“Khương nương tử, mau vào phòng ngồi đi” Hứa lão thái ít khi nhìn thấy Khương Niệm ra ngoài, chỉ từ rất xa nhìn thấy vài lần, hiện tại nhìn thấy mẹ con Khương nương tử đều trắng nõn xinh đẹp như vậy, tức thì cảm thấy sân nhỏ lộn xộn này không xứng với hai người, trên gương mặt có chút xấu hổ: “Trong nhà có chút bừa bộn, để Khương nương tử chê cười rồi.”

Khương Niệm đi vào trong sân thì dừng lại, nói thẳng vào vấn đề: “Hứa đại nương, ngài đừng khách khí như vậy, ta lại đây là muốn nhờ Hứa đại gia giúp ta chặt một ít cây trúc”

Hứa đại nương hỏi: “Chỉ cần chặt là được sao? Muốn chặt bao nhiêu?”

“Khoảng một trăm căn, yêu cầu xử lý đơn giản một chút.” Khương Niệm nói: “Hứa đại gia không có ở nhà sao?”

“Ông ấy đang đào giun ở phòng sau, ta đi gọi ông ấy vào ngay.” Hứa đại nương nói rồi chạy đến phòng sau.

Chờ Hứa đại nương rời đi, Khương Niệm cúi đầu phát hiện Đậu Giá và Tiểu Ngư đã xúm lại nói chuyện phiếm với nhau.

Tiểu Ngư hâm mộ nhìn bộ xiêm y sạch sẽ trên người Đậu Giá: “Muội muội, quần áo của muội thật đẹp, không có một mụn vá nào cả, còn có bông hoa nữa.”

Đậu Giá kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Mẹ ta làm cho ta đó.”

Tiểu Ngư lại nhìn đôi giày thêu hoa của Đậu Giá: “Trên giày của muội cũng có bông hoa”

Đậu Giá vô cùng kiêu ngạo ừ một tiếng: “Mẹ ta mua cho ta”

Tiểu Ngư hâm mộ nói: “Mẹ muội thật tốt với muội”

Đậu Giá tán đồng gật đầu: “Mẹ ta rất tốt với ta”

“Mẹ ta mua bánh bao thịt cho ta, còn mua kẹo cho ta ăn, tỷ đã ăn kẹo lần nào chưa?” Đậu Giá nói rối lấy một viên kẹo trong túi tiền ra: “Tỷ xem, đây là kẹo mẹ ta mua cho ta.”

Tiểu Ngư ồ lên một tiếng, đôi mắt sáng rực, liếm môi nói: “Có ngon không?”

Đậu Giá nói: “Rất ngon.”



Tiểu Ngư nhìn mà nuốt nước miếng: “Muội có thể cho ta liếm một chút không?”

“Không được.” Đậu Giá bỏ kẹo vào trong miệng: “Đây là mẹ ta mua cho ta, tỷ bảo mẹ tỷ mua cho tỷ đi”

Trong đáy lòng Tiểu Ngư có chút khó chịu: “Bà nội của ta cũng mua kẹo, nhưng chỉ cho mấy ca ca và đệ đệ của ta ăn, không có cho ta.”

Đậu Giá còn nhỏ tuổi, không hiểu nguyên nhân trong này, chỉ nghĩ là bà nội không mua thì nói mẹ đi mua là được: “Tỷ bảo mẹ tỷ đi mua là được.”

Tiểu Ngư liếm môi: “Mẹ ta không có tiền.”

“Mẹ ta cũng không có tiền” Đậu Giá suy nghĩ một chút rồi tổng kết ra một câu: “Mẹ của chúng ta thật đáng thương.”

“.....” Khương Niệm cạn lời: Khuê nữ à, con nhìn nơi nào mà cảm thấy mẹ của con đáng thương? Lý Tú Nga dỗ dành hài tử xong, đi ra ngoài một lần nữa, vừa lúc nghe được hai câu nói này của bọn nhỏ, trên mặt tràn đầy xấu hổ: “Tiểu Ngư, mau vào phòng trông đệ đệ của con.”

Tiểu ngư không muốn đi vào, nhưng lại sợ bị bà nội mắng, chỉ có thể lưu luyến bước từng bước đi vào trong phòng: “Muội muội, muội có muốn đi xem đệ đệ của ta không.”

Đậu Giá lắc đầu, cô bé không hề thích đồ mít ước khóc đến chảy đầy nước mũi kia.

Lý Tú Nga cười xin lỗi với Khương Niệm: “Khương nương tử, để cô chê cười rồi.”

Khương Niệm lắc đầu nói không có.

Lý Tú Nga này là một người mẹ không tệ, chỉ là Hứa lão thái có chút trọng nam khinh nữ, nhưng mà thời đại này chính là như thế, Khương Niệm đã có dự đoán từ trước.

Rất nhanh, Hứa lão thái đã kêu Hứa đại gia trở về, mấy người thống nhất kích cỡ lớn nhỏ của cây trúc, cũng nói rõ một ngày năm văn tiền công, sau đó nàng về nhà chờ cây trúc được đưa đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện