Y Thần thở dài thườn thượt, chợt nghĩ: Rốt cuộc anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi, mới luyện được kĩ thuật điêu luyện như vậy? Điều đáng hận nhất chính là cô bỗng không hề cảm thấy chán ghét nụ hôn đó chút nào. Cô hoàn toàn không hề có ý mong chờ gì đối với Lục Thần Hòa, tuyệt đối không có! Y Thần phiền muộn ôm mặt. Aaa! Trời ạ! Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Cô đáng ra phải coi thường và khinh bỉ hành vi muốn gì làm đấy của anh mới phải chứ.

Anh rốt cuộc là bị làm sao? Gấp gáp gọi điện thoại cho cô, nhưng chỉ nói một câu chả ra làm sao, cái gì mà một ngày không gặp tựa ba thu rồi cúp máy chứ. Anh rốt cuộc muốn gì? Nói được một nửa lại không nói tiếp, thực sự là rất đáng ghét. Nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô chợt có chút cảm giác hai chữ “tạm biệt” này. Cơ thể cô vô thức run lên, khiếp sợ trước suy nghĩ ấy. Cô bị làm sao vậy? Sao có thể nảy ra cái suy nghĩ này? Tạm biệt thì tạm biệt chứ sao, có gì mà đáng ghét? Sau khi định thần lại, Y Thần phát hiện ra bản thân cứ luôn nghĩ đến Lục Thần Hòa, từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ. Cô điên rồi, hoặc do tối qua ngủ không ngon nên đầu óc mới hồ đồ như thế, mới bị cuộc điện thoại vừa rồi làm cho rối trí. Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.

Y Thần vội vàng dùng khăn lau mặt, đẩy cửa phòng vệ sinh ra liền nhìn thấy mẫu thân đại nhân đang khoanh tay đứng trước cửa.

Y Thần sợ chết khiếp, “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Làm con hết hồn”.

“Không có tật làm sao phải giật mình”, bà Thị bỏ đi, làm như không có chuyện gì.

Thì ra là Lục Thần Hòa gọi điện, bà Thị mừng như nở hoa trong lòng. Mới xa nhau có một buổi tối, sáng sớm ra đã phải gọi điện thoại cho nhau rồi, xem ra tình cảm cũng không tồi. Chỉ cần thấy con gái nghiêm túc có bạn trai, bà không cần phải lao tâm khổ tứ nữa rồi. Bà vô cùng mong chờ đứa con gái khiến mình đau đầu này mau mau lấy chồng trước ba mươi tuổi.

Thị Y Thần không nói nổi lời nào với kỹ năng giả chết của bà Thị.

Bà Thị vẫn không chịu bỏ cuộc, “Mẹ nói này, đang yên đang lành sao con lại đặt cho Tiểu Lục cái tên là ‘đồ thần kinh’?”.

“Con thích, con vui, con thấy yêu quý cái tên đấy”, cô khoa chân múa tay đi về phòng mình, thay quần áo chuẩn bị ăn sáng, tiếng chuông di động lại vang lên. Y Thần liếc mắt nhìn, vẫn là Lục Thần Hòa.

Vừa rồi rõ ràng đã nói tạm biệt, mới có mấy phút đã lại gọi, nhất định là bấm nhầm rồi.

Cô ném di động lên giường không thèm nghe. Tiếng chuông liền tắt ngấm.

Thế mới nói, đúng là gọi nhầm mà.

Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông vẫn chưa buông tha cô, trên màn hình vẫn hiện nguyên ba chữ “đồ thần kinh”.

Cô không thể không nghe máy, “Cậu chủ Lục, lại có gì sai bảo vậy?”.

“Xuống đây!”

“Xuống đây? Xuống đâu?”, Y Thần mù mờ không rõ, sao hai chữ này lọt vào tai cô lại có cảm giác như khiến cô đi xuống địa ngục vậy.

“Tôi đang ở dưới nhà cô.”

“Anh đứng dưới nhà tôi làm gì chứ?” Y Thần kích động đứng phắt dậy. Tối qua chẳng phải vừa mới đến sao, hôm nay mới mở mắt ra đã đến làm gì?

“Ý của cô là… tôi lên sao?”

“Không được phép lên!” Giác quan thứ sáu đáng sợ, quả nhiên là muốn cô xuống địa ngục mà.

“Tôi đợi cô.”

Di động lại vang lên tiếng tút tút, Thị Y Thần nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng không ngừng vẽ mấy vòng tròn nguyền rủa Lục Thần Hòa. Dưới ánh mắt phấn khích đưa tiễn của mẫu thân đại nhân, cô đnàh vội vàng đi ra khỏi nhà.

Bước ra khỏi tòa nhà, Y Thần dáo dác nhìn trái nhìn phải. Cách đó không xa Lục Thần Hòa đang khoanh tay đứng tựa người vào xe, đôi mắt nhắm nghiền lại, trông có vẻ mệt mỏi. Chỉ có điều anh đang mặc một bộ vest màu đen thẳng thớm, bóng dáng cao lớn tĩnh lặng đứng đó khiến cô có chút do dự không biết có nên đi qua gọi anh hay không.

Đúng vào lúc cô sắp tiến gần lại phía anh, đôi mắt đen láy của anh đột ngột mở ra, nhìn thẳng vào cô, con ngươi lấp lánh khiến cô có chút sững sờ.

Y Thần âm thầm hít sâu, giả vờ điềm tĩnh, “Anh lại đến đây làm gì?”.

“Đi, lên xe”, anh mở cửa cho cô.

“Anh muốn làm gì?”

“Chồng chưa cưới của em là anh đây, đang đói”, anh dùng ngón tay tự chỉ vào mình, sau đó lại chỉ sang cô, “Thân là vợ của anh, có phải em nên cùng anh đi ăn bữa sáng?”.

Ba chữ “chồng chưa cưới” giật gân này nếu anh không nhắc đến, thì cô cũng đã quên sạch. Nếu nói nụ hôn đó khiến cô hoảng loạn đến mức chết đi sống lại, thì kiểu nói vợ chồng chưa cưới càng khiến cô có cảm giác như đi thẳng xuống địa ngục vậy.

“Anh đùa cái gì vậy…”, cô không thể tin nổi, “Tôi không cần đi ăn sáng cùng anh, tôi muốn về nhà ăn”.

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh, Y Thần liền có ý nghĩ muốn bỏ chạy.

Lục Thần Hòa không hề coi như cô từ chối, giơ tay ra kéo cô lại, nhét thẳng vào xe.

Chiếc xe nổ máy rất nhanh, từ từ tiến về phía trước.

“Đợi một chút, đầu óc tôi bây giờ có chút rối”, chuyện này quá sức chấn động. Không, phải nói là tất cả mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm qua mới đúng. Hiện tại cô vẫn còn có chút mù mờ, gần như cũng chỉ có mình cô là bị ảnh hưởng.

Y Thần ôm đầu, ngốc nghếch nhìn về phía trước, dáng vẻ lóng nga lóng ngóng.

Trong xe không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở lặp đi lặp lại.

Đột nhiên Lục Thần Hòa đạp phanh, cả người nghiêng về phía cô, tay trái vươn ra đưa qua trước ngực cô.

“Anh muốn làm gì?” Y Thần co người lại, hai tay bắt chéo chắn trước ngực theo phản xạ, trừng mắt đề phòng anh.

Đôi mắt anh đen và sâu, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc nhìn cô, tay phải nắm lấy cổ tay cô, kéo lấy, dùng sức ấn xuống, cơ thể anh càng tiến sát về phía cô, khuôn mặt gần như muốn dính vào mặt cô.

Trong đầu cô lại bắt đầu nổi lên suy nghĩ: Nụ hôn mê loạn tối hôm qua… Trời ơi! Hôm nay bất luận có thế nào cũng không thể để chuyện như thế xảy ra một lần nữa.

Y Thần hoảng loạn quay mặt tránh đi.

Tay trái anh ấn khóa dây an toàn xuống, khóe miệng dán chặt vào vành tai cô, nói bằng giọng điệu trầm thấp nhất, “Cô không nghe thấy tiếng chuông cảnh báo thắt dây an toàn đang kêu sao?” Khi mấy lời nói của anh vang lên cũng là lúc khóa dây an toàn được tra vào ổ, tiếng chuông cảnh báo inh ỏi từ lúc lên xe đến giờ cuối cùng cũng tắt.

Lục Thần Hòa ngồi thẳng dậy, kéo phanh tay, đạp ga. Chiếc xe chầm chậm tiến vào làn đường.

Thị Y Thần nhìn dây an toàn đang vòng trước người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng mình phản chiếu lên cửa, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đập đầu vào. Mất mặt quá đi mất! Đúng là không đâu tự kiếm chuyện xấu hổ. Cô chống một tay lên trán, khổ sở nhắm chặt mắt lại.

Lục Thần Hòa nhìn bóng dáng hắt lại qua gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lục Thần Hòa ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu lái xe, đi qua mấy con phố liền dừng lại trước cửa một tiệm mỳ có lối trang trsi trông vừa tinh tế lại vô cùng đặc sắc.

Nhìn vẻ mặt đầy hưởng thụ của Lục Thần Hòa khi ăn món mỳ Macau ngon lành, Thị Y Thần không có chút khẩu vị nào, hai tay chống lên đầu, bối rối ngồi yên tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Anh chắc chắn là không nói đùa chứ?”.

Anh gật đầu khẳng định.

“Anh nghĩ kỹ chưa? Không phải đóng giả yêu đương, mà là kết hôn giả đấy?” Y Thần không thể tin nổi hỏi lại anh lần nữa.

Một chữ “giả” khiến anh nhíu mày, kết hôn là chuyện anh chưa từng nghĩ đến hai chữ giả dối. Anh cắn đứt sợi mỳ đang ăn dở, rồi trầm mặc một lúc, trông giống như thưởng thức hương vị của món mỳ, cho đến khi nuốt hết mỳ trong miệng mới nghiêm túc nói, “Ừm, nhưng tôi chắc chắn không thể đáp ứng mỗi ngày một lần như ‘chồng trước’ của cô được. Bây giờ còn được, về sau có tuổi rồi thì không dám đảm bảo”.

Cái lần cô đi xem mặt với Hà Kim Quý, anh đã nghe được câu chuyện giữa họ.

Gương mặt Y Thần trong phút chốc trở nên méo mó khó coi, toàn bộ cơ mặt không ngừng giật giật. Y Thần đưa tay ra giật lấy đĩa mỳ của Lục Thần Hòa, muốn úp thẳng cả đĩa mỳ lên đầu anh.

May mà Lục Thần Hòa nhanh mắt nhanh tay, kịp thời giữ chặt lấy.

Cô ra sức cướp giật một lúc, chiếc đĩa từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu lung lay, Y Thần nghiến răng không cam tâm mà buông tay.

Cô bình tĩnh lại một lúc, mới trừng mắt hỏi anh: “Tại sao lại là tôi? Anh không sợ sau khi kết hôn tôi sẽ đột ngột lật mặt, không chịu li hôn sao? Không sợ tôi sau này sinh lòng tham mà giở thủ đoạn với anh sao?” Cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không dám tin.

Lục Thần Hòa nhún vai chẳng buồn bận tâm, tiếp tục nhai miếng mỳ ngon lành trong miệng.

“Trời ơi! Trời đất ơi! Bố mẹ ơi!” Cô run rẩy ra sức lấy tay ấn chặt lồng ngực, “Tôi dám chắc anh là một tên điên đích thực!”.

Anh không phản bác mà khẽ nhếch miệng nói, “Nếu tôi thực sự là một tên điên, thì đến lúc đó e rằng cô có muốn li hôn cũng không li hôn nổi”.

Y Thần cẩn thận nhìn chằm chằm vào hàng lông mày tuấn tú của anh rồi chìm đắm vào suy nghĩ rối bời. Nói thực lòng, cô không hề có chút ấn tượng nào đối với cả đống đối tượng xem mặt trước đây, không thể phủ nhận tướng mạo là điều kiện tiên quyết quyết định tất cả, cô cũng là hội viên hội những người ưa cái đẹp. Lục Thần Hòa đang ngồi trước mặt kia, thân hình cao lớn, đẹp trai nhiều tiền, là người đàn ông trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ. Đừng nói là kết hôn giả cùng anh, cho dù có đóng giả là người yêu thôi thì số người đứng xếp hàng chờ đến lượt cũng phải dài đến mức uốn quanh sườn núi mười tám vòng. Cô càng không thể phủ nhận, có một đối tượng kết hôn như thế này, cô cũng hà tất phải khổ sở ép buộc bản thân không ngừng đi xem mặt rồi lại phải gặp cả một đám cực phẩm chứ. Nhưng mà mỗi lời nói, mỗi hành động của Lục Thần Hòa đều phát ra một tín hiệu: Anh ta là một tên thần kinh!

Y Thần nhắm nghiền mắt, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, bắt đầu không ngừng đấu tranh giằng co.

Chấp nhận hay là không chấp nhận? Thật khó nghĩ.

Y Thần mở mắt ra rồi lại nhìn về phía anh lần nữa, đôi mắt lấp lánh như sao đang tỏa ra hào quang đủ để hớp hồn mọi người. Cơ thể cô đột ngột run lên, gần như bị thứ hào quang đó soi chiếu từ trên xuống dưới, không cách nào cử động nổi. Bệnh thần kinh đúng là bệnh thần kinh mà, dọc ngang đều chết cả. So với việc bị mấy đối tượng xem mặt không quen biết bức đến chết, thì thà bị một tên báu vật thế này trêu chọc vẫn hơn. Chỉ cần kết hôn xong, qua mấy tháng, tìm một cái cớ rồi li hôn là xong. Sau khi li hôn, mẹ cô có ép kết hôn cũng không tác dụng. Cô quyết định sẽ chống đối lại.

Cô chấp nhận để anh đàn áp, “Được, giao dịch thành công, nhưng tôi có điều kiện”.

Anh ăn xong miếng mỳ cuối cùng, dùng khăn ăn tao nhã lau khóe miệng, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt như sớm đã đoán ra tất cả.

Y Thần cụp mắt, nhìn xuống mặt bàn gỗ sơn sáng bóng, nói: “Tôi nghĩ trước năm mới nên đi đăng kí kết hôn, anh chỉ cần đi lấy giấy cùng tôi là được, tiệc cưới nếu không cần thiết thì tốt nhất không phải làm. Lấy được giấy đăng kí, tôi bảo đảm nhiều nhất ba tháng sau sẽ hoàn tất thủ tục li hôn. Bên nhà anh, nếu cần tôi ra mặt thì otoi nhất định sẽ phối hợp. Anh yên tâm, trong thời gian này, nếu không có việc gì quan trọng, tôi sẽ không tìm anh, càng không can thiệp vào tự do tìm hiểu yêu đương bạn gái của anh.” Nếu có thể, hôm nay kết hôn, ngày mai li hôn, cô cũng không cần phải phiền phức như thế này.

Anh khẽ nhíu mày không đáp.

Thấy anh không phản đối, cô nghĩ là anh đã đồng ý nên lại tiếp tục, “Cho dù là đóng giả yêu đương hay kết hôn giả, anh không được có bất cứ sự tiếp xúc thân thể nào với tôi, giống như…” Giống như nụ hôn tối hôm qua, đúng là nghiệp chướng… Sao cô không thể nói ra nổi.

“Không có sự tiếp xúc cơ thể, cũng được coi là vợ chồng chưa cưới, cô nghĩ người nhà tôi và người nhà cô bị mù hết cả sao?” Anh khinh bỉ liếc cô.

Y Thần nhíu chặt mày, ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy đúng, liền lên tiếng, “Ở trước mặt người nhà hai gia đình thì có thể, nhưng những lúc riêng tư, hành vi gì gì đó là tuyệt đối không được phép”.

“Hành vi nào? Ví dụ?”

Anh đưa ra vấn đề như vậy, trong đầu cô bắt đầu nghĩ đến các loại hành vi, không kìm được mà nhớ đến lúc trước ở trong cửa hàng, anh đột ngột hôn nhẹ lên trán cô, động một tí là lôi lôi kéo kéo cô, còn cả nụ hôn tối hôm qua nữa… Mặt mũi bỗng đỏ bừng lên, Y Thần phiền não nói, “Còn ví dụ cái gì nữa? Chính là cơ thể không được phép động chạm, nếu còn chưa rõ về nhà tự giở từ điển ra mà tra, trong từ điển không có thì lên tra baidu ấy”.

Ánh mắt anh vô cùng hòa nhã, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười dịu dàng ấm áp trên môi, thái độ đùa cợt không còn nữa. Anh rất thích nhìn dáng vẻ giấu đầu hở đuôi nhưng lại giảo hoạt đáng yêu này của cô, khiến anh đợi không được mà muốn trêu ghẹo cô.

Y Thần xấu hổ ấn nút gọi phục vụ, xin một bát mỳ.

Ăn mỳ xong, cô quyết định đến thẳng cửa hàng làm việc, vốn định cùng Lục Thần Hòa chia tay, đường ai nấy đi trước cửa tiệm mỳ, nhưng Lục Thần Hòa không nói năng gì liền kéo thẳng cô lên xe. Những quy định vừa rồi đặt ra đối với anh mà nói hoàn toàn là mấy lời vô nghĩa.

Mặc dù nhiệt độ bên trong xe rất mát, nhưng cũng không khiến cho trái tim không ngừng phập phồng của Thị Y Thần bình tĩnh lại được, trong lòng cô toàn là vẻ buồn bực cùng chán ngán. Y Thần không ngừng gặm móng tay, đầu óc sớm đã bị đảo lộn dính vào nhau như hồ dán. Cô hạ cửa kính xuống, không khí oi bức ập tới phả thẳng vào mặt, không những không khiến đầu óc tỉnh táo lại đôi chút, ngược lại còn khiến người ta thêm khó chịu phiền muộn. Cô kéo cửa kính lên, nhắm nghiền hai mắt lại, không muốn nghĩ gì nữa, cố gắng để bản thân bình tĩnh. Có lẽ do tối qua mất ngủ, cho nên đoạn đường ngắn ngủi có mấy phút đã khiến cô mệt mỏi thiếp đi.

Lục Thần Hòa tĩnh lặng lái xe, rất nhanh liền đến trước cửa Jessie’s. Anh dừng xe lại, vừa định lên tiếng, quay đầu đã thấy Y Thần tựa người vào ghế, ngủ rất say, tiếng thở đều đều nhè nhẹ phát ra. Anh đánh mắt ra bên ngoài, khẽ chuyển động vô lăng, từ từ đánh xe vào bãi đỗ cách đó không xa.

Sau khi đỗ xe xong, anh quay đầu sang nhìn cô lần nữa, mấy lọn tóc dài đen nhánh xõa dọc xuống gò má như vỗ về cô. Vẻ mặt cô toát lên nét ngây thơ như trẻ nhỏ mà chỉ lúc cô ngủ say mới thấy được.

Anh tì một tay lên trán, cứ như vậy lặng lẽ ngắm nhìn cô, cảm giác bình yên khó tả chầm chậm lan vào tận trái tim.

Anh thích cái cảm giác không cần phải làm gì, chỉ lặng lẽ ngước mắt liền thấy được cô, tựa như cô vẫn luôn dừng lại trong tầm mắt anh, chưa từng rời đi. Chuyện mập mờ tối qua, không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu từ đâu mà anh đã đem lòng yêu cô gái có vẻ bề ngoài quật cường nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối là cô.

Không biết đã qua bao lâu, Thị Y Thần mới khẽ cựa người, giật mình tỉnh giấc. Khung cảnh phố xá quen thuộc bên ngoài nói cho cô biết, cô đang ở bãi đỗ xe gần Jessie’s. Cô nhìn đồng hồ hiển thị thời gian trên xe, mới đó mà cô đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ.

Y Thần ngượng ngùng nhìn Lục Thần Hòa, ánh mắt anh ôn hòa tĩnh lặng. Cô ngại ngùng im lặng một lúc mới thỏ thẻ lên tiếng, “Anh nên gọi tôi dậy…”.

Lục Thần Hòa ngước mắt lên nói, “Phá ngang giấc ngủ người khác một cách cưỡng chế dễ dẫn đến tổn thương về mặt tâm lý. Tâm lý của cô vốn đã không khỏe mạnh gì cho cam, đương nhiên tôi muốn tránh để cô không phải chịu kích thích”.

Cô không còn gì để nói, trừng mắt nhìn anh, “Đúng là gặp quỷ, có kiểu nói như vậy nữa sao?”.

Anh không nói gì, chỉ cười cười.

“Cảm ơn anh”, cô bĩu môi đẩy cửa xuống xe.

“Tạm biệt”, cô mạnh tay đóng cửa, học theo cách của anh bỏ lại một câu tạm biệt rồi bỏ đi. Đi được một đoạn khá xa, cô vẫn không nghe thấy tiếng khởi động xe. Y Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên chiếc xe vẫn đứng nguyên tại chỗ. Y Thần bắt đầu có chút hoang mang, tại sao anh vẫn chưa đi? Lẽ nào đang ngồi trong xe nhìn cô? Vừa rồi cô ngủ lâu như vậy, anh cũng không gọi cô dậy, tên đàn ông này trong lòng rốt cuộc đang nghĩ những gì? Cô ấn mạnh vào lồng ngực, sao trái tim cô lại hoang mang đến vậy?

Y Thần cắn môi, thầm chửi rủa một câu, cũng chẳng buồn bận tâm dưới chân đang đi trên đôi giày cao gót công sở cao gần mười phân, chạy một mạch về phía cửa hàng.

Lục Thần Hòa nhìn dáng vẻ cô bỏ chạy như điên, thỉnh thoảng vì đôi giày cao gót trên chân không thoải mái, nên đường chạy uốn lượn như rắn trườn. Khóe môi anh vô thức cong lên, nở nụ cười vô cùng tao nhã.

Thị Y Thần vừa bước vào Jessie’s, Sa Sa lập tức đứng ra cửa đón, chỉ tay vào văn phòng, sắc mặt căng thẳng, “Jessie, bên trong có người”.

“Ai?” Cô nhíu mày. Gần đây cô không chọc phải người kì quái nào chứ? Ngoài Lục Thần Hòa ra thì còn có tên thần kinh nào khác chứ?

“Em họ chị.”

“…”

Vừa nghe thấy tên Thị Y Vân, lông mày cô càng nhíu chặt hơn.

Y Thần bước vào văn phòng, Thị Y Vân đang ngồi ở chiếc ghế trước bàn làm việc của cô, xoay xoay nó, gương mặt nở nụ cười vô cùng vui vẻ. Vừa nhìn thấy cô bước vào, Thị Y Vân liền vẫy tay với cô, “Hi! Cuối cùng chị cũng đi làm, tôi chờ chị gần ba tiếng đồng hồ rồi đấy. Rõ ràng chị ra khỏi nhà từ rất sớm, vậy mà muộn thế này mới đến à”.

“Giờ giấc làm việc của chị hình như không đến lượt em hỏi thì phải”, Thị Y Thần đặt túi xách xuống.

“Vậy sao? Không dễ dàng gì mới có được tình yêu mới, chắc là đang tranh thủ toàn bộ thời gian vun đắp tình cảm đây. Xem ra chị và người tình mới Lục Thần Hòa dính với nhau như sam nhỉ, mới một buổi tối không gặp thôi mà sáng sớm đã hẹn hò cùng nhau đi ăn sáng. Thật khiến người ta ngưỡng mộ đố kị chết đi được!” Thị Y Vân cố ý làm ra vẻ ghen tỵ.

Ánh mắt Thị Y Thần thoáng căng thẳng, không cần phải nói, chuyện cô và Lục Thần Hòa cùng nhau ra ngoài ăn sáng, nhất định là do cái miệng của mẹ truyền ra.

Mặc dù quanh năm Thị Y Vân ở nhà không nhiều, nhưng chỉ cần nó có mặt ở nhà, thì luôn có thói quen ở lì trong phòng 1001, lôi kéo bà Thị, dì cả và dì út cùng nhau đánh bài, vừa đủ một bàn. Những lúc không đánh bài, nó sẽ kéo ba người họ đi uống trà, nói chuyện tán dóc, dạo phố mua sắm. Còn Thị Y Thần thì quanh năm suốt tháng chỉ biết làm mấy bộ quần áo, tặng cho mấy vị phụ huynh vui lòng. Cho nên, đó chính là nguyên nhân Thị Y Vân được cả nhà họ Thị chiều chuộng. Nhiều khi Thị Y Thần có cảm giác, cô như người thừa trong nhà, chỉ cần về đến nhà sẽ luôn làm mẹ mình nổi trận lôi đình.

“Nụ hôn tối hôm qua, trời ơi, nhìn đến mức muốn phụt máu mũi. Nếu không phải do Minh Dương kéo tôi đi, thì tôi còn muốn đứng lại xem hai người sẽ ôm nhau hôn hít như chỗ không người đến bao giờ.”

Vẻ mặt khoa trương của Thị Y Vân khiến hai vành tai Thị Y Thần nóng rực lên.

Y Thần cố ép bản thân phải trấn tĩnh lại, nghiêm mặt không chút khách khí, “Phiền em đứng dậy ra ngoài giúp. Chỗ này là nơi làm việc, không phải nhân viên cửa hàng thì không được bước vào”.

Thị Y Vân trưng ra vẻ mặt chẳng buồn bận tâm, tao nhã đứng dậy, ỡm ờ tựa vào bàn làm việc, “Hôm nay tôi đến là để điểm danh làm việc, cho nên cũng được coi là nhân viên cửa hàng”.

“Chị đồng ý để em đến làm ở Jessie’s khi nào?”

“Chậc chậc, Y Y à, chị đúng là người hay quên. Lúc đón năm mới, tôi đã nói tôi làm hết năm nay sẽ không bay nữa, sau đó chị còn đồng ý với dì cả, dì hai, dượng hai, bố mẹ tôi, chị Nhu, anh rể, còn có cả Hành Chi… sẽ nhận tôi vào làm. Ồ, suýt chút nữa thì quên mất, tối hôm đó Minh Dương cũng có ở đấy”, đôi môi diễm lệ của Thị Y Vân mấp máy, ánh lên vẻ lấp lánh của lớp son bóng, “Cho nên, hôm nay tôi đến đây để nhờ vả chị trước đó”.

Thị Y Thần bóp huyệt thái dương đang giật giật, trong đầu chợt nhớ lại đoạn hồi ức vĩnh viễn cũng không muốn nhớ đến kia. Hôm đó hình như cô bị đau đầu, nếu không phải vì có mặt Cao Minh Dương, cô không bao giờ đồng ý chuyện này.

“Tôi biết chị đang nghĩ những gì, chị không cần phải nghĩ ngợi tại sao tôi lại mặt dày như vậy?” Thị Y Vân đi đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt cô, “Bởi vì vào năm tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ôm cái mặt dày này trở về nhà rồi, ai mà chẳng biết điều đó chứ”.

“Em thực sự vẫn còn chưa biết thân biết phận”, Thị Y Thần thở dài một hơi, “Tốt nhất em hãy tránh xa chị ra một chút. Chị không muốn cãi nhau với em, khoảng cách gần cũng tốt nhất không được dưới một mét. Những chuyện gì chị đồng ý với mọi người trong nhà thì đương nhiên chị sẽ làm, nhưng chị có nguyên tắc của mình. Chị sẽ không vì mối quan hệ gia đình mà đối đãi khác với em đâu. Thời gian thử việc ba tháng, nếu em phạm sai lầm trong công việc, thì sẽ chịu phạt như thường đúng với quy định.” Trong vòng ba tháng, cô nhất định sẽ nghĩ cách để Y Vân tự tìm đường rút lui.

Thị Y Vân nở nụ cười giễu cợt, “Quy định của Jessie’s có nghiêm thì cũng không thể bì nổi với quy định của hãng hàng không. Cái gì mà đối đãi đặc biệt vì quan hệ, tôi không thèm, chỉ cần chị không vì lí do cá nhân mà chèn ép tôi, cố ý kiếm cớ đuổi tôi đi là được rồi. Ba tháng thì ba tháng, lương hậu đãi ngộ chị tự xem rồi quyết, đừng có thấp hơn mức cơ bản mà nhà nước quy định là được”.

“Điều kiện của em cũng nhiều thật đấy, nếu em đã không vui vẻ như vậy, còn đến đây làm gì?”

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo sứ mệnh to lớn nhất cuộc đời này của tôi chính là báo thù chị cơ chứ.”

“Tình cảm của chị ti tiện đến mức phải chịu sự báo thù của em sao?”

“Câu này không phải là do tôi nói nhé. Có điều tôi đã nói với dì hai rồi, chỉ cần nơi nào có tôi, thì việc kết hôn của chị nhất định sẽ được xúc tiến nhanh chóng. Dì và chú đều đồng tình với tôi.”

Thị Y Thần lại cảm thấy máu nóng trong lồng ngực như trào lên đến cổ họng, thật không còn gì để nói. Sự vô sỉ của cô ta không chỉ nằm trong thâm tâm, mà còn thấm vào tận xương tủy rồi…

“Được rồi, chuyện phiếm như thế đủ rồi, có việc gì tôi có thể làm không?”

Thị Y Thần mở cửa gọi Sa Sa và Manh Manh vào dặn dò, “Đưa cô ấy đi một vòng làm quên với từng bộ váy cưới và lễ phục, bao gồm cả triết lí kinh doanh và quy trình tổ chức làm việc của Jessie’s”.

Thị Y Vân lắc lư thân hình quyến rũ mê người của mình, bước ra khỏi phòng làm việc.

Thị Y Thần gọi Sa Sa lại, dặn dò đặc biệt, “Mọi người muốn cô ấy làm gì thì cứ để cô ấy làm việc đó, những việc mọi người không muốn làm thì hãy giao cho cô ấy. Tốt nhất là trong vòng một tháng, để cô ấy bận rộn không có thời gian rảnh đến làm phiền chị nữa. À không, ba tháng đi, đổi lại thành ba tháng. Nói tóm lại, em và Manh Manh tự liệu mà làm, chỉ cần không làm kinh động đến mẹ chị là được”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện