Trong lớp vô cùng yên tĩnh, mỗi một đôi mắt đều nhìn lên bục giảng, Nam Mộng Hạ lại càng luống cuống tay chân, không biết nên để đâu cho phải.

Cô nghe được những lời bàn tán của các bạn học, bây giờ đỏ chót bên tai, ý thức được mình hoàn toàn khác những người này, nhưng cô vẫn cứ lạc quan, điều chỉnh lại rất nhanh, cô đến để học, hoàn toàn không có quan hệ gì với nơi mình sinh ra! Nghĩ tới đó, Nam Mộng Hạ thẳng lưng, cô không thể bị coi thường!

Bàn ghế của học sinh mới đã được chuẩn bị xong từ hôm qua, Long Thiên nói: "Nam Mộng Hạ, chỗ ngồi của em ở phía cuối lớp, em xuống chuẩn bị đi rồi chúng ta bắt đầu học."

Nam Mộng Hạ lễ phép nói cảm ơn với Long Thiên, đeo một chiếc ba lô thể thao cũ kĩ, đi tới chỗ ngồi.

Cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình, dường như vô cùng hứng thú với "dân thường" như cô, mà nhìn càng nhiều, thì càng là do tò mò, lưng cô ưỡn đến thẳng tắp.

Trong những ánh mắt như thế, cô ngồi vào ghế của mình.

Lúc này, cô mới phát hiện bàn tay cô đã đầy mồ hôi lạnh.

"Trước khi bắt đầu tiết học, thầy giao bài tập ngày hôm nay đã." Long Thiên viết lên bảng mấy từ, "Nobility and peasant, dùng nó làm trung tâm viết một bài nghị luận, phải có luận điểm, luận cứ, luận chứng, một nghìn từ, sáng ngày mai nộp."

"Vâng." Bên dưới vang lên tiếng trả lời thưa thớt, dường như đám học sinh cũng chẳng đứa nào muốn viết.

Bọn họ phản ứng như thếm không phải là do cảm thấy mình là học sinh ở tầng trên, chẳng cần làm bài tập, cũng không cần tồn trọng giáo viên. Cũng không phải do viết bài luận tiếng Anh thôi mà đã phải dùng một nghìn từ, đa số những người trong đây đều tiếp xúc với tiếng Anh từ nhỏ, nhận được nền giáo dục song ngữ, hai phần ba người trong lớp này, sẽ sang các nước sử dụng tiếng Anh để du học, nên một nghìn chữ chẳng nhằm nhò gì.

Phản ứng của bọn họ cũng chỉ là với đề bài, "quý tộc và bình dân", bọn họ chẳng thiết tha gì, có cảm giác như thầy giáo lại chuẩn bị dạy bọn họ một tiết tư tưởng đạo đức.

Chỉ là Long Thiên giao bài tập xong là lên lớp như thường, điều này khiến các học sinh định nói gì cũng ngậm miệng lại hết, đành ngậm ngùi đem những điều muốn nói viết vào bài tập về nhà.

Tan học, Long Thiên gọi Nam Mộng Hạ vào văn phòng, dù sao cũng là học sinh mới tới, hơn nữa còn chẳng hợp một chút nào với cả lớp, hắn cần nói chuyện với em học sinh này một chút.

Thoạt nhìn Nam Mộng Hạ có chút thấp thỏm, cô cũng không biết thầy giáo gọi mình lên vì chuyện gì, hơn nữa cô có nghe nói giáo viên của tầng lớp quý tộc cũng coi thường học sinh bình dân, lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Không sao cả, Nam Mộng Hạ cổ vũ bản thân ở trong lòng, mày có thể làm được!

Vào văn phòng, Nam Mộng Hạ cúi đầu chào nhỏ: "Chào thầy Long."

"Ngồi." Long Thiên đang cúi đầu đọc một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, chuẩn bị phân tích một đoạn ngắn, lúc này ngừng lại, chỉ chỉ ghế đặt phía trước bàn làm việc.

Chiếc ghế này hắn chuẩn bị chỉ để dùng riêng cho học sinh, nhưng những học sinh này cũng khá nghe lời, ngoại trừ những hôm đầu mới nhận lớp ra, thì lâu rất lâu rồi chưa có người nào phải ngồi trên chiếc ghế đó.

Nam Mộng Hạ ngồi xuống, nhìn thầy Long, cô bé cũng không biết giấu đi cảm xúc, căng thẳng trong mắt lộ ra không sót chút nào.

"Khá lắm, là một học sinh chăm ngoan." Long Thiên cúi đầu giao lưu với Chủ Thần, "Trong mắt con bé không có sự tự ti, nếu con bé tự thấy mặc cảm và nhận mình là dân thường trong cái trường này, tôi sẽ khuyên con bé chuyển trường."

Chủ Thần cuối cùng cũng được nói chuyện: "..."

"Ánh mắt như bây giờ, khá tốt." Long Thiên đặt cuốn tiểu thuyết trên tay xuống, "Có lẽ có thể sống ở trong ngôi trường này."

Chủ Thần đột nhiên nói: "Em rất quan tâm cô bé?"

Long Thiên không trả lời, chỉ hơi cong khóe môi, thoạt nhìn có chút vui vẻ, nhưng nụ cười này cũng chỉ thoáng qua, ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Mộng Hạ lại dịu dàng lại.

"Em mới chuyển tới đây, thầy chỉ muốn hỏi chút tình hình học tập của em, không cần sốt sắng."

Giọng của thầy Long ôn hòa, Nam Mộng Hạ thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, vị thầy giáo này cũng không lạnh lùng, cũng không dùng ánh mắt nhìn kẻ ngoại lai để nhìn mình, thậm chí còn dịu dàng hơn cả giáo viên cũ ở trường công lập của cô, làm cô có cảm giác hết sức thân thiết.

Nam Mộng Hạ gật gật đầu, cười cười: "Lúc trước em học ở trường cấp ba số bảy, học lớp thường thôi, đứng thứ 357 trong kì thi cuối kì năm ngoái."

"Cũng được lắm." Long Thiên nói, "Vậy có ngôi trường nào mà em muốn vào không?"

"Trường muốn vào?" Nam Mộng Hạ còn chưa hiểu rõ, đối với rất nhiều học sinh, thi đại vẫn còn rất xa, mới vừa bước ra từ trong lí tưởng "thi Thanh Hoa Bắc Đại", vẫn còn chứ biết được thực lực của mình có thể thi được khối nào, cho nên do dự và mơ hồ là điều tất nhiên.

"Vậy đổi lời giải thích khác." Long Thiên mỉm cười nói: "Sau này em có chuyện muốn làm chứ? Hoặc là muốn trở thành người như thế nào?"

Nam Mộng Hạ trả lời câu này rất nhanh, cô bé nói ngay: "Em muốn trở thành người như mẹ của em!"

Cô bé chưa hâm mộ ai bao giờ, mẹ cô chính là thần tượng của cô!

"Muốn làm cùng nghề với mẹ em?" Giọng nói ôn hòa của thầy Long lại vang lên.

Nam Mộng Hạ lắc dầu, mở to hai mắt, thoạt nhìn có mấy phần khó hiểu: "Nhất định phải làm giống nghề ạ? Em chỉ muốn thành người dịu dàng như mẹ thôi."

Lúc nói chuyện trong mắt cô bé lấp lánh ánh sáng.

Long Thiên: "..."

Chủ Thần: "Ha."

Long Thiên dùng tinh thần lực nói với Chủ Thần: "Tôi rút lại lời lúc này, cô bé này căn bản không hiểu tôi nói gì."

Chủ Thần: "Phụt."

Long Thiên phát hiện ra để có thể giao lưu được với Nam Mộng Hạ là một chuyện hết sức khó khăn, hắn có tư liệu gia đình của Nam Mộng Hạ, biết vì sao cô bé lại đến trường này học, dù cho gặp nhiều biến cố, Nam Mộng Hạ vẫn là một cô nhóc ngốc nghếch chưa hiểu chuyện đời, một hỏi ba không biết, cho nên cô bé cũng không hiểu nên tự chuẩn bị thế nào, nhìn từ một góc khác, ngốc nghếch thế này cũng là chuyện tốt.

"Sau này em muốn làm nghề gì?" Long Thiên liền nói rõ ra với Nam Mộng Hạ, "Nhà khoa học, phi công, giáo viên, ngôi sao, những nghề đó đều là những nghề mà mọi người từng muốn làm, em thì?"

"Em..." Nam Mộng Hạ nghiêng đầu, nhìn vô cùng đáng yêu, "Chỉ cần có thể như mẹ em là được rồi."

"Thầy hiểu rồi." Long Thiên vô cùng tốt tính để con bé ra ngoài, vẫn còn giữ trên môi nụ cười, "Không sao, dù giờ chưa có mục tiêu cũng không sao, hiện tại mới chỉ lớp mười, có thể từ từ tìm hiểu."

Nam Mộng Hạ vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng là chưa hiểu được hắn muốn nói cái gì.

"Thôi." Long Thiên đã cảm nhận được cái gì gọi là thất bại ở trên người học sinh này, "Em cũng thấy các bạn trong lớp không có cái nhìn thân thiện với em, đó là sự chênh lệch giàu nghèo, ánh mắt của những người trong lớp có làm em khó chịu không?"

Biểu cảm trên mặt Nam Mộng Hạ nhạt đi, nhưng cô bé nở nụ cười lại rất nhanh: "Không sao đâu thầy! Từ nhỏ mẹ đã dạy em không cần phải quan tâm đến ánh mắt của người khác, em sẽ không giận chỉ vì những chuyện nhỏ như vậy!"

... Khó chơi, mềm không được cứng không xong.

Long Thiên nhìn cô bé học sinh mới này, có chút nghi ngờ con bé ngốc thật hay là ngốc giả.

"Nếu em không thể hòa nhập với môi trường này, thì sẽ ảnh hưởng tới sự đoàn kết của cả lớp." Long Thiên không thể làm gì khác hơn nữa là lại đổi cách giải thích, "Làm giáo viên chủ nhiệm của em, thầy hi vọng em có thể kết bạn trong ngôi trường này, mà không chỉ lúc nào cũng có một mình, đây cũng là chuyện mà người giáo viên nào cũng hi vọng."

Nam Mộng Hạ cúi đầu, không lên tiếng.

"Bọn họ coi thường em, là bởi vì nhà em nghèo." Long Thiên nói, "Thế nhưng em tuyệt đối không được coi thường bản thân... Thôi, em còn chưa hiểu thế nào là tự ti, thầy chỉ muốn nói với em, nếu muốn đạt được sự tán thành, em không thể lấy bối cảnh gia đình, nhưng em có thể mang thành tích của bản thân ra."

Nam Mộng Hạ tiếp tục nhìn chằm chằm vào dây buộc giày.

"Dù sao nơi đây cũng là trường học, thành tích học tập tốt thì tất cả mọi người đều hoan nghênh." Long Thiên thấy Nam Mộng Hạ vẫn còn cúi đầu, không biết có nghe hiểu hay không, hắn cũng không thèm đóng vai thầy trò nghĩa nặng nữa, ôn hòa trên mặt lẫn trong giọng nói đều biến mất, thay bằng giọng giải quyết việc chung: "Thầy có tư liệu gia đình em, biết tiền học phí của em là do dì em chi, vậy em biết một năm phải đóng cho Tuyết Anh bao nhiêu tiền không? Chính là gấp hai mươi lần số tiền em phải đóng ở trường số bảy, hơn nữa em còn là chuyển trường nửa chừng, còn phải nộp phí dự thính, thầy chỉ hi vọng thành tích của em, xứng với số tiền mà dì em bỏ ra."

Vừa nghe đến tiền, rốt cục Nam Mộng Hạ cũng hoàn hồn, khó tin nhìn Long Thiên: "Sao lại đắt như vậy?!"

Long Thiên đẩy kính một cái: "Em nghĩ rằng đây là đâu?"

"Em hiểu rồi thưa thầy!" Nam Mộng Hạ nhanh chóng gật đầu, "Em sẽ học thật giỏi!"

"Cố lên, bài tập tiếng Anh hôm nay em không cần viết, không theo kịp chương trình học, không cần thiết."

Rốt cục Long Thiên cũng có cảm giác tìm được phương pháp kết nối chính xác với Nam Mộng Hạ.

Kết quả đến sáng hôm sau, Long Thiên nhìn xấp bài tập được nộp, vẫn thấy được bài tiếng Anh của Nam Mộng Hạ.

Ở dòng cuối Nam Mộng Hạ còn viết thêm: "Thầy, em cũng sẽ làm bài tập như các bạn, không cần đối xử đặc biệt!"

"Cũng nhiệt tình đấy." Đây là đánh giá của Chủ Thần.

Long Thiên gật đầu, không tỏ ý kiến, trong tất cả các bài luận, không thể nghi ngờ rằng bài của Nam Mộng Hạ là bài kém nhất, sai ngữ pháp, biểu đạt không rõ, còn có rất nhiều từ viết sai.

Tuy đây là trường quý tộc, mà không có chuyện học sinh chểnh mảng chơi bời cho qua ngày.

Chính bởi họ sinh ra trong một gia đình giàu có, cho nên đã được hưởng một nền giáo dục toàn diện từ tấm bé, không ít người đã học nhạc vẽ ca múa từ khi mới ba, bốn tuổi, đi học thêm, bọn họ còn khổ hơn những người có xuất thân từ tầng lớp trung lưu.

Mà ở trong lớp, cái gọi là học sinh "quý tộc", đang tiến hành một cuộc thảo luận.

Cuộc thảo luận với chủ đề là thầy Long, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện