"Thầy." Trong mắt Đoan Mộc Kình lóe lên sự hiếu kì, "Vì sao thầy lại nghĩ như vậy?"

"Thầy có đọc qua tiểu sử của em." Long Thiên lấy một tờ danh sách ra, đây là danh sách học sinh ưu tú của trường, trong đó có tên Đoan Mộc Kình, "Lúc lớp mười điểm Olympic toán học đứng thứ nhất cả nước, vấn đáp địa lí đứng thứ nhất cả nước, ngữ âm tiếng Anh đứng thứ nhất cả nước, năm lớp mười một dẫn dắt đội bóng đá của Tuyết Anh tham gia giải bóng đá nam cấp ba toàn quốc và đạt được quán quân..."

Lúc Long Thiên nói những câu đó, trong mắt Đoan Mộc Kình không hề có chút gợn sóng nào, dường như tất cả vinh dự như vậy đối với hắn mà nói là một chuyện hết sức bình thường.

"Thầy không đọc đoạn sau nữa." Long Thiên thả tờ danh sách xuống, "Em là một học sinh toàn diện, cái gì cũng biết làm, nếu tài năng của em chỉ dùng cho việc kinh doanh, khá là đáng tiếc, nếu em có thể làm chủ một ngành nghề nào đó, vì dụ như hàng không, chữa bệnh, IT... Dù là phương diện nào, thầy tin em đều có thể chứng minh tài năng của mình cho cả thế giới."

"Thầy đề cao em quá rồi." Dù được khích lệ như vậy, Đoan Mộc Kình cũng không hề có cảm xúc tự kiêu, nhưng điều này làm Long Thiên rất coi trọng.

"Nếu em không thử, thì làm sao em biết là em không làm được?" Long Thiên mỉm cười, "Có lẽ tiến bộ của nhân loại trong tương lai, sẽ có một nét bút của em."

Đoan Mộc Kình nhìn hắn: "Nhưng lí tưởng của em là kế thừa gia nghiệp."

"Vì vậy mới đáng tiếc." Long Thiên nói, "Được rồi, em về lớp đi, em có thể suy nghĩ lời của thầy nói, đây là đề nghị của thầy, còn nữa... Không có chuyện gì thì đừng đến lớp thầy, cũng đừng xem học sinh lớp thầy là hầu gái, thầy biết em không muốn được mời phụ huynh đâu."

Đoan Mộc Kình: "..."

Hắn bị uy hiếp mời phụ huynh, giận, mà thực sự là hắn không thể để mẹ mình biết chuyện này.

Nhìn bóng lưng rời đi của Đoan Mộc Kình, Long Thiên chậm rãi rót cho mình một li nước, dùng tinh thần lực hỏi Chủ Thần: "Chỉ số thông minh của cậu ta là bao nhiêu?"

Chủ Thần: "160."

Long Thiên: "Nhìn không giống lắm, chỉ số thông minh là 160 lại có biểu hiện thế này sao? Tôi nghi rằng hệ thống của anh có vấn đề, khi về tôi sửa cho."

Chủ Thần: "... Đây là mặc định, em có thể coi là, chỉ số thông minh của cậu ta chỉ phát triển ở mặt học tập, mà ở mặt đối nhân xử thế, khá ngốc nghếch."

Long Thiên uống một ngụm nước: "Tôi hiểu rồi, muốn kiểm tra không?"

Chủ Thần: "...Muốn."

+++++

Long Thiên nói chuyện với Đoan Mộc Kình xong, mà Nam Mộng Hạ và Âu Dương Ấu Huyên trong lớp học đã trở thành "bạn tốt", là bạn tốt chỉ trong suy nghĩ của chỉ riêng mình Nam Mộng Hạ.

Nam Mộng Hạ phát hiện ra thái độ đối xử với mình của Âu Dương Ấu Huyên không phải tốt bình thường, cô biết những người trong lớp đều coi thường cô, nhưng khi nói chuyện cùng vị đại tiểu thư nhà Âu Dương, cô phát hiện tiểu thư Âu Dương hết sức quan tâm mình, ngay cả chuyện cô không quen những gì ở trường đều nhớ, thậm chí còn chỉ đường vẽ nước cho cô đi.

Đã học mấy buổi ở trường cấp ba Tuyết Anh, Nam Mộng Hạ cũng hiểu cơ bản được tình hình trong lớp, trong lớp này đều là người có tiền, kém nhất cũng là con cháu quản lí cấp cao của công ty nào đó, người nhà thì là tổng giám đốc, quan chức các thứ, quả xứng với danh quý tộc.

Mà điều kiện gia đình nhà Âu Dương Ấu Huyên không thể không công nhận là có điều kiện nhất trong hết thảy các bạn học, bởi vậy tất cả mọi người đều vô tình hoặc cố ý lấy lòng cô ta, dù sao nếu như có thể đeo bám lên nhà Âu Dương Ấu Huyên, tương lai của chính mình cũng sáng lạn hơn rất nhiều.

Âu Dương Ấu Huyên như thế mà lại chủ động bắt chuyện với mình, Nam Mộng Hạ cảm thấy khá ngạc nhiên lẫn với kinh sợ, hơn nữa còn chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo, dù thái độ có cao cao tại thượng, cô bỏ qua là được.

Nam Mộng Hạ nghĩ thế, thành ra Âu Dương Ấu Huyên hỏi gì cô đáp nấy, ví dụ như sở thích của Đoan Mộc Kình là gì, thời gian Đoan Mộc Kình nghỉ ngơi và làm việc, Đoan Mộc Kình thế này thế nọ...

"Sao toàn là Đoan Mộc Kình?" Nam Mộng Hạ nhìn Âu Dương Ấu Huyên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thích anh ta hả?"

Âu Dương Ấu Huyên cười cười, không nói.

Đại tiểu thư cười lên cũng thật đẹp, Nam Mộng Hạ ngơ ngác, một lát sau mới nói: "Cậu đừng thích anh ta, nhân phẩm của anh ta kém cực kì, các cậu đừng nhìn bình thường anh ta tao nhã, mà lúc ở nhà rất nóng tính, hở ra chút là mắng nhiếc người khác!"

Em gái bên cạnh thấy cô mắng Đoan Mộc Kình, nghe thế đã muốn chửi lại: "Tại sao cô lại nói xấu đàn anh Đoan Mộc!"

Âu Dương Ấu Huyên giơ tay lên, ngăn em gái mắng, quay ra nói với Nam Mộng Hạ: "Cảm ơn đã nhắc, chỉ là tò mò người ưu tú như đàn anh Đoan Mộc, bình thường làm gì mà thôi?"

"Là vậy sao." Nam Mộng Hạ bỗng nhiên hiểu rõ, "Anh ta đọc truyện chơi game, cơ bản chẳng học chút nào!"

Âu Dương Ấu Huyên che sự khó chịu trong mắt đi, tiếp tục cười: "Cảm ơn nhé, cậu muốn học bổ túc tiếng Anh không? Tôi có thể giúp cậu."

Nam Mộng Hạ lập tức vui vẻ, quên luôn lời chỉ trích của em gái lúc nãy, gật đầu như gà mổ thóc: "Được đó, được đó."

Dạy xong một buổi, Long Thiên về nhà.

Ngôi nhà này do cả hắn lẫn Chủ Thần chọn, cách cấp ba Tuyết Anh không xa không gần, giao thông tiện lợi, quan trọng là không bị kẹt xe. Lần này Chủ Thần cũng cùng hắn chọn một chiếc xe, không đắt, Long Thiên cảm thấy mình là một giáo viên bình thường, thì không nên lái xe quá cao cấp.

Bởi vì giáo viên bình thường lương không cao lắm mới đúng.

Trước đây xe của hắn đã bị học sinh lôi ra bàn tán một hồi, mới đầu thì là không khoe khoang, giờ đây đã chuyển hẳn thành bình dân, mà dù hắn là bình dân hay là quý tộc, thì những học sinh này đều phải nghe lời hắn.

Hay là nói... Để một đám học sinh quý tộc phải nghe theo lời của một thầy giáo bình dân, xong rồi chỉ dám nhìn mà không dám phản kháng chẳng phải rất thú vị hay sao? Long Thiên hiếm lắm mới nghĩ ra trò đùa ác như thế, mở cửa nhà ra, để Chủ Thần lên khay trà.

Hai quả cầu Chủ Thần động đậy một chút, quả cầu trắng chạm vào nhau, dần hòa thành một thể.

"Như thế này vẫn thoải mái hơn, hai cơ thể thì số liệu cũng không cộng hưởng." Tiếng của Chủ Thần truyền ra, lần này hắn không dùng tinh thần để giao lưu mà tiếng phát ra từ chính quả cầu, Long Thiên thích như vậy.

"Để tôi kiểm tra hệ thống giúp anh." Long Thiên nói, tinh thần lực đã nhanh chóng dò về hướng Chủ Thần.

"A..."

Quả cầu Chủ Thần hơi phát sáng, nhận lấy luồng tinh thần lực này, sau đó dùng chính tinh thần lực của mình bao lấy Long Thiên, để cả cơ thể hắn nằm trong chiếc lưới được dệt từ những sợi tơ tinh thần.

"Ưm..."

Long Thiên khẽ giật nhẹ trong chiếc lưới này, hơi nâng mắt, nhìn những tinh thần lực kia va chạm với mình, dung hợp, hòa vào cơ thể của nhau.

Đây là một cảm giác rất thoải mái, như là cả người được ngâm vào nước ấm, được người khác nhẹ nhàng vuốt ve.

Kiểm tra mấy tiếng, hai người đều có chút mệt mỏi, cất Chủ Thần cẩn thận, Long Thiên mới đi tắm, xong xuôi mới lên giường đi ngủ.

Đảo mắt đã qua một tuần, Đoan Mộc Kình vẫn đi học, mà không đột nhiên đến lớp của Nam Mộng Hạ nữa, điều này làm Long Thiên rất thỏa mãn, còn những vấn đề khác của lớp học, từ từ rồi hắn giải quyết.

Ở cái tuổi này thì ai ai cũng có tư tưởng phản nghịch, tuổi dậy thì còn chưa qua, hơn nữa gia đình của những đứa trẻ này lại hết sức ưu việt, ăn một miếng thì sao mà mập, cưỡng chế chế thay đổi có khi lại gây ra tác dụng ngược, Long Thiên quyết định từ từ rồi tính.

Lại đến tiết tiếng Anh, Long Thiên lên bục giảng, nhìn học sinh đã không còn tôn trọng hắn như trước đây, không giận, cầm phấn lên viết bài tập cho ngày hôm nay.

"Lại là bài tiểu luận?" Học sinh ngồi dưới đã bắt đầu bàn tán.

"Nguồn gốc của quý tộc?" Có học sinh cau mày nói, "Còn phải nêu lên cái nhìn với giai cấp quý tộc?"

"Thế này là thế nào? Khiêu khích tầng lớp quý tộc sao?"

Tuy đám học sinh bàn tán sôi nổi, nhưng bọn họ không dám đứng lên phát biểu với Long Thiên, lễ nghi giáo dục từ trước đến giờ không cho phép họ làm như vậy, tuy bọn họ nghi ngờ rằng người giáo viên này đang cố cưỡng ép bọn họ thay đổi cái nhìn về giới quý tộc, mà việc duy nhất bọn họ có thể làm lúc này là đem những lời kháng nghị của mình nhét vào bài luận văn.

Long Thiên dùng phấn gõ gõ bảng đen, trong lớp học yên tĩnh lại rất nhanh, Long Thiên chỉ vào bảng nói: "Đây chính là bài tập hôm nay của các em, sau này mỗi tuần chúng ta sẽ có một bài tiểu luận, viết tốt sẽ được đăng lên tập san của trường, các em cố gắng lên."

"Vâng." Bên dưới có tiếng đáp lại thưa thớt, Long Thiên xóa đề trên bảng đi, tiếp tục dạy học.

Một tiết học nói dài thì không dài, mà ngắn cũng không phải ngắn, Long Thiên nghiêm túc giảng, mà ở sân trường, Đoan Mộc Kình đang chơi bóng rổ.

Đồng đội chuyền bóng, Đoan Mộc Kình lại có chút thất thần, không đưa tay đỡ kịp, quả bóng đập lên đầu hắn, hắn ôm trán, sửng sốt.

"Hồn bay đi đâu vậy?" Đồng đội đi tới, "Đoan Mộc dạo này cậu có chút quái lạ đó nhé, sao hồn cứ trên mấy suốt vậy?"

"Không có chuyện gì." Đoan Mộc Kình nhặt bóng lên: "Tiếp tục."

"Nghĩ lại mà xem." Lại có một đồng đội khác đi tới, "Tôi nói này, thiếu gia Đoan Mộc cậu có phải là yêu rồi không, lần trước ngẩn ngơ còn suýt bị xe tông, mất tập trung nguyên ngày, đây chẳng phải là dấu hiệu của yêu rồi hay sao?"

"Tôi cũng tò mò, tiểu thư nhà ai có thể lọt được vào mắt xanh của Đoan Mộc đại thiếu gia?" Đồng đội đều bàn tán, "Từ từ rồi tập tiếp, không có Đoan Mộc, chúng ta tập luyện chẳng có hiệu quả chút nào, chờ cậu thoát khỏi tình yêu gà bông đã."

"Không thể nào." Đoan Mộc Kình xoa trán, đi tới chỗ nghỉ, có chút thắc mắc rằng sao khi nhắc đến chuyện yêu đương thì khuôn mặt đầu tiên hiện lên lại là Nam Mộng Hạ, sao hắn lại có thể thích một đứa ngu ngốc như cô ta, không thể không thể.

"Vậy Đoan Mộc thiếu gia nói thử xem sao lại thất thần vậy?" Đồng đội đưa cho hắn một chai nước.

Đoan Mộc Kình uống một hớp, im lặng chốc lát, nói: "Tôi đang nghĩ đến chuyện tương lai, bây giờ tôi mới ý thức được, hình như tôi đang lãng phí thời gian."

"Lãng phí thời gian?" Đồng đội kinh ngạc thốt lên, "Nếu Đoan Mộc thiếu gia cậu là lãng phí thời gian, vậy chúng tôi gọi là gì?"

"Đúng vậy, đám không nghề không ngỗng như chúng tôi thì gọi là gì." Một đồng đội khác vỗ vai Đoan Mộc Kình, "Cậu nghĩ nhiều quá thôi, cậu đã ưu tú như vậy, chơi chút thì có sao, giải bóng rổ sắp tới đây còn nhờ cậu giúp đoạt giải quán quân đó, cậu đừng có nghĩ thông xong rồi chạy."

Đoan Mộc Kình đứng lên: "Không đâu, tập tiếp thôi."

"Được." Đồng đội đưa tay ra kéo, còn không quên quay đầu nháy mắt với mấy đàn em khóa dưới chạy đến xem tập bóng, làm cho mấy em gái đều đỏ mặt tới tận mang tai.

Nhưng vừa quay đầu lại, trong lòng hắn lại có chút mịt mờ, vì sao Đoan Mộc lại như thế, nhất định hắn phải tìm ra nguyên nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện