Mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười, trình độ này sánh ngang cả Thái tử Viêm Diệc Tà đã bị phế, hắn năm đó phải nói là tài giỏi ngút trời! Bây giờ Xương Minh Hầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt của Trầm Vi Ngưng, dường như vừa nhìn thấy tương lai tiền đồ như gấm*. 

(*Tương lai rực rỡ, xán lạn, giàu triển vọng.)

Binh mã của đại nguyên soái Trầm gia phải làm sao để lấy tiếng tăm trở lại? 

Lúc này, dường như trời cao trao cho Trầm gia một cơ hội...... 

"Hừ!" Tư Mã viện trưởng khinh thường mà hừ lạnh. 

Mới cấp mười, quá coi thường Trầm Vi Ngưng! 

Viêm Diệc Trạch nhắc khéo: "Xương Minh Hầu, không phải linh mạch cấp mười." 

"Vậy là bao nhiêu? Cấp mười một? Không thể nào......" Xương Minh Hầu không tin gene của mình lại có thể mạnh như thế. 

Tư Mã viện trưởng cũng bị chọc cười, đáp: "Trầm Vi Ngưng khởi động lại Trắc Linh trận, thắp sáng được mười sáu cột linh trụ, hiện nay đạt tới linh mạch cấp mười sáu." 

Xương Minh Hầu hai mắt tối sầm, ngã xuống đất. 

"Phụ thân!" Trầm Thiên Thiên nhào lên, thân thể Xương Minh Hầu loạng choạng, lay mãi mới tỉnh. 

Nhưng Xương Minh Hầu sau khi tỉnh lại có chút không bình thường, hắn đứng dậy, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng rực. 

"Ha ha ha ha! Không hổ là nữ nhi của Trầm Đình ta! Trầm gia chúng ta có hi vọng rồi!" 

"Phụ thân......" Nhìn Xương Minh Hầu như vậy Trầm Thiên Thiên lại càng hoảng sợ. 

"Còn thất thần làm gì? Mau dập đầu xin lỗi tỷ tỷ ngươi đi, cầu xin con bé tha thứ!"Tốc độ thay đổi sắc mặt của Xương Minh Hầu thật là lô hỏa thuần thanh*.

(*Lô hỏa thuần thanh: làm việc gì đó rất thuần thục, điêu luyện.) 

Thế giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực quyết định tất cả! 

Trầm Thiên Thiên ngây ngốc mà nhìn phụ thân của mình, không tin lời này là nói với mình. 

Nàng là đích nữ của Trầm gia, là hòn ngọc quý trên tay Xương Minh Hầu, tại sao phụ thân lại có thể để nàng dập đầu với một kẻ sinh ra hèn mọn như Trầm Vi Ngưng? 

"Phụ thân, tỷ ta là phế vật a! Ngài đừng có tin, tỷ ta chỉ là linh mạch cấp một, tuyệt đối không thể là cấp mười sáu!" Trầm Thiên Thiên đau lòng thốt lên. 

"Ngu xuẩn!" Xương Minh Hầu không chút do dự tát nữ nhi mà ngày xưa hắn thương yêu nhất một cái.

Uổng phí thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược* nuôi nó nhiều năm như vậy! Nuôi đến bây giờ chỉ nuôi ra một kẻ linh mạch cấp bốn, có dùng được cái gì đâu! 

(*Thiên tài địa bảo: báu vật, tài sản quý của đất trời. *Linh đan diệu dược: thuốc quý, linh dược thần dược.)

"Ngươi nhìn quần áo trên người con bé đi! Đây là chính miệng Tư Mã viện trưởng nói, ngươi còn nghi ngờ cái gì?" 

Trầm Thiên Thiên che lại khuôn mặt bị đánh sưng của mình, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. 

"Con không cần! Con không tin!" 

Thấy nàng ta còn ngang ngược cãi lại, Xương Minh Hầu muốn cho nàng ta mấy cái tát, đánh cho nàng tỉnh thì thôi. 

Nhưng nhìn hai cha con làm trò hề, Tư Mã viện trưởng cũng thật sự cảm thấy xem không nổi. 

"Trầm Hầu gia, nơi này là Huyền Vũ Viện, không phải Hầu phủ của ngươi, việc giáo huấn nữ nhi này để về Hầu phủ lại dạy dỗ." 

Ý của Tư Mã viện trưởng không phải muốn ngăn cản Xương Minh Hầu giáo huấn Trầm Thiên Thiên mà là hắn đừng đánh ở chỗ này, về nhà mà đánh! 

Trầm Vi Ngưng không nhìn được vui vẻ trong lòng, lão nhân gia này thật đúng là hài hước. 

Xương Minh Hầu nhận ra mình thất thố, vội vàng ngừng lại, sửa sang lại quần áo của mình một chút, nói: "Trầm mỗ thất lễ, đầu óc Thiên Thiên quá ngu xuẩn, thực lực thì thấp, lại còn muốn tính kế người khác, chỉ là một chê cười mà thôi." 

Trầm Thiên Thiên chưa từng nghĩ tới phụ thân sẽ nhục nhã mình trước mặt người ngoài như thế, vừa thẹn vừa giận, nhưng nỗi sợ vừa rồi bị phụ thân đánh vẫn còn khiến nàng ta chỉ có thể hung hăng cắn răng, không dám hé môi. 

Tư Mã viện trưởng nói: "Trầm Thiên Thiên ngang nhiên vu oan hãm hại người khác, hành động như thế thật sự phá hư tác phong của Huyền Vũ Viện, cần phải trục xuất khỏi Huyền Vũ Viện." 

"Đừng! Viện trưởng, xin ngài, tha cho ta đi!" Trầm Thiên Thiên cái gì cũng không sợ, nhưng mà vừa nghe bị trục xuất khỏi Huyền Vũ Viện thì lập tức sợ hãi mà quỳ xuống xin tha.

[*Tiếng trung không có xưng hô rắm rối như bên Việt Nam mình, giống như "I" và "you" trong tiếng Anh ý. Trường hợp người đối diện có bối phận cao quý hơn mình thì mới dùng kính ngữ "ngài", còn lại cha mẹ địch thù anh em chú bác gì cũng "我" với "伱" ("I" and "you") hết (trừ một số trường hợp xưng khiêm, xưng tôn riêng ví dụ như "bổn vương", "bổn cung", "lão nương/tử", "bổn cô nương", "trẫm", "nô gia", "nô tỳ/tài", "thần thiếp", "tần thiếp", "vi phu", "vi phụ", "vi sư", "lão hủ", "lão nạp", "lão phu", v.v...). Trầm Đình với Trầm Thiên Thiên trước sau gì cũng "I" and "you" chứ không đổi gì hết, tụi tui dịch thế này để tăng độ kịch tính thôi nha ="))]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện