim đều đã chấp nhận hắn rồi ư? Bắt đầu từ khi nào, nàng cũng không biết…

“Nàng vừa phát bệnh, không thích hợp với hoạt động mệt nhọc. Nàng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Hoàng đế vừa dịu dàng, vừa lưu luyến xoa nhẹ mái tóc dài của nàng.

Gò má nàng lại nóng lên, vì dục vọng đang nảy nở trong lòng mà cảm thấy xấu hổ không thôi.

Hoàng đế rút tay lại, nhắm tịt mắt lại, cố gắng ngầm điều tiết hơi thở dồn dập của chính mình.

Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, thấy mi mắt hắn run run, nàng liền duỗi tay nắm bàn tay đang đặt dưới áo ngủ của hắn. Không ngoài dự đoán của nàng, tay hắn đang nắm chặt lại.

Nàng mỉm cười, nghiêng người ôm hắn. Hắn lập tức cứng đờ, bỗng chốc mở to mắt ra.

“Ánh Tịch?” Ánh mắt hắn phát sáng, thăm dò gọi nàng.

Nàng gật nhẹ đầu mà không lên tiếng.

Ngọn lửa nóng bỏng trong mắt hắn lại bùng cháy mãnh liệt, hắn nhanh nhẹn xoay người, bao bọc nàng dưới thân người của hắn.

“Lần này Trẫm sẽ không bỏ dở nửa chừng nữa đâu!” Hắn khàn giọng tuyên bố một câu, không chờ nàng đáp lại, hắn đã cúi xuống che mất đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng. Hắn nhen nhóm lại khát khao trong lòng nàng lần nữa, làm nàng mê muội, khiến nàng tiếp nhận hắn, cùng hắn trầm luân, cùng hắn mê luyến triền miên.

Trên long sàng rộng lớn cao quý, trong lúc này đang chất đầy tình cảm ngọt nào, ấm nồng vui vẻ. Chiếc màn che màu vàng kim bay lất phất, tựa như đang chia cách thế giới hai người mặn nồng với thế tục hỗn loạn ngoài kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện