Ngày mùng sáu đầu năm mới là buổi lâm triều đầu tiên.
Tan triều,Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế đi Đông Cung của cố Thái Tử Phó Dư Giác.
Đông Cung to lớn đứng sừng sững trong trời đông giá rét, ngoại trừ mấy cây đại thụ tùng bách rụng hết lá trơ trụi, cảnh vật còn lại đều vẫn mỹ lệ như cũ —— trời cao xanh thẳm, cung điện nguy nga tráng lệ, hồ lớn bị đóng băng trắng muốt, tất cả hợp thành một cảnh ngày đông đẹp tuyệt vời.
Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm đứng ở bên hồ, nhìn Thanh Phong Các ở giữa hồ mà hiện giờ vì mặt nước đóng băng có thể trực tiếp đi thẳng đến, lại nhớ tới giọng nói , dáng điệu nụ cười của cố Thái Tử, cả hai người đều thấy vô cùng ảm đạm.
Đại thái giám Hoàng Lang cùng Tiền Tiến và bọn thái giám đứng ở xa xa, không dám tới gần.
thật lâu sau, Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm mới ngồi kiệu trở về Sùng Chính Điện.
Tiền Lục nhi mang theo các cung nữ dâng lên trà xanh cùng điểm tâm, Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế ngồi nói chuyện phiếm —— đã bắt đầu thượng triều, những ngày nghỉ xuân nhàn nhã đã kết thúc, có thể rỗi rãi lúc nào thì tận dụng lúc đó đi.
Vĩnh An Đế hỏi thăm về hoàng thái tôn Phó Thụy: “Trường Nhạc gần đây có mập lên hay không? đã biết bò hay chưa?”
Phó Dư Sâm không khỏi cười: “không phải mùng một Phụ hoàng vừa gặp Trường Nhạc sao, mới được ba bốn ngày làm sao đã có thay đổi được ạ?”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn là nhịn không được khoe ra: “Trường Nhạc thân thể béo tốt, cánh tay cẳng chân đều nần nẫn, cằm 3 ngấn rồi; thằng bé hiện giờ cũng trắng mũm mĩm, đôi mắt cái mũi cái miệng đều thật sự rất giống nhi thần, chân cẳng cứng cáp có lực; bàng quang cũng lớn nên ban đêm ít tè dầm……”
Vĩnh An Đế mỉm cười lắng nghe, từ những gì Phó Dư Sâm kể lại, ông có thể tưởng tượng dáng vẻ trắng nõn mũm mĩm đáng yêu của Phó Trường Nhạc, cũng tưởng tượng ra hình ảnh ngọc thụ lâm phong sau khi lớn lên của bé.
- ---------------
Sau một lúc nói chuyện, Vĩnh An Đế nghe được chi tiết là Phó Trường Nhạc ngủ cùng bố mẹ, liền quan tâm hỏi Phó Dư Sâm: “A Sâm, cả nhà ngủ chung một giường thì có vẻ hơi chật đi?” Giường của Đại Lương đều có kích thước không được rộng rãi lắm: hai người ngủ thì còn vừa, mà ba người nằm sẽ bị chật. Giường rộng rãi thì lại thường chỉ để ở chính đường thôi.
Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Cũng hơi chật ạ.” Mỗi lần ngủ đều theo thứ tự Phó Trường Nhạc ở trong cùng, rồi đến Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm hắn nằm ở ngoài cùng. Bởi vì sợ đè đến Trường Nhạc nên thường Phó Dư Sâm nằm không được thoải mái.
Vĩnh An Đế cười: “Trong tư khố của trẫm có một cái giường Bạt Bộ to, là của Thái Cùng Đế từng nằm, con nếu muốn thì có thể lấy mang về.”
“Tạ phụ hoàng,” Phó Dư Sâm lại nói, “Nhưng giường to như vậy mang từ trong cung ra cũng quá phiền toái!” Nếu là có giường rộng rãi hơn, sau này Phó Dư Sâm hắn không có cách nào mà đòi tách Phó Trường Nhạc ra cả.
(editor: anh còn ăn dấm của con trai, tính kế cả con trai a ~ ta chịu độ ấu trĩ của anh quá a ~)
- ------------------------
Phó Dư Sâm mở họp nội các cùng mười vị đại học sĩ, thảo luận làm cách nào ngăn người Tháp Khắc Khắc vượt sông A Tát xâm nhập Đại Lương gây rối.
Đại học sĩ, Công Bộ Thượng Thư Đổng Tồn Phú cho rằng Tiết anh ở cao nguyên Tháp Khắc Khắc và Phó Liễu ở Lương Châu thực hiện việc xử tội những người liên đới ủng hộ người Tháp Khắc Khắc là quá tàn bạo đẫm máu, cần phải xử tội Tiết anh Phó Liễu.
Trong lúc Đổng Tồn Phú nói chuyện, chín vị đại học sĩ khác đều ngồi ngay ngắn ở trên ghế mà nhìn Hoàng thái tử Phó Dư Sâm —— ở Đại Lương mỗi người đều biết, tướng quân Tiết anh trấn giữ Tháp Khắc Khắc và Phó Liễu trấn giữ Lương Châu là hai thân tín trung thành của Hoàng thái tử Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm sai bọn họ xử ai thì hai người này sẽ xử người đó, nên việc bọn họ dám ở Tây Thùy thi hành xử tội người liên đới và cổ vũ sợ đều là chủ ý của Hoàng thái tử đó.
Phó Dư Sâm lạnh lùng cười: “Đổng tiên sinh nếu có biện pháp tốt hơn, thỉnh cứ việc trình bày, cô nghe đâu!” hắn không tự xưng “Ta” bình dị gần gũi như bình thường nữa, mà là dùng đến từ “cô”.
Đổng Tồn Phú thấy Phó Dư Sâm trên mặt tuấn tú thì cười như gió xuân, nhưng trong mắt lại không hề cười, trong lòng rùng mình, liền nói ngay: “Đổng mỗ chỉ là đưa ra một ít cái nhìn thô thiển, đại sự còn phải để nội các thương nghị!” Phó Dư Sâm dám cải cách nội các làm cho nhiều bá tánh như vậy phong quan, thì chắc chắn Đổng Tồn Phú không thể chịu được hậu quả nếu dám làm nổi lên tính chuyên quyền độc đoán của hắn. Đổng Tồn Phú đã liên lạc với 5 trong số 9 vị đại học sĩ còn lại trong nội các, tính toán từng bước thực hiện dùng nội các tới gây áp lực với giám quốc Hoàng thái tử Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm cũng không để ý lời nói của Đổng Tồn Phú, trong lòng đã nghĩ kỹ cách đối phó, lập tức liền tuyên bố kết thúc hội nghị nội các.
- -----------------------
Trở lại ngự thư phòng, Phó Dư Sâm mới vừa ngồi xuống thì một tiểu thái giám liền tiến vào, hành lễ xong đứng ở một bên chờ.
Thính Vũ liếc mắt nhìn Hoàng thái tử đang uống trà một cái, thẳng lưng bắt đầu dò hỏi: “thời gian gần đây Thánh thượng tuyên những vị nương nương nào hầu hạ?”
Tiểu thái giám trả lời: “Thánh thượng chỉ tuyên Đổng Quý phi ở Kỳ Ngọc điện thôi ạ.”
Thính Vũ lại liếc Hoàng thái tử, hỏi tiếp: “Là tuyên thị tẩm hay chỉ bồi trò chuyện thôi?”
Tiểu thái giám kính cẩn đáp: “Dạ là tuyên thị tẩm ạ.”
Đợi sau khi tiểu thái giám rời khỏi, Thính Vũ nhìn Hoàng thái tử, chờ hắn phân phó.
Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống không nói gì. hắn xưa nay lòng nghi ngờ nặng, không quá tin tưởng ai, bởi vậy hắn biết tuy Vĩnh An Đế sủng tín mình, nhưng vẫn là muốn cố gắng có thêm con đâu.
Theo tin tức Phó Dư Sâm có được, cha hắn Định Quốc Công còn có thể gần nữ nhân nhưng không còn khả năng sinh sản (editor: oạch, thế thì ngọc thụ lâm phong mà làm gì nhỉ ) ; phụ hoàng Vĩnh An Đế thì đơn giản là không gần phụ nữ, chỉ là tuyên đến bồi nói chuyện, mà người được gọi nhiều nhất là Đổng Quý phi!
Ý đồ triệt Đổng Quý Phi của Phó Dư Sâm lập tức phai nhạt —— cũng không thể để hoàng thượng ngay cả một người chuyện trò bầu bạn cũng không có đúng không?!
- ------------------
Từ Xán Xán ngồi nghiêm chỉnh trên giường, đánh giá bốn bà vú đang đứng phía trước, tính toán chọn ra 2 người để chăm Phó Trường Nhạc ngủ buổi tối.
Mấy bà vú này đều là do Phó Dư Sâm sai “người bạn của chị em phụ nữ” Tiêu Hạ dẫn theo nữ y Trương ma ma chọn ra từ nhà những lương dân, đều thực đáng tin cậy. Tuy rằng chiều cao không đồng nhất, nhưng điểm giống nhau của các nàng chính là mặt mày dễ nhìn da dẻ trắng nõn đầy đặn mượt mà đồng thời ngực cũng lớn. Từ Xán Xán nhìn nửa ngày vẫn không chọn được ai, cuối cùng chỉ phải nói: “Các ngươi ai biết chữ?”
Bốn bà vú đều nói mình biết chữ, 1 người mày liễu mắt hạnh trong số đó bước ra khỏi hàng hành lễ, nói: “Bẩm Thái Tử Phi, lúc ấy Trương ma ma chọn ra tổng cộng mười sáu người, Tiêu tướng quân cho mỗi người một quyển 《 Đỗ Công Bộ tập 》, yêu cầu mọi người đều phải đọc được một đoạn. Vì vậy chỉ những người biết chữ được chọn thôi ạ!”
Từ Xán Xán vừa nghe, cảm thấy Tiêu Hạ thật là đủ trách nhiệm đối với hoàng thái tôn Trường Nhạc, lập tức liền cười, sai Bích Vân đi vào phòng ngủ lấy mấy tập thơ lại đây. Từ Xán Xán tự mình chọn ra 4 tập thơ rồi cũng yêu cầu mỗi bà vú đọc một đoạn trong đó.
Người mày liễu mắt hạnh kia được đưa cho quyển 《 tỳ bà hành 》, đọc đến câu “Giang Châu Tư Mã nhuộm màu áo xanh ” thì đôi mắt nàng ta cũng đều ươn ướt.
Còn một người mắt nhỏ mày thanh, nhìn rất thành thành thật thật, thì đọc 《 Tương Tiến Tửu 》của Lý Bạch, cảm được khá tốt bài thơ, cũng không đọc sai chữ.
Hai người còn lại thì khi đọc mắc không ít lỗi chính tả.
Từ Xán Xán liền đem bà vú mày liễu mắt hạnh - gọi là Tôn Khải gia cùng bà vú mắt nhỏ mày thanh - tên là Hàn Hạ gia giữ lại, lại thưởng trước hai mươi lượng bạc cho nhà.
Bà vú ảnh hưởng lớn đến con trai, nên tất nhiên Từ Xán Xán rất là chú ý, trước nghĩ kỹ những điều muốn dặn dò, sau mới cho gọi Hàn Hạ gia cùng Tôn Khải gia lại đây nói rõ ràng, lại để Chu Nhan giải thích quy củ thưởng phạt, cuối cùng thưởng cho hai bà vú mỗi người năm bộ váy áo tơ lụa cùng một trăm lượng bạc. Bởi vì hai bà vú này sẽ luân phiên thay nhau trực đêm nên liền ở tại phòng ngủ phía tây cùng Chu Nhan.
Dàn xếp tốt này đó, Từ Xán Xán có chút mệt mỏi, liền bưng chén lên uống một ngụm nước ấm.
Sau khi cho các bà vú đều lui xuống, chỉ còn lại Chu Nhan Bích Vân hai người thân tín của Thái Tử Phi và Trương ma ma Quản ma ma phụ trách chọn vú em, lúc này Trương ma ma mới bước ra khỏi hàng tiến đến trước người Từ Xán Xán, bẩm báo nói: “xin Thái Tử Phi yên tâm, sau khi chọn được 4 bà vú kia, sợ các nàng tâm thuật bất chính có ý đồ câu dẫn chủ nhân nên Tiêu tướng quân đều cho hỏi thăm tình huống trong nhà các nàng, biết là vợ chồng tương đắc cảm tình tốt mới đồng ý để lại đấy ạ!”
Từ Xán Xán nghe vậy rất là cảm động, âm thầm ở trong lòng tính toán cảm ơn Tiêu Hạ dụng tâm lại xuất lực như thế nào cho phải.
- ----------------------
Quản ma ma là người làm việc thực nghiêm túc lại có trách nhiệm, mấy ngày nay thấy Thái Tử Phi ở cữ mà Thái Tử điện hạ còn dính dính dán dán không chịu cùng Thái Tử Phi tách ra, bà liền lo sợ trong lòng, vì hoàng thái tôn phó Trường Nhạc mới sinh còn nhiều bận rộn nên việc này vẫn chần chờ không nói. Nhưng đã qua 1 tháng, lúc này Quản ma ma thật sự nhịn không được, liền hạ quyết tâm muốn nói ra.
Bà uốn gối hành lễ, hỏi: “Thái Tử Phi, ngài đã hết sản dịch chưa ạ?”
Từ Xán Xán rũ mi mắt xuống: “đã hết.”
Quản ma ma lại nói: “Bẩm Thái Tử Phi, kinh nghiệm cho thấy nhiều khi mặc dù sản phụ đã sạch sản dịch, nhưng để đề phòng hậu sản thì trong một tháng vợ chồng chưa được làm chuyện kia, nếu không người vợ sẽ bị bệnh phụ nữ, thậm chí nghiêm trọng sẽ khiến cho bị rong huyết, phi thường nguy hiểm.”
Dứt lời, Quản ma ma trông mong mà nhìn Từ Xán Xán, hận không thể trực tiếp cầm lấy bả vai Từ Xán Xán mà lắc lắc: Thái Tử Phi a, ngàn vạn không cần cùng Thái Tử điện hạ cùng phòng a!
Thấy Quản ma ma biết nghĩ cho mình như thế, Từ Xán Xán vừa cảm động vừa buồn cười: Có phải trong việc vợ chồng chỉ có mỗi 1 cách truyền thống đó thôi đâu? Nàng cúi đầu chậm rì rì nghịch nghịch ngón tay trắng nõn đeo nhẫn hồng bảo thạch, cũng không đáp lời.
Quản ma ma trong lòng sốt ruột, lại nói: “Thái Tử Phi, lão nô cả gan nói thêm câu nữa, để ngừa hậu sản thì trong vòng nửa năm tốt nhất có thể nghỉ ngơi một chút, không cần vội vã mang thai, phải biết rằng thân thể của mình cũng quan trọng a!” Hoàng gia đương nhiên là muốn Thái Tử Phi sinh con liên tiếp không ngừng nghỉ, nhưng mà nếu sinh dày như vậy thì sẽ hủy hoại thân thể Thái Tử phi!
Thái Tử điện hạ an bài bà đến chăm sóc Thái Tử Phi, vì vậy lời này bà cần phải nói.
Từ Xán Xán nghe vậy ngẩng đầu lên, liếc Trương ma ma đứng ở một bên một cái.
Trương ma ma cúi đầu thân mình đứng thẳng tắp, giống như không hề có quan hệ gì với Quản ma ma vừa mạo hiểm nói ra những lời đó.
Từ Xán Xán thu hồi tầm mắt nhìn về phía Quản ma ma, hòa ái nói: “Ta biết, ma ma yên tâm đi!” Quản ma ma có thể mạo hiểm nói ra như vậy, có thể thấy được bà thật sự trung thành với mình, phần tình cảm này Từ Xán Xán sẽ ghi tạc trong lòng.
Quản ma ma lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoa đi tầng mồ hôi mỏng trên trán —— nếu như Thái Tử Phi không hiểu những điều lợi điều hại, lại đem những lời đó nói cho Thái Tử điện hạ, chắc bà chết 1 vạn lần cũng không đủ mất.
Sau khi Trương ma ma cùng Quản ma ma lui ra, Từ Xán Xán phân phó Bích Vân: “ Ngươi đi nói với Phó Tùng, để hắn đi điều tra một chút xem Quản ma ma yêu thích hay quan tâm cái gì!” Nàng là muốn cảm tạ Quản ma ma, vậy thì không bằng thay Quản ma ma làm một chút sự tình đi!
- --------------------
Bích Vân đáp “Vâng”, đang muốn nói chuyện, liền nghe được tiếng Chu Nhan ở tây sương phòng truyền tới: “Thái Tử Phi, hoàng thái tôn tỉnh!”
Từ Xán Xán nghe vậy liền vội vàng xuống giường, xốc mành lụa lên chạy một mạch vào phòng ngủ, trong miệng gọi: “Ma ma đây! Trường Nhạc a, ma ma tới đây!”
Bích Vân ở phía sau nhìn Thái Tử Phi ngày thường chú trọng nhất là khí độ ung dung tự tại, thì bây giờ lại chạy nhanh như chớp vào phòng ngủ, không khỏi đứng đó cười: “Thái Tử Phi, nô tỳ đi ra ngoài ạ!”
Từ Xán Xán không kịp phản ứng lại Bích Vân.
- ------------------------
Vừa vào phòng Từ Xán Xán liền nhìn thấy bà vú Tôn Khải gia đang ôm Phó Trường Nhạc, Chu Nhan thì bưng nửa chén nước ấm dùng thìa nhỏ đút cho bé uống!
Từ Xán Xán đợi Chu Nhan cho uống nốt mấy thìa nước, lúc này mới tiếp nhận Phó Trường Nhạc, vừa ôm vào trong ngực vừa thơm vài cái: “Con trai, nhớ ma ma không? Ma ma chỉ vài canh giờ không thấy đã nhớ con lắm a!”
Phó Trường Nhạc mắt đen lay láy nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, miệng nhỏ như cánh hoa giương lên chảy chảy nước miếng, giống như cũng cùng mẫu thân đối đáp.
Từ Xán Xán ôm bé đung đưa, mở miệng hỏi Tôn Khải gia: “Hoàng thái tôn đã được cho bú chưa?” Sữa của nàng mỗi ngày một ít đi không đủ choTrường Nhạc ăn, nên đành phải để bà vú cho bé bú.
Tôn Khải gia cười nói: “Bẩm Thái Tử Phi, hoàng thái tôn vừa tỉnh nô tỳ liền cho bé bú rồi ạ!”
Từ Xán Xán nhìn nhìn, thấy con trai cũng không rúc tìm vú nàng, lúc này mới yên lòng tin tưởng Phó Trường Nhạc đã ăn no.
không bao lâu Từ Vương thị liền tới đây xem cháu ngoại.
Bà vừa tới liền yêu cầu rửa tay, muốn mình thật sạch sẽ mới dám ôm cháu ngoại bảo bối.
Từ Xán Xán cười phân phó bọn nha hoàn: “Còn không hầu hạ bà ngoại Trường Nhạc rửa tay?”
Bọn nha hoàn vội đi chuẩn bị chậu vàng, khăn mặt, xà bông thơm để hầu hạ nhà ngoại thái thái rửa tay.
Từ Vương thị năm nay mới hơn ba mươi tuổi đã là bà ngoại, nên vẫn có chút hưng phấn. Sau khi bà rửa sạch tay, ôm Phó Trường Nhạc hôn hôn lại thơm thơm không ngừng, rồi lại muốn thơm miệng bé liền bị Từ Xán Xán ngăn cản: “Nương, cẩn thận không Trường Nhạc trét nước miếng cho đấy!” “Mẹ biết con không muốn mẹ hôn môi thằng bé chứ gì!” Từ Vương thị nhìn thấu ý đồ của con gái, nhưng cũng không đi thơm miệng cháu ngoại nữa, mà là nghiêm túc hỏi Từ Xán Xán: “Thằng bé rốt cuộc gọi là Phó Trường Nhạc, hay là Phó Thụy?”
Từ Xán Xán người như không xương dựa vào người mẹ nói: “Hoàng thái tôn tên một chữ là Thụy, là Phó Thụy, Trường Nhạc là tên ở nhà thôi!”
“À.” Từ Vương thị đã hiểu ôm Phó Trường Nhạc trong lòng, mắt quét 1 vòng thấy trong phòng toàn người hầu, nói chuyện không tiện, liền thấp giọng nói: “đi vào phòng ngủ của con, mẹ có việc muốn nói!”
Từ Xán Xán đem phó Trường Nhạc đưa cho Chu Nhan, rồi đưa mẹ vào trong phòng.
- ----------------------
Hai mẹ con ngồi cạnh nhau trên giường, Từ Vương thị thấp giọng hỏi: “Trường Nhạc đã đầy tháng, con và con rể cũng nên lại làm chuyện kia đi thôi?”
Từ Xán Xán tiếng nhỏ như muỗi mà đáp “Dạ” 1 tiếng. Tuy rằng nàng cũng vẫn giúp Phó Dư Sâm giải tỏa, nhưng cũng chân chính không thể bằng cách trực tiếp như thế kia.
Từ Vương thị nhìn con gái: “Tâm sự với mẹ thì có gì mà ngượng?”
Bà ghé sát vào bên tai Từ Xán Xán, thấp giọng nói: “Lúc con sinh cũng là to, hơn 3,5kg, nên sau khi sinh con thì nơi đó của mẹ có chút lỏng khiến việc vợ chồng không được thỏa mãn. Cha con mới vào núi Tây Hạp hái ít thảo dược, điều chế cho mẹ một loại thuốc viên gọi là hương nhuỵ súc âm hoàn. Mỗi ngày con dùng 1 viên, vừa có tác dụng bôi trơn kháng viêm, còn giúp se khít lại nơi đó giúp việc vợ chồng thích ý hơn……” (editor: ồ ồ, ngày xưa thầy lang xịn thật á nha!) Ai, chẳng qua là vì con rể chỉ ưa thích mỗi con gái mình, bằng không thì sao bà lại phải nói chuyện này với con gái chứ?
Từ Xán Xán nghe được mặt đỏ tai hồng, thấy mẫu thân nói xong, liền liếc mẹ mình một cái, nói: “Nương có mang cho con luôn không?” trên thực tế nàng mới mười bảy tuổi, khôi phục cũng nhanh a, không nhất định cần dùng tới, nhưng mà có thì vẫn hơn……
Từ Vương thị thấy con gái nghe lời, không khỏi mừng rỡ lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ trắng đưa cho Từ Xán Xán: “Chính là cái này!”
Từ Xán Xán mở nút ra ngửi ngửi, thấy có mùi hoa thanh đạm cùng mùi lá thảo dược quyện vào nhau, tựa như mùi nước lá đậu nành dùng để rửa mặt buổi sáng dịp Tết Đoan Ngọ ở quê nhà Uyển Châu.
Đến chạng vạng, để Từ Vương thị cùng Tôn Khải gia trông hoàng thái tôn Phó Trường Nhạc, Từ Xán Xán sai Chu Nhan Bích Vân ngâm hoa hồng cho nàng tắm, lại dùng dầu hoa hồng mát xa mặt, cuối cùng đắp mặt nạ làm từ sữa bò trộn bột ngọc trai, sửa soạn chính mình thật tốt.
Sau khi tắm rửa mát xa xong, Từ Xán Xán lại đánh răng súc miệng rồi ngậm trà thơm, trang điểm kỹ càng tinh tế, thay quần áo mới chải đầu lại lần nữa, đến khi nhìn mình trong gương thấy quả thật rất đẹp mới hài lòng.
Trần ma ma đã để nữ đầu bếp chuẩn bị xong xuôi các nguyên liệu nấu ăn, sai người đến hỏi khi nào Thái Tử phi muốn dùng bữa.
Từ Vương thị thấy thế liền cáo từ.
Từ Xán Xán tiễn mẫu thân xong, phân phó Chu Tước: “Sai Phó Xuân đi xem xem Thái Tử điện hạ trở về chưa!”
Chu Tước đáp “Vâng”, vừa muốn đi ra ngoài, gã sai vặt Phó Xuân đã lại đây bẩm báo: “Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ đã trở lại!”
Tan triều,Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế đi Đông Cung của cố Thái Tử Phó Dư Giác.
Đông Cung to lớn đứng sừng sững trong trời đông giá rét, ngoại trừ mấy cây đại thụ tùng bách rụng hết lá trơ trụi, cảnh vật còn lại đều vẫn mỹ lệ như cũ —— trời cao xanh thẳm, cung điện nguy nga tráng lệ, hồ lớn bị đóng băng trắng muốt, tất cả hợp thành một cảnh ngày đông đẹp tuyệt vời.
Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm đứng ở bên hồ, nhìn Thanh Phong Các ở giữa hồ mà hiện giờ vì mặt nước đóng băng có thể trực tiếp đi thẳng đến, lại nhớ tới giọng nói , dáng điệu nụ cười của cố Thái Tử, cả hai người đều thấy vô cùng ảm đạm.
Đại thái giám Hoàng Lang cùng Tiền Tiến và bọn thái giám đứng ở xa xa, không dám tới gần.
thật lâu sau, Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm mới ngồi kiệu trở về Sùng Chính Điện.
Tiền Lục nhi mang theo các cung nữ dâng lên trà xanh cùng điểm tâm, Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế ngồi nói chuyện phiếm —— đã bắt đầu thượng triều, những ngày nghỉ xuân nhàn nhã đã kết thúc, có thể rỗi rãi lúc nào thì tận dụng lúc đó đi.
Vĩnh An Đế hỏi thăm về hoàng thái tôn Phó Thụy: “Trường Nhạc gần đây có mập lên hay không? đã biết bò hay chưa?”
Phó Dư Sâm không khỏi cười: “không phải mùng một Phụ hoàng vừa gặp Trường Nhạc sao, mới được ba bốn ngày làm sao đã có thay đổi được ạ?”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn là nhịn không được khoe ra: “Trường Nhạc thân thể béo tốt, cánh tay cẳng chân đều nần nẫn, cằm 3 ngấn rồi; thằng bé hiện giờ cũng trắng mũm mĩm, đôi mắt cái mũi cái miệng đều thật sự rất giống nhi thần, chân cẳng cứng cáp có lực; bàng quang cũng lớn nên ban đêm ít tè dầm……”
Vĩnh An Đế mỉm cười lắng nghe, từ những gì Phó Dư Sâm kể lại, ông có thể tưởng tượng dáng vẻ trắng nõn mũm mĩm đáng yêu của Phó Trường Nhạc, cũng tưởng tượng ra hình ảnh ngọc thụ lâm phong sau khi lớn lên của bé.
- ---------------
Sau một lúc nói chuyện, Vĩnh An Đế nghe được chi tiết là Phó Trường Nhạc ngủ cùng bố mẹ, liền quan tâm hỏi Phó Dư Sâm: “A Sâm, cả nhà ngủ chung một giường thì có vẻ hơi chật đi?” Giường của Đại Lương đều có kích thước không được rộng rãi lắm: hai người ngủ thì còn vừa, mà ba người nằm sẽ bị chật. Giường rộng rãi thì lại thường chỉ để ở chính đường thôi.
Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Cũng hơi chật ạ.” Mỗi lần ngủ đều theo thứ tự Phó Trường Nhạc ở trong cùng, rồi đến Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm hắn nằm ở ngoài cùng. Bởi vì sợ đè đến Trường Nhạc nên thường Phó Dư Sâm nằm không được thoải mái.
Vĩnh An Đế cười: “Trong tư khố của trẫm có một cái giường Bạt Bộ to, là của Thái Cùng Đế từng nằm, con nếu muốn thì có thể lấy mang về.”
“Tạ phụ hoàng,” Phó Dư Sâm lại nói, “Nhưng giường to như vậy mang từ trong cung ra cũng quá phiền toái!” Nếu là có giường rộng rãi hơn, sau này Phó Dư Sâm hắn không có cách nào mà đòi tách Phó Trường Nhạc ra cả.
(editor: anh còn ăn dấm của con trai, tính kế cả con trai a ~ ta chịu độ ấu trĩ của anh quá a ~)
- ------------------------
Phó Dư Sâm mở họp nội các cùng mười vị đại học sĩ, thảo luận làm cách nào ngăn người Tháp Khắc Khắc vượt sông A Tát xâm nhập Đại Lương gây rối.
Đại học sĩ, Công Bộ Thượng Thư Đổng Tồn Phú cho rằng Tiết anh ở cao nguyên Tháp Khắc Khắc và Phó Liễu ở Lương Châu thực hiện việc xử tội những người liên đới ủng hộ người Tháp Khắc Khắc là quá tàn bạo đẫm máu, cần phải xử tội Tiết anh Phó Liễu.
Trong lúc Đổng Tồn Phú nói chuyện, chín vị đại học sĩ khác đều ngồi ngay ngắn ở trên ghế mà nhìn Hoàng thái tử Phó Dư Sâm —— ở Đại Lương mỗi người đều biết, tướng quân Tiết anh trấn giữ Tháp Khắc Khắc và Phó Liễu trấn giữ Lương Châu là hai thân tín trung thành của Hoàng thái tử Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm sai bọn họ xử ai thì hai người này sẽ xử người đó, nên việc bọn họ dám ở Tây Thùy thi hành xử tội người liên đới và cổ vũ sợ đều là chủ ý của Hoàng thái tử đó.
Phó Dư Sâm lạnh lùng cười: “Đổng tiên sinh nếu có biện pháp tốt hơn, thỉnh cứ việc trình bày, cô nghe đâu!” hắn không tự xưng “Ta” bình dị gần gũi như bình thường nữa, mà là dùng đến từ “cô”.
Đổng Tồn Phú thấy Phó Dư Sâm trên mặt tuấn tú thì cười như gió xuân, nhưng trong mắt lại không hề cười, trong lòng rùng mình, liền nói ngay: “Đổng mỗ chỉ là đưa ra một ít cái nhìn thô thiển, đại sự còn phải để nội các thương nghị!” Phó Dư Sâm dám cải cách nội các làm cho nhiều bá tánh như vậy phong quan, thì chắc chắn Đổng Tồn Phú không thể chịu được hậu quả nếu dám làm nổi lên tính chuyên quyền độc đoán của hắn. Đổng Tồn Phú đã liên lạc với 5 trong số 9 vị đại học sĩ còn lại trong nội các, tính toán từng bước thực hiện dùng nội các tới gây áp lực với giám quốc Hoàng thái tử Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm cũng không để ý lời nói của Đổng Tồn Phú, trong lòng đã nghĩ kỹ cách đối phó, lập tức liền tuyên bố kết thúc hội nghị nội các.
- -----------------------
Trở lại ngự thư phòng, Phó Dư Sâm mới vừa ngồi xuống thì một tiểu thái giám liền tiến vào, hành lễ xong đứng ở một bên chờ.
Thính Vũ liếc mắt nhìn Hoàng thái tử đang uống trà một cái, thẳng lưng bắt đầu dò hỏi: “thời gian gần đây Thánh thượng tuyên những vị nương nương nào hầu hạ?”
Tiểu thái giám trả lời: “Thánh thượng chỉ tuyên Đổng Quý phi ở Kỳ Ngọc điện thôi ạ.”
Thính Vũ lại liếc Hoàng thái tử, hỏi tiếp: “Là tuyên thị tẩm hay chỉ bồi trò chuyện thôi?”
Tiểu thái giám kính cẩn đáp: “Dạ là tuyên thị tẩm ạ.”
Đợi sau khi tiểu thái giám rời khỏi, Thính Vũ nhìn Hoàng thái tử, chờ hắn phân phó.
Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống không nói gì. hắn xưa nay lòng nghi ngờ nặng, không quá tin tưởng ai, bởi vậy hắn biết tuy Vĩnh An Đế sủng tín mình, nhưng vẫn là muốn cố gắng có thêm con đâu.
Theo tin tức Phó Dư Sâm có được, cha hắn Định Quốc Công còn có thể gần nữ nhân nhưng không còn khả năng sinh sản (editor: oạch, thế thì ngọc thụ lâm phong mà làm gì nhỉ ) ; phụ hoàng Vĩnh An Đế thì đơn giản là không gần phụ nữ, chỉ là tuyên đến bồi nói chuyện, mà người được gọi nhiều nhất là Đổng Quý phi!
Ý đồ triệt Đổng Quý Phi của Phó Dư Sâm lập tức phai nhạt —— cũng không thể để hoàng thượng ngay cả một người chuyện trò bầu bạn cũng không có đúng không?!
- ------------------
Từ Xán Xán ngồi nghiêm chỉnh trên giường, đánh giá bốn bà vú đang đứng phía trước, tính toán chọn ra 2 người để chăm Phó Trường Nhạc ngủ buổi tối.
Mấy bà vú này đều là do Phó Dư Sâm sai “người bạn của chị em phụ nữ” Tiêu Hạ dẫn theo nữ y Trương ma ma chọn ra từ nhà những lương dân, đều thực đáng tin cậy. Tuy rằng chiều cao không đồng nhất, nhưng điểm giống nhau của các nàng chính là mặt mày dễ nhìn da dẻ trắng nõn đầy đặn mượt mà đồng thời ngực cũng lớn. Từ Xán Xán nhìn nửa ngày vẫn không chọn được ai, cuối cùng chỉ phải nói: “Các ngươi ai biết chữ?”
Bốn bà vú đều nói mình biết chữ, 1 người mày liễu mắt hạnh trong số đó bước ra khỏi hàng hành lễ, nói: “Bẩm Thái Tử Phi, lúc ấy Trương ma ma chọn ra tổng cộng mười sáu người, Tiêu tướng quân cho mỗi người một quyển 《 Đỗ Công Bộ tập 》, yêu cầu mọi người đều phải đọc được một đoạn. Vì vậy chỉ những người biết chữ được chọn thôi ạ!”
Từ Xán Xán vừa nghe, cảm thấy Tiêu Hạ thật là đủ trách nhiệm đối với hoàng thái tôn Trường Nhạc, lập tức liền cười, sai Bích Vân đi vào phòng ngủ lấy mấy tập thơ lại đây. Từ Xán Xán tự mình chọn ra 4 tập thơ rồi cũng yêu cầu mỗi bà vú đọc một đoạn trong đó.
Người mày liễu mắt hạnh kia được đưa cho quyển 《 tỳ bà hành 》, đọc đến câu “Giang Châu Tư Mã nhuộm màu áo xanh ” thì đôi mắt nàng ta cũng đều ươn ướt.
Còn một người mắt nhỏ mày thanh, nhìn rất thành thành thật thật, thì đọc 《 Tương Tiến Tửu 》của Lý Bạch, cảm được khá tốt bài thơ, cũng không đọc sai chữ.
Hai người còn lại thì khi đọc mắc không ít lỗi chính tả.
Từ Xán Xán liền đem bà vú mày liễu mắt hạnh - gọi là Tôn Khải gia cùng bà vú mắt nhỏ mày thanh - tên là Hàn Hạ gia giữ lại, lại thưởng trước hai mươi lượng bạc cho nhà.
Bà vú ảnh hưởng lớn đến con trai, nên tất nhiên Từ Xán Xán rất là chú ý, trước nghĩ kỹ những điều muốn dặn dò, sau mới cho gọi Hàn Hạ gia cùng Tôn Khải gia lại đây nói rõ ràng, lại để Chu Nhan giải thích quy củ thưởng phạt, cuối cùng thưởng cho hai bà vú mỗi người năm bộ váy áo tơ lụa cùng một trăm lượng bạc. Bởi vì hai bà vú này sẽ luân phiên thay nhau trực đêm nên liền ở tại phòng ngủ phía tây cùng Chu Nhan.
Dàn xếp tốt này đó, Từ Xán Xán có chút mệt mỏi, liền bưng chén lên uống một ngụm nước ấm.
Sau khi cho các bà vú đều lui xuống, chỉ còn lại Chu Nhan Bích Vân hai người thân tín của Thái Tử Phi và Trương ma ma Quản ma ma phụ trách chọn vú em, lúc này Trương ma ma mới bước ra khỏi hàng tiến đến trước người Từ Xán Xán, bẩm báo nói: “xin Thái Tử Phi yên tâm, sau khi chọn được 4 bà vú kia, sợ các nàng tâm thuật bất chính có ý đồ câu dẫn chủ nhân nên Tiêu tướng quân đều cho hỏi thăm tình huống trong nhà các nàng, biết là vợ chồng tương đắc cảm tình tốt mới đồng ý để lại đấy ạ!”
Từ Xán Xán nghe vậy rất là cảm động, âm thầm ở trong lòng tính toán cảm ơn Tiêu Hạ dụng tâm lại xuất lực như thế nào cho phải.
- ----------------------
Quản ma ma là người làm việc thực nghiêm túc lại có trách nhiệm, mấy ngày nay thấy Thái Tử Phi ở cữ mà Thái Tử điện hạ còn dính dính dán dán không chịu cùng Thái Tử Phi tách ra, bà liền lo sợ trong lòng, vì hoàng thái tôn phó Trường Nhạc mới sinh còn nhiều bận rộn nên việc này vẫn chần chờ không nói. Nhưng đã qua 1 tháng, lúc này Quản ma ma thật sự nhịn không được, liền hạ quyết tâm muốn nói ra.
Bà uốn gối hành lễ, hỏi: “Thái Tử Phi, ngài đã hết sản dịch chưa ạ?”
Từ Xán Xán rũ mi mắt xuống: “đã hết.”
Quản ma ma lại nói: “Bẩm Thái Tử Phi, kinh nghiệm cho thấy nhiều khi mặc dù sản phụ đã sạch sản dịch, nhưng để đề phòng hậu sản thì trong một tháng vợ chồng chưa được làm chuyện kia, nếu không người vợ sẽ bị bệnh phụ nữ, thậm chí nghiêm trọng sẽ khiến cho bị rong huyết, phi thường nguy hiểm.”
Dứt lời, Quản ma ma trông mong mà nhìn Từ Xán Xán, hận không thể trực tiếp cầm lấy bả vai Từ Xán Xán mà lắc lắc: Thái Tử Phi a, ngàn vạn không cần cùng Thái Tử điện hạ cùng phòng a!
Thấy Quản ma ma biết nghĩ cho mình như thế, Từ Xán Xán vừa cảm động vừa buồn cười: Có phải trong việc vợ chồng chỉ có mỗi 1 cách truyền thống đó thôi đâu? Nàng cúi đầu chậm rì rì nghịch nghịch ngón tay trắng nõn đeo nhẫn hồng bảo thạch, cũng không đáp lời.
Quản ma ma trong lòng sốt ruột, lại nói: “Thái Tử Phi, lão nô cả gan nói thêm câu nữa, để ngừa hậu sản thì trong vòng nửa năm tốt nhất có thể nghỉ ngơi một chút, không cần vội vã mang thai, phải biết rằng thân thể của mình cũng quan trọng a!” Hoàng gia đương nhiên là muốn Thái Tử Phi sinh con liên tiếp không ngừng nghỉ, nhưng mà nếu sinh dày như vậy thì sẽ hủy hoại thân thể Thái Tử phi!
Thái Tử điện hạ an bài bà đến chăm sóc Thái Tử Phi, vì vậy lời này bà cần phải nói.
Từ Xán Xán nghe vậy ngẩng đầu lên, liếc Trương ma ma đứng ở một bên một cái.
Trương ma ma cúi đầu thân mình đứng thẳng tắp, giống như không hề có quan hệ gì với Quản ma ma vừa mạo hiểm nói ra những lời đó.
Từ Xán Xán thu hồi tầm mắt nhìn về phía Quản ma ma, hòa ái nói: “Ta biết, ma ma yên tâm đi!” Quản ma ma có thể mạo hiểm nói ra như vậy, có thể thấy được bà thật sự trung thành với mình, phần tình cảm này Từ Xán Xán sẽ ghi tạc trong lòng.
Quản ma ma lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoa đi tầng mồ hôi mỏng trên trán —— nếu như Thái Tử Phi không hiểu những điều lợi điều hại, lại đem những lời đó nói cho Thái Tử điện hạ, chắc bà chết 1 vạn lần cũng không đủ mất.
Sau khi Trương ma ma cùng Quản ma ma lui ra, Từ Xán Xán phân phó Bích Vân: “ Ngươi đi nói với Phó Tùng, để hắn đi điều tra một chút xem Quản ma ma yêu thích hay quan tâm cái gì!” Nàng là muốn cảm tạ Quản ma ma, vậy thì không bằng thay Quản ma ma làm một chút sự tình đi!
- --------------------
Bích Vân đáp “Vâng”, đang muốn nói chuyện, liền nghe được tiếng Chu Nhan ở tây sương phòng truyền tới: “Thái Tử Phi, hoàng thái tôn tỉnh!”
Từ Xán Xán nghe vậy liền vội vàng xuống giường, xốc mành lụa lên chạy một mạch vào phòng ngủ, trong miệng gọi: “Ma ma đây! Trường Nhạc a, ma ma tới đây!”
Bích Vân ở phía sau nhìn Thái Tử Phi ngày thường chú trọng nhất là khí độ ung dung tự tại, thì bây giờ lại chạy nhanh như chớp vào phòng ngủ, không khỏi đứng đó cười: “Thái Tử Phi, nô tỳ đi ra ngoài ạ!”
Từ Xán Xán không kịp phản ứng lại Bích Vân.
- ------------------------
Vừa vào phòng Từ Xán Xán liền nhìn thấy bà vú Tôn Khải gia đang ôm Phó Trường Nhạc, Chu Nhan thì bưng nửa chén nước ấm dùng thìa nhỏ đút cho bé uống!
Từ Xán Xán đợi Chu Nhan cho uống nốt mấy thìa nước, lúc này mới tiếp nhận Phó Trường Nhạc, vừa ôm vào trong ngực vừa thơm vài cái: “Con trai, nhớ ma ma không? Ma ma chỉ vài canh giờ không thấy đã nhớ con lắm a!”
Phó Trường Nhạc mắt đen lay láy nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, miệng nhỏ như cánh hoa giương lên chảy chảy nước miếng, giống như cũng cùng mẫu thân đối đáp.
Từ Xán Xán ôm bé đung đưa, mở miệng hỏi Tôn Khải gia: “Hoàng thái tôn đã được cho bú chưa?” Sữa của nàng mỗi ngày một ít đi không đủ choTrường Nhạc ăn, nên đành phải để bà vú cho bé bú.
Tôn Khải gia cười nói: “Bẩm Thái Tử Phi, hoàng thái tôn vừa tỉnh nô tỳ liền cho bé bú rồi ạ!”
Từ Xán Xán nhìn nhìn, thấy con trai cũng không rúc tìm vú nàng, lúc này mới yên lòng tin tưởng Phó Trường Nhạc đã ăn no.
không bao lâu Từ Vương thị liền tới đây xem cháu ngoại.
Bà vừa tới liền yêu cầu rửa tay, muốn mình thật sạch sẽ mới dám ôm cháu ngoại bảo bối.
Từ Xán Xán cười phân phó bọn nha hoàn: “Còn không hầu hạ bà ngoại Trường Nhạc rửa tay?”
Bọn nha hoàn vội đi chuẩn bị chậu vàng, khăn mặt, xà bông thơm để hầu hạ nhà ngoại thái thái rửa tay.
Từ Vương thị năm nay mới hơn ba mươi tuổi đã là bà ngoại, nên vẫn có chút hưng phấn. Sau khi bà rửa sạch tay, ôm Phó Trường Nhạc hôn hôn lại thơm thơm không ngừng, rồi lại muốn thơm miệng bé liền bị Từ Xán Xán ngăn cản: “Nương, cẩn thận không Trường Nhạc trét nước miếng cho đấy!” “Mẹ biết con không muốn mẹ hôn môi thằng bé chứ gì!” Từ Vương thị nhìn thấu ý đồ của con gái, nhưng cũng không đi thơm miệng cháu ngoại nữa, mà là nghiêm túc hỏi Từ Xán Xán: “Thằng bé rốt cuộc gọi là Phó Trường Nhạc, hay là Phó Thụy?”
Từ Xán Xán người như không xương dựa vào người mẹ nói: “Hoàng thái tôn tên một chữ là Thụy, là Phó Thụy, Trường Nhạc là tên ở nhà thôi!”
“À.” Từ Vương thị đã hiểu ôm Phó Trường Nhạc trong lòng, mắt quét 1 vòng thấy trong phòng toàn người hầu, nói chuyện không tiện, liền thấp giọng nói: “đi vào phòng ngủ của con, mẹ có việc muốn nói!”
Từ Xán Xán đem phó Trường Nhạc đưa cho Chu Nhan, rồi đưa mẹ vào trong phòng.
- ----------------------
Hai mẹ con ngồi cạnh nhau trên giường, Từ Vương thị thấp giọng hỏi: “Trường Nhạc đã đầy tháng, con và con rể cũng nên lại làm chuyện kia đi thôi?”
Từ Xán Xán tiếng nhỏ như muỗi mà đáp “Dạ” 1 tiếng. Tuy rằng nàng cũng vẫn giúp Phó Dư Sâm giải tỏa, nhưng cũng chân chính không thể bằng cách trực tiếp như thế kia.
Từ Vương thị nhìn con gái: “Tâm sự với mẹ thì có gì mà ngượng?”
Bà ghé sát vào bên tai Từ Xán Xán, thấp giọng nói: “Lúc con sinh cũng là to, hơn 3,5kg, nên sau khi sinh con thì nơi đó của mẹ có chút lỏng khiến việc vợ chồng không được thỏa mãn. Cha con mới vào núi Tây Hạp hái ít thảo dược, điều chế cho mẹ một loại thuốc viên gọi là hương nhuỵ súc âm hoàn. Mỗi ngày con dùng 1 viên, vừa có tác dụng bôi trơn kháng viêm, còn giúp se khít lại nơi đó giúp việc vợ chồng thích ý hơn……” (editor: ồ ồ, ngày xưa thầy lang xịn thật á nha!) Ai, chẳng qua là vì con rể chỉ ưa thích mỗi con gái mình, bằng không thì sao bà lại phải nói chuyện này với con gái chứ?
Từ Xán Xán nghe được mặt đỏ tai hồng, thấy mẫu thân nói xong, liền liếc mẹ mình một cái, nói: “Nương có mang cho con luôn không?” trên thực tế nàng mới mười bảy tuổi, khôi phục cũng nhanh a, không nhất định cần dùng tới, nhưng mà có thì vẫn hơn……
Từ Vương thị thấy con gái nghe lời, không khỏi mừng rỡ lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ trắng đưa cho Từ Xán Xán: “Chính là cái này!”
Từ Xán Xán mở nút ra ngửi ngửi, thấy có mùi hoa thanh đạm cùng mùi lá thảo dược quyện vào nhau, tựa như mùi nước lá đậu nành dùng để rửa mặt buổi sáng dịp Tết Đoan Ngọ ở quê nhà Uyển Châu.
Đến chạng vạng, để Từ Vương thị cùng Tôn Khải gia trông hoàng thái tôn Phó Trường Nhạc, Từ Xán Xán sai Chu Nhan Bích Vân ngâm hoa hồng cho nàng tắm, lại dùng dầu hoa hồng mát xa mặt, cuối cùng đắp mặt nạ làm từ sữa bò trộn bột ngọc trai, sửa soạn chính mình thật tốt.
Sau khi tắm rửa mát xa xong, Từ Xán Xán lại đánh răng súc miệng rồi ngậm trà thơm, trang điểm kỹ càng tinh tế, thay quần áo mới chải đầu lại lần nữa, đến khi nhìn mình trong gương thấy quả thật rất đẹp mới hài lòng.
Trần ma ma đã để nữ đầu bếp chuẩn bị xong xuôi các nguyên liệu nấu ăn, sai người đến hỏi khi nào Thái Tử phi muốn dùng bữa.
Từ Vương thị thấy thế liền cáo từ.
Từ Xán Xán tiễn mẫu thân xong, phân phó Chu Tước: “Sai Phó Xuân đi xem xem Thái Tử điện hạ trở về chưa!”
Chu Tước đáp “Vâng”, vừa muốn đi ra ngoài, gã sai vặt Phó Xuân đã lại đây bẩm báo: “Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ đã trở lại!”
Danh sách chương