Ánh mắt Long Thiên dần nghiêm túc, thoạt nhìn có hơi đáng sợ, giọng nói ại hết sức ôn hòa: "Anh mở quyền truy cập cho những người khác?"
Chủ Thần vô cùng mờ mịt: "Quyền truy cập vào tôi cũng có thể cho người khác được sao?"
"Xem ra anh chẳng nhớ gì cả." Long Thiên hỏi: "Anh có lưu lại lí do bị phân giải không?"
Chủ Thần rúc về sau, hắn cảm thấy người trước mắt này nói chuyện hết sức bình tĩnh, mà không hiểu sao hắn cứ có cảm giác chột dạ.
Quan trọng là, sau khi hắn bị phân giải rồi thì hoàn toàn không hiểu phần chột dạ này từ đâu mà ra.
Không cần Chủ Thần trả lời, Long Thiên nhìn phản ứng của hắn cũng đủ biết hắn không lưu lại.
Không chỉ không lưu, ngay cả chuyện trước đây, hắn cũng xóa sạch.
"Anh bị phân giải, mà bây giờ anh nói chuyện được, còn biết tự bảo vệ, cũng biết chỗ này có phần lưu trữ." Long Thiên nói, "Cho nên chỉ là hệ thống reset, khởi động hệ điều hành một lần nữa, dữ liệu nền vẫn chưa bị xóa sạch?"
Chủ Thần nghĩ một chốc, gật đầu: "Hẳn là vậy rồi."
Vậy tại sao xóa cả sự tồn tại của tôi...
Long Thiên duỗi tay về phía Chủ Thần, Chủ Thần không hiểu gì nhìn hắn.
... Chủ Thần bây giờ, chỉ là hành động theo chương trình, tất cả "thường thức" đều có được từ dữ liệu nền, cho nên hoàn toàn không có kí ức.
Điều này cũng đã hoàn toàn khẳng định, Chủ Thần là một hệ thống, là một tồn tại như máy tính, chủ thể không phải là người.
Hệ thống... Sẽ có tình cảm chứ? Kéo Chủ Thần qua hôn một cái, Long Thiên nhỏ giọng nói: "Chờ tôi về."
Dưới ánh đèn mờ mờ, Long Thiên đứng dậy, hình như không gian vừa vặn vẹo một chút, Long Thiên đã chẳng thấy tăm hơi.
Trong phòng yên tĩnh lại, Chủ Thần cảm thấy chỗ vừa bị Long Thiên hôn qua nóng bỏng lên, cả mặt như đang bị thiêu, có lẽ là thấy nhiệt độ này không tốt cho CPU lắm, nên Chủ Thần dựa vào gối, biến thành một quả bóng, nhưng quả bóng kia tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, Chủ Thần bèn tự lừa mình dối người bằng cách chui vào trong chăn, tự nhủ chẳng ai thấy mình đâu.
Long Thiên nhìn sự vật cũng không phải dùng mắt, hắn lại còn đặc biệt chú ý Chủ Thần, cho nên dù người không ở đây, tinh thần lực vẫn biết hết tất cả.
Lúc này Long Thiên đang đứng trên nóc của một khu nhà ở cũ kĩ, cúi đầu nhìn vào một căn phòng còn sáng đèn của tòa nhà đối diện.
Bên trong là người giúp kẻ chủ mưu của "Trò chơi tự sát", Long Thiên định giải quyết bên này xong, rồi mới đi giải quyết vấn đề của Chủ Thần, mà khi thấy phản ứng của Chủ Thần, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng mềm mại một chút.
Phần lưu trữ mà Chủ Thần nói, sẽ là cái gì?
Chủ Thần không có kí ức này, liệu có phải đó là cơ hội cho hắn...
Trong khu nhà rách nát.
Dù đêm đã khuya, nhưng những kẻ ở đây không hề buồn ngủ chút nào.
Tivi trong phòng khách đang chiếu quảng cáo đêm, có ba người đàn ông ngồi trên ghế salon.
Một người âm trầm ngồi đó, một người sốt sắng nhìn điện thoại, một người đang hết sức bình tĩnh chơi game mobile.
"Là do mày có ý xấu trước." Người đàn ông âm trầm nói vậy, "Trương Đại Huy là thằng rác rưởi, lần này thì hay rồi, kéo cả chúng ta vào."
"Chưa tra được chúng ta." Người chơi game còn nói chêm được một câu.
"Chuyện sớm hay muộn mà thôi!" Người đàn ông nôn nóng nói.
"Anh Trịnh," người đàn ông chơi game cuối cùng cũng đánh xong một trận, nghiêng đầu nói, "Mệnh lệnh tất cả đều do Trương Đại Huy đưa ra, chúng ta nói có được mấy câu, không liên quan đến chúng ta, không tra được, hơn nữa hàng kia.... Đều đã cho người xử lí sạch."
Người đàn ông được gọi là anh Trịnh cuối cùng cũng thả lỏng được chút, mà hắn vẫn cứ cau mày: "Sau này có những chuyện như thế này, chưa được sự cho phép của tôi thì đừng có làm, đụng vào đâu không đụng, cứ nhất định phải đụng vào lũ trẻ con? Không biết trẻ con là đám được quan tâm nhất hay sao?"
"Tôi biết rồi." Nam chơi game không để ý nữa, bắt đầu ván mới.
Trong phòng không còn ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng quảng cáo lẫn với tiếng game, lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
"Ai vậy?" Anh Trịnh sốt sắng, nửa đêm gõ cửa, phân nửa là có chuyện không tốt.
"Các người có đi ngủ hay không!" Bên ngoài truyền đến tiếng của một người đàn ông, "Mở tivi to thế, ầm chết thôi, mở bé đi!"
"Biết rồi, tắt ngay đây." Anh Trịnh trả lời, hắn không ra mở cửa, mà tắt tivi luôn.
Cách âm của tòa nhà rách nát này cực kém, hàng xóm qua gào cũng là bình thường, anh Trịnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải cảnh sát là được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, xem ra hàng xóm đã đi rồi.
Người ngồi cạnh anh Trịnh vẫn cứ sốt sắng như trước: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng có người lần được..."
"Quả thật là có người tìm đến đấy." Giọng nói này không truyền đến từ cửa, mà truyền đến từ ngoài ban công.
Không biết từ lúc nào, trên ban công đã có một người đứng, ba người bọn họ ở phòng khách, cửa ban công thì mở, nhưng không một ai biết người này lên trên bằng cách nào.
"Mày!"
"Mày là ai?"
Long Thiên chậm rãi đi từ ban công vào, chậm rãi nói: "Tôi đến xử lí chút chuyện, xử lí xong sẽ về đi ngủ, quấy rầy."
Ba người đều đứng lên, hai người lấy đao ra, mà anh Trịnh, lại lấy một khẩu súng.
Long Thiên cười khẽ.
Nửa đêm cùng ngày, lực lượng cảnh sát nhận được một tin báo án, nói là đã tìm được kẻ sau màn sự kiện "Học sinh cấp hai tự sát", lực lượng cảnh sát được điều động ngay lập tức, đến nơi thì phát hiện có ba kẻ bị trói ở đó, chứng cứ để hết trong phòng khách, có cả một phần danh sách thành viên trong tổ chức, người báo án lại chính là kẻ tình nghi.
Ba người bị đánh rất thảm, bị người uy hiếp mới run lập cập báo cảnh.
Nhưng hôm sau báo cáo thương tật ra lại thấy những vết thương kia không đủ nặng để khởi tố hình sự, người đánh như đã tính toán cẩn thẩn, mỗi một vết thương đều vừa hay đạt giới hạn, không bước qua mốc hình sự.
"Vô cùng tinh xảo! Hả hê lòng người! Đây là hiệp khách vô danh thời hiện đại?" Đây là đánh giá của vị cảnh sát sau khi nhận được báo cáo.
Nhưng Long Thiên chẳng quan tâm chuyện đó, đối với hắn mà nói tất cả mọi chuyện đều chẳng còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn giải quyết chuyện ở thế giới này nhanh nhất có thể, xong xuôi hắn mới có thể chú tâm vào giải quyết chuyện của Chủ Thần.
Lúc đó Long Thiên về nhà, móc Chủ Thần ở trong chăn ra, Chủ Thần biết không trốn được, bèn biến lại về hình người, tha thiết nhìn Long Thiên.
Long Thiên nghĩ một chốc, nói: "Tôi không làm khó anh, nếu anh đói, tôi sẽ cho anh ăn."
Chủ Thần vẫn cứ nhìn hắn, trong đôi mắt phản chiếu lại ánh đèn, thoạt nhìn sáng lấp lánh, Chủ Thần đột nhiên nói: "Anh thích em, từ lần đầu thấy em rồi, xin hãy giao du với anh!"
Lời còn chưa nói xong, mặt Chủ Thần đã đỏ tưng bừng, ánh mắt cũng mông lung, thoạt nhìn lại sắp biến về thành bóng.
Tác giả có lời muốn nói:
H của chương này như sau:
Long Thiên đẩy Chủ Thần lên giường, hôn.
Chủ Thần:: =口= Em muốn làm gì, em đừng tới đây!
Long Thiên cởi quần áo.
Chủ Thần: Yamete, đừng mà!!! Sao anh lại có cảm giác chứ!!! QAQ
Long Thiên hôn Chủ Thần, ngồi lên.
Chủ Thần: =口=!!
Long Thiên: Động đi.
Máy đóng cọc Chủ Thần.
Long Thiên (mệt mỏi): Chẳng phải anh không muốn sao?
Chủ Thần: Thêm lần nữa có được hay không? QAQ
Chủ Thần vô cùng mờ mịt: "Quyền truy cập vào tôi cũng có thể cho người khác được sao?"
"Xem ra anh chẳng nhớ gì cả." Long Thiên hỏi: "Anh có lưu lại lí do bị phân giải không?"
Chủ Thần rúc về sau, hắn cảm thấy người trước mắt này nói chuyện hết sức bình tĩnh, mà không hiểu sao hắn cứ có cảm giác chột dạ.
Quan trọng là, sau khi hắn bị phân giải rồi thì hoàn toàn không hiểu phần chột dạ này từ đâu mà ra.
Không cần Chủ Thần trả lời, Long Thiên nhìn phản ứng của hắn cũng đủ biết hắn không lưu lại.
Không chỉ không lưu, ngay cả chuyện trước đây, hắn cũng xóa sạch.
"Anh bị phân giải, mà bây giờ anh nói chuyện được, còn biết tự bảo vệ, cũng biết chỗ này có phần lưu trữ." Long Thiên nói, "Cho nên chỉ là hệ thống reset, khởi động hệ điều hành một lần nữa, dữ liệu nền vẫn chưa bị xóa sạch?"
Chủ Thần nghĩ một chốc, gật đầu: "Hẳn là vậy rồi."
Vậy tại sao xóa cả sự tồn tại của tôi...
Long Thiên duỗi tay về phía Chủ Thần, Chủ Thần không hiểu gì nhìn hắn.
... Chủ Thần bây giờ, chỉ là hành động theo chương trình, tất cả "thường thức" đều có được từ dữ liệu nền, cho nên hoàn toàn không có kí ức.
Điều này cũng đã hoàn toàn khẳng định, Chủ Thần là một hệ thống, là một tồn tại như máy tính, chủ thể không phải là người.
Hệ thống... Sẽ có tình cảm chứ? Kéo Chủ Thần qua hôn một cái, Long Thiên nhỏ giọng nói: "Chờ tôi về."
Dưới ánh đèn mờ mờ, Long Thiên đứng dậy, hình như không gian vừa vặn vẹo một chút, Long Thiên đã chẳng thấy tăm hơi.
Trong phòng yên tĩnh lại, Chủ Thần cảm thấy chỗ vừa bị Long Thiên hôn qua nóng bỏng lên, cả mặt như đang bị thiêu, có lẽ là thấy nhiệt độ này không tốt cho CPU lắm, nên Chủ Thần dựa vào gối, biến thành một quả bóng, nhưng quả bóng kia tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, Chủ Thần bèn tự lừa mình dối người bằng cách chui vào trong chăn, tự nhủ chẳng ai thấy mình đâu.
Long Thiên nhìn sự vật cũng không phải dùng mắt, hắn lại còn đặc biệt chú ý Chủ Thần, cho nên dù người không ở đây, tinh thần lực vẫn biết hết tất cả.
Lúc này Long Thiên đang đứng trên nóc của một khu nhà ở cũ kĩ, cúi đầu nhìn vào một căn phòng còn sáng đèn của tòa nhà đối diện.
Bên trong là người giúp kẻ chủ mưu của "Trò chơi tự sát", Long Thiên định giải quyết bên này xong, rồi mới đi giải quyết vấn đề của Chủ Thần, mà khi thấy phản ứng của Chủ Thần, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng mềm mại một chút.
Phần lưu trữ mà Chủ Thần nói, sẽ là cái gì?
Chủ Thần không có kí ức này, liệu có phải đó là cơ hội cho hắn...
Trong khu nhà rách nát.
Dù đêm đã khuya, nhưng những kẻ ở đây không hề buồn ngủ chút nào.
Tivi trong phòng khách đang chiếu quảng cáo đêm, có ba người đàn ông ngồi trên ghế salon.
Một người âm trầm ngồi đó, một người sốt sắng nhìn điện thoại, một người đang hết sức bình tĩnh chơi game mobile.
"Là do mày có ý xấu trước." Người đàn ông âm trầm nói vậy, "Trương Đại Huy là thằng rác rưởi, lần này thì hay rồi, kéo cả chúng ta vào."
"Chưa tra được chúng ta." Người chơi game còn nói chêm được một câu.
"Chuyện sớm hay muộn mà thôi!" Người đàn ông nôn nóng nói.
"Anh Trịnh," người đàn ông chơi game cuối cùng cũng đánh xong một trận, nghiêng đầu nói, "Mệnh lệnh tất cả đều do Trương Đại Huy đưa ra, chúng ta nói có được mấy câu, không liên quan đến chúng ta, không tra được, hơn nữa hàng kia.... Đều đã cho người xử lí sạch."
Người đàn ông được gọi là anh Trịnh cuối cùng cũng thả lỏng được chút, mà hắn vẫn cứ cau mày: "Sau này có những chuyện như thế này, chưa được sự cho phép của tôi thì đừng có làm, đụng vào đâu không đụng, cứ nhất định phải đụng vào lũ trẻ con? Không biết trẻ con là đám được quan tâm nhất hay sao?"
"Tôi biết rồi." Nam chơi game không để ý nữa, bắt đầu ván mới.
Trong phòng không còn ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng quảng cáo lẫn với tiếng game, lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
"Ai vậy?" Anh Trịnh sốt sắng, nửa đêm gõ cửa, phân nửa là có chuyện không tốt.
"Các người có đi ngủ hay không!" Bên ngoài truyền đến tiếng của một người đàn ông, "Mở tivi to thế, ầm chết thôi, mở bé đi!"
"Biết rồi, tắt ngay đây." Anh Trịnh trả lời, hắn không ra mở cửa, mà tắt tivi luôn.
Cách âm của tòa nhà rách nát này cực kém, hàng xóm qua gào cũng là bình thường, anh Trịnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải cảnh sát là được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, xem ra hàng xóm đã đi rồi.
Người ngồi cạnh anh Trịnh vẫn cứ sốt sắng như trước: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng có người lần được..."
"Quả thật là có người tìm đến đấy." Giọng nói này không truyền đến từ cửa, mà truyền đến từ ngoài ban công.
Không biết từ lúc nào, trên ban công đã có một người đứng, ba người bọn họ ở phòng khách, cửa ban công thì mở, nhưng không một ai biết người này lên trên bằng cách nào.
"Mày!"
"Mày là ai?"
Long Thiên chậm rãi đi từ ban công vào, chậm rãi nói: "Tôi đến xử lí chút chuyện, xử lí xong sẽ về đi ngủ, quấy rầy."
Ba người đều đứng lên, hai người lấy đao ra, mà anh Trịnh, lại lấy một khẩu súng.
Long Thiên cười khẽ.
Nửa đêm cùng ngày, lực lượng cảnh sát nhận được một tin báo án, nói là đã tìm được kẻ sau màn sự kiện "Học sinh cấp hai tự sát", lực lượng cảnh sát được điều động ngay lập tức, đến nơi thì phát hiện có ba kẻ bị trói ở đó, chứng cứ để hết trong phòng khách, có cả một phần danh sách thành viên trong tổ chức, người báo án lại chính là kẻ tình nghi.
Ba người bị đánh rất thảm, bị người uy hiếp mới run lập cập báo cảnh.
Nhưng hôm sau báo cáo thương tật ra lại thấy những vết thương kia không đủ nặng để khởi tố hình sự, người đánh như đã tính toán cẩn thẩn, mỗi một vết thương đều vừa hay đạt giới hạn, không bước qua mốc hình sự.
"Vô cùng tinh xảo! Hả hê lòng người! Đây là hiệp khách vô danh thời hiện đại?" Đây là đánh giá của vị cảnh sát sau khi nhận được báo cáo.
Nhưng Long Thiên chẳng quan tâm chuyện đó, đối với hắn mà nói tất cả mọi chuyện đều chẳng còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn giải quyết chuyện ở thế giới này nhanh nhất có thể, xong xuôi hắn mới có thể chú tâm vào giải quyết chuyện của Chủ Thần.
Lúc đó Long Thiên về nhà, móc Chủ Thần ở trong chăn ra, Chủ Thần biết không trốn được, bèn biến lại về hình người, tha thiết nhìn Long Thiên.
Long Thiên nghĩ một chốc, nói: "Tôi không làm khó anh, nếu anh đói, tôi sẽ cho anh ăn."
Chủ Thần vẫn cứ nhìn hắn, trong đôi mắt phản chiếu lại ánh đèn, thoạt nhìn sáng lấp lánh, Chủ Thần đột nhiên nói: "Anh thích em, từ lần đầu thấy em rồi, xin hãy giao du với anh!"
Lời còn chưa nói xong, mặt Chủ Thần đã đỏ tưng bừng, ánh mắt cũng mông lung, thoạt nhìn lại sắp biến về thành bóng.
Tác giả có lời muốn nói:
H của chương này như sau:
Long Thiên đẩy Chủ Thần lên giường, hôn.
Chủ Thần:: =口= Em muốn làm gì, em đừng tới đây!
Long Thiên cởi quần áo.
Chủ Thần: Yamete, đừng mà!!! Sao anh lại có cảm giác chứ!!! QAQ
Long Thiên hôn Chủ Thần, ngồi lên.
Chủ Thần: =口=!!
Long Thiên: Động đi.
Máy đóng cọc Chủ Thần.
Long Thiên (mệt mỏi): Chẳng phải anh không muốn sao?
Chủ Thần: Thêm lần nữa có được hay không? QAQ
Danh sách chương