Edit + Beta: Vịt

Tin tức phim mới của công ty Ảnh thị Angus《Trái tim mỹ vị》sắp bắt đầu chọn vai, cũng không có dẫn tới bao oanh động trên mạng, thậm chí còn không nổ bằng một cái weibo của ông cụ Văn Hạc Sơn.

Lão ngoan đồng Văn Hạc Sơn: Kịch bản mới của Hàn Huấn không muốn tôi quay, lại muốn cháu tôi quay, hừm, hai con sói con không dẫn theo ông già đây chơi [khóc khóc]

Tin tức đơn giản, cộng thêm emo khóc khóc của ông cụ chưa đến 30 chữ, hoàn toàn giở ra bộ dạng đại bài của Hàn Huấn.

Hàn Huấn viết ra một bộ kịch bản điện ảnh, Hàn Huấn cự tuyệt chủ động liên hệ của Văn Hạc Sơn, Hàn Huấn lựa chọn Văn Hàng đảm nhiệm đạo diễn.

"Văn Hạc Sơn cũng không chọn, cậu ta đại bài cỡ nào!"

《Trái tim mỹ vị》chưa tuyên bố đã hot trước, hắc tử thủy quân ngủ đông đã lâu lập tức lên đường, không trị được dân quốc hướng sitcom, muốn trị rớt danh tiếng phim điện ảnh rất dễ dàng, đây không phải thứ tiện tay là có thể xem, đây là thứ phải tốn tiền đến rạp mới có thể xem, gây thiệt hại đường nhân duyên của biên kịch, luôn có thể làm ảnh hưởng đến phòng vé của bộ phim.

Thế là, hướng gió từ thảo luận khách quan Hàn Huấn cự tuyệt Văn Hạc Sơn quay phim mới, lại biến thành Hàn Huấn giở đại bài.

Luôn là Hàn Huấn bị ép giở đại bài, bận rộn ở hậu trường chọn vai, không quan tâm lắm về thảo luận trên mạng.

《Trái tim mỹ vị》chọn vai nhẹ nhàng xoẹt qua trên mạng, ở các công ty quản lý lớn lại tạo thành oanh động nhất định.

"Phim mới của đạo diễn Văn Hàng, vậy mà dùng kịch bản của biên kịch sitcom viết!"

Những người đại diện nhận được kịch bản đều cảm thấy, đây hẳn là một bộ phim dở.

Đạo diễn Văn Hàng mặc dù là nhãn hiệu vàng, nhưng cái vô nghĩa khôi hài của《Hảo hán Lục Lâm》thâm nhập lòng người, bọn họ tuyệt đối không thể tin đây sẽ là bộ phim điện ảnh bình thường.

Nhưng, chờ bọn họ mở kịch bản ra, sau khi cẩn thận nghiên cứu, nháo nhào mắt sáng loáng, lập tức họp thương lượng — Làm thế nào để cầm được diễn viên chính! Câu chuyện của Francis Trần quá khiến người ta thích, Hoa kiều ưu nhã, cả người quý khí, không câu nệ tiểu tiết thử một lượt mỹ thực Trung Hoa, trong đối thoại để lộ ra khôi hài và văn hóa nội tình mà một người nên có, một bài thơ của Lý Bạch khiến cả bộ phim lộ ra cởi mở và khí phách của thi tiên Trung Hoa.

Kịch bản thế này, đạo diễn thế này, vừa nhìn là có thể cầm giải!

Địa điểm thử vai《Trái tim mỹ vị》chọn ở phòng hội nghị khách sạn Huy Hoàng, lúc trợ lý nói người đã có mặt có thể bắt đầu, Hàn Huấn ôm kịch bản vẫn đang suy nghĩ tuổi nhân vật chính.

Văn Hàng khuyên cậu, "Hàn Huấn, cậu cũng đừng xoắn xuýt tuổi tác nữa, trước tiên xem diễn xuất của diễn viên, từ nhân vật lật qua suy nghĩ kịch bản, mới có thể đạt được hiệu quả chúng ta muốn."

Người đến thử vai còn nhiều hơn tưởng tượng, Hàn Huấn sau khi xem khoảng 5 diễn viên thanh niên, kiên định ý nghĩ Francis 60 tuổi.

Những người này không cao bằng Từ Tư Miểu, không đẹp trai bằng Từ Tư Miểu, mắt không đủ thâm thúy đa tình, màu sắc con ngươi quá đậm, nếu như Francis 26 tuổi chỉ có thể do bọn họ diễn, vậy còn không bằng mời Văn Hạc Sơn diễn lão ngoan đồng gốc Hoa.

Diễn viên và người đại diện sáng sớm đã chờ chực ở cửa không ít.

Nhưng diễn viên vừa thử vai kết thúc đi ra vẻ mặt cũng không tính là tốt, vừa nhìn là biết chủ sang không hài lòng với diễn xuất của bọn họ.

Người đại diện của Đỗ Giang Lãng mừng rỡ lại lo lắng, "Chu Hiên, Ngô Cang, Giang Biệt Ly vậy mà cũng đến, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng không qua!"

Ba nam ngôi sao điện ảnh này là diễn viên trẻ đang hot giới điện ảnh năm nay, kỹ thuật diễn xuất chúng, tướng mạo đẹp trai, vóc người cao ngất, vốn là bận quay phim căn bản không có thời gian tham gia thử vai phim của công ty nhỏ như Angus, nhưng hạng mục bọn họ tham dự quay, gần đây cũng bắt đầu đình công.

Diễn viên không thể không có phim quay, huống chi là một bộ phim hay, cho nên gương mặt quen thuộc hôm nay đến cực kỳ nhiều, người đại diện hơi thăm dò chút, liền phát hiện bọn họ đến đều là cùng một nguyên nhân.

"Giang Lãng, cậu nói có phải tà môn không, gần đây sao hạng mục Ảnh Nghiệp Áo Pháp và tập đoàn Lục Chúng hợp tác đều ngừng?"

Đỗ Giang Lãng vẫn đang chuyên tâm xem kịch bản, thuận miệng đáp: "Chuyện của nhà tư bản em sao biết, phim của em còn không phải đã ngừng."

Nếu như không phải bộ phim đình công, hắn đã phải tiếp tục sắm vai một tên đại tổng tài ngu ngốc nhiều tiền, ngoại trừ cả ngày trêu gái và đốt tiền thì cái gì cũng không làm.

10 năm trước, Đỗ Giang Lãng vẫn là bơ tiểu sinh vẻ ngoài tuấn mỹ, dựa vào mặt là có thể nhận được kịch bản.

Hiện tại 30 tuổi, tác phẩm tiêu biểu vẫn là mấy bộ phim tình cảm thanh xuân ngại nói ra khỏi miệng, thật ra kỹ thuật diễn của hắn không tệ, dù gì cũng là xuất thân chính quy, lại tôi luyện trong phim điện ảnh 10 năm, hắn có lòng tin diễn tốt nhân vật ngoại trừ phú nhị đại.

Nhưng các đạo diễn đều cảm thấy, đã không có tác phẩm tiêu biểu chứng minh kỹ thuật diễn của mình, tướng mạo khí chất lại vô cùng chói mắt dễ che giấu mị lực bản thân nhân vật, 1-2 diễn viên có chỗ dựa đến, khả năng hắn giành được nhân vật càng thêm vô cùng bé nhỏ.

Lúc kịch bản này đưa đến tay, người đại diện vừa nhìn là Văn Hàng đảm nhiệm đạo diễn, sợ là bộ phim đề tài nhạy cảm.

Nếu như đề tài không nhạy cảm, làm sao sẽ đến lượt Đỗ Giang Lãng đi thử vai, đã sớm có người cướp hết nhân vật.

Kết quả mở ra vừa nhìn, người đại diện cũng bị dọa, vội vàng hỏi nhà sản xuất Lưu của ảnh thị Angus.

Lưu Dã tập mãi thành quen kinh ngạc của người đại diện, diễn viên, nói thẳng: Bởi vì biên kịch và đạo diễn ý kiến không hợp, cho nên định mở rộng chọn vai, có hứng thú đều có thể tham gia.

Cơ hội ngàn năm có một thế này, người đại diện đương nhiên là thăm dò tin tức xung quanh.

Hắn sâu xa nói với Đỗ Giang Lãng: "Nghe nói Văn đạo muốn nhân vật chính ít tuổi hơn chút, bảo biên kịch kia sửa kịch bản, nhưng biên kịch không muốn, muốn diễn viên 60 tuổi. Cậu ta cũng không nghĩ xem, phim điện ảnh hiện giờ đều là người trẻ tuổi xem, ai muốn đến rạp chiếu phim xem ông già 60 tuổi! Giang Lãng, cậu nhất định phải chuẩn bị thật tốt, tranh thủ thử vai đả động Văn đạo."

Đỗ Giang Lãng lại cảm thấy không đúng, "Nếu như Văn đạo làm chủ, hắn tại sao phải quan tâm ý kiến của một biên kịch, cái này nghe, giống như biên kịch làm chủ hơn, Văn đạo căn bản không khuyên được."

Người đại diện sửng sốt, vội vàng tìm người đi thăm dò sở thích của biên kịch, vừa tra, càng sửng sốt, Hàn Huấn là biên kịch bộ sitcom trước đây hot nửa góc trời, còn quan hệ không rõ ràng với Thái tử gia Ảnh Nghiệp Áo Pháp.

Hắn cầm tài liệu hỏi: "Chẳng lẽ bộ phim này, thật sự là Hàn Huấn làm chủ?"

Đến lượt Đỗ Giang Lãng thử vai, người đại diện vẫn chưa yên tâm dặn dò hắn diễn thật tốt, mặc kệ ai làm chủ, nhất định phải diễn ra cảm giác của Francis.

Nhưng Đỗ Giang Lãng cười một tiếng, hắn căn bản không định diễn Francis.

Hiện trường thử vai, diễn viên vừa ra khỏi cửa, Văn Hàng liền sôi gan, "Mấy người này ngay cả kịch bản cũng không xem qua sao! Ai cũng là phái kỹ thuật diễn từng quay không ít phim, sao vừa nói thoại, làm ra vẻ, 26 tuổi diễn ra cảm giác của 60 tuổi!"

Hàn Huấn xoay bút cười nói: "Francis Trần vốn chính là 60 tuổi, cam chịu đi, Văn đạo."

"Không thừa nhận." Văn Hàng không cho phép nhân vật thoát khỏi lời thoại, "Đều tại cậu để bọn họ thử vai cảnh đã chọn, toàn là cảnh cảm xúc nặng nhất của Francis 60 tuổi, cậu có tin tôi sửa lời thoại thử vai, tuyệt đối hoàn hảo hơn 60 tuổi mà cậu muốn."

Hàn Huấn lắc đầu, "Không sửa, nếu như diễn viên có thể thật sự diễn ra được cảm giác 60 tuổi, để hắn trang điểm người già đến quay, tôi cũng đồng ý."

Văn Hàng sắp bị sự cố chấp của Hàn Huấn tức chết, nhưng kịch bản của cậu cậu làm chủ, còn có nhà đầu tư Từ Tư Miểu trấn giữ, dung túng yêu cầu vô lý của Hàn Huấn.

Từ Tư Miểu chưa xem kịch bản, nhưng xem biểu hiện của mấy diễn viên nam, đề xuất ý kiến của mình, "Tôi cảm thấy Văn đạo không cần xoắn xuýt vụ số tuổi nhân vật chính đâu, Hàn Huấn nói 60 tuổi, vậy thì dựa theo 60 tuổi để quay."

"Không được!" Văn Hàng không khuất phục khi đối diện với tư bản uy vũ, "Hàn Huấn, diễn viên sau tôi quyết định đoạn thử vai, diễn ngay cái đoạn tôi cảm thấy lời thoại và số tuổi của cậu không phù hợp nhất, hoặc cậu sửa nó, hoặc cậu sửa tuổi nhân vật chính, nếu không tôi sẽ không khai máy!"

Văn Hàng thoạt nhìn ôn nhu thanh tú, hoàn toàn không thừa kế tính tính tốt của Văn Hạc Sơn, một khi sinh ra ý kiến trái chiều với người khác, liền sẽ vỗ bàn đập kịch bản, lửa giận ngút trời muốn gây lộn.

Đạo diễn đã muốn quẳng gánh, biên kịch vẫn phải lùi một bước.

Đôi mắt hẹp dài của Hàn Huấn liếc nhẹ, gật đầu nói: "Được thôi."

Dù sao mấy diễn viên thanh niên này, tất cả đều không phải Francis trong suy nghĩ của cậu, diễn đoạn đó, cũng không thể khiến cậu hồi tâm chuyển ý.

Diễn viên thử vai tiếp theo, là Đỗ Giang Lãng.

Trong tư liệu của Đỗ Giang Lãng, tác phẩm diễn xuất đều là mấy bộ phim thanh xuân nhìn thôi đã biết dở thế nào, Văn Hàng vốn không ôm bao hi vọng với hắn, trực tiếp nói với hắn: "Trải qua thương lượng của chúng tôi, hi vọng cậu có thể đổi một đoạn thử vai."

Văn Hàng chọn, là đoạn Francis có mị lực nhất, hắn ở trong quán xiên nướng nhỏ uống rượu trắng đã pha thêm nước tự lượng sức mình, nói ra một câu thơ của Lý Bạch. Văn Hàng lần đầu nhìn thấy đoạn này, đã cảm thấy Francis hẳn là thanh niên không biết nỗi khổ nhớ quê, nhưng Hàn Huấn không sửa kịch bản, lại kiên trì Francis 60 tuổi, khiến hắn trăm mối không có cách giải.

Hiện tại Đỗ Giang Lãng ngồi bên cạnh bàn khóe môi câu lên nụ cười, không biết là diễn cảnh nỗi khổ nhớ quê này.

Cho dù là thơ Lý Bạch, hắn cũng nhớ kỹ trong lòng.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Hàn Huấn, khóe miệng mỉm cười nói: Lan Lăng mỹ tửu úc kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang. Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị tha hương.

Biên kịch, đạo diễn, phía đầu tư đầy một bàn đều đang chờ xem Francis.

Nhưng Đỗ Giang Lãng diễn ra một lời tùy ý tự nhiên, cả người tràn đầy tự tin và ngạo mạn táo bạo.

Cảnh này, Hàn Huấn viết chính là người già 60 tuổi, về cố hương, tóc mai hoa râm, trong mộng không biết thân là khách, nhưng vừa hạ bút, liền sẽ nghĩ tới trên người Từ Tư Miểu, sửa thế nào cũng có bóng dáng của Từ Tư Miểu.

Mà Đỗ Giang Lãng trong mắt cậu, giơ tay nhấc chân không cái nào không giống Từ Tư Miểu, cho dù con ngươi hắn đen, Hàn Huấn cũng có thể nhìn thấy bóng Từ Tư Miểu.

Cậu sững sờ nhìn chằm chằm Đỗ Giang Lãng, cậu đã không biết lời thoại của cậu viết giống, hay là Đỗ Giang Lãng diễn giống.

Những người khác chỉ cảm thấy Đỗ Giang Lãng diễn không phải Francis trong kịch bản, trong chốc lát cũng không nhớ ra được hắn giống ai.

Lúc Từ Tư Miểu lại nghe thấy câu kia, lực chú ý ở trên người Hàn Huấn.

Đại biên kịch này, vậy mà viết chuyện đêm hôm đó thành kịch bản, anh thậm chí có thể nhớ rõ bộ dáng đáng yêu ngốc nghếch kia của Hàn Huấn, đúng như Hàn Huấn ngốc nghếch nhìn dáng vẻ Đỗ Giang Lãng tướng mạo tuấn mỹ vậy.

Trong con ngươi màu vàng nhạt của anh lộ ra không vui, đưa tay gõ gõ mặt bàn, "Hoàn hồn."

Hàn Huấn bị Francis chân chính đánh thức, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy vị kim chủ tuấn mỹ mỉm cười chờ cậu giải thích.

Nhưng Hàn Huấn không giải thích, cậu cầm bút, vùi đầu đánh dấu linh cảm mà cảnh mang đến, nghiêm túc nói với Văn Hàng, "Tôi thua Văn đạo, tôi sẽ sửa Francis thành 26 tuổi."

Từ Tư Miểu cười ghé tới, trong ánh mắt toàn là hài hước, hỏi: "Francis Trần 26 tuổi, nguyên mẫu không phải anh chứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện