Trở lại Thần Cung, Lộ Ánh Tịch đứng lặng trong đình viện không người, đứng cả buổi vẫn không động đậy, khuôn mặt thất thần.

Sư phụ gặp nạn. Ngay cả mười Hi vệ cũng không bảo vệ được y? Thực ra chỉ dựa vào thực lực của một mình sư phụ, cũng có thể thuận lợi trở về Ô Quốc. Trừ khi… y tự nguyện để người ta bắt đi? Nàng ngẩng đầu nhìn màn đêm ở trên cao, xa thẳm kia. Bầu trời sao sáng lấp lánh, rực rỡ đến lóa mắt. Mà bốn bề lại thoang thoảng mùi hương hoa quế thanh nhã, dịu ngọt.

Khung cảnh xinh đẹp thần tiên là vậy, nhưng không thể vỗ về làm nguôi ngoai nỗi chua xót, bất lực phập phồng trong lòng nàng. Nàng không định trách sư phụ, nàng muốn cảm thông thấu hiểu người. Thế nhưng dù nỗ lực đến đâu, nàng cũng mù mịt khó hiểu, vì sao sư phụ để mặc người ta hiếp đáp? Chẳng lẽ y không biết, nàng sẽ lo lắng? Chẳng lẽ y không hiểu, bởi vì đó mà cuộc sống của nàng ngày đêm lo lắng bất an?

Nàng hít thở sâu một hơi, nhếch môi cười mang vài phần cay đắng. Hoa quế năm nay trổ bông sớm, so với năm trước sớm hơn một tháng. Nàng còn nhớ như in, vào một năm nọ, cũng vào mùa hoa quế thơm ngát nức mũi. Nàng quấn quýt bên sư phụ, y thổi sáo phụ họa điệu múa Kinh hồng vũ của nàng. Tiếng sáo réo rắt bay bổng, y phục múa phất phơ, nàng múa lượn bên cạnh y, trong mắt nàng không dung nạp bất kỳ ai, chỉ có hình ảnh một người mặc bộ áo dài xám. Khuôn mặt nho nhã lấp ló đó đã được nàng khắc sâu trong lòng.

Nhưng chỉ có một lần duy nhất đó mà thôi. Sau này nàng chưa từng múa lại lần nào. Nàng đối với những lời y đã nói, nhất mực bảo gì nghe vậy.

“Bao lần tiêu tấu giữa trời hoa, ngân hà tựa cửa đứng trông xa.” Nàng cúi đầu ngâm nga, tự phối nhạc điệu cho bài thơ, cơ thể mềm mại xinh đẹp chuyển động, nhẹ nhàng tự nhiên.

“Như là sao sáng rơi đêm ấy, vì ai phong sương tụ nửa khuya?”[1] Miệng nàng vẫn nhấp nháy ca vang, điệu múa không ngừng bay lượn như cánh chim xanh biếc, uyển chuyển như rồng dạo chơi[2].

[1] Là hai câu trong bài thơ thứ mười lăm trong số mười sáu bài thơ thuộc chùm bài thơ “Khỉ hoài” của Hoàng Trọng Tắc; hai câu còn lại của bài thơ là:

“Triền miên nghĩ ngợi gọt vết chai, uyển chuyển thương tâm bỏ u hoài;

Dăm ba năm cũng như dăm ba tháng, chỉ thương rượu ấy chẳng hề phai.”

[2] Đây là câu thơ được trích trong bài “Trường sa cửu nhật đăng đông lâu quan vũ” của thi nhân nổi tiếng thời Vãn Đường là Lý Quần Ngọc; bài thơ khen ngợi điệu múa Kinh hồng Vũ. Phiên âm bài thơ:

Nam quốc hữu giai nhân, khinh doanh lục yêu vũ.

Kinh hồng vũ

Hoa diên cửu thu mộ, phi mệ phất vân vũ.

Phiên như lan điều thúy, uyển như du long cử.

Việt diễm bãi tiền khê, ngô cơ đình bạch trữ.

Mạn thái bất năng cùng, phồn tư khúc hướng chung.

Đê hồi liên phá lãng, lăng loạn tuyết oanh phong.

Trụy nhị thì lưu hễ, tu cư dục tố không.

Duy sầu tróc bất trụ, phi khứ trục kinh hồng.

Tiếng ca càng lên cao, trong veo mềm mại, giống như tiếng suối róc rách chảy qua khe suối, âm thanh của tự nhiên. Mũi chân nàng nhún nhẹ, đôi tay xòe rộng, ống tay áo rộng bay lượn như đám mây ngũ sắc vui mừng trôi, lại giống như tuyết trắng trong sáng không tỳ vết.

Màn đêm dần buông xuống, một bóng trắng nhảy múa huyền diệu, như mộng ảo thần tiên. Làn tóc suông dài như thác, đen nhánh như mực tàu, xõa dài theo thân váy, cùng tung bay trong gió, hai màu sắc đối lập, hết sức mê hoặc cuốn hút.

Giọng hát dịu nhẹ, du dương rung động lòng người, luyến láy không đứt quãng. Chỉ thấy đôi chân nàng cứ xoay tròn xoay tròn mãi, vòng eo mềm mại như rắn, dần dần ngửa mặt uốn cong người, rồi lại bật lên. Nàng xoay tròn như vậy tựa như mặt đất đang nứt ra, nở một đóa hoa bạch trà duyên dáng, rực rỡ đến chói mắt, xuất hiện rồi lại biến mất trong nháy mắt, diệu kỳ cùng mị hoặc.

Tới đoạn giữa, nàng bỗng nhiên toàn thân nhảy vọt lên, nhẹ nhàng đáp trên ngọn cây hoa quế, từng bước chân êm ái trên cành cây mảnh mai, nàng vẫn cứ xoay vòng, như tiên nữ dưới ánh trăng. Trong sự xuất thần mang theo chút tinh nghịch tinh quái, như là yêu tinh nghịch ngợm.

Tiếng ca ngân dài, nàng dần mỉm cười, phất nhẹ tay áo, điệu múa bay vút trên không. Dung mạo tuyệt sắc càng thêm tỏa ánh hào quang xinh đẹp, chói lòa. Cơ thể yểu điệu xoay quanh thân cây, bày ra dáng vẻ gợi cảm, cứ như thân cây đó chính là tình nhân thân mật nhất của nàng. Chỉ là một biểu cảm, chỉ là một ánh mắt lả lướt, còn hơn ngàn vì sao sáng cùng chiếu rọi, hơn cả trăm hoa đua nở, khiến tất cả cảnh vật xung quanh như mất đi màu sắc vốn có của nó!

Đây mới là Kinh hồng vũ chân chính.

Như sự khởi đầu mới, khéo léo linh hoạt, sau cùng cũng quay đầu nhoẻn cười trăm vẻ đẹp tươi[3]!

[3] Đây là một câu thơ trích trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Phiên âm đoạn thơ chứa câu thơ này:

…Thiên sinh lệ chất nan tự khí

Nhất chiêu tuyển tại quân vương trắc

Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc…

Dưới hàng lang cách đó không xa, có một bóng hình cao lớn lặng lẽ đứng dựa sau cột nhà, trong đôi mắt dài hẹp ánh mắt sáng chói nguy hiểm chợt lóe lên. Từ kinh diễm đến kinh sợ, rồi đến thuyết phục, và cuối cùng là rung động nóng cháy. Hắn chẳng thể dùng bất cứ ngôn từ nào để hình dung tâm tình của hắn ngay lúc này. Chỉ cảm thấy nữ tử đang nhảy múa trên cành cây ngoài kia, không giống người trần mắt thịt, giống thần tiên trên trời cao hơn, lại như yêu tinh quỷ mị.

“Yêu nghiệt!” Hắn rủa thầm một tiếng trong cửa miệng, cảm giác được một luồng nhiệt nóng bỏng đang đánh úp tứ chi cùng thân thể hắn, không cách nào chống đỡ!

Hắn im lặng nắm chặt nấm tay, âm thầm cắn răng, từng cơn ham muốn tự đáy lòng bốc thẳng lên trên, rồi lại cuộn cuộn xuống hạ thân của hắn! Hắn chưa bao giờ muốn nàng giống như tối nay và ngay lúc này! Không thể không muốn được! Không thể không chinh phục và chiếm giữ nàng được!

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không lộ mặt, khuôn mặt anh tuấn nhẫn nhịn gần như tái nhợt méo mó, bước chân im ắng rời khỏi chốn mê hoặc lòng người này.

Lộ Ánh Tịch không phát giác ra, dừng chân trên ngọn cây, lặng yên đón gió. Rất lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đáp xuống đất, đi quanh co rồi mới quay lại tẩm cung.

Sắc trời lúc tờ mờ sáng, phía chân trời hướng đông hiện ra vệt sáng trắng dài.

Hoàng đế trằn trọc suốt một đêm, không thể chìm vào giấc ngủ. Hắn quả thực hận chính bản thân. Còn chờ cái gì? Sự kiêu ngạo này rõ ràng là dằn vặt hành hạ chính hắn!

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch cũng không ngủ sâu, chỉ chập chờn, nên cảm nhận được hắn cả đêm trăn trở xoay người suốt, không khỏi kỳ quái, “Hoàng thượng không ngủ được sao? Có phải có chuyện lo lắng không?”

“Trẫm đang nghĩ đến điệu Kinh hồng vũ kia.” Giọng nói hoàng đế có chút khàn khàn, như vì phải chịu đựng, kiềm chế chuyện gì mà cổ họng thắt chặt.

“Hoàng thượng thấy Tiệp dư Tê Điệp múa rất đẹp?” Lộ Ánh Tịch càng cảm thấy nghi hoặc. Chẳng nhẽ hoàng đế xem Tê Điệp múa xong, lòng sinh yêu mến vô hạn, nhớ mãi không quên?

“Đẹp.” Hoàng đế chậm chạp ậm ừ một tiếng, không nghe được đang vui hay giận.

“Nếu Hoàng thượng thích, đợi Tiệp dư Tê Điệp sinh hạ long tự, thì sẽ gọi nàng ta thường xuyên múa cho Hoàng thượng xem?” Tâm trí Lộ Ánh Tịch không tập trung mà đưa kiến nghị. Trong lòng nàng vẫn đang suy tư đến vấn đề khác, không rõ Tiểu Thấm bên kia đã nắm được tin tức gì chưa? Hi vệ suốt đêm tìm kiếm tăm tích sư phụ, không biết đã có tin chưa?

“Ừ.” Hoàng đế ôn hòa trả lời, có chút kỳ quái. Hắn muốn chinh phục trái tim của nàng, sau đó mới chiếm hữu thân thể nàng, nhưng dễ nhận ra điều này làm khó bản thân hắn. Hắn cũng không biết, vì sao hắn đối với nàng lại có một cảm giác tự nhiên trân trọng, nâng niu như báu vật.

“Hoàng thượng muốn thức dậy lâm triều sao?” Lộ Ánh Tịch vừa hỏi vừa chuẩn bị ngồi dậy xuống giường, nhưng bất ngờ bị hắn kéo lại ôm vào lòng.

Vòng tay hắn như gông cùm xiềng xích bao quanh nàng, dùng rất nhiều sức, như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể hắn, mơ hồ có trạng thái thô bạo nắm giữ.

“Hoàng thượng?” Nàng chăm chú nhìn hắn, nhận thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại không thể nói được là do đâu.

“Trẫm biết nàng biết khiêu vũ.” Ánh mắt hắn sáng trưng, phảng phất phát ra nhiệt độ nóng bỏng.

“Thần thiếp chỉ biết thưởng thức, đánh giá thôi.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhíu mày. Đừng nói là cảnh đêm qua đã bị cung nữ thấy? Nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện khi đó có ai quanh quẩn gần đó.

“Quá khiêm tốn, chẳng phải chính là quá kiêu ngạo?” Hoàng đế thả lỏng vòng tay, nhưng lại xoay người lại, đem toàn thân hắn nằm đè lên người nàng.

“Hoàng thượng!” Nàng nhỏ giọng quát, tức giận đẩy hắn ra. Đây là hắn muốn đè chết nàng? Đường đường là vua của một nước, lại như một tên vô lại!

“Trẫm mệt lắm, cho Trẫm ôm một cái.” Hắn nằm yên như núi, tựa như dán khít vào người nàng.

“Hoàng thượng, cái này không gọi là ‘ôm’.” Nàng dùng đầu gối đẩy chân hắn ra, lại bị hắn thoăn thoắt tránh được.

“Trẫm bảo đây là ôm, thì chính là ôm.” Hắn bá đạo đáp, hương thơm dịu mát của cơ thể mềm mại dưới thân hắn làm tiêu tan u sầu trong lòng, khiến hắn vô cùng thoải mái dễ chịu.

“Nhưng thần thiếp không thở nổi.” Lộ Ánh Tịch vừa xấu hổ còn thêm bực bội. Vùng ngực trồi lên phía trước bị hắn kề sát, vô cùng thân mật, càng khiến nàng vô ý thức vùng vẫy loi nhoi.

“Đừng nhúc nhích.” Đôi mắt hoàng đế bỗng sa sầm, trở nên sâu tối rực cháy.

Lộ Ánh Tịch lập tức dừng động tác lại, ngượng ngùng túng quẫn quay mặt sang chỗ khác. Mặc dù nàng không rành chuyện nam nữ, nhưng không phải hoàn toàn không biết. Cái rắn chắc nóng hổi đang chạm vào nàng kia…

Hoàng đế vùi đầu vào hõm vai thơm mềm của nàng, hôn nhẹ vài cái, nhỏ giọng nói: “Có biết Trẫm bây giờ phải chịu đựng rất cực khổ không? Để làm theo hiệp nghị quân tử như lời nàng nói, Trẫm phải hàng đêm kiềm chế, hàng đêm mất ngủ.”

Hắn nói hơi khoa trương, nhưng Lộ Ánh Tịch không còn tâm trạng phản bác, cả người cứng ngắc, không dám động đậy một tí nào, chỉ sợ lại làm dục hỏa của hắn sôi sục, lúc đó càng không thể cứu vãn.

Môi mỏng của hoàng đế lưu luyến không rời cổ nàng, môi hôn nhẹ dần hạ xuống, làm nàng cảm thấy như bị lông vũ cọ nhẹ qua, tê dại ngưa ngứa.

“Trẫm là chính nhân quân tử. Nhưng quân tử cũng cần được cổ vũ.” Hoàng đế lại thì thà thì thầm bên tai nàng, mê hoặc dụ dỗ: “Trẫm kết luận, nàng đương nhiên biết múa Kinh hồng vũ. Khi nào định múa một khúc cho Trẫm xem?” Hắn không muốn để nàng biết hắn xem trộm vũ điệu của nàng, cũng không muốn miễn cưỡng dồn ép. Nhưng hắn quả thực rất muốn ngắm nhìn phong thái tuyệt thế kia một lần nữa.

“Thần thiếp không thể…” Nàng run rẩy, hơi thở nóng ấm của hắn luồn vào trong tai nàng, mang theo sự tán tỉnh tà mị.

“Đôi môi anh đào rõ rành rất mềm mại vô song.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng chằm chặp, ngón tay thon dài lướt qua bờ môi nàng, “Sao lại cứ mạnh miệng?”

“Thần thiếp không thể múa Kinh hồng vũ…” Nàng vẫn ngang bướng không đổi ý, nhưng ánh mắt đã dần nhuộm mấy phần mơ màng cùng thấp thỏm bồn chồn.

Đúng như dự cảm của nàng, hắn cúi đầu che lấp môi nàng. Nhưng không mạnh mẽ tiến công, chỉ cách làn môi nàng một khe hở, vẫn còn chỗ để mở miệng rì rầm: “Nếu không đáp ứng Trẫm, bây giờ Trẫm không chỉ dừng lại ở một nụ hôn.” Nói xong, hắn thẳng lưng động đậy.

“Đừng!” Nàng hoảng sợ la hét theo bản năng!

“Vậy là nàng đồng ý rồi?” Hắn nhẻm miệng cười, ánh mắt chớp động quỷ quyệt, trêu đùa.

Nàng cứng đờ gật đầu một cái, gần như không thể nhận ra.

“Tốt. Trẫm muốn vào ngày sinh nhật Trẫm, sẽ vì Trẫm mà hiến vũ!” Ngữ khí của hắn ngạo nghễ, hãnh diện, pha một chút hào hứng hăng hái. Hắn muốn mỗi người trong hậu cung này đều nhìn rõ, hoàng hậu của hắn có phong thái đáng mong ước ra sao, không người nào sánh kịp! Chỉ có nàng, mới xứng đáng cùng hắn sánh vai ngồi trên đỉnh cao trông coi thiên hạ!

Lộ Ánh Tịch mím môi, cau mày không nói. Nàng cũng không xem việc nhảy múa quá đỗi nghiêm trọng, chỉ là sư phụ không cho phép. Nhưng mà múa thật thì sẽ làm sao? Sẽ dẫn đến tai họa sao?

“Dám ở trước mặt Trẫm để hồn trên mây?” Hoàng đế hung hăng cắn môi nàng một chút, mới hớn hở mở miệng, “Đã quyết định thế rồi. Trẫm phải dậy rửa mặt, chuẩn bị thượng triều.”

Hắn linh hoạt xoay người xuống khỏi long sàn, trực tiếp gọi thái giám vào hậu hạ.

Lộ Ánh Tịch bất giác đưa tay bụm môi, suy nghĩ cấp tốc. Sinh nhật hoàng đế vào mùa đông giá rét, từ đây đến khi đó còn khá xa, vậy đến lúc đó hẳn quyết định.

“Ánh Tịch.” Hoàng đế đang thay y phục, đột nhiên ngoảng đầu nhìn lại.

“Hoàng thượng có việc gì cần phân phó?” Nàng cũng đứng dậy, cúi thấp đầu, gò má ửng đỏ, thêm chút nóng rát. Sáng nay là lần đầu tiên nàng cảm thụ rõ rệt chân chính dục vọng của hắn như vậy. Chỉ vì vài lời nàng đã nói, hắn liền sẵn lòng luôn luôn nhẫn nại?

“Trẫm tôn trọng nàng, hy vọng nàng cũng tôn trọng Trẫm.” Hoàng đế nói chậm và thấp, vẻ mặt nghiêm túc.

“Thần thiếp đương nhiên kính trọng Hoàng thượng.” Nàng lễ độ cung kính đáp, trong lòng cảm thấy quái lạ. Sao hắn lại nói điều này?

“Nếu nàng cần Trẫm giúp đỡ, có thể mở lời nhờ.” Thanh âm của hắn trầm ấm, dừng lại một chút, hắn lại nói: “Thế nhưng, chớ đừng coi Trẫm không ra gì, tác oai tác quái.”

Nàng khẽ ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng, nàng lại buông hạ mi mắt, thấp giọng đáp lời: “Vâng, Thần thiếp ghi nhớ.” Đúng là hắn vẫn còn muốn che chở Diêu Hiền phi, tình cũ khó quên. Nhưng nàng mặc kệ những thứ này, nếu Diêu Hiền phi dám ra tay độc ác với sư phụ, nàng chắc chắn sẽ tính toán đầy đủ nợ cũ lẫn nợ mới, trả lại hết cho nàng ta trong một lần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện