Năm ngày có thể cứu vãn vận mệnh của một công ty, chuyện này trước giờ khó tin, nay lại chỉ cần đáp ứng, liền có thể làm được.

Tắt di động, chặt đứt mọi liên hệ với thế giới.

Lâm Lạc Ninh không do dự.

Nếu đáp ứng nguyện vọng của Ôn Dật Hàn, như vậy tự bản thân nên tuân thủ yêu cầu. Không thể dùng tình cảm đáp lại, nên ở phương diện khác, cậu hy vọng có thể tận lực bù đắp.

Người đàn ông thái độ khác thường không dẫn cậu vào những chỗ xa hoa, đại đa số thời gian đều đi đến những nơi công cộng.

Công viên, rạp chiếu phim, thậm chí là các lễ hội.

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, những đôi tình nhân bước chầm chậm tâm sự, trẻ con ầm ĩ chơi đùa, rất ít người chú ý tới bọn họ. Ôn Dật Hàn cười cười dắt tay cậu, Lâm Lạc Ninh thản nhiên không cự tuyệt.

Giữa không khí gần gũi với cuộc sống này, cảm giác câu nệ cùng bất an bất tri bất giác tiêu thất rất nhiều. Đã rất lâu rồi không cảm nhận sự bình thản của cuộc sống, đột nhiên khiến người ta không thể thích ứng kịp.

Tựa hồ trong nháy mắt, ngày ước định chấm dứt sắp đến rồi.

Ngồi trong quán uống một ly trà sữa cuối cùng, Lâm Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, “Về nhà anh đi.”

Ôn Dật Hàn bất động thanh sắc cười cười, “Em định khảo nghiệm định lực của tôi hay là ám chỉ tối nay tôi sẽ được đền đáp? Em biết mà, bất luận thế nào, tôi cũng không sẽ bỏ qua.”

“Như vậy hãy nắm lấy cơ hội này……” Nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên mặt Lâm Lạc Ninh, “Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”

Từ trong phòng tắm đi ra, người đàn ông khoác áo choàng tắm đang nâng ly rượu tựa ở đầu giường. Lâm Lạc Ninh nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên, “Thật có lỗi, tôi không biết uống rượu.”

“Tôi nghĩ một chút rượu sẽ giúp em bớt miễn cưỡng……”

“Sẽ thế sao?”Lâm Lạc Ninh mỉm cười, khẽ hôn lên môi hắn.

Hơi thở của Ôn Dật Hàn nhất thời trở nên dồn dập, gắt gao ôm lấy cậu kịch liệt hồi hôn, rồi sau đó chậm rãi áp đảo trên chiếc giường mềm mại.

“Thả lỏng nào……”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai, Lâm Lạc Ninh nhắm mắt lại. Ngón tay ôn nhu phác hoạ theo đường nét khuôn mặt hắn, cùng với đau đớn không thể tránh khỏi, hắn chậm rãi tiến vào thân thể cậu.

Một đêm kiều diễm.

Nhiều năm nay cậu đã tập thành thói quen dậy sớm. Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có một chút ánh sáng mông lung xuyên thấu qua bức màn che.

Mặc quần áo rửa mặt xong, Ôn Dật Hàn cũng đã rời giường, tùy ý ngồi ở sô pha xem tạp chí.

“Vẫn không thay đổi tâm ý?”Thấy cậu đi ra, hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng cười nói.

“Anh biết mà.”Lâm Lạc Ninh cũng bình tĩnh tươi cười.

“Lần đầu tiên tôi biết thất bại là gì đấy……”Ôn Dật Hàn đứng dậy đi đến trước mặt cậu, đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn cậu, vẫn là ánh mắt như muốn hút cậu vào trong. “Vì người kia mà làm như thế, đáng giá sao?”

Lâm Lạc Ninh đơn giản trả lời, “Nếu không còn Tề thị, anh ấy sẽ không còn mặt mũi, sẽ phải hòa giải với gia đình…… Nhưng như vậy, anh ấy sẽ thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.”

“Nhưng Tề Hạo còn có em.”

“Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ, rằng mình sẽ có thể sắm một vai gì đó trong cuộc đời người ta. Huống hồ, tôi cũng không có ý định này……”Lâm Lạc Ninh cười lắc đầu, “Hết thảy đều là tôi tự nguyện, anh không bức tôi cái gì, cũng không phải tôi làm chỉ vì anh ấy.”

“Vậy sau này, em muốn đi đâu?”Ôn Dật Hàn vẻ mặt hòa hoãn, khôi phục nụ cười không ai hiểu nổi trong dĩ vãng.

“Đối với người biết rõ câu trả lời mà vẫn cố hỏi, tôi sẽ không trả lời.”Lâm Lạc Ninh vươn tay đến, “Hẹn gặp lại.”

Người đàn ông nhẹ nhàng cầm tay cậu, giây tiếp theo lại kéo cậu vào lòng, hôn lên trán cậu một nụ hôn ấm áp. “Nếu bất chợt một ngày nào đó, em nhớ đến tôi, tôi hy vọng em vẫn nhớ đường về.”

Lâm Lạc Ninh hạ mắt, khẽ cười. “Được.”

Lẳng lặng ngồi trên chuyến tàu rời xa thành phố, những cảnh vật ngoài cửa sổ cứ vùn vụt lao qua.

Cuối cùng vẫn không ở lại.

Cậu không hối tiếc. Không hề hối tiếc đã trải qua tất cả.

Không phải là lựa chọn thế nào, cũng không phải  không có đường lui, chỉ là cậu không muốn lại có thêm tiếc nuối.

Đối với anh, đối với hắn.

Cậu biết bản thân không thể ngồi yên, không thể trơ mắt nhìn người mình từng yêu lâm vào tuyệt cảnh.

Cậu cũng biết mình không thể vờ như không nghe không thấy, không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự trả giá của người khác.

Giờ phút này, rốt cuộc cậu cũng chẳng còn gì vướng bận. Vô luận là đối với thành phố này, hay là conngười trong đó.

Cậu thậm chí đã bắt đầu quên đi cái mục đích khi muốn ở lại nơi này, cùng với nguyên nhân hiện tại muốn rời đi. Những ký ức đã bị năm tháng thổi bay, dần dần, dần dần, cứ như vậy tiêu tán trong kẽ hở thời gian.

……………
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện