CHƯƠNG 12
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Đến giờ khắc này, yến tiệc để thiết đãi Phượng Minh đã thành cuộc tranh đấu giữa bốn vị vương tử, mọi người không còn ai màng uống rượu thưởng nhạc nữa, Bác Gian vương vừa hạ lệnh, mọi người đã lũ lượt hành lễ rồi lục tục lui đi cả.
Bác Hồ, Bác Diệu đưa mắt nhìn nhau, sau cùng đồng loạt quay ra trừng mắt nhìn Bác Lăng, hằm hè ngo ngoe đi mất, hiển nhiên là để bàn bạc làm sao để đạt được ba cái điều kiện kia.
Bác Cần không quan tâm đến vương vị, là kẻ phởn phơ nhất, thấy Bác Gian vương đứng dậy rời đi cùng bầu đoàn thê thiếp, mới quay sang nhoẻn miệng cười với Phượng Minh: “Cố sự Minh vương kể thực sự rất thú vị, nếu người không chê, thỉnh đến tẩm cung của Bác Cần này vui vẻ một phen, thế nào?”
Phượng Minh có ấn tượng rất tốt với Bác Cần, đang định đồng ý ngay tắp lự, đã bị Bác Lăng chen miệng vào: “Minh vương sự tình còn bề bộn, sau này sẽ đến chỗ tam vương huynh có được không?”
Bác Cần thấy sao cũng được, bèn gật đầu qua quýt, đặng rời đi.
Phượng Minh, Tam công chúa và Bác Lăng đương nhiên cùng chung một đường về, trèo lên cỗ xe ngựa trước cửa vương cung, vừa kéo tấm rèm dày dịt kín mít lại, vẻ mặt vẫn luôn nghiêm nghị của Tam công chúa tức thì sáng bừng lên một nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay may nhờ Minh vương tương trợ, mới có được chuyện tốt thế này.”
“Cái gì? Ta?”
Bác Lăng chắp tay, nói vô cùng thành khẩn: “Ân đức của Minh vương hôm nay, Bác Lăng ngày sau nếu đạt được vương vị tuyệt đối không dám quên.”
Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Bác Gian vương hôm nay cũng chưa chính thức chỉ định ngươi làm thái tử, sao lại cao hứng như thế?”
“Đại vương dẫu chưa nói rõ ràng, nhưng tận sâu trong thâm tâm đã ngầm chỉ ra rồi, chẳng lẽ Minh vương nghe không ra?” Tam công chúa ở bên cạnh cười khúc khích: “Ba điều kiện của Đại vương, rõ rành rành đã phán định chọn Bác Lăng làm thái tử.”
“Hả?”
Bác Lăng nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Phượng Minh, gật gù nói: “Lời Tam công chúa nói không sai, trong ba điều kiện kia, có một thứ, ám chỉ Minh vương. Mà hiện tại Minh vương đang ở trong phủ Bác Lăng, kẻ thực hiện được điều kiện này chỉ có Bác Lăng mà thôi.”
Phượng Minh tự suy tự diễn trong lòng: trong ba điều kiện kia có một cái chỉ thẳng mặt ta để phán ư? Cậu nhăn mày, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy điều kiện thứ hai có vẻ còn có chút can hệ đến mình. Mà chẳng lẽ thiên hạ đệ nhất mỹ nam của Bác Gian vương chính là ta? Hèn gì đám Thu Nguyệt Thu Lam từ sáng đến tối suốt ngày khen diện mạo ta anh tuấn khôi ngô này nọ, cứ nghĩ bọn họ chỉ khen suông lấy lòng, ai dè đến cả Bác Gian vương cũng thấy thế.
Vừa tự huyễn đến đó, cậu không khỏi có chút dương dương tự đắc gật gù đắc ý.
Tam công chúa hỏi: “Chuyện này đối với Minh vương không khó, nhưng chẳng hay Minh vương có chịu giúp chúng ta không.”
Bác Lăng nhìn Phượng Minh, tha thiết nói: “Chỉ cần Minh vương gật đầu một cái, Bác Lăng lập tức đích thân lên ngựa khởi hành, cung nghênh đưa Minh vương quay về Tây Lôi.”
Phượng Minh đương nhiên muốn quay về Tây Lôi, vả lại để người ta vẽ một bức tranh đưa cho Bác Gian vương cũng chẳng nhằm nhò gì, cùng lắm chỉ khiến Dung Điềm phát ghen tý chút. Cậu lập tức gật đầu, hiên ngang nói: “Chuyện này tuyệt đối không khó khăn, chúng ta có thể lập tức bắt đầu tiến hành, chẳng hay Tứ vương tử định bao giờ mời hoạ sư tới?’
Tam công chúa và Bác Lăng đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, cứ nhìn qua nhìn lại một hồi.
“Sao lại phải tìm hoạ sư?”
“Các người không phải muốn một bức tranh của ta…”
“Ta hiểu rồi, nhất định là Minh vương đã từng thấy qua thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mị Cơ, nên muốn đem bức hoạ chân dung ấy ra chứ gì.”
Phượng Minh đờ đẫn, ù ù cạc cạc hỏi lại: “Mị Cơ?”
“Không sai. Chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mị Cơ, từ nhiều năm trước nàng ấy đã lặng lẽ rời khỏi Phồn Giai, biệt tăm biệt tích, phụ vương vẫn luôn một lòng ngưỡng mộ mỹ danh Mị Cơ, nhưng vẫn vô duyên gặp mặt.”
Té ra là nghĩ chệch hướng, mặt Phượng Minh hết hồng lại đỏ, cảm thấy xấu hổ không thôi.
Tam công chúa nói: “Người bên ngoài muốn tìm Mị Cơ, thì vô cùng gian nan. Nhưng tình ý của Mị Cơ đối với Tây Lôi vương thâm trọng, nói gì nghe nấy, chỉ cần Tây Lôi vương nói một câu, Mị Cơ chắc chắn sẽ chịu đến Bác Gian một chuyến.”
Trên môi Bác Lăng đột nhiên vẽ ra một nụ cười hí hước: “Tình Tây Lôi vương với Minh vương thâm trọng, nói gì nghe nấy, chỉ cần Minh vương nói một câu, Tây Lôi vương khẳng định sẽ thỉnh Mị Cơ xuất hiện.” Hắn ngồi đối diện Phượng Minh chắp tay. “Tất thảy mọi sự đều nhờ Minh vương cả.”
Phượng Minh chớp chớp mắt, mãi một lúc lâu sau mới gỡ nổi mối quan hệ dây mơ rễ má bòng bong kia ra. Kỳ thực chuyện về Mị Cơ, cậu đã từng nghe Hạ Quản kể sơ qua, hồi ấy vẫn còn vì thế mà đau đớn chua xót biết bao nhiêu lâu.
Cậu thầm nghĩ trong lòng: Hậu cung Bác Gian vương phi tử hằng hà sa số, lướt qua đã biết là tên quỷ háo sắc, Mị Cơ đến Bác Gian, tám phần chắc chắn sẽ bị hắn thu vào hậu cung. Mà như thế, chẳng phải gạt bớt đi được một tình địch hay sao? Hả hê vài giây, lại đổi ý: nhưng một mỹ nhân như Mị Cơ lại kết duyên với một gã hôn quân như hắn cũng đáng thương lắm, ta làm sao lợi dụng nàng ta được? Nếu thực sự làm thế, ngay đến bọn Liệt Nhi cũng sẽ dùng nửa con mắt khinh thường ta mất.
Tam công chúa và Bác Lăng vẫn vui vẻ đợi lời của Phượng Minh. Phượng Minh ngẩn ra lúc lâu, cứ lúng ba lúng búng trong miệng: “Này… Điều kiện này, chỉ e ta không giúp được Tứ vương tử.”
Bác Lăng kinh ngạc hỏi: “Việc đơn giản như vậy, sao Minh vương lại không chịu giúp ta?”
“Minh vương không phải vừa đồng ý hay sao?”
Phượng Minh lắc đầu quầy quậy nói: “Mới nãy… chuyện ấy… Dẫu gì hiện tại ta mới phát hiện ra như thế không ổn lắm, Mị Cơ chắc chắn sẽ không chịu đến đâu. Tứ vương tử khỏi cần phí lời, hãy mau bàn luận hai điều kiện còn lại thoả đáng hãy nói sau.”
“Nhưng chuyện này…”
“Bác Lăng,” Tam công chúa chợt mỉm cười khẽ nói: “Nếu Minh vương đã không chịu, vậy thì thôi đi.” Trong lòng lại nghĩ: Dù Minh vương có không đáp ứng, chúng ta cũng tự gửi tin đòi Tây Lôi vương dùng Mị Cơ đến đổi người.
Bác Lăng hẳn nhiên cũng chung một suy nghĩ, hắn trao đổi ánh mắt với Tam công chúa rồi phá lên cười, sau ấy không nhắc lại nữa.
Mặt Phượng Minh chảy ra, ngồi trên xe ngựa trưng ra một bộ mặt bí xị ỉu xìu. Sau khi xuống xe trở về viện tử từng ở, vẫn thấy đám thị vệ san sát dày đặc bâu thành đàn ngoài cửa, trường kiếm loé sáng rực rỡ, cảnh giới nghiêm ngặt.
Bác Lăng thấy Phượng Minh dòm đám thị vệ, vội vàng xoa dịu: “Minh vương ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, Minh vương đã là thượng khách của Bác Lăng, người đi đâu làm gì là tuỳ ý. Những thị vệ này chỉ chuyên bảo vệ Minh vương mà thôi.”
Phượng Minh hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vào trong.
Lâm Đàn đang đứng ở bên trong, vội vã nhảy từ trên ghế xuống la lên: “Minh vương đã về! Ngươi đã gặp Đại Vương chưa?” Cô bé và Phượng Minh sống cùng nhau ít lâu, nên tuyệt không câu nệ lễ tiết cũng giống như khi thấy Bác Lăng, liền chạy nhào đến bên cạnh Phượng Minh.
“Ừ, thấy rồi.”
Lâm Đàn vừa mới thân thiết với Phượng Minh một chút, mới ngước đầu lên đã thấy Bác Lăng từ ngoài bước vào phòng, vội vã vứt bỏ Phượng Minh một bên nhào ra đón đại ca của mình: “Ca ca, ca ca huynh có gặp Đại vương không?”
Bác Lăng cười ngọt ngào âu yếm, ôm thốc Lâm Đàn lên: “Đương nhiên là gặp rồi, Đại vương còn hỏi Lâm Đàn có ngoan không này, nếu Lâm Đàn ngày ngày đều ngoan, sẽ phong Lâm Đàn làm tiểu công chúa a.”
“Lâm Đàn đương nhiên rất ngoan.” Lâm Đàn ngọt ngào đáp lời.
Tam công chúa đứng sau lưng Bác Lăng nói: “Nếu Lâm Đàn ngoan, mau mau đi lấy chữ hôm nay viết lại đây, thế mới là ngoan nhất a.”
“Đi đi.” Bác Lăng thả Lâm Đàn xuống.
Lâm Đàn quay lại ngó ngó Phượng Minh: “Thế… Ta đi viết chữ xong sẽ quay lại chơi với Minh vương.” Cô bé cười híp mắt với Phượng Minh, đoạn vọt đi nhanh như chớp.
Bác Lăng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Lâm Đàn, khoé môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đoạn quay sang chắp tay với Phượng Minh: “Minh vương hãy sớm đi nghỉ, ta phải đi xem Lâm Đàn luyện chữ, lát sau sẽ quay lại.” Dứt lời liền vén rèm, thong dong bước đi.
Trong mắt Phượng Minh, cậu cảm thấy Bác Lăng chỉ đối xử thật lòng với duy nhất muội muội, chỉ e hắn đối với Tam công chúa cũng coi trọng quyền lợi hơn tình cảm, không khỏi thở dài sườn sượt.
“Sao Minh vương lại thở dài?” Tam công chúa quan tâm hỏi.
“Ta than Bác Lăng đối với Lâm Đàn quá tốt.”
“Phải a.” Tam công chúa gật đầu: “Có đôi khi nhìn Bác Lăng chiều chuộng yêu thương Lâm Đàn, ta lại không khỏi nhớ đến đại tỷ, nhị tỷ của mình.”
Trong lòng Phượng Minh thoáng dao động, từ khi đến Bác Gian đã có rất nhiều sự việc thay đổi, cậu đã quên tấn thảm kịch Phồn Giai đến bảy tám phần.
“Khụ khụ” Phượng Minh không cố ý khoét sâu thêm vết thương lòng của Tam công chúa, nên cố ý lái chủ để sang hướng khác: “Ba điều kiện của Đại vương, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ám chỉ Mị Cơ, nhưng còn hai điều kiện còn lại, Bác Lăng định ứng phó thế nào?”
Nghe đến vấn đề ấy, ánh mắt đen lúng liếng của Tam công chúa khẽ lay động, nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Theo ý Minh vương thì nên ứng phó thế nào?”
“Chúng ta trước hết nên nghĩ đến bức chân dung. Ta nghĩ hẳn phải tìm ra ai là thiên hạ đệ nhất mỹ nam.”
“Vấn đề ấy, chỉ e Đại vương muốn khảo nghiệm trí tuệ của Bác Lăng.” Tâm công chúa nhíu mày nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thế gian này công nhận có Mị Cơ, không còn ai khác. Nhưng mỹ nam nước nào cũng có, mà từ xưa đến nay không một ai đem xếp thứ hạng bọn họ cả, chẳng lẽ phải đem thâu gom toàn bộ đến trước mặt Đại vương, để Đại vương tự mình tuyển lựa lấy một người?”
Phượng Minh đứng lên trầm tư suy nghĩ: “Thẩm mỹ của mỗi người bất đồng, chúng ta cho là đẹp, nhưng nhỡ ra Bác Gian vương không cho là đẹp thì sao?”
“Thẩm mỹ của mỗi người bất đồng?” Tam công chúa ngẫm nghĩ lại lời này trong giây lát, nhãn tình đột nhiên sáng rực lên, quay sang hỏi Phượng Minh: “Minh vương, trong mắt Minh vương, thiên hạ đệ nhất mỹ nam là ai?”
“Đương nhiên là…”
Muốn nói là Dung Điềm, nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Phượng Minh bỗng chốc ngần ngừ.
Tam công chúa cũng đoán ra: “Trong mắt Minh vương, người đẹp nhất dĩ nhiên sẽ là Tây Lôi vương. Nhưng trong mắt ta, người đẹp nhất chính là Bác Lăng. Trong mắt mẫu thân, khôi ngô tuấn tú nhất thì chính là đứa con ruột của mình. Nói như thế, trong mắt Đại vương, người đẹp đẽ nhất chỉ e chính là…”
“Chính là bản thân phụ vương.” Bác Lăng vừa vặn đến ngoài phòng, đã cười sang sảng vén tấm rèm lên: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam nhân, hẳn phải là chính bản thân phụ vương. Ha ha, đề xuất được thứ điều kiện đánh lạc hướng này quả thực rất thú vị. Hơn nữa tướng mạo phụ vương tuấn mỹ, không phải hạng tầm thường, lại thêm chăm sóc điều dưỡng chu đáo, làn da so với thiếu nữ thanh xuân còn đẹp hơn nhiều, có là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng không có gì là quá đáng.”
Phượng Minh trợn mắt há hốc mồm, cái tên phụ vương da mặt dày hơn da trâu đi cặp với tên vương tử a dua bợ đỡ này, quả là một tổ hợp ăn ý kỳ diệu trời đất tạo nên.
Tam công chúa thấy vẻ mặt Phượng Minh quái lạ, mới hỏi: “Minh vương có phải không cùng ý kiến không?”
“A? Không có không có.” Phương Minh lắc lắc đầu,
“Nếu đã thế, ta sẽ lập tức tìm về một hoạ sư giỏi nhất để hoạ chân dung của phụ vương, nhất định phải để khuôn mặt anh tuấn của phụ vương được lưu truyền hậu thế.”
Phượng Minh thầm nghĩ trong lòng: vạn nhất bọn họ có đoán sai ý Bác Gian vương, lại chả hoá ra phách mã thí phách đáo mã thối thượng*, thế thì tha hồ có náo nhiệt mà xem trộm. Vốn không định nhắc nhở, nhưng lại nghĩ: nếu Bác Lăng gặp chuyện xui xẻo, ta hiện giờ nằm trong sự bảo hộ của hắn, chẳng phải cũng bị xúi quẩy theo sao, không được không được, trước hết vẫn nên đồng hội đồng thuyền mới được.
Vì vậy vội quay sang khuyên Bác Lăng: “Tứ vương tử vẫn nên suy xét lại kỹ hơn hẳng quyết định, vạn nhất đoán sai thâm ý của Bác Gian vương, tứ vương tử chỉ e lại vuột mất vương vị.”
Bác Lăng chậm rãi thu lại nét cười, trầm ngâm giây lát, rồi đột ngột ngẩng đầu lên nói: “Minh Vương an tâm. Phụ vương muốn cùng đối ẩm cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong điện, nhưng lại chỉ cần một bức hoạ vẽ thiên hạ đệ nhất mỹ nam treo trong tẩm cung, chỉ nội điều đó thôi đã nói rõ tâm ý phụ vương rồi. Vì thiên hạ đệ nhất mỹ nam chính là phụ vương, nên người chỉ cần một tấm chân dung của mình, chẳng thể đòi hỏi chính bản thân mình cùng đối ẩm trong điện.”
Phượng Minh ngẫm đi nghĩ lại thấy cũng đúng, cũng không lên tiếng, thầm oán trong bụng: da mặt mấy kẻ thời cổ này thật đáng sợ, một khi mấy kẻ da mặt dày cộm này làm vương thì lại càng đáng sợ hơn, ép người ta thừa nhận mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Hừ, Bác Gian vương nhà ngươi làm sao so được với cái móng chân Dung Điềm?
Ôi, tên Dung Điềm kia đến bao giờ mới qua đón ta đây?
Chẳng lẽ muốn bỏ mặc ta làm con tin ở Bác Gian này sao?
Len lén oán giận được hai câu, đã lại không kiềm nổi nghĩ ngợi thay Dung Điềm. Trước mắt đại quân vừa mới khai chiến với Ly Quốc, dù chiến trận có lập tức kết thúc, cũng cần phải có thời gian để chỉnh đốn quân đội quốc sự các loại, Dung Điềm thân là đại vương đương nhiên sẽ có trăm công ngàn việc đến tay, dẫu có chậm lo lắng cho ta vài ngày cũng là việc hiển nhiên.
Cả một đêm cứ trăn trở lăn qua lăn lại suy nghĩ mông lung, mãi đến canh ba mới ngủ được.
Tinh mơ hôm sau, còn chưa mở mắt, ngoài phòng đã vọng ầm ĩ tiếng chân dồn dập phấn khích.
Bác Lăng tung rèm, cười ngoác miệng: “Minh Vương đã tỉnh chưa? Có biết hôm nay phố lớn ngõ nhỏ dán đầy những thông cáo gì không?” Hắn mặt mày hớn hở tươi như hoa, đem một cuộn giấy gì đó có vẻ như vừa bị giật từ trên tường xuống dúi vào tay Phượng Minh.
Phượng Minh ngáp ruồi một cái, ngồi dậy, đảo mắt qua tờ giấy.
Phía bên trên uỳnh oành một chữ treo thưởng đỏ chót ――― treo thưởng cho thiên hạ đệ nhất mỹ nam, phàm gia đình ai có mỹ nam có thể tự xưng là thiên hạ đệ nhất, lập tức hãy đến phủ Đại vương tử, trọng thưởng. Phàm ai có bức hoạ của thiên hạ đệ nhất mỹ nam, cũng giật được giải thưởng.
Phượng Minh đần mặt hồi lâu, sau đó phá ra cười lăn lộn: “Cái này… Tên Bác Hồ ngày cũng đần độn quá sức, Bác Gian vương nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ, đại vương tử lại không thèm ủng hộ mỹ mạo của mình.”
Bác Lăng gật đầu nói: “Chính thế. Chỉ không đầy một canh giờ nữa, những bản thông cáo treo thưởng này sẽ rơi vào tay phụ vương, đại vương huynh từ nay về sau chỉ có thể mơ tưởng đến vương vị từ đằng xa mà thôi.”
Phượng Minh nhìn trân trân vào tờ giấy cuộn tròn trong tay Bác Lăng, bất giác cảm thấy có chuyện gì đó không ổn thoả, nhưng tức thời lại không thể nói ra đó là gì. Bước chân xuống giường, cầm tờ thông báo đến cạnh cửa sổ trầm ngâm: “Bác Hồ dẫu có không đoán ra thiên hạ đệ nhất mỹ nam trong lòng Bác Gian vương chính là Bác Gian vương, cũng không thể nghĩ đến chuyện dùng cách treo giải thưởng để tìm về một thiên hạ đệ nhất mỹ nam được.”
“Vậy ý của Minh Vương là gì?”
“Có kẻ mượn những bản bố cáo này để hãm hại Bác Hồ.” Phượng Minh rút ra kết luận, đột nhiên quay ngoắt lại, sâu xa chăm chăm quan sát Bác Lăng.
Bác Lăng từ từ nở nụ cười: “Có phải Minh Vương đang hoài nghi Bác Lăng?”
“Chẳng lẽ ta hoài nghi không đúng?”
Bác Lăng bật cười sang sảng: “Quả không hổ danh Minh Vương, mưu trí hơn người. Thỉnh Minh Vương xem qua.” Hắn chìa ra một xập bố cáo, bày la liệt trước mặt Minh Vương.
Lại là những tấm thông báo treo thưởng, những dòng nội dung bên trên cũng từa tựa như bản thông báo trước đó, chỉ có điều phần đề chữ lại thay đổi thành phủ Nhị vương tử.
“Hả?” Phượng Minh liếc Bác Lăng, dò xét ý tứ.
Bác Lăng thản nhiên nói: “Kế này đêm qua Bác Lăng đã từng nghĩ đến, thậm chí đã phái người viết thâu đêm suốt sáng để làm những bản thông cáo thế này, chẳng dè lại có kẻ đi sớm một bước, xuống tay hạ thủ với Đại vương huynh.”
“Người ngươi muốn hại là Bác Diệu?”
“Chọn một trong hai thôi.” Bác Lăng chậm rãi nói: “Nhưng giờ thấy tấm thông cáo này, lại khiến ta nghi ngờ thực lực mạnh mẽ của Nhị vương huynh, chẳng lẽ từ trước đến nay hắn cố tình che dấu bản lãnh?”
Phượng Minh cau mày: “Theo những gì ta quan sát thấy trên đại điện hôm qua, Bác Diệu không thể là kẻ nham hiểm mưu tính thế được.”
“Chỉ e sau lưng vương huynh còn có kẻ nâng đỡ trợ giúp. Kẻ đó không những mưu lược, thậm chí còn có thể xuyên qua bức màn tâm tư dày đặc của phụ vương, hành động đã rất hiệu quả, lại còn vô cùng nhanh nhẹn sạch sẽ không chút dấu tích.” Vẻ mặt Bác Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc, hạ giọng, đau xót nói: “Minh Vương chớ quên vết xe đổ Long Thiên của Phồn Giai.”
“Nhược Ngôn?” Phượng Minh kinh hãi buột miệng.
“Nhược Ngôn nếu đã có thể nuôi dưỡng một con rối vương quyền, thì ở Bác Gian này cũng có thể dựng thêm một cái nữa.”
“Vậy tại sao hắn không sửa phần đề tên thành phủ Tứ vương tử? Chẳng phải ngươi còn có sức uy hiếp hơn với Bác Hồ hay sao?”
Bác Lăng lắc đầu cười gượng: “Minh Vương thật sự nghĩ phụ vương là hôn quân sao? Thứ suy nghĩ lệch lạc sai lầm này ngay đến Đại vương huynh cũng không thể phạm phải, huống chi là ta? Tự dán thông cáo treo lên thế này, ngoài mặt định đối phó Đại vương huynh, nhưng thực tế bên trong lại nhắm thẳng vào ta.”
Phượng Minh bị một câu của Bác Lăng đánh thức, đột nhiên bừng tỉnh: “Phải, có người đổ tội cho Bác Hồ, ngươi sẽ chính là kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất. Ai lại có thể nghĩ đến chuyện Bác Diệu sẽ đối địch với Bác Hồ?”
Hai người cau mày lo lắng.
Một lúc lâu sau, Tam công chúa cũng vội vàng chạy tới, vừa bước qua ngưỡng cửa đã gấp gáp báo tin: “Trong cung truyền Bác Lăng vào, chỉ e Đại vương đã biết chuyện những tấm thông cáo. Bác Lăng, chàng có cách tự giải vây hay chưa?”
Bác Lăng khẽ nở một nụ cười ảm đạm nhìn Tam công chúa, lắc đầu.
“Hãm hại vương tử là tử tội, dù chưa có chứng cứ xác định Bác Lăng hạ thủ, nhưng cũng sẽ khiến đại vương lưu lại ấn tượng không tốt về chuyện mưu hại vương huynh.” Tam công chúa chau mày, nặng nề ngồi xuống ghế: “Một kẻ đã mất lòng tin thì sao có thể làm vương, phải làm sao đây?”
Bác Lăng nói: “Hiện nay không có chứng cớ, phụ vương sẽ không giết Bác Lăng. Người ta lo nhất, lại chính là Minh Vương.”
“Lo cho ta?” Phượng Minh lập tức quay ngoắt lại.
“Nếu Bác Lăng ta không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, sẽ có khả năng bị giam lỏng trong vương cung. Ngộ nhỡ có kẻ ở bên ngoài hãm hại Minh Vương…”
Trước mắt Phượng Minh chợt hiện ánh mắt như độc xà của Nhược Ngôn, tức thì sợ hãi cùng cực, run rẩy nói: “Không thể nào? Các ngươi đã nghĩ mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng rồi? Nhược Ngôn giờ đang phải chật vật đối phó với đại quân của Dung Điềm ở biên giới, sao có thể phân tâm được? Nhược Ngôn nếu thực có dòm ngó ta, Dung Điềm ắt đã sớm đến Bác Gian đón ta đi rồi.”
Tam công chúa cúi đầu trầm ngâm suy tính, chậm rãi gật đầu nói: “Chỉ hy vọng là thế.”
Nàng biết Phượng Minh dẫu có đôi khi có vẻ như thông tuệ không gì không biết, nhưng lại có lúc quá sức khờ khạo ngây ngô. Cuộc chiến giữa Dung Điềm và Nhược Ngôn ngay khi tin tức của Phượng Minh truyền ra đã lập tức kết thúc. Nhưng quân Tây Lôi viễn chinh lao lực, Dung Điềm còn phải dẫn quân quay về, mà Dung Điềm nếu có muốn đến Bác Gian, còn phải vòng qua nước láng giềng Ly Quốc, lộ trình sẽ càng vì thế mà thêm dai dẳng.
Nhược Ngôn lại khác. Đại quân Ly Quốc đã ở ngay sát biên giới nước nhà, hoàn toàn không bị vấn đề đường rút quân hun hút ngăn cản, chuyện khắc phục hậu quả của Nhược Ngôn ít hơn so với Dung Điềm nhiều. Mà Nhược Ngôn nếu muốn đến Bác Gian, lại chỉ cần trực tiếp đi xuyên qua biên giới, bất luận có là lộ trình hay tiếp tế, đều tiện lợi hơn.
Bác Lăng ở trong cung còn thấy nguy hiểm, chỉ e sẽ có kẻ nhân lúc Bác Lăng không có ở cung bắt cóc Phượng Minh đi mất.
Nhỡ ra Phượng Minh rơi vào tay Nhược Ngôn trong lúc Bác Lăng không cách nào bảo vệ, Dung Điềm làm sao bỏ qua Bác Lăng?
Nếu Bác Lăng chết, vương vị Bác Gian chỉ sợ sẽ rơi vào tay Bác Diệu, mà Bác Diệu lại là con rối bị giật dây trong tay Nhược Ngôn, chẳng khác nào lại thêm một quốc gia khác rạp mình trước bước chinh phục của hắn.
“Ôi, chỉ là một bản bố cáo nho nhỏ, bên trong lại ẩn giấu tầng tầng lớp lớp độc kế, thực đáng sợ.” Tam công chúa than một tiếng, trao đổi ánh mắt với Phượng Minh, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới thứ ánh mắt không thể xoá nhoà trong ký ức của Nhược Ngôn.
Bác Lăng thấy Tam công chúa đượm vẻ ưu tư, mới quay đi lắc lắc đầu không để nàng chú ý, cười với Phượng Minh nói: “Minh Vương không cần lo lắng, giờ ở Bác Gian, trừ Bác Lăng ta, còn có một người nguyện ý bảo hộ Minh Vương. Hơn nữa Minh Vương còn tuyệt đối tin tưởng hắn.”
“Ai?”
“Tam vương huynh Bác Cần. Trong khoảng thời gian Bác Lăng nhập cung này, thỉnh Minh Vương quá bước tới phủ Tam vương tử, cùng Tam vương huynh trò truyện tâm giao giấc mộng điệp đi.” Bác Lăng khôi phục lại tư thái phóng khoáng thường nhật, thong thả cung thân trước Phượng Minh. Sau khi thương thảo ổn thoả mọi chuyện, ba người mỗi kẻ một ngả. Bác Lăng một mình tiến cung bái kiến Bác Gian vương, Tam công chúa triệu Hàn Tố Văn tâm phúc của Bác Lăng, phái hắn hộ tống Phượng Minh đến phủ Tam vương tử, còn mình thì lưu lại trông coi chăm sóc Lâm Đàn.
Phượng Minh theo chân Hàn Tố Văn đến phủ Tam vương tử, Bác Cần đã sớm nhận được tin khoái mã truyền tới, dẫn đầu cả phủ đứng bên ngoài đại môn chờ chực. Thấy mã xa Phượng Minh dừng lăn bánh, Bác Cần tự mình đi đến, vén bức mành che, tươi cười hoan nghênh cậu: “Thật vất vả a, cuối cùng cũng mời được Minh Vương từ chỗ tứ đệ tới đây.”
Phượng Minh rất có thiện cảm với Bác Cần, liền vui vẻ cười với hắn, nhảy phốc xuống xe ngựa.
“Phủ Tam vương tử ưu nhã thanh tịnh, quả nhiên đến cả vật cũng giống người.” Phượng Minh ngước đầu nhìn xung quanh, kéo kéo tay Bác Cần: “Hôm nay ta sẽ không khách khí, nào nào, chúng ta vào trong chơi thôi.”
Bác Cần thấy Phượng Minh lộ ra tính tình nhóc tỳ, khoé miệng khẽ nhếch.
Hai người cùng đi vào phủ, ngồi ở phòng khách thưởng trà.
“Cố sự mộng điệp của Minh Vương, sau khi trở về Bác Cần vẫn thường ngẫm nghĩ, cảm thấy ý tứ thâm sâu vô hạn.”
Phượng Minh xua tay cười xoà: “Đừng nhắc đến cố sự ấy nữa, đến ta cũng không biết chỉ kể một câu chuyện thôi mà lại xảy ra nhiều việc đến thế. Sớm biết thế này đã không đem ra.” Đảo mắt chung quanh thấy đám người hầu kẹ hạ đã lẳng lặng lui xuống, vẻ mặt Phượng Minh nghiêm túc lại, khẽ nói: “Phượng Minh có một chuyện, cầu Tam vương tử giúp đỡ.”
Bác Cần sửng sốt: “Chẳng hay Minh Vương muốn cầu chuyện gì?”
“Một việc nhỏ thôi.” Đôi con mắt của Phượng Minh khẽ lay động: “Tam vương tử có biết cớ sao hôm nay Bác Lăng lại bị Đại vương triệu kiến nhập cung?”
“Chuyện bên ngoài, từ trước đến nay ta chưa bao giờ thích hỏi qua, nên…” Bác Cần ngượng nghịu lắc đầu.
Phượng Minh tỏ vẻ hiểu biết gật gù: “Sự tình bên ngoài lộn xộn lung tung, ôi, ta cũng muốn không bị dính líu vào, nhớ khi xưa bên cạnh Dung Điềm chẳng phải lo nghĩ gì, giờ lại phải tự lực cánh sinh… A, không nói những câu vớ vẩn này nữa.” Cậu ghé sát bên tai Bác Cần: “Bên ngoài xuất hiện một bản thông báo ngầm hãm hại Đại vương tử, Bác Lăng hiện đang bị đứng mũi chịu sào bị người ta nghi ngờ. Đại vương triệu kiến Bác Lăng, chỉ e muốn hỏi tội.”
Bác Cần thoáng chấn động, lộ vẻ lo lắng sốt ruột: “Vậy… Vậy ta phải lập tức tiến cung, cầu tình thay tứ đệ.”
“Đó là tất nhiên, Bác Lăng đương nhiên bị nghi oan nghi uổng.” Phượng Minh ra oai giả vẻ bày mưu tính kế nói: “Nhưng Tam vương tử cầu tình cho Bác Lăng, có chứng cứ gì chứng minh sự trong sạch của hắn?”
“Chuyện này… không có. Nhưng với thái độ đối nhân xử thế của tứ đệ, nhất định sẽ không làm những chuyện độc ác nhẫn tâm như vậy.”
Tứ đệ của ngươi phải là vô cùng độc ác ấy. Phượng Minh thở dài trong lòng.
“Phải phải, Bác Lăng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế. Bác Lăng hiện đang yếu thế, chúng ta không những phải bảo vệ sự an toàn cho hắn, còn phải đề phòng Bác Hồ, Bác Diệu thừa cơ lén xuống tay hạ thủ giết hại Bác Lăng, thậm chí còn phải tìm kiếm chứng cứ cho Bác Lăng dưới sự nghi ngờ của Đại vương nữa.”
“Bảo vệ sự an toàn cho tứ đệ? Tìm chứng cứ dưới sự nghi ngờ của phụ vương? Hai điều này nói thì dễ, chứ đâu có được dễ dàng vậy?” Bác Cần chau hai hàng lông mày thanh tú, hoang mang nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh liếc trộm bộ dạng Bác Cần, giống hệt như khi cậu mới bắt đầu tiếp xúc với những mưu ma chước quỷ chốn cung đình, mới không khỏi phì cười một tiếng: “Cũng không đến mức khó khăn lắm.”
Bác Cần kinh ngạc, chắp tay nói: “Minh Vương nếu đã có kế sách, thỉnh chỉ giáo cho Bác Cần ta.”
Phượng Minh mừng thầm vở hí kịch lại mở màn rồi, mới trầm giọng nói: “Cứ để Bác Lăng ở lại bên người Đại vương, tam vương tử hãy giúp Bác Lăng tìm chứng cứ để xoá tội danh.”
“Để tứ đệ lại bên cạnh phụ vương.” Ánh mắt Bác Cần sáng bừng lên, gật đầu lia lịa: “Ta hiểu rồi, tứ đệ lưu lại trong cung, vừa có thể bào toàn được an nguy tứ đệ, vừa có thể điều tra chứng minh tứ đệ chưa từng động thủ, để giành lại sự tín nhiệm của Phụ vương.”
Phượng Minh gật đầu thật mạnh: “Vậy thỉnh Tam vương tử hãy lập tức tiến cung, trước mặt Bác Gian vương lớn tiếng trách móc Bác Lăng, cầu Bác Gian vương tạm thời giam lỏng Bác Lăng trong vương cung. Sau này, sẽ lộ rõ Tam vương tử không hề thiên vị Bác Lăng, cũng bảo toàn được cho hắn.”
Trình độ cầm kỳ thi hoạ của Bác Cần cao thâm, nhưng đối diện với nhân tình thế thái phức tạp thì tính tình lại đơn thuần, thình lình đứng phắt dậy nói: “Ta sẽ lập tức đi ngay.” Vừa định bước đi, đã hơi khựng lại, quay người hỏi: “Chẳng lẽ điềuMinh Vương vừa cầu ta ban nãy, chính là chuyện này? Minh Vương đối với Bác Gian ta, thực sự thâm tình trọng nghĩa. Nếu như bảo vệ được tứ đệ, thì cũng là giữ gìn cho một vị đại anh chủ của Bác Gian ta.” Đoạn lộ nét cười cảm kích.
Trong lòng Phượng Minh nhất thời hổ thẹn, cậu lợi dụng Bác Cần để cầm chân Bác Lăng tại vương cung, thực sự ray rứt không yên. Nếu người Dung Điềm phái tới đặt chân vào lúc cậu ở phủ Tam vương tử, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với nằm trong tay Bác Lăng.
Không dễ dàng gì mới chạy thoát khỏi bàn tay Bác Lăng, cậu không có hứng thú làm con tin lại một lần nữa.
Bác Lăng à Bác Lăng, không phải do ta giậu đổ bìm leo, bất quá vì hạnh phúc của ta, ngươi cứ an tâm mà làm con tin trong vương cung chừng một hai tháng đi. Cùng lắm sau khi ta về đến Tây Lôi rồi sẽ giúp ngươi gửi hai phong tư đi cầu tình thế vậy.
Bác Cần lập tức xuất phát, Phượng Minh đắc ý dương dương tự đắc nhàn hạ thưởng trà xem hoa trong phủ.
Chẳng đến hai canh giờ sau, xe ngựa của Bác Cần đã về đến phủ.
Bác Cần vừa bước chân vào phòng khách, đã lập tức báo cáo cho Phượng Minh: “Phụ vương thực sự bốc hoả rồi, ai lại có thể xấu xa độc địa như thế, trù tính hãm hại tứ đệ? Ta mở miệng mắng tứ đệ hai câu, ngụ ý để phụ vương giam lỏng tứ đệ trong cung, sau cùng lại thỉnh vương lệnh cho phép ta tự mình điều tra. Ôi trời, sắc mặt tứ đệ nhìn ta khi đó thực vô cùng khó coi, hy vọng sau này nó sẽ biết nỗi khổ tâm cả ta.”
Phượng Minh ha ha cười lớn, một hơi uống cạn chén trà trong tay, đặt đánh cạch một cái xuống mặt bàn: “Hắn sau này nhất định sẽ vô cùng cảm kích ngươi a. Nếu Bác lăng quả thực ghi hận, cùng lắm đợi đến khi Bác Lăng đăng cơ, ngươi chuồn đến Tây Lôi làm khách là được rồi.”
Trong lòng hai người đều như trút bỏ được gánh nặng, bắt đầu đàm luận thi ca thơ từ. Phượng Minh đối với thơ ca vốn ù ù cạc cạc lại dốt đặc cán mai, cứ chôm tiệt mấy giai cú thiên cổ được người người hâm mộ của Lý Bạch, Tô Đông Pha ra, khiến Bác Cần liên tục cảm thán kinh hãi không thôi.
Cứ như thế trôi qua một đêm, chủ và khách tận lực vui chơi.
Ngày kế ấy, Bác Cần qủa nhiên thành thật chăm chỉ đi điều tra sự việc, bỏ lại Phượng Minh một mình trong phủ Tam vương tử.
Phượng Minh không phải là kẻ ngồi yên được một chỗ lâu, vô cùng muốn chuồn ra ngoài đi chơi, nhưng lại nhớ đến tình hình trước mắt, cũng biết an phận thủ thường không ra khỏi phủ Tam vương tử. Cũng may mà Bác Cần đã căn dặn thị nữ trên dưới chăm nom, gom góp hết những mòn đồ chơi dân gian Bác Gian thi thú về cho Phượng Minh giải sầu.
Cho nên ngày hôm ấy của Phượng Minh, cũng nhãn nhã ung dung hơn hôm trước nhiều vô kể.
Note:
Mã thí phách tại mã thối thượng:
Lấy lòng nịnh nọt người ta không đến nơi đến chốn, ngược lại còn chả đạt được điều gì tốt lanh.
Danh sách chương