Cứ cho là bây giờ Trầm Vi Ngưng vẫn chưa có tỏ ý định tha thứ người cha như hắn đi, nhưng người ngoài ai chẳng biết nó là nữ nhi của Xương Minh Hầu hắn? Có mối quan hệ huyết thống này, hiển nhiên hắn nhiều cơ hội hơn bất cứ kẻ nào.
Thiên tài sở hữu linh mạch cấp mười sáu, nếu là người lạ thì lấy thực lực hiện tại của Trầm gia đừng hòng vọng tưởng mà mượn sức.
Thiên tài đẳng cấp chói mắt cỡ đó sao có thể coi trọng một Trầm gia tầm thường?
Nhưng mà lúc này khác rồi, thiên tài mười lăm tuổi này là nữ nhi của Trầm Đình hắn!
Khửa khửa khửa!
Nghĩ đến đây, Xương Minh Hầu liền muốn bật cười.
Xem ra cả trời cao cũng đang giúp hắn, để hắn lần nữa chấn hưng uy phong năm đó của binh mã nguyên soái Trầm gia!
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Xương Minh Hầu, Viêm Diệc Trạch không nhịn được lạnh lùng nhắc nhở hắn: "Hầu gia, ngươi cũng không nên quên rằng Trầm Vi Ngưng đánh cược với Trầm Thiên Thiên rồi, nếu không tìm thấy chứng cứ hoặc là chứng minh được Trầm Vi Ngưng là trong sạch mà Trầm hầu gia ngài cùng với Trầm Thiên Thiên không ba quỳ chín lạy thỉnh tội với nàng ấy, vậy nàng ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Trầm gia, đến lúc đó......" Viêm Diệc Trạch cười lạnh một tiếng, "Nàng ấy cũng không phải là nữ nhi của nhà họ Trầm nữa."
Xương Minh hầu không khỏi sửng sốt.
"Ngay cả huyết thống với phụ thân tỷ ta cũng không (thừa) nhận, một kẻ đại nghịch bất đạo, bất hiếu bất nghĩa như thế nên xử tử mới đúng!"
Trầm Thiên Thiên nãy giờ vẫn đang khóc, nén lại đố kỵ khổ sở trong lòng, lúc này không nhịn được mở miệng chửi rủa Trầm Vi Ngưng.
Ai ngờ nàng ta mới nói xong, Xương Minh Hầu lại tát thêm một bạt tai thật mạnh nữa!
"Đồ ngu xuẩn! Ngươi còn có mặt mũi mà nói nữa sao!" Gân xanh trên trán Xương Minh Hầu cuộn lên, "Còn không phải do ngươi gây họa à! Nếu Vi Ngưng thật sự không (thừa) nhận ta, ta nhất định lột da rút gân ngươi!"
Từ nhỏ Trầm Thiên Thiên đã được nuông chiều, lớn lên trong trăm điều sủng ái, nào biết rằng Trầm Vi Ngưng chỉ mới lộ ra thực lực linh mạch cấp mười sáu bỗng chốc liền có thể cướp hết tất cả của mình trong nháy mắt.
Chưa đủ thời gian cho một nén nhang cháy hết, nàng ta đã rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, phụ thân mà từ nhỏ đến lớn đều không nỡ nặng lời với nàng ta một câu, vậy mà lại không chút lưu tình đánh nàng ta rất nhiều lần.
Nàng ta vừa hận vừa tức, nhưng trước sự thật rõ ràng như vậy, nàng ta cũng biết rằng mình không thể chống đối lại phụ thân, cho nên khóc gào thảm thiết vô cùng.
Nàng ta nghĩ đến Trạch Vương đang đứng bên cạnh, mình là Vương phi đã được định sẵn của hắn, trước kia hắn cũng đối tốt với mình như thế thì không khỏi ngẩng đầu lên, định bụng tìm kiếm sự giúp đỡ của Trạch Vương.
Chỉ cần Trạch Vương mở miệng nói một câu, phụ thân cũng phải nể nang ba phần.
Trạch Vương sẽ bảo vệ nàng thôi.
Nhưng mà Viêm Diệc Trạch biết Trầm Thiên Thiên đã vô dụng rồi, thái độ của Trầm Đình đã tuyên bố vứt nàng ta đi, nói vậy Khổng Quý phi cũng sẽ lựa chọn Trầm Vi Ngưng mà từ bỏ Thẩm Thiên Thiên.
Dù Trầm Thiên Thiên mới là cháu gái ruột của Khổng Quý phi thì sao, so với Trầm Vi Ngưng nàng ta quả thật chỉ là thứ rác rưởi có thể vứt đi bất cứ lúc nào.
Đây là thế giới tôn trọng thực lực, ai có thực lực cường đại thì sẽ được mọi người ủng hộ và tán dương.
Huống chi, mới mười lăm tuổi, linh mạch đã đạt tới cấp mười sáu, đây là người sở hữu thiên phú cao nhất của Thiên Khải Quốc từ xưa tới nay, thành tựu của nàng ấy trong mai này nhất định sẽ vượt xa Thiên Khải Quốc, trở thành một sự tồn tại mạnh mẽ, siêu việt quốc gia lúc bấy giờ!
Thiên tài như thế, ai có thể thu về trong tay thì kẻ đó thắng.
Vì Trầm Vi Ngưng, hy sinh 10000 Trầm Thiên Thiên cũng không sao cả.
Trầm Thiên Thiên đã đắc tội Trầm Vi Ngưng, Viêm Diệc Trạch dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hắn không để ý tới ánh mắt cầu xin giúp đỡ của nàng ta, sau khi cáo từ Xương Minh Hầu liền đi ra đại điện Huyền Vũ.
Trái tim Trầm Thiên Thiên trong chớp mắt rơi xuống đáy cốc, hoàn toàn hiểu rằng bản thân mất hết tất cả rồi.
- -
Lộ Phi: Chuộng một kẻ ngốc manh như Xương Minh Hầu làm cha ~
Thiên tài sở hữu linh mạch cấp mười sáu, nếu là người lạ thì lấy thực lực hiện tại của Trầm gia đừng hòng vọng tưởng mà mượn sức.
Thiên tài đẳng cấp chói mắt cỡ đó sao có thể coi trọng một Trầm gia tầm thường?
Nhưng mà lúc này khác rồi, thiên tài mười lăm tuổi này là nữ nhi của Trầm Đình hắn!
Khửa khửa khửa!
Nghĩ đến đây, Xương Minh Hầu liền muốn bật cười.
Xem ra cả trời cao cũng đang giúp hắn, để hắn lần nữa chấn hưng uy phong năm đó của binh mã nguyên soái Trầm gia!
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Xương Minh Hầu, Viêm Diệc Trạch không nhịn được lạnh lùng nhắc nhở hắn: "Hầu gia, ngươi cũng không nên quên rằng Trầm Vi Ngưng đánh cược với Trầm Thiên Thiên rồi, nếu không tìm thấy chứng cứ hoặc là chứng minh được Trầm Vi Ngưng là trong sạch mà Trầm hầu gia ngài cùng với Trầm Thiên Thiên không ba quỳ chín lạy thỉnh tội với nàng ấy, vậy nàng ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Trầm gia, đến lúc đó......" Viêm Diệc Trạch cười lạnh một tiếng, "Nàng ấy cũng không phải là nữ nhi của nhà họ Trầm nữa."
Xương Minh hầu không khỏi sửng sốt.
"Ngay cả huyết thống với phụ thân tỷ ta cũng không (thừa) nhận, một kẻ đại nghịch bất đạo, bất hiếu bất nghĩa như thế nên xử tử mới đúng!"
Trầm Thiên Thiên nãy giờ vẫn đang khóc, nén lại đố kỵ khổ sở trong lòng, lúc này không nhịn được mở miệng chửi rủa Trầm Vi Ngưng.
Ai ngờ nàng ta mới nói xong, Xương Minh Hầu lại tát thêm một bạt tai thật mạnh nữa!
"Đồ ngu xuẩn! Ngươi còn có mặt mũi mà nói nữa sao!" Gân xanh trên trán Xương Minh Hầu cuộn lên, "Còn không phải do ngươi gây họa à! Nếu Vi Ngưng thật sự không (thừa) nhận ta, ta nhất định lột da rút gân ngươi!"
Từ nhỏ Trầm Thiên Thiên đã được nuông chiều, lớn lên trong trăm điều sủng ái, nào biết rằng Trầm Vi Ngưng chỉ mới lộ ra thực lực linh mạch cấp mười sáu bỗng chốc liền có thể cướp hết tất cả của mình trong nháy mắt.
Chưa đủ thời gian cho một nén nhang cháy hết, nàng ta đã rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, phụ thân mà từ nhỏ đến lớn đều không nỡ nặng lời với nàng ta một câu, vậy mà lại không chút lưu tình đánh nàng ta rất nhiều lần.
Nàng ta vừa hận vừa tức, nhưng trước sự thật rõ ràng như vậy, nàng ta cũng biết rằng mình không thể chống đối lại phụ thân, cho nên khóc gào thảm thiết vô cùng.
Nàng ta nghĩ đến Trạch Vương đang đứng bên cạnh, mình là Vương phi đã được định sẵn của hắn, trước kia hắn cũng đối tốt với mình như thế thì không khỏi ngẩng đầu lên, định bụng tìm kiếm sự giúp đỡ của Trạch Vương.
Chỉ cần Trạch Vương mở miệng nói một câu, phụ thân cũng phải nể nang ba phần.
Trạch Vương sẽ bảo vệ nàng thôi.
Nhưng mà Viêm Diệc Trạch biết Trầm Thiên Thiên đã vô dụng rồi, thái độ của Trầm Đình đã tuyên bố vứt nàng ta đi, nói vậy Khổng Quý phi cũng sẽ lựa chọn Trầm Vi Ngưng mà từ bỏ Thẩm Thiên Thiên.
Dù Trầm Thiên Thiên mới là cháu gái ruột của Khổng Quý phi thì sao, so với Trầm Vi Ngưng nàng ta quả thật chỉ là thứ rác rưởi có thể vứt đi bất cứ lúc nào.
Đây là thế giới tôn trọng thực lực, ai có thực lực cường đại thì sẽ được mọi người ủng hộ và tán dương.
Huống chi, mới mười lăm tuổi, linh mạch đã đạt tới cấp mười sáu, đây là người sở hữu thiên phú cao nhất của Thiên Khải Quốc từ xưa tới nay, thành tựu của nàng ấy trong mai này nhất định sẽ vượt xa Thiên Khải Quốc, trở thành một sự tồn tại mạnh mẽ, siêu việt quốc gia lúc bấy giờ!
Thiên tài như thế, ai có thể thu về trong tay thì kẻ đó thắng.
Vì Trầm Vi Ngưng, hy sinh 10000 Trầm Thiên Thiên cũng không sao cả.
Trầm Thiên Thiên đã đắc tội Trầm Vi Ngưng, Viêm Diệc Trạch dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hắn không để ý tới ánh mắt cầu xin giúp đỡ của nàng ta, sau khi cáo từ Xương Minh Hầu liền đi ra đại điện Huyền Vũ.
Trái tim Trầm Thiên Thiên trong chớp mắt rơi xuống đáy cốc, hoàn toàn hiểu rằng bản thân mất hết tất cả rồi.
- -
Lộ Phi: Chuộng một kẻ ngốc manh như Xương Minh Hầu làm cha ~
Danh sách chương