Trong mắt Vĩnh An Đế tựa hồ bốc lên một ngọn lửa, ông tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, giọng nói cũng có chút rung rung: "A Sâm, trẫm nhớ tới tháng năm sinh của ngươi?"

Ánh mắt Phó Dư Sâm nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay, đang lo lắng có nên thửmột hớp biểu hiện hiếu cảm thiên hạ của mình hay không, nghe lời nói của Vĩnh An Đế, hắn không khỏi giật mình, lập tức tâm sinh cảnh giác.

hắn nhìn Vĩnh An Đế, dừng một chút, sau đó "Vâng" một tiếng.

Ánh mắt Vĩnh An Đế tỏa sáng: " Mười ba tháng năm?"

Phó Dư Sâm có chút không tình nguyện gật đầu.

Vĩnh An Đế nhắm mắt lại, ở trong lòng nhanh chóng tính toán, cuối cùng phát hiện vẫnkhông thể xác định, đành phải suy sụp thở dài.

Phó Dư Sâm nhớ tới mình sai người tra việc làm năm đó, trong lòng từng đợt ghê tởm, khó được không giả trang, nhíu mi nói: "Người đứng lên uống thuốc đi!"

Vĩnh An Đế mệt mỏi đứng dậy nhận chén thuốc, cầm chén một hơi cạn sạch.

Phó Dư Sâm nhận bát không, đặt trên bàn.

Vĩnh An Đế nhìn Phó Dư Sâm, trong lòng nghĩ ma ma đẻ Nguyên thị của Phó Dư Sâm rốt cuộc bây giờ ở nơi nào.

Đúng lúc này, tiểu thái giám bước vào bẩm báo: "Quan gia, Kỳ Ngọc Điện Đổng quý phi cầu kiến."

Phó Dư Sâm nghe vậy đứng dậy cáo từ.

Vĩnh An Đế có chút mỏi mệt, khàn giọng nói: "Cho nàng vào đi!" Ông không đến hậu cung đã thật lâu, cho dù Đổng quý phi sủng ái nhất cũng khó nhìn thấy mặt ông.

Ông nhìn Phó Dư Sâm liếc mắt một cái, nói: "Ngươi đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương hôm nay đi!"

Phó Dư Sâm nhíu mi nhìn ông, xoay người lại nói câu: "Chú ý ngự thể đi!"

Vĩnh An Đế: "..." Chú ý ngự thể? Trẫm bệnh thành như vậy còn có thể làm cái gì! Phó Dư Sâm ra khỏi Sùng Chính Điện, ở cửa ngoài vườn gặp Đổng quý phi khoác áo choàng đỏ thẫm thêu phượng đoạn lông chim.

Đỏ thẫm màu là ăn mặc chính thất, Đổng quý phi dám mặc như thế, xem ra là chí ở ngôi vị hoàng hậu rồi.

Đổng quý phi thấy Phó Dư Sâm liền dừng bước chân, liền đối với hắn yêu kiều cười.

Nàng biết tin Thanh thân vương bồi Vĩnh An Đế ở Sùng Chính Điện nên đặc biệt mặc trong ngoài toàn màu đỏ đến đây.

Đổng quý phi cảm thấy nếu bản thân giúp Thanh thân vương cưới Từ thị xuất thân thấp hèn làm vương phi, vậy Phó Dư Sâm nên báo đáp nàng, trợ nàng lên làm hoàng hậu.

Phó Dư Sâm làm bộ làm lễ, mặt không chút thay đổi rời đi.

Khi đến hẻm nhỏ, Thính Vũ lặng lẽ bẩm báo nói: "anh Lượng nói Quý phi nương nương muốn làm hoàng hậu."

Phó Dư Sâm khẽ cười: "Ngươi nhắn với anh Lượng, nói "Nếu không có hoàng hậu, vậy nàng chính là hoàng hậu"." Đổng quý phi muốn làm hoàng hậu, vậy sẽ giết Thư hoàng hậu bị giam cầm làm đầu danh trạng!

hắn và Đổng quý phi vẫn hỗ trợ cùng có lợi, Phó Dư Sâm không ngại nâng đỡ Đổng quý phi làm hoàng hậu, điều kiện đầu tiên là Đổng quý phi phải trả giá và đổi từ bên trong.

Sai khi dùng xong cơm trưa lại nói chuyện thêm một chút, Từ Xán Xán tự mình tiễn ba vị cô và sáu vị tỷ tỷ.

Duyên Ân Hầu phu nhân nắm tay nàng, thân thiết vừa đi vừa nói chuyện, đi tới ngoài cửa nội viện.

Từ Xán Xán đứng ở đó, cười khanh khách nghe các cô nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn mặt thối của sáu vị tỷ tỷ, tâm tình cực kỳ sảng khoái.

Hàn Thủy thân mặc quân trang đứng ở bên phải đại môn nội viện, lẳng lặng nhìn Duyên Ân Hầu phu nhân còn đang nói chuyện với Từ Xán Xán.

Mặt nàng trắng noãn trong suốt, đại khái vì vừa uống rượu, trên mặt hiện ra màu sắc như hoa tường vi, khuyên tai hình giọt lệ hồng bảo thạch theo động tác của nàng lung lắc, xinh đẹp đến nỗi như giấc mơ hoa lệ.

Hàn Thủy cảm thấy yết hầu hơi khô.

hắn rũ mắt xuống không nhìn nữa, ý đồ dập tắt ý niệm không đúng với Từ Xán Xán trong đầu mình, nhưng Từ Xán Xán gần trong gang tấc, gần đến Hàn Thủy có thể ngửi được hương thơm hoa hồng trên người nàng, làm tim hắn đập nhanh hơn, một loại cảm tình làm hắn thống khổ lại làm hắn cực độ vui thích như cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Từ Xán Xán, làm hắn thống khổ lại thích như mật.

Hàn Thủy hít một hơi, giương mắt nhìn qua, lại phát hiện Từ Xán Xán vừa vặn đangnhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Từ Xán Xán mỉm cười nháy mắt với hắn, tiếp theo đem lực chú ý chuyển tới trên người Duyên Ân Hầu phu nhân.

Hàn Thủy chậm rãi chuyển động thân thể, sau đó đi vào phòng trị sự —— mặt hắn đỏ bừng, phải che dấu!

Đến giờ Từ Xán Xán ngủ trưa, vừa mới rửa mặt, đang bưng một ly mao tiêm chậm rãi nhấm nháp, Hồ ma ma liền báo lại: "Ngoại gia đại phu nhân và đại thiếu phu nhân đãtới!"

Nghe nói chính là Từ Hàn thị và Thôi thị, Từ Nghi Liên không tới, Từ Xán Xán nhân tiệnnói: "Mời vào đi!"

Nàng vẫn ngồi trên tháp cẩm thưởng thức trà, đợi bên ngoài truyền đến giọng thông báo của Hôi Tuệ thế này mới đứng dậy nghênh đón.

Từ Hàn thị những ngày này vì Từ Nghi Liên mà gầy rất nhiều, nhìn có chút tiều tụy; Thôi thị giống như béo hơn, mặt càng thêm tròn, mượt mà mà sáng bóng, nhìn rất có hào quang mẫu tính.

Hai mẹ chồng nàng dâu này vừa vào lập tức hành lễ với Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán sợ Thôi thị hành lễ không tiện, vội ngăn cản: "Toàn người nhà, không cần đa lễ!"

Hàn huyên xong, Từ Hàn thị và Từ Xán Xán ngồi trên tháp cẩm, Thôi thị vốn dĩ muốn đứng hầu hạ bà bà, Từ Xán Xán thấy nhíu mi nói: "Đại tẩu, ngươi không vì chính mình, cũng phải lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng, bụng lớn như vậy, sao có thể đứng lâu?"

Từ Hàn thị vội cười nói: "Thôi thị lại đây ngồi đi!"

Thôi thị thấy bà bà lên tiếng, thế này mới nghiêng người xuống phía bên trái.

Từ Xán Xán nhìn nàng liếc mắt một cái, nhân tiện nói: "Đại tẩu, lại đây ngồi bên cạnh ta đi!"

Thôi thị thấy vương phi mở miệng, vội mỉm cười đi qua ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán.

Tháp cẩm ở nhà chính là nơi Từ Xán Xán xử lý gia vụ và nghỉ ngơi hằng ngày, vì nàng thường ngồi, cho nên Chu Nhan sai người trải một lớp dày gấm màu xanh và nhung lông vịt, ngồi xuống cực kỳ thoải mái.

Thôi thị ngồi xuống mới cảm thấy thoải mái, nhìn Từ Xán Xán: "Vương phi, nó được làm từ gì vậy, sao lại thoải mái như vậy!"

Từ Xán Xán cười: "Là Chu Nhan các nàng làm, bên trong hình như bỏ nhung lông vịt!"

Thôi thị vừa nghe, cảm thấy quá trình làm ra rất phiền toái, nên không hỏi thêm nữa.

Từ Hàn thị thấy con dâu và Từ Xán Xán nói được mấy câu, lập tức bắt chuyện, cườinói: "Thiếp thân có mấy lời muốn nói với vương phi!"

Từ Xán Xán liếc mắt nàng một cái, nháy mắt ra hiệu Chu Nhan.

Chu Nhan hầu hạ nàng đã được một thời gian, lập tức hiểu ý Từ Xán Xán, lén lút ra hiệu, nha hoàn ma ma hầu hạ trong phòng lập tức theo nàng nối đuôi nhau rời khỏi.

Chờ trong phòng chỉ còn lại Từ Xán Xán, Thôi thị và Từ Hàn thị, thế này bà ta mới mở miệng nói: "Xán Xán, đại bá ngươi bảo ta hỏi ngươi một chuyện!" Gần đây, Từ Đình Hòa căn bản gặp không Phó Dư Sâm, đành phải nhờ bà hỏi thăm Từ Xán Xán.

Trong lòng Từ Xán Xán hạ quyết tâm, không nên nói nhất định không nói, này mới mở miệng nói: "Chuyện gì?"

Từ Hàn thị nghiêng người về phía mép bàn, hạ giọng nói: " Vì sao Thanh thân vương từ chối sắc phong Hoàng thái tử?"

Từ Xán Xán: "... Ta cũng không biết!" Nàng thật không biết. Ngày ấy, Thính Vũ nóiPhó Dư Sâm thành Hoàng thái tử, nhưng khi Phó Dư Sâm trở về lại không nói đến chuyện đó, nàng thấy hắn không muốn nói nên cũng không cố hỏi.

Từ Hàn thị thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, nhất thời có chút chỉ tiếc rèn sắt khôngthành thép, nhân tiện nói: "Nếu không ngươi đi hỏi hỏi cháu rể —— "

Thôi thị thấy bà bà lại dám trước mặt Thân vương phi không biết chừng mực, vội ho khan một tiếng, ý muốn ngăn cản Từ Hàn thị nói ra lời ngu xuẩn.

Từ Xán Xán vẫn hiểu ý của Từ Hàn thị.

Nàng liếc Từ Hàn thị một cái, sau đó bưng lên bát trà sứ trắng hoa cỏ bốn mùa, dùng nắp nhẹ nhàng gạt đi lớp bọt nổi lên trên mặt nước, lại không nói gì cả.

Trong phòng nhất thời cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ Tây Dương báo giờ "Ca ca ca ca".

Vì Từ Hàn thị quá sốt ruột trượng phu, một lòng mưu tính cho trượng phu, dưới cơn xúc động nói ra lời không nên nói, sau khi nói xong cũng cảm thấy hối hận, nhất thời xấu hổ nói không nên lời, đành phải im lặng.

Thôi thị nhìn bà bà luôn luôn khôn khéo, trong lòng cảm thấy bà bà hôm nay có chút ngu xuẩn —— cho dù Từ nhị cô nương lúc trước dựa vào Từ phủ mới có thể bay lên cành đầu biến thành Phượng Hoàng, nhưng hôm nay nhị cô nương là Thân vương phi cao quý, thiếu chút nữa sẽ làm hoàng thái tử phi, thân phận địa vị đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ có công công, bà bà và tiểu cô Từ Nghi Liên ở trước mặt Thanh thân vương phi, vẫn xem nàng là cô nương Từ gia chi thứ hai!

Bọn họ ngu xuẩn cũng không tự biết, còn cảm thấy bản thân rất khôn khéo, rất lợi hại, khờ dại đến buồn cười!

Thôi thị cười nói: "Nhị muội muội là Thanh thân vương phi, tất nhiên tận tâm tận lực quản lý gia vụ trong nội viện cho vương gia, sao lại biết chuyện bên ngoài của nam nhân chứ?!"

Vừa cười nhìn Từ Xán Xán: "Nghe nói mười sáu tháng mười là sinh nhật của vương phi, thiếp thân đã sớm chọn lễ vật cho vương phi ngài rồi đó!"

Từ Xán Xán nghe Thôi thị nói, phối hợp cười với nàng nói: " Duyên Ân Hầu phu nhân giúp ta xử lý yến hội sinh nhật, địa điểm ngay tại phủ Thanh thân vương, đến lúc đó tasẽ đưa thiếp mời cho tẩu tử, tẩu tử nhất định phải đến đó!"

Từ Hàn thị ngượng ngùng ngồi trong chốc lát, lúc này xen miệng nói: "Đến lúc đó ta cũng đến đó cung chúc sinh nhật vương phi!"

Từ Xán Xán cười nói: "Tốt lắm, đến lúc đó ta sai người đưa hai thiếp mời, đại nương và đại tẩu cùng nhau đến đi!" Nàng cố ý bỏ qua Từ lão thái thái và Từ Nghi Liên, miễn cho hai người kia đến làm nàng mất hứng.

Từ Hàn thị nghe vậy, gượng cười nói: "Tất nhiên rồi!" Xem ra mấy ngày trước đây, Nghi Liên náo động làm Từ Xán Xán tức giận. Làm sao sửa chữa đây? Lão gia thật vất vả nâng đỡ nàng lên, cũng không thể vì Nghi Liên mà chặt đứt tình cảm lẫn nhau!

Thôi thị cảm thấy Từ Xán Xán có thể nói như vậy, quả thực rất hợp tính tình nàng —— Từ lão thái thái càng già càng lẩm cẩm càng hoa mắt ù tai càng ích kỷ, từ khi Từ Nghi Liên sẩy thai thì tính tình trở nên cổ quái nói chuyện khó nghe, hai người kia vẫnkhông nên đến để tránh làm mất mặt!

Nàng cười nói: "Vương phi, thiếp thân đến lúc đó cần phải cho người một niềm vui bất ngờ!" thật niềm vui bất ngờ, là danh môn Biện Kinh Thôi thị nhiều năm qua một vật bí mật truyền xuống.

Thôi thị là người cẩn thận, không dễ nói mạnh miệng, Từ Xán Xán thấy Thôi thị nóikhẳng định như vậy, không khỏi cũng hiếu kỳ.

Phó Dư Sâm trở lại Trúc Thanh viện, nghe Phó Dương nói Từ Xán Xán đang chiêu đãi nữ khách nên đi ngoại viện thư phòng.

Vào thư phòng, chuyện thứ nhất hắn làm là sai Quan Tuyết gọi Phó Quế vào đây.

Phó Quế đang ở Thanh thân vương phủ nhìn người thu thập bố trí, nghe vương gia gọihắn, lập tức đi theo Quan Tuyết cưỡi ngựa chạy như bay trở về Quốc Công phủ.

Phó Dư Sâm đang bưng một ly nước ấm uống với viên thuốc nhạc phụ vừa cho hắn, gặp Phó Quế bước vào, lúc này nuốt thuốc xuống, sau đó bảo Thính Vũ và Quan tuyết: "Canh giữ ở bên ngoài, không cho người khác đến gần!"

Chờ trong thư phòng chỉ còn lại bản thân và Phó Quế, Phó Dư Sâm thế này mới thấp giọng hỏi nói: "hiện nay ai đang canh giữ Nguyên thị ở Ngạc Châu?" Trước kia, hắnphái Phó Quế dẫn người đi Ngạc Châu xem Nguyên thị, bởi vậy kêu Phó Quế tới hỏi.

Phó Quế vội nói: "Nay Phó Phong ở Ngạc Châu canh giữ Nguyên thị." Phó Phong là người nghiêm cẩn làm việc phụ trách, lúc hắn nhận lệnh trở về mới để Phó Phong ở lại trông coi Nguyên thị.

Phó Dư Sâm thế này mới yên lòng.

hắn nhìn cây phong lan trên giá để hoa, trong lòng bỗng nhiên có một ý tưởng —— giết Nguyên thị!

Phó Dư Sâm muốn làm người đứng đầu thiên hạ, nhưng dạng mẫu thân này, thân thế như vậy chỉ trở thành chỗ bẩn của hắn, để đối thủ thừa cơ lợi dụng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện