"Cho nên tổng giám đốc của Kim Vũ là Nam Cung Uyên đến gặp Từ Du Du, đưa cho cô nhóc mười vạn?" Long Thiên nở nụ cười, "Nam Cung Uyên muốn biến chiến tranh thành tơ lụa sao?"
Chủ Thần lẳng lặng nằm trong tay hắn, không trả lời.
Long Thiên lại cất Chủ Thần vào trong túi, biết đây là làm chuyện mình không muốn làm, nên dỗi, cũng lười để ý, chuẩn bị quay lại văn phòng soạn bài cho tiết học sau.
Sau khi lên lầu, đi tới cửa thang gác, Long Thiên dừng chân lại, đi đến phòng học.
Bây giờ là tiết thể dục, các học sinh đều đã ra ngoài, chỉ còn một mình Từ Du Du.
Đương nhiên, làm một học sinh không thích học tiêu biểu, cô nhóc không hề học lại vật lý, mà là cầm bút vẽ bậy lên đồng phục.
Hình manga anime các thứ bị cô tô đậm thêm một chút, bút màu đỏ màu đen tô lên, hình vẽ trên đồng phục càng trở nên dữ tợn.
Long Thiên không có hứng thú làm bảo mẫu cho một học sinh lớp mười một, cho nên hắn chỉ liếc mắt nhìn, rồi lại đi ra.
Làm một giáo viên toán học mới tinh, chuyện hắn cần làm bây giờ là nghiên cứu xem toán mười một nên dạy cái gì, tiết một tiết hai được hắn qua loa cho đi, sau thì sẽ không dễ như vậy nữa.
Về lại văn phòng, cô giáo Tống bàn kế cũng đang chuẩn bị giáo án, chỉ là ánh mắt có chút mơ màng, thần sắc cũng dại ra, nhìn thấy Long Thiên bước vào, cô lập tức lộ ra biểu cảm nghiêm túc, hắng giọng một cái, nói: "Thầy Long, lớp thầy có phải là có một học sinh cá biệt?"
"Ừm." Long Thiên ngồi xuống, cũng không để ý xem giáo viên bàn bên có ý định gì, "Không chỉ có một."
"Đây chắc là lần đầu thầy làm giáo viên chủ nhiệm đúng chứ?" Cô Tống lại nói, "Tôi làm hai năm rồi, gặp học sinh cá biệt ấy mà, nhắm một mắt mở một mắt vẫn hơn."
Long Thiên bắt đầu đọc sách toán, hắn lật qua nhanh như gió, không tới mười phút đã đọc xong hết.
"Nhà của một số học sinh cá biệt khá là có tiền." Cô Tống vẫn còn nói tiếp, "E rằng có chút tư bản, sau này muốn cho con xuất ngoại, những thứ các trò đó học ở trong nước không quan trọng."
Sau khi đọc xong sách toán, Long Thiên lại nhìn giáo án trên bàn, đây là Chủ Thần chuẩn bị cho hắn, dù sao người cũng mới ra, Chủ Thần vẫn cho trang bị đầy đủ, không chỉ tự mình ra trận, ngay cả giáo án cũng viết xong.
Đáp án trên giáo án của Chủ Thần là đáp án tiêu chuẩn, có thể coi làm khuôn mẫu, Long Thiên nhớ kỹ rồi thì sẽ không đọc lại nữa, mà là đi xem chương trình dạy học.
Trong mắt người ngoài, nghề giáo là một nghề khá là nhẹ nhàng, lúc nào không học là có thể chơi, còn có lúc nghỉ đông và nghỉ hè để đi du lịch.
Mà làm một giáo viên tận tâm, hơn nữa còn là giáo viên cấp ba, vừa làm giáo viên chủ nhiệm vừa làm giáo viên dạy môn chính, kỳ thực rất bận.
Hắn phải dựa theo chương trình dạy học mà chuẩn bị bài giảng, còn phải sắp xếp sự vụ trong lớp, hơn nữa còn chịu trách nhiệm giao lưu liên lạc với phụ huynh học sinh.
Trong danh sách liên hệ của nhà trường, hầu hết các học sinh đều ghi số điện thoại của cha mẹ, chỉ có Từ Du Du là ngoại lệ, cô nhóc chỉ ghi người thân để liên lạc là bà ngoại, mà cách thức liên hệ chỉ có mỗi địa chỉ nhà thôi.
Xem ra, tình hình gia đình Từ Du Du không tốt, thậm chí ở cái thời đại smartphone phổ biến thế này, cả điện thoại di động cũng không có.
Không cần thêm chút đắn đo nào, Long Thiên quyết định liệt cô bé này vào đối tượng cần quan tâm trọng điểm.
"Thầy Long, liệu tôi có thể hỏi là học sinh cá biệt ở lớp thầy là ai không?" Chờ Long Thiên làm xong một loạt chuyện, cô Tống bàn bên vẫn chưa ngừng nói, "Ờm thì... Tôi dạy lớp thầy môn ngữ văn, nếu tôi biết trước, cũng dễ chuẩn bị."
Long Thiên đem cách thức liên lạc của các phụ huynh để trên mặt bàn, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười lễ phép: "Tôi rút lại lời nói vừa nãy, học sinh lớp tôi ai cũng tốt cả, không một ai là học sinh cá biệt."
"A?" Lần này cô Tống ngơ ra thật.
"Tôi cảm thấy cả biệt hẳn là người lớn." Long Thiên gập giáo án lại, hỏi cô Tống, "Ăn cơm cùng không?"
"Được, được." Cô Tống này lại đỏ mặt, thậm chí quên hỏi cái câu vừa nãy của hắn là có ý gì.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng trường Lâm Thủy.
Làm phòng làm việc của hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm, nơi đây được coi như vô cùng giản dị, cả gian phòng không hề có lấy một bức tranh trang trí, cũng không có tách chén tinh xảo, ngay cả sơn đỏ trên bàn làm việc cũng có dấu hiệu bị tróc, thứ được coi như vật trang trí duy nhất, chính là một gốc lan.
Ngày hôm nay hiệu trưởng của trường cấp ba Lâm Thủy cũng rất bận rộn.
Ngồi trong cái văn phòng giản dị thế này, ông không hiểu sao mình lại có lắm việc để làm đến thế, ngay cả cái chuyện yêu cầu sa thải một giáo viên cũng phải điện cho ông.
Hiệu trưởng nghe tai trái qua tai phải, không nghe rõ lắm, chỉ cho là phụ huynh học sinh khó chịu muốn gây sự, chuyển thẳng cho hiệu phó.
Giáo viên không cho học sinh ra ngoài gặp phụ huynh khi đang trong giờ học, đây cũng là lý do để sa thải giáo viên sao? Lăn lộn ba mươi năm trong nghề giáo, Đoàn hiệu trưởng tỏ vẻ, vị phụ huynh này ăn no rửng mỡ à?
Phó hiệu trưởng họ Chu, còn rất trẻ, da mặt có chút lỏng lẻo, khóe mắt hơi trùng xuống dưới, là hình tượng một người hiền lành.
Sau khi nhận được cú điện thoại của hiệu trưởng, trong vòng ba giây mặt hắn lập tức chuyển sang nụ cười nịnh nọt tươi như hoa: "Tôi biết tôi biết, sa thải giáo viên chủ nhiệm lớp 11-16 thầy Long, Long Thiên đúng không, yên tâm yên tâm, chúng tôi nhất định làm được, khiến ngài phí lòng quá, người này là giáo viên mới, sinh viên mới ra trường mà, không hiểu quy củ, xin thứ lỗi, sau này các vị nhất định sẽ không thấy được hắn ta."
Chu hiệu phó cúp máy, gọi thư ký đi tìm CV của Long Thiên.
Trường học mà sa thải giáo viên, cũng cần phải có một lý do, tổng giám đốc muốn sa thải nên không thể có một lý do qua loa, vị Chu hiệu phó nhất định phải bới ra được một cái.
Long Thiên mới làm giáo viên chủ nhiệm được một ngày, liên quan đến vấn đề khả năng làm việc chắc là không tìm ra được gì rồi, vì thế cũng chỉ có nước bới móc từ giữa CV.
Nhìn tới nhìn lui CV của Long Thiên ba lần, trong cái đôi mắt rũ của Chu hiệu phó cũng hiện ra mấy phần buồn bực.
Cái CV này không có một khe hở nào hết!
Hắn ngồi ở cái vị trí này nhiều năm như vậy, tự nhận gặp rất nhiều người, nhưng mà chưa thấy một ai có cái CV hoàn mỹ đến cái mức này.
Từ học lực cho đến giấy phép, còn có mục thành tích và mục khen thưởng, mọi thứ đều có, hơn nữa còn có thư giới thiệu của giáo viên!
Chu hiệu phó không tin mình không móc ra được lý do, hắn liền lôi hồ sơ cá nhân của Long Thiên ra, chỉ cần hồ sơ của Long Thiên có chút tì vết thôi, dù chỉ nợ một môn tự chọn hồi đại học thôi, hắn cũng thể lấy làm lí do sa thải Long Thiên!
Chủ Thần lẳng lặng nằm trong tay hắn, không trả lời.
Long Thiên lại cất Chủ Thần vào trong túi, biết đây là làm chuyện mình không muốn làm, nên dỗi, cũng lười để ý, chuẩn bị quay lại văn phòng soạn bài cho tiết học sau.
Sau khi lên lầu, đi tới cửa thang gác, Long Thiên dừng chân lại, đi đến phòng học.
Bây giờ là tiết thể dục, các học sinh đều đã ra ngoài, chỉ còn một mình Từ Du Du.
Đương nhiên, làm một học sinh không thích học tiêu biểu, cô nhóc không hề học lại vật lý, mà là cầm bút vẽ bậy lên đồng phục.
Hình manga anime các thứ bị cô tô đậm thêm một chút, bút màu đỏ màu đen tô lên, hình vẽ trên đồng phục càng trở nên dữ tợn.
Long Thiên không có hứng thú làm bảo mẫu cho một học sinh lớp mười một, cho nên hắn chỉ liếc mắt nhìn, rồi lại đi ra.
Làm một giáo viên toán học mới tinh, chuyện hắn cần làm bây giờ là nghiên cứu xem toán mười một nên dạy cái gì, tiết một tiết hai được hắn qua loa cho đi, sau thì sẽ không dễ như vậy nữa.
Về lại văn phòng, cô giáo Tống bàn kế cũng đang chuẩn bị giáo án, chỉ là ánh mắt có chút mơ màng, thần sắc cũng dại ra, nhìn thấy Long Thiên bước vào, cô lập tức lộ ra biểu cảm nghiêm túc, hắng giọng một cái, nói: "Thầy Long, lớp thầy có phải là có một học sinh cá biệt?"
"Ừm." Long Thiên ngồi xuống, cũng không để ý xem giáo viên bàn bên có ý định gì, "Không chỉ có một."
"Đây chắc là lần đầu thầy làm giáo viên chủ nhiệm đúng chứ?" Cô Tống lại nói, "Tôi làm hai năm rồi, gặp học sinh cá biệt ấy mà, nhắm một mắt mở một mắt vẫn hơn."
Long Thiên bắt đầu đọc sách toán, hắn lật qua nhanh như gió, không tới mười phút đã đọc xong hết.
"Nhà của một số học sinh cá biệt khá là có tiền." Cô Tống vẫn còn nói tiếp, "E rằng có chút tư bản, sau này muốn cho con xuất ngoại, những thứ các trò đó học ở trong nước không quan trọng."
Sau khi đọc xong sách toán, Long Thiên lại nhìn giáo án trên bàn, đây là Chủ Thần chuẩn bị cho hắn, dù sao người cũng mới ra, Chủ Thần vẫn cho trang bị đầy đủ, không chỉ tự mình ra trận, ngay cả giáo án cũng viết xong.
Đáp án trên giáo án của Chủ Thần là đáp án tiêu chuẩn, có thể coi làm khuôn mẫu, Long Thiên nhớ kỹ rồi thì sẽ không đọc lại nữa, mà là đi xem chương trình dạy học.
Trong mắt người ngoài, nghề giáo là một nghề khá là nhẹ nhàng, lúc nào không học là có thể chơi, còn có lúc nghỉ đông và nghỉ hè để đi du lịch.
Mà làm một giáo viên tận tâm, hơn nữa còn là giáo viên cấp ba, vừa làm giáo viên chủ nhiệm vừa làm giáo viên dạy môn chính, kỳ thực rất bận.
Hắn phải dựa theo chương trình dạy học mà chuẩn bị bài giảng, còn phải sắp xếp sự vụ trong lớp, hơn nữa còn chịu trách nhiệm giao lưu liên lạc với phụ huynh học sinh.
Trong danh sách liên hệ của nhà trường, hầu hết các học sinh đều ghi số điện thoại của cha mẹ, chỉ có Từ Du Du là ngoại lệ, cô nhóc chỉ ghi người thân để liên lạc là bà ngoại, mà cách thức liên hệ chỉ có mỗi địa chỉ nhà thôi.
Xem ra, tình hình gia đình Từ Du Du không tốt, thậm chí ở cái thời đại smartphone phổ biến thế này, cả điện thoại di động cũng không có.
Không cần thêm chút đắn đo nào, Long Thiên quyết định liệt cô bé này vào đối tượng cần quan tâm trọng điểm.
"Thầy Long, liệu tôi có thể hỏi là học sinh cá biệt ở lớp thầy là ai không?" Chờ Long Thiên làm xong một loạt chuyện, cô Tống bàn bên vẫn chưa ngừng nói, "Ờm thì... Tôi dạy lớp thầy môn ngữ văn, nếu tôi biết trước, cũng dễ chuẩn bị."
Long Thiên đem cách thức liên lạc của các phụ huynh để trên mặt bàn, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười lễ phép: "Tôi rút lại lời nói vừa nãy, học sinh lớp tôi ai cũng tốt cả, không một ai là học sinh cá biệt."
"A?" Lần này cô Tống ngơ ra thật.
"Tôi cảm thấy cả biệt hẳn là người lớn." Long Thiên gập giáo án lại, hỏi cô Tống, "Ăn cơm cùng không?"
"Được, được." Cô Tống này lại đỏ mặt, thậm chí quên hỏi cái câu vừa nãy của hắn là có ý gì.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng trường Lâm Thủy.
Làm phòng làm việc của hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm, nơi đây được coi như vô cùng giản dị, cả gian phòng không hề có lấy một bức tranh trang trí, cũng không có tách chén tinh xảo, ngay cả sơn đỏ trên bàn làm việc cũng có dấu hiệu bị tróc, thứ được coi như vật trang trí duy nhất, chính là một gốc lan.
Ngày hôm nay hiệu trưởng của trường cấp ba Lâm Thủy cũng rất bận rộn.
Ngồi trong cái văn phòng giản dị thế này, ông không hiểu sao mình lại có lắm việc để làm đến thế, ngay cả cái chuyện yêu cầu sa thải một giáo viên cũng phải điện cho ông.
Hiệu trưởng nghe tai trái qua tai phải, không nghe rõ lắm, chỉ cho là phụ huynh học sinh khó chịu muốn gây sự, chuyển thẳng cho hiệu phó.
Giáo viên không cho học sinh ra ngoài gặp phụ huynh khi đang trong giờ học, đây cũng là lý do để sa thải giáo viên sao? Lăn lộn ba mươi năm trong nghề giáo, Đoàn hiệu trưởng tỏ vẻ, vị phụ huynh này ăn no rửng mỡ à?
Phó hiệu trưởng họ Chu, còn rất trẻ, da mặt có chút lỏng lẻo, khóe mắt hơi trùng xuống dưới, là hình tượng một người hiền lành.
Sau khi nhận được cú điện thoại của hiệu trưởng, trong vòng ba giây mặt hắn lập tức chuyển sang nụ cười nịnh nọt tươi như hoa: "Tôi biết tôi biết, sa thải giáo viên chủ nhiệm lớp 11-16 thầy Long, Long Thiên đúng không, yên tâm yên tâm, chúng tôi nhất định làm được, khiến ngài phí lòng quá, người này là giáo viên mới, sinh viên mới ra trường mà, không hiểu quy củ, xin thứ lỗi, sau này các vị nhất định sẽ không thấy được hắn ta."
Chu hiệu phó cúp máy, gọi thư ký đi tìm CV của Long Thiên.
Trường học mà sa thải giáo viên, cũng cần phải có một lý do, tổng giám đốc muốn sa thải nên không thể có một lý do qua loa, vị Chu hiệu phó nhất định phải bới ra được một cái.
Long Thiên mới làm giáo viên chủ nhiệm được một ngày, liên quan đến vấn đề khả năng làm việc chắc là không tìm ra được gì rồi, vì thế cũng chỉ có nước bới móc từ giữa CV.
Nhìn tới nhìn lui CV của Long Thiên ba lần, trong cái đôi mắt rũ của Chu hiệu phó cũng hiện ra mấy phần buồn bực.
Cái CV này không có một khe hở nào hết!
Hắn ngồi ở cái vị trí này nhiều năm như vậy, tự nhận gặp rất nhiều người, nhưng mà chưa thấy một ai có cái CV hoàn mỹ đến cái mức này.
Từ học lực cho đến giấy phép, còn có mục thành tích và mục khen thưởng, mọi thứ đều có, hơn nữa còn có thư giới thiệu của giáo viên!
Chu hiệu phó không tin mình không móc ra được lý do, hắn liền lôi hồ sơ cá nhân của Long Thiên ra, chỉ cần hồ sơ của Long Thiên có chút tì vết thôi, dù chỉ nợ một môn tự chọn hồi đại học thôi, hắn cũng thể lấy làm lí do sa thải Long Thiên!
Danh sách chương