Bây giờ đã là lúc chạng vạng tối, một đoàn mây đen như mực từ phía tây thổi tới, che khuất trời chiều màu vàng, ở giữa trời đất đột nhiên trở nên đen sì.

Gió chẳng biết lúc nào, dần dần lớn hơn, lay động lá chuối tây màu xanh mỡ phía trước cửa sổ phòng ngủ, phát ra tiếng vang to lớn.

Sợ là trời muốn mưa.

Phó Tạ đứng tại chỗ một lát, nhấc chân đi vào nhà chính.

Trong nhà chính yên tĩnh, chỉ có nửa chậu băng ô mai đặt trong chậu băng bích sứ trong góc phòng, đang chậm rãi hòa tan, phát ra thanh âm rất nhỏ “tạch tạch tạch két”, khó có thể nghe thấy.

Phó Tạ nghe trong phòng ngủ truyền tới tiếng khóc kiềm chế của Hàn Anh, bước chân lập tức đình trệ tại chỗ, trái tim vốn bình tĩnh trở nên không xác định.

Hắn quen nắm trong tay hết thảy, cho dù là tỷ tỷ của hắn Phó hoàng hậu, cho dù là phụ thân của hắn Phó Viễn Trình, hắn cũng đã quen làm cho đối phương đi theo quỹ đạo hắn vạch ra, mà hành vi hôm nay của Hàn Anh làm rối loạn trình tự của hắn, hắn muốn bình định lập lại trật tự, làm cho sự tình quay lại quỹ đạo vốn có.

Suy nghĩ một lát, Phó Tạ đi vào phòng ngủ, trên khuôn mặt tuấn tú mang một vòng suy nghĩ sâu xa.

Hàn Anh đang che đầu trong chăn khóc, bỗng nhiên bị một người cách chăn màn ôm lấy, tiếp theo liền nghe được giọng nói của Phó Tạ: “a Anh, nàng hiểu lầm ta!”

Nàng vừa nghe giọng nói của Phó Tạ, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, lập tức ngồi dậy, dùng sức hất Phó Tạ ra, dùng khăn lụa lau lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào Phó Tạ hỏi: “Muội hiểu lầm huynh sao?”

Phó tạ chăm chú nhìn nàng, thấy mí mắt nàng khóc sưng lên, trong mắt to hàm chứa nước mắt, đôi môi đỏ hồng, nhìn đáng yêu hết sức, liền vươn tay ôm Hàn Anh, đặt nàng ở trên đùi của mình, ôn nhu nói: “Ta đã nghe Phó Bình nói. Vương thị đặt ở trang viên Chu Tiên trấn kia, là tiểu thiếp của bằng hữu Hà Đông của ta, Hà Đông bởi vì không con, ở Lỗ Châu nạp nàng. Ngày đó vị Vương thị này từng ngồi thuyền từ Lỗ Châu vào kinh thành với nàng đó, nàng đã quên rồi sao? Hà Đông hôm nay đang ở trong quân Lan Châu, nên gửi Vương thị ở chỗ ta, ai biết nàng lại hiểu lầm.”

Khi hắn giải thích, Hàn Anh liên tục ngửa đầu nhìn hắn, ý tứ mỉa mai trong mắt càng ngày càng nhiều —— dựa theo tính tình Phó Tạ, nếu như hắn không kỹ càng giải thích như vậy, nói không chừng nàng còn tin tưởng một chút, hiện tại hắn rủ rỉ êm tai như vậy, rõ ràng là chột dạ!

Hàn Anh cố gắng dùng sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Phó Tạ, lại bị Phó Tạ một mực cố định trên đùi của hắn, nàng tức giận mặt đỏ rần, cười lạnh một tiếng ngửa đầu nhìn Phó Tạ: “Bằng hữu của huynh ở trong quân Lan Châu sao?”

Phó Tạ ý thức được sơ hở trong lời nói của mình, đang muốn bổ cứu, Hàn Anh đã nói: “Bằng hữu của huynh đang ở Lan Châu, nhưng muội nhớ được vị Vương thị này khi ở trên thuyền của muội chưa có phình bụng, sao mấy tháng không thấy, bụng của nàng liền lớn lên? Chẳng lẽ vị bằng hữu Hà Đông kia biết pháp thuật? ở xa ngàn dặm cũng có thể lấy trinh tiết làm người ta mang thai? Muội nhổ vào! Huynh cho muội là người ngu à!”

Nàng đánh một cái vào trước ngực Phó Tạ, phát ra âm thanh giòn vang.

Phó Tạ nhíu mày nhìn nàng. Cái đánh này tuy Hàn Anh dùng hết sức, nhưng đối với hắn không coi vào đâu, một chút cũng không đau.

Nương theo tiếng gió vù vù, một hồi tiếng sấm oanh long long ở ngoài cửa sổ nổ vang.

Hàn Anh lập tức co rúm lại một cái.

Phó Tạ lập tức ôm nàng vào lòng.

Quen thuộc vùi trong ngực Phó Tạ, trong lòng Hàn Anh mềm nhũn, nhưng nghĩ đến hắn có lẽ đã ôm qua những nữ nhân khác, trái tim liền cứng rắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn Phó Tạ, thấy dung mạo hắn tuấn tú, khí chất cao hoa, nghĩ đến một người như vậy sau lưng lại có thể làm ra những chuyện xấu xa này, lửa giận trong lòng càng lớn, liền một bên giãy giụa một bên lớn tiếng nói: “Thả muội ra! Thả muội ra!”

Tay Phó Tạ giống như sắt nắm ở eo của nàng, dễ dàng khiến nàng không thể động đậy.

Hàn Anh giãy giụa xuất ra một thân mồ hôi, thấy Phó Tạ còn không thả nàng, liền nâng bàn tay lên: “Phó Tam, huynh thả hay không thả?”

Phó Tạ không khỏi nở nụ cười: “Ta không thả.”

Hàn Anh giơ bàn tay lên, thấy hắn giống như cười mà không phải cười nhìn mình, không khỏi vừa vội vừa tức, lập tức liền hướng trên mặt Phó Tạ đánh tới.

Mắt phượng Phó Tạ híp lại, không hề chớp mắt nhìn Hàn Anh.

Tay Hàn Anh đụng phải mặt của hắn lập tức thay đổi phương hướng, sau đó vỗ tới lưng Phó Tạ.

Phó Tạ không phát giác gì, bàn tay của nàng lại bị chấn động run lên.

Hàn Anh khó thở, dùng sức giằng co, ý đồ thoát khỏi Phó Tạ.

Nàng đổ một thân mồ hôi, nhưng vẫn bị giam cầm trong ngực Phó Tạ.

Phó Tạ bỗng nhiên hít sâu một hơi.

Hàn Anh phát giác được không đúng —— phía dưới Phó Tạ đã có phản ứng!

Trong lòng nàng vô cùng bực mình, đôi mắt thanh trong như ngọc bích nhìn chằm chằm Phó Tạ: “Huynh sao lại vô sỉ như vậy hả?”

Phó Tạ rũ mắt xuống, khuôn mặt dần dần đỏ lên: “...” Hắn không phải cố ý, Hàn Anh khẽ động như vậy, hắn liền có chút khống chế không nổi thân thể phản ứng...

Chẳng biết lúc nào mưa bắt đầu rơi xuống, gió lớn cùng với mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, đánh vào mái hiên, trên lan can, lá chuối tây, phát ra âm thanh dày đặc “Bành bạch“.

Hàn Anh đột nhiên cảm thấy vô lực: đã náo đến nước này rồi, còn đánh hắn làm cái gì? Còn mắng hắn làm cái gì? Không bằng nói thẳng ra là tốt nhất!

Nàng mất hết sức lực giống như mềm nhũn xuống dưới, không giãy giụa nữa, không đánh chửi nữa.

Phó Tạ thấy thế, cho rằng Hàn Anh đánh chửi mệt rổi, muốn chấm dứt chiến tranh, trong lòng vui mừng cực kỳ, yên lặng hồi tưởng đến một tình tiết trong thoại bản diễm tình của Hàn Anh, chuẩn bị làm theo một lần, thí nghiệm một chút những lời trong sách viết “Tiểu phu thê cãi nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hoà” kia.

Hắn lập tức ôm Hàn Anh đặt ngang trên nệm gấm, cúi người muốn hôn Hàn Anh.

Hàn Anh nghĩ đến bờ môi xinh đẹp này đã từng hôn qua những nữ nhân khác, cảm thấy một hồi chán ghét, nàng nghiêng mặt tránh đi nụ hôn của Phó Tạ, thấp giọng nói: “Phó Tạ, chúng ta hòa ly đi!”

Phó Tạ: “...” Hàn Anh muốn hòa ly? Nàng lại muốn rời khỏi hắn? Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, quỳ gối trên nệm gấm nhìn một bên mặt của Hàn Anh, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Hàn Anh phát hiện Phó Tạ buông lỏng mình ra, liền vội vàng dịch chuyển vào tận bên trong, nhìn Phó Tạ: “Phó Tạ, muội nói thật, chúng ta hòa ly đi!” Nói hòa ly với Phó Tạ, mặc dù đau lòng như cắt, thế nhưng đau dài không bằng đau ngắn, so với ngày sau ngoại thất của hắn vào cửa, con vợ kế vào cửa, đủ loại di nương từng người một mang tới, nàng từng ngày từng ngày bị chia cắt yêu thương...

Phó Tạ lẳng lặng nhìn Hàn Anh, mắt phượng tĩnh mịch, khóe miệng thâm thúy, là vẻ mặt mỉm cười nhưng mang theo ác ý: “Nàng muốn hòa ly với ta? Vậy nàng nói một chút, nàng coi trọng người nào? Vừa ý dã nam nhân nào?”

Hàn Anh quả thực là trợn mắt há hốc mồm —— có người phản công đổi trắng thay đen như vậy sao?

Phó Tạ cười lạnh lẽo: “Hứa Lập Dương sao? Hắn thế nhưng là thái giám! Thôi Kỳ sao? Chỗ này của hắn bị thương, sau này có thể thỏa mãn nàng sao —— “

Hàn Anh khó thở, đưa tay “BA~” một tiếng vỗ trên mặt Phó Tạ.

Phó Tạ vẫn không nhúc nhích quỳ ở đó, đôi mắt đem âm u nhìn chằm chằm nàng, dấu tay trên khuôn mặt dần dần nổi lên.

Hắn không nói thêm gì nữa.

Hàn Anh thấy hắn như vậy, trong lòng run lên, muốn nói cái gì đó, nhưng yết hầu cảm thấy chát ngấy, nàng há hốc mồm, khó nhọc nói: “Muội đêm nay sẽ đi. Chúng ta tách ra nhé.”

Phó Tạ cả người nghiêng về phía trước nhìn nàng, trong mắt phượng tĩnh mịch nổi lên gió bão: “Đợi nàng có thể đi rồi nói sau!”

Hàn Anh cơ hồ muốn mất phương hướng ở trong ánh mắt của hắn, trái tim co rút cố gắng thuyết phục lý trí của nàng.

Nàng dùng sức nắm tay, tự nói với mình: ta không thể tiếp tục như vậy nữa rồi, ta phải rời khỏi!

Hàn Anh rất nhanh từ đầu giường chạy xuống dưới giường, ý đồ lao ra.

Phó Tạ ôm eo của nàng, kéo nàng trở về.

Nghĩ đến Hàn Anh phải rời khỏi hắn, trái tim Phó Tạ từng đợt run rẩy, tay chân đều run nhè nhẹ, đầu óc trống rỗng.

Hàn Anh giãy giụa trong ánh mắt lạnh như băng của Phó Tạ.

Hắn không nói lời nào, nhưng nắm chặt vòng eo Hàn Anh, bờ môi đỏ tươi nhếch lên, dường như ẩn nhẫn cái gì.

Phó Tạ như vậy làm cho Hàn Anh cảm nhận được sợ hãi, hô hấp của nàng như ngưng lại, trái tim nhảy lên cũng chậm lại...

Phó Tạ ôm Hàn Anh đặt ở trên nệm gấm, tách hai chân Hàn Anh ra đè lên.

Động tác của hắn rất kịch liệt, thế nhưng rơi vào trên người Hàn Anh lại thả nhẹ rất nhiều, sợ không cẩn thận đả thương nàng.

...

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, dường như khuynh đảo cả nhân gian, giữa đất trời tất cả đều là mưa, tất cả đều là nước.

Trong phòng đã tối lại.

Hàn Anh thân thể rất nóng, trái tim cũng rất lạnh.

Phó Tạ từng chút từng chút sờ lên cơ thể nàng, mồ hôi từng giọt nhỏ lên người nàng, đầu tiên là nóng, tiếp theo là lạnh.

Nàng không khống chế được phản ứng bản năng của thân thể, nhưng có thể khống chế bản thân không đáp lại hắn.

Không biết qua bao lâu, Phó Tạ đứng dậy rời khỏi nàng, nhấc chân đi tắm.

Hàn Anh thấy cửa phòng tắm đóng lại, vội giãy giụa, từ tủ quần áo tuỳ tiện rút ra mấy bộ y phục, luống cuống tay chân khoác vào người.

Quần áo trên người nàng đều bị Phó Tạ xé nát.

Hàn Anh cảm thấy trên người như bị vật nặng đè nát, toàn thân đau buốt khó chịu, cho dù là động tác đưa tay mặc quần áo, cũng khó khăn mới hoàn thành.

Thật vất vả mặc quần áo tử tế, Hàn Anh tuỳ ý quấn tóc dài, đang muốn rón ra rón rén đi ra ngoài trước, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.

Nàng xoay người lại nhìn sang.

Vào lúc cửa mở ra, khắp nới đều là nước, Phó Tạ đứng ở bên trong mành nước, nước xối trên tóc, trên mặt, trên người hắn.

Gian phòng quá tối, Hàn Anh thấy không rõ vẻ mặt hắn.

Phó Tạ đứng ở đó, một câu cũng không nói.

Hàn Anh trong lòng bỗng nhiên trống trải, sau khi nàng sững sờ trong chốc lát, xoay người lại đi ra ngoài.

Nàng vừa chạm tới bức rèm che ở cửa phòng ngủ, người đã bị lôi vào trong một lồng ngực ướt nhẹp.

Hàn Anh vừa vùng vẫy vài cái, Phó Tạ liền ôm nàng cất bước đi tới bên giường, ném nàng vào giữa giường, sau đó nhìn Hàn Anh cười lành lạnh, sau khi lùi một bước, “Bịch” một tiếng đóng cửa giường—— hắn nhốt Hàn Anh ở giữa giường!

Sau khi run rẩy bước tới cửa giường thật lâu không có hiệu quả, Hàn Anh lúc này mới ý thức được Phó Tạ đã cài then phía ngoài, trong lòng không khỏi hoảng loạn, ngã ngồi ở trên giường.

Không biết qua bao lâu, trên người Hàn Anh lạnh như băng, nàng không thể buông tha, đứng dậy nhảy xuống giường, lỗ tai dán trên cửa giường, ý đồ nghe động tĩnh của Phó Tạ.

Phía ngoài mưa vẫn còn to, “Xoát xoát xoát” tất cả đều là tiếng mưa rơi.

Trong thanh âm đơn điệu như vậy Hàn Anh dần dần cảm thấy sợ hãi, nàng lần nữa dùng sức lay lay cửa giường.

Không có đáp lại, ngoại trừ tiếng mưa rơi vô hạn.

Hàn Anh rốt cuộc mệt mỏi, trở lại trên giường nằm xuống, kéo chăn đắp lên mình, nhắm hai mắt lại.

Nàng tự nói với mình, trước khôi phục thể lực đã.

Thế nhưng, nghĩ đến Phó Tạ luôn luôn thương nàng như vậy lại đối với nàng như vậy, nước mắt Hàn Anh lại chảy ra.

Hàn Anh khó khăn mở mắt —— mắt của nàng khóc sưng lên —— nhìn người đứng ở trước giường.

Đây là một ma ma dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, mắt to khuôn mặt chữ điền, nhìn rất là nhanh nhẹn. Bà thấy Hàn Anh mở mắt, vội vàng dặn dò nha hoàn đứng sau lưng: “Trước lấy khăn vải nóng tới đây, ta chườm mắt cho thiếu phu nhân!”

Hàn Anh nhìn nàng dâu xa lạ này, mắt nhìn nhìn chung quanh —— đây là gian phòng của nàng.

Bốn nha hoàn lạ lẫm nối đuôi nhau đi vào, trên tay bưng lấy chậu vàng khăn lụa xà bông thơm.

Trong lòng Hàn Anh một hồi sợ hãi, nói giọng khàn khàn: “Tẩy Xuân đâu? Nhuận Thu đâu? Các nàng đi đâu rồi?”

Ma ma lạ lẫm kia kính cẩn nói: “Bẩm thiếu phu nhân, công tử nói, Tẩy Xuân, Hoán Hạ, Nhuận Thu và Sấu Đông cũng đi trang viên Chu Tiên trấn rồi, đợi người nghĩ thông suốt, các nàng tự nhiên sẽ trở về; nếu như người không hiểu rõ...”

Bà rũ mắt xuống, trên mặt một mảnh kính cẩn, nhưng cố ý để lại một mảng lớn trống rỗng.

Trong lòng Hàn Anh tức giận, hai tay dùng sức bắt lấy đệm giường, nửa ngày mới chậm rãi buông ra.

Nàng lại nhắm mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện