Hoàng đế nhận được tin báo, liền gấp gáp chạy đến, vừa tới nơi thì thấy một cảnh không ngờ…
Những bông tuyết trắng bay lả tả trong gió, từng bông từng bông rớt trên chiếc áo choàng màu tro trang nhã của nam tử tuấn tú. Nam tử kia ôm chặt một nữ tử trong vòng tay của mình, đầu cúi thấp xuống như đang muốn hôn.
“Nam Cung Uyên!” Mặt Hoàng đế bỗng chốc thất sắc, miệng quát lớn ngăn cản. Hắn sải bước đi đến, vươn tay đoạt nữ tử trong lòng y.
“Coi chừng!” Nam Cung Uyên chống tay đứng dậy, vừa cau mày vừa nói: “Ánh Tịch bị động thai.”
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Hoàng đế sắc lại, mắt lướt qua vết máu loang lổ trên mặt tuyết, cùng các thị vệ đang đứng đợi xung quanh.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi bỗng xuất hiện mấy tên thích khách.” Thị vệ trưởng tiến lên hành lễ, kính cẩn báo cáo lại tình hình: “Chúng thần đã bắt giữ hết các thích khách, chỉ có một tên lọt lưới trốn thoát!”
Hoàng đế đanh mặt, vẫn chưa hạch họe bọn họ, chỉ bế Lộ Ánh Tịch leo lên xe ngựa.
Nam Cung Uyên hiểu ngầm, lẳng lặng theo sau hắn. Vết thương đang hành hạ y nhưng y không còn có thời gian để tâm đến nó.
“Tình trạng Ánh Tịch thế nào?” Màn xe vừa buông xuống, ngăn cách với bão tuyết bên ngoài, Hoàng đế mới thấp giọng hỏi.
Nam Cung Uyên đưa mắt nhìn Lộ Ánh Tịch được Hoàng đế ôm vào lòng, chậm rãi nói: “Ánh Tịch vừa vận nội lực, mạch đập rối loạn. Bây giờ cơ thể chỉ vì suy yếu mà ngất đi, nhưng tí nữa thôi sẽ phát bệnh. Hơn nữa…” Y ngừng lại, tầm mắt rơi trên chiếc áo lông chồn trắng trên người Lộ Ánh Tịch.
Hoàng đế nương theo đường nhìn của y, vội hốt hoảng cả lên. Trên chiếc áo lông chồn trắng muốt có dính một vệt máu đỏ tươi, chỉ nhìn thôi mà đã phát hoảng.
“Cuối cùng là sao? Ngươi nói rõ nhanh lên.” Hoàng đế mặt mũi tái mét, đôi mắt ánh lên sự lo lắng lẫn đau thương.
“E rằng thai nhi không thể giữ lại được.” Sắc mặt Nam Cung Uyên u ám, nhìn thẳng vào đôi mắt vừa sắc sảo vừa phức tạp cùng thâm sâu của hắn, nói chậm rãi từng chút một: “Một khi Ánh Tịch phát bệnh, không những hài tử không giữ được mà ngay cả tính mạng nàng cũng khó bảo toàn.”
“Cái gì?!” Hoàng đế bộc phát tức giận, mắt tóe lửa. Nhưng hắn lập tức cố gắng kiềm chế cảm xúc, nghiến răng nói rành mạch: “Nam Cung Uyên, Trẫm biết ngươi nhất định có cách cứu mẹ con Ánh Tịch. Ngươi muốn cái gì chỉ cần nói thẳng.”
Trong đôi mắt đen lay láy của Nam Cung Uyên hiện lên vẻ thương hại, lắc đầu nói: “Ta không muốn gì cả.”
Hoàng đế nheo mắt liếc xéo, mấy ngón tay âm thầm đặt lên mạch cổ tay Lộ Ánh Tịch.
“Hoàng thượng không tin ư?” Nam Cung Uyên khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ta không muốn gì cả. Và ta cũng sẽ tuyệt đối không lấy sự sống chết của Ánh Tịch để đổi lấy lợi ích cho bản thân. Có lẽ thai nhi này đã định trước không nên đến vào lúc loạn lạc như thế này. Nó đến không đúng lúc.”
“Trẫm biết ngươi có thể nhìn thấy một vài thiên cơ, nhưng Trẫm quyết không tin Ánh Tịch là người đoản mệnh!” Đôi mắt Hoàng đế nheo lại như một đường thẳng nhưng ánh mắt lại sắc bén, “Ngươi đã từng hỏi Trẫm, nếu như rơi vào thời khắc phải lựa chọn, Trẫm sẽ chọn Ánh Tịch hay là hài nhi trong bụng nàng. Bây giờ Trẫm khẳng định với ngươi một lần nữa. Đương nhiên Trẫm muốn Ánh Tịch không bị làm sao.”
Nam Cung Uyên gật đầu, thẳng thắn nói: “Hoàng thượng nói một là một, phàm đã làm việc gì đều có mục tiêu cụ thể. Nam Cung Uyên cảm thấy kính nể sâu sắc. Tuy nhiên, Ánh Tịch có thể vượt qua kiếp nạn lần này hay không, không ai có thể đảm bảo. Hoàng thượng cũng biết rằng tất cả các Thái y trong cung đều đã khoanh tay bất lực. Vậy nên bây giờ chỉ còn nước mau chóng chạy đến mật cốc kia, may ra thảo dược quý hiếm ở chỗ đó có thể giữ lại mạng sống của Ánh Tịch.”
“Ánh Tịch có chịu đựng được việc lặn lội đường xa hay không?” Hoàng đế hơi nhướng mày nhìn y, đưa ra thắc mắc trong lòng.
“Đây là cơ hội sống duy nhất. Nếu như không thử thì ngay cả tia hy vọng cũng không có.” Nam Cung Uyên bình tĩnh trả lời, “Trong xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ thuốc bổ cùng dược liệu, có lẽ giúp Ánh Tịch gắng gượng thêm mấy ngày.”
Hoàng đế im lặng, ánh mắt cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng toát của nàng, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Đứa nhỏ không thể cứu sao?”
Nam Cung Uyên dòm hắn, chầm chậm khẽ gật đầu xác nhận.
Hoàng đế nhắm chặt mắt lại, che giấu ánh mắt đau thương thống khổ vô ngần. Hắn hít sâu một hơi, mới mở mắt trở lại, nét mặt chỉ còn vẻ trầm buồn nhưng kiên định: “Việc này không nên chậm trễ, các ngươi nên khởi hành ngay đi.”
Đôi tay Hoàng đế dần buông lỏng, đặt Lộ Ánh Tịch lên trên tấm thảm lông cừu mềm mại. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tái nhợt của nàng thật lâu. Hắn cúi đầu kề sát bên tai nàng thì thầm đôi lời. Sau đó hắn đứng thẳng dậy, cương quyết bước xuống xe.
Nam Cung Uyên trông theo bóng lưng thẳng tắp đang đi xa, bất chợt cong môi cười khổ. Y nhắm mắt tĩnh tâm, dứt bỏ những suy nghĩ không đáng có. Y vén rèm gọi lớn ra bên ngoài: “Tình Thấm, chúng ta lên đường thôi.”
Tình Thấm núp ở chỗ xa xe ngựa đang chạy lại đây. Nhưng đường mắt lưu luyến của nàng ta vẫn khóa chặt bóng dáng của Hoàng đế. Thật lâu, thật lâu không dời đi.
Nam Cung Uyên thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi. Thật ra tình cảm của Hoàng đế vượt xa dự đoán của y. Y đã nghe rất rõ lời Hoàng đế đã nói với nàng rằng: “Tịch, hãy nhớ kỹ. Trẫm chỉ cần nàng khỏe mạnh sống tiếp. Sau này chúng ta vẫn còn có thể có con, nhất định là thế.”
***
Mùa đông năm nay dường như rất dài. Những trận bão tuyết từng trận từng trận bao phủ khắp nơi, tuyết trắng xóa trải dài trên mặt đất.
Nhóm ba người của Lộ Ánh Tịch ra khỏi biên giới Hoàng Triều, tiến vào mảnh đất nơi có sơn cốc bí mật.
Khí hậu trong sơn cốc ấm áp dễ chịu, hoa giăng khắp lối, cùng khoe sắc dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nơi đây không cảm nhận chút nào cái giá lạnh của mùa đông. Lộ Ánh Tịch phải nằm bẹp trên giường hơn nửa tháng mới dần dần hồi phục sức sống. Tuy nàng không ra khỏi cốc nhưng thi thoảng Nam Cung Uyên cũng nhận được bồ câu đưa thư, vì vậy nàng cũng biết đôi chút tin tức ngoài kia. Hiện nay ba nước liên thủ với nhau, đã cấp tốc công phá Bái Quan cùng Hải Thành, tiến quân thần tốc vào lãnh thổ Long Triêu, thế như chẻ tre. Có thể thấy trước, vừa qua mùa đông buốt giá này, tình hình là thiên hạ sẽ hình thành thế chân vạc ba nước.
Khi nghe được những tin tức này, Lộ Ánh Tịch chỉ cảm thấy như đó là chuyện xảy ra ở đâu đó xa xôi, tựa chừng chẳng liên quan gì đến nàng cả. Mỗi ngày sau khi nàng ngủ đủ giấc, lại nhàn rỗi đi dạo quanh cốc, hái một ít thảo dược quý hiếm, nghiên cứu dược tính của thuốc. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đọc sách, không thì đi câu cá. Cuộc sống vô cùng nhàn hạ, bình yên. Thời gian giống như ngừng lại, nói chung cuộc sống êm ả không có tí gợn sóng nào.
Tình Thấm vẫn theo bên cạnh nàng. Tuy rằng nàng ta đến đây giờ còn không cam lòng nhưng vẫn tận tâm hầu hạ nàng. Đúng hơn thì với Tình Thấm mà nói, hầu hạ nàng đã trở thành thói quen phục tùng rồi.
Còn sư phụ ở lại trong cốc khoảng một tháng, tận tình chăm sóc sức khỏe của nàng. Ngoài ra y còn điều chế phương thuốc khắc chế hàn độc trong cơ thể nàng. Chỉ cần nàng uống theo phương thuốc đó đúng giờ, đầy đủ và không làm việc nặng nhọc, không để bị thương thì sức khỏe sẽ dần dần tốt lên.
“Ta đã viết ra đơn thuốc, ngươi biết phân biệt thảo dược nên có thể tự mình lo liệu.” Ngồi bên chiếc bàn trúc nhỏ xinh trong phòng, Nam Cung Uyên tay cầm mấy tờ giấy đưa cho Lộ Ánh Tịch.
“Sư phụ phải đi rồi sao?” Lộ Ánh Tịch nhận xấp giấy, mỉm cười nói, “Sư phụ mà đi, con cùng Tình Thấm không được thưởng thức các món chay thơm ngon nữa rồi.”
“Các loại rau dưa trong vườn, và cá tôm trong hồ đủ để ngươi và Tình Thấm ăn trong một năm.” Nam Cung Uyên cũng cười theo, ánh mắt dịu dàng nồng thắm. Sơn cốc này vốn là chỗ ẩn cư mà y chuẩn bị cho chính mình. Nhưng sự đời khó liệu, y vẫn không có cách nào dứt ra được, nên để Ánh Tịch ở đây.
“Bao giờ sư phụ quay trở lại?” Nàng nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh, nhu hòa như gió mùa xuân của y. Cuối cùng nàng cũng không thể yên tâm, nói nghiêm túc, “Từ lúc này, thiên hạ được chia làm ba phần, những cuộc chiến lớn nhỏ nhất định sẽ nổ ra không ngừng, mong sư phụ hãy bảo trọng. Ánh Tịch không có quyền can thiệp vào việc làm của sư phụ, cũng biết đạo lý thời thế tạo anh hùng, nhưng nếu như…” Nàng ngừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt y. Phải chăng dưới đôi mắt đen thân thuộc không màng danh lợi này đang ẩn giấu những hoài bão cùng ước muốn mà nàng chưa từng bận tâm tìm hiểu? “Ánh Tịch, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.” Nam Cung Uyên khẽ cười trừ, dịu nhẹ tiếp lời: “Ta không phải là người trong hoàng tộc, cũng không có dã tâm soán ngôi, sẽ không có cái giả thuyết ‘nếu như’ kia.”
“Thế sự biến ảo kỳ diệu, mấy ai có thể biết trước được điều gì. Sau này sư phụ tất phải dẫn quân xuất chinh, theo đó rạng danh rồi thăng chức, tất cả đều có thể xảy ra.” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch ánh lên nét đăm chiêu, ai oán lẫn khó xử. Biết đâu có một ngày, sư phụ và Mộ Dung Thần Duệ trở thành kẻ thù không đội trời chung, cần phải phân chia cao thấp, một mất một còn. Nếu điều đó thực sự xảy ra, nàng sẽ hy vọng người nào thắng?
Nam Cung Uyên lẳng lặng ngóng trông nàng, không hề lên tiếng. Y gánh trên vai sứ mệnh mấy trăm năm qua của Huyền môn, đó là giúp đỡ Lâm Quốc đoạt quyền thống trị thiên hạ. Còn về phần chính mình, y không có tham vọng đối với giang sơn gấm vóc, chỉ có mong muốn duy nhất không đổi. Nếu như cuối cùng kẻ xưng vương thống nhất thiên hạ kia lại tàn bạo bất nhân, cho dù đó là Hoàng đế Lâm Quốc, y cũng sẽ dấy binh, giương cao cờ khởi nghĩa chống đối.
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, nâng chén nói: “Sư phụ phải mang gánh nặng đường xa, Ánh Tịch xin lấy trà thay rượu kính sư phụ một ly.”
Nam Cung Uyên cũng nâng chén trà lên, dịu dàng căn dặn: “Ngươi phải ăn uống nghỉ dưỡng đầy đủ. Ta sẽ dùng chim bồ câu đưa thư đến sơn cốc mỗi tháng. Ngươi cần cái gì cũng có thể hồi âm cho ta.”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch nhẹ gật đầu. Nàng nở nụ cười duyên, hai người đối mắt nhau, nhưng nàng rất nhanh dời tầm mắt. Có lẽ sư phụ cũng không tự mình nhận ra. Trong thời gian một tháng này, y đã không che giấu được đáy mắt ngày càng nồng nàn tình ý của y. Thế nhưng, nàng đã không cách nào chấp nhận phần tình cảm sâu đậm này của y nữa rồi. Trong tim nàng đã chứa một bóng hình khác, ngày đêm vương vấn, không thể xua tan được.
“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên bất chợt gọi một tiếng, hiếm khi thấy y muốn nói lại thôi.
“Sư phụ?” Nàng quay đầu lại nhìn y, liền thấy khuôn mặt tuấn tú hòa nhã như ngọc thạch hiện lên nét chần chừ.
Nam Cung Uyên im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó nuốt xuống những lời đã đến khóe môi, chỉ nói khẽ: “Không có gì, ta phải đi đây.”
“Tại sao Nam Cung thần y không dám nói?”
Bất chợt, một giọng nói trào phúng cùng lãnh đạm từ bên ngoài phòng trúc truyền vào trong.
Lộ Ánh Tịch quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng, càng thêm thắc mắc hỏi: “Tiểu Thấm, ngươi biết sư phụ muốn nói gì ư?”
Khuôn mặt Tình Thấm hững hờ, trong đôi mắt sóng sánh ánh sáng phát ra những tia sáng trào phúng lẫn đau lòng. Nàng ta nói rành mạch từng lời: “Hôm qua Nam Cung thần y nhận được bức thư được cột dưới chân chim đưa thư. Người xem xong liền xé nát. Nhưng không may bị nô tỳ hiếu kỳ nhặt lại. Nô tỳ đã rỗi hơi tỉ mỉ chắp vá từng mảnh giấy, thì phát hiện một chuyện trọng đại như vậy. Thì ra vị phu quân của công chúa, Hoàng đế Mộ Dung Thần Duệ của Hoàng Triều đã lập Hoàng hậu mới.” Nàng ta vừa nói xong, liền xoay người bỏ đi.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, kinh ngạc quay đầu nhìn Nam Cung Uyên chằm chặp.
Nam Cung Uyên bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, thấp giọng nói: “Sau khi ngươi rời hoàng cung không bao lâu, hắn đã sắc phong và chiêu cáo toàn thiên hạ. Sau này nếu ngươi quyết định trở lại, ngươi vẫn là ở vị trí Hoàng hậu như cũ, nhưng Tê Điệp sẽ ngang vai ngang vế với ngươi.”
“Ha ha…” Lộ Ánh Tịch bỗng bật cười giòn tan, muốn ngừng mà ngừng không được. Tay nàng chống vào thắt lưng, gập người lại cười nghiêng ngả, “Ha ha... Sư phụ quả thật có tính toán trước. Ánh Tịch lại ngu ngốc như vậy!”
Nam Cung Uyên đưa tay đặt lên vai nàng như muốn chia bớt nỗi buồn trên vai nàng, an ủi trong im lặng.
Cúi người cười một lúc, Lộ Ánh Tịch mới ngẩng đầu mở mắt. Đôi mắt tràn đầy bi ai nhưng khóe môi vẫn nhếch cao, nàng cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo.
“Sư phụ, cảm ơn người. Con thật sự rất cảm ơn người.” Giọng nói của nàng vô cùng bình lặng không một chút run rẩy. Nàng đứng dậy cúi chào: “Ánh Tịch không cản sư phụ lên đường nữa. Sư phụ hãy bảo trọng.”
Nam Cung Uyên thấp thỏm nhìn nàng, một lúc lâu sau y mới muốn mở miệng nói nhưng nàng đã quay lưng đi thẳng vào phòng trong.
Không biết phải làm sao mới tốt, Nam Cung Uyên đứng tại chỗ hồi lâu. Y rút ra một phong thư giấu dưới ống tay áo, đặt lên chiếc bàn trúc, rồi im lặng rời khỏi.
Sau khi Nam Cung Uyên rời khỏi không bao lâu, Tình Thấm lén lút bước vào phòng. Nàng ta lấy đi phong thư có một chữ “Thần” ở ngoài bìa thư kia.
Những bông tuyết trắng bay lả tả trong gió, từng bông từng bông rớt trên chiếc áo choàng màu tro trang nhã của nam tử tuấn tú. Nam tử kia ôm chặt một nữ tử trong vòng tay của mình, đầu cúi thấp xuống như đang muốn hôn.
“Nam Cung Uyên!” Mặt Hoàng đế bỗng chốc thất sắc, miệng quát lớn ngăn cản. Hắn sải bước đi đến, vươn tay đoạt nữ tử trong lòng y.
“Coi chừng!” Nam Cung Uyên chống tay đứng dậy, vừa cau mày vừa nói: “Ánh Tịch bị động thai.”
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Hoàng đế sắc lại, mắt lướt qua vết máu loang lổ trên mặt tuyết, cùng các thị vệ đang đứng đợi xung quanh.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi bỗng xuất hiện mấy tên thích khách.” Thị vệ trưởng tiến lên hành lễ, kính cẩn báo cáo lại tình hình: “Chúng thần đã bắt giữ hết các thích khách, chỉ có một tên lọt lưới trốn thoát!”
Hoàng đế đanh mặt, vẫn chưa hạch họe bọn họ, chỉ bế Lộ Ánh Tịch leo lên xe ngựa.
Nam Cung Uyên hiểu ngầm, lẳng lặng theo sau hắn. Vết thương đang hành hạ y nhưng y không còn có thời gian để tâm đến nó.
“Tình trạng Ánh Tịch thế nào?” Màn xe vừa buông xuống, ngăn cách với bão tuyết bên ngoài, Hoàng đế mới thấp giọng hỏi.
Nam Cung Uyên đưa mắt nhìn Lộ Ánh Tịch được Hoàng đế ôm vào lòng, chậm rãi nói: “Ánh Tịch vừa vận nội lực, mạch đập rối loạn. Bây giờ cơ thể chỉ vì suy yếu mà ngất đi, nhưng tí nữa thôi sẽ phát bệnh. Hơn nữa…” Y ngừng lại, tầm mắt rơi trên chiếc áo lông chồn trắng trên người Lộ Ánh Tịch.
Hoàng đế nương theo đường nhìn của y, vội hốt hoảng cả lên. Trên chiếc áo lông chồn trắng muốt có dính một vệt máu đỏ tươi, chỉ nhìn thôi mà đã phát hoảng.
“Cuối cùng là sao? Ngươi nói rõ nhanh lên.” Hoàng đế mặt mũi tái mét, đôi mắt ánh lên sự lo lắng lẫn đau thương.
“E rằng thai nhi không thể giữ lại được.” Sắc mặt Nam Cung Uyên u ám, nhìn thẳng vào đôi mắt vừa sắc sảo vừa phức tạp cùng thâm sâu của hắn, nói chậm rãi từng chút một: “Một khi Ánh Tịch phát bệnh, không những hài tử không giữ được mà ngay cả tính mạng nàng cũng khó bảo toàn.”
“Cái gì?!” Hoàng đế bộc phát tức giận, mắt tóe lửa. Nhưng hắn lập tức cố gắng kiềm chế cảm xúc, nghiến răng nói rành mạch: “Nam Cung Uyên, Trẫm biết ngươi nhất định có cách cứu mẹ con Ánh Tịch. Ngươi muốn cái gì chỉ cần nói thẳng.”
Trong đôi mắt đen lay láy của Nam Cung Uyên hiện lên vẻ thương hại, lắc đầu nói: “Ta không muốn gì cả.”
Hoàng đế nheo mắt liếc xéo, mấy ngón tay âm thầm đặt lên mạch cổ tay Lộ Ánh Tịch.
“Hoàng thượng không tin ư?” Nam Cung Uyên khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ta không muốn gì cả. Và ta cũng sẽ tuyệt đối không lấy sự sống chết của Ánh Tịch để đổi lấy lợi ích cho bản thân. Có lẽ thai nhi này đã định trước không nên đến vào lúc loạn lạc như thế này. Nó đến không đúng lúc.”
“Trẫm biết ngươi có thể nhìn thấy một vài thiên cơ, nhưng Trẫm quyết không tin Ánh Tịch là người đoản mệnh!” Đôi mắt Hoàng đế nheo lại như một đường thẳng nhưng ánh mắt lại sắc bén, “Ngươi đã từng hỏi Trẫm, nếu như rơi vào thời khắc phải lựa chọn, Trẫm sẽ chọn Ánh Tịch hay là hài nhi trong bụng nàng. Bây giờ Trẫm khẳng định với ngươi một lần nữa. Đương nhiên Trẫm muốn Ánh Tịch không bị làm sao.”
Nam Cung Uyên gật đầu, thẳng thắn nói: “Hoàng thượng nói một là một, phàm đã làm việc gì đều có mục tiêu cụ thể. Nam Cung Uyên cảm thấy kính nể sâu sắc. Tuy nhiên, Ánh Tịch có thể vượt qua kiếp nạn lần này hay không, không ai có thể đảm bảo. Hoàng thượng cũng biết rằng tất cả các Thái y trong cung đều đã khoanh tay bất lực. Vậy nên bây giờ chỉ còn nước mau chóng chạy đến mật cốc kia, may ra thảo dược quý hiếm ở chỗ đó có thể giữ lại mạng sống của Ánh Tịch.”
“Ánh Tịch có chịu đựng được việc lặn lội đường xa hay không?” Hoàng đế hơi nhướng mày nhìn y, đưa ra thắc mắc trong lòng.
“Đây là cơ hội sống duy nhất. Nếu như không thử thì ngay cả tia hy vọng cũng không có.” Nam Cung Uyên bình tĩnh trả lời, “Trong xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ thuốc bổ cùng dược liệu, có lẽ giúp Ánh Tịch gắng gượng thêm mấy ngày.”
Hoàng đế im lặng, ánh mắt cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng toát của nàng, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Đứa nhỏ không thể cứu sao?”
Nam Cung Uyên dòm hắn, chầm chậm khẽ gật đầu xác nhận.
Hoàng đế nhắm chặt mắt lại, che giấu ánh mắt đau thương thống khổ vô ngần. Hắn hít sâu một hơi, mới mở mắt trở lại, nét mặt chỉ còn vẻ trầm buồn nhưng kiên định: “Việc này không nên chậm trễ, các ngươi nên khởi hành ngay đi.”
Đôi tay Hoàng đế dần buông lỏng, đặt Lộ Ánh Tịch lên trên tấm thảm lông cừu mềm mại. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tái nhợt của nàng thật lâu. Hắn cúi đầu kề sát bên tai nàng thì thầm đôi lời. Sau đó hắn đứng thẳng dậy, cương quyết bước xuống xe.
Nam Cung Uyên trông theo bóng lưng thẳng tắp đang đi xa, bất chợt cong môi cười khổ. Y nhắm mắt tĩnh tâm, dứt bỏ những suy nghĩ không đáng có. Y vén rèm gọi lớn ra bên ngoài: “Tình Thấm, chúng ta lên đường thôi.”
Tình Thấm núp ở chỗ xa xe ngựa đang chạy lại đây. Nhưng đường mắt lưu luyến của nàng ta vẫn khóa chặt bóng dáng của Hoàng đế. Thật lâu, thật lâu không dời đi.
Nam Cung Uyên thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi. Thật ra tình cảm của Hoàng đế vượt xa dự đoán của y. Y đã nghe rất rõ lời Hoàng đế đã nói với nàng rằng: “Tịch, hãy nhớ kỹ. Trẫm chỉ cần nàng khỏe mạnh sống tiếp. Sau này chúng ta vẫn còn có thể có con, nhất định là thế.”
***
Mùa đông năm nay dường như rất dài. Những trận bão tuyết từng trận từng trận bao phủ khắp nơi, tuyết trắng xóa trải dài trên mặt đất.
Nhóm ba người của Lộ Ánh Tịch ra khỏi biên giới Hoàng Triều, tiến vào mảnh đất nơi có sơn cốc bí mật.
Khí hậu trong sơn cốc ấm áp dễ chịu, hoa giăng khắp lối, cùng khoe sắc dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nơi đây không cảm nhận chút nào cái giá lạnh của mùa đông. Lộ Ánh Tịch phải nằm bẹp trên giường hơn nửa tháng mới dần dần hồi phục sức sống. Tuy nàng không ra khỏi cốc nhưng thi thoảng Nam Cung Uyên cũng nhận được bồ câu đưa thư, vì vậy nàng cũng biết đôi chút tin tức ngoài kia. Hiện nay ba nước liên thủ với nhau, đã cấp tốc công phá Bái Quan cùng Hải Thành, tiến quân thần tốc vào lãnh thổ Long Triêu, thế như chẻ tre. Có thể thấy trước, vừa qua mùa đông buốt giá này, tình hình là thiên hạ sẽ hình thành thế chân vạc ba nước.
Khi nghe được những tin tức này, Lộ Ánh Tịch chỉ cảm thấy như đó là chuyện xảy ra ở đâu đó xa xôi, tựa chừng chẳng liên quan gì đến nàng cả. Mỗi ngày sau khi nàng ngủ đủ giấc, lại nhàn rỗi đi dạo quanh cốc, hái một ít thảo dược quý hiếm, nghiên cứu dược tính của thuốc. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đọc sách, không thì đi câu cá. Cuộc sống vô cùng nhàn hạ, bình yên. Thời gian giống như ngừng lại, nói chung cuộc sống êm ả không có tí gợn sóng nào.
Tình Thấm vẫn theo bên cạnh nàng. Tuy rằng nàng ta đến đây giờ còn không cam lòng nhưng vẫn tận tâm hầu hạ nàng. Đúng hơn thì với Tình Thấm mà nói, hầu hạ nàng đã trở thành thói quen phục tùng rồi.
Còn sư phụ ở lại trong cốc khoảng một tháng, tận tình chăm sóc sức khỏe của nàng. Ngoài ra y còn điều chế phương thuốc khắc chế hàn độc trong cơ thể nàng. Chỉ cần nàng uống theo phương thuốc đó đúng giờ, đầy đủ và không làm việc nặng nhọc, không để bị thương thì sức khỏe sẽ dần dần tốt lên.
“Ta đã viết ra đơn thuốc, ngươi biết phân biệt thảo dược nên có thể tự mình lo liệu.” Ngồi bên chiếc bàn trúc nhỏ xinh trong phòng, Nam Cung Uyên tay cầm mấy tờ giấy đưa cho Lộ Ánh Tịch.
“Sư phụ phải đi rồi sao?” Lộ Ánh Tịch nhận xấp giấy, mỉm cười nói, “Sư phụ mà đi, con cùng Tình Thấm không được thưởng thức các món chay thơm ngon nữa rồi.”
“Các loại rau dưa trong vườn, và cá tôm trong hồ đủ để ngươi và Tình Thấm ăn trong một năm.” Nam Cung Uyên cũng cười theo, ánh mắt dịu dàng nồng thắm. Sơn cốc này vốn là chỗ ẩn cư mà y chuẩn bị cho chính mình. Nhưng sự đời khó liệu, y vẫn không có cách nào dứt ra được, nên để Ánh Tịch ở đây.
“Bao giờ sư phụ quay trở lại?” Nàng nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh, nhu hòa như gió mùa xuân của y. Cuối cùng nàng cũng không thể yên tâm, nói nghiêm túc, “Từ lúc này, thiên hạ được chia làm ba phần, những cuộc chiến lớn nhỏ nhất định sẽ nổ ra không ngừng, mong sư phụ hãy bảo trọng. Ánh Tịch không có quyền can thiệp vào việc làm của sư phụ, cũng biết đạo lý thời thế tạo anh hùng, nhưng nếu như…” Nàng ngừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt y. Phải chăng dưới đôi mắt đen thân thuộc không màng danh lợi này đang ẩn giấu những hoài bão cùng ước muốn mà nàng chưa từng bận tâm tìm hiểu? “Ánh Tịch, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.” Nam Cung Uyên khẽ cười trừ, dịu nhẹ tiếp lời: “Ta không phải là người trong hoàng tộc, cũng không có dã tâm soán ngôi, sẽ không có cái giả thuyết ‘nếu như’ kia.”
“Thế sự biến ảo kỳ diệu, mấy ai có thể biết trước được điều gì. Sau này sư phụ tất phải dẫn quân xuất chinh, theo đó rạng danh rồi thăng chức, tất cả đều có thể xảy ra.” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch ánh lên nét đăm chiêu, ai oán lẫn khó xử. Biết đâu có một ngày, sư phụ và Mộ Dung Thần Duệ trở thành kẻ thù không đội trời chung, cần phải phân chia cao thấp, một mất một còn. Nếu điều đó thực sự xảy ra, nàng sẽ hy vọng người nào thắng?
Nam Cung Uyên lẳng lặng ngóng trông nàng, không hề lên tiếng. Y gánh trên vai sứ mệnh mấy trăm năm qua của Huyền môn, đó là giúp đỡ Lâm Quốc đoạt quyền thống trị thiên hạ. Còn về phần chính mình, y không có tham vọng đối với giang sơn gấm vóc, chỉ có mong muốn duy nhất không đổi. Nếu như cuối cùng kẻ xưng vương thống nhất thiên hạ kia lại tàn bạo bất nhân, cho dù đó là Hoàng đế Lâm Quốc, y cũng sẽ dấy binh, giương cao cờ khởi nghĩa chống đối.
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, nâng chén nói: “Sư phụ phải mang gánh nặng đường xa, Ánh Tịch xin lấy trà thay rượu kính sư phụ một ly.”
Nam Cung Uyên cũng nâng chén trà lên, dịu dàng căn dặn: “Ngươi phải ăn uống nghỉ dưỡng đầy đủ. Ta sẽ dùng chim bồ câu đưa thư đến sơn cốc mỗi tháng. Ngươi cần cái gì cũng có thể hồi âm cho ta.”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch nhẹ gật đầu. Nàng nở nụ cười duyên, hai người đối mắt nhau, nhưng nàng rất nhanh dời tầm mắt. Có lẽ sư phụ cũng không tự mình nhận ra. Trong thời gian một tháng này, y đã không che giấu được đáy mắt ngày càng nồng nàn tình ý của y. Thế nhưng, nàng đã không cách nào chấp nhận phần tình cảm sâu đậm này của y nữa rồi. Trong tim nàng đã chứa một bóng hình khác, ngày đêm vương vấn, không thể xua tan được.
“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên bất chợt gọi một tiếng, hiếm khi thấy y muốn nói lại thôi.
“Sư phụ?” Nàng quay đầu lại nhìn y, liền thấy khuôn mặt tuấn tú hòa nhã như ngọc thạch hiện lên nét chần chừ.
Nam Cung Uyên im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó nuốt xuống những lời đã đến khóe môi, chỉ nói khẽ: “Không có gì, ta phải đi đây.”
“Tại sao Nam Cung thần y không dám nói?”
Bất chợt, một giọng nói trào phúng cùng lãnh đạm từ bên ngoài phòng trúc truyền vào trong.
Lộ Ánh Tịch quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng, càng thêm thắc mắc hỏi: “Tiểu Thấm, ngươi biết sư phụ muốn nói gì ư?”
Khuôn mặt Tình Thấm hững hờ, trong đôi mắt sóng sánh ánh sáng phát ra những tia sáng trào phúng lẫn đau lòng. Nàng ta nói rành mạch từng lời: “Hôm qua Nam Cung thần y nhận được bức thư được cột dưới chân chim đưa thư. Người xem xong liền xé nát. Nhưng không may bị nô tỳ hiếu kỳ nhặt lại. Nô tỳ đã rỗi hơi tỉ mỉ chắp vá từng mảnh giấy, thì phát hiện một chuyện trọng đại như vậy. Thì ra vị phu quân của công chúa, Hoàng đế Mộ Dung Thần Duệ của Hoàng Triều đã lập Hoàng hậu mới.” Nàng ta vừa nói xong, liền xoay người bỏ đi.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, kinh ngạc quay đầu nhìn Nam Cung Uyên chằm chặp.
Nam Cung Uyên bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, thấp giọng nói: “Sau khi ngươi rời hoàng cung không bao lâu, hắn đã sắc phong và chiêu cáo toàn thiên hạ. Sau này nếu ngươi quyết định trở lại, ngươi vẫn là ở vị trí Hoàng hậu như cũ, nhưng Tê Điệp sẽ ngang vai ngang vế với ngươi.”
“Ha ha…” Lộ Ánh Tịch bỗng bật cười giòn tan, muốn ngừng mà ngừng không được. Tay nàng chống vào thắt lưng, gập người lại cười nghiêng ngả, “Ha ha... Sư phụ quả thật có tính toán trước. Ánh Tịch lại ngu ngốc như vậy!”
Nam Cung Uyên đưa tay đặt lên vai nàng như muốn chia bớt nỗi buồn trên vai nàng, an ủi trong im lặng.
Cúi người cười một lúc, Lộ Ánh Tịch mới ngẩng đầu mở mắt. Đôi mắt tràn đầy bi ai nhưng khóe môi vẫn nhếch cao, nàng cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo.
“Sư phụ, cảm ơn người. Con thật sự rất cảm ơn người.” Giọng nói của nàng vô cùng bình lặng không một chút run rẩy. Nàng đứng dậy cúi chào: “Ánh Tịch không cản sư phụ lên đường nữa. Sư phụ hãy bảo trọng.”
Nam Cung Uyên thấp thỏm nhìn nàng, một lúc lâu sau y mới muốn mở miệng nói nhưng nàng đã quay lưng đi thẳng vào phòng trong.
Không biết phải làm sao mới tốt, Nam Cung Uyên đứng tại chỗ hồi lâu. Y rút ra một phong thư giấu dưới ống tay áo, đặt lên chiếc bàn trúc, rồi im lặng rời khỏi.
Sau khi Nam Cung Uyên rời khỏi không bao lâu, Tình Thấm lén lút bước vào phòng. Nàng ta lấy đi phong thư có một chữ “Thần” ở ngoài bìa thư kia.
Danh sách chương