“Thật to gan, dám đùa giỡn Trẫm!” Hoàng đế cáu giận nói, bỗng bước nhanh tới trước, vươn tay muốn chùi mấy cái nốt ruồi trên mặt nàng.
Nàng nghiêng người tránh sang phải, không kìm chế được cười thành tiếng. Hắn tưởng là vì hắn muốn thấy hình ảnh khác của nàng sau khi hóa trang, nên nàng càng muốn tô xấu khuôn mặt để hù hắn.
“Làm một công tử anh tuấn không tốt sao?” Hoàng đế tức giận quở trách: “Nàng đúng là muốn hại Trẫm mất khẩu vị ăn tối, lòng dạ nàng quá nham hiểm.”
“Hoàng thượng, cái này mà cũng xem là nham hiểm?” Nàng không cho rằng đang ngỗ ngược mà cười lớn, nhanh nhẹn lách người tránh bàn tay lại vươn tới, “Thần thiếp là muốn xuất cung làm công chuyện, không phải để chơi đùa vui vẻ.”
“Cho Trẫm nhìn thấy dáng vẻ thanh tú khi nàng mặc nam trang cũng được vậy?” Hoàng đế giận hờn liếc xéo nàng một cái, nhưng trong lòng không mảy may tức giận, thậm chí còn rất vui vẻ. Hắn thích bộ dạng cởi mở cười đùa của nàng như vậy, có chút gì đó gian xảo, lại có chút gì đó ngây thơ. Hắn càng ngày càng thấy được, nàng là một nữ tử có nhiều bộ mặt. Nàng bình thường thì hòa nhã điềm nhiên, lúc nhảy múa thì phong tình vạn chủng, khi vui đùa lại tinh quái đáng yêu. Thật giống như điệu Kinh hồng vũ, phong thái biến ảo không ngừng, khiến người ta đã xem được một lần muốn thấy lại lần nữa.
“Hoàng thượng có thích thế này không?” Lộ Ánh Tịch cố ý giả bộ ra vẻ thắc mắc hỏi, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Một chút cũng không thích!” Hoàng đế phối hợp với nàng, lớn tiếng cự nự, “Trẫm rất bình thường.”
Nàng cười không ngừng, lời nói dịu dàng ấm áp nhưng không kém phần nhọn bén: “Nếu Hoàng thượng không thích, sao lại nóng lòng muốn xem Thần thiếp cải trang?”
Hoàng đế bỗng nhiên im lặng, xoa cằm trầm ngâm, lúc lâu sau mới nói: “Nếu lòng Trẫm không rõ ràng, sợ rằng đã cho rằng nàng đang ghen tuông, để ý.”
“Nói không chừng Thần thiếp thực sự đang ghen đấy.” Lộ Ánh Tịch thu lại nụ cười, lạnh nhạt trả lời. Chỉ qua vài lời nói chuyện phiếm vừa nãy, cũng đủ để nàng đoán được, nữ tử đã từng hóa trang thành nam nhi chính là Diêu Hiền phi.
“Nếu là thế, Trẫm sẽ cảm thấy rất vui.” Hoàng đế nhếch môi mỏng, vẽ nên một đường cong đẹp đẽ. Hắn và nàng tra hỏi qua lại, tình cảm mông lung không rõ, nhưng lại có sức mạnh vô hình, vô thanh vô tức xâm lấn trái tim hắn. Cũng không phải hắn yêu không được, chỉ sợ là yêu, đặc biệt là yêu một nữ tử đã định trước sẽ đối địch với hắn như vậy.
“Hoàng thượng không chán ghét nữ tử hay ghen tuông sao?” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, câu hỏi có vài phần nghiêm túc.
“Mệt mỏi.” Hoàng đế trả lời thật, nhưng lại nói: “Nhưng nó cũng là một loại gia vị cho tình cảm, cái gì cũng có mức độ của nó, bằng không sẽ đánh mất hứng thú ban đầu. Nàng thông minh cơ trí, chắc rằng phải hiểu đạo lý này.”
Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu, tiếp lời hắn: “Thần thiếp hiểu, nát rượu hại thân. Con người nên tự hiểu mình và tự biết thỏa mãn, nếu như quá theo đuổi khát vọng của chính mình, sẽ nuôi dưỡng cái xấu xa.”
Hoàng đế mỉm cười tán thưởng: “Ánh Tịch, nàng có thể hiểu điều mà không có nhiều nữ tử có thể làm được. Có đôi khi Trẫm quên mất, nàng còn chưa được mười chín tuổi.”
“Kỳ thật Thần thiếp hiểu được đạo lý này thì đa số nữ tử khác cũng có thể hiểu được. Nhưng nói thì dễ, làm được mới khó, những lời này đều đúng với mỗi chúng ta.” Lộ Ánh Tịch không tự mãn, giọng điệu nhã nhặn bình ổn.
“Trẫm hi vọng, lúc nào cần ra tay nàng cũng sẽ hành động lý trí như lúc này.” Hoàng đế nói lời hàm ý sâu xa.
Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu không đồng ý nói: “Hoàng thượng đánh giá cao Thần thiếp rồi. Thần thiếp cũng là một nữ tử bình thường, cũng có chờ mong, ước vọng giống như bấy kỳ nữ tử khác.” Giả sử nàng và Diêu Hiền phi đổi vị trí với nhau, tuy nàng sẽ không cực đoan cố chấp như nàng ta, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng xót xa như nàng ta.
“Nàng chờ mong điều gì?” Hoàng đế ngắm nhìn nàng, nét mặt mong đợi, ánh mắt thăm thẳm.
“Điều nữ tử khắp thế gian mong muốn nhất không phải là một phu quân có thể nương tựa cả đời sao?” Nàng nhẹ giọng đáp, đáy mắt hiện lên chút phiền muộn. Nếu nàng và sư phụ không phải là quan hệ sư đồ, sư phụ có thể thành phu quân của nàng? Một nam tử nho nhã ôn hòa như sư phụ, ai làm thê tử của y, nhất định có thể có hạnh phúc trọn đời? “Làm thế nào mới được xem là phu quân?” Hoàng đế lại hỏi, ánh mắt tối sầm đi.
“Lúc tử sinh hay khi cách biệt, chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: ‘Sống bên nhau mãi đến hồi già nua.’[1] Phu quân là như thế.” Nàng cười chúm chím, đôi mắt sáng lóng lánh, “Hơn nữa, chỉ có thể nắm tay của một người mà thôi.”
[1] Đây là bài thơ Kích cổ 4 trong Kinh Thi của Khổng Tử. Phiên âm bài thơ:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
“Trẫm hiểu.” Hoàng đế gật gù, không đồng ý nhưng cũng không phản bác, chỉ hỏi: “Nếu hiện thực khó khăn tàn khốc, không thể đạt được, thì nàng sẽ làm sao?”
“Trên đời này không chỉ có duy nhất một con đường. Nếu con đường này không thông, thì ta đi đường khác.” Lộ Ánh Tịch ngữ điệu mềm mại, nhưng hiện rõ sự kiên định.
Hoàng đế không khỏi thở dài: “Tính tình của nàng cũng quá cố chấp.”
Lộ Ánh Tịch không phủ nhận, mỉm cười nhìn hắn. Không hiểu sao, nữ tử hắn gặp dường như đều ngang bướng mạnh mẽ. Có lẽ trong thâm tâm hắn thích những nữ tử như thế.
“Giờ không còn sớm nữa, Trẫm tuyên Tiểu Phạm đến đây, dặn dò vài việc trước đã.” Hoàng đế không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, vẻ mặt hờ hững, xoay người ra khỏi phòng.
… … …
Màn đêm buông xuống, vầng trăng treo trên đỉnh đầu, không khí lành lạnh.
Lộ Ánh Tịch toàn thân mặc quân phục thị vệ, đi theo sau lưng Phạm Thống đang im lặng dẫn đường.
Sắc mặt Phạm Thống cổ quái, hắn ta đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc vừa nhìn thấy nàng.
Mới lúc trước hắn ta đến Thần Cung diện kiến, thấy hoàng đế đứng bên cạnh một người vóc người bậc trung có nước da sẫm màu, thêm mấy nốt ruồi đen, vốn cũng không để ý nhiều lắm. Đến khi người nọ mở miệng nói, hắn ta mới phát hiện đó là hoàng hậu. Lúc ấy, hắn ta đâu chỉ cảm thấy kinh ngạc, quả thực là kinh hoàng. Nàng đem dung nhan xinh đẹp của chính mình hủy hoại triệt để! Đặc biệt là mấy nốt ruồi trên má, còn có lưa thưa máy dúm lông dài, xấu không chịu nổi, nhìn lâu thậm chí có thể khiến người khác buồn nôn. Thế nhưng, đôi mắt của nàng vẫn sáng ngời. Giống như bầu trời đầy sao, chiếu sáng lấp lánh.
Hai người trầm mặc không nói năng đi một mạch đến cửa Bắc, nhờ có thủ dụ[2] mở cửa của hoàng đế, suông sẻ không chút trở ngại ra khỏi Hoàng cung.
[2] Thủ dụ: chỉ thị viết tay của cấp trên.
Cách hoàng cung một đoạn đường khá xa, đến một chỗ kín đáo vắng vẻ, Lộ Ánh Tịch mới cười cười lên tiếng: “Làm phiền Phạm hiệp sĩ rồi. Hay là chúng ta hẹn giờ Dần gặp lại ở đây, đến lúc đó lại cùng hồi cung.”
Phạm Thống quay đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng hàm răng trắng toát của nàng lóe sáng bóng, ngược lại làm người ta quên đi làn da đen đúa quái đản của nàng.
“Phạm mỗ từng nhận lời Hoàng hậu, nếu có thể làm được, sẽ dốc sức bảo vệ Hoàng hậu chu đáo.” Phạm Thống vẻ mặt lạnh nhạt, trước sau như một không nhiều lời.
“Nếu muốn đi cùng ta cũng được, nhưng ngươi phải đổi cách xưng hô đi, nếu không sẽ khiến người qua đường hoảng sợ.” Lộ Ánh Tịch đổi giọng ồm ồm thô ráp.
“Vâng, thưa phu nhân.” Phạm Thống khấu đầu, nghe lời chữa lại cách gọi.
“Phu nhân?” Lộ Ánh Tịch buồn cười liếc mắt nhìn hắn.
Phạm Thống nghẹn họng đờ người, không được tự nhiên hắng giọng vài cái, một lần nữa gọi: “Lộ huynh, không biết kế tiếp muốn đến đâu?”
Lộ Ánh Tịch hài lòng gật đầu: “Phạm huynh, ngươi có nghe đến Tu La Môn[3]?”
[3] Tu La: hay là A Tu La, A Tác La, A Tô La, A Tu Luân; có nhiều giả thuyết về vị thần này, nhưng phần nhiều giải thích đây là không phải thần, không phải quỷ, không phải người, là quái vật ở giữa ba giới thần, quỷ và con người.
Phạm Thống nhất thời rùng mình, nghi ngờ nhìn nàng: “Chớ bảo Lộ huynh muốn ban đêm xông vào Tu La Môn?”
“Không phải xông vào.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi tươi cười, thầm thì nói: “Mà là lẻn vào.”
“Ngươi điên rồi!” Phạm Thống buột miệng mắng thẳng tuột, chợt phát giác đã thất lễ, ngượng nghịu nói: “Chỉ bằng sức của hai người chúng ta mà lẻn vào La Tu Môn là nắm chắc cái chết.”
“Vì sao?” Lộ Ánh Tịch sắc mặt thong dong, trong lòng suy tính. Hồi đó Diêu Hiền phi thoát ly khỏi LA Tu Môn, phụ thân của nàng ta đã mất, nhưng hội sát thủ đen tối đó vẫn đứng vững trong giang hồ. Mấy năm qua, nếu Diêu Hiền phi lén lút tìm sự trợ giúp từ bên ngoài, nhất định là có liên lạc với La Tu Môn.
“Sát thủ của Tu La Môn đều là cao thủ hàng đầu.” Phạm Thống nhăn đôi mày lưỡi mác, tự giác thả lỏng mà không biết, ân cần chỉ dạy nói: “Hơn nữa, trong Tu La Môn cơ quan phân bố khắp nơi, nhất quyết không phải là chỗ có thể dễ dàng đột nhập vào. Những thủ đoạn của bọn chúng đều rất tàn nhẫn. Mấy cơ quan đó cũng không chỉ là ngăn cản người khác đột kích, mà là những cạm bẫy lợi hại nhằm tiêu diệt sạch sẽ.”
“Thì sao hả?” Lộ Ánh Tịch ơ hờ hỏi vặn lại.
Phạm Thống càng nhíu chặt mày, giọng nói trầm hơn: “Phạm mỗ biết khinh công của huynh phi phàm, nội lực thâm hậu, nhưng trận pháp các cơ quan khó lòng phòng bị, đừng hành động theo cảm tính, cậy mạnh làm càn.”
“Phạm huynh không dám đi? Vậy thì ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.” Lộ Ánh Tịch cười nhìn hắn. Đúng là có một người đồng hành như hắn ta cũng không tồi. Hắn ta là người trọng nghĩa, nếu gặp phải nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ nàng lại mà chạy thoát thân.
Phạm Thống trầm mặc rất lâu, sinh sôi bao phần tức giận, cả buổi mới phun ra được một câu: “Người không đi không được?”
“Đúng, không đi không được.” Lộ Ánh Tịch gật mạnh đầu, trong sự thản nhiên vốn có mang theo sự dứt khoát, kiên quyết rõ rệt. Diêu Hiền phi không có khả năng nhốt sư phụ trong cung. Bỏi vì nếu không có mật đạo, nàng ta muốn ngầm mang một người vào Trai Cung là việc vô cùng khó khăn. Ngoại trừ hoàng cung, chỉ còn lại khả năng duy nhất đó chính là La Tu Môn. Cho nên, dù cho Tu La Môn là đầm rồng hang cọp, nàng cũng phải đi.
“Được!” Phạm Thống ậm ừ một tiếng, ánh mắt quyết tâm, nhìn thẳng nàng nói: “Vậy để Phạm mỗ đi!”
“Ngươi đi một mình?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy kinh ngạc. Nàng tự mình ra tay vì Tu La Môn nguy hiểm rình rập, Hi vệ không thể đảm đương được. Tuy Phạm Thống võ công cao, nhưng không am hiểu kỳ môn ngũ hành, cũng không vào được Tu La Môn. Về điểm này, hẳn là trong lòng Phạm Thống hiểu rõ hơn ai hết.
“Phạm mỗ không thể để Hoàng… Lộ huynh mạo hiểm.” Vẻ mặt Phạm Thống cương nghị, không có biểu hiện sợ hãi, lại bày thái độ thấy chết không sờn, “Giờ Dần, gặp nhau ở đây. Nếu Phạm mỗ không quay lại đúng giờ, xin Lộ huynh tự mình trở về một mình.”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn đăm đăm, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Phạm huynh, người mà ngươi nguyện cống hiến thân mình không phải là ta, vì sao lại tình nguyện liều mạng như vậy?”
“Phạm mỗ làm theo lời người đó, muốn Phạm mỗ bảo vệ Lộ huynh. Phạm mỗ chắc chắn sẽ tận tâm tận tụy liều chết thực hiện.” Những lời nói nho gia này được phát ra từ miệng Phạm Thống càng lộ rõ vẻ chân thành kiên định. Hắn ngưng một lúc, bổ sung nói: “Huống hồ, Phạm mỗ đã từng thua cược với Lộ huynh. Đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, Phạm mỗ sẽ không nuốt lời bội tín.”
Lộ Ánh Tịch thở dài lắc đầu. Người trung hậu thuần lương thế này thật hiếm có và đáng quý xiết bao.
“Lộ huynh không tin Phạm mỗ?” Phạm Thống thấy nàng lắc đầu, hàng lông mày lưỡi kiếm lại nhăn lại, trợn mắt trừng nàng.
“Tin.” Nàng đáp chỉ một từ, môi nở nụ cười, “Vậy chúng ta đi cùng. Ngươi không nên tranh luận cùng ta nữa, bằng không trời sáng mất.”
“Không được! Người không được đi!” Phạm Thống khăng khăng nhìn nàng chằm chặp.
Lộ Ánh Tịch càng cười tươi hơn, không để ý đến hắn ta, đầu ngón chân nhún một cái, toàn thân bay vút lên.
Phạm Thống giật mình, hung dữ lườm theo bóng lưng của nàng, sau đó nhanh chóng triển khai khinh công đuổi theo.
Bóng đêm dày đặc, hai cái bóng lướt nhanh trên các đỉnh nhà người dân, như những cơn gió trong đêm, thổi qua không để lại dấu vết.
Lộ Ánh Tịch đã nhận được thông tin, cũng nghiên cứu trước bản đồ địa thế kinh đô, nên biết được vị trí chính xác của La Tu Môn nằm ở đâu. Nhưng đến khi nàng đến trước dinh tổng của La Tu Môn, nàng không kiềm được hãi hùng.
Là nghĩa trang! Trước căn nhà lớn giăng đầy những dải lụa trắng phất phơ, những chiếc đèn lòng lắc lư theo gió, ánh nến le lói cũng dao động không ngừng. Nơi này rất âm u!
Nàng tin rằng tin tức Hi vệ điều tra được không sai. Vậy thì, thôn trang La Tu Môn ở dưới lòng đất? Ở dưới bia đá? Thật đúng như cái tên, Tu La địa ngục, khí thế rùng rợn!
Nàng nghiêng người tránh sang phải, không kìm chế được cười thành tiếng. Hắn tưởng là vì hắn muốn thấy hình ảnh khác của nàng sau khi hóa trang, nên nàng càng muốn tô xấu khuôn mặt để hù hắn.
“Làm một công tử anh tuấn không tốt sao?” Hoàng đế tức giận quở trách: “Nàng đúng là muốn hại Trẫm mất khẩu vị ăn tối, lòng dạ nàng quá nham hiểm.”
“Hoàng thượng, cái này mà cũng xem là nham hiểm?” Nàng không cho rằng đang ngỗ ngược mà cười lớn, nhanh nhẹn lách người tránh bàn tay lại vươn tới, “Thần thiếp là muốn xuất cung làm công chuyện, không phải để chơi đùa vui vẻ.”
“Cho Trẫm nhìn thấy dáng vẻ thanh tú khi nàng mặc nam trang cũng được vậy?” Hoàng đế giận hờn liếc xéo nàng một cái, nhưng trong lòng không mảy may tức giận, thậm chí còn rất vui vẻ. Hắn thích bộ dạng cởi mở cười đùa của nàng như vậy, có chút gì đó gian xảo, lại có chút gì đó ngây thơ. Hắn càng ngày càng thấy được, nàng là một nữ tử có nhiều bộ mặt. Nàng bình thường thì hòa nhã điềm nhiên, lúc nhảy múa thì phong tình vạn chủng, khi vui đùa lại tinh quái đáng yêu. Thật giống như điệu Kinh hồng vũ, phong thái biến ảo không ngừng, khiến người ta đã xem được một lần muốn thấy lại lần nữa.
“Hoàng thượng có thích thế này không?” Lộ Ánh Tịch cố ý giả bộ ra vẻ thắc mắc hỏi, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Một chút cũng không thích!” Hoàng đế phối hợp với nàng, lớn tiếng cự nự, “Trẫm rất bình thường.”
Nàng cười không ngừng, lời nói dịu dàng ấm áp nhưng không kém phần nhọn bén: “Nếu Hoàng thượng không thích, sao lại nóng lòng muốn xem Thần thiếp cải trang?”
Hoàng đế bỗng nhiên im lặng, xoa cằm trầm ngâm, lúc lâu sau mới nói: “Nếu lòng Trẫm không rõ ràng, sợ rằng đã cho rằng nàng đang ghen tuông, để ý.”
“Nói không chừng Thần thiếp thực sự đang ghen đấy.” Lộ Ánh Tịch thu lại nụ cười, lạnh nhạt trả lời. Chỉ qua vài lời nói chuyện phiếm vừa nãy, cũng đủ để nàng đoán được, nữ tử đã từng hóa trang thành nam nhi chính là Diêu Hiền phi.
“Nếu là thế, Trẫm sẽ cảm thấy rất vui.” Hoàng đế nhếch môi mỏng, vẽ nên một đường cong đẹp đẽ. Hắn và nàng tra hỏi qua lại, tình cảm mông lung không rõ, nhưng lại có sức mạnh vô hình, vô thanh vô tức xâm lấn trái tim hắn. Cũng không phải hắn yêu không được, chỉ sợ là yêu, đặc biệt là yêu một nữ tử đã định trước sẽ đối địch với hắn như vậy.
“Hoàng thượng không chán ghét nữ tử hay ghen tuông sao?” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, câu hỏi có vài phần nghiêm túc.
“Mệt mỏi.” Hoàng đế trả lời thật, nhưng lại nói: “Nhưng nó cũng là một loại gia vị cho tình cảm, cái gì cũng có mức độ của nó, bằng không sẽ đánh mất hứng thú ban đầu. Nàng thông minh cơ trí, chắc rằng phải hiểu đạo lý này.”
Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu, tiếp lời hắn: “Thần thiếp hiểu, nát rượu hại thân. Con người nên tự hiểu mình và tự biết thỏa mãn, nếu như quá theo đuổi khát vọng của chính mình, sẽ nuôi dưỡng cái xấu xa.”
Hoàng đế mỉm cười tán thưởng: “Ánh Tịch, nàng có thể hiểu điều mà không có nhiều nữ tử có thể làm được. Có đôi khi Trẫm quên mất, nàng còn chưa được mười chín tuổi.”
“Kỳ thật Thần thiếp hiểu được đạo lý này thì đa số nữ tử khác cũng có thể hiểu được. Nhưng nói thì dễ, làm được mới khó, những lời này đều đúng với mỗi chúng ta.” Lộ Ánh Tịch không tự mãn, giọng điệu nhã nhặn bình ổn.
“Trẫm hi vọng, lúc nào cần ra tay nàng cũng sẽ hành động lý trí như lúc này.” Hoàng đế nói lời hàm ý sâu xa.
Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu không đồng ý nói: “Hoàng thượng đánh giá cao Thần thiếp rồi. Thần thiếp cũng là một nữ tử bình thường, cũng có chờ mong, ước vọng giống như bấy kỳ nữ tử khác.” Giả sử nàng và Diêu Hiền phi đổi vị trí với nhau, tuy nàng sẽ không cực đoan cố chấp như nàng ta, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng xót xa như nàng ta.
“Nàng chờ mong điều gì?” Hoàng đế ngắm nhìn nàng, nét mặt mong đợi, ánh mắt thăm thẳm.
“Điều nữ tử khắp thế gian mong muốn nhất không phải là một phu quân có thể nương tựa cả đời sao?” Nàng nhẹ giọng đáp, đáy mắt hiện lên chút phiền muộn. Nếu nàng và sư phụ không phải là quan hệ sư đồ, sư phụ có thể thành phu quân của nàng? Một nam tử nho nhã ôn hòa như sư phụ, ai làm thê tử của y, nhất định có thể có hạnh phúc trọn đời? “Làm thế nào mới được xem là phu quân?” Hoàng đế lại hỏi, ánh mắt tối sầm đi.
“Lúc tử sinh hay khi cách biệt, chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: ‘Sống bên nhau mãi đến hồi già nua.’[1] Phu quân là như thế.” Nàng cười chúm chím, đôi mắt sáng lóng lánh, “Hơn nữa, chỉ có thể nắm tay của một người mà thôi.”
[1] Đây là bài thơ Kích cổ 4 trong Kinh Thi của Khổng Tử. Phiên âm bài thơ:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
“Trẫm hiểu.” Hoàng đế gật gù, không đồng ý nhưng cũng không phản bác, chỉ hỏi: “Nếu hiện thực khó khăn tàn khốc, không thể đạt được, thì nàng sẽ làm sao?”
“Trên đời này không chỉ có duy nhất một con đường. Nếu con đường này không thông, thì ta đi đường khác.” Lộ Ánh Tịch ngữ điệu mềm mại, nhưng hiện rõ sự kiên định.
Hoàng đế không khỏi thở dài: “Tính tình của nàng cũng quá cố chấp.”
Lộ Ánh Tịch không phủ nhận, mỉm cười nhìn hắn. Không hiểu sao, nữ tử hắn gặp dường như đều ngang bướng mạnh mẽ. Có lẽ trong thâm tâm hắn thích những nữ tử như thế.
“Giờ không còn sớm nữa, Trẫm tuyên Tiểu Phạm đến đây, dặn dò vài việc trước đã.” Hoàng đế không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, vẻ mặt hờ hững, xoay người ra khỏi phòng.
… … …
Màn đêm buông xuống, vầng trăng treo trên đỉnh đầu, không khí lành lạnh.
Lộ Ánh Tịch toàn thân mặc quân phục thị vệ, đi theo sau lưng Phạm Thống đang im lặng dẫn đường.
Sắc mặt Phạm Thống cổ quái, hắn ta đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc vừa nhìn thấy nàng.
Mới lúc trước hắn ta đến Thần Cung diện kiến, thấy hoàng đế đứng bên cạnh một người vóc người bậc trung có nước da sẫm màu, thêm mấy nốt ruồi đen, vốn cũng không để ý nhiều lắm. Đến khi người nọ mở miệng nói, hắn ta mới phát hiện đó là hoàng hậu. Lúc ấy, hắn ta đâu chỉ cảm thấy kinh ngạc, quả thực là kinh hoàng. Nàng đem dung nhan xinh đẹp của chính mình hủy hoại triệt để! Đặc biệt là mấy nốt ruồi trên má, còn có lưa thưa máy dúm lông dài, xấu không chịu nổi, nhìn lâu thậm chí có thể khiến người khác buồn nôn. Thế nhưng, đôi mắt của nàng vẫn sáng ngời. Giống như bầu trời đầy sao, chiếu sáng lấp lánh.
Hai người trầm mặc không nói năng đi một mạch đến cửa Bắc, nhờ có thủ dụ[2] mở cửa của hoàng đế, suông sẻ không chút trở ngại ra khỏi Hoàng cung.
[2] Thủ dụ: chỉ thị viết tay của cấp trên.
Cách hoàng cung một đoạn đường khá xa, đến một chỗ kín đáo vắng vẻ, Lộ Ánh Tịch mới cười cười lên tiếng: “Làm phiền Phạm hiệp sĩ rồi. Hay là chúng ta hẹn giờ Dần gặp lại ở đây, đến lúc đó lại cùng hồi cung.”
Phạm Thống quay đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng hàm răng trắng toát của nàng lóe sáng bóng, ngược lại làm người ta quên đi làn da đen đúa quái đản của nàng.
“Phạm mỗ từng nhận lời Hoàng hậu, nếu có thể làm được, sẽ dốc sức bảo vệ Hoàng hậu chu đáo.” Phạm Thống vẻ mặt lạnh nhạt, trước sau như một không nhiều lời.
“Nếu muốn đi cùng ta cũng được, nhưng ngươi phải đổi cách xưng hô đi, nếu không sẽ khiến người qua đường hoảng sợ.” Lộ Ánh Tịch đổi giọng ồm ồm thô ráp.
“Vâng, thưa phu nhân.” Phạm Thống khấu đầu, nghe lời chữa lại cách gọi.
“Phu nhân?” Lộ Ánh Tịch buồn cười liếc mắt nhìn hắn.
Phạm Thống nghẹn họng đờ người, không được tự nhiên hắng giọng vài cái, một lần nữa gọi: “Lộ huynh, không biết kế tiếp muốn đến đâu?”
Lộ Ánh Tịch hài lòng gật đầu: “Phạm huynh, ngươi có nghe đến Tu La Môn[3]?”
[3] Tu La: hay là A Tu La, A Tác La, A Tô La, A Tu Luân; có nhiều giả thuyết về vị thần này, nhưng phần nhiều giải thích đây là không phải thần, không phải quỷ, không phải người, là quái vật ở giữa ba giới thần, quỷ và con người.
Phạm Thống nhất thời rùng mình, nghi ngờ nhìn nàng: “Chớ bảo Lộ huynh muốn ban đêm xông vào Tu La Môn?”
“Không phải xông vào.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi tươi cười, thầm thì nói: “Mà là lẻn vào.”
“Ngươi điên rồi!” Phạm Thống buột miệng mắng thẳng tuột, chợt phát giác đã thất lễ, ngượng nghịu nói: “Chỉ bằng sức của hai người chúng ta mà lẻn vào La Tu Môn là nắm chắc cái chết.”
“Vì sao?” Lộ Ánh Tịch sắc mặt thong dong, trong lòng suy tính. Hồi đó Diêu Hiền phi thoát ly khỏi LA Tu Môn, phụ thân của nàng ta đã mất, nhưng hội sát thủ đen tối đó vẫn đứng vững trong giang hồ. Mấy năm qua, nếu Diêu Hiền phi lén lút tìm sự trợ giúp từ bên ngoài, nhất định là có liên lạc với La Tu Môn.
“Sát thủ của Tu La Môn đều là cao thủ hàng đầu.” Phạm Thống nhăn đôi mày lưỡi mác, tự giác thả lỏng mà không biết, ân cần chỉ dạy nói: “Hơn nữa, trong Tu La Môn cơ quan phân bố khắp nơi, nhất quyết không phải là chỗ có thể dễ dàng đột nhập vào. Những thủ đoạn của bọn chúng đều rất tàn nhẫn. Mấy cơ quan đó cũng không chỉ là ngăn cản người khác đột kích, mà là những cạm bẫy lợi hại nhằm tiêu diệt sạch sẽ.”
“Thì sao hả?” Lộ Ánh Tịch ơ hờ hỏi vặn lại.
Phạm Thống càng nhíu chặt mày, giọng nói trầm hơn: “Phạm mỗ biết khinh công của huynh phi phàm, nội lực thâm hậu, nhưng trận pháp các cơ quan khó lòng phòng bị, đừng hành động theo cảm tính, cậy mạnh làm càn.”
“Phạm huynh không dám đi? Vậy thì ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.” Lộ Ánh Tịch cười nhìn hắn. Đúng là có một người đồng hành như hắn ta cũng không tồi. Hắn ta là người trọng nghĩa, nếu gặp phải nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ nàng lại mà chạy thoát thân.
Phạm Thống trầm mặc rất lâu, sinh sôi bao phần tức giận, cả buổi mới phun ra được một câu: “Người không đi không được?”
“Đúng, không đi không được.” Lộ Ánh Tịch gật mạnh đầu, trong sự thản nhiên vốn có mang theo sự dứt khoát, kiên quyết rõ rệt. Diêu Hiền phi không có khả năng nhốt sư phụ trong cung. Bỏi vì nếu không có mật đạo, nàng ta muốn ngầm mang một người vào Trai Cung là việc vô cùng khó khăn. Ngoại trừ hoàng cung, chỉ còn lại khả năng duy nhất đó chính là La Tu Môn. Cho nên, dù cho Tu La Môn là đầm rồng hang cọp, nàng cũng phải đi.
“Được!” Phạm Thống ậm ừ một tiếng, ánh mắt quyết tâm, nhìn thẳng nàng nói: “Vậy để Phạm mỗ đi!”
“Ngươi đi một mình?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy kinh ngạc. Nàng tự mình ra tay vì Tu La Môn nguy hiểm rình rập, Hi vệ không thể đảm đương được. Tuy Phạm Thống võ công cao, nhưng không am hiểu kỳ môn ngũ hành, cũng không vào được Tu La Môn. Về điểm này, hẳn là trong lòng Phạm Thống hiểu rõ hơn ai hết.
“Phạm mỗ không thể để Hoàng… Lộ huynh mạo hiểm.” Vẻ mặt Phạm Thống cương nghị, không có biểu hiện sợ hãi, lại bày thái độ thấy chết không sờn, “Giờ Dần, gặp nhau ở đây. Nếu Phạm mỗ không quay lại đúng giờ, xin Lộ huynh tự mình trở về một mình.”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn đăm đăm, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Phạm huynh, người mà ngươi nguyện cống hiến thân mình không phải là ta, vì sao lại tình nguyện liều mạng như vậy?”
“Phạm mỗ làm theo lời người đó, muốn Phạm mỗ bảo vệ Lộ huynh. Phạm mỗ chắc chắn sẽ tận tâm tận tụy liều chết thực hiện.” Những lời nói nho gia này được phát ra từ miệng Phạm Thống càng lộ rõ vẻ chân thành kiên định. Hắn ngưng một lúc, bổ sung nói: “Huống hồ, Phạm mỗ đã từng thua cược với Lộ huynh. Đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, Phạm mỗ sẽ không nuốt lời bội tín.”
Lộ Ánh Tịch thở dài lắc đầu. Người trung hậu thuần lương thế này thật hiếm có và đáng quý xiết bao.
“Lộ huynh không tin Phạm mỗ?” Phạm Thống thấy nàng lắc đầu, hàng lông mày lưỡi kiếm lại nhăn lại, trợn mắt trừng nàng.
“Tin.” Nàng đáp chỉ một từ, môi nở nụ cười, “Vậy chúng ta đi cùng. Ngươi không nên tranh luận cùng ta nữa, bằng không trời sáng mất.”
“Không được! Người không được đi!” Phạm Thống khăng khăng nhìn nàng chằm chặp.
Lộ Ánh Tịch càng cười tươi hơn, không để ý đến hắn ta, đầu ngón chân nhún một cái, toàn thân bay vút lên.
Phạm Thống giật mình, hung dữ lườm theo bóng lưng của nàng, sau đó nhanh chóng triển khai khinh công đuổi theo.
Bóng đêm dày đặc, hai cái bóng lướt nhanh trên các đỉnh nhà người dân, như những cơn gió trong đêm, thổi qua không để lại dấu vết.
Lộ Ánh Tịch đã nhận được thông tin, cũng nghiên cứu trước bản đồ địa thế kinh đô, nên biết được vị trí chính xác của La Tu Môn nằm ở đâu. Nhưng đến khi nàng đến trước dinh tổng của La Tu Môn, nàng không kiềm được hãi hùng.
Là nghĩa trang! Trước căn nhà lớn giăng đầy những dải lụa trắng phất phơ, những chiếc đèn lòng lắc lư theo gió, ánh nến le lói cũng dao động không ngừng. Nơi này rất âm u!
Nàng tin rằng tin tức Hi vệ điều tra được không sai. Vậy thì, thôn trang La Tu Môn ở dưới lòng đất? Ở dưới bia đá? Thật đúng như cái tên, Tu La địa ngục, khí thế rùng rợn!
Danh sách chương