Lục Thần Hòa nắm tay cô, đi một đoạn khá xa đến một khu lồng kính, bên trong có bố trí một giàn vòi phun nước. Rất nhiều du khách đang rửa dưa chuột và cà chua vừa hái được tại vườn.

Lục Thần Hòa buông tay cô ra, vặn vòi nước bắt đầu rửa tay. Thị Y Thần cũng qua đó rửa sạch sẽ.

Bỗng nhiên, Lục Thần Hòa đẩy sang cho cô một quả cà chua đã được rửa rất sạch sẽ, “Nếm thử xem, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng”.

Thị Y Thần nhận lấy, nhìn chằm chằm vào anh, có chút ngờ vực. Vừa rồi tay anh rõ ràng trống không mà, sao giờ lại như làm ảo thuật, biến ở đâu ra một quả cà chua thế này? Ở bên cạnh, một bà dì trung tuổi bưng rổ cà chua đã rửa sạch, nhìn họ mỉm cười, “Tiểu Thần à, bạn gái cháu xinh thật đấy”.

“Cảm ơn dì, để đáp lại những lời này, lát nữa cháu sẽ cho người gói thêm ít cà chua để dì mang về.”

“Ôi dào, mỗi lần đến đây cháu đều khách sáo như vậy, thật ngại chết đi được”, bà dì cười tươi rói.

“Cô gái à, Tiểu Thần ở chỗ này nổi tiếng là đẹp trai lại hòa nhã, con gái theo đuổi cậu ấy nhiều không đếm xuể.”

“Mỗi lần chúng tôi đến, đều có mấy cô gái trẻ chạy theo. Mấy người chúng tôi nếu không phải do tuổi đã cao, thì nhất định cũng theo đuổi cậu ấy. Cháu phải trông chừng cẩn thận đấy.”

“Mau ăn thử xem cà chua cậu ấy trồng thế nào, so với mật ong còn ngọt hơn nhiều.”

Mấy bà dì bắt đầu ào ào trêu ghẹo.

Thị Y Thần chỉ có cảm giác mặt mình ngày càng nóng bừng lên như bị thiêu đốt.

Lục Thần Hòa quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm mang đậm ý cười dịu dàng.

Đối diện với sức hút đó, Y Thần có chút hoang mang. Để che giấu sự ngượng ngùng trong lòng, cô vờ làm ra vẻ trấn tĩnh, lắc lắc quả cà chua trong tay, lảnh lót nói, “Thì ra đây là tuyệt chiêu anh dùng để làm người khác vui vẻ, chẳng trách mà không bị ế”.

Y Thần khẽ cắn một miếng cà chua, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, so với cà chua mẹ mua ở siêu thị thì thực sự rất khác biệt, vị chua hơn ngọt hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Y Thần được ăn một quả cà chua ngon đến vậy. Cô không thể không nhìn Lục Thần Hòa bằng ánh mắt khác.

Lục Thần Hòa lại nắm lấy tay cô, đi đến bên cạnh một chiếc mô tô hai bánh, đôi chân dài nhanh nhẹn bước nhẹ một cái rồi ngồi lên xe. Anh vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía sau, ý bảo cô cũng ngồi lên.

Y Thần có chút chần chừ.

“Lẽ nào em muốn anh lái máy cày đưa em đi tham quan?” Anh nhướng mày, “Cái đấy tốc độ rất chậm, hơn nữa lại còn ồn”.

“Hả? Anh cũng biết lái máy cày sao?”

“Lái máy cắt lúa còn không vấn đề, thì máy cày có đáng gì đâu?” Những lời này nghe ra thật như thể đang bốc phét vậy, cảm giác như cả địa cầu đều bị anh giẫm bẹp dưới chân.

“Phụt…” Thị Y Thần mím môi, bước lên xe mô tô.

Chỗ ngồi phía sau xe cao vổng lên, cơ thể Thị Y Thần cứ thế trượt về phía trước, gần như dán chặt vào lưng Lục Thần Hòa. Để tránh chuyện xấu hổ này, Y Thần ra sức ngồi lui về phía sau, hai tay bám chặt vào phần đuôi xe.

“Ngồi cho vững vào”, Lục Thần Hòa nói xong liền khởi động xe, chiếc xe hệt như mũi tên đã được lên cung, bắn ra cái liền lao vút đi.

“A…”, dưới tác dụng của quán tính, Thị Y Thần ngã ngửa ra sau.

“Ôm chặt vào, nếu không lát nữa mà bị ngã, anh không muốn đưa em vào viện trong một ngày đẹp trời thế này đâu.”

Lục Thần Hòa chọn một con đường tắt, đi xuyên qua cánh đồng. Đường rất gập ghềnh khó đi, suốt dọc đường toàn là những ổ gà đọng đầy nước sau cơn mưa. Y Thần cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình sắp rơi ra ngoài hết đến nơi rồi. Một cú quẹo gấp khiến cô suýt chút nữa bị văng ra khỏi xe. Không còn cách nào khác, cô ôm chặt lấy eo Lục Thần Hòa.

Cơn gió mùa thu hiu hiu vút qua tai, trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ của tự nhiên hòa quyện với mùi đất mẹ.

Cơ thể Y Thần dính chặt vào lưng anh, nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh xuyên qua lớp vải truyền đến cơ thể cô, đang giữa ngày thu mát mẻ dễ chịu nhưng lại khiến Y Thần cảm thấy nóng bức như giữa mùa hè khắc nghiệt.

Ngoài tiếng gió, còn có tiếng trái tim không ngừng đập “thình thịch” suốt dọc đường, hơn nữa còn ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Này, đến nơi rồi, nếu em cứ trôi về phía trước thế này, anh sẽ bị em ôm đến tắt thở đấy.”

Không biết từ lúc nào, chiếc xe mô tô đã dừng lại, đỗ trước một nhà kính trồng đầy hoa bên trong. Bên ngoài cửa có treo một tấm biển: Cơ sở đào tạo sinh viên thực tập thành phố N.

Y Thần đỏ mặt bước xuống xe, mỉa mai đáp, “Kỹ thuật lái xe của anh thật tệ”.

“Vậy sao? Nhưng mà vẻ mặt của em lúc này thể hiện rằng em đã rất hưởng thụ đấy, đi tham quan vùng thôn quê bằng xe mô tô, việc này không phải ai cũng có cơ hội để trải nghiệm đâu”, anh giơ tay lên, ấn dấu vân tay ở ngón giữa vào máy quẹt thẻ trước cửa, một tiếng “cạch” vang lên, cửa lập tức bật mở.

“Hừ!” Y Thần khinh thường thở hắt ra một tiếng rồi bước vào.

Vô số các loài hoa cỏ sinh tươi sống động bên trong nhà kính khiến mắt cô sáng lên.

Các bông hoa đang đua nhau khoe sắc, xanh đỏ tím vàng đan xen nhau, trông vô cùng đẹp mắt.

Trong không khí cũng tràn ngập hương hoa, đủ loại đan quyện vào nhau.

Đi qua một cây cầu nhỏ bằng gỗ, dòng nước chảy róc rách dưới gầm cầu, nhẹ nhàng uốn lượn quanh co rồi chảy thẳng vào bên trong rừng trúc xanh ngút ngàn. Trên mặt nước dập dềnh những bông hoa súng đang kì nở rộ, trắng có hồng có. Mấy cây quất trên bờ quả chín vàng trĩu cành, những chùm quả vàng ươm lấp ló giữa đám lá xanh mướt trông hệt như những cây thông noel vui vẻ. Trên con đường mòn nhỏ dẫn vào căn nhà có lối kiến trúc khá độc đáo được rải đầy những viên đá nhỏ nhẵn mịn, hai bên vệ đường đám cỏ xanh tươi cong mình lòa xòa trông rất đáng yêu. Bức tường được ốp bằng gạch sứ trắng tinh, đột nhiên Y Thần có vẻ như được trở lại những năm tháng xưa kia.

Nếu nói chỗ này là vườn hoa thì chi bằng nói nó là vườn thực vật thì sẽ đúng hơn, so với vườn hoa thì vườn thực vật này được thiết kế ngăn nắp đâu ra đấy và rất có phong cách.

“Đây là đâu thế?”

“Đây là trung tâm nghiên cứu phát triển kiêm văn phòng của bọn anh”, Lục Thần Hòa vừa giải thích vừa tiếp tục quét vân tay để bước vào một căn phòng khác.

“Đây là khu văn phòng của bọn anh sao?” Y Thần líu lưỡi, đây có lẽ là văn phòng làm việc có phong cách đặc sắc nhất mà cô từng thấy.

Ngoại trừ những người làm việc ở công viên, ai lại nghĩ ra việc thiết kế văn phòng giữa vườn hoa như thế này? Công nhân viên chức bình thường cả ngày làm việc trong những tòa nhà văn phòng với điều hòa mát lạnh. Ngày ngày vào lúc đi làm hay tan ca đều giẫm lên nền đá cẩm thạch sáng bóng, lạnh lẽo, chen chúc nhau vào thang máy, ngồi trong ô làm việc nhỏ xíu chật hẹp, thỉnh thoảng được nhìn thấy chút nắng chiếu vào đã cảm thấy xa xỉ lắm rồi, chứ đừng nói đến một môi trường đầy cây xanh trong lành như thế này. Muốn nhìn thấy chút màu xanh của sự sống, thì chỉ có thể đặt một cái cây nhỏ xíu ở bàn làm việc coi như có chút an ủi.

Y Thần mang đầy vẻ khó tin bước theo Lục Thần Hòa.

Vừa bước vào phòng, mấy đôi mắt trẻ trung hiếu kì nhìn cô chằm chằm.

Lục Thần Hòa ôm lấy cô tuyên bố, “Bạn gái của tôi”.

“Ôi chao, người đẹp nha!”

“Đúng là trai tài gái sắc.”

Đám thanh niên cười hì hì, không ngừng tán thưởng.

Từ lúc ở chỗ nhà kính trông rau đến đây, Thị Y Thần đã dần quen với đủ loại tình huống xấu hổ, nên lần này cô tỏ ro vô cùng thản nhiên.

Đúng lúc này có một chàng thanh niên trẻ tuổi da ngăm đen, cao khoảng hơn một mét bảy ôm một chậu hoa bước vào. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi dài tay, ống tay áo xắn loạn lên, bên dưới mặc chiếc quần jean mài, phong cách nhìn rất tùy hứng.

Anh ta nhìn Lục Thần Hòa, rồi lại liếc Thị Y Thần đang đứng bên cạnh, kinh ngạc thốt lên, “Bạn gái cậu?”.

Lục Thần Hòa gật đầu, bắt đầu giới thiệu, “Cô ấy tên là Thị Y Thần, chữ Thị trong từ ‘thị vệ’, chữ Y trong ‘con sóng lăn tăn’, chữ Thần trong từ ‘sáng sớm’. Đây là bạn học của anh, Mã Tuấn Huy. Đám hoa cỏ vừa nãy em nhìn thấy bên ngoài toàn bộ đều là kiệt tác của cậu ấy”.

Thị Y Thần nhìn Mã Tuấn Huy với ánh mắt sùng bái, đôi mắt lấp lánh, “Anh thật là lợi hại! Đã giúp mọi người có một môi trường làm việc độc đáo như thế này, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ”.

Mã Tuấn Huy nở nụ cười khiêm tốn chất phác nói, “Đâu có đâu có, chỉ là phát huy chút sở trường nghề nghiệp mà thôi”.

Lục Thần Hòa kéo Thị Y Thần sang một bên, ôm sát vào người, khinh thường nói, “Thực ra anh cũng có thể phát huy sở trường nghề nghiệp của mình, hôm nào phá hết đám hoa cỏ ở đây đi rồi trồng lúa mạch. Để mọi người cảm nhận một chút cảm giác làm việc giữa cánh đồng lúa mạch xem thế nào?”.

Mấy người trong văn phòng xôn xao hẳn lên, “Chúng tôi từ chối làm việc giữa cánh đồng lúa hoặc lúa mạch”.

“Nếu tổng giám đốc Lục có thể đảm bảo bốn mùa hoa cải ra hoa, thì chúng tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Thị Y Thần thầm cười trộm.

Lục Thần Hòa cũng nở nụ cười lạnh lùng, thần bí rồi nói, “Lát nữa tôi sẽ nói với tổng giám đốc Trương, tiền thưởng quý này, mỗi người trừ một tấn lúa và một tấn lúa mạch”.

“Tổng giám đốc Lục, lúa mạch phải đến dịp xuân hạ sang năm mới được thu hoạch, anh làm thế thật quá tàn ác, vừa trừ một cái mất luôn nửa năm tiền thưởng”, cả văn phòng lại xôn xao cả lên.

Trên đời này trừ lương chính là phương thức tăng năng suất lao động một cách hữu hiệu nhất.

“Phụt…” Thị Y Thần cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, phải bật cười.

“Lúa mạch không đủ, cho phép dùng hạt giống rau cải thay thế”, khóe môi Lục Thần Hòa đậm ý cười, mồm miệng mặc dù nói vậy, nhưng nhìn thấy đôi mắt Thị Y Thần thoáng chớp chớp, nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt cũng lấp lánh hạnh phúc.

Anh kéo Thị Y Thần đang đứng bên cạnh đi đến trước văn phòng của mình.

Giống hệt với phòng làm việc lớn bên ngoài, văn phòng của Lục Thần Hòa cũng đặt mấy chậu cây xanh. Thứ đặc sắc nhất chính là bức tường trắng tinh khôi, trên mấy cái bát gốm trắng treo dọc bức tường đó lần lượt được trồng một loại cây màu xanh. Lá của chúng là một dải những hình giống như viên bi tròn tròn xanh mướt, thân lá dày dặn mỡ màng, vì là giống dây leo nên nó trồi thẳng lên từ trong mặt đất, men theo miệng bát rủ xuống, mấy nhánh còn gần chạm xuống đất. Vừa nhìn trông giống như những dải hoa xanh biếc nhỏ li ti, nhưng nếu nhìn từ xa lại giống như những chiếc chuông gió đang đung đưa.

Lục Thần Hòa thấy cô ngắm nhìn chăm chú một hồi lâu, liền đi đến bên cạnh cô dịu dàng cất giọng hỏi, “Đây là loại sen hạt ngọc, bởi hình dáng trông như hạc xòe cánh tung bay, nên thời xưa nó còn có tên là ‘cây hạc giấy’. Sen hạt ngọc không những là loài thực vật thích hợp để treo trong phòng nhất, mà nó còn là loại thực vật điều hòa và thanh lọc không khí trong phòng cực tốt. Nếu trong không khí có chất độc hại sẽ được nó hấp thụ hết, nó còn có một cái tên gọi mĩ miều khác là ‘máy lọc không khí xanh’. Ngoài ra nó còn có một cái tên rất hay, phụ nữ các em ai cũng thích cả, đó là lệ tình nhân”.

“Cái tên này quả thực khiến phụ nữ yêu thích hơn cả”, cô nhẹ nhàng đùa giỡn với những chiếc lá tròn xoe dầy dặn hệt như một loại quả đáng yêu, càng nhìn càng thấy chúng đẹp, càng nhìn lại càng thêm yêu thích.

“Thích sao?”

“Ừm”, Y Thần thích, còn tưởng là anh sẽ tặng cho mình.

Nào ngờ Lục Thần Hòa lại nói, “Em xin anh đi, anh sẽ tặng nó cho em”.

“… Phụt”, quả thực không nên quá mong chờ điều gì vào con người này.

“Thấy em thích nó như thế, vậy đi, anh miễn cưỡng bằng lòng chịu thiệt cho em chụp ảnh chung với đám lệ tình nhân của anh, nhưng với điều kiện là ảnh phải để lại đây.”

Y Thần mím môi không nói gì quay đầu đi, Lục Thần Hòa lúc này đã cởi bỏ bộ đồ lao động, để lộ chiếc áo sơ mi màu tím hoa cà ra ngoài. Cảm giác rất khác lạ so với những lần anh mặc sơ mi màu đen trước đó, màu tím nhàn nhạt tao nhã, tôn lên dáng người đặc biệt đẹp đẽ của anh dưới tia nắng mặt trời xán lạn.

Bên ngoài cửa sổ, tia nắng mặt trời khúc xạ qua cửa kính bao phủ lấy cơ thể anh, Y Thần dường như phảng phất nhìn ra phía sau lưng anh mọc thêm một đôi cánh màu đen. Y Thần nhịn không được khẽ giật giật khóe miệng cố nín cười, trong lòng thầm lẩm bẩm: Thượng đế ơi, thuở sơ khai lúc tạo ra con người nhất định là ngài đã ngủ gật rồi, nếu không một người đàn ông có vẻ ngoài hoàn mỹ không chút tì vết thế này sao lòng dạ lại chẳng khác nào quỷ Satan thế?

Lục Thần Hòa nắm lấy bàn tay Thị Y Thần, dẫn cô đi thăm quan trung tâm nghiên cứu. Sau khi tham quan một lượt các lồng kính thực vật, Y Thần càng cảm thấy tò mò về phương pháp trồng cây không cần đất. Cô lúc này hệt như một đứa trẻ đam mê tìm tòi tri thức, chăm chú ngắm nhìn đủ loại rau quả trong phòng thí nghiệm, nào là giá đỗ, cà chua, dưa chuột, mướp đắng, củ cải đỏ, rau xà lách, hành lá bốn màu, rau cần, rau thơm, cải thìa, cải chíp… chủng loại vô cùng phong phú. Thì ra trồng rau không cần đất là như thế này đây.

Thứ ấn tượng nhất với Y Thần chính là từng khay giá đỗ, chỉ cần dùng nước là đã có thể sinh trưởng được rồi.

Lục Thần Hòa nói cho cô biết, loại giá đỗ ngay cả chất dinh dưỡng cũng không cần mà vẫn phát triển tốt này tiêu thụ rất ổn, bởi vì nó hoàn toàn tự nhiên, là thực phẩm sạch không phân hóa học, không ô nhiễm. Nếu muốn cô cũng có thể tự trồng ở nhà.

Tham quan xong trung tâm nghiên cứu, Lục Thần Hòa lại nắm tay cô đi dạo một vòng quanh vườn hoa. Đã có mấy lần Y Thần muốn hất tay anh ra rồi, nhưng mà anh cứ nắm chặt như vậy, không hề buông lơi, cũng không cho cô cơ hội trốn thoát.

Sau mấy lần giằng co bất thành, Y Thần liền bỏ cuộc. Dần dà, cảm giác ấm áp thấp thoáng nơi đầu ngón tay chậm rãi lan tỏa khắp người cô, mãi cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn nóng bừng lên. Tay anh trông không hề giống với vẻ ngoài công tử của anh, cảm giác thô ráp cứng nhắc từ những vết chai sạn là rất chân thật. Ngoài thán phục ra, Y Thần cũng bắt đầu có chút tò mò về anh. Công tử ở biệt thự, lái siêu xe, có nhà không ở lại một mình sống cô độc, làm công việc mà rất nhiều thanh niên thời nay không muốn làm. Rốt cuộc anh là con người như thế nào chứ?

Y Thần đi theo anh thăm thú tận hưởng cảnh sắc khắp nơi. Sau khi rời khỏi khu lồng kính trồng hoa, Lục Thần Hòa tiếp tục dắt tay cô đi đến một nơi khác.

Phong cảnh trước mặt lại thay đổi, đó là một cánh đồng lúa mênh mông ngút ngàn thẳng cánh cò bay, sắc vàng óng ánh lấp lánh trước mắt cô. Phần lớn lúa trên đồng đều đã chín, từng bông lúa nặng trĩu cong mình đung đưa trước gió, sắc vàng lấp lánh cả một vùng. Đưa tầm mắt ra xa, một cơn gió thoáng qua khiến những bông lúa khẽ dập dờn, hệt như từng con sóng đang nhẹ nhàng vỗ bờ.

“Thì ra gió thổi sóng lúa dập dờn là cảm giác như thế này, đẹp quá” Y Thần khẽ tán thưởng.

Lục Thần Hòa cũng phóng tầm mắt ra xa, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy sóng lúa, không hề cảm thấy đẹp. Nhưng lại có cảm giác vô cùng ấm no”.

“Anh đúng là chả có tí tinh thần thơ văn gì cả. Sao có thể tưởng tượng ra cảnh no ấm được chứ, rốt cuộc anh có phải là ma đói đầu thai không thế? Hay là lúc nhỏ đã từng làm ăn mày? Em nhìn anh từ đầu đến chân, có nhìn thế nào cũng không thấy giống mà.”

“Đều không phải.” Anh được sinh ra trong nhung lụa, nhưng mỗi lần nhìn thấy sóng lúa không hiểu sao trong lòng luôn trào dâng cảm giác no ấm khó nói thành lời, “Lẽ nào khi em nhìn thấy những người ăn mày trên phố, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, em không cảm thấy được ăn no mặc ấm đối với họ mà nói là điều hạnh phúc nhất?”.

“Được rồi, em thừa nhận, nhân cách của anh cuối cùng cũng thăng hoa lên được một cấp.”

“Cảm ơn đã quá khen.”

Y Thần nhìn anh, khóe môi nở rộ một nụ cười ấm áp chưa từng có. Kể từ sau khi chung sống hòa bình với anh, cô không những có cái nhìn hoàn toàn mới về anh, hơn nữa trong lòng còn nảy sinh cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ không nói thành lời.

“Anh đố em một câu nhé: Vui vẻ nhìn sóng lúa trùng trùng lớp lớp, em đoán xem là tên của hãng xe nào?”

Y Thần nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.

Anh khinh bỉ nhìn cô, hừ lạnh, “Chậc chậc chậc, thật đáng buồn thay cho chỉ số IQ của em, sau này có con biết phải làm sao chứ?”.

Lời nói của Lục Thần Hòa mang hàm ý sâu sắc, Y Thần nhất thời không phản ứng lại được, chỉ đơn giản xem như anh đang cười nhạo mình. Liền đó, cô đột ngột hiểu ra, mặt mũi lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, ai thèm sinh con cho anh chứ. Cô đuổi theo anh để đánh, vừa đuổi vừa nói, “Anh muốn chết à! Dám chê em IQ thấp! Anh mới là đồ ngốc IQ thấp ấy!”.

Lục Thần Hòa vừa chạy giật lùi để tránh, vừa cười đầy khiêu khích, “Thực tế luôn chiến thắng mọi lí lẽ. Kiên trì theo đuổi giấc mơ mặc dù rất quan trọng, nhưng vẫn nên chấp nhận thực tế, thuốc không thể không uống được”.

“Anh đi chết đi!”

“Có bản lĩnh thì em đuổi theo anh đi, đuổi được rồi, anh sẽ đứng yên cho em đánh ba cái!” Anh đột nhiên hưng phấn như một đứa trẻ, đồng tử đen láy hệt như viên pha lê.

“Trừ khi em mắc bệnh thần kinh như anh…” Cô khinh bỉ, nhưng lời mới nói được một nửa lại đột ngột lao về phía anh.

Lục Thần Hòa phản ứng rất nhanh, đôi chân dài chạy nhanh như cắt, cho dù cô có dùng hết sức thì cũng không thể đuổi kịp được. Đúng lúc Y Thần chạy đến mức sắp đứt hơi đến nơi, thì đột nhiên anh bị vấp vào tảng đá dưới chân, cơ thể khẽ loạng choạng rồi ngã lăn ra đất, nhào lộn mấy vòng rồi rơi xuống ruộng lúa.

Y Thần nhìn dáng vẻ thê thảm của anh, nở nụ cười đầy gian tà nói, “Ha ha ha… anh biết gì không? Tình huoogns của anh bây giờ được gọi là không làm việc xấu thì sẽ không sợ chết!”.

Anh chẳng buồn bận tâm đến mấy lời chế giễu của cô, thoải mái lật người qua lại mấy vòng, nằm đè lên trên đám lúa.

Y Thần nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của anh, “Này, anh làm như vậy là tạo nghiệp chướng đấy. Lúa chưa đến mùa gặt, anh nằm đè lên chẳng phải sẽ làm rụng hết sao?”.

“Don’t be care! Come on!”

“Đây là lúa chín sớm, mấy ngày tới sẽ thu hoạch. Em có muốn đến thử một chút không? Rất thoải mái”, Lục Thần Hòa vẫy tay với cô, nụ cười bên khóe môi và vẻ rực sáng ẩn nơi đáy mắt dường như đều có sức dụ hoặc đối với cô.

Y Thần có chút chần chừ.

Anh lại tiếp tục dụ dỗ, “Chỉ cần bước hai bước, sau đó nhảy một cái, giống như nhảy lên giường của mình. Anh thường xuyên làm như vậy, em nói thử xem cơ hội thế này liệu có nhiều không”.

Y Thần bắt đầu có chút dao dộng.

“Don’t be care! Come on!”

Y Thần hít một hơi, sau đó lùi về phía sau mấy bước, tăng tốc, nhảy một chút, hai tay dang rộng ra, giống hệt như đang nhảy lên chiếc giường mềm mại ở nhà.

Cơ thể nhảy lên đống lúa, có cảm giác khác biệt rõ rệt so với nhảy lên giường. Có thể nói là không được thoải mái cho lắm, những bông lúa nhọn nhọn dặm dặm đâm vào người khiến Y Thần cảm thấy hơi đau. Nhưng mùi lúa chín thơm ngát phả vào mũi khiến cả cơ thể cô như được thả lỏng. Cảm giác đó thật sự rất khác lạ so với nằm trên giường.

“Tư thế rơi tự do rất tốt, sau này nếu tổ chức cuộc thi nhảy trên ruộng lúa, em nhất định sẽ đoạt giải quán quân.”

Y Thần học theo Lục Thần Hòa, lăn lăn mấy vòng, thoáng chốc cả bầu trời xanh dường như đang phủ xuống. Mấy bông lúa trên đỉnh đầu che khuất mất nửa khuôn mặt cô, tia nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ hở trên bông lúa, nhẹ nhàng hắt xuống khuôn mặt cô như những vì sao, trông cực kì ấm áp.

Y Thần khép mi lại, bất chợt cảm thán, “Thực sự thoải mái chết đi được…”.

“Đương nhiên là thoải mái rồi, thời xưa người ta đều nằm trên nệm bằng rơm mà. So với đệm Simmons thời hiện đại còn dễ chịu hơn nhiều.”

“Nhưng mà như thế này thực có cảm giác tội lỗi”, mặc dù trong lòng có cảm giác phá hoại lương thực nhưng đồng thời cũng cảm thấy như trái tim mình sắp bay lơ lửng đến nơi, đây là sự nhẹ nhõm nhất mà cô từng có.

“Cuộc đời con người vốn dĩ là không ngừng tạo tội nghiệt mà, có tội nghiệt mới có thể mang lại vui vẻ.”

“… Phụt” Những lời này nghe ra sao có cảm giác… độc ác vậy?

Dần dần, xung quanh trở lên vô cùng tĩnh lặng.

Không biết đã qua bao lâu, Y Thần quay đầu sang nhìn Lục Thần Hòa, hai mắt anh đang nhắm lại, tựa như đã chìm vào giác ngủ vậy.

“Này…”, cô nhẹ nhàng cất giọng gọi một tiếng, nhưng anh vẫn nằm yên không nhúc nhích. Cô lại gọi thêm mấy tiếng nữa, anh vẫn nằm yên như vậy.

Như thế này mà cũng có thể ngủ sao?

Y Thần đưa tay khẽ lay bờ vai anh, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Cô thầm nghĩ: Xem ra làm nông thật khiến con người ta hao tổn sức lực, đặt lưng xuống là có thể ngủ ngay được.

Cô lại đưa mắt sang nhìn, vừa nhìn lại phtas hiện ra hai hàng lông mày của anh rất dày và cong. Để có thể nhìn rõ hơn một chút, Y Thần gí sát mặt mình vào mặt Lục Thần Hòa, cẩn thận nghiền ngẫm đôi lông mày anh. Cô vươn tay ra, dùng ngón tay đo độ dài hàng lông mày của anh. Sau khi đo xong liền đi đến kết luận: Tại sao thân sinh ra là phận con gái, mà lông mi cô lại không dài và cong được như của anh? Ông trời đúng là bất công mà.

Đây là lần thứ hai Y Thần tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế này, nhưng lại là lần đầu tiên cô quan sát anh tỉ mỉ đến vậy. Không thể phủ nhận một điều, anh rất đẹp trai, cho dù có nhắm nghiền hai mắt thì vẫn toát ra vẻ đẹp trai đến mê hoặc lòng người. Khuôn mặt với ngũ quan cương nghị sắc nét, hệt như bức tượng được một nghệ nhân dày công điêu khắc ra. Trên khuôn mặt anh thứ đẹp đẽ nhất và thu hút nhất chính là đôi mắt. Lúc anh mở mắt, đôi đồng tử đen láy trông hệt như hồ nước phẳng lặng nằm sâu trong khe núi có làm cách nào cũng không nhìn thấy đáy, phảng phất như có thể kéo cả hồn phách con người ta ngã vào trong đó. Nhiều khi, cô không dám nhìn vào đôi mắt đó, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ bị lạc đường không tìm thấy lối ra. Giống hệt như bây giờ vậy…

Chẳng phải vừa rồi anh còn nhắm mắt sao? Sao cô vẫn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt anh chứ?

Y Thần đột ngột trừng lớn hai mắt, lắp ba lắp bắp nói, “Anh… anh… anh…”.

Chẳng phải đã ngủ rồi sao? Lẽ nào chỉ là giả vờ/

Dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô, bản năng mách bảo Y Thần phải lập tức né tránh, nhưng đã quá muộn, bàn tay to lớn của anh đã nhanh nhẹn giữ chặt lấy gáy cô, sau đó kéo cả cơ thể cô về phía mình.

Không kịp đề phòng, cả cơ thể Y Thần ngã xuống người Lục Thần Hòa, hai chóp mũi chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ thôi là sẽ chạm vào nhau.

Ánh mắt Lục Thần Hòa càng ngày càng thâm trầm, hệt như chú sư tử dũng mãnh lười nhác nằm ườn mình trên thảo nguyên bao la, đột nhiên phát hiện ra con mồi, ngồi phục dậy sẵn sàng tư thế, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Y Thần như ngừng thở, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đang kích động đập thình thịch từng hồi.

Hai tay cô chống trước ngực anh, cố tạo ra chút khoảng cách giữa hai người, giọng nói run rẩy nhưng vẫn làm ra vẻ cứng rắn, “Không không… không được hôn em!”.

Lục Thần Hòa vô thức bật cười, “Được, vậy đổi lại thành em hôn anh”.

Anh mạnh mẽ tuyên bố, khẽ dùng lực kéo đầu cô thấp xuống.

Khi đôi môi căng mọng của Y Thần áp lên đôi môi nóng rực của anh, oxy trong không khí như bị rút bớt, đổi lại là hơi thở nam tính nóng rực của anh vây hãm quanh quẩn nơi chóp mũi cô.

“Buông em ra…” Y Thần nhớ lại nụ hôn lần trước, khi đó cô đã trở nên mê loạn đến mức nào. Y Thần sợ hãi, giãy giụa muốn thoát thân, nhưng lại bị anh ôm trọn lấy cả cơ thể, khẽ xoay một cái. Hơi thở bá đạo thuộc về riêng anh khiến Y Thần ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không có. Hai cánh tay nhất thời không tìm được điểm nào bấu víu, đành chống lên người anh.

“Không buông, trừ khi em hôn anh.”

“Anh thần kinh à.”

“Anh đúng bị thần kinh”, anh vui vẻ thừa nhận.

“Anh đúng là đồ mặt dày!” Y Thần lại càng thêm kích động.

“Người mắc bệnh thần kinh thì sao cần sĩ diện nữa?” Anh đáp trả.

“Anh…” Y Thần nghẹn họng.

Cả đời này Y Thần chưa từng ngại ngùng, bạo dạn như thế bao giờ. Chỉ cần trở mình, tư thế sẽ hoàn toàn thay đổi. Y Thần cứng người không dám động đậy bừa bãi.

Đôi môi anh nhè nhẹ mơn trớn cánh môi cô, nhưng không hề vội vàng công kích, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó.

Trái tim Y Thần như thể đang được một chiếc lông vũ mềm mại không ngừng dịu dàng chà xát, trêu đùa đến mức sắp tan vỡ đến nơi. Kiên trì chưa được bao lâu, cuối cùng cô cũng phải giơ tay đầu hàng, chủ động áp môi mình lên môi anh.

Tiếng cười thoải mái vui vẻ bật ra từ cổ họng anh.

Lần này, là cô đã chủ động hôn anh. Cô ra sức cắn môi anh một cái, như thể thẹn quá hóa giận, mà cũng như thể đang giày vò anh vậy.

Lục Thần Hòa chịu đau, nhưng miệng vẫn bật ra tiếng cười trầm khàn.

Hơi thở quen thuộc từng chút từng chút một dây dưa không dứt, tựa hồ đang quay trở lại buổi tối ngày hôm đó, như bị quỷ ám vậy. Dần dà, sự mơn trớn nơi chót lưỡi đầu môi không thỏa mãn được khát vọng trong lòng anh, Lục Thần Hòa khẽ xoay người lại, đè cô xuống dưới.

Lúc cảm nhận được sức nặng cơ thể anh, nụ hôn dịu dàng dai dẳng bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt. Y Thần từ thế chủ động biến thành bị động, không khí xung quanh lần nữa trở nên thiếu oxy trầm trọng, cả cơ thể cô cũng nóng bỏng. Có một khoảnh khắc, tâm hồn cô như bị nụ hôn nóng bỏng cuồng dã này cuốn đi, bay bổng khắp nơi.

Trong cơn mê đắm, Y Thần dường như nhìn thấy mắt anh được phủ một lớp sưng mờ ảo.

Đôi môi anh chậm rãi rời khỏi cánh môi cô, mơn man vành tai mẫn cảm, khiến cơ thể Y Thần thoáng run rẩy. Lục Thần Hòa trêu đùa khẽ cắn nhẹ vào cằm dưới của cô, bờ môi nóng rực men theo chiếc cổ trắng ngần dần di chuyển xuống dưới.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, sóng lúa lăn tăn dập dờn cuộn tới.

Trước ngực có cảm giác hơi lạnh, cả người Y Thần đột nhiên cứng lại.

Anh cảm nhận được sự cứng ngắc ấy, lập tức dừng hết thảy mọi động tác, bờ môi mỏng tì lên cánh môi mềm mại của cô, lồng ngực không ngừng phập phồng mãnh liệt. Lục Thần Hòa ôm chặt lấy Y Thần rồi vùi mặt sâu vào hõm cổ trắng ngần của cô, giọng nói thô ráp cất lên, “Đừng động đậy lung tung…”.

Đầu óc rối bời phút chốc tỉnh táo hẳn, cô cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể anh một cách rõ rệt, nên cô biết câu nói này của anh là có ý gì.

Cô dần lấy lại được nhịp thở, sức lực đang đè xuống cũng chầm chậm rút đi. Y Thần ngồi dậy, nhìn cúc áo trước ngực mở rộng liền xấu hổ nóng bừng mặt lên đến mức đủ để đốt cháy những gốc lúa khô xung quanh mình. Hai bàn tay run rẩy cài lại cúc áo, nhưng không biết tại sao không tài nào cài lại nổi.

Đột nhiên, bàn tay đàn ông to lớn của Lục Thần Hòa bao trọn lấy tay cô, Y Thần vô thức rút tay ra, rồi lại đột nhiên thấy có gì đó không đúng liền lập tức lấy tay đè lên chỗ cúc áo đang rộng mở.

Lục Thần Hòa khẽ bật cười thành tiếng, rồi nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, sau đó giúp cô cài lại cúc áo.

Y Thần xấu hổ cúi gằm mặt xuống, suýt chút nữa vùi hẳn mặt vào mấy khóm lúa phía dưới.

Xong xuôi, anh liền mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô một nụ hôn sâu, sau đó cứ ôm cô như vậy, ngồi trên những khóm lúa, không hề nhúc nhích.

Hành động thân mật như thế này, cô không định cự tuyệt mà cũng không hề cảm thấy chán ghét. Nếu như không có cơn gió thu mát lạnh vừa thổi qua, thì không biết sẽ còn những chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra trên ruộng lúa này nữa. Một phân cảnh trong bộ phim Cao lương đỏ được tái hiện lại trong đầu cô. Cứ như vậy mà mất đi kiểm soát, liệu có phải là chuyện tốt không? Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra với cô. Nhưng cứ cuộn mình trong lòng anh như thế này, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, lại mang đến một cảm giác bình yên khó diễn tả được thành lời. Thậm chí, cô còn có suy nghĩ cứ muốn tiếp tục như thế này mãi. Cô chợt cảm thấy sợ hãi, nghĩ bụng nhất định là mình bị điên rồi.

“Đã đoán ra đáp án cho câu đố đó chưa?” Anh dường như đang cố giúp Y Thần chữa sự ngượng ngùng khó nói thành lời trong cô.

Hai gò má giờ cũng đã bớt đỏ phần nào, đầu óc cô nhất thời không phản ứng lại được, để lộ ra ánh mắt có chút hoang mang nhìn anh.

Lục Thần Hòa gợi ý: “Hãng xe nào có chữ ‘điền’ trong tên hãng?”.

Y Thần nhíu mày, liền sau đó chợt bật cười.

Toyota1?

1 Âm Hán Việt của Toyota là Phong Điền.

Đúng là Y Thần không ngờ tới.

“Có phải đột nhiên em phát hiện ra làm nông dân mà cũng có học thức không?”

“Học thức và đầu óc phản ứng nhanh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà?” Từ nhỏ Y Thần đã rất ghét chơi mấy trò phản ứng nhanh.

Cục diện xấu hổ ngượng ngùng phút chốc tan biến, bầu không khí tươi vui lại trở lại, nhưng rất nhanh sau đó liền rơi vào trạng thái tĩnh mịch đến dị thường.

Y Thần quay sang lấm lét nhìn anh. Dưới ánh tịch dương, tia nắng mặt trời vàng óng phản chiếu xuống cánh đồng lúa mênh mông, hắt lên khuôn mặt anh rồi dần dần lan tỏa, khiến cả khuôn mặt cương nghị chìm trong những mảng sáng tối giao nhau. Từng bông lúa trĩu hạt theo cơn gió nhẹ khẽ rung rinh lay động trên đỉnh đầu Lục Thần Hòa, tia nắng lấp lánh đan xen vào những lọn tóc như thể đang giỡn đùa với chúng. Cảnh tượng này hệt như bức tranh được vẽ bằng những nét bút hoàn mỹ nhất, khiến người ta phải say mê đắm đuổi.

Đột ngột đối diện với ánh mắt anh, Y Thần gần như bị hút vào đó, không biết tự lúc nào anh đã quay đầu sang nhìn cô chằm chằm. Trái tim cô lại điên cuồng đập loạn một hồi, hoảng hốt cuống cuồng nhảy ra khỏi lồng ngực, hệt như vừa làm việc gì xấu bị người ta phát hiện ra vậy.

“Anh không ngại nếu em đem lòng yêu anh”, Lục Thần Hòa đùa cợt, trong ánh mắt là vẻ thâm tình sâu sắc mà cô không cách nào nhìn ra nổi, “Nếu yêu, thì hãy yêu sâu đậm”.

“Điên rồi”, vành tai cô đỏ ửng cả lên, lần này cô không thốt lên ba chữ “đồ thần kinh” nữa. Y Thần đứng dậy, vỗ vỗ phủi phủi mấy cọng rơm trên người rồi leo lên bờ ruộng, sau đó nói với anh, “Em phải về rồi, Kiều Na và Điềm Điềm chắc là đang náo loạn tìm em”.

Anh gật đầu rồi đứng dậy, nhảy một bước lên bờ ruộng một cách nhẹ nhàng mà tao nhã, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Thong thả sải bước dưới ánh tịch dương, đắm mình trong luồng ánh sáng mờ ảo, khung cảnh ôn hòa và đẹp đẽ như thế này cứ kéo dài mãi đến tận khi Lục Thần Hòa tiễn Y Thần đến nơi đã hẹn trước với Chu Kiều Na.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện