Khi đã đọc xong, Triệu Phong vứt xấp giấy xuống đất, cầm bó đuốc, định đi xung quanh tìm xem có lối nào để thoát khỏi nơi này không. Đột nhiên ánh lửa lóe lên, Triệu Phong thấy bên cạnh bộ xương khô còn có thứ gì đó, bèn vội tiến tới xem xét. Sau đó tới gần, Triệu Phong phát hiện ở đó cũng có một tờ giấy, trên tờ giấy có ba vật được xâu vào với nhau bằng một sợi dây nhỏ, trong đó có hai vật hình như là móng vuốt của một loài động vật nào đó, một đầu được bọc kim loại, vật còn lại thì trông như ngọc, còn tỏa ra những làn hương thơm thoang thoảng. Trên tờ giấy có viết: “Người có duyên, ba thứ này ta tặng ngươi làm kỷ niệm. Nếu ngươi có thể giúp ta báo thù, vậy thì hãy coi như đó là thù lao dành cho ngươi đi!”
Triệu Phong vứt tờ giấy đi, bỏ ba thứ kia vào túi không gian, rồi đi tới cạnh bức tường. Mới vừa chạm tay vào, Triệu Phong đã nghe thấy tiếng bụi đất rơi xuống loạt xoạt. Hóa ra sau bao nhiêu năm tháng không người lui tới, nơi này bám đầy bụi bặm, một lớp bụi dầy bám trên tường, có lẽ chưa biết chừng đằng sau lớp bụi có ẩn giấu cánh cửa nào đó. Nghĩ tới đây, Triệu Phong mừng rỡ, vội vàng gạt bụi bặm đi, sau đó bất ngờ phát hiện tường ở nơi này không được xây bằng loại đá bình thường. Vừa mới nhìn vào đó, Triệu Phong đã nghĩ ngay tới những hàng lan can cẩm thạch trắng ở cung điện trong phim ảnh.
Sau khi dọn dẹp xong bức tường, Triệu Phong phát hiện ngoài các đường nối giữa những khối cẩm thạch trắng với nhau ra, trên tường không có bất kỳ khe nứt nào, cũng không có hình vẽ hay chữ viết nào, tất cả đều được mài bóng loáng như gương. Sau đó Triệu Phong còn phát hiện mặt đất ở đây cũng được lát bằng những khối cẩm thạch trắng, bất giác thầm kinh ngạc. Tạm chưa xét tới việc những khối cẩm thạch trắng này từ đâu tới, chỉ nhìn màu sắc thôi đã có thể biết được chúng là loại cẩm thạch trắng cao cấp rồi.
Lại sau một hồi tìm kiếm kỹ càng, Triệu Phong phát hiện sự thật đúng như lời vị tiền bối xương khô kia nói, ngoài miệng hố trên đỉnh đầu kia, nơi này chẳng có đường ra nào khác.
Những vách tường quanh căn phòng đá này đều bóng loáng, Triệu Phong thử trèo lên nhưng không được. Sau khi suy nghĩ một lát, Triệu Phong lui về bên đối diện, cầm lao lên, rồi phóng lao xoay tròn về phía vách tường. Vách tường bằng đá cẩm thạch bóng loáng không ngăn được sức xuyên phá của ngọn lao, ngọn lao đâm sâu vào vách tường khoảng 3 centimet. Nhìn cây lao đâm sâu vào tường, Triệu Phong tiến lại gần, bỏ bó đuốc xuống đất, thử dùng hai tay cầm thân lao ở sát vách tường, nâng cả cơ thể lên. Sau khi leo lên cây lao, Triệu Phong dùng hai tay tựa vào tường, đứng thẳng lên, yên lặng xem khả năng chịu đựng của cây lao.
Dưới sức nặng hơn 70 kí của “Triệu Phong”, thân cây lao rung rung, có vẻ cực kỳ không ổn định. Triệu Phong đứng yên được khoảng hai mươi giây, sau những tiếng rắc rắc mỗi lúc một dày đặc, lúc mũi lao sắp tuột ra khỏi vách tường, Triệu Phong nhảy xuống mặt đất.
Cảm thấy có thể thực hiện, Triệu Phong thu cây lao sắp rơi vào túi không gian, lui lại vị trí đối diện cũ, lần lượt lấy ra và phóng ba cây lao khác vào vách tường. Cây lao đầu tiên cách mặt đất khoảng hơn một mét rưỡi, cây thứ hai nằm trên cây đầu khoảng khoảng một mét ba, cây thứ ba nằm trên cây thứ hai khoảng một mét hai. Dù đã nhắm chuẩn, ba cây lao vẫn không nằm ở vị trí thẳng hàng, chúng nằm trên một đường gấp khúc hơi nghiêng về bên trái.
Nếu đúng như vị tiền bối xấu số kia đã nói, miệng hố cách mặt đất một độ cao khoảng hai đến ba người, Triệu Phong cho rằng chỉ cần leo lên được cây lao thứ ba, hắn có thể dùng tay bám vào miệng hố, sau đó thoát khỏi nơi đây.
Sắp xếp lại kế hoạch trong đầu, suy tính tới những động tác sắp phải làm, Triệu Phong vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Triệu Phong gác lại lòng cầu sinh đang cháy bừng trong lòng, cố gắng làm lòng mình bình tĩnh trở lại, rồi bắt đầu chăm chú suy tư, đôi lúc cau mày.
Không lâu sau, Triệu Phong lấy ra một cây lao, nhắm tới vị trí giữa cây lao thứ hai và thứ ba, nhưng chệch về bên phải khoảng bốn mươi centimet, rồi dùng lực toàn thân, phóng nó đâm xuyên vào vách tường. Đến đây Triệu Phong mới yên tâm lại. Hắn biết nếu như kế hoạch leo lên thất bại, khi cây lao thứ ba sắp rơi xuống mà lúc này hắn chưa bám được vào miệng hố, hoặc miệng hố trơn trượt khó bám vào, hắn có thể hạ người, nhanh chóng nhảy tới cây lao thứ tư, dùng hai tay bám vào nó, rồi từ đó thả người xuống mặt đất, tránh cảnh té từ độ cao hơn bốn mét xuống dưới.
Triệu Phong hít một hơi thật sâu, đi tới cây lao thứ nhất, dùng hai tay nắm chặt, rồi nâng cả phần trên cơ thể lên. Tiếp theo, hắn nhấc chân trái đạp vào phần thân cây lao ở sát tường, tay trái thu về tựa vào tường, mượn lực nơi hai bàn chân nhanh chóng đứng thẳng người. Triệu Phong làm liền một mạch như vậy cho đến khi cả người hắn đứng thẳng trên cây lao thứ ba. Khi đã tới độ cao cao nhất có thể đạt tới, thời gian đứng trên cây lao còn khoảng mười lăm giây, Triệu Phong cũng không dám lãng phí thời gian, hai tay giơ thẳng lên, đồng thời nhói chân tìm kiếm miệng hố. Lúc ngón tay giữa của bàn tay trái đột ngột đi hết điểm cuối của vách tường, Triệu Phong nghiêng người hẳn vào vách tường, ba ngón trỏ, giữa, kề út bám vào miệng hố. Khi dây thần kinh trên các ngón tay truyền về não bộ thông tin miệng hố không trơn trượt, Triệu Phong không chút do dự dùng hai chân đạp mạnh vào cây lao thứ ba đang sắp rơi, bắn người lên trên, từ bàn tay tới khuỷu tay của hai tay dán chặt và bám chặt vào nền đất phía trên. Tới đây, mọi việc đã không còn khó khăn, Triệu Phong dễ dàng dùng hai tay nhấc thân thể của mình chậm rãi đi lên.
Thoát khỏi căn phòng bên dưới, Triệu Phong đốt đuốc lên, quan sát xung quanh. Ở một nơi địa hình thường xuyên biến đổi, rất khó để nhận ra đó là chỗ nào. Sau khi quan sát cái miệng hố to bằng thân hình một người kia, vì không biết rõ vị trí đang đứng, Triệu Phong không nhảy qua bên kia miệng hố, mà quay người lại, đi thẳng theo con đường bên đó. Trên đường đi, thỉnh thoảng Triệu Phong giơ đuốc lên, nhìn xem mình có đi trở lại nơi ở của những con Trùng Ăn Não không. Nếu như phát hiện vết nứt kia, Triệu Phong chắc chắn sẽ lui nhanh lại, đi ngược về hướng đã tới.
Trải qua mấy lần xui xẻo, lần này Triệu Phong không còn gặp xui xẻo nữa, hắn không gặp lại đám Trùng Ăn Não ghê tởm kia. Đi được chừng mười phút, Triệu Phong nhìn thấy một kí hiệu mũi tên trên vách đá. Nhìn thấy kí hiệu quen thuộc, Triệu Phong không còn lo lắng gì, cứ theo hướng mũi tên mà đi. Những kí hiệu mũi tên thế này như những bảng chỉ đường cho người mới và những người mù đường, giúp họ có thể tìm được đường ra khỏi hang động như mê cung bản lớn này. Dĩ nhiên, những bậc tiền bối đi trước để lại các kí hiệu mũi tên gần như mọi ngóc ngách, song chúng chỉ xuất hiện ở những vùng cố định, còn với những vị trí có địa hình thường xuyên thay đổi, qua một thời gian ngắn, việc địa hình thay đổi sẽ kéo theo việc những kí hiệu sẽ lặng im biến mất như chưa từng xuất hiện.
Theo chỉ dẫn, hai ngày sau, Triệu Phong rời khỏi hang động Đồng Bằng Bằng Giá, trở về doanh trại, rồi thông qua bệ đá truyền tống của doanh trại nơi đây trở về làng Cổ Xưa. Sau một buổi thanh lý những món đồ nhặt được, mua sẵn nhu yếu phẩm, Triệu Phong thuê một phòng trọ, rồi nghỉ ngơi.
Bận rộn liên tục với nhiều việc, Triệu Phong dường như đã quên đi ba món đồ hắn đã nhặt được từ cái xác của bộ xương khô.
...
Thế giới pokemon, vài ngày trước.
Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách nhau bao xa? Kỳ thực, chỉ là một cái ngoái đầu. Ác quỷ đứng ở nơi bắt đầu của địa ngục nhìn về hướng thiên đường, thiên sứ đứng ở nơi khởi đầu của thiên đường, nhìn xuống địa ngục. Khoảng cách rất gần, gần tới mức người ta không trở tay kịp.
Đêm đã khuya, trời đổ đông, gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh. Một chiếc xe thương mại sẫm màu đang đỗ trước tòa nhà chung cư, ánh trăng và ánh đèn đường cùng chiếu xuống thân xe, khiến chiếc xe như tỏa ra ánh sáng hoa lệ.
Bên trong chiếc xe được bao phủ bởi ánh sáng đó là một đôi nam nữ. Người đàn ông đi giày da kiểu Tây, gương mặt khôi ngô, sống mũi anh tuấn, đôi mắt biết nói toát lên tình cảm nồng nản – loại dáng vẻ ăn đứt mười Triệu Phong; người con gái dung mạo như hoa như ngọc, đôi mắt thẹn thùng như bông hoa sen không chịu nổi gió lạnh.
- Văn Thịnh, muộn quá rồi, anh mau về nhà đi.
- Đợi một chút, Hữu Linh. - Đinh Văn Thịnh cởi áo khoác ngoài của mình, rồi ân cần khoác lên vai cô gái ngồi bên cạnh anh, sau cùng, anh dùng ngón tay dài ấm áp quyến luyến vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. – Đêm nay, em ngủ ngon nhé, ngày mai anh không muốn nhìn thấy cô dâu có đôi mắt gấu trúc đâu.
- Đáng ghét. – Nguyễn Thùy Hữu Linh cười e thẹn, đánh nhẹ vào người Đinh Văn Thịnh. – Còn không phải tại anh, nếu anh từ công ty trở về sớm, cơm tối đâu phải ăn tới tận bây giờ chứ.
- Được, được, đều là lỗi của anh. – Đinh Văn Thịnh cười âu yếm, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc Hữu Linh.
- Em xuống xe nhé, chúc anh ngủ ngon. – Nguyễn Thùy Hữu Linh liếc nhìn Đinh Văn Thịnh, ánh mắt chan chứa tình cảm, rồi quay sang hôn nhẹ lên má anh.
Bàn tay chuẩn bị mở cửa xe của Hữu Linh đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc giữ lại, ôm chặt lấy, cơ thể mềm mại của Nguyễn Thùy Hữu Linh nằm trọn trong lồng ngực ấm áp của Đinh Văn Thịnh.
- Văn Thịnh. – Nguyễn Thùy Hữu Linh khẽ kêu lên, ngay lập tức môi cô bị một đôi môi ấm nóng bao phủ.
Nụ hôn kỳ diệu mang sức mạnh chiếm đoạt đã vùi lấp Hữu Linh, cô đỏ mặt khẽ đẩy anh ra, đôi mắt to trong veo như nước suối long lanh.
- Được rồi, chú rể, anh mà còn không buông tay là ngày mai em không dậy được đâu đó.
Đinh Văn Thịnh mỉm cười:
- Ừ, em về nhé!
Nguyễn Thùy Hữu Linh khẽ gật đầu, mở cửa xe trong ánh nhìn say đắm của Đinh Văn Thịnh.
- Hữu Linh. – Đinh Văn Thịnh khẽ gọi.
- Sao vậy ạ? – Nguyễn Thùy Hữu Linh vừa xuống xe liền quay người lại, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu của mình.
- Anh yêu em! – Đinh Văn Thịnh bỗng nhiên nói.
Nguyễn Thùy Hữu Linh mỉm cười, nụ cười tràn đầy niềm hạnh phúc, nhưng vì đang chìm đắm trong hạnh phúc mà cô không chú ý tới vẻ phức tạp thoáng qua trên nét mặt của Đinh Văn Thịnh.
Triệu Phong vứt tờ giấy đi, bỏ ba thứ kia vào túi không gian, rồi đi tới cạnh bức tường. Mới vừa chạm tay vào, Triệu Phong đã nghe thấy tiếng bụi đất rơi xuống loạt xoạt. Hóa ra sau bao nhiêu năm tháng không người lui tới, nơi này bám đầy bụi bặm, một lớp bụi dầy bám trên tường, có lẽ chưa biết chừng đằng sau lớp bụi có ẩn giấu cánh cửa nào đó. Nghĩ tới đây, Triệu Phong mừng rỡ, vội vàng gạt bụi bặm đi, sau đó bất ngờ phát hiện tường ở nơi này không được xây bằng loại đá bình thường. Vừa mới nhìn vào đó, Triệu Phong đã nghĩ ngay tới những hàng lan can cẩm thạch trắng ở cung điện trong phim ảnh.
Sau khi dọn dẹp xong bức tường, Triệu Phong phát hiện ngoài các đường nối giữa những khối cẩm thạch trắng với nhau ra, trên tường không có bất kỳ khe nứt nào, cũng không có hình vẽ hay chữ viết nào, tất cả đều được mài bóng loáng như gương. Sau đó Triệu Phong còn phát hiện mặt đất ở đây cũng được lát bằng những khối cẩm thạch trắng, bất giác thầm kinh ngạc. Tạm chưa xét tới việc những khối cẩm thạch trắng này từ đâu tới, chỉ nhìn màu sắc thôi đã có thể biết được chúng là loại cẩm thạch trắng cao cấp rồi.
Lại sau một hồi tìm kiếm kỹ càng, Triệu Phong phát hiện sự thật đúng như lời vị tiền bối xương khô kia nói, ngoài miệng hố trên đỉnh đầu kia, nơi này chẳng có đường ra nào khác.
Những vách tường quanh căn phòng đá này đều bóng loáng, Triệu Phong thử trèo lên nhưng không được. Sau khi suy nghĩ một lát, Triệu Phong lui về bên đối diện, cầm lao lên, rồi phóng lao xoay tròn về phía vách tường. Vách tường bằng đá cẩm thạch bóng loáng không ngăn được sức xuyên phá của ngọn lao, ngọn lao đâm sâu vào vách tường khoảng 3 centimet. Nhìn cây lao đâm sâu vào tường, Triệu Phong tiến lại gần, bỏ bó đuốc xuống đất, thử dùng hai tay cầm thân lao ở sát vách tường, nâng cả cơ thể lên. Sau khi leo lên cây lao, Triệu Phong dùng hai tay tựa vào tường, đứng thẳng lên, yên lặng xem khả năng chịu đựng của cây lao.
Dưới sức nặng hơn 70 kí của “Triệu Phong”, thân cây lao rung rung, có vẻ cực kỳ không ổn định. Triệu Phong đứng yên được khoảng hai mươi giây, sau những tiếng rắc rắc mỗi lúc một dày đặc, lúc mũi lao sắp tuột ra khỏi vách tường, Triệu Phong nhảy xuống mặt đất.
Cảm thấy có thể thực hiện, Triệu Phong thu cây lao sắp rơi vào túi không gian, lui lại vị trí đối diện cũ, lần lượt lấy ra và phóng ba cây lao khác vào vách tường. Cây lao đầu tiên cách mặt đất khoảng hơn một mét rưỡi, cây thứ hai nằm trên cây đầu khoảng khoảng một mét ba, cây thứ ba nằm trên cây thứ hai khoảng một mét hai. Dù đã nhắm chuẩn, ba cây lao vẫn không nằm ở vị trí thẳng hàng, chúng nằm trên một đường gấp khúc hơi nghiêng về bên trái.
Nếu đúng như vị tiền bối xấu số kia đã nói, miệng hố cách mặt đất một độ cao khoảng hai đến ba người, Triệu Phong cho rằng chỉ cần leo lên được cây lao thứ ba, hắn có thể dùng tay bám vào miệng hố, sau đó thoát khỏi nơi đây.
Sắp xếp lại kế hoạch trong đầu, suy tính tới những động tác sắp phải làm, Triệu Phong vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Triệu Phong gác lại lòng cầu sinh đang cháy bừng trong lòng, cố gắng làm lòng mình bình tĩnh trở lại, rồi bắt đầu chăm chú suy tư, đôi lúc cau mày.
Không lâu sau, Triệu Phong lấy ra một cây lao, nhắm tới vị trí giữa cây lao thứ hai và thứ ba, nhưng chệch về bên phải khoảng bốn mươi centimet, rồi dùng lực toàn thân, phóng nó đâm xuyên vào vách tường. Đến đây Triệu Phong mới yên tâm lại. Hắn biết nếu như kế hoạch leo lên thất bại, khi cây lao thứ ba sắp rơi xuống mà lúc này hắn chưa bám được vào miệng hố, hoặc miệng hố trơn trượt khó bám vào, hắn có thể hạ người, nhanh chóng nhảy tới cây lao thứ tư, dùng hai tay bám vào nó, rồi từ đó thả người xuống mặt đất, tránh cảnh té từ độ cao hơn bốn mét xuống dưới.
Triệu Phong hít một hơi thật sâu, đi tới cây lao thứ nhất, dùng hai tay nắm chặt, rồi nâng cả phần trên cơ thể lên. Tiếp theo, hắn nhấc chân trái đạp vào phần thân cây lao ở sát tường, tay trái thu về tựa vào tường, mượn lực nơi hai bàn chân nhanh chóng đứng thẳng người. Triệu Phong làm liền một mạch như vậy cho đến khi cả người hắn đứng thẳng trên cây lao thứ ba. Khi đã tới độ cao cao nhất có thể đạt tới, thời gian đứng trên cây lao còn khoảng mười lăm giây, Triệu Phong cũng không dám lãng phí thời gian, hai tay giơ thẳng lên, đồng thời nhói chân tìm kiếm miệng hố. Lúc ngón tay giữa của bàn tay trái đột ngột đi hết điểm cuối của vách tường, Triệu Phong nghiêng người hẳn vào vách tường, ba ngón trỏ, giữa, kề út bám vào miệng hố. Khi dây thần kinh trên các ngón tay truyền về não bộ thông tin miệng hố không trơn trượt, Triệu Phong không chút do dự dùng hai chân đạp mạnh vào cây lao thứ ba đang sắp rơi, bắn người lên trên, từ bàn tay tới khuỷu tay của hai tay dán chặt và bám chặt vào nền đất phía trên. Tới đây, mọi việc đã không còn khó khăn, Triệu Phong dễ dàng dùng hai tay nhấc thân thể của mình chậm rãi đi lên.
Thoát khỏi căn phòng bên dưới, Triệu Phong đốt đuốc lên, quan sát xung quanh. Ở một nơi địa hình thường xuyên biến đổi, rất khó để nhận ra đó là chỗ nào. Sau khi quan sát cái miệng hố to bằng thân hình một người kia, vì không biết rõ vị trí đang đứng, Triệu Phong không nhảy qua bên kia miệng hố, mà quay người lại, đi thẳng theo con đường bên đó. Trên đường đi, thỉnh thoảng Triệu Phong giơ đuốc lên, nhìn xem mình có đi trở lại nơi ở của những con Trùng Ăn Não không. Nếu như phát hiện vết nứt kia, Triệu Phong chắc chắn sẽ lui nhanh lại, đi ngược về hướng đã tới.
Trải qua mấy lần xui xẻo, lần này Triệu Phong không còn gặp xui xẻo nữa, hắn không gặp lại đám Trùng Ăn Não ghê tởm kia. Đi được chừng mười phút, Triệu Phong nhìn thấy một kí hiệu mũi tên trên vách đá. Nhìn thấy kí hiệu quen thuộc, Triệu Phong không còn lo lắng gì, cứ theo hướng mũi tên mà đi. Những kí hiệu mũi tên thế này như những bảng chỉ đường cho người mới và những người mù đường, giúp họ có thể tìm được đường ra khỏi hang động như mê cung bản lớn này. Dĩ nhiên, những bậc tiền bối đi trước để lại các kí hiệu mũi tên gần như mọi ngóc ngách, song chúng chỉ xuất hiện ở những vùng cố định, còn với những vị trí có địa hình thường xuyên thay đổi, qua một thời gian ngắn, việc địa hình thay đổi sẽ kéo theo việc những kí hiệu sẽ lặng im biến mất như chưa từng xuất hiện.
Theo chỉ dẫn, hai ngày sau, Triệu Phong rời khỏi hang động Đồng Bằng Bằng Giá, trở về doanh trại, rồi thông qua bệ đá truyền tống của doanh trại nơi đây trở về làng Cổ Xưa. Sau một buổi thanh lý những món đồ nhặt được, mua sẵn nhu yếu phẩm, Triệu Phong thuê một phòng trọ, rồi nghỉ ngơi.
Bận rộn liên tục với nhiều việc, Triệu Phong dường như đã quên đi ba món đồ hắn đã nhặt được từ cái xác của bộ xương khô.
...
Thế giới pokemon, vài ngày trước.
Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách nhau bao xa? Kỳ thực, chỉ là một cái ngoái đầu. Ác quỷ đứng ở nơi bắt đầu của địa ngục nhìn về hướng thiên đường, thiên sứ đứng ở nơi khởi đầu của thiên đường, nhìn xuống địa ngục. Khoảng cách rất gần, gần tới mức người ta không trở tay kịp.
Đêm đã khuya, trời đổ đông, gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh. Một chiếc xe thương mại sẫm màu đang đỗ trước tòa nhà chung cư, ánh trăng và ánh đèn đường cùng chiếu xuống thân xe, khiến chiếc xe như tỏa ra ánh sáng hoa lệ.
Bên trong chiếc xe được bao phủ bởi ánh sáng đó là một đôi nam nữ. Người đàn ông đi giày da kiểu Tây, gương mặt khôi ngô, sống mũi anh tuấn, đôi mắt biết nói toát lên tình cảm nồng nản – loại dáng vẻ ăn đứt mười Triệu Phong; người con gái dung mạo như hoa như ngọc, đôi mắt thẹn thùng như bông hoa sen không chịu nổi gió lạnh.
- Văn Thịnh, muộn quá rồi, anh mau về nhà đi.
- Đợi một chút, Hữu Linh. - Đinh Văn Thịnh cởi áo khoác ngoài của mình, rồi ân cần khoác lên vai cô gái ngồi bên cạnh anh, sau cùng, anh dùng ngón tay dài ấm áp quyến luyến vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. – Đêm nay, em ngủ ngon nhé, ngày mai anh không muốn nhìn thấy cô dâu có đôi mắt gấu trúc đâu.
- Đáng ghét. – Nguyễn Thùy Hữu Linh cười e thẹn, đánh nhẹ vào người Đinh Văn Thịnh. – Còn không phải tại anh, nếu anh từ công ty trở về sớm, cơm tối đâu phải ăn tới tận bây giờ chứ.
- Được, được, đều là lỗi của anh. – Đinh Văn Thịnh cười âu yếm, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc Hữu Linh.
- Em xuống xe nhé, chúc anh ngủ ngon. – Nguyễn Thùy Hữu Linh liếc nhìn Đinh Văn Thịnh, ánh mắt chan chứa tình cảm, rồi quay sang hôn nhẹ lên má anh.
Bàn tay chuẩn bị mở cửa xe của Hữu Linh đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc giữ lại, ôm chặt lấy, cơ thể mềm mại của Nguyễn Thùy Hữu Linh nằm trọn trong lồng ngực ấm áp của Đinh Văn Thịnh.
- Văn Thịnh. – Nguyễn Thùy Hữu Linh khẽ kêu lên, ngay lập tức môi cô bị một đôi môi ấm nóng bao phủ.
Nụ hôn kỳ diệu mang sức mạnh chiếm đoạt đã vùi lấp Hữu Linh, cô đỏ mặt khẽ đẩy anh ra, đôi mắt to trong veo như nước suối long lanh.
- Được rồi, chú rể, anh mà còn không buông tay là ngày mai em không dậy được đâu đó.
Đinh Văn Thịnh mỉm cười:
- Ừ, em về nhé!
Nguyễn Thùy Hữu Linh khẽ gật đầu, mở cửa xe trong ánh nhìn say đắm của Đinh Văn Thịnh.
- Hữu Linh. – Đinh Văn Thịnh khẽ gọi.
- Sao vậy ạ? – Nguyễn Thùy Hữu Linh vừa xuống xe liền quay người lại, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu của mình.
- Anh yêu em! – Đinh Văn Thịnh bỗng nhiên nói.
Nguyễn Thùy Hữu Linh mỉm cười, nụ cười tràn đầy niềm hạnh phúc, nhưng vì đang chìm đắm trong hạnh phúc mà cô không chú ý tới vẻ phức tạp thoáng qua trên nét mặt của Đinh Văn Thịnh.
Danh sách chương