Hàn Anh hạ giọng dặn dò Phó Du: “Chờ một
chút quay về Nữ Trinh viện, ngươi tìm lý do lưu lại chỗ ta, ta có lời
muốn dặn dò ngươi.”
Phó Du mở trừng hai mắt, “vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Tam tẩu, đừng để cho Phạm tỷ tỷ đứng một mình trong thư phòng Tam ca, chúng ta đi tìm nàng đi!”
Hàn Anh híp mắt nở nụ cười: “Được!”
Hai tay nàng vịn giường gấm ngồi dậy, mở miệng nhắc nhở Phạm Tinh Tinh: “Phạm tỷ tỷ, tìm được sách chưa?”
Phạm Tinh Tinh đè xuống nhịp tim đang đập loạn cào cào, đáp một tiếng: “Đã tìm được rồi!”
Nàng cực kỳ nhanh nhẹn nhét bức thư vừa tìm được vào trong ngực, sửa sang lại quần áo một chút, từ trên giá sách rút ra một quyển sách cầm lấy đi ra.
Sau khi đi ra Phạm Tinh Tinh có chút chột dạ nhìn Hàn Anh tự nhiên cười nói, làm bộ ngồi ở trên ghế cao mở sách ra chuẩn bị xem.
Hàn Anh cố tình trêu chọc nàng, liền mỉm cười đứng lên nói: “Đến đây, cho ta xem là sách gì!”
Phạm Tinh Tinh đưa sách tới cho Hàn Anh cùng xem.
Hàn Anh nhận lấy xem tên sách, trên mặt liền hiện ra vui vẻ, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, càng là “Khì” cười ra tiếng.
Phó Du vội vàng sáp tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Hàn Anh nhịn cười đưa sách cho nàng: “Chính ngươi xem đi!”
Phó Du nhận sách vừa nhìn, trên bìa mặt viết hai chữ "Nữ Tắc".
Nàng kinh ngạc nhìn Hàn Anh: “Tam tẩu, quyển sách này khi ta còn bé cũng đã đọc qua.” Có cái gì buồn cười sao? Phạm Tinh Tinh cũng tò mò nhìn về phía Hàn Anh.
Hàn Anh nhớ tới trước kia Phó Tạ bắt nàng đọc thuộc lòng ‘Nữ Tắc", "Nữ Giới", còn tưởng hắn nhớ kỹ lắm, thì ra cũng là tạm thời cuống lên mới lo ôm chân Phật...
Trên mặt nàng vẫn còn vui vẻ, mắt to sáng rực như bảo thạch: “Tam ca của ngươi trước kia bắt ta học thuộc "Nữ Tắc"...”
Phó Du tập trung tư tưởng suy nghĩ, cũng hiểu rõ ra, không khỏi cũng mỉm cười.
Phạm Tinh Tinh không nghĩ tới Phó Tạ và Hàn Anh còn có tình thú khuê phòng như vậy, có chút ghen ghét, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Thật không nghĩ tới, Tạ biểu đệ lại quan tâm đệ muội như thế.”
Hàn Anh ngòn ngọt cười, cố ý chọc giận Phạm Tinh Tinh: “Ai nha, Phó Tạ đáng ghét lắm, cứ bắt ta đọc sách!”
Phạm Tinh Tinh mặt không biểu tình đổi chủ đề: “Hôm nay trời đẹp như vậy, hoa cúc phía sau tiểu hoa viên nở rộ, chúng ta đi xem nhé?”
Hàn Anh đạt được mục đích, cũng muốn rời đi, liền nói: “Được!”
Lý Chân và Phó Trữ vội vàng cung tiễn đám người Hàn Anh rời đi.
Hàn Anh vừa đi vào tiền sảnh phía sau thư phòng, phát hiện Phó Du nhìn ra sau, liền cũng nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Phó Du đang cùng Lý Chân bốn mắt nhìn nhau, giống như ẩn tình. Nàng giả bộ như không thấy, nhưng thả chậm bước chân, chờ Phó Du.
Lý Chân là thân tín Phó Tạ an bài tiến vào cấm quân, liên tục đi theo Phó Tạ hầu hạ, không biết Phó Tạ có nguyện ý gả thứ muội cho hắn không nữa.
Hàn Anh dự định lát nữa sẽ hỏi ý tứ Phó Du một chút.
Đến cửa ra vào Nữ Trinh viện, Hàn Anh trực tiếp dặn dò Tẩy Xuân: “Ta mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi, ngươi và Thiến Ngọc cùng Phạm cô nương đi hậu hoa viên dạo đi!”
Phó Du nghe vậy vội nói: “Ta cùng Tam tẩu trở về phòng nghỉ ngơi một chút!”
Phạm Tinh Tinh cũng thừa cơ nói: “Mẫu thân còn đang chờ ta, ta cũng trở về đây!”
Phạm Tinh Tinh mang theo nha hoàn sau khi rời khỏi, Hàn Anh và Phó Du đi vào Nữ Trinh viện.
Sau khi bước lên bậc thang trước nhà chính, nàng xoay người lại nhìn sắc trời một chút, thấy mặt trời dần dần ẩn vào bên trong mây đen, gió cũng bắt đầu nổi lên, liền nói: “Sợ là trời sắp mưa...” Phó Tạ đã đáp ứng sau khi hạ triều mang nàng đi nhìn hắn và Trần Hi quyết đấu, có thể nuốt lời hay không đây?
Tuy rằng Phó Tạ nói gọi là quyết đấu, bất quá chì là cùng Trần Hi cùng một chỗ diễn trò, thế nhưng đao kiếm không có mắt, Hàn Anh vẫn rất lo lắng cho Phó Tạ.
Tuy trong lòng lo lắng cho Phó Tạ, thế nhưng Hàn Anh vẫn mang theo Phó Du đi vào phòng khách.
Hoán Hạ mang theo tiểu nha hoàn dâng trà hoa hồng và điểm tâm, phân đĩa đựng trái vải, long nhãn, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, bạch quả, lê thịt, táo khoanh, hạt sen, táo tây dại khoanh và mười hai đĩa sứ trắng nhỏ đựng táo đỏ chưng bày trên giường bàn nhỏ hoàng hoa lê
Phó Du thấy những đĩa sứ trắng nhỏ này nguyên một đám nho nhỏ, màu sắc trắng noãn oánh nhuận, phía trên chia ra vẽ 12 loại hoa cỏ bốn mùa, vừa tinh xảo vừa đáng yêu, liền nói: “Những đĩa này nhìn rất đẹp, sao trước kia chưa từng thấy?”
Hàn Anh khoan khoái dựa đệm gấm nằm nghiêng trên giường gấm: “Cái này gọi là thiên sứ trắng, là Tổng đốc Lan Châu đưa tới, nói là lò sứ Lan Châu mới đưa tới, trên thị trường hiện nay còn chưa có!” Tổng đốc Lan Châu Vương Chinh Trần là thân tín của Phó Tạ, vài ngày trước vào kinh yết kiến, đặc biệt tới đây tặng cho Phó Tạ 16 sọt đồ gốm, tất cả đều là sứ trắng như vầy.
Nàng cười tủm tỉm nhìn Phó Du: “Thích thì nói, chờ muội gả đi ta tặng hồi môn cho muội hai sọt!”
Phó Du nghe vậy, khuôn mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, hờn dỗi kêu một tiếng “Tam tẩu”, rũ mắt xuống không chịu nói lời nào.
Hàn Anh nhìn Hoán Hạ khoát tay áo, Hoán Hạ liền mang theo đám tiểu nha hoàn lui xuống.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có nàng và Phó Du, Hàn Anh lúc này mới thấp giọng nói: “Ngươi có lẽ cũng biết, Tam ca của ngươi không lâu sau phải tới Tây Cương đánh trận, ta sợ là cũng phải đi theo, ta nghĩ đến hôn sự của ngươi, nếu ngươi có người trong lòng, nhất định phải nói với ta, ta suy nghĩ một ít biện pháp cho ngươi.”
An Quốc Công Phó Viễn Trình tuy rằng sắp vào kinh trấn thủ, thế nhưng Hàn Anh cảm thấy theo tính cách nóng nảy của ông, hôn sự của Phó Du hẳn là không quan tâm nhiều.
Hàn Anh không có ở Quốc Công Phủ, làm chủ việc bếp núc ở Quốc Công Phủ chính là Lam thị, nhưng Hàn Anh rất lo lắng nhân phẩm của Lam thị, bởi vậy thừa dịp nàng còn ở kinh thành, thừa dịp đặt một cửa hôn sự cho Phó Du
Phó Du nghe vậy, mũi có chút chua xót, trái tim cũng một hồi co rút đau đớn, đôi mắt lập tức liền ẩm ướt: “Cảm ơn chị dâu!”
Nàng nhìn Hàn Anh, nước mắt tràn mi.
Hàn Anh từ trong hộp khảm xà cừ rút ra một chiếc khăn lụa đưa cho Phó Du.
Phó Du lau nước mắt, lúc này mới xấu hổ mang theo e sợ nói: “Ta thích… thích thị vệ thống lĩnh Lý Chân của Tam ca…” Giọng nói của nàng càng ngày càng thấp, dần dần đến không thể nghe thấy.
Hàn Anh cũng không dám đồng ý, mà là thật sự nói: “Như vậy đi, chờ buổi tối ta thương nghị với Tam ca muội, ta sẽ báo tin tức cho muội.”
Sau khi Phó Du rời khỏi, Hàn Anh hỏi Thiến Ngọc: “Phó Tĩnh đưa bộ quần áo kia tới chưa?” Nàng năn nỉ Phó Tạ cho người chuẩn bị cho nàng một bộ quần áo nam tử, hôm nay mặc đi ra ngoài với Phó Tạ.
Thiến Ngọc từ lần trước làm mất yếm đào của Hàn Anh bị đánh phạt, hôm nay rất cẩn thận, lúc này quỳ gối hành lễ nói: “Bẩm thiếu phu nhân, Phó Tĩnh đã đưa quần áo tới.”
Nàng rất nhanh liền lấy một bao đưa tới.
Tẩy Xuân mở ra bao ra nhìn nhìn, đặt ở trên giường gấm cho Hàn Anh xem.
Hàn Anh đi qua nhìn một phen, thấy là mũ ô sa màu đen thư sinh kinh thành thường đội, một bộ trung y bạch la và một bộ bào cổ tròn gấm hoa đen viền xanh ngọc, tất cả đều là theo như số đo thân thể nàng, rất là hài lòng, cười tủm tỉm dặn dò Nhuận Thu: “Bảo Lương ma ma các nàng lấy giày da hươu cho ta!”
Ánh mắt của nàng mang theo ý cười nhìn những vật này lại một lần, rốt cuộc phát hiện còn thiếu ngọc bản, hơi suy nghĩ một chút liền đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh Hàn Anh liền cầm mấy cái ngọc bản mang ra: “Đến đây, các người giúp ta chọn một cái đi!”
Tẩy Xuân các nàng thấy thiếu phu nhân cầm đều là ngọc bản điện soái mang, không khỏi cũng nở nụ cười, vây quanh tới đây bảy mồm tám lưỡi thảo luận, rốt cuộc chọn lựa một cái ngọc bản màu đen khảm bạch ngọc.
Sau khi Phó Tạ hạ triều trực tiếp trở về Nữ Trinh viện.
Hắn vừa vào nội viện, bọn nha hoàn quỳ gối hành lễ, sau khi đứng dậy nhìn hắn cười, Hàn Anh lại không ra ngoài đón hắn.
Phó Tạ cũng không thèm để ý, thấy Sấu Đông đã xốc mành gấm lên rồi, liền nâng chân dài đi vào nhà chính.
Hắn vừa mới vào nhà chính, bức rèm che trong phòng ngủ đã bị vén lên, một tiểu thư sinh đầu đội mũ lụa đen mặc lĩnh bào cổ tròn gấm hoa đen viền xanh ngọc đi ra, màu da trắng nõn mi mày đen nhánh bờ môi đỏ tươi, không phải Hàn Anh thì là ai?
Phó Tạ tuy cảm thấy Hàn Anh hóa trang như vậy nhìn là lạ, thế nhưng thấy nàng cười vui vẻ, không đành lòng đả kích nàng, liền khẽ vuốt càm, nói: “Cũng được.”
Lại hỏi Hàn Anh: “Biết cỡi ngựa không?”
Hàn Anh ngửa đầu nhìn Phó Tạ, có chút phiền não nói: “biết cưỡi, chỉ là lúc ở Ngọc Khê muội cưỡi ngựa đều là ngựa Nam Hải chân thấp...” ngựa phương bắc cao lớn, nàng có hơi sợ.
Trong mắt phượng của Phó Tạ hiện lên ý cười: “Ta sai người chuẩn bị cho nàng ngựa Nam Hải chân thấp rồi, đi thôi!”
Hắn nắm tay Hàn Anh, trực giác ấm áp mềm mại tinh tế mịn màng, trong lòng không khỏi rung động, nghĩ tới đêm qua, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh được mặc nam trang cưỡi ngựa đi ra ngoài nên rất kích động, căn bản không có phát hiện được sự khác thường của Phó Tạ, rút tay khỏi tay Phó Tạ, đẩy hắn vào phòng ngủ: “Nhanh đi đổi trang phục cưỡi ngựa đi, thay xong chúng ta liền ra ngoài!”
Phó Tạ rất nhanh liền thay xong quần áo, mang theo Hàn Anh ra khỏi nội viện.
Tùy Đại Nghĩa, Tiêu Phượng Thiềm, Lý Chân và bọn người Phó Tĩnh đang chờ ở bên ngoài, thấy điện soái một thân phục cưỡi ngựa màu lam sẫm dắt một tiểu thư sinh mặc lam bào xanh ngọc đi ra, không khỏi đều sững sờ, lại nhìn kỹ mới phát hiện tiểu thư sinh tuấn tú này đúng là phu nhân điện soái.
Thấy Hàn Anh tuy mặc nam trang, thế nhưng da thịt tinh tế mịn màng trắng noãn, mi mày như vẽ bờ môi đỏ tươi, vừa nhìn chính là nữ nhân, hơn nữa là tuyệt mỹ nữ nhân, bọn họ không khỏi đều là cười thầm, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Phó Bình dắt một con ngựa chân thấp màu mận chín đi tới.
Phó Tạ nhẹ nhàng ôm Hàn Anh đặt lên yên ngựa, còn có chút không yên lòng, thấp giọng phân phó nói: “Theo sát ta, đã nghe chưa?”
Hàn Anh liếc hắn: “Biết rồi!” Thực dài dòng, dặn dò nhiều lần rồi mà!
Thừa dịp điện soái ôm thiếu phu nhân lên ngựa, Lý Chân phất phất tay, ra hiệu hôm nay cấm quân đi theo hộ tống bảo vệ đều vây tới đây, thấp giọng dặn dò: “Hôm nay phải đánh bóng đao một chút, phải làm tốt việc bảo vệ thiếu phu nhân, vạn nhất có người dám đùa giỡn thiếu phu nhân, động tác mọi người phải lưu loát chút!”
Nhiều cấm quân nhất tề thấp giọng đáp một tiếng “vâng”, mạnh người nào người nấy rút đao lau lau một phen.
Nhất thời Phó Tạ che chở Hàn Anh, mọi người vây quanh trước sau ra khỏi ra Quốc Công Phủ
Phó Tùng không ở trong phủ, Lam thị trong lúc rảnh rỗi, đang ôm bụng mang theo mấy nha hoàn chuẩn bị đi Đông Thiên viện chỗ Hàn Anh khoe khoang một phen, kết quả vừa hay nhìn thấy Phó Tạ cưỡi ngựa cao to đi ra ngoài, bên cạnh còn dắt theo một thiếu niên xinh đẹp cưỡi ngựa nhỏ, nhìn cực kỳ thân mật.
Lam thị lập tức đại não mở rộng, nhớ tới ca ca nhà nàng cũng nuôi dưỡng một vài con hát, trên mặt cười càng sáng lạn: Phó lão Tam có nam sủng, có trò hay để xem rồi!
Nàng dương dương đắc ý dặn dò nha hoàn: “Đi, chúng ta nhanh đi gặp tam thiếu phu nhân!”
Đến Nữ Trinh viện, Lam thị lại không gặp được Hàn Anh.
Lương ma ma thật xin lỗi quỳ gối hành lễ: “Ơ, thật không trùng hợp, tam thiếu phu nhân hôm nay mệt mỏi, đã ngủ rồi. Đại thiếu phu nhân đi về trước đi, đợi tam thiếu phu nhân tỉnh, lão nô nhất định bẩm tam thiếu phu nhân người tới đây thăm nàng.”
Lam thị: “...” Trò hay không xem được, thật không cam lòng a!
Còn chưa ra khỏi thành, mới lạ khi cưỡi ngựa qua đi-- ngựa lại nhu thuận, cho dù có yên ngựa, cưỡi lên cũng có chút xóc nảy, xóc nãy đến nỗi bụng dưới Hàn Anh rất là khó chịu, thật không thể nào sánh được với chiếc xe ngựa trầm hương mà Phó Tạ sai người đặc chế cho nàng, hơn nữa Hàn Anh còn phải tự mình khống chế ngựa.
Phó Tạ thấy trên mặt Hàn Anh là vẻ mặt hậm hực, trong lòng cười thầm, nhưng không lên tiếng, chuẩn bị đợi Hàn Anh cầu hắn.
Nhưng Hàn Anh rất kiên cường, đến khi đi vào quân doanh Kim Minh trì, vẫn kiên trì tự mình cưỡi ngựa.
Sau khi đi vào quân doanh, Hàn Anh ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời càng tối, bầu trời mờ mịt, dần dần có xu thế đất đá bay mù trời, liền nhìn Phó Tạ: “Ca ca, trời âm u quá, sắp mưa sao?”
Phó Tạ “A...” Một tiếng, để tay ngang lông mày nhìn ra xa một phen, phát hiện đài điểm binh đã vây quanh không ít người, chỉ có điều không thấy Trần Hi.
Đi đến đài điểm tướng bên cạnh, Phó Tạ đột nhiên xuống ngựa, lại đi về hướng Hàn Anh, chuẩn bị ôm Hàn Anh xuống.
Hàn Anh vừa thấy hắn tới, liền biết tâm ý Phó Tạ, vội vàng tự mình từ trên ngựa tuột xuống, cười hì hì nói: “Ca ca, huynh không cần phải để ý đến muội, muội đi theo...”
Nàng vẫn nhìn đám thân tín của Phó Tạ vây chung quanh nàng, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện một thiếu niên mi thanh mục tú đi tới, cười cười với nàng, lại nhìn Phó Tạ chắp tay.
Thiếu niên này đầu đội khăn trùm đầu xanh nhạt, cây trâm bên tóc mai là một đóa hoa thụy hương, mặc áo trắng cổ tròn, đai lưng gấm đen, bên hông cắm một thanh chiết phiến, trên chân là một đôi giày màu đen, đúng là Hứa Lập Dương!
Hàn Anh vừa mừng vừa sợ, lập tức sửa lời nói: “Muội đi theo tiểu Hứa là được rồi!”
Hứa Lập Dương đến gần Phó Tạ, thấp giọng nói: “Điện soái, bệ hạ chỉ thị nô tài đến phía trước tìm hiểu hướng gió.”
Dứt lời, hắn nhìn về Hàn Anh, hành lễ: “Gặp qua tiểu công tử!”
Hàn Anh vội vàng luống cuống tay chân trả lễ.
Phó Tạ nhảy lên, leo lên điểm binh đài, có chút kiêu căng đứng ở đó đợi Trần Hi, áo choàng gấm đen bay phất phới trong gió,
Hắn hôm nay mang ngân quan bạc, nổi bật lên dung nhan tuấn tú mắt phượng tĩnh mịch, trang phục cưỡi ngựa xanh thẫm trên người hoàn mỹ hiện ra dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài ngọc thụ lâm phong thật là tốt.
Người vây xem chung quanh không thiếu kẻ thù chính trị của hắn hoặc là người trong đoạn thời gian cách tân bị hắn chạm đến lợi ích, những người này rõ ràng là đi xem Phó Tạ thua mất mặt, nhưng cũng vì phong thái của hắn mà khuất phục, cao giọng quát lên.
Phó Tạ thấy Trần Hi xuất hiện bên ngoài đám người, định thần nhìn lại, nhất thời lập tức im lặng.
Dưới đài đám người vây xem thấy vẻ mặt Phó Tạ không đúng, liền cũng theo tầm mắt của hắn nhìn sang, tất cả mọi người trợn tròn mắt, đám người lập tức yên tĩnh trở lại.
Hàn Anh vóc dáng thấp, cái gì cũng nhìn không tới, gấp đến độ nhảy lên, Hứa Lập Dương thấy vậy, vội vàng thấp giọng nói: “Nô tài có biện pháp!”
Hắn trùn thân xuống, ôm chân Hàn Anh đứng lên
Hàn Anh: “...”
Nàng cao hơn đám người một đầu, rất rõ ràng nhìn thấy Trần Hi cưỡi tuấn mã bị tả hữu hai bên kẹp cánh tay đã đi tới, vị bên trái kia đại khái chừng ba mươi tuổi, dung mạo nho nhã tuấn tú; vị bên phải kia khoảng hai tư hai lăm tuổi, dung mạo anh tuấn uy vũ, ngày thường cũng có chút giống Trần Hi.
Nàng đang hiếu kỳ, chợt nghe Tiêu Phượng Thiềm đứng ở bên cạnh nàng giới thiệu nói: “Bên trái là huynh trưởng của Trần đại nhân Xu Mật Sứ Trần Ân, bên phải là huynh trưởng đứng hàng thứ hai của Trần đại nhân Trấn Nam Tướng quân Trần Nghĩa!”
Trên mặt Tiêu Phượng Thiềm nụ nở cười xấu xa: “Tiêu Hạ thế nhưng nghe người ta nói qua, Trần đại nhân là tâm can bảo bối của Trần lão phu nhân, bình thường không dám xảy ra sơ suất!”
Hàn Anh: “...”
Ngay cả Xu Mật Sứ Trần đại nhân đều đến rồi, cuộc quyết đấu hôm nay tất nhiên là Bỏ Dở Giữa Chừng, đối mặt với Trần Ân và Trần Nghĩa cực kỳ bao che khuyết điểm, Phó Tạ vẻ mặt giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn nổi giận đùng đùng nhảy xuống đài điểm binh, trở mình lên ngựa vội vã về hướng tây nam
Hứa Lập Dương vội vàng buông Hàn Anh, một đoàn người cũng cưỡi ngựa đi theo.
Đợi chạy xa, Phó Tạ lúc này mới khống chế cương ngựa thả chậm tốc độ, cùng Hàn Anh sánh vai, sau đó mở cánh tay, ôm Hàn Anh lên ngựa mình, thấy gió càng lớn hơn, liền dùng áo choàng bao lấy Hàn Anh, phóng ngựa chạy nhanh.
Không tới thời gian cạn chén trà, một đoàn người Phó Tạ liền đi vào trang viên Chu Tiên trấn.
Khi Phó Tạ ôm Hàn Anh xuống ngựa, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống
Phó Tạ dứt khoát dùng áo choàng bọc lấy Hàn Anh, trực tiếp ôm nàng đi vào chánh đường, đặt Hàn Anh trên giường gấm.
Bởi vì thiếu phu nhân ở bên trong, những người khác đều không dám đi vào, vẫn đứng ở dưới hành lang hầu hạ.
Hàn Anh giương mắt dò xét bốn phía, thấy bày biện tuy rằng đơn giản, thế nhưng đều sạch sẽ hấp dẫn, hơn nữa đều là mới đổi, trong lòng rất hài lòng, liền nói khẽ với Phó Tạ: “muội vào phòng trong đọc sách, huynh đi làm việc của huynh đi!”
Mắt phượng Phó Tạ mỉm cười, khẽ hôn một cái lên môi nàng, lại bế nàng lên, đi vào buồng trong, đặt Hàn Anh ở trên giường bạt bộ sơn mạ vàng.
Hắn muốn rời khỏi, nhưng khi nhìn Hàn Anh hơi có chút lưu luyến.
Hàn Anh nghĩ đến Phó Tạ một lòng muốn đánh Trần Hi, lại bị Trần Hi dựa vào gốc đại thụ Trần Ân trốn tránh, Phó Tạ không có cách nào khác đắc thủ ấm ức mà về, không khỏi lại nở nụ cười.
Phó Tạ thấy nàng mỉm cười, biết nàng đang cười mình, không khỏi cũng cười, nói: “Không nghĩ tới Trần Hi vô lại như vậy...”
Hàn Anh mắt to sáng lóng lánh nhìn hắn: “Ca ca, khi huynh còn bé có đánh thắng Trần Hi không?”
Phó Tạ bị tiểu kiều thê hỏi lên như vậy, khí thế hào hùng của nam tử hán lập tức tuôn trào, liền nắm nắm đấm ở trước mặt Hàn Anh thoáng dao động, nhắm ngay băng ghế trước bàn trang điểm một quyền đập xuống.
Nhìn băng ghế chia năm xẻ bảy tại chỗ, Hàn Anh: “...” Ca ca ơ, huynh đánh nát băng ghế, lúc muội trang điểm ngồi bằng cái gì?
Phó Tạ cũng ý thức được mình làm việc ngu ngốc, cũng có chút túng quẫn, im lặng một lát, đứng dậy xám xịt đi ra.
Hàn Anh thấy hắn rời khỏi, nhào vào trên giường gấm cười ha hả --Phó Tạ luôn luôn tỉnh táo cơ trí, thì ra cũng có lúc ngốc như vậy!
Cũng không lâu lắm, liền có hai nha hoàn mặc quần áo đen đi đến, nha hoàn mặt tròn cúi đầu chỉnh đốn băng ghế bị điện Soái đại nhân một quyền đạp nát, một nha hoàn mặt vuông mắt híp vừa cao vừa béo mỉm cười tiến lên dò hỏi: “Thiếu phu nhân, cơm tối dùng mấy món?”
Hàn Anh nghĩ tới bên cạnh chính là kênh đào, liền nói: “Dùng tôm cá tươi nấu vài món ăn là được rồi!”
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy đám người Phó Tạ buổi tối sợ là muốn uống rượu, liền nói: “Ta đi phòng bếp xem một chút!”
Chánh đường trống rỗng, Phó Tạ đã mang người đi ngoại thư phòng rồi.
Hàn Anh vừa đến nhà chính đã cảm thấy một hồi không khí ướt lạnh kéo tới, nàng không khỏi có chút co rúm lại.
Nha hoàn mặt vuông vóc người không lanh lợi, cũng rất có ánh mắt, lúc này cầm một kiện áo choàng khoác trên người Hàn Anh.
Hàn Anh quay đầu lại nhìn nàng một cái, tự nhiên cười nói: “Ngươi tên là gì?”
Nha hoàn mặt vuông kính cẩn hành lễ, nói: “Bẩm thiếu phu nhân, nô tài tên gọi Tinh Ngọc, điện soái an bài nô tỳ ở đây hầu hạ thiếu phu nhân.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu, nhấc chân đi qua thềm cửa, đứng ở hành lang nhà chính nhìn cảnh trí phía ngoài.
Lúc này trời sắc mặt đã tối sầm, bầu trời âm u, mưa vừa nhanh vừa lớn không ngừng rơi rơi xuống, rơi trên nền đất rải đầy gạch xanh, phát ra thanh âm dày đặc “Ba ba ba ba~”, gió mang theo khí lạnh thổi qua, xuyên qua nội y, làm cho Hàn Anh rùng mình một cái.
Lúc này nha hoàn mặt tròn Ngọc Tinh cầm guốc gỗ có thể đi trên đường có nước và dù giấy đi tới, hành lễ với Hàn Anh: “Thiếu phu nhân, nô tài hầu hạ người thay guốc gỗ ạ!”
Hàn Anh nhẹ gật đầu.
Phó Nghĩa đã sớm dẫn theo hai gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài, thấy Xuân Ngọc che dù, Tinh Ngọc dắt thiếu phu nhân đi ra, vội vàng nghênh đón hành lễ, dẫn Hàn Anh đi hướng phòng bếp.
Sau khi Hàn Anh thấy nguyên liệu nấu ăn, đặt món ốc hấp gừng dấm chua ,ngó sen lưu ly, chim cút om, cá chép xào lăn dấm chua, canh cá và món bánh cá rán cùng với món ăn nổi tiếng ở kênh đào, lại dặn dò phòng bếp đến lúc đó hâm nóng rượu vàng cùng một chỗ đưa lên, lúc này mới trở về chánh đường.
Bóng đêm thâm trầm, mưa càng nóng nảy.
Trong ngoại thư phòng tiệc rượu vừa mới mang lên, Phó Tĩnh liền đi vào bẩm báo: “Bẩm điện soái, Trần đại nhân đến rồi!”
Hắn vừa dứt lời, Trần Hi da mặt dày liền từ sau lưng Phó Tĩnh chợt đi qua, lại cười nói: “Điện soái, nhóm minh hỏa thương kia tối nay liền tới rồi, Tiêu Hạ cùng ngươi cùng nhận hàng đi!”
Phó Tạ hiếm khi nổi lên tâm tư nói giỡn, sóng mắt lưu chuyển: “A? Xu Mật Sứ đại nhân đâu? Trần Tướng quân đâu? Không có đại ca nhị ca che chở, Trần Hi ngươi cũng dám đi ra ngoài à?”
Trần Hi ngượng ngùng đi đến, thấy bên tay trái Phó Tạ vẫn còn trống, biết là lưu chỗ ngồi cho mình, liền ngồi xuống.
Phó Tạ thấy sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, liền biết Trần Hi ăn mặc có chút đơn bạc, liền bưng lên một chén rượu nóng đưa cho hắn, cho hắn uống ấm người.
Trần Hi lúc này uống một hơi cạn sạch chén rượu nhỏ, cảm thấy cả người ấm áp, lúc này mới nói: “Tối nay vẫn còn ở quy nhạn nhận hàng sao?”
Phó Tạ khẽ vuốt càm, nói: “Thác Yên Tử bên kia ta phái Lý Chân dẫn người đi.”
Trần Hi nghĩ đến khuôn mặt hổn hển của Thôi Kỳ sau khi mắc lừa, không khỏi nở nụ cười, bưng rượu rỗng lên ra hiệu Phó Tạ châm cho hắn
Phó Tạ cũng không để ý đến hắn, phối hợp bưng chén rượu lên uống một hớp.
Trần Hi hậm hực tự mình cầm bầu rượu lên châm một chén rượu.
Trong tòa nhà nhỏ nằm trên một ngõ nhỏ yên tĩnh phía sau đường chính, Thôi Kỳ nhận thơ báo do Phạm Tinh Tinh tự mình đưa tới mở ra xem, phản ứng đầu tiên phải không thơ.
Phó Tạ nổi danh là Tiểu hồ ly, Phạm Tinh Tinh sẽ dễ dàng lấy được thơ báo cơ mật như vậy sao?
Phạm Tinh Tinh thấy vẻ mặt hắn chần chờ, vội nói: “thư phòng của Phó Tạ người khác có lẽ không vào được, nhưng đây là Hàn thị tự mình dẫn ta vào!”
Thôi Kỳ lại nhìn hàng chữ trên phong thơ một chút “vào giờ Tý giữa đêm 11 Tháng tám, thác Yên Tử giao hàng” ngẩng đầu dặn dò Tả Ý: “Đi gọi Văn Tướng quân vào đi!” Nếu là Hàn Anh mang Phạm Tinh Tinh vào, vậy thì có vài phần khả năng, bất quá vẫn phải cẩn thận...
Sau khi Tả Ý ra ngoài, Thôi Kỳ nhìn Phạm Tinh Tinh, đẩy một hộp gấm tới trước, chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ biện pháp đặt cái này vào phòng ngủ Hàn Anh.”
Phó Du mở trừng hai mắt, “vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Tam tẩu, đừng để cho Phạm tỷ tỷ đứng một mình trong thư phòng Tam ca, chúng ta đi tìm nàng đi!”
Hàn Anh híp mắt nở nụ cười: “Được!”
Hai tay nàng vịn giường gấm ngồi dậy, mở miệng nhắc nhở Phạm Tinh Tinh: “Phạm tỷ tỷ, tìm được sách chưa?”
Phạm Tinh Tinh đè xuống nhịp tim đang đập loạn cào cào, đáp một tiếng: “Đã tìm được rồi!”
Nàng cực kỳ nhanh nhẹn nhét bức thư vừa tìm được vào trong ngực, sửa sang lại quần áo một chút, từ trên giá sách rút ra một quyển sách cầm lấy đi ra.
Sau khi đi ra Phạm Tinh Tinh có chút chột dạ nhìn Hàn Anh tự nhiên cười nói, làm bộ ngồi ở trên ghế cao mở sách ra chuẩn bị xem.
Hàn Anh cố tình trêu chọc nàng, liền mỉm cười đứng lên nói: “Đến đây, cho ta xem là sách gì!”
Phạm Tinh Tinh đưa sách tới cho Hàn Anh cùng xem.
Hàn Anh nhận lấy xem tên sách, trên mặt liền hiện ra vui vẻ, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, càng là “Khì” cười ra tiếng.
Phó Du vội vàng sáp tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Hàn Anh nhịn cười đưa sách cho nàng: “Chính ngươi xem đi!”
Phó Du nhận sách vừa nhìn, trên bìa mặt viết hai chữ "Nữ Tắc".
Nàng kinh ngạc nhìn Hàn Anh: “Tam tẩu, quyển sách này khi ta còn bé cũng đã đọc qua.” Có cái gì buồn cười sao? Phạm Tinh Tinh cũng tò mò nhìn về phía Hàn Anh.
Hàn Anh nhớ tới trước kia Phó Tạ bắt nàng đọc thuộc lòng ‘Nữ Tắc", "Nữ Giới", còn tưởng hắn nhớ kỹ lắm, thì ra cũng là tạm thời cuống lên mới lo ôm chân Phật...
Trên mặt nàng vẫn còn vui vẻ, mắt to sáng rực như bảo thạch: “Tam ca của ngươi trước kia bắt ta học thuộc "Nữ Tắc"...”
Phó Du tập trung tư tưởng suy nghĩ, cũng hiểu rõ ra, không khỏi cũng mỉm cười.
Phạm Tinh Tinh không nghĩ tới Phó Tạ và Hàn Anh còn có tình thú khuê phòng như vậy, có chút ghen ghét, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Thật không nghĩ tới, Tạ biểu đệ lại quan tâm đệ muội như thế.”
Hàn Anh ngòn ngọt cười, cố ý chọc giận Phạm Tinh Tinh: “Ai nha, Phó Tạ đáng ghét lắm, cứ bắt ta đọc sách!”
Phạm Tinh Tinh mặt không biểu tình đổi chủ đề: “Hôm nay trời đẹp như vậy, hoa cúc phía sau tiểu hoa viên nở rộ, chúng ta đi xem nhé?”
Hàn Anh đạt được mục đích, cũng muốn rời đi, liền nói: “Được!”
Lý Chân và Phó Trữ vội vàng cung tiễn đám người Hàn Anh rời đi.
Hàn Anh vừa đi vào tiền sảnh phía sau thư phòng, phát hiện Phó Du nhìn ra sau, liền cũng nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Phó Du đang cùng Lý Chân bốn mắt nhìn nhau, giống như ẩn tình. Nàng giả bộ như không thấy, nhưng thả chậm bước chân, chờ Phó Du.
Lý Chân là thân tín Phó Tạ an bài tiến vào cấm quân, liên tục đi theo Phó Tạ hầu hạ, không biết Phó Tạ có nguyện ý gả thứ muội cho hắn không nữa.
Hàn Anh dự định lát nữa sẽ hỏi ý tứ Phó Du một chút.
Đến cửa ra vào Nữ Trinh viện, Hàn Anh trực tiếp dặn dò Tẩy Xuân: “Ta mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi, ngươi và Thiến Ngọc cùng Phạm cô nương đi hậu hoa viên dạo đi!”
Phó Du nghe vậy vội nói: “Ta cùng Tam tẩu trở về phòng nghỉ ngơi một chút!”
Phạm Tinh Tinh cũng thừa cơ nói: “Mẫu thân còn đang chờ ta, ta cũng trở về đây!”
Phạm Tinh Tinh mang theo nha hoàn sau khi rời khỏi, Hàn Anh và Phó Du đi vào Nữ Trinh viện.
Sau khi bước lên bậc thang trước nhà chính, nàng xoay người lại nhìn sắc trời một chút, thấy mặt trời dần dần ẩn vào bên trong mây đen, gió cũng bắt đầu nổi lên, liền nói: “Sợ là trời sắp mưa...” Phó Tạ đã đáp ứng sau khi hạ triều mang nàng đi nhìn hắn và Trần Hi quyết đấu, có thể nuốt lời hay không đây?
Tuy rằng Phó Tạ nói gọi là quyết đấu, bất quá chì là cùng Trần Hi cùng một chỗ diễn trò, thế nhưng đao kiếm không có mắt, Hàn Anh vẫn rất lo lắng cho Phó Tạ.
Tuy trong lòng lo lắng cho Phó Tạ, thế nhưng Hàn Anh vẫn mang theo Phó Du đi vào phòng khách.
Hoán Hạ mang theo tiểu nha hoàn dâng trà hoa hồng và điểm tâm, phân đĩa đựng trái vải, long nhãn, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, bạch quả, lê thịt, táo khoanh, hạt sen, táo tây dại khoanh và mười hai đĩa sứ trắng nhỏ đựng táo đỏ chưng bày trên giường bàn nhỏ hoàng hoa lê
Phó Du thấy những đĩa sứ trắng nhỏ này nguyên một đám nho nhỏ, màu sắc trắng noãn oánh nhuận, phía trên chia ra vẽ 12 loại hoa cỏ bốn mùa, vừa tinh xảo vừa đáng yêu, liền nói: “Những đĩa này nhìn rất đẹp, sao trước kia chưa từng thấy?”
Hàn Anh khoan khoái dựa đệm gấm nằm nghiêng trên giường gấm: “Cái này gọi là thiên sứ trắng, là Tổng đốc Lan Châu đưa tới, nói là lò sứ Lan Châu mới đưa tới, trên thị trường hiện nay còn chưa có!” Tổng đốc Lan Châu Vương Chinh Trần là thân tín của Phó Tạ, vài ngày trước vào kinh yết kiến, đặc biệt tới đây tặng cho Phó Tạ 16 sọt đồ gốm, tất cả đều là sứ trắng như vầy.
Nàng cười tủm tỉm nhìn Phó Du: “Thích thì nói, chờ muội gả đi ta tặng hồi môn cho muội hai sọt!”
Phó Du nghe vậy, khuôn mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, hờn dỗi kêu một tiếng “Tam tẩu”, rũ mắt xuống không chịu nói lời nào.
Hàn Anh nhìn Hoán Hạ khoát tay áo, Hoán Hạ liền mang theo đám tiểu nha hoàn lui xuống.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có nàng và Phó Du, Hàn Anh lúc này mới thấp giọng nói: “Ngươi có lẽ cũng biết, Tam ca của ngươi không lâu sau phải tới Tây Cương đánh trận, ta sợ là cũng phải đi theo, ta nghĩ đến hôn sự của ngươi, nếu ngươi có người trong lòng, nhất định phải nói với ta, ta suy nghĩ một ít biện pháp cho ngươi.”
An Quốc Công Phó Viễn Trình tuy rằng sắp vào kinh trấn thủ, thế nhưng Hàn Anh cảm thấy theo tính cách nóng nảy của ông, hôn sự của Phó Du hẳn là không quan tâm nhiều.
Hàn Anh không có ở Quốc Công Phủ, làm chủ việc bếp núc ở Quốc Công Phủ chính là Lam thị, nhưng Hàn Anh rất lo lắng nhân phẩm của Lam thị, bởi vậy thừa dịp nàng còn ở kinh thành, thừa dịp đặt một cửa hôn sự cho Phó Du
Phó Du nghe vậy, mũi có chút chua xót, trái tim cũng một hồi co rút đau đớn, đôi mắt lập tức liền ẩm ướt: “Cảm ơn chị dâu!”
Nàng nhìn Hàn Anh, nước mắt tràn mi.
Hàn Anh từ trong hộp khảm xà cừ rút ra một chiếc khăn lụa đưa cho Phó Du.
Phó Du lau nước mắt, lúc này mới xấu hổ mang theo e sợ nói: “Ta thích… thích thị vệ thống lĩnh Lý Chân của Tam ca…” Giọng nói của nàng càng ngày càng thấp, dần dần đến không thể nghe thấy.
Hàn Anh cũng không dám đồng ý, mà là thật sự nói: “Như vậy đi, chờ buổi tối ta thương nghị với Tam ca muội, ta sẽ báo tin tức cho muội.”
Sau khi Phó Du rời khỏi, Hàn Anh hỏi Thiến Ngọc: “Phó Tĩnh đưa bộ quần áo kia tới chưa?” Nàng năn nỉ Phó Tạ cho người chuẩn bị cho nàng một bộ quần áo nam tử, hôm nay mặc đi ra ngoài với Phó Tạ.
Thiến Ngọc từ lần trước làm mất yếm đào của Hàn Anh bị đánh phạt, hôm nay rất cẩn thận, lúc này quỳ gối hành lễ nói: “Bẩm thiếu phu nhân, Phó Tĩnh đã đưa quần áo tới.”
Nàng rất nhanh liền lấy một bao đưa tới.
Tẩy Xuân mở ra bao ra nhìn nhìn, đặt ở trên giường gấm cho Hàn Anh xem.
Hàn Anh đi qua nhìn một phen, thấy là mũ ô sa màu đen thư sinh kinh thành thường đội, một bộ trung y bạch la và một bộ bào cổ tròn gấm hoa đen viền xanh ngọc, tất cả đều là theo như số đo thân thể nàng, rất là hài lòng, cười tủm tỉm dặn dò Nhuận Thu: “Bảo Lương ma ma các nàng lấy giày da hươu cho ta!”
Ánh mắt của nàng mang theo ý cười nhìn những vật này lại một lần, rốt cuộc phát hiện còn thiếu ngọc bản, hơi suy nghĩ một chút liền đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh Hàn Anh liền cầm mấy cái ngọc bản mang ra: “Đến đây, các người giúp ta chọn một cái đi!”
Tẩy Xuân các nàng thấy thiếu phu nhân cầm đều là ngọc bản điện soái mang, không khỏi cũng nở nụ cười, vây quanh tới đây bảy mồm tám lưỡi thảo luận, rốt cuộc chọn lựa một cái ngọc bản màu đen khảm bạch ngọc.
Sau khi Phó Tạ hạ triều trực tiếp trở về Nữ Trinh viện.
Hắn vừa vào nội viện, bọn nha hoàn quỳ gối hành lễ, sau khi đứng dậy nhìn hắn cười, Hàn Anh lại không ra ngoài đón hắn.
Phó Tạ cũng không thèm để ý, thấy Sấu Đông đã xốc mành gấm lên rồi, liền nâng chân dài đi vào nhà chính.
Hắn vừa mới vào nhà chính, bức rèm che trong phòng ngủ đã bị vén lên, một tiểu thư sinh đầu đội mũ lụa đen mặc lĩnh bào cổ tròn gấm hoa đen viền xanh ngọc đi ra, màu da trắng nõn mi mày đen nhánh bờ môi đỏ tươi, không phải Hàn Anh thì là ai?
Phó Tạ tuy cảm thấy Hàn Anh hóa trang như vậy nhìn là lạ, thế nhưng thấy nàng cười vui vẻ, không đành lòng đả kích nàng, liền khẽ vuốt càm, nói: “Cũng được.”
Lại hỏi Hàn Anh: “Biết cỡi ngựa không?”
Hàn Anh ngửa đầu nhìn Phó Tạ, có chút phiền não nói: “biết cưỡi, chỉ là lúc ở Ngọc Khê muội cưỡi ngựa đều là ngựa Nam Hải chân thấp...” ngựa phương bắc cao lớn, nàng có hơi sợ.
Trong mắt phượng của Phó Tạ hiện lên ý cười: “Ta sai người chuẩn bị cho nàng ngựa Nam Hải chân thấp rồi, đi thôi!”
Hắn nắm tay Hàn Anh, trực giác ấm áp mềm mại tinh tế mịn màng, trong lòng không khỏi rung động, nghĩ tới đêm qua, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh được mặc nam trang cưỡi ngựa đi ra ngoài nên rất kích động, căn bản không có phát hiện được sự khác thường của Phó Tạ, rút tay khỏi tay Phó Tạ, đẩy hắn vào phòng ngủ: “Nhanh đi đổi trang phục cưỡi ngựa đi, thay xong chúng ta liền ra ngoài!”
Phó Tạ rất nhanh liền thay xong quần áo, mang theo Hàn Anh ra khỏi nội viện.
Tùy Đại Nghĩa, Tiêu Phượng Thiềm, Lý Chân và bọn người Phó Tĩnh đang chờ ở bên ngoài, thấy điện soái một thân phục cưỡi ngựa màu lam sẫm dắt một tiểu thư sinh mặc lam bào xanh ngọc đi ra, không khỏi đều sững sờ, lại nhìn kỹ mới phát hiện tiểu thư sinh tuấn tú này đúng là phu nhân điện soái.
Thấy Hàn Anh tuy mặc nam trang, thế nhưng da thịt tinh tế mịn màng trắng noãn, mi mày như vẽ bờ môi đỏ tươi, vừa nhìn chính là nữ nhân, hơn nữa là tuyệt mỹ nữ nhân, bọn họ không khỏi đều là cười thầm, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Phó Bình dắt một con ngựa chân thấp màu mận chín đi tới.
Phó Tạ nhẹ nhàng ôm Hàn Anh đặt lên yên ngựa, còn có chút không yên lòng, thấp giọng phân phó nói: “Theo sát ta, đã nghe chưa?”
Hàn Anh liếc hắn: “Biết rồi!” Thực dài dòng, dặn dò nhiều lần rồi mà!
Thừa dịp điện soái ôm thiếu phu nhân lên ngựa, Lý Chân phất phất tay, ra hiệu hôm nay cấm quân đi theo hộ tống bảo vệ đều vây tới đây, thấp giọng dặn dò: “Hôm nay phải đánh bóng đao một chút, phải làm tốt việc bảo vệ thiếu phu nhân, vạn nhất có người dám đùa giỡn thiếu phu nhân, động tác mọi người phải lưu loát chút!”
Nhiều cấm quân nhất tề thấp giọng đáp một tiếng “vâng”, mạnh người nào người nấy rút đao lau lau một phen.
Nhất thời Phó Tạ che chở Hàn Anh, mọi người vây quanh trước sau ra khỏi ra Quốc Công Phủ
Phó Tùng không ở trong phủ, Lam thị trong lúc rảnh rỗi, đang ôm bụng mang theo mấy nha hoàn chuẩn bị đi Đông Thiên viện chỗ Hàn Anh khoe khoang một phen, kết quả vừa hay nhìn thấy Phó Tạ cưỡi ngựa cao to đi ra ngoài, bên cạnh còn dắt theo một thiếu niên xinh đẹp cưỡi ngựa nhỏ, nhìn cực kỳ thân mật.
Lam thị lập tức đại não mở rộng, nhớ tới ca ca nhà nàng cũng nuôi dưỡng một vài con hát, trên mặt cười càng sáng lạn: Phó lão Tam có nam sủng, có trò hay để xem rồi!
Nàng dương dương đắc ý dặn dò nha hoàn: “Đi, chúng ta nhanh đi gặp tam thiếu phu nhân!”
Đến Nữ Trinh viện, Lam thị lại không gặp được Hàn Anh.
Lương ma ma thật xin lỗi quỳ gối hành lễ: “Ơ, thật không trùng hợp, tam thiếu phu nhân hôm nay mệt mỏi, đã ngủ rồi. Đại thiếu phu nhân đi về trước đi, đợi tam thiếu phu nhân tỉnh, lão nô nhất định bẩm tam thiếu phu nhân người tới đây thăm nàng.”
Lam thị: “...” Trò hay không xem được, thật không cam lòng a!
Còn chưa ra khỏi thành, mới lạ khi cưỡi ngựa qua đi-- ngựa lại nhu thuận, cho dù có yên ngựa, cưỡi lên cũng có chút xóc nảy, xóc nãy đến nỗi bụng dưới Hàn Anh rất là khó chịu, thật không thể nào sánh được với chiếc xe ngựa trầm hương mà Phó Tạ sai người đặc chế cho nàng, hơn nữa Hàn Anh còn phải tự mình khống chế ngựa.
Phó Tạ thấy trên mặt Hàn Anh là vẻ mặt hậm hực, trong lòng cười thầm, nhưng không lên tiếng, chuẩn bị đợi Hàn Anh cầu hắn.
Nhưng Hàn Anh rất kiên cường, đến khi đi vào quân doanh Kim Minh trì, vẫn kiên trì tự mình cưỡi ngựa.
Sau khi đi vào quân doanh, Hàn Anh ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời càng tối, bầu trời mờ mịt, dần dần có xu thế đất đá bay mù trời, liền nhìn Phó Tạ: “Ca ca, trời âm u quá, sắp mưa sao?”
Phó Tạ “A...” Một tiếng, để tay ngang lông mày nhìn ra xa một phen, phát hiện đài điểm binh đã vây quanh không ít người, chỉ có điều không thấy Trần Hi.
Đi đến đài điểm tướng bên cạnh, Phó Tạ đột nhiên xuống ngựa, lại đi về hướng Hàn Anh, chuẩn bị ôm Hàn Anh xuống.
Hàn Anh vừa thấy hắn tới, liền biết tâm ý Phó Tạ, vội vàng tự mình từ trên ngựa tuột xuống, cười hì hì nói: “Ca ca, huynh không cần phải để ý đến muội, muội đi theo...”
Nàng vẫn nhìn đám thân tín của Phó Tạ vây chung quanh nàng, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện một thiếu niên mi thanh mục tú đi tới, cười cười với nàng, lại nhìn Phó Tạ chắp tay.
Thiếu niên này đầu đội khăn trùm đầu xanh nhạt, cây trâm bên tóc mai là một đóa hoa thụy hương, mặc áo trắng cổ tròn, đai lưng gấm đen, bên hông cắm một thanh chiết phiến, trên chân là một đôi giày màu đen, đúng là Hứa Lập Dương!
Hàn Anh vừa mừng vừa sợ, lập tức sửa lời nói: “Muội đi theo tiểu Hứa là được rồi!”
Hứa Lập Dương đến gần Phó Tạ, thấp giọng nói: “Điện soái, bệ hạ chỉ thị nô tài đến phía trước tìm hiểu hướng gió.”
Dứt lời, hắn nhìn về Hàn Anh, hành lễ: “Gặp qua tiểu công tử!”
Hàn Anh vội vàng luống cuống tay chân trả lễ.
Phó Tạ nhảy lên, leo lên điểm binh đài, có chút kiêu căng đứng ở đó đợi Trần Hi, áo choàng gấm đen bay phất phới trong gió,
Hắn hôm nay mang ngân quan bạc, nổi bật lên dung nhan tuấn tú mắt phượng tĩnh mịch, trang phục cưỡi ngựa xanh thẫm trên người hoàn mỹ hiện ra dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài ngọc thụ lâm phong thật là tốt.
Người vây xem chung quanh không thiếu kẻ thù chính trị của hắn hoặc là người trong đoạn thời gian cách tân bị hắn chạm đến lợi ích, những người này rõ ràng là đi xem Phó Tạ thua mất mặt, nhưng cũng vì phong thái của hắn mà khuất phục, cao giọng quát lên.
Phó Tạ thấy Trần Hi xuất hiện bên ngoài đám người, định thần nhìn lại, nhất thời lập tức im lặng.
Dưới đài đám người vây xem thấy vẻ mặt Phó Tạ không đúng, liền cũng theo tầm mắt của hắn nhìn sang, tất cả mọi người trợn tròn mắt, đám người lập tức yên tĩnh trở lại.
Hàn Anh vóc dáng thấp, cái gì cũng nhìn không tới, gấp đến độ nhảy lên, Hứa Lập Dương thấy vậy, vội vàng thấp giọng nói: “Nô tài có biện pháp!”
Hắn trùn thân xuống, ôm chân Hàn Anh đứng lên
Hàn Anh: “...”
Nàng cao hơn đám người một đầu, rất rõ ràng nhìn thấy Trần Hi cưỡi tuấn mã bị tả hữu hai bên kẹp cánh tay đã đi tới, vị bên trái kia đại khái chừng ba mươi tuổi, dung mạo nho nhã tuấn tú; vị bên phải kia khoảng hai tư hai lăm tuổi, dung mạo anh tuấn uy vũ, ngày thường cũng có chút giống Trần Hi.
Nàng đang hiếu kỳ, chợt nghe Tiêu Phượng Thiềm đứng ở bên cạnh nàng giới thiệu nói: “Bên trái là huynh trưởng của Trần đại nhân Xu Mật Sứ Trần Ân, bên phải là huynh trưởng đứng hàng thứ hai của Trần đại nhân Trấn Nam Tướng quân Trần Nghĩa!”
Trên mặt Tiêu Phượng Thiềm nụ nở cười xấu xa: “Tiêu Hạ thế nhưng nghe người ta nói qua, Trần đại nhân là tâm can bảo bối của Trần lão phu nhân, bình thường không dám xảy ra sơ suất!”
Hàn Anh: “...”
Ngay cả Xu Mật Sứ Trần đại nhân đều đến rồi, cuộc quyết đấu hôm nay tất nhiên là Bỏ Dở Giữa Chừng, đối mặt với Trần Ân và Trần Nghĩa cực kỳ bao che khuyết điểm, Phó Tạ vẻ mặt giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn nổi giận đùng đùng nhảy xuống đài điểm binh, trở mình lên ngựa vội vã về hướng tây nam
Hứa Lập Dương vội vàng buông Hàn Anh, một đoàn người cũng cưỡi ngựa đi theo.
Đợi chạy xa, Phó Tạ lúc này mới khống chế cương ngựa thả chậm tốc độ, cùng Hàn Anh sánh vai, sau đó mở cánh tay, ôm Hàn Anh lên ngựa mình, thấy gió càng lớn hơn, liền dùng áo choàng bao lấy Hàn Anh, phóng ngựa chạy nhanh.
Không tới thời gian cạn chén trà, một đoàn người Phó Tạ liền đi vào trang viên Chu Tiên trấn.
Khi Phó Tạ ôm Hàn Anh xuống ngựa, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống
Phó Tạ dứt khoát dùng áo choàng bọc lấy Hàn Anh, trực tiếp ôm nàng đi vào chánh đường, đặt Hàn Anh trên giường gấm.
Bởi vì thiếu phu nhân ở bên trong, những người khác đều không dám đi vào, vẫn đứng ở dưới hành lang hầu hạ.
Hàn Anh giương mắt dò xét bốn phía, thấy bày biện tuy rằng đơn giản, thế nhưng đều sạch sẽ hấp dẫn, hơn nữa đều là mới đổi, trong lòng rất hài lòng, liền nói khẽ với Phó Tạ: “muội vào phòng trong đọc sách, huynh đi làm việc của huynh đi!”
Mắt phượng Phó Tạ mỉm cười, khẽ hôn một cái lên môi nàng, lại bế nàng lên, đi vào buồng trong, đặt Hàn Anh ở trên giường bạt bộ sơn mạ vàng.
Hắn muốn rời khỏi, nhưng khi nhìn Hàn Anh hơi có chút lưu luyến.
Hàn Anh nghĩ đến Phó Tạ một lòng muốn đánh Trần Hi, lại bị Trần Hi dựa vào gốc đại thụ Trần Ân trốn tránh, Phó Tạ không có cách nào khác đắc thủ ấm ức mà về, không khỏi lại nở nụ cười.
Phó Tạ thấy nàng mỉm cười, biết nàng đang cười mình, không khỏi cũng cười, nói: “Không nghĩ tới Trần Hi vô lại như vậy...”
Hàn Anh mắt to sáng lóng lánh nhìn hắn: “Ca ca, khi huynh còn bé có đánh thắng Trần Hi không?”
Phó Tạ bị tiểu kiều thê hỏi lên như vậy, khí thế hào hùng của nam tử hán lập tức tuôn trào, liền nắm nắm đấm ở trước mặt Hàn Anh thoáng dao động, nhắm ngay băng ghế trước bàn trang điểm một quyền đập xuống.
Nhìn băng ghế chia năm xẻ bảy tại chỗ, Hàn Anh: “...” Ca ca ơ, huynh đánh nát băng ghế, lúc muội trang điểm ngồi bằng cái gì?
Phó Tạ cũng ý thức được mình làm việc ngu ngốc, cũng có chút túng quẫn, im lặng một lát, đứng dậy xám xịt đi ra.
Hàn Anh thấy hắn rời khỏi, nhào vào trên giường gấm cười ha hả --Phó Tạ luôn luôn tỉnh táo cơ trí, thì ra cũng có lúc ngốc như vậy!
Cũng không lâu lắm, liền có hai nha hoàn mặc quần áo đen đi đến, nha hoàn mặt tròn cúi đầu chỉnh đốn băng ghế bị điện Soái đại nhân một quyền đạp nát, một nha hoàn mặt vuông mắt híp vừa cao vừa béo mỉm cười tiến lên dò hỏi: “Thiếu phu nhân, cơm tối dùng mấy món?”
Hàn Anh nghĩ tới bên cạnh chính là kênh đào, liền nói: “Dùng tôm cá tươi nấu vài món ăn là được rồi!”
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy đám người Phó Tạ buổi tối sợ là muốn uống rượu, liền nói: “Ta đi phòng bếp xem một chút!”
Chánh đường trống rỗng, Phó Tạ đã mang người đi ngoại thư phòng rồi.
Hàn Anh vừa đến nhà chính đã cảm thấy một hồi không khí ướt lạnh kéo tới, nàng không khỏi có chút co rúm lại.
Nha hoàn mặt vuông vóc người không lanh lợi, cũng rất có ánh mắt, lúc này cầm một kiện áo choàng khoác trên người Hàn Anh.
Hàn Anh quay đầu lại nhìn nàng một cái, tự nhiên cười nói: “Ngươi tên là gì?”
Nha hoàn mặt vuông kính cẩn hành lễ, nói: “Bẩm thiếu phu nhân, nô tài tên gọi Tinh Ngọc, điện soái an bài nô tỳ ở đây hầu hạ thiếu phu nhân.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu, nhấc chân đi qua thềm cửa, đứng ở hành lang nhà chính nhìn cảnh trí phía ngoài.
Lúc này trời sắc mặt đã tối sầm, bầu trời âm u, mưa vừa nhanh vừa lớn không ngừng rơi rơi xuống, rơi trên nền đất rải đầy gạch xanh, phát ra thanh âm dày đặc “Ba ba ba ba~”, gió mang theo khí lạnh thổi qua, xuyên qua nội y, làm cho Hàn Anh rùng mình một cái.
Lúc này nha hoàn mặt tròn Ngọc Tinh cầm guốc gỗ có thể đi trên đường có nước và dù giấy đi tới, hành lễ với Hàn Anh: “Thiếu phu nhân, nô tài hầu hạ người thay guốc gỗ ạ!”
Hàn Anh nhẹ gật đầu.
Phó Nghĩa đã sớm dẫn theo hai gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài, thấy Xuân Ngọc che dù, Tinh Ngọc dắt thiếu phu nhân đi ra, vội vàng nghênh đón hành lễ, dẫn Hàn Anh đi hướng phòng bếp.
Sau khi Hàn Anh thấy nguyên liệu nấu ăn, đặt món ốc hấp gừng dấm chua ,ngó sen lưu ly, chim cút om, cá chép xào lăn dấm chua, canh cá và món bánh cá rán cùng với món ăn nổi tiếng ở kênh đào, lại dặn dò phòng bếp đến lúc đó hâm nóng rượu vàng cùng một chỗ đưa lên, lúc này mới trở về chánh đường.
Bóng đêm thâm trầm, mưa càng nóng nảy.
Trong ngoại thư phòng tiệc rượu vừa mới mang lên, Phó Tĩnh liền đi vào bẩm báo: “Bẩm điện soái, Trần đại nhân đến rồi!”
Hắn vừa dứt lời, Trần Hi da mặt dày liền từ sau lưng Phó Tĩnh chợt đi qua, lại cười nói: “Điện soái, nhóm minh hỏa thương kia tối nay liền tới rồi, Tiêu Hạ cùng ngươi cùng nhận hàng đi!”
Phó Tạ hiếm khi nổi lên tâm tư nói giỡn, sóng mắt lưu chuyển: “A? Xu Mật Sứ đại nhân đâu? Trần Tướng quân đâu? Không có đại ca nhị ca che chở, Trần Hi ngươi cũng dám đi ra ngoài à?”
Trần Hi ngượng ngùng đi đến, thấy bên tay trái Phó Tạ vẫn còn trống, biết là lưu chỗ ngồi cho mình, liền ngồi xuống.
Phó Tạ thấy sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, liền biết Trần Hi ăn mặc có chút đơn bạc, liền bưng lên một chén rượu nóng đưa cho hắn, cho hắn uống ấm người.
Trần Hi lúc này uống một hơi cạn sạch chén rượu nhỏ, cảm thấy cả người ấm áp, lúc này mới nói: “Tối nay vẫn còn ở quy nhạn nhận hàng sao?”
Phó Tạ khẽ vuốt càm, nói: “Thác Yên Tử bên kia ta phái Lý Chân dẫn người đi.”
Trần Hi nghĩ đến khuôn mặt hổn hển của Thôi Kỳ sau khi mắc lừa, không khỏi nở nụ cười, bưng rượu rỗng lên ra hiệu Phó Tạ châm cho hắn
Phó Tạ cũng không để ý đến hắn, phối hợp bưng chén rượu lên uống một hớp.
Trần Hi hậm hực tự mình cầm bầu rượu lên châm một chén rượu.
Trong tòa nhà nhỏ nằm trên một ngõ nhỏ yên tĩnh phía sau đường chính, Thôi Kỳ nhận thơ báo do Phạm Tinh Tinh tự mình đưa tới mở ra xem, phản ứng đầu tiên phải không thơ.
Phó Tạ nổi danh là Tiểu hồ ly, Phạm Tinh Tinh sẽ dễ dàng lấy được thơ báo cơ mật như vậy sao?
Phạm Tinh Tinh thấy vẻ mặt hắn chần chờ, vội nói: “thư phòng của Phó Tạ người khác có lẽ không vào được, nhưng đây là Hàn thị tự mình dẫn ta vào!”
Thôi Kỳ lại nhìn hàng chữ trên phong thơ một chút “vào giờ Tý giữa đêm 11 Tháng tám, thác Yên Tử giao hàng” ngẩng đầu dặn dò Tả Ý: “Đi gọi Văn Tướng quân vào đi!” Nếu là Hàn Anh mang Phạm Tinh Tinh vào, vậy thì có vài phần khả năng, bất quá vẫn phải cẩn thận...
Sau khi Tả Ý ra ngoài, Thôi Kỳ nhìn Phạm Tinh Tinh, đẩy một hộp gấm tới trước, chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ biện pháp đặt cái này vào phòng ngủ Hàn Anh.”
Danh sách chương