Đinh Mật tắm xong, khi đi ra tóc hãy còn nhỏ nước, đột nhiên bị nhét vào lòng một vật… lông xù, mềm mại, nặng trịch.

Cô sửng sốt cúi đầu nhìn Quýt Béo nằm gọn trong lòng, lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Thời Miễn.

Lục Thời Miễn lấy khăn phủ kín đầu cô, lau tóc cho cô bằng động tác không mấy dịu dàng.

Đầu tóc Đinh Mật lắc lư theo động tác của anh, cô không nhìn thấy anh: “Không phải Quýt Béo về nhà rồi sao?”

Lục Thời Miễn cười xì: “Đây chính là nhà nó, nó có thể về đâu?”

“Không, là nhà anh Lục.”

Cô mới chạy đi tắm một lúc, sao Quýt Béo đã quay lại rồi? Lục Thời Miễn ném khăn vào phòng tắm, cúi đầu liếc cô, như cười như không: “Anh ấy bảo tặng em.”

“Thật á? Nhưng anh Lục mới mang nó về thôi mà.”

Đinh Mật không tin, Quýt Béo trong lòng không ngừng dụi đầu vào ngực cô, Lục Thời Miễn liếc thấy, xách nó ném xuống đất, hất cằm: “Lấy máy sấy lại đây.”

Anh quay người đi về phía phòng khách.

Đinh Mật kéo lọn tóc, về phòng tắm lấy máy sấy, đoạn đi ra phòng khách.

Cô cắm điện máy sấy rồi ngồi lên đùi Lục Thời Miễn, cúi đầu để anh sấy tóc cho. Tiếng máy sấy kêu vù vù vang bên tai, Đinh Mật khom lưng vuốt ve Quýt Béo bên chân, khóe môi cong lên.

Qua một lát, Lục Thời Miễn bỏ máy sấy sang bên cạnh, vò tóc cô.

Đinh Mật ngoảnh đầu ôm cổ anh, cười nhìn anh: “Anh đi cướp mèo của anh Lục, chúng ta có nên tặng lại anh ấy một con?”

Lục Thời Miễn tựa lưng vào sofa, vững như bàn thạch, liếc cô cười: “Ai bảo em là anh cướp?”

“Không thì sao?”

Anh cúi đầu tủm tỉm không nói.

Đinh Mật rướn người hôn lên môi anh, mặt ửng đỏ: “Cảm ơn anh nhé.”

Lục Thời Miễn giữ cô lại, cúi đầu hôn cô, hơi thở nặng nề: “Hôn một cái đã xong?”

Ám chỉ rõ ràng như thế, Đinh Mật nóng bừng mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu cắn môi anh, hôn anh nhiệt tình. Lục Thời Miễn ôm cô, càng hôn đáp lại nồng nhiệt hơn, anh đè cô xuống sofa, lấy lại quyền chủ động.

“Quýt Béo…”

Đinh Mật nhắc anh, Quýt Béo vẫn cuộn tròn trên thảm kìa.

Lập tức được anh bế lên.

Đinh Mật ôm cổ anh, quấn chân quanh eo anh.

Lục Thời Miễn vừa đi vừa hôn cô, bế cô về phòng ngủ, Quýt Béo đột nhiên chồm dậy níu ống quần anh, giữ chân anh lại.

Lục Thời Miễn cúi đầu mặc kệ Quýt Béo có nghe hiểu không, trầm giọng dọa nạt: “Có tin tao trả mày về không.”

Đinh Mật cúi đầu nhìn theo, lại ngẩng đầu hôn cổ anh, líu ríu: “Không cho trả.”

Hầu kết Lục Thời Miễn trượt lên trượt xuống, hàm dưới căng ra, rũ mắt nhìn cô.

Cặp mắt một mí cong cong vừa mãnh liệt vừa quyến rũ, nhất là lúc nào đó. Tim Đinh Mật đập dồn dập, nhưng cô thích anh thế này, mạnh dạn hôn tiếp.

Đinh Mật kẹt giữa cửa và anh, bị anh hôn mềm nhũn cả người. Lục Thời Miễn vừa hôn vừa luồn tay vào trong, vuốt ve cơ thể mềm mịn của cô. Rất lâu sau, Đinh Mật nghe thấy tiếng cúc áo ngực bị cởi ra, thân thể cô run lên, rồi trong nháy mắt, anh mạnh mẽ tiến thẳng vào.

Trong gian phòng mờ tối, hai bóng người dán trên khung cửa liều chết triền miên.

“Lục Thời Miễn, anh nhẹ thôi…”

Đinh Mật kêu khẽ, giọng nỉ non, cô có phần chịu không nổi.

Mấy lần cô tụt xuống đều nhờ anh giữ lại, Lục Thời Miễn càng thêm dùng sức, cắn tai cô: “Nhẹ thế nào?”

Đinh Mật run rẩy không nói nổi thành lời. Cô hoàn toàn không cùng một tần số với anh, thường là được nửa đường cô đã mất hết sức lực, cực kỳ thỏa mãn, nhưng với anh thì vĩnh viễn không đủ.

Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là da mặt dày hơn hẳn, càng ngày càng đòi hỏi trên phương diện này, dường như muốn dần dần bù đắp lại mấy năm trước.

Giày vò đến nửa đêm, Đinh Mật mệt nhoài ngủ thiếp đi.

Lục Thời Miễn nâng tay vò mái tóc mềm mượt của cô.

Cô không hiểu.

Không chỉ mặt này, còn rất nhiều mặt thiếu hụt khác, anh đều muốn bù đắp lại.



Thứ Bảy, Đinh Mật đặt bàn rồi gửi địa chỉ cho Chu Thanh, buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Hôm ấy Lục Thời Miễn tăng ca, năm rưỡi tan làm vội quay về đón cô, Đinh Mật thấy anh nhọc công quá, Lục Thời Miễn vò tóc cô, nghiêng đầu liếc: “Trong gara vẫn còn xe, sau này em tự lái nhé?”

Đinh Mật đắn đo: “Nhưng rất lâu rồi em không lái xe, em hơi sợ.”

Lục Thời Miễn cười khẽ: “Khi nào có thời gian anh đưa em đi tập.”

Đinh Mật: “Vâng.”

Họ đã tính đến sớm, không ngờ Chu Thanh và Tiết Tiểu Bân còn đến sớm hơn, lúc Lục Thời Miễn đang tìm chỗ đỗ xe, Đinh Mật đã thấy hai người đứng trước cửa.

“Em xuống xe trước nhé.” Đinh Mật nói.

Lục Thời Miễn dừng xe, để cô xuống trước.

Đinh Mật bước đến trước cửa nhà hàng, Chu Thanh và Tiết Tiểu Bân nhìn thấy cô, Tiết Tiểu Bân vui vẻ vẫy tay.

Đinh Mật nhoẻn cười đi tới, bước chân đột nhiên khựng lại.

Bên kia, người đàn ông tuấn tú cao gầy ăn mặc nghiêm chỉnh đang đi về phía Chu Thanh, Chu Thanh nhìn thấy, kinh ngạc: “Tiểu Từ, sao cháu lại ở đây?”

Từ Dịch mỉm cười, thoáng nhìn Đinh Mật đang đi tới: “Cháu đi ăn với bố mẹ ạ.”

Chu Thanh thấy Từ Dịch thì rất vui, đánh mắt ra hiệu cho Đinh Mật đi nhanh lên, bà không đợi được lại tiến lên trước mấy bước, kéo Đinh Mật đến, vui vẻ nói: “Đây là tiểu Từ, chính là cậu luật sư mẹ nói với con lần trước.”

Đinh Mật lúng túng thoáng nhìn Từ Dịch, không ngờ đối tượng xem mắt lần trước Chu Thanh muốn giới thiệu cho cô lại là Từ Dịch, cô đau đầu: “Mẹ…”

Từ Dịch đeo kính không gọng, cười nhã nhặn, nhìn Đinh Mật: “Cô ạ, thật ra chúng cháu quen biết nhau.”

Chu Thanh càng kinh ngạc: “Ồ? Hai đứa biết nhau?”

Từ Dịch mỉm cười: “Cháu với Đinh Mật cũng là bạn học cấp Ba, có lẽ cô không nhớ cháu ạ.”

Đúng là Chu Thanh không nhớ anh, người bà nhớ nhất là Lục Thời Miễn và Đỗ Minh Vy, Từ Khiên với Tần Dạng bà cũng nhớ, bởi vì họ hay chơi với Đinh Mật, những người khác bà thật sự không có ấn tượng.

Chu Thanh cười xòa: “Ôi, cháu xem trí nhớ của cô này…”

“Không sao ạ.” Từ Dịch lại nhìn Đinh Mật, vẫn cười.

Chu Thanh nhìn ra Từ Dịch có cảm tình với Đinh Mật, không đợi Đinh Mật mở lời, bà lại tích cực dàn xếp: “Cháu đến với bố mẹ à? Nếu cháu không để ý…”

Đinh Mật sợ bà nói quá lời, vội kéo tay bà lại: “Mẹ…”

Lục Thời Miễn không biết đã đỗ xe xong từ khi nào, anh bước đến sau lưng cô, cất giọng không nóng không lạnh: “Sao còn chưa vào?”

Đinh Mật giật mình quay đầu nhìn anh.

Lục Thời Miễn đã bước lên trước, ôm vai cô, đứng sánh vai bên cô, nhìn Từ Dịch và Chu Thanh.

Chu Thanh sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mắt. Lục Thời Miễn?

Từ Dịch cũng chẳng ngờ Đinh Mật đến cùng Lục Thời Miễn, nhìn phản ứng của Chu Thanh thì có lẽ bà cũng không biết, bằng không sẽ không nhiệt tình với anh như vậy.

Anh nhìn cánh tay khoác trên vai Đinh Mật của Lục Thời Miễn, ánh mắt tối đi, không ngờ họ đã làm lành.

“Từ Dịch, không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Lục Thời Miễn nhạt giọng.

Từ Dịch mỉm cười: “Tớ đưa bố mẹ ra ngoài ăn cuối tuần, tớ vào trước nhé.”

Từ Dịch đi rồi, Chu Thanh mới dần hoàn hồn, nhìn Lục Thời Miễn và Đinh Mật: “Hai đứa…”

Đinh Mật vội nói: “Mẹ, đây là bạn trai con, Lục Thời Miễn.”

Chu Thanh đương nhiên biết là Lục Thời Miễn, nhưng không phải họ đã chia tay rồi sao? Lại quay về với nhau rồi? Sắc mặt bà thay đổi không ngừng, cuối cùng lộ ra nụ cười yên tâm: “Tốt lắm, hai đứa hòa hảo là tốt.”

Lục Thời Miễn hơi nhíu mày.

Đinh Mật lặng lẽ nắm tay anh, ngẩng đầu mỉm cười.

Lục Thời Miễn nhìn Chu Thanh, cười lấy lệ: “Cô, vào trong thôi ạ.”

Anh liếc nhìn cậu bé bên cạnh.

Tiết Tiểu Bân nhìn anh, gãi đầu chào: “Anh rể.”

Lục Thời Miễn nhướng mày, không ngờ nhóc con này lại lanh lợi như vậy, anh gật đầu ừ, rất hưởng thụ.

Đinh Mật nhoẻn cười, đã nói rồi mà, Tiết Tiểu Bân hoàn toàn không lệch lạc như Tiết Chấn và Tiết Ninh.

Bởi chuyện năm xưa, Lục Thời Miễn không có thiện cảm với Chu Thanh lắm, song bà là mẹ của Đinh Mật, anh vẫn thực hiện đầy đủ những lễ phép cần có, tất cả là vì Đinh Mật.

Lục Thời Miễn khách sáo lễ phép, nhưng thái độ xa cách lạnh nhạt, Chu Thanh cảm nhận thấy, cũng đoán được nguyên nhân, bà không nói gì, lòng buồn bã.

Dẫu hiện tại Đinh Mật sống hạnh phúc đủ đầy thì cũng không thể gạt bỏ những tổn thương và tiếc nuối mà chuyện năm ấy đã gây ra cho cô.

Bà là phận làm mẹ, có trách nhiệm lớn nhất.

Một bữa cơm tẻ nhạt kết thúc.

Chu Thanh kéo Đinh Mật lại, hỏi nhỏ: “Bây giờ con với cậu Lục Thời Miễn…”

Đinh Mật nhìn bà: “Con với anh ấy làm lành rồi ạ. Chúng con hiện rất tốt, vậy nên mẹ đừng nhọc lòng vì con nữa.”

Chu Thanh cười: “Hai đứa vẫn ở bên nhau là tốt, chứng tỏ duyên phận chưa dứt…” Bà thở dài, “Không ngờ nhiều năm như vậy mà hai đứa vẫn có thể về với nhau, nếu hồi đó…”

Nếu hồi đó không xảy ra những chuyện kia, Đinh Mật có thể đến Bắc Kinh học, nói không chừng hiện tại hai người đã kết hôn sinh con.

Đinh Mật nhăn mày không muốn nhắc lại chuyện ngày trước: “Mẹ đừng nói đến chuyện trước kia nữa, bây giờ con rất ổn.”

Có tiếc nuối hay không, cô rõ ràng nhất.

Chu Thanh không nói nữa.

Lục Thời Miễn đẩy cửa phòng bao, nhìn họ: “Đi nhé?”

Đinh Mật xách túi lên, nhìn Chu Thanh: “Mẹ, để bọn con đưa mẹ với Tiểu Bân về.”

Chu Thanh gật đầu.

Ngồi trên xe, Tiết Tiểu Bân hào hứng nói: “Chị Tiểu Mật, lần trước chị lên TV các bạn em xem hết rồi ạ, mọi người đều khen chị xinh.”

Đinh Mật nở nụ cười: “Vậy sao? Giúp chị cảm ơn bạn em nhé.”

Tiết Tiểu Bân nhìn Lục Thời Miễn, tuổi này của cậu thường khá kính nể những người đàn ông trẻ tuổi thành thục và giỏi giang, nhất là người đẹp trai ngời ngời như Lục Thời Miễn.

Cao lớn, tuấn tú, tài giỏi, lái xe sang, người đàn ông hoàn hảo.

Tiết Tiểu Bân gãi đầu cười hì hì: “Anh rể cũng đẹp trai lắm ạ, rất xứng với chị.”

Đinh Mật mím môi cười, liếc nhìn Lục Thời Miễn. Khóe môi Lục Thời Miễn cong lên, biếng nhác mở lời: “Cảm ơn nhóc con.”

May mà cậu nhóc này không tệ như bố và chị gái của cậu.

Đinh Mật nhoẻn cười.

Đến Chu Thanh cũng mỉm cười.

Lục Thời Miễn dừng xe trước cổng tiểu khu, Chu Thanh và Tiết Tiểu Bân xuống xe, Tiết Tiểu Bân dẻo miệng lại chào: “Tạm biệt anh rể ạ.”

Đợi hai người đi rồi, Đinh Mật cười nhìn Lục Thời Miễn: “Nhìn đi, em nói Tiểu Bân ngoan lắm mà.”

Lục Thời Miễn cười vò tóc cô: “Đúng là không tệ.”



Thứ Hai, vụ kiện giữa Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh và Mậu dịch Chính Dương mở phiên tòa.

Lục Thời Miễn và Từ Khiên ăn mặc nghiêm chỉnh, đang chuẩn bị xuống xe vào tòa thì bị một đám phóng viên ngăn lại.

Lục Thời Miễn nhíu mày, Từ Khiên nhìn anh, chuyện gì thế này?

Không cho họ kịp suy nghĩ, phóng viên đã tranh nhau hỏi:

“Lục tổng, nghe nói CRM Vạn Khách để lộ thông tin khách hàng, nhưng các anh lại kiện khách hàng ra tòa, chuyện là thế nào vậy?”

“Nghe nói không chỉ Mậu dịch Chính Dương bị rò rỉ thông tin khách hàng, vì sao các anh chỉ kiện họ?”

“Các anh có chắc thắng vụ kiện hôm nay không?”

Khang Chính cũng không ngờ có nhiều phóng viên đến vậy, ông nhìn Lục Thời Miễn và Từ Khiên.

Lục Thời Miễn cau chặt mày.

Mẹ kiếp, kẻ nào gọi phóng viên đến đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện