"Đứa con gái bất hiếu kia đâu?" Xương Minh Hầu một bụng lửa* đang không có chỗ phát tiết.
(*Ý nói tức giận.)
Đúng lúc sự tình kia là do đứa con gái riêng đã làm hắn phải mang tai tiếng gây ra, bây giờ thấy vậy, dĩ nhiên là đem tất cả tức giận đổ lên trên đầu Trầm Vi Ngưng.
"Con đã dẫn người đến ký túc xá của tỷ ấy để tìm nhưng nơi đó hoàn toàn không có ai, con nghĩ tỷ ấy nhất định là sợ phụ thân cho nên mới trốn đi." Trầm Thiên Thiên ngoan ngoãn mà đi đến bên cạnh Xương Minh Hầu làm nũng, nói.
"Nó không phải là nói muốn cho bản hầu* quỳ xuống cầu xin nó trở về sao? Còn dám tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với Xương Minh Hầu phủ ta! Hừ! Nếu nó không phải nữ nhi của Trầm Đình ta, ở Hạo kinh làm gì có ai sẽ gánh vác mọi chuyện cho nó?"
(*Cách tự xưng của Hầu gia - chức quan đứng thứ hai trong ngũ tước.)
Xương Minh Hầu giận sôi máu, lần này tự mình tới, lão đã sớm muốn dạy dỗ Trầm Vi Ngưng một trận thật tốt.
Hẳn là thấy gần tới ngày kết hôn với Phế Thái Tử nên nha đầu kia mới dám kiêu ngạo như vậy đi.
Hừ, muốn uy hiếp hắn? Thật là một nha đầu không biết tốt xấu!
"Hầu gia, Trạch Vương đến rồi." Vu Tranh nhẹ nhàng "khụ" một tiếng, nhắc nhở Xương Minh Hầu.
Xương Minh Hầu đứng lên, hành lễ với vị vương gia trẻ tuổi đang bước vào đại điện.
"Tham kiến Trạch Vương điện hạ." Trầm Thiên Thiên nhu tình muôn vàn mà quỳ gối hành lễ.
Nếu là trước đây, Trạch Vương luôn luôn trọng đãi với Xương Minh Hầu phủ, nhất định sẽ tự mình nâng Xương Minh Hầu đứng dậy.
Đối với Trầm Thiên Thiên lại càng thương hương tiếc ngọc, sẽ không để nàng ta phải hành lễ.
Nhưng mà, hôm nay Viêm Diệc Trạch lại không chớp mắt đi qua trước mặt hai người bọn họ, nhàn nhạt bỏ xuống hai chữ: "Miễn lễ."
Bất mãn trong lòng Xương Minh Hầu hôm nay đạt tới đỉnh điểm, nhưng đối phương là Trạch Vương, mình hành lễ vốn là bổn phận, hắn dường như không có lý do không vui.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đem trách nhiệm quy kết lên trên đầu Trầm Vi Ngưng.
Đều là tại nha đầu ưa gây chuyện kia!
Gặp phải loại chuyện này còn muốn làm phiền tới Trạch Vương, Trạch Vương trăm công ngàn việc, tất nhiên là cũng không vui vẻ gì!
"Con nghiệp chướng Trầm Vi Ngưng kia từ nhỏ sống ở nông thôn hoang dã, không chút lễ nghi phép tắc, không biết trời cao đất dày, lần này còn dám chuốc phiền cho Vương gia, thật là to gan lớn mật, lát nữa lão thần nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, để cho nó biết nơi này là đế đô Hạo kinh, không phải là chốn thâm sơn cùng cốc kia của nó!"
Xương Minh Hầu không muốn khiến cho Trạch Vương có bất kỳ cái không hài lòng gì về Trầm gia, cho nên mới cố ý hạ thấp Trầm Vi Ngưng đi.
Hắn không nghĩ tới, Trầm Vi Ngưng là nữ nhi của hắn, làm thấp đi Trầm Vi Ngưng chẳng khác nào làm thấp đi chính hắn.
Để cho một nữ nhân nghèo ở nơi khỉ ho cò gáy hẻo lánh mang thai con mình, đối với một người quý tộc vương hầu mà nói chính là vết nhơ trong đời, Xương Minh Hầu này còn chẳng biết xấu hổ mà nói ra, luôn mồm chỉ trích con mình không có lễ phép.
Cái gọi là nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, con của mình không có lễ phép, chẳng lẽ không phải trách nhiệm của phụ thân sao?
Xương Minh Hầu này trước đây chính là một kẻ không có bao nhiêu tài cán thật, dựa vào gia thế mới có một vị trí nhỏ ở Thiên Khải quốc, quen thói gió chiều nào theo chiều ấy.
Trước kia cảm thấy hắn là con cáo già khôn khéo, ở trong quan trường vẫn có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ ở trong mắt Viêm Diệc Trạch lại là dáng vẻ đáng ghét xưa nay chưa từng có, không có chút khí độ và phong phạm quý tộc nào đáng nói!
"Bổn vương lại cho rằng, Trầm Vi Ngưng trái lại, rất chất phác hồn nhiên, những hài tử* lớn lên ở Hạo kinh vậy mà không có ai so được với nàng ấy." Viêm Diệc Trạch lạnh lùng mà nói.
(*Hài tử: đứa con, đứa bé.)
Những lời này, hoàn toàn là khen thật lòng.
Mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười sáu, đừng nói Hạo kinh, toàn bộ Thiên Khải Quốc cũng chưa ai sánh được với nàng.
Một khối phác ngọc như thế sao, chỉ cần cẩn thận mài giũa một phen liền có thể tỏa ra ánh sáng lóa mắt kinh người.
Hắn gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy nàng.
Xương Minh Hầu sửng sốt, nghĩ rằng mình nghe lầm.
(*Ý nói tức giận.)
Đúng lúc sự tình kia là do đứa con gái riêng đã làm hắn phải mang tai tiếng gây ra, bây giờ thấy vậy, dĩ nhiên là đem tất cả tức giận đổ lên trên đầu Trầm Vi Ngưng.
"Con đã dẫn người đến ký túc xá của tỷ ấy để tìm nhưng nơi đó hoàn toàn không có ai, con nghĩ tỷ ấy nhất định là sợ phụ thân cho nên mới trốn đi." Trầm Thiên Thiên ngoan ngoãn mà đi đến bên cạnh Xương Minh Hầu làm nũng, nói.
"Nó không phải là nói muốn cho bản hầu* quỳ xuống cầu xin nó trở về sao? Còn dám tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với Xương Minh Hầu phủ ta! Hừ! Nếu nó không phải nữ nhi của Trầm Đình ta, ở Hạo kinh làm gì có ai sẽ gánh vác mọi chuyện cho nó?"
(*Cách tự xưng của Hầu gia - chức quan đứng thứ hai trong ngũ tước.)
Xương Minh Hầu giận sôi máu, lần này tự mình tới, lão đã sớm muốn dạy dỗ Trầm Vi Ngưng một trận thật tốt.
Hẳn là thấy gần tới ngày kết hôn với Phế Thái Tử nên nha đầu kia mới dám kiêu ngạo như vậy đi.
Hừ, muốn uy hiếp hắn? Thật là một nha đầu không biết tốt xấu!
"Hầu gia, Trạch Vương đến rồi." Vu Tranh nhẹ nhàng "khụ" một tiếng, nhắc nhở Xương Minh Hầu.
Xương Minh Hầu đứng lên, hành lễ với vị vương gia trẻ tuổi đang bước vào đại điện.
"Tham kiến Trạch Vương điện hạ." Trầm Thiên Thiên nhu tình muôn vàn mà quỳ gối hành lễ.
Nếu là trước đây, Trạch Vương luôn luôn trọng đãi với Xương Minh Hầu phủ, nhất định sẽ tự mình nâng Xương Minh Hầu đứng dậy.
Đối với Trầm Thiên Thiên lại càng thương hương tiếc ngọc, sẽ không để nàng ta phải hành lễ.
Nhưng mà, hôm nay Viêm Diệc Trạch lại không chớp mắt đi qua trước mặt hai người bọn họ, nhàn nhạt bỏ xuống hai chữ: "Miễn lễ."
Bất mãn trong lòng Xương Minh Hầu hôm nay đạt tới đỉnh điểm, nhưng đối phương là Trạch Vương, mình hành lễ vốn là bổn phận, hắn dường như không có lý do không vui.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đem trách nhiệm quy kết lên trên đầu Trầm Vi Ngưng.
Đều là tại nha đầu ưa gây chuyện kia!
Gặp phải loại chuyện này còn muốn làm phiền tới Trạch Vương, Trạch Vương trăm công ngàn việc, tất nhiên là cũng không vui vẻ gì!
"Con nghiệp chướng Trầm Vi Ngưng kia từ nhỏ sống ở nông thôn hoang dã, không chút lễ nghi phép tắc, không biết trời cao đất dày, lần này còn dám chuốc phiền cho Vương gia, thật là to gan lớn mật, lát nữa lão thần nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, để cho nó biết nơi này là đế đô Hạo kinh, không phải là chốn thâm sơn cùng cốc kia của nó!"
Xương Minh Hầu không muốn khiến cho Trạch Vương có bất kỳ cái không hài lòng gì về Trầm gia, cho nên mới cố ý hạ thấp Trầm Vi Ngưng đi.
Hắn không nghĩ tới, Trầm Vi Ngưng là nữ nhi của hắn, làm thấp đi Trầm Vi Ngưng chẳng khác nào làm thấp đi chính hắn.
Để cho một nữ nhân nghèo ở nơi khỉ ho cò gáy hẻo lánh mang thai con mình, đối với một người quý tộc vương hầu mà nói chính là vết nhơ trong đời, Xương Minh Hầu này còn chẳng biết xấu hổ mà nói ra, luôn mồm chỉ trích con mình không có lễ phép.
Cái gọi là nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, con của mình không có lễ phép, chẳng lẽ không phải trách nhiệm của phụ thân sao?
Xương Minh Hầu này trước đây chính là một kẻ không có bao nhiêu tài cán thật, dựa vào gia thế mới có một vị trí nhỏ ở Thiên Khải quốc, quen thói gió chiều nào theo chiều ấy.
Trước kia cảm thấy hắn là con cáo già khôn khéo, ở trong quan trường vẫn có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ ở trong mắt Viêm Diệc Trạch lại là dáng vẻ đáng ghét xưa nay chưa từng có, không có chút khí độ và phong phạm quý tộc nào đáng nói!
"Bổn vương lại cho rằng, Trầm Vi Ngưng trái lại, rất chất phác hồn nhiên, những hài tử* lớn lên ở Hạo kinh vậy mà không có ai so được với nàng ấy." Viêm Diệc Trạch lạnh lùng mà nói.
(*Hài tử: đứa con, đứa bé.)
Những lời này, hoàn toàn là khen thật lòng.
Mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười sáu, đừng nói Hạo kinh, toàn bộ Thiên Khải Quốc cũng chưa ai sánh được với nàng.
Một khối phác ngọc như thế sao, chỉ cần cẩn thận mài giũa một phen liền có thể tỏa ra ánh sáng lóa mắt kinh người.
Hắn gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy nàng.
Xương Minh Hầu sửng sốt, nghĩ rằng mình nghe lầm.
Danh sách chương