CHƯƠNG 25

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa

Phượng Minh thấp thỏm không yên bước vào phòng, chưa kịp ngẩng đầu lên, cả người đã như bay lên không, rơi vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc.

Khuôn mặt Dung Điềm bừng bừng nổi giận hiện ngay trên đầu.

“Đi đâu?”

“Ngoài cung.” Phượng Minh chớp chớp mắt.

“Ai cho ngươi chạy lung tung khắp nơi?”

Phượng Minh kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải đã nói chỉ cần ta ở Tây Lôi, làm gì cũng được, tuyệt đối sẽ không ai có thể thương tổn ta sao?”

Dung Điềm chán nản, cúi thấp đầu hung hăng cắn môi Phượng Minh: “Xem ngươi còn giảo biện, lúc vừa quay về nghe thị tòng nói ngươi dẫn bọn Thu Lam xuất cung, xém chút khiến ta sốt ruột đến chết. Mấy nàng thị nữ kia càng ngày càng không ra gì, ta phải giáo huấn cho tốt mới được.”

“Người muốn đi là ta, ngươi không nên giáo huấn bọn họ.”

“Đúng, ta phải giáo huấn ngươi trước tiên.” Thấy Phượng Minh an toàn bình thường trở về, lửa giận nửa ngày trời bừng bừng trong lòng Dung Điềm rất nhanh lụi tắt, sắc mặt căng thẳng từ từ thả lỏng, cười cười: “Lần sau còn như vậy, nhất định sẽ giáo huấn ngươi thật kỹ. Ha ha, đi chỗ nào vậy?”

Phượng Minh đảo mắt: “Ta đi xem ngươi hạ lệnh khởi công ruộng bậc thang.”

“Thấy thế nào?”

Móng vuốt sói từ từ thâm nhập vào lớp y phục, cảm nhận từng đường cong trên làn da ấm áp.

Phượng Minh bị bàn tay vô cùng thành thục của Dung Điềm chạm vào, đã sớm đem ruộng bậc thang vứt lên chín tầng mây, khẽ nhúc nhích người trên khuỷu tay Dung Điềm, những tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên.

“Thật muốn đem ngươi đi ăn.” Khát khao thiêu đốt lòng người, ánh mắt Dung Điềm tràn đầy tán thưởng.

Phượng Minh vốn bị hắn dụ dỗ mất hết phòng bị, lười nhác nói: “Vậy ngươi hãy ăn đi.”

Phong thái quân tử hiếm thấy nơi Dung Điềm đột nhiên lộ ra, lắc đầu cười: “Hiện giờ không thể ăn.”

“Vì sao?” Phượng Minh khẽ hé mắt, má hây hây đỏ hỏi.

Dung Điềm nhìn mà trong lòng ngứa ngáy tới cực điểm, nhịn không được bất thình lình hôn khẽ lên bờ môi đỏ mọng, bắt đầu day day nhè nhẹ. Y phục gấm vóc lụa là, đã nhanh chóng bị Dung Vương nhẹ chân nhẹ tay vứt từng chiếc từng chiếc một trên mặt sàn.

“Dung Điềm…”

“Ừhm?” Dung Điềm nhướn mày, đem Phượng Minh đang ôm ngang trên tay đặt xuống giường.

Ham muốn của Phượng Minh bắt đầu dâng lên, kéo áo Dung Điềm: “Ta muốn..”

“Muốn cái gì?” Dung Điềm xấu xa cười.

Trong lòng tựa như có lửa thiêu, nhưng cũng không dám ngông cuồng khinh xuất. Ánh mắt đằm thắm sắc sâu lướt qua thân thể thon dài, đôi tay nhanh nhạy của Dung Điềm bắt đầu diễn tấu những thanh âm rung động lòng người.

Phượng Minh phát ra những thanh tiếng nhỏ xíu như tiếng mèo kêu, không thể nghe thấy được, thân người lại ưỡn cong xinh đẹp, trong sự dỗ dành dễ chịu nơi Dung Điềm mà từ từ rỉ xuất thứ dịch thể trắng tuyết.

“Phượng Minh, thoải mái không?”

Phượng Minh gật gật đầu, đột nhiên nhíu mày, từ trên giường chống người lên, cắn một cái vào cổ Dung Điềm.

“Ối!” Dung Điềm đem Phượng Minh đang nằm trong lòng mình lật lại, vỗ đét đét vào mông cậu hai cái trừng phạt: “Dám cắn Tây Lôi Vương, ngươi thật lớn mật.”

“Ta mặc kệ, lần nào cũng là ngươi thấy ta xấu mặt cả rồi.” Phượng Minh quay đầu, đôi mắt đen lay láy trợn tròn lên: “Ngươi chẳng lẽ không có chút tật xấu nam nhi nào sao? Chúng ta cứ thẳng một lèo mà làm là được rồi.”

“Thẳng một lèo?” Trong cổ họng Dung Điềm phát ra mấy tiếng lầm rầm âm ỉ.

Tiểu tử này lại có thể không biết sống chết liều lĩnh mời gọi. Nếu không vì kiêng dè thân thể ngươi, ta đã sớm đem ngươi ăn sạch sẽ không chừa tý xương cốt nào rồi. Nhưng hắn lại không hay, từ lúc Phượng Minh bị Diệu Quang nhắc nhở đề cập chuyện Dung Điềm nhất định phải kết hôn, trong lòng vừa sợ hãi vừa khổ sở, mời gọi Dung Điềm, kỳ thực là âu lo sau này rồi sẽ không kiềm nổi tâm tình.

“Phải. Tuy ta sợ đau, nhưng ta đột nhiên thấy nửa vời thế này, hãy còn… Thẳng một chút vẫn tốt hơn.” Phượng Minh vừa nói, vừa e sợ đưa tay ra, chủ động bao trùm trên cái hung khí đã sớm dựng thẳng cao cao.

Luồng nhiệt nơi hạ thể loạn động, sự nhẫn nại của Dung Điềm đã lên đến cực điểm giới hạn.

“Ngươi thật sự muốn làm đến cùng ư?” Hắn miễn cưỡng giữ vững lý trí, đượm chút hồ nghi quan sát dò xét Phượng Minh.

“Ừhm.”

“Không sợ đau?”

Phượng Minh nhắm chặt mắt, cắn môi dưới, im lặng gật đầu.

Mỹ thực trước mắt, làm gì có ai có thể nhẫn nhịn được. Lòng Dung Điềm gào thét điên dại, nhưng động tác vẫn vô cùng dịu dàng đặt Phượng Minh nằm yên trên giường.

“Không phải sợ…” Âm thanh trầm đục tràn đầy sắc dục cùng sự không nhẫn nại, vang vọng trong phòng.

“Ta… ta không sợ.”

Lần nữa ve vuốt vòng eo dưới của Phượng Minh, nhưng lại phát hiện thân thể trong tay mình càng lúc càng căng thẳng ra, nhanh chóng cứng ngắc lại. Sắc mặt Phượng Minh, lại thêm tái nhợt đến doạ người. Dung Điềm thử qua một lần, những vẫn không cách nào tiến vào trong cửa mình đang toàn lực kháng cự lại, đành ngừng lại.

“Phượng Minh, ngươi cứng ngắc quá.”

“Không có, ta… ta  đã hết sức phối hợp với ngươi mà.” Phượng Minh cắn môi dưới, tựa hồ như bật nấc lên.

Dung Điềm thở dài, thấp đầu dính chặt lấy môi Phượng Minh: “Đừng nhúc nhích, khẽ hé miệng ra. Ôi, ngươi cắn rách môi dưới rồi này.” Hắn cau mày. “Chỉ sợ ta còn chưa tiến vào, ngươi đã bị doạ chết rồi.” Hắn đưa tay, bình tĩnh tự mình xử lý sắc dục lửa lòng không thể không phát trong thân hạ xuống.

Chất dịch trắng nhũ, dùng một chiếc sa khăn bên cạnh lau đi.

“Dung điềm. . .” Phượng Minh nắm lấy tay hắn, nhìn hắn nài xin: “Chúng ta không thể tiếp tục sao?”

“Ngươi đã thế này, làm sao tiếp tục được đây?” Dung Điềm đem cậu ôm vào ***g ngực, trấn an: “Không cần vội vã, thời gian còn dài. Đợi ngươi chuẩn bị tốt rồi hẵng nói sau.” Chờ chất độc trên người ngươi được giải đi lại càng tốt.

Phượng Minh lắc đầu, trong mắt nổi trôi ánh gờn gợn: “Ta muốn cùng ngươi, như nam nhân cùng nữ nhân kết hợp cùng nhau.”

“Đừng khóc, ngươi không thể tức giận đau lòng được.” Thấy nước mắt Phượng Minh ứa ra, Dung Điềm lấy làm kinh hãi.

“Vì sao?”

“Vậy ngươi vì cái gì hôm nay thái độ lại khác thường muốn bị ta ăn?”

Phượng Minh không lên tiếng, cứ đau xót như thế nhìn Dung Điềm. Cậu khẽ mấp máy môi: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta có thể đem khoái cảm tới cho ngươi.”

“Ngươi đương nhiên có thể cho ta khoái cảm.”

Mọi thứ lại trầm mặc tĩnh lặng cả lại, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, cùng đôi đồng tử soi thấu âm mưu thế gian im ắng vô thanh giằng co.

Kẻ đầu hàng sớm nhất, lại là Dung Điềm.

“Ngừng, ngươi hôm nay không làm đến cùng nhất định sẽ khóc một tràng cho xem.” Dung Điềm trầm ngâm do dự: “Phong tục ở Tây Lôi, thiếu niên nào cũng phải thông qua nam phong cùng bề trên để đạt được cả nghị lực lẫn mưu trí. Ta khi niên thiếu, cũng từng ở phía dưới.”

“Ngươi là nói…”

Dung Điềm thở dài ra, không tránh được đành nói: “Dẫu gì ngày sau còn dài, nhượng ngươi một lần thế nào?”

“Ngươi nhường ta thượng ư?” Phượng Minh tức thì mở tròn mắt, vừa mừng vừa sợ.

“Còn có cách nào khác nữa ư?”

“A! Thật tốt quá thật tốt quá!” Phượng Minh cao hứng bật dậy, ấn ghìm bả vai Dung Điềm xuống giường lớn sờ loạn: “Ngươi đối ta thật tốt, trên đời này ngươi đối với ta là tốt nhất!”

Ý tưởng không nghĩ đến này kết quả thực tốt. Sớm biết như vậy, đã mau mau một chút đề xuất muốn tự mình ăn Dung Vương rồi.

Khúc khích…

“Phượng Minh, ở trên không nhất định phải xé hư hết y phục vậy đâu.”

“Xin lỗi, xin lỗi, hưng phấn quá độ, ta không khống chế được.”

“Nhẹ thôi.” Dung Điềm rên lên: “Ta có thế này với ngươi hay sao?”

“Xin lỗi…”

Ngoài điện thái tử, Thu Lam len lén nghe trộm qua khe cửa.

Hoàn toàn không nghe được thanh âm của Dung Điềm, chỉ có tiếng kêu kỳ quái phấn khích của Phượng Minh: “Tiểu Điềm Điềm, ngươi thật vạm vỡ.”

“Ta rất yêu ngươi!”

“Lần sau cũng thế này được không?”

Từ từ đến cả tiếng thở của Phượng Minh cũng bắt đầu nặng nề dồn dập lại, những tiếng rên rỉ khiến người người đỏ mặt thẹn thùng lay động thoát khỏi cửa phòng.

Ba người bọn Thu Lam bối rối nhìn nhau, líu lưỡi không nói nên lời.

Qua nửa canh giờ, ngay cả những tiếng rên rỉ cũng ngưng lại, tựa như cả hai người đó đều mệt mỏi kiệt sức tới cực điểm, đã nặng trịu chìm sâu vào giấc ngủ.

Đang muốn thò đầu vào nhìn thành quả cuối cùng, cửa phòng đột nhiên bật mở, Dung Điềm ôm ngang Phượng Minh đứng ngay trước ngưỡng cửa, sắc mặt thản nhiên lãnh đạm. Phượng Minh thì mệt mỏi rã rời, đã sớm thiêm thiếp đi.

Trên người Dung Điềm chỉ độc một chiếc áo choàng ngoài, trên cổ trên ngực đều tràn những vết thương Phượng Minh chẳng biết nặng nhẹ cắn ra. Thu Lam vừa khẽ ngẩng đầu liếc nhìn, tức thì đỏ mặt, tất cả lập tức bổ nhào phủ phục quỳ gối.

“Đại vương…”

“Đại vương…”

Dung Điềm cũng không lấy làm kỳ quái, chỉ nhẹ giọng căn dặn hạ nhân: “Chuẩn bị tắm rửa.”

Thân thể vừa khẽ động, hắn đột nhiên cau mày, cúi đầu nhìn Phượng Minh, đang vừa lòng mãn ý trên khuỷu tay, ngủ mà vẫn cười ngây ngô, không kềm nổi lộ ra một nụ cười đắm đuối yêu chiều. Bước chân có chút ít khó khăn, hướng phía dục trì đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện