"Roẹt..."

Tiếng của thứ gì đó bị xé.

"Sao lại không dính được thế này?" Đây là tiếng của một người đàn ông khác, "Thằng nào mua băng dính?"

"Tôi chỉ muốn nói mấy câu với học sinh của tôi thôi, các anh không cần sốt sắng như vậy." Tiếng của Long Thiên nghe rất thanh thản, như là âm thanh khi hắn nói chuyện với học sinh ở văn phòng, không hề bị rung động bởi chuyện mình đang bị bắt cóc.

"Mày..."

Long Thiên vô cùng chân thành nói: "Tốt nhất anh nên để tôi nói chuyện với học sinh của tôi, không thì xe sẽ gặp sự cố đó."

Hắn vừa dứt lời, xe đột nhiên xóc nảy một cái.

Tất cả mọi người trong xe ngờ vực nhìn về phía mũ lưỡi trai lái xe, mũ lưỡi trai hừ lạnh nói: "Đường ổ gà thôi, nghĩ cái gì?!"

"Tao nói mà." Người đàn ông ngồi sau thở phào nhẹ nhõm, hung ác dọa: "Con mọt sách như mày nói cái gì mà nói, nói lung tung tao bắn vỡ đầu mày!"

Long Thiên thở thật dài: "Tôi nói thật..."

Thân xe đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó chậm lại, mũ lưỡi trai đánh lái, xe trượt đi rồi dừng ở ven đường, xe này chết máy rồi!

"Thằng nào chuẩn bị xe?" Ánh mắt mũ lưỡi trai lạnh như băng quét về phía sau.

Người đàn ông ngồi sau run rẩy giơ tay lên: "Em..."

"Tự mày về lãnh phạt." Mũ lưỡi trai lên tiếng.

Người đàn ông kia lập tức co rúm lại, không lên tiếng.

"Xe không sao, chỉ cần khởi động lại, vừa nãy chỉ là bất ngờ thôi." Long Thiên liên tiếng.

"Câm mồm!" Giọng của mũ lưỡi mang nồng đậm tức giận.

Long Thiên như không nghe thấy hắn nói, bình tĩnh mở miệng: "Các anh tốt nhất không nên dừng xe ở đây, sẽ xảy ra chuyện."

"Làm sao mày biết?"

Câu này còn chưa nói hết, tiếng phanh xe chợt vang lên, một chiếc xe tải vọt tới, chỉ lát nữa thôi là tông vào xe van của bọn họ!

Năng lực phản ứng của mũ lưỡi trai rất mạnh, hắn lập tức khởi động ô tô, vèo một cái xông ra, nguy hiểm tránh được vụ tai nạn này.

"Mày, mày." Lần này ánh mắt của mọi người nhìn Long Thiên bắt đầu thay đổi, một tên đàn ông nói: "Đây, đây là miệng xui xẻo sao?"

Long Thiên bình tĩnh lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ biết hơi nhiều thôi, có thể thấy được nhiều chút thôi."

"Mắt mày đã bị bịt kín, còn thấy cái gì?"

Long Thiên nói kiểu cao thâm: "Quan sát thế giới không phải dùng mắt, mà là dùng tim."

Tuy tên này rất muốn trào phúng cái câu nói đó, mà vừa nãy người này mới phô ra năng lực làm sao dùng tim để nhìn thế giới, lời đến miệng rồi muốn nói cũng không nói ra được.

"Ném nó xuống." Mũ lưỡi trai lái xe quyết định dứt khoát.

"Tôi khuyên các anh tốt nhất là không nên." Long Thiên điều chỉnh tư thế ngồi một lát, để mình có thể ngồi thoải mái trong cái không gian chật hẹp này, giọng của hắn mang theo ý cười, "Nếu các anh bỏ tôi lại, chiếc xe này e là sẽ biến mất đó."

Lúc hắn nói chiếc xe này sẽ biến mất rất bình tĩnh, giống hệt giọng lúc nói mấy câu trước, cứ như "xe biến mất" và "xe chết máy" là cùng một phạm trù vậy.

Nhưng hắn vừa nói thế, lại không một ai dám coi thường, bởi ban nãy Long Thiên mới cho bọn họ xem cái gì mới được gọi là ngôn linh.

"Thế cởi tất của nó ra, bịt miệng nó lại." Mũ lưỡi trai lạnh lùng nói.

"Cái này càng không được." Long Thiên khẽ mỉm cười, "Các anh mà làm vậy thì thứ xảy ra vấn đề không chỉ có xe thôi đâu."

Tất cả mọi người trên xe, bao gồm cả Thượng Quan Duệ, đều cảm thấy có khí lạnh bò dọc sống lưng.

Mũ lưỡi trai không nói thêm nữa, mà làm một cái dấu diệu bằng tay, người đứng sau hiểu ý, lấy con dao gọt hoa quả từ tay người đứng trước.

"Kẹt kẹt..."

Xe đột nhiên trượt đi, như bị mất lái lượn thành đường chữ S, đột nhiên chuyển hướng làm mọi người trên xe nghiêng ngả, cũng may mũ lưỡi trai nhanh chóng nắm chặt vô lăng, để xe tiếp tục chạy đường thẳng.

"Đại ca, anh không sao chứ?" Người ngồi ghế phụ lo lắng hỏi mũ lưỡi trai.

Mũ lưỡi trai lắc đầu, người ngồi sau đột nhiên gào to một tiếng: "Tao đ*t con mẹ mày, mày đâm ai đấy!"

Hai tay người vừa cầm dao đầy máu, mà đây không phải máu của hắn, cũng không phải của Long Thiên, khi xe rung lắc, tay hắn chệch một cái, đâm về phía đồng bọn của mình, may không đâm vào chỗ hiểm, chỉ sượt qua đùi thôi.

"Làm sao vậy?" Khóe môi Long Thiên vẫn giữ nụ cười nhã nhặn như trước, nói cũng chầm chậm, hoàn toàn không giống một người đang bị bịt mắt, lại còn bị bắt cóc.

"Mày!"

Vừa mới thốt lên một chữ, người trên xe đã sợ điếng người, vừa nãy xe đột nhiên mất lái, chính là do bọn họ định lấy dao thủ tiêu hắn tại chỗ? Chẳng lẽ tên này có ông trời che chở? Sao lại có vận may tốt như thế, mà nói câu nào lại trúng phóc câu đó?

"Mày, mày mày..." Tên vừa cầm dao nói lắp bắp không rõ, mày nửa ngày cũng không mày được cái gì.

Trái lại Long Thiên lại mở miệng trước: "Nếu không còn việc gì, tôi có thể nói chuyện với học sinh của tôi sao?"

"Chuyện này..." Người đàn ông nhìn lại mũ lưỡi trai ngồi phía trước, "Đại ca?"

"Để nó nói." Mũ lưỡi trai chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần, nhưng bây giờ hắn cũng bắt đầu sợ, bọn họ bắt được tên này dù là giáo viên, mà chuyện vừa xảy ra quá mức quái lạ, hắn không dám coi thường.

"Cảm ơn." Long Thiên cảm ơn rất chân thành mũ lưỡi trai, người không biết còn tưởng bọn họ rất thân thiết thương lương chuyện gì đó, sau đó Long Thiên quay đầu lại hỏi Thượng Quan Duệ, "Bạn học Thượng Quan, sao em lại chuyển đến cấp ba Tân Hải?"

Thượng Quan Duệ không nói một lời, hắn đang phân biệt âm thanh bên ngoài được truyền qua tai nghe đang mở nhạc, hắn dùng những âm thanh này để xác định vị trí của bản thân, tiếng của Long Thiên hắn có nghe thấy, nhưng hắn cũng không muốn phản ứng lại, lúc nào rồi mà còn hỏi chuyện cá nhân? Người này bị ngốc à?

Bởi vì Thượng Quan Duệ không trả lời, người ngồi trên xe có chút sợ, trong phút chốc đó không một ai nói chuyện, bầu không khí rất ngột ngạt, rốt cục có người không chịu nổi, cười rộ lên: "Giáo viên như mày cũng không có uy nhỉ, có muốn tao giúp mày dạy cho thằng nhóc con này một bài học không?"

Hắn nói xong, những người khác cũng tìm về lại được sự tự tin, lại có người nói: "Ha ha ha thầy à, tao nói với mày này, đối với mấy đứa như thế này này, phải xem nắm đấm của thằng nào mạnh hơn, mày đem nó đánh tướp xơ mướp, chắc chắn nó sẽ nói chuyện với mày."

Đối với lời trêu chọc của bọn họ, Long Thiên không hề nói gì, chỉ cười cười, hỏi tiếp: "Là bởi vì Bạch Sở Sở, hay là vì báo thù thầy?"

Âm thanh của Long Thiên không lớn, nhạc trong tai nghe lại rất to, nhưng quái lạ một điều là hắn nghe rõ tiếng của Long Thiên không sót một chữ nào, vô cùng rõ ràng.

Âm thanh của người này lẽ nào có vấn đề?

"Tao giúp mày cho." Một người đàn ông thô bạo kéo tai nghe ra gào vào tai Thượng Quan Duệ, "Thầy mày hỏi mày kìa, mày điếc hả?!"

Nói, cả xe bắt đầu cười ha hả, cứ như bắt nạt Thượng Quan Duệ là một chuyện hết sưc vui vẻ, hoặc là nói, bọn họ mượn chuyện bắt nạt Thượng Quan Duệ là để che giấu nỗi sợ của mình.

Hành động của người đàn ông kia cực thô bạo, lỗ tai Thượng Quan Duệ sắp bị kéo đổ máu, hắn rốt cục mở miệng: "Chỉ là một giáo viên mà thôi, là cái thá gì?"

Long Thiên gật đầu, hoàn toàn thấy không ngại với thái độ bất kính với giáo viên của Thượng Quan Duệ, "Thế chắc là bởi Bạch Sở Sở rồi."

Thượng Quan Duệ hừ lạnh, không để ý tới, sự chú ý của hắn dồn hết vào chuyện nhận biết cảnh sắc ngoài cửa xe.

Vừa nãy lúc xe chạy, căn cứ theo độ rung lắc của xe, Thượng Quan Duệ đoán được bọn họ vẫn đang vòng vòng trong thành phố, nhưng cụ thể là vòng ở đâu, qua mấy lượt rẽ trái phải, hắn đã không đoán được nữa, bây giờ chỉ có thể đoán ra được từ âm thanh truyền đến.

"Vì một cô gái chuyển trường," Long Thiên đưa ra đánh giá với chuyện này, "Rất lãng mạn."

Thượng Quan Duệ: "..."

Long Thiên lại nói: "Nhưng thầy cảm thấy cách em theo đuổi bạn gái không đúng."

"Đàn bà á, chẳng qua là chỉ cần tiền mà thôi." Rốt cục Thượng Quan Duệ không nhịn được mà mở miệng ra.

"Đưa tiền thì có đứa cho mày cưỡi đó." Mấy tên đàn ông thô thiển trên xe cũng bắt đầu nói chuyện.

"Mày có bao tiền, là có thể ngủ từng đó gái đẹp."

"Ha ha, đại thiếu gia vẫn hiểu rõ cái này đó nha."

"Em xem, suy nghĩ của em quả nhiên có vấn đề." Long Thiên dừng lại lắc đầu, "Dúng tiền để mua, thì không được coi là tình cảm."

"Không có tiền, có con đàn bà nào dán lấy mày đâu cơ chứ?" Tên bên cạnh nở nụ cười.

Long Thiên cũng cười: "Đó là các anh tìm bạn tình, không phải tìm bạn gái, nó hoàn toàn khác nhau, tôi muốn hỏi học sinh của tôi, em ấy muốn tìm bạn tình hay là tìm bạn gái, nếu như là tìm bạn tình, thì cách xa Bạch Sở Sở ra."

"Thầy lấy tư cách gì mà bắt tôi tránh xa cậu ấy?" Thượng Quan Duệ không nhịn được xỉa xói.

"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em, có được tính là có tư cách không?"

"Tôi muốn yêu thì yêu thầy cũng muốn xen chắc?"

"Không xen vào." Thượng Quan Duệ nói rất trầm, Long Thiên lại không để ý lắm, nói chầm chậm, "Thầy sợ em dùng sai cách, lúc đó không theo đuổi được lại còn gây ra chuyện, thầy lại tiếp tục làm người đứng ra xử lí."

"Đừng có mà dài dòng văn tự nữa," Người ngồi phía sau Long Thiên đột nhiên mở miệng, "Đến cùng thì làm cách nào mới theo đuổi được bạn gái, mày nói là được rồi chứ gì!"

Từ lúc Long Thiên mở miệng hắn rất im lặng, khi người khác nháo nhào "dùng tiền", hắn cũng không mở miệng, đến tận lúc này mới mất kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Long Thiên.

"Kỳ thực rất đơn giản." Ý cười bên môi Long Thiên trở nên rất nhẹ nhàng, "Dùng trái tim chân thành của anh đến đổi, đổi một trái tim chân thành khác."

Trong xe cười vang, đều cảm thấy tên thầy giáo này hết sức cổ hủ, tầm thường không nói nổi, mà ý của câu này người cần hiểu thì sẽ hiểu, còn người không hiểu, đương nhiên chẳng cần.

Người vừa đặt câu hỏi suy nghĩ trong chốc lát, âm thanh thấp xuống mấy độ: "Thế, nếu như tôi dùng trái tim chân thành đưa cho cô ấy, cô ấy vẫn không động lòng thì sao?"

"Nếu như đem cả trái tim bào cho người ta xem rồi, mà cô ấy còn không thích anh, vậy thì từ bỏ thôi." Ý cười bên môi Long Thiên nhạt đi, nhưng âm thanh vẫn ôn hòa như cũ, "Đương nhiên, anh cũng có thể dùng một cách khác, đưa tiền, vì tiền mà động lòng cũng là một loại động lòng, nhưng mà cô ấy lại yêu tiền của anh, còn chính con người anh, cũng không biết được."

Người đàn ông kia ủ rũ gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Dường như cảm thấy Long Thiên là một giáo viên, không nên nói ra câu "lấy tiền mua tình yêu", Thượng Quan Duệ chếch đầu, muốn nhìn Long Thiên, mà mắt lại bị che, không nhìn thấy gì.

"Em thì sao?" Long Thiên quay đầu hỏi Thượng Quan Duệ, "Bạch Sở Sở cũng không phải là dạng con gái sẽ bị vật chất làm rung động, nếu em đưa tiền, sẽ chỉ làm con bé chán ghét mà thôi."

"Ai nói tôi muốn theo đuổi cậu ta?" Ngón tay lơ đãng nắm chặt làm lộ cảm xúc của hắn, "Thầy nghĩ quá nhiều rồi, thầy ạ."

"Mày quan tâm lắn thứ thật." Tên đàn ông mới bị dao làm bị thương mở miệng, "Một giáo viên như mày quản cũng nhiều quá? Ngay cả chuyện yêu đương của học sinh cũng quản, có phải là trường học còn phát cả vợ không?"

"Không thể nói như thế." Long Thiên nói, "Tiên học lễ hậu học văn, tôi cảm thấy đầu tiên phải dạy học trò thành người, sau mới nên truyền thụ tri thức."

"Sau đó mày sẽ dạy ra một học sinh như thế này?" Tiếng của tên đàn ông đó vô cùng trào phúng.

"Xin lỗi xin lỗi." Long Thiên khiêm tốn nói, "Đây là sai lầm, tôi cũng không muốn."

Thượng Quan Duệ đột nhiên cảm thấy trên mặt mình thật nóng, hắn bị bọn bắt cóc xem thường? Cũng bởi hắn làm Long Thiên mất mặt?"

Chuyện này hình như không đúng lắm, sao hắn lại làm một giáo viên cấp ba mất mặt?

Chẳng phải hắn nên để tất cả mọi người thấy được mặt mình sáng sủa hay sao?

Mọi người còn chưa dừng cười nhạo, Long Thiên lại nói: "Chẳng phải vừa hay tôi đây đang mượn các anh để giáo dục lại học sinh mình hay sao, bạn học Thượng Quan, đến trường ấy, phải học sao cho giỏi, nếu không học, thì đừng đến trường, dù sao cậu không đến trường thì cũng có tương lai rộng mở mà phải không?"

Thượng Quan Duệ: "Ha ha."

"Em đến trường mà lại không chăm học, đó chính là lãng phí tài nguyên giáo dục," Long Thiên nói hết sức ôn hòa, "Còn khiến bầu không khí của lớp đi xuống, đương nhiên, nếu em vì theo đuổi bạn gái mà đến trường, thầy cũng không có ý kiến gì, nhưng theo đuổi bạn gái mà còn ảnh hưởng đến các bạn khác, không phải bạn học nào cũng có gia cảnh tốt như nhà em."

"Chơi cùng tôi mới có lợi cho bọn họ." Thượng Quan Duệ lạnh lùng nói.

"Thi không nổi đại học, sẽ ảnh hưởng đến cả đời của các em ấy." Long Thiên nói, "Chuyện này không phải chuyện đùa, giá trị cuộc đời của họ, không phải dùng một hai câu là có thể ảnh hưởng, lợi ích ngắn ngủi so với lý tưởng lâu dài, không đáng nhắc đến."

Thượng Quan Duệ ngậm miệng, hắn nghe không hiểu.

"Có lẽ có thể nói đơn giản một điều này." Long Thiên lại nói, "Nếu như em còn làm hư không khí học tập của lớp, thầy sẽ đình chỉ học em."

"Thầy có quyền to như thế sao?" Thượng Quan Duệ cười lạnh một tiếng, "Thầy đem nhà Thượng Quan coi thành cái gì vậy?"

Long Thiên cười rộ lên: "Em có thể thử xem, hơn nữa... không còn nhà Thượng Quan, em là cái gì?"

Môi Thượng Quan Duệ mím thành một đường thẳng, lần đầu tiên có giáo viên nói cho hắn biết: "Không còn nhà Thượng Quan, em là cái gì?"

Từ bé đến lớn, giáo viên mà hắn gặp phải đều cung kính với hắn, còn thiếu chút gọi hắn là Thượng Quan thiếu gia, tất cả mọi người đều nâng hắn trong lòng bàn tay, gọi hắn là con cưng của trời.

Cũng không phải không có người nói xấu hắn, nhưng những lời đó đều là do bạn bè ghen ghét mà nói xấu, hơn nữa lại chỉ dám nói sau lưng, trước mặt hắn, những bạn học đó lại xun xoe tươi cười còn hơn hoa, không dám đắc tội hắn chút nào.

Thượng Quan Duệ coi thường những khuôn mặt giả dối đó, hơn nữa cảm thấy mình cao quý hơn cái lũ lật lọng ấy, ngay cả người lớn cũng chiều hắn mọi mặt.

Nhưng mà bây giờ, Long Thiên nói: "Không còn nhà Thượng Quan, em là cái gì?", Thượng Quan Duệ không khỏi tự hỏi, nếu như không có gia tài, hắn có còn là người được mọi người vây quanh hay không?

Dựa vào khuôn mặt sao?

Long Thiên vẫn còn lẩm bẩm, "Học tập là bổn phận của học sinh, thầy nghĩ Bạch Sở Sở sẽ thích một người học vừa tốt lại vừa đẹp trai, mà đẹp trai thì em đã có rồi..."

Trong tiết "tư tưởng và phẩm đức" của Long Thiên, xe van lay một cái, dừng lại.

Tiếng mở cửa xe truyền qua tai nghe, sau đó mấy người đàn ông bước từ trên xe xuống, mang bọn họ đi về phía trước. Từ tiếng bước chân, Thượng Quan Duệ đoán đây là một đoạn đường đất, đi năm phút, hắn bước lên sàn xi măng, hơn nữa có tiếng vang từ tiếng bước chân của họ, Thượng Quan Duệ đoán đây hẳn là một nơi trống trải.

Đi mấy phút, hết tiếng vang, bọn họ vào một không gian khá nhỏ, bọn bắt cóc đẩy họ về phía tường, mũ lưỡi trai mở miệng: "Tách hai đứa chúng nó ra."

"Đại ca, trói lại cùng nhau đi." Có tên cười đùa, "Tên giáo viên này khá thú vị, trói hai tên này lại với nhau hẳn sẽ rất vui!"

"Đúng vậy!" Lại có người nói, "Em nhìn thằng này thấy khó chịu lắm rồi, chẳng qua đẹp trai tí thôi, nhà giàu tí, xong lỗ mũi thì hếch lên trời, anh không nhìn vừa nãy, thầy giáo này nói cho nó suýt nữa thì ói ra."

Mũ lưỡi trai suy nghĩ phút chốc, cũng không biết cân nhắc từ chỗ nào, gật gật đầu, lạnh lùng nói: "Chỉ cần không để hai đứa nó chạy, làm gì thì làm."

Được đại ca cho phép, mấy người đi tới đạp Thượng Quan Duệ hai đạp, sau đó trói vào với Long Thiên.

Có lẽ nỗi ám ảnh "miệng xui xẻo" của Long Thiên khi ở trên xe vẫn còn, mấy người này không động đến Long Thiên, trói luôn.

Một tên trong đó không cẩn thận cọ vào bụng Long Thiên, đột nhiên sững sờ sau đó hắn xốc áo sơ mi của Long Thiên lên, la to: "Không ngờ con mọt sách này còn có cả cơ bụng, dáng đẹp phết đấy."

Nói, hắn sờ sờ eo Long Thiên một cái, "Chậc chậc, cảm giác không tệ đâu."

Có người vỗ đầu hắn mấy cái liền: "Thằng óc c*t này, chớ có làm chậm chuyện chính."

"Được được được." Tên bắt cóc vội vàng cột chắc dây thừng, vừa ngẩng đầu đã thấy Long Thiên nghiêng đầu, như là xuyên thấu qua miếng vải đen bịt mắt nhìn hắn, khóe miệng có một nụ cười nhợt nhạt, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.

Tên bắt cóc nuốt nước miếng một cái.

"Ngẩn người ra đấy làm đ*o gì!" Đồng bọn của hắn lại tát môt cái lên đầu hắn, "Đi!"

Lúc bấy giờ hắn mới lẩm bẩm là có nhìn đâu, rồi đi theo đồng bọn.

Thượng Quan Duệ lắng nghe tiếng bước chân, nghe thấy người cuối cùng đã đi, hắn đã chờ nửa giờ, lúc ấy mới miệng: "Cố ý?"

Trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, Thượng Quan Duệ hỏi tất nhiên là hỏi Long Thiên.

"Cái gì?" Long Thiên hình như có chút mất hồn, hỏi một lần.

Thượng Quan Duệ trầm mặc chốc lát, tỉ mỉ nhận biết âm thanh chung quanh, xác định không còn tiếng ai hoạt động nữa, mới nói: "Lúc trên xe, thầy cố ý làm vậy là muốn khiến tôi lúng túng, mục đích là để bọn chúng giam ta một chỗ?"

"Cái đó sao." Long Thiên vô cùng bình tĩnh trả lời, "Không, thầy đang nghiêm túc dạy em... Cho nên vừa nãy em nghe không lọt chữ nào à?"

Thượng Quan Duệ: "..."

Trọng điểm của thầy hình như không đúng chỗ nào đó?

Thượng Quan Duệ hít sâu một hơi, cố gắng dằn lửa giận không biết nhô từ đâu ra, nhã nhặn nói: "Vậy em thực sự là cảm ơn sự quan tâm của thầy, còn nữa..."

Qua tầm mười giây, hắn mới dùng tiếng bé như muỗi kêu nói: "Liên lụy đến thầy, xin lỗi."

"Không sao đâu." Long Thiên hoạt động đôi chân hơi tê, "Đây cũng là một dạng trải nghiệm mới mẻ, lâu rồi chưa bị người bắt cóc, sắp quên bị người ta bắt cóc là cảm xúc gì.

"... Thầy đang hoài niệm?" Khóe môi Thượng Quan Duệ giật giật.

"Coi là vậy đi." Long Thiên nói, rồi đột nhiên chuyển ngoặt đề tài, "Em xem ngay cả bắt cóc em cũng trải qua rồi, cũng cần trải nghiệm học thật giỏi là như thế nào."

"Lớp mười hai rồi, học chăm chỉ thì có lợi ích gì?" Có lẽ bởi cùng rơi vào cảnh bị giam, rốt cục Thượng Quan Duệ cũng nghiêm túc trả lời câu này, "Tốt nghiệp xong kiểu gì tôi chả kế thừa gia nghiệp, học hay không học cũng giống nhau."

Long Thiên cười: "Kỳ thực thầy thấy em vẫn còn là một đứa trẻ tốt, không nhất thiết phải nối tiếp theo chân cha em."

Đối với sản nghiệp của nhà họ Thượng Quan, Long Thiên cũng có nghe nói một chút, trắng đen đều có chân, thủ đoạn cứng rắn, khống chế một nửa vùng xám của thành phố Tân Hải, cũng có nuôi một đám xã hội đen.

"Trẻ ngoan?" Thượng Quan Duệ cảm thấy có chút muốn cười.

"Em thích Bạch Sở Sở." Long Thiên nói, "Bạch Sở Sở là một đứa bé tốt, cô bé dịu dàng tốt bụng, lại hiền hòa đáng yêu, như một đóa hoa trắng vậy, người gặp cô bé, ai cũng muốn che chở cho con bé cả."

"Thầy sai rồi, lúc tôi thấy cậu ấy, chỉ muốn làm cậu ấy thôi." Thượng Quan Duệ nói.

"Cũng được coi là một biểu hiện của tình yêu." Long Thiên dừng lại một chút, "Sau đó em lại còn đến cấp ba Tân Hải tìm con bé, thầy đoán là sự tốt bụng hồn nhiên của con bé đã hấp dẫn em, tuy em lớn lên dưới hoàn cảnh như thế, nhưng em vẫn cứ khát vọng người dịu dàng lại đơn thuần."

"Không..."

"Em đừng vội phản bác, nghe thầy nói hết." Long Thiên đánh gãy hắn, "Thầy có tìm hiểu về gia đình em, gia đình em rất phức tạp, mẹ kế chỉ lớn hơn em hai tuổi, nếu thầy đoán không sai, em rất ghét mẹ kế mình, thậm chí em còn cảm thấy đó chính là một con điếm. Em ghét phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trưởng thành, nhưng sự giáo dục của gia đình em, lại cho em rừng rượu biển thịt, bạn bè mà em tiếp xúc, cũng cảm thấy em là dạng công tử nhà giàu có rất nhiều cô qua tay."

Thượng Quan Duệ trầm mặc, Long Thiên nói rất đúng, hắn cảm thấy những con đàn bà kia thật bẩn thỉu, nguyên nhân rất lớn là do cha hắn, người cha hoang dâm vô độ, không đến hai năm lại đổi một người vợ.

Phụ nữ trong mắt hắn chỉ là một vật phẩm, có thể tùy ý chơi đùa, dù sao thì cũng chỉ muốn tiền của hắn mà thôi đúng không?

"Cho dù lớn lên trong hoàn cảnh đó, em vẫn khát vọng sự hồn nhiên và tốt bụng." Giọng nói ôn hòa của Long Thiên rót vào lỗ tai hắn, bởi hai người bị trói quay lưng lại với nhau, nên tiếng của Long Thiên hắn nghe không lọt một chữ, "Cho nên thầy nói, em là một đứa trẻ tốt, chỉ là phương pháp giáo dục từ bé đã không tốt, làm em sản sinh một ít quan niệm sai lầm."

Trầm mặc giây lát, Thượng Quan Duệ chậm rãi mở miệng: "Dù thầy nói đúng, mà bây giờ tôi còn làm thế nào được nữa? Bây giờ tôi đã thế này, chẳng phải chính là loại, mà mọi người mong đợi hay sao?"

Long Thiên lắc đầu, nói: "Em không thể nghĩ như vậy, kỳ thực thầy muốn hỏi..."

Một loạt tiếng bước chân đánh gãy lời nói của Long Thiên, Long Thiên không nói nữa.

Đám cướp vừa ra ngoài đã quay lại, đi tới trước mặt bọn họ, lột xuống miếng vải đen che mắt Thượng Quan Duệ, tia sáng quá đột nhiên khiến Thượng Quan Duệ nheo mắt lại, qua mấy giây hắn mới nhìn rõ tình trạng bây giờ.

Đây là một căn phòng xi măng đơn sơ, ngoại trừ một cái bàn làm việc rách nát và một cái ghế ra, thì nơi đây chẳng còn cái gì cả, không một chút manh mối nào có thể để Thượng Quan Duệ tìm ra được mình đang ở đâu.

Mà trước mắt cũng chỉ có một tên đàn ông, đùi tên này bị sượt một dao, híp mắt, nhìn vô cùng hèn mọn.

Tên này lấy camera ra, nhìn Thượng Quan Duệ, cười đùa: "Lại đây, đại thiếu gia nhìn ống kính này, để tôi chụp cho cậu hai tấm ảnh đẹp trai."

Thượng Quan Duệ lập tức nghiêng mặt, tên đàn ông chửi một tiếng, nắm cằm Thượng Quan Duệ, để hắn nhìn vào ống kính, nhì thấy biểu cảm dữ tợn của cậu thiếu niên, tên đó vô cùng sung sướng nở nụ cười: "Ánh mắt đẹp đấy, cha mày nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng."

"Các người có giết tôi ông cha tôi cũng không đau lòng." Thượng Quan Duệ nhìn mặt tên bắt cóc: "Lão già đó có không biết bao nhiêu con riêng, tôi chết, ông già vừa hay có thể đường đường chính chính rước con hoang về nhà."

"Lắm mồm." Tên bắt cóc tát vào mặt Thượng Quan Duệ một cái, trên khuôn mặt đẹp trai lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay, hắn nở nụ cười, "Nhìn thế này cũng không tệ đâu, cha mày đau lòng hay không, đợi đến lúc tao gửi ảnh cho ông ta liền biết."

Chụp hai bức ảnh Thượng Quan Duệ, hắn lại lấy ra một chiếc bút ghi âm, để bên mép Thượng Quan Duệ: "Nói, để nhà mày đưa năm mươi triệu tiền chuộc ra."

Thượng Quan Duệ lạnh lùng nhìn hắn, ngậm miệng không nói.

"Tao bảo mày nói!" Tên đàn ông tát mạnh vào mặt Thượng Quan Duệ, cái tát này là Thượng Quan Duệ nổ đom đóm mắt, may mà tố chất thân thể hắn khá tốt, nếu đổi thành người yếu hơn chắc là sẽ bị tát đến hôn mê.

Tên này tát Thượng Quan Duệ, thế nhưng mắt lại liếc về phía Long Thiên, vừa nãy hắn sờ eo tên giáo viên này, cảm xúc lúc đó vô cùng kì diệu.

Sau khi bọn chúng trói người lại, liền bàn bạc xem nên xử lí thế nào, vì để hai người kia không nghe đến, còn cố ý đi thật xa. Chờ đại ca cùng mấy anh em thương lượng xong, tất cả liền tản đi, anh em rời đi thì vào lại nội thành, giám thị nhà Thượng Quan, chỗ này chỉ để lại đại ca và hai ba người trông coi.

Chuyện chụp ảnh là lấy ghi âm này, đáng ra là hai người đến lấy, mà hắn cho tên đồng bọn kia của hắn ít đồ tốt, lúc ấy mới một mình đến đấy. Tên đồng bọn kia cũng khá hiểu ý, vừa nãy nhìn là biết hắn có ý gì đó với tên giáo viên, ngay lập tức đến hắn đi, còn mình thì theo chân đại ca.

Cho nên hắn một thân một mình đến đây, muốn nếm thử xem vị của thầy giáo trẻ này là như thế nào.

Thượng Quan Duệ nhận ra được sự dị dạng của tên bắt cóc, hắn quanh năm vào chỗ xanh đỏ, tất nhiên là hiểu được ánh mắt buồn nôn kia.

Nhíu mày, Thượng Quan Duệ thấp giọng hỏi: "Mày muốn làm gì?"

Miếng vải đen trên mắt Long Thiên không được tháo ra, Thượng Quan Duệ bỗng chốc khẩn trương, thầy Long hẳn là không biết ánh mắt của tên đàn ông này... May mà thầy không thấy.

Thượng Quan Duệ đột nhiên có suy nghĩ rất quái lạ, dù hắn rất ghét Long Thiên, mà không thể phủ nhận một điều là Long Thiên là một giáo viên tốt, ánh mắt trần trụi này là một loại sỉ nhục với Long Thiên.

Nghĩ đến đây, đối với quá khứ của mình, hắn bắt đầu chán ghét.

"Tao bảo mày đòi tiền cha mẹ mày!" Tên cướp đạp mạnh hắn một bước, ánh mắt rơi xuống người Long Thiên, lần này thành trắng trợn nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi.

"Đừng có dùng cái ánh mắt bẩn thỉu kia!" Rốt cục Thượng Quan Duệ cũng mở miệng, hắn nhắm mắt lại, như là đang tiến hành một cuộc đấu tranh tâm lí, sau đó chầm chậm mở miệng: "Tao nói."

Đưa bút ghi âm tới bên mép Thượng Quan Duệ, tên bắt cóc không nhịn được giục: "Nhanh lên!"

Tầm mắt hắn vẫn đang dừng ở trên người Long Thiên, thoạt nhìn đã không muốn quan tâm tới Thượng Quan Duệ.

Thượng Quan Duệ trầm mặc chốc lát, khẽ cắn răng, mở miệng nói: "Bọn họ không làm khó con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mọi người yên tâm, bọn họ đòi năm mươi triệu, rồi sẽ thả con đi."

"Nghe lời từ sớm có phải là tốt không." Tên bắt cóc cất bút ghi âm đi, mà không đi, trái lại lại ngồi xổm trước người Long Thiên, đưa tay định sờ mặt Long Thiên.

"Mày muốn làm gì!" Thượng Quan Duệ cao giọng quát lớn.

Tên mắt cóc không thèm để ý, cười đùa: "Sao vừa nãy tao không thấy mặt nó đẹp như thế này nhỉ."

Long Thiên rất yên tĩnh, tên bắt cóc cảm thấy có ánh mắt nhìn hắn sau lớp vải đen, hơn nữa ý cười trên môi kia hấp dẫn tầm mắt của hắn.

"Anh sẽ chết."

Âm thanh vừa ôn hòa vừa trong suốt, không hề có chút gì gọi là lên cao xuống thấp, giống như đang khẳng định một chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Tên bắt cóc giật mình, lập tức rút tay về, những chuyện giáo viên họ Long này nói lúc trên xe in lại vào đầu hắn, khiến dòng máu khắp người hắn ngừng chảy, thậm chí còn quên mất rằng mình phải làm gì.

"Chọn một cái chết nào?" Long Thiên nói tiếp.

"Tao không tin!" Tên bắt cóc quát, đưa tay định xé quần áo của Long Thiên, "Dù có chết, tao phải..."

Hắn đột nhiên rút tay lại, ôm cổ họng mình, như có thứ gì đang bò ở cuống họng hắn, hắn gãi cổ họng mình không ngừng, phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, hai mắt trợn ngược, chỉ vài phút thôi, hắn cào nát cổ mình, dòng máu đỏ đọng lại dưới đất.

"Sao vậy?" Người trông coi bên ngoài mở cửa đi vào, tên này vừa nãy thương lượng với hắn, cái khuôn mặt bỉ ổi đó nhìn là biết, đây là để ý ai ở trong kia, lúc đó còn nở một nụ cười thấu hiểu, nói: "Chơi vui nha."

Lúc mới nghe đến tiếng động ở bên trong, hắn còn tưởng chơi SM, nhưng sau đó tiếng kêu càng ngày càng lớn, hắn cảm thấy mình nên vào xem thử xem có chuyện gì xảy ra. Vừa nhìn, đã thấy đồng bọn ngã quỵ trên đất, cổ tên đó bị cào rách, ngay cả thịt cũng bị cào ra.

"Cứu... Cứu với..."

Tên đó quay đầu lại nhìn đồng bọn, "Phụt" một tiếng, động mạch bị hắn cào nát, máu bắn lên mặt tên mới vào, làm cho hắn ngây ra một lúc.

"A−−− A−−−!"

Dù đã kinh qua sinh tử, còn giết người, mà tên gác cửa vẫn không khống chế được mà hét lên, chuyện này quá là quái lạ, hắn tông cửa xông ra, gào: "Đại ca! Đại ca!"

Thượng Quan Duệ cũng sững người, mất cả nửa ngày cậu cũng không thể phục hồi lại được tinh thần, nhìn máu tươi còn chưa khô, chảy tràn ra sàn.

"Sao vậy?" Lần này là Long Thiên mở miệng trước.

Thượng Quan Duệ mới nhớ đến là hắn còn bị bịt mắt, cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cậu cố gắng dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh để thuật lại chuyện vừa nãy, cậu cho là Long Thiên cũng sẽ kinh ngạc như cậu, không ngờ sau khi nghe xong Long Thiên nhẹ nhàng gật đầu: "Em tròn mười tám chưa?"

"Tròn rồi." Thượng Quan Duệ vẫn còn đang khiếp hãi, đầu óc gỉ sét vẫn quay quay nửa ngày, mới nghĩ ra là sao tự dưng lại hỏi câu này.

"Vậy thì tốt." Long Thiên gật đầu, "Hình ảnh vừa nãy không phù hợp với trẻ vị thành niên."

Thượng Quan Duệ hoàn toàn không còn gì để nói, sao giáo viên này của cậu mãi mãi cũng không chọn đúng trọng tâm câu chuyện vậy?

Long Thiên lại nói tiếp: "Lần sau thầy sẽ chú ý hơn."

Thượng Quan Duệ:!!!

Cậu định hỏi cái gì, kết quả Long Thiên nói tiếp: "Vừa nãy thầy định hỏi em, em..."

"Xảy ra chuyện gì?" Cửa của căn phòng nhỏ hẹp bị đá bay ra ngoài, mũ lưỡi trai đi tới, nhìn thấy thi thể trên đất mà ghét bỏ.

Tên gác cửa lắp bắp mãi chưa kể được hết câu chuyện, chuyện đơn giản thôi mà tên đó mất năm phút mới nói hết được, trong lúc kể còn run lập cập, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.

Mũ lưỡi trai nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, nghiêng đầu dặn người phía sau: "Kéo nó ra ngoài, rác rưởi chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới!"

Người vào sau hắn cũng cảm thấy ý lạnh vọt đến từ sau lưng, mấy người liếc mắt nhìn nhau, kiên trì lôi thi thể ra ngoài.

Mũ lưỡi trai nhặt bút ghi âm trong vũng máu lên, thử, phát hiện ra chưa bị hỏng, nhìn thấy vết máu ở trên đó, cũng không lau, liền lấy đi, sau lại lấy điện thoại ra chụp Thượng Quan Duệ một tấm, rời đi, chắc là đi tìm cha me Thượng Quan Duệ đòi tiền chuộc.

Lúc hắn đi không thèm nhìn vết máu trên đất lấy một cái, như là người đã chết hoàn toàn chẳng có chút liên hệ nào với hắn.

Long Thiên đang nói thì lại bị cắt ngang, những người này có hành động không phải nhẹ nhàng gì, Long Thiên cũng không nói nữa, mà là dùng tinh thần lực gọi Chủ Thần.

"Bíp... Mời nói."

Bên kia vang lên như tiếng trả lời tự động của điện thoại.

Long Thiên biết đây là Chủ Thần đang giả chương trình, cũng không nói thêm gì, nói thẳng: "Tư liệu."

"Xin nói rõ yêu cầu cụ thể."

"Tư liệu của bọn bắt cóc." Long Thiên lại nói.

Chủ Thần im lặng mấy giây: "Bởi để người luân hồi có trải nghiệm tốt nhất với nghề nghiệp, kiến nghị người luân hồi tự mình tìm kiếm."

"Anh cho rằng bắt cóc là chuyện mà một giáo viên bình thường sẽ gặp?"

Chủ Thần: "..."

"Hay anh định nói cho tôi, sự tồn tại cảu Thượng Quan Duệ là hợp lí?"

Chủ Thần: "..."

"Hoặc là, anh cảm thấy độ thông minh của đám bắt cóc này chỉ ở mức trung bình thôi?"

Chủ Thần: "..."

"Quả nhiên cứ để tôi xóa sạch những tồn tại không hợp lí ở thế giới này thì hơn."

"Hức."

Dưới sự cưỡng ép dụ dỗ của Long Thiên, tư liệu của Chủ Thần truyền tới rất nhanh, Long Thiên phát hiện ra vụ bắt cóc này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Người bắt cóc Thượng Quan Duệ là đối thủ một mất một còn của nhà Thượng Quan, chỉ là nhà Thượng Quan chèn đối thủ đến bước đường cùng, bên kia chuẩn bị sụp đổ, dưới tình huống không còn cách nào bèn nghĩ đến cách này, bắt cóc Thượng Quan Duệ, dùng Thượng Quan Duệ để đè lại nhà Thượng Quan.

Theo sự phát triển này, năm mươi triệu chỉ là một bước thăm dò, thăm dò xem nhà Thượng Quan có thể trả bao nhiêu cho Thượng Quan Duệ, dù có lấy được tiền, bọn họ cũng sẽ không thả hai người đi.

Nhưng Long Thiên cũng không thèm để ý chuyện này, hắn chỉ cần tư liệu mà thôi, hơn nữa hắn không hề làm gì cả, để đám này bắt cóc hắn, chính là tiện cho việc hắn diệt trừ cả bầy.

Chủ Thần nhắc nhở hắn, Thượng Quan Duệ cũng là học sinh của hắn, là học sinh, thì hắn sẽ bảo vệ.

Không chỉ là bảo vệ ở bề ngoài, mà còn phải giải quyết vấn đề về lâu về dài, phẩm đức của học sinh này có chút không ổn, nhưng không sao, có thể từ từ dạy lại.

"Thầy, thầy đừng lo." Thượng Quan Duệ đột nhiên nhỏ giọng nói rằng, "Nhà họ Thượng Quan chẳng mấy chốc sẽ tới cứu em."

Long Thiên không lên tiếng, hắn đang đọc hết thảy tư liệu về sản nghiệp của nhà Thượng Quan mà Chủ Thần cung cấp cho hắn.

Thượng Quan Duệ còn tưởng hắn không tin, liền nhẹ giọng nói: "Em vừa nói, là nói kiểu tiếng lóng của nhà Thượng Quan, bọn họ có thể tìm thấy em ở đâu."

Thấy thầy Long vẫn không có phản ứng như trước, Thượng Quan Duệ không nhịn được nói ra: "Mới vừa nãy nhờ có thầy, mà bọn họ tháo tai nghe cho em, em nghe được âm thanh ở ngoài xe, trước khi xe dừng, có rất nhiều tiếng xe máy, có tiếng trẻ con cười đùa, còn có cả tiếng máy kéo, cách đây rất gần có một cái thôn làng. Nhưng đường vào thôn không quá xóc nảy, hẳn là chỗ này có đường lớn, không đi đường nhỏ ở nông thôn, cho nên không cách quá xa thành phố. Còn tiếng bước chân, có tiếng vang lại như vậy, hẳn là một nơi rất trống trải, chỗ này lại còn ở ngoại thành, em đoán đây là một nhà xưởng bỏ hoang."

Giải thích xong tại sao mình lại đoán được vị trí, Thượng Quan Duệ lại nói: "Vừa nãy trong những lời em nói, có ba thông tin, đó là thôn xóm, ngoại thành, nhà xưởng, không làm khó con – con đang ở ngoại thành, ngoan ngoãn nghe lời – thôn xóm, yên tâm – nhà xưởng. Đây là mật ngữ nhà bọn em, mà em nghĩ ở Tân Hải lại phù hợp với những điều kiện trên cũng không nhiều, cha em sẽ tìm thấy chúng ta nhanh thôi."

"Suy luận không tệ đâu." Long Thiên nhìn lướt tất cả tài sản của nhà Thượng Quan, khẽ mỉm cười, "Tiếp tục nói chuyện vừa nãy của chúng ta, em có muốn, rời đi..."

"Hai đứa chúng mày..." Cánh cửa nhỏ hẹp lại bị đẩy ra, một tên bắt cóc đứng ở cửa, như muốn nói cái gì.

Mặt Long Thiên lạnh xuống.

"Đi ra ngoài." Vị giáo viên lúc nào cũng nhã nhặn này cuối cùng cũng lộ ra chút gì gọi là tức giận, trong giọng nói mang theo cả ý lạnh.

"Để tao ra ngoài cơ á, mày nghĩ mày là ai?" Tên bắt cóc này hình như lúc nãy không ở trên xe, hắn đi tới, "Hai chúng mày bàn tàn cái gì thế? Còn muốn tao đi ra ngoài, không uống nhầm thuốc đấy chứ?"

"Anh có biết không..." Long Thiên đứng lên, dây trói to bằng ngón cái trói hắn như làm bằng giấy, đứt vụn.

Tên bắt cóc nhìn chuyện đang xảy ra, đây, đây là siêu Xayda à!

Long Thiên đấm vào mặt tên bắt cóc, "... Lúc thầy đang giảng bài thì phải giữ im lặng!"

"Thầy Long?" Thượng Quan Duệ trợn tròn hai mắt, có một giây lát cậu nghĩ mình đang mơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện