CHƯƠNG 7

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Dương

“Ngươi là cái gì mà bảo chứng được đại sự Vĩnh Ân?” Dung Điềm thấp đầu liếc qua thân người Liệt Nhi đang co ro trên nền đất, ánh mắt lạnh lẽo khiến đám Phượng Minh thấp thỏm lo sợ. Phượng Minh húng hắng giọng định nói đỡ cho Liệt Nhi mấy câu đã bị Dung Điềm biết tỏng, hắn oai nghiêm phất tay lạnh lùng quát: “Phượng Minh, theo ta.” Đoạn chỉ vào nội thất.

Thấy Dung Điềm lộ xuất khí thế đại vương ngay đến Phượng Minh cũng thấy chột dạ bất an.

Hai người chậm rãi bước đi giữa bầu không khí nặng nề. Dung Điềm khóa trái cửa, quay người đánh giá lên xuống bộ dạng sẵn sàng nghênh địch của Phượng Minh, gương mặt lạnh băng thình lình chuyển sang ấm áp, lộ ra vẻ hòa nhã như gió xuân lại mang theo chút đắc ý tự mãn: “Xem ra ngay đến ngươi cũng bị dọa.”

Phượng Minh đần thối mặt vừa định há mồm hỏi đã được Dung Điềm giải thích ngay: “Đại cục nhìn qua dẫu có vẻ bình ổn, nhưng các quốc gia đang bắt đầu rục rịch. Thế cân bằng giữa Ly Quốc và Tây Lôi bị phá vỡ cơ hội thống nhất thiên hạ đã xuất hiện. Khi Diệu Quang đặt chân đến đây đã là điềm báo giống tố đang tiến gần.”

Hắn nghiêm túc nói Phượng Minh đương nhiên cũng phải nghiêm túc lắng nghe. Chăm chú một hồi mặt mày Phượng Minh vừa sang trưng lên nhưng lại lập tức gãi đầu hỏi ngu: “Chuyện này thì can gì Liệt Nhi?”

Dung Điềm cảm thấy quá buồn cười, liền ngồi xuống ghế, kéo Phượng Minh ngồi vào lòng, day cắn vành tai cậu đoạn thì thầm: “Minh Vương vừa tiếp xúc với nữ nhân thâm độc Diệu Quang kia, giờ để ta kiểm tra toàn thân xem có còn bình yên vô sự… Ai ôi! Ra tay nặng thế…” Hắn cau mày xoa xoa chỗ vừa bị Phượng Minh thúc một cú, cuống quýt đầu hàng giải thích: “Vấn đề của Liệt Nhi không hề đơn giản. Đã là gián điệp tiềm phục tốt nhất thì đương nhiên phải đưa về nơi cần dùng nhất.”

“Ngươi muốn Liệt Nhi quay lại Vĩnh Ân tiềm phục?” Phượng Minh lần này mới thực sự bừng tỉnh, gục gặc đầu trầm tư trong phiến khắc đoạn nhíu mày nói: “Vậy cứ nói thẳng là được hà tất phải hù đông dọa tây? Hại ta lo lắng.”

“Ngươi đương nhiên sẽ không hiểu. Bản lãnh trọng yếu của kẻ làm vương chính là thuật dùng người, hơn nữa còn phải đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, khiến kẻ bị sai khiến phải tâm phục khẩu phục.”

Phượng Minh thấy Dung Điềm bắt đầu thừa nước đục thả câu, vốn định bồi thêm một khuỷu nữa, nhưng vừa ngoái lại bắt gặp khóe môi ẩn ước ý cười cùng bộ dáng anh tuấn mị hoặc khó liệu trước lại khiến cậu bất giác chùn tay. Phượng Minh đành thở dài ngao ngán, ngỏng đầu đưa môi chờ đợi khiến Dung Điềm hởi lòng hởi dạ nhấm nháp thưởng thức.

Ý loạn tình mê hồi lâu, khó khăn lắm mới dứt ra được, hơi thở Phượng Minh đã bắt đầu hổn hển, đành bá lấy cổ Dung Điềm nằm lọt thỏm trong vào lòng hắn, khẽ giọng hỏi: “Nói tiếp đi.”

Dung Điềm mới thưởng được chút ngon, dẫu nói thế nào cũng vẫn thòm thèm, nhưng hắn biết không được phép quá tham lam, đành phải nhẫn nhịn giải thích tiếp: “Nếu muốn thống nhất thiên hạ, không còn chỗ nào bắt đầu tốt hơn Vĩnh Ân. Vĩnh Ân có ba vương tử, thái tử là kẻ thông tuệ nhất lại có tầm nhìn xa trông rộng.”

“Thái tử của họ có thâm tình khó chia cắt với Liệt Nhi, nên đương nhiên Liệt Nhi sẽ là lựa chọn tốt nhất để đối phó với hắn.” Phượng Minh cũng bắt đầu tự đặt mình vào vị trí của người khác để suy xét: “Nhưng dường như Liệt Nhi cũng động chân tâm với vị thái tử ấy. Nếu giờ ta hạ lệnh ép hắn tự tay hại y, xem ra cũng quá tàn nhẫn.”

Loại vấn đề này càng nghĩ càng đau đầu nhức óc mà Dung Điềm lại đang ngay sẵn, Phượng Minh lười biếng nhướn mắt, ý thúc hắn mau phun chân tướng ra.

Dung Điềm tâm tình thỏa mãn ôm Phượng Minh, ung dung cười nói: “Hôm nay để ta dạy ngươi cách dùng người.” Hắn nhìn phớt qua sắc trời ngoài khung cửa, “Chúng ta vào đây đã khá lâu, chắc cũng đủ để Liệt Nhi thất hồn bát đảo.” Đoạn đứng dậy, thì thầm vào tai Phượng Minh: “Nhớ kỹ, khi ra ngoài mặt mày phải tối sầm vào, càng nghiêm túc càng tốt.” Rồi cứ thế dẫn Phượng Minh một bụng mơ mơ hồ hồ ra ngoài.

Vừa lướt nhìn qua thính sảnh một lượt, không chỉ Liệt nhi ngay cả đám Thu Lam, Thu Tinh cũng đang quỳ gối, nơm nớp lo sợ đợi bọn họ ra ngoài. Mọi người dẫu có nghe loáng thoáng tiếng bước chân nhưng không ai dám ngước nhìn, chỉ một mực cúi đầu phủ phục trên nền đất, ngay cả một thở mạnh cũng không dám.

Đến lúc đó Phượng Minh mới biết uy quyền của Dung Điềm có biết bao nhiêu lợi hại. Chỉ một ánh mắt, chỉ một khuôn mặt sầm sì đã đủ để hù đám tiểu hầu tử coi trời bằng vung thường ngày này rụng ba hồn bảy vía.

Dung Điềm oai vệ ngồi xuống ghế nhưng không vội mở miệng. Hắn chỉ đưa tay kéo chén trà trên mặt bàn, nhấp một ngụm nhỏ. Ánh mắt sắc lẻm đảo một vòng quanh đám người đang quỳ rạp trên nền đất, sau rốt mới dừng lại trên tấm lưng đang ướt rượt mồ hôi lạnh của Liệt Nhi,  âm điệu nhu hòa không ai tưởng tượng nổi: “Liệt Nhi đứng dậy đi.”

Thình lình nghe tên mình được xướng lên, Liệt Nhi giật bắn mình, đầu cúi gằm sát đất: “Liệt Nhi không dám, Liệt nhi biết mình đã sai, thỉnh Đại vương trách phạt.”

Dung Điềm ôn hòa hỏi: “Ngươi làm sai cái gì?”

“Là Liệt Nhi cuồng vọng tự cao tự đại, hồ ngôn loạn ngữ chuyện quốc gia đại sự. Tiểu nhân không quản được chuyện Vĩnh Ân.” Liệt Nhi mọp người trên nền đất. Cậu đã không dám lén nhìn Dung Điềm lại thấy hắn lặng thinh không lên tiếng, tim cứ dộng thình thịch không ngừng. Liệt Nhi lo đến mức suýt bật khóc nức nở, móng tay cào trên nền sàn sáng bóng. Cậu càng lúc càng sợ bóng sợ gió đến mức thanh âm cũng phát run rẩy: “Liệt Nhi đáng chết, dẫu biết tình thế không thuận, nhưng vẫn cùng thái tử Vĩnh Ân tư thông trao đổi thư tín. Liệt Nhi… Liệt Nhi phụ lòng đại vương. Thỉnh đại vương giáng tội.”

Đám Dung Hổ Thu Lam cúi gằm đầu không dám nói nửa lời, thính sảnh chỉ vang vọng độc một giọng thỉnh tội đứt đoạn của Liệt Nhi. Phượng Minh càng nhìn càng không nỡ, nhân lúc mọi người đang quỳ mọp không ai dám ngẩng lên, ra sức ra dấu bảo Dung Điềm thôi ngay cái trò hù dọa quá đáng kia đi.

Nhưng Dung Điềm không chút hoang mang, giọng điệu vẫn một mực ngọt ngào, hắn cúi đầu hỏi tiếp: “Liệt Nhi động tâm rồi sao?”

Hai tay đang cố gắng chống đỡ cơ thể của Liệt Nhi run rẩy kịch liệt: “Liệt Nhi đáng chết… Liệt Nhi sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, sẽ không bao giờ thư từ qua lại với y nữa…” Vừa nói, nước mắt đã rơi xuống nền đá vỡ tan thành từng mảnh li ti.

Phượng Minh càng nhìn càng thấy đau đớn như bị ai đó cắt xé lòng, không thể chịu đựng thêm bèn xông ào ra, nhưng khi đến trước mặt Liệt Nhi, đã có một người khác đỡ cậu bé ấy dậy.

Dung Điềm tự tay nâng Liệt Nhi đứng dậy. Hắn nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của Liệt Nhi khi vẫn đang cố bặm môi ghìm tiếng nấc, hắn thậm chí còn dùng tay áo của chính mình để lau đi gương mặt nhòe nhoẹt của Liệt Nhi, đoạn thở dài: “Có gì mà khóc ghê vậy. Từ khi bắt đầu theo ta tới giờ, đây là lần đầu ngươi khóc nhiều thế này. Gặp người mình yêu để rồi động tâm cũng là lẽ thường tình thôi. Chuyện ấy đâu có gì đáng trách chứ?” Vừa nói hắn vừa liếc sang Phượng Minh đang trố mắt ngay cạnh, khóe môi nhẹ nhàng dãn ra thành một nụ cười hạnh phúc.

Liệt Nhi không ngờ Dung Điềm lại quan tâm mình đến thế, cậu cảm động đến mức nước mắt tuôn ra như suối. Liệt Nhi quỳ thụp xuống, nghẹn ngào: “Đại vương, Liệt Nhi… Liệt Nhi cầu đại vương thứ tội…” Cậu đương nhiên biết yêu thái tử Vĩnh Ân, kẻ sau này sẽ trở thành kình địch của Dung Điềm là điều vô cùng sai trái.

Dung Điềm mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ngươi không cần xin bản vương thứ tội. Có điều sau này, bản vương khó tránh khỏi sẽ phải làm chuyện có lỗi với ngươi. Liệt Nhi, sao ngươi phải làm khó bản vương như thế?” Đoạn quét qua đám thị tòng thị nữ vẫn đang quỳ sụp trên sàn, trầm giọng nói: “Đứng cả lên đi.”

Đám Thu Lam sau khi tạ ơn đứng dậy, vẫn không dám ai nói một lời, chỉ một mực quy củ cúi đầu đợi phân phó. Phượng Minh không khỏi thầm nghĩ:  Xem ra uy nghiêm một chút cũng hay. Mấy tên tiểu gia hỏa Thu Nguyệt Thu Tinh kia làm gì có chuyện ngoan ngoãn trước mặt mình thế này? Bao giờ phải học kỹ xảo này của Dung Điềm để hù dọa mấy đứa chúng mới được.

Mà nghĩ lại, nếu thực sự dọa thật, mình cũng chẳng thể kiên tâm được đến thế này.

Đang lúc mải nghĩ quàng nghĩ xiên, Dung Điềm đã bắt đầu dùng kế dụng nhân của hắn lên Liệt Nhi.

“Ngoại trừ Phượng Minh, chưa từng có một ai khiến bản vương phải khó xử thế này.” Dung Điềm nhíu mày khổ não: “Vĩnh Ân giáp sát Tây Lôi. Muốn thống nhất thiên hạ, Vĩnh Ân chắc chắn sẽ là nơi đầu tiên phải đứng mũi chịu sào. Chẳng lẽ, thực sự sẽ có một ngày, bản vương phải tự tay hạ sát người quan trọng nhất đối với ngươi?”

Nghe đến đó sắc mặt vốn đã tái dại của Liệt Nhi càng bị rút cạn huyết sắc. Cậu từ nhỏ đã theo chân Dung Điềm, là kẻ hiểu rõ nhất chí hướng cùng bản lĩnh của hắn. Thái tử Vĩnh Ân dẫu không phải hạng phàm phu tục tử, nhưng nếu giao đấu cùng Dung Điềm vẫn tuyệt không có cửa thắng. Liệt Nhi ai oán hỏi nhỏ: “Đại vương, người không thể lưu lại tính mạng của y?”

Dung Điềm thở dài: “Không phải ta không thể lưu lại tính mạng hắn, mà là không thể lưu lại tính mệnh đại vương địch quốc. Đại vương còn tồn tại ngày nào, bách tính còn hy vọng phản kháng ngày ấy. Để giảm thiểu hi sinh chỉ có thể thí tính mệnh đại vương.”

Phượng Minh nhìn Dung Điềm tiến thoái hợp lý, dồn Liệt Nhi vào thế tiến thoái lưỡng nan mà bội phục không thôi.

Nói trắng ra, chẳng qua Dung Điềm chỉ đang dùng kế khích tướng. Nếu thành công chẳng những tương lai Liệt Nhi sẽ hạnh phúc mà Tây Lôi cũng chỉ hao tốn chút binh lực mà không phải tắm máu đoạt quyền Vĩnh Ân.

Vĩnh Ân trước giờ vốn là liên minh của Tây Lôi, cũng từng trợ thủ đắc lực khi Tây Lôi quyết chiến với Ly Quốc. Nhưng dưới đại tiền đề thống nhất thiên hạ, giao tình thâm sâu cách mấy cũng chẳng thể vị nể.

Nỗi chua xót khó nói ngấm dần vào lòng Phượng Minh. Cậu hít thật sâu, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Liệt Nhi, rốt cuộc cũng quyết định thể hiện vị trí mấu chốt của mình. Phượng Minh vỗ nhẹ nhẹ lên vai Liệt Nhi, mỉm cười khích lệ đoạn quay sang thương lượng cùng Dung Điềm: “Liệt Nhi là thiếp thân thị vệ ngươi tặng cho ta. Hạnh phúc của hắn cũng là hạnh phúc của ta, bất luận thế nào ngươi cũng không được phép phá hủy.” Cậu khoát tay cản, ngăn không cho Liệt Nhi phân bua, đoạn nhìn thẳng vào Dung Điềm lạnh lùng hỏi: “Nói cho ta biết, nếu thái tử Vĩnh Ân không đăng vương, sau khi đoạt được Vĩnh Ân, ngươi sẽ xử trí y thế nào?”

“Chỉ cần không phải đại vương, những kẻ còn lại trong vương tộc đều được trấn an và giữ lại tất cả mọi đặc quyền, nhưng họ bắt buộc phải phát thệ tận trung với bản vương.”

“Vậy chẳng lẽ lại không được?” Phượng Minh nhìn Liệt Nhi, cười nhẹ: “Làm một đại vương nhất định phải chết, hay làm một quý nhân phú quý vinh hoa đủ đầy. Liệt Nhi à, ngươi hãy lựa chọn thay người ngươi tâm ái đi.”

Tấm lòng Liệt Nhi trong sáng, lại từ chỗ tối tăm tìm thấy tia hi vọng, chợt hiểu ra, trong mắt lấp lánh sự cảm kích khó hình dung, cậu quỳ xuống vái lạy Dung Điềm, cao giọng nói: “Thỉnh đại vương cho phép Liệt Nhi tới Vĩnh Ân. Nhị vương tử và tam vương tử của Vĩnh Ân lúc nào cũng dòm ngó ngôi vị thái tử, chỉ cần Liệt nhi sử dụng một vài thủ đoạn, nhất định có thể khiến bọn họ lưỡng bại câu thương, nội loạn Vĩnh Ân.”

Dung Điềm ngọt nhạt nói: “Nhị vương tử và tam vương tử đều không phải thái tử, chúng không đủ để Vĩnh Ân đại loạn.”‘

“Đại vương hãy an tâm. Trước đó, Liệt Nhi sẽ khiến thái tử Vĩnh Ân phạm phải vài lỗi không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng đủ để Vĩnh Ân vương không còn sủng ái và phế y. Chỉ cần Vĩnh Ân vương hạ lệnh tuyển trạch thái tử, cơ hội náo loạn của nhị vương tử và tam vương tử coi như đã đến.”

“Giỏi. Không hổ là người đã theo ta từ nhỏ tới lớn.” Tiếng cười phóng khoáng của Dung Điềm sang sảng ngoài thính sảnh. Cười dứt, hắn nắm chặt hai vai Liệt Nhi, thân thiết nói: “Tương lai nếu y dám tam tâm nhị ý, bản vương nhất định sẽ thay ngươi trừng trị.” Rồi không đợi Liệt Nhi kịp mở miệng, sắc mặt đã nghiêm lại: “Vì ngươi có thư tín qua lại với Vĩnh Ân thái tử, phạm phải điều cố kị của bản vương, từ nay nhận án trục xuất khỏi vương cung. Sau này hãy toàn tâm toàn ý suy tính cho bản thân, không cần hành động theo ý bản vương. Ôi, hãy bắt đầu tận hưởng chuỗi ngày tự do của mình đi thôi.”

Liệt Nhi nghe Dung Điềm nói quá nửa, sống mũi đã cay xè, lời nói nghèn nghẹn: “Đại vương…”

“Hãy nhớ, hãy quấn quýt không để y tiếp xúc chính vụ, hãy du sơn ngoạn thủy nhiều một chút, hun đúc ý tình. Rời vương quyền càng xa, người càng an toàn.” Dung Điềm khẽ quát: “Đừng khóc. Phải tự biết chăm sóc bản thân. Đi đi.”

Đoạn đẩy mạnh, Liệt Nhi loạng choạng ngã khỏi thính môn.

Thị vệ thủ vệ bên ngoài nghe động, lũ lượt chạy tới, thấy Liệt Nhi nhòe nhoẹt nước mắt, thất hồn lạc phách gục đầu trước đại môn, ai nấy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bóng đen chợt bước ra từ thính sảnh, Dung Điềm dẫn đám Phượng Minh ra ngoài, chòng chọc nhìn Liệt Nhi, lạnh lùng nói: “Hôm nay đã dám lừa dối bản vương lai vãng cùng người Vĩnh Ân, mai này ai dám đảm bảo sẽ không cùng đám Ly Quốc truyền thư truyền tín. Hừ, bên cạnh bản vương không cần loại người tam tâm nhị ý.”

Lại gằn giọng hỏi: “Đông Lăng đâu?”

Tổng trưởng thị vệ Đông Lăng đang tuần tra nơi hậu thính, nghe có động cũng đã nghĩ có chuyện xảy ra, vừa vội vội vàng vàng chạy tới, đẩy đám tị vệ lên trước nhận lệnh: “Có thần.”

“Từ nay trở đi, biếm Liệt Nhi làm thứ dân, không được phép tiến vào trọng địa vương cung. Truyền lệnh cho các đại thần, không ai được phép thu nạp.”

Liệt Nhi rên rỉ: “Đại vương…” Đôi mắt sưng húp lên, nước mắt lại ào ạt chảy xuống.

Đám Phượng Minh biết rõ cậu đang vô cùng cảm kích trước tấm lòng của Dung Điềm, nhưng Đông Lăng lại không biết lý tình bên trong, chỉ đồng cảm lướt qua cậu, nhỏ giọng: “Đại vương đã hạ lệnh, theo ta ra ngoài thôi.” Đoạn phất tay ra hiệu với hai gã thị vệ khác, kéo Liệt Nhi đang đông cứng ra ngoài.

Phượng Minh cố ngóng theo bóng dáng lẻ loi của Liệt Nhi. Cậu cố rướn cổ, cố mở to mắt, đến tận khi mất hút dấu tích mới ngơ ngẩn cụp mắt về, tim vặn thắt đến mức chỉ muốn gào khóc thật lớn. Phượng Minh thơ thẩn bước qua ngưỡng cửa, lưng như bị níu chặt, hai chân thình lình rời khỏi mặt đất, cả người rơi vào giữa ***g ngực vững chãi quen thuộc.

Dung Điềm dịu dàng nói: “Đừng buồn, Liệt Nhi phải tự đi con đường của hắn. Chẳng lẽ ngươi muốn hắn ngày ngày phải lưu lại trong cung bảo hộ ngươi mà lòng lại cồn cào nhớ mong thái tử Vĩnh Ân của hắn hay sao?”

Phượng Minh ngẫm lại, theo tính tình của Liệt Nhi, quả thật nếu không có cơ hội lần này, thì dẫu có trăm năm nữa, Liệt Nhi cũng sẽ không yêu cầu rời Phượng Minh để được tới cạnh người cậu tâm ái.

Nhưng nói vậy, chẳng lẽ sau này nếu Thu Lam, Thu Tinh, Thu Nguyệt, còn cả Dung Hổ, có người trong lòng, cũng sẽ rời đi hết cả sao? Nghĩ đến một Thái tử điện lạnh tanh quạnh quẽ, Phượng Minh chợt rùng mình ớn lạnh, quẫy khỏi lòng Dung Điềm, quay quắt tìm kiếm những thị nữ thị tòng của mình.

Thu Nguyệt vừa lúc đứng ngay sau lưng Dung Điềm, vội quẹt quẹt đôi mắt đỏ hoe như thỏ, hỏi: “Minh Vương người muốn dùng trà ư?”

“Không không.. Không,” Phượng Minh thấy đám Thu Nguyệt đều đang ở đó, mới thở hắt ra, lầm bầm: “Đều ở đây là tốt rồi.”

Lời còn chưa dứt, Dung Điềm đã vác cậu phăm phăm đi qua trắc môn thính sảnh vào nội sảnh.

“Chúng ta đi đâu thế này?”

“Minh vương mới nói với Liệt Nhi cái gì… Hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ta. Bản vương thấy câu này hẳn có rất nhiều điểm cần cân nhắc.” Dung Điềm vừa ôm Phượng Minh một cách nhẹ nhàng, vừa sải bước qua cửa, bình tĩnh nói: “Nếu quả thực hạnh phúc của Liệt Nhi là hạnh phúc của Minh Vương, vậy hạnh phúc của bản vương biết phải sao đây? Chúng ta phải đóng cửa, bàn luận lại thật kỹ mới được.” Chiếc hài ngưu bì nạm vàng đá về sau một cái, cánh cửa phòng kẹt một tiếng đóng lại.

“Dung Điềm ngươi… Còn chưa tối mà!’

“Vừa khéo, trời còn chưa tối, nên bản vương với Minh vương có thể thảo luận thêm được mấy lần, thảo luận thật kỹ càng.”

“A a… Tên sắc lang này!”

“Ô, bị Minh Vương vạch trần mặt thật rồi. Vậy bản vương đành phải thẹn quá hóa giận. Chậc chậc, câu thành ngữ này cũng là Minh Vương dạy ta cả mà.”

Nghe đến đoạn này, ngay đến Thu Tinh vẫn một mực nức nở nghẹn ngào, mắt đỏ hoe rực lên vì khóc cũng không nén nổi mà phì cười, thanh âm khàn khàn: “Thể nào chút nữa Minh Vương cũng gào lên cứu giá cho coi.”

“Cứu giá! Cứu giá!” Từ trong phòng vọng ra tiếng gào hổn hển của Phượng Minh.

Những kẻ đứng bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, rồi thình lình phá ra cười váng lên. Ai nấy đều đưa tay dụi đi những cặp mắt hoen đỏ, nỗi thương cảm nghẹn lại trong lòng khi Liệt Nhi ra đi rốt cuộc cũng vợi bớt phân nào.

Thu Lam liền vỗ vỗ ngực: “Liệt Nhi đi rồi, sau này sẽ không phải đề phòng điểm tâm vừa làm xong đã bị ăn vụng mất.”

“Cũng sẽ không ai chê muội béo nữa.”

“Nhưng nếu khăn tay muội bị gió thổi bay lên cây, sẽ phải gọi ai nhặt giùm bây giờ?” Thu Nguyệt chau mày ủ dột.

Thu Tinh an ủi: “Còn có Dung Hổ cơ mà.” Cái miệng xinh xắn liền hướng Dung Hổ mà nhoẻn cười.

Vầng dương treo cao, ánh nắng vàng ròn chảy từ mặt lá rơi rớt trên mặt đất ôn nhu sưởi ấm những hòn đá cuội rải trên những con đường mấp mô sỏi trắng. Dung Hổ phóng mắt nhìn ra xa, nhìn ra chân trời một màu xanh biêng biếc dội lại, xúc động mà rằng: “Chẳng một ai có thể thực sự rời bỏ Đại vương và Minh Vương. Thời gian Liệt Nhi hạnh phúc nhất, chính là khi được ở gần bên Đại vương và Minh vương.”

Những tiếng la ó “Cứu giá” trong phòng tắt lịm dần, những tiếng rên rỉ êm mềm như tơ nước mặt đỏ tim đập lan đi trong hương gió thoang thoảng, đan xen những sắc thái kiềm diễm mị hoặc, thấm nhiễm trong lòng chúng nhân.

Dung Hổ lim dim mắt, nghiêng đầu lắng tai thưởng thức. Vừa thình lình mở mắt đã thấy đám Thu Lam, Thu Tinh, Thu Nguyệt đang chĩa mấy cặp mắt đen lay láy đầy giảo hoạt dò xét mình. Mặt y đỏ rần lên, kiềm nén ham muốn chạy trốn, cố vểnh mặt mo lên giời bào chữa: “Nhìn cái gì? Liệt Nhi đi rồi, trách nhiệm hộ vệ nặng nề giờ đổ hết lên đầu ta, đương nhiên phải nhất khắc nhị khắc chú ý động thái Đại vương với Minh vương chứ.”

Ba cặp mắt to như hòn bi nhất thời được dịp banh ra thêm, như thể không ngừng kinh ngạc về tốc độ dày da đáng khâm phục của Dung Hổ.

Chống đỡ không nổi, Dung Hồ đành phải thành thật thú nhận: “Tại nghe dần thành quen, ta thật sự thấy thanh âm Minh vương với Đại vương khi bên nhau là êm tai nhất trên đời này. Nghe thế nào cũng thấy tràn ngập tin yêu cùng hạnh phúc… Ôi~ Chỉ mới nghe một chút đã thanh thần khí sảng.”

Ba nàng thị nữ mắt dòm lom lom, muội nhìn tỉ, tỉ lại ngó muội, cuối cùng ánh mắt đổ dồn lên mặt Dung Hổ.

“Ha ha ha! Ha ha!” Những tiếng cười rầm rầm từ ngoài cửa tức thì bùng nổ.

Phòng trong, những tấm xiêm y sang trọng dệt may tỉ mẩn bị vất ném thành đống hỗn độn trên mặt sàn, vương quan của đức Tây Lôi vương chí cao vô thượng giữa trận phấn chiến của hai người đã bị đá lăn lóc trên mặt thảm.

“Hô…”  Phượng Minh cả người vô lực ló đầu khỏi tấm chăn tơ, dỏng tai nghe ngóng: “Bọn họ cười cái gì ngoài cửa thế nhỉ?”

Dung Điềm cũng chui đầu khỏi chăn, túm ngay ái nhân đang định bụng đào binh kia, miệng vẫn cứng rắn: “Hừ, bọn chúng dám phá quấy nhã hứng Minh vương, mai nhất định phải giáo huấn nghiêm khắc một trận mới được.”

Phượng Minh tức mình nguýt dài: “Ta thấy hẳn là quấy rầy thú tính Đại vương mới đúng đi?”

“Nếu bản vương nói Minh vương đoán trúng, Minh vương có chịu hợp tác thêm một lần nữa không?” Những đường nét khêu gợi trên bộ ngực trần của Dung Điềm lại tiếp tục trịnh trọng đè xuống trong chậm rãi.

“Chỉ một lần nữa mà đã đủ sao? Ta còn tưởng phải bảy, tám lần chứ?”

“Chậc chậc, Minh vương lại đoán trúng nha! Không hổ danh trí kế vô song thiên hạ! Ngay đến Nhược Ngôn đụng vào cũng phải chịu tổn thất…”

“Đừng có vuốt đuôi! Ta tuyệt đối sẽ không bị lừa… Oa! Cứu giá! Cứu giá! Ưm… Ô ô…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện