" A A A A A!!!"
Phòng học loạn tung tùng phèo trong nháy mắt, mấy người luân hồi nhát gan cứ như chim sẻ, nhanh chóng tản ra.
Em gái tóc ngắn nhìn tình hình, lùi một bước nhỏ về sau, đứng ở phía chếch gần Long Thiên, cách Long Thiên một khoảng không xa không gần, mà nam đeo kính cũng nhanh chóng cho ra quyết định, đứng cạnh Long Thiên không do dự dù chỉ một giây, nam sinh có vóc người nhỏ ở đối diện cũng nhìn sang bên này, nhưng cũng không đến.
Những người khác đều đứng sau chị Dương và Trình Hiên, cứ như con gà trong trò chơi diều hâu bắt gà con liếc mắt nhìn nhau, run rẩy nhìn bóng trắng trong phòng học.
Lúc này nữ sinh còn muốn bò ra ngoài, Long Thiên nhanh chóng gọn gàng đóng cửa sổ, kéo chốt, khóa luôn, tiện tay để lại một nút khóa bằng tình thần lực, sức người bình thường không tài nào mở ra được.
Chắc chắn chỉ số IQ bây giờ của nữ sinh này cũng không cao, cô bé cứ bò bò sát mặt kính, lại không biết mở khóa, Long Thiên cũng không để ý nữa, quay lại nhìn tình hình trong phòng.
Đó là một em gái mặc đồng phục học sinh nữ, chắc là do lúc Long Thiên túm được thì cô ta còn chưa ngã xuống nên trên người không có vết máu, ngoại trừ tóc tai che kín mặt, thì chẳng có chỗ nào là giống ma nữ, càng giống như một nữ sinh đang làm trò.
Sau khi bị ném xuống đất, cô ngơ ngác, một lúc lâu sau mới có hành động, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn một vòng phòng học, ánh đèn chói mắt làm cô khó chịu, chậc chậc một cái.
"Đinh Tư Nhân?" Nam sinh nhỏ người hổi, đây là cái tên gã đeo kính vừa tiết lộ.
Rõ ràng ma nữ có phản ứng khi nghe thấy tên, nhỏ giọng đáp lại một tiếng: "Hả?"
"Có có có... Có thể nói chuyện?" Có người lắp bắp hỏi.
Chị Dương cũng tỉnh táo lại, cô định hạch lại Long Thiên, nhưng bây giờ không phải lúc, mà quay lại nhìn ma nữ: "Cô chết thế nào?"
Cô vừa hỏi vậy, gã đeo kính cúi đầu đẩy mắt, em gái tóc ngắn thì nhăn mày nghĩ lại bài vật lý vừa nãy, nam sinh nhỏ người thì lại liếc mắt nhìn Long Thiên. Còn những người khác, đều mong đợi nhìn chị Dương.
Ma nữ ngồi giữa phòng nghiêng đầu: "Nhảy lầu."
"Ở đây chỉ có một con ma, hay vẫn còn ai khác?" Để ngừa chị Dương lại hỏi mấy câu không ra sao, nam sinh nhỏ người giành lấy câu hỏi luôn.
"Có." Đinh Tư Nhân gật đầu, "Cao Nhạc Du cũng ở đây, nhưng đáng tiếc cậu ấy không muốn gặp tôi."
"Chỉ có hai người các cậu?" Nam đeo kính lên tiếng.
Lần này Đinh Tư Nhân không trả lời ngay, đầu cô xoay một vòng, dường như cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, liền ngẩng đầu lên nhìn bóng huỳnh quang, cứ thế mà ngẩn ra.
"Còn có người khác hay không!" Thấy cô không trả lời, chị Dương vội hỏi.
"Người... Khác?" Đinh Tư Nhân rũ đầu xuống, đèn điện tự nhiên lóe lên, tắt ngấm!
"Ha ha ha ha ha!" Một loạt tiếng cười ngông cuồng vang lên, chị Dương chỉ cảm thấy bên người mát lạnh, theo phản xạ vô vung tay ra, đây là kĩ năng cô chuẩn bị riêng để đối phó với phó bản ma quỷ, một vỗ có thể khiến ma quỷ biến thành tro bụi.
Một trận gió lạnh thổi đến, đèn sáng trở lại, ma nữ ở giữa phòng đã biến mất! Tiếng cười kia vang lên ngay trong phòng, rất rõ ràng, cái vung tay vừa nãy của cô cũng không hề đánh trúng, nhưng trong đội lại thiếu mất một người.
Trong giây lát, những người còn lại hoảng loạn hết mức.
Chị Dương nhìn Long Thiên, cả giận nói: "Rốt cục anh là ai? Tại sao lại ném ma nữ vào!"
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Sao cô có thể sống tới tận bây giờ?"
Chị Dương định giơ tay lên diệt người này để yên tâm, nhưng cô còn chưa ra tay, nam sinh nhỏ người ở phía sau đã giữ lại: "Chị Dương, hắn không phải ma."
"Không phải ma mà cũng không phải người tốt." Chị Dương lớn tiếng mắng nhiếc.
"Thầy, thầy Long." Nữ sinh tóc ngắn chui từ phía sau Long Thiên ra, "Để em giải thích?"
Long Thiên gật đầu: "Em nói đi."
Được đến sự đồng ý, nữ sinh mới lên tiếng: "Vừa nãy thầy Long vồ ma nữ vào để các người diệt, mà các người nhát quá, đáng lẽ vừa nãy là cơ hội diệt ma nữ tốt nhất."
Chị Dương cười lạnh: "Cô nói thế là do lỗi của chúng tôi?"
"Không phải lỗi của các người, mà chỉ là lỗi của cô thôi." Long Thiên nhìn cô ta, không biết dẫn đội thì chi bằng nhượng quyền cho ngời mới, không có sự sát phạt và quả quyết, không bằng nhường cho người khác."
"Anh..." Ngực chị Dương chập trùng: "Sao anh lại biết là một đội? Người mới? Anh là người luân hồi, chắc chắn anh là người luân hồi!"
Long Thiên cũng không giải thích, chỉ nói: "Các người tiết lộ quá nhiều điều, lúc thương lượng chưa hề đề phòng tôi, tôi nghe cũng hiểu chín mười phần, biết được các người tới đây là m gì và từ đâu tới đây."
"Nhưng vừa nãy anh có thể tóm được ma nữ, còn cả nữ sinh này, sức mạnh của cô ta lớn vô cùng, một tay thôi anh đã nhấc được cô ta lên, nếu như anh không phải người luân hồi, làm sao có khả năng làm được những chuyện đó!" Chị Dương lớn tiếng tra hỏi.
"Cái này..." Long Thiên tìm bừa một lí do, "Tôi chỉ là sức lớn hơn người ta chút thôi, mà ma nữ kia, tôi không biết tại sao tôi có thể túm lấy nó, chỉ vồ một cái theo bản năng thôi, còn cái gì gọi là người luân hồi... Ngay cả phòng làm việc của tôi cũng thấy rồi, chắc hẳn cũng thấy thẻ giáo viên của tôi, ảnh trên thẻ là tôi đó, tôi 100%, tôi đơn thuần chỉ là một giáo viên cấp ba mà thôi."
Lúc nói câu cuối cùng, Long Thiên nhìn chị Dương, ánh mắt chân thành, lời nói khẩn thiết.
"Không! Không đúng!" Chị Dương không tin chút nào, "Anh coi tôi là đứa ngu? Tôi nào phải Trình Hiên, sao lại bị anh lừa bởi dăm ba câu nói được, còn làm bài? Đây là nhiệm vụ chết chóc, đầu óc các người bị lừa đá sao? Nghe theo lời của người có lai lịch không rõ này làm bài trong lớp?"
"Làm bài thì sao?" Long Thiên nghe thế đã mất hứng, "Tri thức là sức mạnh, nếu các người nghe tôi nói, bình tĩnh làm bài trong phòng, tôi khẳng định, chắc chắn bút tiên sẽ không tìm đến các người."
Mấy người dùng ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn hắn.
Long Thiên lại không thèm để ý, thậm chí còn cười cười: "Dù là ma quỷ, cũng sẽ chùn bước trước tri thức, học tập, là chuyện đẹp nhất đời người."
Chị Dương: "..."
Cô đột nhiên không biết nên nói gì? Nữ sinh tóc ngắn giơ tay lên một cái: "Em tán thành, thầy ơi em làm bài tiếp nhé?"
"Làm đi." Long Thiên gật đầu.
Nam sinh nhỏ người vẫn không nghe bọn họ nói chuyện, lúc chị Dương tức giận không chịu nổi, tầm mắt của hắn rơi xuống đôi nam nữ học sinh kia, phạm vi hoạt động của hai người này đã nhỏ rất nhiều.
Chị Dương lại nói: "Vừa nãy anh để bọn tôi giết ma nữ? Trong tòa nhà này không chỉ có một con ma, ngay cả tình hình cũng không hiểu rõ, lúc đó thì có chết thế nào cũng không biết!"
"Câm miệng!" Nam sinh nhỏ người cuối cùng cũng không nhịn được, thấp giọng quát, đi tới trước mặt nữ sinh, ngẩng đầu nhìn Long Thiên: "Ý anh là nếu giết ma nữ, hỏi thông tin từ trong miệng người an toàn hơn, ví dụ như hai bọn họ."
Long Thiên mỉm cười gật đầu.
"Mà hai người kia đang không tỉnh táo..." Chị Dương không nhịn được nói tiếp.
"Trình Hiên, máy lọc nước." Nam sinh nhỏ người quyết đoán nói.
"A?" Tuy Trình Hiên vẫn ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn chuyển máy lọc nước đến.
Nam sinh nhỏ người bê bình nước trên đầu máy lọc nước xuống, nhắm ngay mặt nữ học sinh mà dội.
Ho do sặc hai tiếng, mấy người nhìn lại, nữ sinh kia đã chậm rãi tỉnh dậy rồi.
Long Thiên yên lặng thu hồi tinh thần lực, làm bộ mình không làm gì cả, chỉ có nước thì khẳng định nữ sinh không tỉnh được, còn cần có chút tinh thần lực kích thích, thứ tinh thần lực này chị Dương hoặc Trình Hiên sẽ làm được, chỉ là không biết sao hai người họ không nghĩ tới, thôi thì lại để Long Thiên ra tay.
Chị Dương nhận ra một tia sức mạnh, như cô ta chỉ coi đó là sức mạnh trên người nữ sinh, không nghi ngờ hắn, mà cũng không nghĩ nhiều, cứ nhìn chằm chằm vào nữ sinh.
"Gọi tỉnh cả nam sinh đi." Nhỏ người nói.
Trình Hiên làm theo ngay lập tức, rất nhanh nam sinh cũng sặc ho hai tiếng.
Sau khi nữ sinh tỉnh dậy vô cùng mơ màng, biểu cảm dại ra, cô ngơ ngác nhìn quanh lớp học một vòng, ngẩn ra nói: "Mình đang mơ à?"
Nói xong, tầm mắt rơi xuống người Long Thiên, cứng lại: "Thầy Long?"
Long Thiên nở nụ cười ôn hòa: "Làm xong bài tập chưa?"
"A?" Nữ sinh lại ngẩn ngơ.
"Em." Long Thiên chỉ về nữ sinh, rồi lại chỉ về nam sinh, "Tần Phi Văn, hai người các em, hôm nay làm xong đề vật lý thầy giao chưa?"
"Chưa, chưa ạ." Tần Phi Văn vừa mới tỉnh, lại gặp phải chất vấn như thế, lập tức chột dạ lắc đầu.
Tuy trong lòng cậu thấy có gì đó quái quái, chẳng phải cậu đang gọi bút tiên sao, sao đột nhiên biến thành thầy Long chất vấn xem đã làm bài hay chưa? Lẽ nào trong khi gọi được bút tiên cậu gặp ác mộng.
Nữ sinh cũng nhớ tới chuyện bút tiên, nước mắt chảy xuống ào ào, nhỏ giọng khóc.
"Khóc cái gì?" Long Thiên thô bạo ném một gói giấy ăn xuống trước mặt cô bé, "Bây giờ mới biết hối hận sao? Không làm một bài nào, đề cũng không thèm nhìn lấy một cái, các em lại đi gọi bút tiên, có phải do bài tập ít quá hay không?"
"Không không không!" Hai học sinh nhanh chóng lắc đầu, sau khi hai người bọn họ gọi bút tiên lại gặp ngay giáo viên vật lý! Ý là giáo viên vật lý kinh khủng hơn bút tiên sao!
Giây phút này nam đeo kính ho khan một cái, lên tiếng nhắc nhở: "Thầy Long, cái kia... Hay là chúng ta nói chuyện chính đi."
Hỏi đã làm bài tập xong chưa ở trong phim kinh dị? Quái gì vậy! Kịch bản không đúng rồi thầy ơi!
Nam sinh nhỏ người cũng ung dung nói: "Anh không phải là một giáo viên bình thường."
Phòng học loạn tung tùng phèo trong nháy mắt, mấy người luân hồi nhát gan cứ như chim sẻ, nhanh chóng tản ra.
Em gái tóc ngắn nhìn tình hình, lùi một bước nhỏ về sau, đứng ở phía chếch gần Long Thiên, cách Long Thiên một khoảng không xa không gần, mà nam đeo kính cũng nhanh chóng cho ra quyết định, đứng cạnh Long Thiên không do dự dù chỉ một giây, nam sinh có vóc người nhỏ ở đối diện cũng nhìn sang bên này, nhưng cũng không đến.
Những người khác đều đứng sau chị Dương và Trình Hiên, cứ như con gà trong trò chơi diều hâu bắt gà con liếc mắt nhìn nhau, run rẩy nhìn bóng trắng trong phòng học.
Lúc này nữ sinh còn muốn bò ra ngoài, Long Thiên nhanh chóng gọn gàng đóng cửa sổ, kéo chốt, khóa luôn, tiện tay để lại một nút khóa bằng tình thần lực, sức người bình thường không tài nào mở ra được.
Chắc chắn chỉ số IQ bây giờ của nữ sinh này cũng không cao, cô bé cứ bò bò sát mặt kính, lại không biết mở khóa, Long Thiên cũng không để ý nữa, quay lại nhìn tình hình trong phòng.
Đó là một em gái mặc đồng phục học sinh nữ, chắc là do lúc Long Thiên túm được thì cô ta còn chưa ngã xuống nên trên người không có vết máu, ngoại trừ tóc tai che kín mặt, thì chẳng có chỗ nào là giống ma nữ, càng giống như một nữ sinh đang làm trò.
Sau khi bị ném xuống đất, cô ngơ ngác, một lúc lâu sau mới có hành động, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn một vòng phòng học, ánh đèn chói mắt làm cô khó chịu, chậc chậc một cái.
"Đinh Tư Nhân?" Nam sinh nhỏ người hổi, đây là cái tên gã đeo kính vừa tiết lộ.
Rõ ràng ma nữ có phản ứng khi nghe thấy tên, nhỏ giọng đáp lại một tiếng: "Hả?"
"Có có có... Có thể nói chuyện?" Có người lắp bắp hỏi.
Chị Dương cũng tỉnh táo lại, cô định hạch lại Long Thiên, nhưng bây giờ không phải lúc, mà quay lại nhìn ma nữ: "Cô chết thế nào?"
Cô vừa hỏi vậy, gã đeo kính cúi đầu đẩy mắt, em gái tóc ngắn thì nhăn mày nghĩ lại bài vật lý vừa nãy, nam sinh nhỏ người thì lại liếc mắt nhìn Long Thiên. Còn những người khác, đều mong đợi nhìn chị Dương.
Ma nữ ngồi giữa phòng nghiêng đầu: "Nhảy lầu."
"Ở đây chỉ có một con ma, hay vẫn còn ai khác?" Để ngừa chị Dương lại hỏi mấy câu không ra sao, nam sinh nhỏ người giành lấy câu hỏi luôn.
"Có." Đinh Tư Nhân gật đầu, "Cao Nhạc Du cũng ở đây, nhưng đáng tiếc cậu ấy không muốn gặp tôi."
"Chỉ có hai người các cậu?" Nam đeo kính lên tiếng.
Lần này Đinh Tư Nhân không trả lời ngay, đầu cô xoay một vòng, dường như cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, liền ngẩng đầu lên nhìn bóng huỳnh quang, cứ thế mà ngẩn ra.
"Còn có người khác hay không!" Thấy cô không trả lời, chị Dương vội hỏi.
"Người... Khác?" Đinh Tư Nhân rũ đầu xuống, đèn điện tự nhiên lóe lên, tắt ngấm!
"Ha ha ha ha ha!" Một loạt tiếng cười ngông cuồng vang lên, chị Dương chỉ cảm thấy bên người mát lạnh, theo phản xạ vô vung tay ra, đây là kĩ năng cô chuẩn bị riêng để đối phó với phó bản ma quỷ, một vỗ có thể khiến ma quỷ biến thành tro bụi.
Một trận gió lạnh thổi đến, đèn sáng trở lại, ma nữ ở giữa phòng đã biến mất! Tiếng cười kia vang lên ngay trong phòng, rất rõ ràng, cái vung tay vừa nãy của cô cũng không hề đánh trúng, nhưng trong đội lại thiếu mất một người.
Trong giây lát, những người còn lại hoảng loạn hết mức.
Chị Dương nhìn Long Thiên, cả giận nói: "Rốt cục anh là ai? Tại sao lại ném ma nữ vào!"
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Sao cô có thể sống tới tận bây giờ?"
Chị Dương định giơ tay lên diệt người này để yên tâm, nhưng cô còn chưa ra tay, nam sinh nhỏ người ở phía sau đã giữ lại: "Chị Dương, hắn không phải ma."
"Không phải ma mà cũng không phải người tốt." Chị Dương lớn tiếng mắng nhiếc.
"Thầy, thầy Long." Nữ sinh tóc ngắn chui từ phía sau Long Thiên ra, "Để em giải thích?"
Long Thiên gật đầu: "Em nói đi."
Được đến sự đồng ý, nữ sinh mới lên tiếng: "Vừa nãy thầy Long vồ ma nữ vào để các người diệt, mà các người nhát quá, đáng lẽ vừa nãy là cơ hội diệt ma nữ tốt nhất."
Chị Dương cười lạnh: "Cô nói thế là do lỗi của chúng tôi?"
"Không phải lỗi của các người, mà chỉ là lỗi của cô thôi." Long Thiên nhìn cô ta, không biết dẫn đội thì chi bằng nhượng quyền cho ngời mới, không có sự sát phạt và quả quyết, không bằng nhường cho người khác."
"Anh..." Ngực chị Dương chập trùng: "Sao anh lại biết là một đội? Người mới? Anh là người luân hồi, chắc chắn anh là người luân hồi!"
Long Thiên cũng không giải thích, chỉ nói: "Các người tiết lộ quá nhiều điều, lúc thương lượng chưa hề đề phòng tôi, tôi nghe cũng hiểu chín mười phần, biết được các người tới đây là m gì và từ đâu tới đây."
"Nhưng vừa nãy anh có thể tóm được ma nữ, còn cả nữ sinh này, sức mạnh của cô ta lớn vô cùng, một tay thôi anh đã nhấc được cô ta lên, nếu như anh không phải người luân hồi, làm sao có khả năng làm được những chuyện đó!" Chị Dương lớn tiếng tra hỏi.
"Cái này..." Long Thiên tìm bừa một lí do, "Tôi chỉ là sức lớn hơn người ta chút thôi, mà ma nữ kia, tôi không biết tại sao tôi có thể túm lấy nó, chỉ vồ một cái theo bản năng thôi, còn cái gì gọi là người luân hồi... Ngay cả phòng làm việc của tôi cũng thấy rồi, chắc hẳn cũng thấy thẻ giáo viên của tôi, ảnh trên thẻ là tôi đó, tôi 100%, tôi đơn thuần chỉ là một giáo viên cấp ba mà thôi."
Lúc nói câu cuối cùng, Long Thiên nhìn chị Dương, ánh mắt chân thành, lời nói khẩn thiết.
"Không! Không đúng!" Chị Dương không tin chút nào, "Anh coi tôi là đứa ngu? Tôi nào phải Trình Hiên, sao lại bị anh lừa bởi dăm ba câu nói được, còn làm bài? Đây là nhiệm vụ chết chóc, đầu óc các người bị lừa đá sao? Nghe theo lời của người có lai lịch không rõ này làm bài trong lớp?"
"Làm bài thì sao?" Long Thiên nghe thế đã mất hứng, "Tri thức là sức mạnh, nếu các người nghe tôi nói, bình tĩnh làm bài trong phòng, tôi khẳng định, chắc chắn bút tiên sẽ không tìm đến các người."
Mấy người dùng ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn hắn.
Long Thiên lại không thèm để ý, thậm chí còn cười cười: "Dù là ma quỷ, cũng sẽ chùn bước trước tri thức, học tập, là chuyện đẹp nhất đời người."
Chị Dương: "..."
Cô đột nhiên không biết nên nói gì? Nữ sinh tóc ngắn giơ tay lên một cái: "Em tán thành, thầy ơi em làm bài tiếp nhé?"
"Làm đi." Long Thiên gật đầu.
Nam sinh nhỏ người vẫn không nghe bọn họ nói chuyện, lúc chị Dương tức giận không chịu nổi, tầm mắt của hắn rơi xuống đôi nam nữ học sinh kia, phạm vi hoạt động của hai người này đã nhỏ rất nhiều.
Chị Dương lại nói: "Vừa nãy anh để bọn tôi giết ma nữ? Trong tòa nhà này không chỉ có một con ma, ngay cả tình hình cũng không hiểu rõ, lúc đó thì có chết thế nào cũng không biết!"
"Câm miệng!" Nam sinh nhỏ người cuối cùng cũng không nhịn được, thấp giọng quát, đi tới trước mặt nữ sinh, ngẩng đầu nhìn Long Thiên: "Ý anh là nếu giết ma nữ, hỏi thông tin từ trong miệng người an toàn hơn, ví dụ như hai bọn họ."
Long Thiên mỉm cười gật đầu.
"Mà hai người kia đang không tỉnh táo..." Chị Dương không nhịn được nói tiếp.
"Trình Hiên, máy lọc nước." Nam sinh nhỏ người quyết đoán nói.
"A?" Tuy Trình Hiên vẫn ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn chuyển máy lọc nước đến.
Nam sinh nhỏ người bê bình nước trên đầu máy lọc nước xuống, nhắm ngay mặt nữ học sinh mà dội.
Ho do sặc hai tiếng, mấy người nhìn lại, nữ sinh kia đã chậm rãi tỉnh dậy rồi.
Long Thiên yên lặng thu hồi tinh thần lực, làm bộ mình không làm gì cả, chỉ có nước thì khẳng định nữ sinh không tỉnh được, còn cần có chút tinh thần lực kích thích, thứ tinh thần lực này chị Dương hoặc Trình Hiên sẽ làm được, chỉ là không biết sao hai người họ không nghĩ tới, thôi thì lại để Long Thiên ra tay.
Chị Dương nhận ra một tia sức mạnh, như cô ta chỉ coi đó là sức mạnh trên người nữ sinh, không nghi ngờ hắn, mà cũng không nghĩ nhiều, cứ nhìn chằm chằm vào nữ sinh.
"Gọi tỉnh cả nam sinh đi." Nhỏ người nói.
Trình Hiên làm theo ngay lập tức, rất nhanh nam sinh cũng sặc ho hai tiếng.
Sau khi nữ sinh tỉnh dậy vô cùng mơ màng, biểu cảm dại ra, cô ngơ ngác nhìn quanh lớp học một vòng, ngẩn ra nói: "Mình đang mơ à?"
Nói xong, tầm mắt rơi xuống người Long Thiên, cứng lại: "Thầy Long?"
Long Thiên nở nụ cười ôn hòa: "Làm xong bài tập chưa?"
"A?" Nữ sinh lại ngẩn ngơ.
"Em." Long Thiên chỉ về nữ sinh, rồi lại chỉ về nam sinh, "Tần Phi Văn, hai người các em, hôm nay làm xong đề vật lý thầy giao chưa?"
"Chưa, chưa ạ." Tần Phi Văn vừa mới tỉnh, lại gặp phải chất vấn như thế, lập tức chột dạ lắc đầu.
Tuy trong lòng cậu thấy có gì đó quái quái, chẳng phải cậu đang gọi bút tiên sao, sao đột nhiên biến thành thầy Long chất vấn xem đã làm bài hay chưa? Lẽ nào trong khi gọi được bút tiên cậu gặp ác mộng.
Nữ sinh cũng nhớ tới chuyện bút tiên, nước mắt chảy xuống ào ào, nhỏ giọng khóc.
"Khóc cái gì?" Long Thiên thô bạo ném một gói giấy ăn xuống trước mặt cô bé, "Bây giờ mới biết hối hận sao? Không làm một bài nào, đề cũng không thèm nhìn lấy một cái, các em lại đi gọi bút tiên, có phải do bài tập ít quá hay không?"
"Không không không!" Hai học sinh nhanh chóng lắc đầu, sau khi hai người bọn họ gọi bút tiên lại gặp ngay giáo viên vật lý! Ý là giáo viên vật lý kinh khủng hơn bút tiên sao!
Giây phút này nam đeo kính ho khan một cái, lên tiếng nhắc nhở: "Thầy Long, cái kia... Hay là chúng ta nói chuyện chính đi."
Hỏi đã làm bài tập xong chưa ở trong phim kinh dị? Quái gì vậy! Kịch bản không đúng rồi thầy ơi!
Nam sinh nhỏ người cũng ung dung nói: "Anh không phải là một giáo viên bình thường."
Danh sách chương