Hôm nay, Phó Dư Sâm có chút phấn khởi, làm một lại thêm một lần, phía dưới Từ Xán Xán bị cọ sát đến nỗi sưng lên, giãy dụa muốn thoát ra, miệng đau đớn cầu xin, chỉ tiếc vì động tác có quy luật của Phó Dư Sâm, giọng của nàng cũng trở nên rất có tiết tấu: "Lại... Cũng không phải vì... Vì sinh... Sinh đứa nhỏ... Chàng như vậy... Như vậy bán... Bán mạng làm gì chứ..."

Sau một lúc thì mọi chuyện cũng xong.

Trong lòng Phó Dư Sâm có việc, nhắm mắt lại rồi lại lập tức ngồi dậy.

hắn vọt vào tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ngoài gặp người —— Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì Lý Chính chắc là đang ngồi đợi hắn trong thư phòng!

Từ Xán Xán ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn mới tỉnh.

Người nàng giống như bị Phó Dư Sâm tháo ra rồi lại lắp vào, chỗ nào cũng đau, nhất là phía dưới, hình như bị sưng lên rồi.

Từ Xán Xán đành phải bảo Bích Vân và Chu Nhan đỡ vào phòng tắm, ngâm nước bạc hà nóng.

Trong hương bạc hà thơm ngát, Từ Xán Xán tựa vào vách bồn tắm, thở ra một hơi thậtdài, trong lòng cảm thán: Phó Dư Sâm mỹ thiếu niên này, bình thường lạnh như băng, chỉ có ở trên giường hắn mới hóa thân thành thiếu niên nhiệt huyết thôi!

Sau khi tắm rửa, nàng ngồi ngay ngắn ở trước gương trang điểm, theo thói quen để Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ ăn diện.

Từ Xán Xán cảm thấy trang phục xinh đẹp, tâm tình của mình cũng tốt, cho nên ở phương diện này chưa bao giờ sợ phiền phức.

Hôm nay thời tiết hơi nóng, nên Chu Nhan và Bích Vân chuẩn bị cho nàng trang phục thanh thanh thoải mái.

Từ Xán Xán mới vừa ngồi vào chỗ của mình trên tháp cẩm, Đổng ma ma liền bước vào bẩm báo.

Bà uốn gối hành lễ, ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, phát hiện hôm nay vương phi ăn diện rất thanh nhã —— ngay cả tóc mái cũng không xả xuống, búi lên toàn bộ, dùng kẹp lục bảo thạch búi thành một búi tóc tròn, tai đeo khuyên tai lục bảo thạch trong suốt; vì da thịt trắng nõn mặt mày như họa, nên không bôi phấn vẽ lông mày, chỉ tô một ít hương cao màu hồng lên môi; mặc áo trắng thêu lá trúc, lộ ra áo ngực xanh nhạt bên trong, phía dưới mặc váy xanh nhạt mã mặt, nhìn thật sự là nhẹ nhàng khoan khoái lại lịch sự tao nhã!

Đổng ma ma khen ngợi nói: "Vương phi thật lịch sự tao nhã!"

Từ Xán Xán không khỏi nở nụ cười: "Ma ma quá khen!"

Đổng ma ma đang muốn nói thêm vài câu, nghĩ lại nghĩ, vội hỏi: "Bẩm vương phi, Phó Liễu phụng mệnh của vương gia đến đây, đang đợi ngoài phòng trực!"

Từ Xán Xán vội nói: "Cho hắn vào đi!"

Nàng nhìn Bích Vân: "Bích Vân, ngươi đi đông sương phòng sửa sang sách của ta lạiđi, xếp vào trong hòm sách! Ngày mai chúng ta phải rời khỏi Lương Châu!" Nàng muốn hỏi Phó Liễu vấn đề nhạy cảm, trước bảo Bích Vân đi, bằng không vạn nhất Phó Liễu từ chối tại chỗ, Bích Vân chẳng phải tiến thoái lưỡng nan* sao? * tiến thoái lưỡng nan: rơi vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.

Lòng Bích Vân có nghi hoặc nhưng vẫn đáp "Vâng", hoài nghi lui xuống.

Thấy nàng ra ngoài, Từ Xán Xán thế này mới nói: "Chu Nhan ở lại, những người khác lui ra hết đi!"

Chu Nhan đoán được vương phi muốn hỏi Phó Liễu cái gì, trong lòng không khỏi có chút lo lắng —— Lòng Phó Liễu xưa nay lớn, sợ sẽ không coi trọng Bích Vân.

Hạt Y vén rèm trúc lên, Phó Liễu cúi đầu bước vào.

Lúc hắn bước vào thì nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy hôm nay vương phi thậtthanh lịch lại xinh đẹp, lại lập tức cúi đầu, kính cẩn hành lễ: "Nô tài tham kiến vương phi!"

Từ Xán Xán tò mò nhìn Phó Liễu.

Trong tất cả những gã sai vặt của Phó Dư Sâm, Phó Liễu lăn lộn xem như không tệ, từ Bách phu trưởng lên Vạn phu trưởng, sau đó lại được đề bạt làm phó tướng, bây giờ lại thành tổng binh Lương Châu bá chủ một phương, vậy hắn có chỗ nào không giống người bình thường chứ?!

Nhưng Phó Liễu vẫn gầy nhỏ , mắt một mí dài nhỏ, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi, rũ mắt xuống, ai cũng không nhìn thấu tâm sự của hắn.

Trong lòng Từ Xán Xán thở dài một hơi, cảm thấy sự tình khó làm, nhưng nghĩ đến tình cảm của Bích Vân, nàng đành phải cố gắng hết sức.

Sau khi ho nhẹ một tiếng, Từ Xán Xán mở miệng: "Phó Liễu, ta nghe mẫu thân ngươinói, ngươi vẫn chưa đính ước?"

Phó Liễu cũng không ngẩng đầu lên, kính cẩn hành lễ, trầm giọng nói: "Bẩm vương phi, lãnh thổ của Đại Lương vẫn chưa thống nhất, nô tài không dám suy nghĩ đến tư tình!"

Từ Xán Xán: "... Vương gia các ngươi không phải đã thành thân rồi sao?"

Phó Liễu lại hành lễ: " Lãnh thổ của Đại Lương vẫn chưa thống nhất, nô tài không dám suy nghĩ đến tư tình!"

Từ Xán Xán thở dài, nói: "Phó Liễu, ngươi nên trước thành thân rồi sớm sinh một tôn tử béo mập cho mẫu thân ngươi ôm chứ?"

Phó Liễu vẫn kính cẩn như trước: "Bẩm vương phi, có đệ đệ của nô tài Phó Xuân!"

Từ Xán Xán: "..." Thằng nhãi con Phó Xuân kia mới mấy tuổi! Nếu không phải Phó Xuân nhỏ, Phó Dư Sâm cũng sẽ không phái hắn và thì Hoa cùng chạy việc cho ta!

Thấy Phó Liễu khó chơi, Từ Xán Xán đành phải nói: "Ngươi lui ra đi!"

Bích Vân thu dọn sách cho vương phi xong trở về phục mệnh, phát hiện thái độ vương phi đối với mình có chút, không, là đặc biệt kỳ quái, dịu dàng đến nỗi nịnh nọt!

Tuy nàng ngay thẳng nhưng cũng không phải người có tâm nhãn, mặt không thay đổi quan sát. Khi thấy vương phi thế nhưng bưng một đĩa điểm tâm tinh xảo đến muốn đút cho mình ăn, Bích Vân rốt cục hiểu ra, nhìn Từ Xán Xán nói: "Vương phi, Phó Liễu có phải từ chối hay không?"

Từ Xán Xán: "... Ách, cũng không phải từ chối, chẳng qua hắn là người đặc biệt yêunước, lòng trách nhiệm đặc biệt mạnh, nói muốn vì nước phấn đấu cho đến khi lãnh thổ Đại Lương phân chia hoàn toàn thống nhất, hắn mới bằng lòng thành thân... Ta sợhắn chậm trễ ngươi!"

nói xong, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Bích Vân, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng.

Bích Vân lại nở nụ cười: "Vương phi, hơn hai mươi vạn người theo vương gia khải hoàn hồi hướng, bên trong có mấy trăm mỹ nam tử, đến lúc đó ngài chọn cho ta một người là được!"

Từ Xán Xán liên tục nói: "Được! Nhất định!"

Nhìn ánh mắt ướt át của Bích Vân, sống mũi Từ Xán Xán cũng cay cay, vẫy vẫy tay,nói: "Lại đây!"

Bích Vân quỳ gối trên gội đệm dưới tháp, nằm trên đùi Từ Xán Xán khóc rống lên.

Chu Nhan cũng đứng một bên lau nước mắt.

Phó Dư Sâm vừa bước vào, liền thấy được cảnh tượng quái dị này: "..." Chẳng lẽ takhông những phải đề phòng nam nhân mà còn phải đề phòng nữ nhân?

Sau khi người hầu hạ lui ra, Từ Xán Xán quỳ gối trên tháp cẩm, cố gắng hết sức chứng minh bản thân với Phó Dư Sâm: "A Sâm, thiếp thích chàng, sao lại thích nữ nhân chứ..."

Phó Dư Sâm trêu nàng đủ, làm ra một bộ dáng cao lãnh, nói: "Về sau không được như vậy, biết không?"

Từ Xán Xán lôi kéo khuôn mặt khổ ra: "Biết rồi!"

Phó Dư Sâm: "Đến, để ta ôm một cái!"

Từ Xán Xán: "... Gia, chàng thay đổi thật nhanh!"

Phó Dư Sâm ôm không được cũng nở nụ cười.

Từ Xán Xán cười một tiếng thì lại không cười nổi nữa, ngơ ngác nói: "Vương gia, Phó Liễu có phải chướng mắt Bích Vân hay không?"

Phó Dư Sâm đưa tay vuốt lưng nàng, nói " tâm Phó Liễu rất lớn!"

Lại nói: "Dưa hái xanh không ngọt. Có ta ở đây, luôn sẵn lòng cưới nha hoàn bên người vương phi của ta!"

Mặt Từ Xán Xán gối lên chân hắn, thấp giọng nói: "Phó Dư Sâm, xin nhờ chàng!"

Phó Dư Sâm thấy nàng ảm đạm, trong lòng vô cùng thương tiếc.

Lúc hai phu thê tản bộ trong khách viện, Phó Dư Sâm thế này mới nói cho Từ Xán Xán: "Xán Xán, tương lai chúng ta vào cung, cho dù nam hay nữ thì nàng cũng phải giữ khoảng cách, nếu không sẽ rước lấy rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí!" Cũng sẽ làm cho ta mất hứng!

Từ Xán Xán gật đầu: "Vâng, biết rồi, thiếp nghe lời chàng."

Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Phó Dư Sâm an lòng, liền nói ngay: "Xán Xán, nghĩ muốn lễ vật gì?"

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: " Ngoại thành Biện Kinh không phải có kênh đào sao? Có thể xây cho thiếp một thôn trang ở kênh đào hay không?" Chờ khi quay về Biện Kinh, chắc là mùa hè, đến lúc đó nàng có thể đi nghỉ hè.

Phó Dư Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp!" Ở kênh đào ngoại thành Biện Kinh có rất nhiều thôn trang của các quan to quý nhân, cố tình Từ Xán Xán lại muốn, mà hắn không có, nhưng Phó Dư Sâm không lo lắng chút nào—— Tuy hắnkhông có nhưng phụ thân hắn có!

Ngày hôm sau, Phó Quân chuẩn bị tốt chờ xuất phát.

Từ Xán Xán đi theo Phó Dư Sâm dưới sự bảo vệ của hai mươi tư vạn đại quân rời khỏi Lương Châu.

Lúc đến Túc Châu dựng trại đóng quân, nàng mới phát hiện mưu sĩ Lý Chính đangcùng Lương Khánh Hạ chờ ở đây, không khỏi cảm thấy vui mừng cho Phó Dư Sâm vì có được nhân tài, nhìn Phó Dư Sâm đang trầm tư, nghĩ rằng: A Sâm chắc là sắp tiến hành thảo luận cải cách thuế má kia!

một đường gấp rút, cuối cùng ngày mùng bốn tháng năm đến thành tây Biện Kinh.

Vĩnh An đế tự mình ra khỏi thành nghênh đón Phó Dư Sâm, tình cảnh cực kỳ to lớn, nơi này không nhiêu lời. (Tác giả: thân ái, ngắn gọn như vậy, ai còn cảm thấy ta tình tiết kéo dài, mời nhắn lại cho tôi biết→ →)

Ruộng lúa mạch ngoài thành Biện Kinh đều thất bại, chim Đỗ Quyên luôn luôn kêu " Đỗ quyên đỗ quyên", thời tiết thật sự hơi nóng, trên người Từ Xán Xán mặc áo đen lụa mỏng đơn bạc, nhưng vẫn nóng ra đầy mồ hôi.

Cũng may Phó Dư Sâm sớm bảo nàng và Từ Thuận Hòa về phủ Thanh Thân Vương trước, còn bản thân hắn đi cùng Vĩnh An đế tiến hành nghi thức tế thiên, cáo miếu rườm rà.

Từ Thuận Hòa cưỡi ngựa che chở xe ngựa Từ Xán Xán, cùng nhau vào phủ Thanh Thân Vương, đi thẳng đến Phúc Thọ viện ở cửa tây Vương phủ.

Từ Vương thị sớm biết tin trượng phu và nữ nhi hôm nay trở về, trước sai Phó Tùng điQuốc Tử Giám xin phép cho Từ Nghi Xuân, sau đó, hai mẫu tử đứng ở cửa Phúc Thọ viện, trông ngóng chờ đợi cha con Từ Xán Xán trở về.

Doãn ma ma và Lý ma ma thấy gia phu nhân gấp gáp như thế, không khỏi nở nụ cười, nhân tiện nói: "Phu nhân, ngài thật sự không cần phải gấp gáp, người xem Phó Tùng phái một nhóm rồi một nhóm ra ngoài tìm hiểu tin tức, chờ vương gia, vương phi và ngoại lão gia trở về, hắn nhất định sẽ đến báo cáo tin tức!"

Từ Vương thị cũng biết điều này, nhưng vẫn không dừng chân.

Doãn ma ma và Lý ma ma đang cùng nhau khuyên bảo bà mang theo tiểu công tử đivề trước, lại nghe Từ Vương thị đột nhiên kêu một tiếng "Tướng công! Xán Xán!".

Bọn họ nhìn theo tiếng kêu, phát hiện quả thật là Phó Dương đi trước dẫn xe ngựa vương phi đến đây.

Sau khi ăn cơm trưa với phụ thân, mẫu thân và đệ đệ, Từ Xán Xán vốn định giữ lại mẫu thân, ngủ trưa với mẫu thân, nhưng lại bị phụ thân xua đuổi: "Người thân là vương phi, không xử lý gia vụ ở Vương phủ, ở trong này làm gì! Mau trở về đi!"

Từ Xán Xán đành phải lưu lại lễ vật, bọn nha hoàn và ma ma vây quanh ngồi lên kiệu trúc nhỏ, được mấy bà nương khiên trở về nhà chính đại điện.

Tuy nàng và Phó Dư Sâm không ở Vương phủ, nhưng các ma ma và nha hoàn cũngkhông lười biếng, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, trong gốc nhà chính có đặt một bình hoa lựu đỏ rực, sau bình phong đặt bồn đựng băng, khói trắng lượn lờ mát mẻ, mộtbên lư hương bác sơn đốt hương, hương thơm ngào ngạt khắp phòng, trên tháp cẩm trải nệm màu xanh dày, gối dựa hoa lan xanh mà nàng thêu... Giống như nàng chưa từng rời khỏi nửa năm, mà là đi dạo một vòng hoa viên trở lại!

Từ Xán Xán thoải mái ngồi trên tháp cẩm, bưng mao tiêm Lý ma ma dâng lên, nhấpmột ngụm, sau đó buông chén trà xuống, mỉm cười nói: "Nơi này không cần nhiều người hầu hạ như vậy, mọi người lui ra nghỉ ngơi một chút đi, Bích Vân và Chu Nhan ở lại!"

Tất cả mọi người đều biết vương phi chỉ coi trọng Bích Vân và Chu Nhan, việc đáp "Vâng", quỳ gối hành lễ rồi lui xuống.

Chờ tất cả mọi người lui xuống, Từ Xán Xán thế này mới miễn cưỡng dựa lên đệm, lười biếng nói: "Bích Vân, sai người đưa đĩa hoa quả đến!"

Bích Vân vội hỏi: "Vương phi, vậy để nô tỳ tự mình, những người khác nô tỳ không yên tâm!"

Từ Xán Xán cười nàng cẩn thận, nhân tiện nói: "đi đi!"

Chu Nhan thấy bộ dáng lười biếng của nàng, biết một đường vương phi ngồi xe mệt mỏi, vội cười nói: "Vương phi, nô tỳ xoa bóp cho ngài nhé!"

Từ Xán Xán "Ừ" một tiếng, lười biếng trở mình, dựa trên đệm. Nàng hơi buồn ngủ, nghĩ đến hôm nay chắc phải tiến cung rồi đến Quốc Công phủ thỉnh an thì cảm thấy mình nên ngủ một lúc, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Chu Nhan xoa bóp trong chốc lát, cảm thấy không đúng, thế này mới phát hiện vương phi đã ngủ rồi.

Nàng biết vương phi một đường mệt nhọc nên thật nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sau đó cầm châm tuyến ở trên đường vẫn chưa làm xong, vừa canh giữ ở một bên vừa làm.

Hạt Y đứng đợi ngoài hành lang vén màn trúc lên, Bích Vân bưng khay hoa quả thập cẩm cắt sẵn vào phòng.

Bích Vân vừa bước vào thì phát hiện vương phi đã ngủ nên đặt khay trên bàn, sau đó đến bên cạnh Chu Nhan, nhìn Chu Nhan đang thêu mũi giầy xa tanh, thấp giọng hỏinói: "Ngươi vẫn may giầy ngủ cho vương phi sao?"

Chu Nhan cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Bích Vân không khỏi cười nhẹ: " Khi nào Vương phi mang giầy ngủ chứ, cố tình ngươi vẫn thích làm!"

Chu Nhan nhìn nàng liếc mắt một cái, thấy Bích Vân vì bị Phó Liễu cự tuyệt mà gầy đirất nhiều.

Trong lòng nàng khó chịu, hạ giọng nói: "Giầy ngủ cũng không phải mang ở trêngiường, phòng ngủ vương phi trải nệm và chiếu trúc, nàng có thể mang ở trong phòng ngủ." Mang giầy ngủ đi đường rất thoải mái, chân của vương phi cũng ít đau hơn!

Bích Vân cảm thấy nàng nói có đạo lý, gật đầu: "Cũng là ngươi lo lắng chu toàn!"

Từ Xán Xán bị Chu Nhan dùng khăn mặt ướt lau tỉnh.

Chu Nhan gọi vài tiếng không đánh thức được nàng nên đánh bạo dùng khăn mặt ướt lau mặt Từ Xán Xán, rốt cục đánh thức được nàng.

Từ Xán Xán mê mang nháy mắt một cái.

Chu Nhan vội hỏi: "Vương phi, xảy ra chuyện lớn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện