Buổi tối tắm rửa xong đi ra, Hàn Anh ngồi trước bàn trang điểm trịnh trọng dặn dò Từ ma ma cùng với bốn đại nha hoàn Tẩy Xuân: “Phụ thân nhiều năm trấn thủ Nam Hải, mười lăm năm không quay về Biện Kinh, Hầu phủ hôm nay không phải là Hầu phủ chi trưởng của chúng ta nữa rồi. Năm người các ngươi là người thân cận nhất với ta, nếu có chuyện gì ta chắc chắn sẽ che chở cho các ngươi; có điều trong phủ các ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được bị Nhị thẩm tóm được nhược điểm!” Nàng cũng không phải quả hồng mềm, nếu là có người dám động đến người của nàng, nàng nhất định bảo vệ đến cùng, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.

Đám người Từ ma ma vội vàng đáp “Vâng”.

Nhuận Thu vuốt ve tóc dài Hàn Anh, phát hiện đã không sai biệt lắm có thể đi ngủ, liền cầm bình thủy tinh đựng nước hoa hồng tới: “Cô nương, dưỡng da thôi!”

Hàn Anh chấm vài giọt nước hoa hồng thoa trên mặt, sau đó nói với Sấu Đông: “Chuẩn bị giấy và bút mực, ta muốn viết văn!”

Mọi người đều kinh sợ: “Cô nương, đã rất trễ rồi!” Cô nương ngoại trừ thỉnh thoảng xem sách, đã thật lâu không có viết chữ, tối nay như thế nào đột nhiên muốn viết rồi hả? Hàn Anh vẻ mặt buồn bã: “Phó gia ca ca bắt từ nay trở đi nộp bài tập mà...”

Từ ma ma nghe vậy lập tức hành động như đánh máu gà, xoa tay chỉ huy mọi người chuẩn bị hầu hạ để cô nương cần cù học tập, miễn cho cô nương lại kiếm cớ trốn tránh việc học.

Đầu tiên bà dặn dò Sấu Đông: “Chuẩn bị giấy và bút mực tốt nhất, để cô nương nghiêm túc làm bài tập; đốt nến lên, tránh cho cô nương hư mắt!”

Lại dặn dò Hoán Hạ: “Chuẩn bị thức ăn khuya, đề phòng nửa đêm đang viết bài cô nương bị đói!”.

Thấy Sấu Đông và Hoán Hạ vội vàng đi làm, bà lại dặn dò Tẩy Xuân: “Chuẩn bị nệm gấm thêu hoa vừa dày vừa mềm đặt trên mặt ghế, tránh cho cấn mông cô nương!”

Cuối cùng lại nhìn thấy Nhuận Thu ngơ ngác cầm bình thủy tinh đựng nước hoa hồng đứng ở một bên, bà vội vàng vỗ tay một cái: “Nhuận Thu, thoa một lần nữa cho cô nương, cho cô nương đỡ phải luống cuống!”

Mọi người sau một phen bận rộn, rốt cuộc tạo ra được một môi trường học tập thoải mái dễ chịu.

Hàn Anh đoan đoan chánh chánh ngồi trước thư án gỗ hoa lê, đề bút chuẩn bị viết đề mục trên giấy, lại đột nhiên quên mất đề mục sách luận Phó Tạ sắp xếp, vội hỏi Sấu Đông: “Sấu Đông, là “tam cương bát mục luận”, hay là “tam cương ngũ thường luận”?” Nàng thật sự không nhớ được.

Sấu Đông lập tức tìm ra thiếp mời Phó Bình đưa tới nói: “Cô nương, đề mục là “tam cương ngũ thường luận”!”

Hàn Anh suy nghĩ một chút, đề bút viết xuống đề mục, cắn cán bút suy nghĩ trọn vẹn một phút đồng hồ, lúc này mới bắt đầu ghi câu đầu tiên “lịch sử truyền? Lễ vĩ? Hàm Quang văn gia” nói: tam cương, quân thần cương, phụ tử cương, phu thê cương[1].”

[1] nói gọn là đạo quân thần, phụ tử, phu thê. Theo tam tự kinh thì mối quan hệ vua tôi cốt ở cái nghĩa, mối quan hệ cha con cốt ở cái tình, mối quan hệ phu thê cốt ở sự đồng thuận. Tuy nhiên trong xã hội phong kiến chính là Quân xử thần tử thần bất tử bất trung-vua khiến bầy tôi chết, không chết không trung, phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu – cha khiến con chết, con không chết không hiếu, phu xướng phụ tùy-chồng nói ra vợ phải theo…

Kế tiếp nàng liền bắt đầu treo bút nhíu mày suy nghĩ.

Mãi cho đến đôi mắt Hàn Anh mệt mỏi mở không ra nằm ngủ gục trên bàn, bài tập của nàng cũng chỉ viết được đề mục và câu đầu tiên.

Buổi sáng, Hàn Anh vừa trang điểm vừa thở ngắn thở dài: “Ai ôi!!!, ngày kia sẽ phải gặp Phó cô gia rồi, nhưng bài tập của ta còn chưa có viết xong, vậy phải làm sao bây giờ....!” Phó Tạ thật sự sẽ đánh mông của nàng đấy!

Từ ma ma tận mắt nhìn thấy cô gia đánh mông cô nương, cũng thực vội, sợ cô nương lần nữa bị cô gia đánh đòn, liền nói: “Cô nương, nếu không nô tài đến hỏi hỏi đại cô nương?”

“Hàn Bội?” Hàn Anh xì mũi coi thường, “Nàng ta còn không bằng ta mà! Ít nhất ta còn biết "Tam cương bát mục"[2], Tam cương có nghĩa là Minh minh đức, Tân dân và Chỉ ư chí thiện, nàng ta lại nói quân thần cương, phụ tử cương, phu thê cương!”

[2] "Tam cương bát mục" (hay còn gọi là tam cương lĩnh), bao gồm:

Minh minh đức (làm sáng cái đức sáng)

Tân dân (làm mới cho dân. Có khi viết là thân dân, nghĩa là gần gũi với dân)

Chỉ ư chí thiện (dừng ở nơi chí thiện).

Ba cương lĩnh này được cụ thể hóa bằng 8 điều mục nhỏ (gọi là bát điều mục), bao gồm:

Cách vật (tiếp cận và nhận thức sự vật)

Trí tri (đạt tri thức về sự vật)

Thành ý (làm cho ý của mình thành thực)

Chính tâm (làm cho tâm của mình được trung chính)

Tu thân (tu sửa thân mình)

Tề gia (xếp đặt mọi việc cho gia đình hài hòa)

Trị quốc (khiến cho nước được an trị)

Bình thiên hạ (khiến cho thiên hạ được yên bình).

Sấu Đông ở một bên nghe được chán nản nói: “Cô nương ơi, người so sánh với đại cô nương làm gì, trình độ đại cô nương như thế nào người còn không biết hay sao mà còn không biết xấu hổ đi so với nàng ta? Người có bản lĩnh thì đi so sánh với Di biểu cô nương kìa!” tên của Di biểu cô nương là Tống Di, là trưởng nữ của đại cô mẫu Hàn Anh, là tài nữ nổi danh Biện Kinh. Trong các đường tỷ muội thì Hàn Anh có thể được xem như là người học tập tốt nhất nhưng cũng không thể so với Tống Di.

Hàn Anh mắt cá chết: “... Xú nha đầu, không mở bình sao biết trong bình có gì!”

Tẩy Xuân ngồi một bên đề xuất ý kiến: “Hay là nhờ Từ ma ma đi cầu Đại công tử!” Trong ba vị huynh đệ Hàn gia thì học vấn Hàn Lập là cao nhất.

Hàn Anh nghĩ tới ánh mắt là lạ của Hàn Lập, liền nói ngay: “Ta chán ghét hắn!”

Tẩy Xuân cũng hết cách.

Vốn là người vui vẻ, Hàn Anh vô cùng rộng lượng, nhìn thấy Nhuận Thu đem hương cao ra liền nói: “Hôm nay vẫn thoa cao hoa hồng sao? Sao lại là cao hoa hồng hoài vậy? Hôm qua Phó Bình đưa tới cao hoa quế cũng không tệ lắm...”

Nàng dường như quên mất chuyện thanh trúc bản Phó Tạ dùng để dạy dỗ đặc biệt nàng, ngay cả việc Phó Tạ đánh mông nàng cũng quăng ra sau đầu, vừa thoa thoa cao hoa quế, vừa soi gương vừa an ủi bản thân: “Cho dù ta không viết ra được, Phó Tạ ca ca cũng không thể làm gì ta đâu! Ngày kia phủ quốc công mở tiệc, ta sẽ ở chung với khách nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, huynh ấy không nhìn thấy ta đâu!” Đến lúc đó nàng trốn Phó Tạ là được. Phó Tạ coi trọng mặt mũi như vậy, sẽ không vào tận bên trong đám khách nữ để bắt nàng đâu!

Thấy cô nương vui mừng một cách mù quáng như thế, Từ ma ma và Tẩy Xuân rầu muốn thúi ruột, rốt cuộc thì tình tình cô nương giống ai đây? Hầu Gia và phu nhân đâu có như vậy đâu!

Hàn Anh chọn trâm Chu Hoa kết từ sáp ong, ngọc lam và san hô, phối với trang sức thanh nhã của mình, lại mặc váy tán hoa yên sa xanh biếc và áo kép xanh lơ, khoác áo khoác màu xanh nhạt dùng chỉ bạc thêu trăm bướm sặc sỡ, bản thân ăn mặc như một đóa hoa yêu kiều, lúc này mới dẫn Tiển Xuân và Tấu Đông đi thỉnh an thái phu nhân.

Nàng mới vừa đến Khánh Thọ Đường, liền nghe được một tin tức mới, tối hôm qua đại đường huynh Hàn Lập cầu xin Thái phu nhân, hôm nay sẽ mở hội ngắm hoa, trong hậu hoa viên dùng màn gấm ngăn cách, một bên mở tiệc chiêu đãi khách nam, một bên mở tiệc chiêu đãi khách nữ.

Hàn Anh nghe vậy đôi mi thanh tú nhíu lại, trong lòng cảm thấy cực kỳ không ổn.

Tuy nàng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không nói gì, bởi vì nàng vốn không có ý định tham gia náo nhiệt, đến lúc đó mượn cớ ở tây viện thêu thùa may vá là được.

Chạng vạng tối, Phó Tạ trở lại đông Thiên viện ở phủ An quốc.

Sau khi tắm gội xong, Phó Trữ liền đưa mật tín do huynh trưởng Phó Tùng của hắn từ Lương châu biên thuỳ Tây Bộ chuyển tới, Phó Tùng hiện đang là thuộc cấp dưới trướng Trấn Tây Tướng Quân Từ Bình xuân.

Phó Tạ mở mật tín ra nhanh chóng xem một lần: “Tam đệ: bộ tộc Tháp Khắc Khắc ngang nhiên xâm phạm Lương châu, tiến quân thần tốc vào thủ phủ Đại Chu, Túc Châu đã mất khống chế.”

Ngón tay của hắn không tự chủ siết chặt thư tín.

Đêm đã khuya, trong phòng ngủ Phó Tạ không hề có ánh đèn nào.

Phó Tạ lẳng lặng đứng bên trong cửa sổ phòng ngủ, nhìn hoa và cây cảnh chìm vào màn đêm tối mịt ngoài cửa sổ, trong lòng đầy tâm sự.

Phó Trữ đi đến, thấp giọng bẩm báo: “Công tử, trần Tam công tử sai người đưa bái thiếp tới đây cầu kiến.”

Một lát sau Phó Tạ mới nói: “Mời hắn đến tòa nhà phố Thư Điếm.” Phủ An quốc công bị khống chế trong tay kế mẫu Thôi thị, Thôi thị là muội muội ruột của đương triều Tể tướng Thôi Thành Trân người luôn có chủ trương nghị hòa; mà Trần Hi đại biểu cho gia tộc Trần thị là kẻ thù chính trị của Thôi thị, hắn không thể để cho Thôi thị biết mình cùng Trần thị lén lút quan hệ...

Sau khi Phó Trữ rời khỏi, Phó Tạ đưa tay vuốt vuốt ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày), muốn xoa bóp lông mày đang nhíu chặt, trong cuộc sống của hắn toàn là lừa gạt tính toán, chỉ có khi ở cùng Hàn Anh mới có thể có giây phút yên tĩnh thả lỏng.

Hắn lại nhớ Hàn Anh rồi.

Nghĩ đến thân thể đầy đặn mềm mại ấm áp của Hàn Anh, tim Phó Tạ lập tức đập nhanh, vội vàng xoay người vào phòng thay quần áo.

Khi màn đêm buông xuống, Trần Hi dẫn theo hai người đi theo Phó Trữ vào tòa nhà phố Thư Điếm của Phó Tạ.

Phó Trữ gõ vào một cái đèn lồng treo ở vệ đường bên cạnh: “Tam công tử, mời đi hướng bên này!”

Sợ đối phương ngại đường xa sinh nghi, hắn lại giải thích một câu: “Công tử nhà nô tài đang ở phía sau Đông Thiên viện chờ Tam công tử!”

Trần hi hơi suy nghĩ một chút, giống như vô tình hỏi một câu: “Đông Thiên viện? Là nội viện đông Thiên viện sao?” Phó Tạ vì sao không ở nội viện? Nếu như vị thiếu nữ xinh đẹp mà hắn gặp ở trạm dịch là vị hôn thê, vậy sau khi bọn họ thành thân không phải là muốn ở viện riêng của mình đó chứ? Tập tục Đại Chu cởi mở, trong kinh các phu nhân cùng tình nhân qua lại cũng không phải chuyện hiếm thấy, vậy hắn... Trần Hi tự cho là mình thông minh, không khỏi cười cười, Phó Tạ nhìn như quý công tử nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc, trên thực tế Trần Hi biết rất rõ Phó Tạ võ nghệ cao cường cung ngựa thành thạo, từng một mũi tên thiện xạ bắn chết Liêu quốc Đại tướng Vân Chi ở Liêu Châu, đã thế tính tình dữ hung dữ đoạn tàn nhẫn, là một người trời sinh liều mạng.

Hắn vẫn là không nên đi trêu chọc Phó Tạ.

Phó Trữ giả bộ như không nghe thấy Trần Hi hỏi, ngậm miệng không nói gì. Thật ra viện hôm nay công tử ở không phải là nội viện, nội viện cũng ở phía đông và nội viện cũng tương thông với Đông Thiên viện. Nhưng những điều này Phó Trữ không nói với người ngoài.

Sau khi ngồi xuống trong thư phòng, Trần Hi nói ngay vào điểm chính: “Nghe nói hôm nay Phí Sổ Độ yết kiến bệ hạ, nhắc lại yêu cầu khơi thông Đại Vận Hà từ nam chí bắc, để bệ hạ nam tuần.” Phí Thúc Độ là Tổng đốc đường sông Đại Chu, năm đó kín đáo đến gần Thừa Dận Đế, sâu sắc làm Thừa Dận Đế tin tưởng hắn một cách mù quáng.

Phó Tạ thật ra đã biết tin tức này, cho nên nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Trần Hi, không nói gì.

Trần hi nhìn mặt nói chuyện, thấy Phó Tạ không có biểu lộ gì, liền chậm rãi nói: “Hôm nay kênh đào của Đại Chu chỉ có thể liên thông Biện Kinh và Lạc Dương, quy mô quả thực không đủ, nếu như Phí Sổ Độ có thể đề nghị cho thi công tám con kênh đào để nối liền nam bắc Đại Chu, đối với đất nước với dân chúng cũng là một chuyện tốt. chỉ là hiện nay Đại Chu bấp bênh, mà bệ hạ cùng Phí Sổ Độ đều thích đao to búa lớn; tính tình hấp tấp nóng nẩy, nếu quả thật quân thần hai người này lên kế hoạch đi thi công Đại Vận Hà, Đại Chu không phải là...”

Hắn không nói tiếp, bởi vì hắn thấy trong mắt Phó Tạ hiện lên một chút tức giận, đúng vậy, Trần Hi biết rõ, Phó Tạ cùng một dạng với hắn, trong mắt bọn họ không phải những thứ công danh lợi lộc trước mắt này, mà là quyền thống trị thiên hạ, là lê dân bá tánh của thiên hạ này!

Phó Tạ nén xuống lo lắng trong lòng, thản nhiên nói: “Vậy ý huynh như thế nào?”

Trần Hi không vòng vo với hắn, nói thẳng: “Phí Sổ Độ hiện nay là danh gia trị thủy, rất được bệ hạ tín nhiệm, nhất định sẽ được bổ nhiệm làm tổng quản kênh đào đường sông, nếu như sau khi hắn nhận nhiệm vụ lại bị bạo bệnh mà chết... Chuyện còn lại còn cần làm phiền hiền đệ khuyên bảo Triều Thượng Thư. Trần mỗ nếu có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhất định chầm chậm mưu toan.” Công bộ thượng thư Triều Lâm Ngọc là cậu ruột Phó Tạ.

Phó Tạ rũ mắt xuống nói: “Bộ tộc Tháp Khắc Khắc xâm phạm Lương châu thẳng vào Túc Châu, lệnh huynh Trần đại nhân chắc hẳn đã nhận được tin tức. Đệ nghĩ muốn đi thử tài nghệ một lần.” trưởng quan đứng đầu quân sự Đại Chu chính là Xu Mật Sứ, mà Xu Mật Sứ hiện nay là đại ca ruột thịt Trần Ân của Trần Hi. Mà Trần Hi luôn luôn có bản lĩnh khống chế đại ca Trần Ân và nhị ca Trần Nghĩa của hắn.

Trần Hi nghe vậy vui vẻ vung tay lên: “Thành giao!”

Phó Tạ cười nhạt một tiếng.”BA~” một tiếng, hai người vỗ tay liên minh.

Khi rời khỏi, Trần Hi để lại một tin tức: “Trần mỗ vừa mới nhận được tin báo, ngày mai phủ hoài ân hầu tổ chức tiệc ngắm hoa, tiệc phân chia nam nữ, Thôi ngũ công tử là khách chủ!”

Vừa dứt lời, hắn nở nụ cười rời đi.

Sau khi Thôi Tể tướng sinh được bốn nữ nhi mới có được một đứa con trai độc nhất là Thôi Ngũ công tử, cho nên luôn luôn cưng chiều.

Thôi Ngũ công tử chính là Hoa Hoa công tử nổi danh Biện Kinh, cô vợ nhỏ của Phó Tạ hôm nay đang ở phủ hoài ân hầu, lần này không lo Phó Tạ không lo lắng!

Khuôn mặt Phó Tạ không biểu tình nhìn Phó Trữ.

Phó Trữ biết hắn đang cố gắng kiềm chế lửa giận, liền nói ngay: “Nô tài đi thăm dò ngay!” Lời còn chưa dứt, người đã vội vàng chạy mất.

Tiểu kịch trường, Chúa sáng thế Mạc Mạc tạo ra giấc mơ thế giới

Chúa sáng thế Mạc Mạc: a Anh, con thích nam tử như thế nào?

Hàn Anh vừa nghĩ vừa nói: à, ngũ quan phải đẹp, khí chất tốt, vóc dáng cao cao, nhân phẩm cũng phải tốt...

Chúa sáng thế mạc mạc: tiểu Phó, còn con thích thiếu nữ như thế nào?

Phó Tạ không cần suy nghĩ: như A Anh là được.

Chúa sáng thế: như A Anh là sao?

Phó Tạ nghĩ đi nghĩ lại khuôn mặt liền đỏ lên: mắt to cười cười híp híp, dáng người mềm mại, ngực lớn lớn, eo nhỏ nhỏ, hai chân thon dài, cả người vừa mềm vừa thơm nữa...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: canh ba vượt qua một vạn chữ, xin ủng hộ ơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện