CHƯƠNG 3
Đau đớn vì nghẹt thở kéo dài, khiến cho cảm giác trở nên tê dại. Tất cả dần dần trầm xuống. Đôi mắt Phượng Minh mở to, có thể cảm nhận được rõ ràng âm thanh của huyết dịch đang bị tắc nghẽn bên trong não.
Ngay lúc tưởng đã nghe tiếng thần chết hoan nghênh, Dung vương lại nới lỏng tay.
Chầm chậm, ngay lúc không để ý, hắn buông tay thả cậu ra.
Vẻ mặt hắn không chút biểu lộ nhìn Phượng Minh lay động chìm vào trong nước, cuối cùng nhờ bản năng muốn sống, rờ rẫm tìm thành dục trì cố gắng đứng lên.
Nước trên thân thể cậu không ngừng tí tách rơi xuống từng giọt, lại càng tôn lên thần sắc mê người của thái tử điện hạ.
Áp dụng thủ đoạn nho nhỏ đó trên người tên tiểu tử này vô số lần, lần nào cũng sẽ nghe được hắn khóc lóc xin tha một cách hèn hạ. Thậm chí, dùng cả những biện pháp mà nam nhân không chấp nhận được, giở thủ đoạn trên người hắn, thị uy cho hắn biết quyền không chế tuyệt đối cơ thể hắn nằm trong tay của mình.
Lẳng lặng nhìn Phượng Minh đang mù mờ trong nước, đôi mắt quen thuộc vẫn đang mở to, Dung vương cho đến bây giờ vẫn không nhận ra đôi mắt đó lại trong suốt đến thế, khiến cho hắn vô cớ sợ hãi.
Đôi mắt đó tại sao lại biến đổi? Tên ngu xuẩn đó chỉ biết hướng nội, không hề nhìn xa trông rộng, mang thân phận thái tử chẳng khác gì làm nhục quốc thể, tại sao hôm nay lại có thần sắc kỳ quái này? Hắn không phải lập tức dùng thái độ khóc lóc cầu xin sao?
Dường như đã cảm nhận được sự thú vị, Dung vương vứt bỏ ánh mắt lạnh nhạt bàng quan vốn có, tiến đến gần Phượng Minh. Nâng cằm của người đứng trước mặt mình lên, để có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt đó.
Không sai, đúng là gương mặt quen thuộc của thái tử. Đối với gương mặt anh tuấn này, lại nghĩ đến thái tử vô năng, chỉ có thể thở dài dùng tú hoa chẩm đầu để hình dung con người hắn. Trên thân thể vẫn đang xích lõa, lưu lại dấu vết làm nhục từ mấy ngày trước, Dung vương còn có thể nhớ kỹ bộ dáng thái tử lúc đó cúi đầu cầu xin tha thứ ra sao…
Người này mặc dù vô dụng, nhưng lại có một thân thể tuyệt hảo. Dung vương cầm lấy cổ tay của Phượng Minh, đưa cơ thể thon thả của cậu thu vào trong đáy mắt.
Chính mình nữ nhân vô số, nhưng khi đè lên thân vị thái tử vinh hiển này, cảm giác quả thật không giống nhau.
Đè lên hắn, tựa như đè lên đất đai của Tây Lôi, những thứ đã bị đoạt đi, tất cả đều được thu hồi về.
Thái tử vô năng ạ…
Không cách nào phủ nhận lực hấp dẫn từ thân thể này toát ra, nếu hắn không phải là thái tử, chúa tể một quốc gia, mà là một nam kỹ Tây Lôi bán thân để mưu sinh, chẳng phải cơ thể này đã có cơ hội hiển thị giá trị?
Trong lòng đối với người trước mặt muôn vàn khinh bỉ, nhưng lại biết rõ sự điềm mỹ của thân thể này, Dung vương thuận theo dục vọng của chính mình, ôm lấy Phượng Minh đang lả đi, đặt cậu lên nền gạch bên cạnh bờ dục trì.
“Uống nước nhiều quá đến nổi ngớ ngẩn luôn rồi à?” Dung vương quỳ một đầu gối trên nền đất, lạnh lùng nhìn xuống thân thể không hề phòng bị, theo thói quen dùng ngữ khí khinh bỉ trách cứ: “Đừng làm bộ dáng đó trước mặt ta, ngươi không khơi gợi được từ tâm của ta đâu.” Hắn đưa tay, vuốt ve gương mặt cậu.
Phượng Minh dần tỉnh táo lại, nhưng không phải là nhờ tay của Dung vương, mà là do cảm giác lạnh băng từ đá lót nền truyền đến.
Vừa mới bị Dung vương buông ra lại bị chìm nghỉm, có lẽ vì vừa mới trải qua chuyến lữ hành vượt thời không, hồn phách không thể nào khống chế được thân thể mới, khiến cho cảm giác đột ngột bị mất đi, không thể nào nghe thấy bất cứ thứ gì, giống như một lần nữa bị cuốn vào trong thời không vô tận.
May mắn trong lúc mất phương hướng, một lần nữa lại có lại tri giác. Tuy Dung vương dùng lời nói đả thương người khác, Phượng Minh căn bản không hề nghe thấy, cũng không biết chính mình đã làm cách nào rời khỏi dục trì để lên bờ.
Thân thể trần trụi, từ trong nước ấm áp bị đặt lên trên mặt đất lạnh băng, thật khó mà chịu được, khiến tri giác Phượng Minh dần dần khôi phục, thấp giọng rên rỉ, đôi mắt đờ đẫn bắt đầu có lại sinh khí.
“Ngươi muốn làm gì?” Rốt cuộc phát hiện tình huống của mình hiện giờ, Phượng Minh kềm chế thân thể yếu đuối, miễn cưỡng mở miệng.
Cánh tay Dung vương không ngừng lướt trên cơ thể run rẩy kia, hòng tuyên bố quyền sở hữu của mình. Hết vuốt ve lại mơn trớn, nếu không phải trong mắt Dung vương lộ rõ tà khí, Phượng Minh còn nghĩ hắn đang xoa bóp cho cơ thể đang đau buốt của mình.
Phượng Minh giơ tay, đè lên những ngón tay Dung vương đang bừa bãi vọng động: “Dừng lại!”
“Hả?” Dung vương cười nhẹ, dễ dàng nắm chặt hai cánh tay đang cố ngăn cản của Phượng Minh kéo lên đỉnh đầu. Rồi hắn cúi người, dùng răng cắn nhẹ lên môi của Phượng Minh, “Thái tử điện hạ hôm nay muốn phát uy à?” Trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, lời nói lạnh lùng thấm vào nhân tâm: “Dám chọc giận ta? Chẳng lẽ lại muốn nếm đau khổ?”
Ngay cả khi hai tay đau đớn bị giam cầm trên đỉnh đầu không khác chi đứt đoạn, ánh mắt Phượng Minh vẫn bất khuất nhìn thẳng vào mắt Dung vương. “Ngươi dám đối xử với thái tử như thế à?”
“Không phải trước giờ đều như thế sao? Tại sao hôm nay đột nhiên lại cho rằng ủy khuất?” Dung vương cả cười, nhướn mày.
“Ngươi…” Phượng Minh chớp mắt, nuốt vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện này chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Mặc dù bản thân một lần nữa “đầu thai”, làm một thái tử ngự ở trên cao, hơn nữa dáng người cũng không ngắn ngủn, mà cao ráo như nguyện vọng, thế nhưng, vương cung rối loạn, chẳng những bị tên Đồng thiếu gia kia xúc phạm, trước mắt lại là kẻ chính thức nắm giữ quyền lực của đất nước này, nhiếp chính Dung vương, lại có thể xem thái tử như một món ăn ngon. Hơn nữa, nhìn mấy dấu vết nhục nhã trên người mình và thái độ Dung vương, cũng đủ biết món ngon này không phải mới bị ăn lần đầu.
Xoay đi xoay lại, vốn cứ tưởng rằng có thể uy phong hưởng thụ một lần chuyến lữ hành thời không, không ngờ bản thân lại khiến cho một tên nam nhân phát tiết dục vọng?
Không phải, không phải, chuyện này quá hoang đường!
“Hỗn xược! Buông ta ra!” Phượng Minh trên mặt thay đổi mười bảy mười tám loại thần sắc, cuối cùng ý thức được nguy cơ ngay trước mắt, lập tức nhìn thẳng Dung vương hét lớn.
“Dám cả gan mắng ta?” Dung vương nhíu mày, bỗng nhiên tiến đến gần gương mặt Phượng Minh, hé miệng, hung hăng cắn vào đôi môi cong cớn đỏ mọng kia một cái.
“A…” Cơn đau bỗng dấy lên trên môi, khiến Phượng Minh không phòng bị rên lên khe khẽ. Mùi máu tươi đã truyền tới yết hầu, e rằng Dung vương đã cắn đến chảy máu rồi.
Tuyệt đối không để tên nam nhân này “ăn thịt” mình được! Phượng Minh cố sức tránh khỏi cái miệng của Dung vương, giọng nói ấp úng vang lên: “….buông …ra… đừng… đáng chết…”
Đau đớn không ngừng từ trên môi truyền đến, tên Dung vương thô lỗ này dường như không muốn hôn một cách nhẹ nhàng, mà ngược lại, hắn rất hứng thú hành hạ đôi môi đỏ mọng của Phượng Minh.
Không lâu sau, cảm giác trong miệng càng ngày càng đậm mùi máu tươi khiến Phượng Minh biết được, hai chữ phản đối đang vang lên trong đầu cũng chẳng có cơ hội đi ra ngoài.
Dùng gậy ông đập lưng ông!
Nghĩ tới đây, Phượng Minh không hề trốn tránh Dung vương mà môi đối môi cắm vào. Cậu bất thần há miệng, nhân cơ hội Dung vương ứng phó không kịp cắn vào môi hắn.
Nhìn xem ai hung ác hơn?
Hàm răng không ngừng dùng sức nghiến chặt, quyết tâm cắn đứt một miếng thịt ra mới thôi.
Dung vương lấy làm kinh hãi, muốn thối lui thì đã quá muộn. Trên môi bị cắn mạnh như điện quang hỏa thạch khiến hắn biết được, thái tử hôm nay thị uy thật sự rồi.
Nhờ tập võ từ nhỏ nên phản ứng rất nhanh nhạy, Dung vương vội giơ tay, không chút do dự chém mạnh vào gáy cậu.
“A!” Sau gáy đột nhiên bị tấn công, khiến Phượng Minh theo phản xạ mở miệng ra. Dung vương thừa dịp đó, lập tức ngồi thẳng dậy, khiến áp lực trên người Phượng Minh giảm đi, hai tay cũng khôi phục tự do.
Hết thảy diễn biến và đối kháng, bất quá chỉ xảy ra có vài giây ngắn ngủi.
Phượng Minh vùng vẫy cố gắng ngồi dậy, nhưng Dung vương lại một lần nữa tiến đến, dùng cơ thể cường tráng đè chặt xuống người Phượng Minh.
Đôi mắt thâm hiểm bừng lên lửa giận, hung hăng nhìn Phượng Minh trừng trừng. Dung vương nghiến răng chất vấn: “Dám cắn ta à?” Bình thường môi luôn mang theo ý cười lạnh lùng, hôm nay lại không ngừng rướm đầy máu tươi.
Tất cả lại ngoài sự dự liệu của Dung vương, Phượng Minh dù hai tay đang bị khống chế, vẫn không bị sự phẫn nộ của hắn làm cho sợ đến câm nín run rẩy. Ngược lại, một thái tử trước kia luôn tránh né ánh mắt của người khác, giờ phút này lại nghênh ngang đối thị Dung vương. Trong cặp mắt sáng ngời đó, chợt chói lên một chút hào quang của sự phẫn nộ.
Phượng Minh nhận thấy mình không đủ mạnh để đẩy cái cơ thể cường tráng tuyệt đối bạo lực của Dung vương ra khỏi người mình, cậu đành phải dùng ánh mắt mà cảnh cáo: “Ta nói cho ngươi biết, mặc dù bây giờ tay chân ta vô lực, toàn thân đau đớn, nhưng nếu ngươi dám làm chuyện gì với ta, ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ…” trái tim đột ngột suy nhược, trước mắt bắt đầu tối sầm.
Đáng ghét! Ta còn chưa uy hiếp xong cơ mà! Đáng chết cái chuyến lữ hành vượt thời không, đáng chết cái thân thể tên tiền thái tử nhu nhược, hại ta cơ hội nói cho hết câu cũng không có…
Mang theo vô số bực tức lẫn khó chịu, Phượng Minh nhắm mắt, chìm vào tăm tối.
~*~
Tỉnh lại đầu óc vẫn còn mê man, Phượng Minh nhìn lên trần nhà hào hoa cổ kính, nhớ lại chuyện mình đã gặp phải.
Bi thảm…
Nhưng chuyện bi thảm hơn, vẫn còn ở phía sau.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Dung vương xuất hiện trên đỉnh đầu mình, Phượng Minh rõ ràng đã ý thức được điều đó. Kỳ thật Dung vương cũng không già, hắn cũng bằng cỡ tuổi thái tử, nhưng lại có khí chất đáng sợ, làm cho người ta phải rùng mình.
Chẳng phải rất thích hợp để vô vai phản diện trên ti-vi sao? Cái loại nam nhân anh tuấn nhưng độc ác này…
“Thái tử điện hạ đang suy nghĩ gì vậy?” Ngữ khí châm chọc, khiến Phương Minh biết thái độ Dung vương đối với thái tử cực kỳ bất kính. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cung nữ nội thị trong thái tử điện đều lẳng lặng khoanh tay đứng hầu một bên, kể cả Thu Lam, đối với thái độ Dung vương, không có ai dám nửa lời dị nghị.
Xem ra Dung vương thật sự chính là chủ nhân của Tây Lôi quốc rồi.
Thì ra thái tử được phụng dưỡng trong vương cung, bất quá cũng chỉ là đồ chơi. Hơn nữa, sở dĩ thái tử nhảy sông tự tử khiến Phượng Minh đoạt được cơ hội tái sinh, tám phần là do bị tên Dung vương tàn bạo này bức bách.
“Ta có vài việc muốn hỏi ngươi.”
Cằm đột nhiên bị lẳng lơ khều nhẹ. Dung vương đối với Phượng Minh cao ngạo chẳng khác gì đang đối với hạ nhân.
Phượng Minh giận bốc lửa, tức giận quay ngoắt đi: “Hừ, Tào Tháo!”
“Thảo thảo [qua loa]? Thảo thảo cái gì?” Rất rõ ràng, tên gian thần trước mặt không hề đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Ngay khi hắn muốn được giải thích cái gì là Tào Tháo, Phượng Minh đột nhiên nhớ đến vấn đề trọng yếu, cậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dung Vương: “Ta hỏi ngươi, ngày hôm qua, có hay không… đối với ta…” trong phòng có rất nhiều người hầu, thật sự không thể nói ra mấy từ kỳ quặc đó.
Hôm nay thái tử đặc biệt đáng yêu, ngôn ngữ không hề vô vị, cũng không hề vâng vâng dạ dạ trong lòng run sợ cầu xin được bình an. Dung vương nhìn vẻ mặt khẩn trương kia, đột nhiên cảm thấy muốn đùa một chút, tiến gần đến cổ Phượng Minh, học theo ngữ khí của cậu, nói:
“Ha ha… có hay không… có hay không…”
“Hỗn xược!”
Phượng Minh một quyền đánh tới, tràn đầy uy lực.
Từ nhỏ ở cô nhi viện, nhìn mấy đại thúc luyện quyền cước, không ngờ bây giờ lại có cơ hội phát huy, nhanh như chớp, đánh vào giữa mặt Dung vương.
Khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo, nháy mắt đã bị bầm một cục rồi.
Đây là tiến triển không ai nghĩ tới.
Cho nên đại gia muốn phản ứng cũng không kịp.
Trên gương mặt kiêu ngạo của Dung vương chỉ còn sự kinh ngạc, toàn điện nhất thời im lặng như tờ. Mặt mũi tất thảy đều không còn chút máu, dự liệu được chuyện gì sẽ xảy ra nên chọn cách yên lặng rút đi sạch sẽ, cả cửa điện cũng vô thanh vô tức đóng chặt lại.
Một quyền thành công, đánh vào mặt Dung vương, Phượng Minh dư biết mọi chuyện đã không ổn. Cậu ta vốn không phải phần tử bạo lực, mà trời sinh chí khí quật cường, khi còn bé vì tranh nhau, thường không để ý bản thân bị đánh đến thảm hại, đã vậy còn muốn tìm kẻ ăn hiếp mình để báo thù, nhất định phải làm cho đối phương thảm hại hơn chính mình thì mới chịu. Hôm nay đối mặt với tên Dung-vương-Tào-Tháo-tái-thế này, hết lần này đến lần khác bức bách mình phải lấy lòng hắn như Hiến Đế, đương nhiên cậu không chịu bấm bụng nuốt giận.
“Ngươi dám đánh ta?” Dung vương không thể tưởng tượng nổi, quan sát Phượng Minh. “Ngày hôm qua cắn ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi. Hôm nay lại còn ngang nhiên dám đánh ta?” Ngày thường chỉ dám đưa tay chầm chậm cầm lấy chén trà, nhìn thấy người khác là sợ đến run chân chẳng phải phong thái của tên thái tử này hay sao?
Phượng Minh ngếch đầu lên: “Ít lảm nhảm đi. Nói! Ngươi ngày hôm qua, tới cùng có hay không… cưỡng bức ta?”
“Cũng không phải lần đầu tiên, cần gì phải để ý?”
Chẳng lẽ đã bị…?
Phượng Minh con ngươi co lại, một lần nữa thu chặt nắm tay. Mặc dù quyền đang vung vẩy trước mặt, Dung vương vẫn dương dương tự đắc tiếp tục nói: “Ta đối với người đã hôn mê như con cá chết, vốn cũng chẳng có gì hứng thú.”
Một quyền thiếu chút nữa đã phi ra ngoài rốt cuộc lại thu về, Phượng Minh thở dài một hơi, hậm hực nói: “Hừ, ngươi thông minh đó.”
Không hiểu vì sao, Dung vương lại không nổi giận, thậm chí lại còn nở nụ cười: “Còn chuyện gì nữa, không ngại thì hỏi luôn đi.”
Phượng Minh đối với sự thay đổi đột ngột này một chút hảo cảm cũng không có. Cậu đương nhiên còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng trước mắt, thầm nghĩ cách khiến tên Tào Tháo ghê tởm này biến càng xa thì càng tốt.
“Không còn gì muốn hỏi cả, ngươi đi đi.” Phượng Minh rất tự giác vị thế của chính mình đang là thái tử, nên cách nói năng cũng hết sức cẩn thận.
Dung vương thản nhiên đáp: “Ngươi hỏi xong hết rồi, giờ đến lượt ta hỏi.”
Trò chơi trẻ con dường như đang ẩn tàng mưu kế khó lường.
“Hỏi ta? Có cái gì để hỏi?”
“Thứ nhất, ngươi là ai?” Ngữ khí bỗng nhiên trở nên nặng trịch.
Phượng Minh ngạc nhiên: “Ta?”
Ngay lúc không kịp phản ứng, Dung vương đột nhiên hung hăng nhào đến. Hai tay Phượng Minh lập tức bị kéo lên đỉnh đầu, không thể nào nhúc nhích.
“Ta là thái tử.” Lúc này, chỉ có thể mạnh miệng tới cùng. Nếu nói mình chính là hồn quỷ nhập vào cơ thể thái tử, chỉ sợ ngay lập tức bị đốt chết thôi.
“Ngươi là thái tử?” Dung vương cười lạnh, “Ngươi rõ ràng đối với thái tử một chút cũng không hiểu không biết, khắp nơi sơ hở. Thái tử như thế nào có gan dám cắn ta? Thế nào lại dám động thủ với ta? Đừng nói rằng vì ngươi nhảy sông tự tử mà tính tình thay đổi, bản tính không ai có thể nhanh chóng thay đổi hoàn toàn, ta rất rõ mọi điều về thái tử. Nói! Ai phái ngươi đến đây?”