Mùa thu ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu
bóng mờ loang lỗ lên trên người Phó Tạ, dường như vẫn còn khẽ lắc lư.
Hàn Anh ngơ ngác nhìn Phó Tạ, từ mắt phượng như sóng nước mênh mông đến sống mũi cao thẳng, lại đến bờ môi đỏ tươi, ánh mắt cuối cùng đừng lại bờ môi của hắn.
Phó Tạ bị nàng nhìn đến yết hầu có chút phát khô, khuôn mặt cũng có chút nóng, vội dời đi ánh mắt.
Thấy mặt Phó Tạ đỏ rần, tim Hàn Anh đập nhanh hơn, đưa tay khẽ vuốt bờ môi Phó Tạ.
Phó Tạ bị nàng sờ có chút không chịu nổi, hít sâu một hơi kéo tay Hàn Anh xuống, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng, như muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói hết, sau nửa ngày mới nói: “Phải ngoan một chút.”
Thấy hắn như thế, trong lòng Hàn Anh thấy vắng vẻ, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: “biết rồi mà...” chia tay lần này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Phó Tạ lại nói: “Ta cũng sẽ an bài tốt, muội yên tâm.”
Hàn Anh “Vâng” một tiếng, hai mắt dịu dàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Tạ.
Phó Tạ nhìn vào mắt Hàn Anh: “Ta sẽ viết thư cho muội. Phải nghe lời đó.”
Hàn Anh lại “Vâng” một tiếng, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Phó Tạ, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nóng hổi dán trước ngực Phó Tạ.
Mùi hương trên người Phó Tạ tinh khiết mát lạnh, dễ chịu vô cùng; lồng ngực của hắn rắn chắc mạnh mẽ, làm nàng sinh ra ỷ lại; hai cánh tay của hắn thon dài hữu lực, làm cho nàng muốn lún sâu vào trong ngực hắn...
Thế nhưng, hắn phải đi chiến trường rồi...
Phó Tạ ôm chặt Hàn Anh, có phần mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thư phòng thưa thớt vài cây thuỷ lạp xanh biếc, chờ hắn trở về, sợ là cành lá đã chuyển sang xanh nhạt rồi? Khi đó Hàn Anh sẽ như thế nào đây? Sẽ lại cao hơn sao...
Hàn Anh đầy đặn ấm áp trong ngực hắn, dựa sát vào hắn, tựa như đang trong mộng, thế nhưng trong lòng Phó Tạ lại có chút mờ mịt, có chút cô tịch.
Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ khác thường, liền buông hắn ra, mắt to đen láy như đang hỏi hắn.
Phó Tạ giữ im lặng, kéo Hàn Anh đi đến trước thư án, sớm đã chọn xong một chồng sách cầm tới, lật trang đầu tiên “hiến hướng thông giám”, ý bảo Hàn Anh xem.
Hàn Anh nhìn sơ qua, phát hiện bên trong sách kẹp không ít lá vàng hơi mỏng, không khỏi chấn động, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ trầm mặc lại lật ra cuốn thứ hai “hiến kỷ”.
Hàn Anh phát hiện bên trong kẹp không ít ngân phiếu, mũi không khỏi đau xót, trái tim khẽ run rẩy.
Nàng giương mắt nhìn Phó Tạ: “Ca ca, muội... muội không thiếu bạc... Thật sự...”
Hàn Anh nắm tay Phó Tạ: “Ca ca huynh phải đi đánh giặc, những thứ này huynh cầm theo làm quân phí đi!”
Phó Tạ khép sách lại, dùng giấy dầu bọc chồng sách này lại: “Những thứ này là do ta tích trữ riêng, không liên quan đến việc chung, muội cứ giữ lấy khi nào cần thì dùng.”
Hắn rủ mi mắt xuống, lông mi thật dài che đi sóng mắt, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, nhìn rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đã có quyết định cho dù thế nào cũng không chùn bước.
Phó Tạ không tự kỷ đến mức cho là lần đi này của mình sẽ tất thắng, hắn đã có suy nghĩ da ngựa bọc thây vì nước quên mình, chỉ là tuổi Hàn Anh còn nhỏ, còn được chiều chuộng như vậy, hắn thật sự không đành lòng...
Một khắc sau, Phó Tạ nắm tay Hàn Anh từ phía sau cửa ngầm đi ra, tránh đám người đưa nàng quay về nội viện.
Phó Tĩnh ôm túi sách theo ở phía sau.
Còn chưa tới nội viện, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm y y nha nha của hồ cầm, bên trong còn xen lẫn tiếng ngâm xướng của nữ tiên sinh hát sách.
Hàn Anh tập trung lắng nghe, thấp giọng nói: “Thì ra là hát “Tiết Bình Quý Chinh Tây”.”
Phó Tạ giật mình.
Hàn Anh cũng nghĩ đến điểm này, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ: “Tiết Bình Quý công thành danh toại, trở thành danh tướng một đời, đáng tiếc chính là Vương Bảo xuyến...”
Phó Tạ không nói chuyện, thế nhưng tay nắm Hàn Anh bỗng nhiên siết chặt.
Hàn Anh lập tức sẵng giọng: “Ca ca nhẹ một chút, đau quá!” vậy mà cũng đau hả? Nha đầu này thật sự quá yếu ớt!
Thế nhưng theo bản năng hắn liền buông lỏng tay ra, nhìn một đường tường đỏ phía chân trời thăm thẳm màu xanh lam phía trước, thấp giọng nói: “Muội yên tâm.”
“Muội có lo lắng sao?” Hàn Anh liếc hắn, cười nói tự nhiên, “Lúc đó huynh mà không quan tâm muội, muội sẽ tìm một người tốt hơn!”
Phó Tạ vừa bực mình vừa tức cười, gõ trên trán một cái Hàn Anh: “muội là thê tử của ta, ta làm sao không nhớ muội được chứ?”
Thấy Hàn Anh tươi cười ngọt ngào xinh đẹp không gì sánh được, hắn giật mình, trầm giọng nói: “Nếu như muội dám... Ta...”
Hắn không có nói tiếp, thế nhưng ánh mắt rét lạnh cùng với giọng nói bỗng nhiên hạ thấp của hắn Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ không nói đùa.
Trong lòng nàng tuy có sợ hãi, thân thể có chút phát run, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, rũ mắt xuống không nhìn Phó Tạ, rầu rĩ nói: “nhưng nếu huynh có người khác rồi, muội tuyệt không chờ huynh.”
Phó Tạ không khỏi nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy gió xuân, làm cho trái tim Hàn Anh chậm rãi để xuống.
Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn Anh thong dong dẫn theo Tẩy Xuân cầm theo bao sách đi vào sảnh Vạn Hoa, xoay người lại thấp giọng dặn dò Tẩy Xuân: “cho dù thế nào cũng không được rời cái bao sách này!”
Tẩy Xuân nhẹ gật đầu, cẩn thận ôm túi sách kia.
Các nữ quyến đang nghe hát, thấy Hàn Anh đi vào chỉ liếc một cái liền vội dời đi ánh mắt.
Đám phu nhân bà lớn quan sát các điểm quan trọng trên người Hàn Nhị cô nương như búi tóc, bờ môi, áo váy, phát hiện búi tóc Hàn Anh chỉnh tề, hương cao màu đỏ hoa đào trên môi vẫn còn, hơn nữa quần áo thẳng thốn trơn bóng, không có một nếp nhăn, trong lòng các nàng liền cười thầm: suy cho cùng thì vẫn là cô gái nhỏ, chưa có nghĩ đến phương diện kia!
Còn các cô nương chủ yếu quan sát bao sách trong tay Tẩy Xuân đi sau lưng Hàn Anh, trong lòng nghĩ chính là: trời ạ, đừng nói là Phó tam công tử bắt Hàn Anh đọc sách nha? Phó Du thấy Hàn Anh đi vào, vội vàng ra đón, trước gọi nha hoàn Kiều Vân của mình đến: “Muội mang Tẩy Xuân đi ăn chút gì đi!”
Kiều vân là một nha đầu khéo léo xinh xắn, đáp một tiếng liền dẫn theo Tẩy Xuân đi ra.
Phó Du nắm tay Hàn Anh đi đến cửa sổ gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn ngồi xuống, nàng sớm đã giành một vị trí bên cạnh cho Hàn Anh.
Tống Di Bên cạnh cười dịu dàng nhìn Hàn Anh.
sau khi Hàn Anh ngồi xuống, thấy bên tay phải là Phó Du, bên tay trái là Tống Di, không khỏi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Vị trí này ngược lại rất tốt!”
Tống Di ngạc nhiên nói: “tốt ở chỗ nào?”
Hàn Anh nghiêm túc nói: “Trái ôm phải ấp!”
Phó Du lặng lẽ nở nụ cười.
Tống Di cũng cười vươn tay bấm nhẹ bên hông Hàn Anh một cái.
Hàn Anh và Phó Du Tống Di vui đùa ầm ĩ, ánh mắt lại giống như vô ý mà nhìn chung quanh một vòng.
Sảnh Vạn Hoa thật ra là một đại sảnh hình vuông, tất cả bàn ghế bình phong cùng đồ dùng trong nhà đều là gỗ đàn hương chạm trổ mạ vàng, dưới đất trải thảm đỏ, trang hoàng lộng lẫy tinh xảo.
Nữ quyến trong đại sảnh cơ hồ đều thuộc gia đình quyền quý trong Biện Kinh, quần áo hoa lệ phục trang đẹp đẽ, tiếng cười đùa không ngớt, các nàng quen biết lẫn nhau liền ngồi vây quanh bàn bát tiên[1], uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.
[1] Bàn bát tiên
Trên bàn bát tiên bằng gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn đặt khay bạch ngọc, đựng trái vải, long nhãn, hạt dẻ, hạt phỉ, hạt thông tẩm bơ, bạch quả, hoa quả khô và mứt mơ, đu đủ cắt khúc lớn, mứt tắc, mứt gừng, măng tẩm mật ong, mứt cam tẩm mật ong cùng một vài loại hoa quả khác, như quýt vàng, cam, dừa, ngó sen, mía ngọt hương táo, lê ngũ hoa, nhìn có vẻ như đầy cả phòng nhưng thật ra rất ngăn nắp.
Một vài nha hoàn mặc vải lụa xanh qua lại như con thoi bổ sung trà bánh, bước chân nhanh nhẹn phong thái nhẹ nhàng.
Hàn Anh nhìn một vòng cũng không tìm được Vĩnh Thọ trưởng công chúa.
Lúc này Phó phu nhân đang ngồi cùng với mấy vị phu nhân cao quý, nhìn qua rất hòa ái thanh tao lịch sự.
Hàn Anh nhặt một hạt thông tẩm bơ lên mở ra, nhưng không ăn, mà trong lòng như có điều suy nghĩ.
Không hại người nhưng không thể không đề phòng người. Nàng hạ quyết tâm hôm nay mặc kệ như thế nào, Phó Du và Tống Di ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, quyết không tách rời hai người này.
Nàng lại nhìn Hàn Diễm và Hàn Linh bên cạnh, thấy các nàng cũng chuyên chú nhìn nữ tiên sinh hát trên đài cao, lúc này mới yên lòng lại.
Các nàng là đường tỷ muội, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn[2], nàng cũng phải che chở cho tỷ muội nhà mình.
[2] Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể.
Sau khi Phó Tạ đưa Hàn Anh đến sảnh Vạn Hoa liền lập tức rời đi.
Hắn vừa đi vừa dặn dò Phó Tĩnh: “Đi Xuân Phong lâu.” Trần Hi và hắn hẹn gặp mặt ở đó.
Phó Tĩnh đáp vâng, nhìn gã sai vặt thấp giọng dặn dò một tiếng.
Gã sai vặt lĩnh mệnh vội vàng chạy đi.
Hai khắc sau, Phó Tạ ở nhã gian lầu ba Xuân Phong lâu gặp được Trần Hi.
Hôm nay Trần Hi đầu đội nón thư sinh bằng lụa đen, mặc áo choàng xanh nhạt, nhìn hết sức tuấn tú lịch sự, đang ngồi ngay ngắn trên giường gấm nấu nước pha trà.
Phó Tạ chưa bao giờ chú ý đến hình dáng của Trần Hi, nhưng hôm nay đứng ở đây, dùng ánh mắt xoi mói từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu, nghiêm túc nhận thức chân thành đánh giá Trần Hi một phen, đôi lông mày thanh tú dần dần nhíu lại,
Trần Hi từ bé đã tuấn tú, sớm đã quen bị người khác dò xét, thế mà lại không quen với sự dò xét của Phó Tạ dò, lập tức cầm ấm trà gốm sứ màu ngọc bích rót cho Phó Tạ một chén trà, lại cười nói: “Phó Tam đệ xin thứ tội, dung mạo của Tam đệ tuy có thể sánh với Phan An hay Tống Ngọc, nhưng ngu huynh cũng không phải là nam sắc, Tam đệ người không cần phải dò xét tại hạ!”
Phó Tạ mặt không biểu tình ngồi đối diện với hắn, trầm giọng nói: “khi nào ngươi xuất phát đi Liêu châu?”
Trần Hi nhướng mắt cười cười: “Tam đệ quân tình khẩn cấp, ngu huynh đành phải sớm ngày xuất phát kiếm quân lương.”
“Nói tiếng người!” Phó Tạ cắt đứt hắn đang thao thao bất tuyệt.
Trần Hi: “... trở về liền xuất phát.”
Phó tạ ngước mắt nhìn Trần Hi, cảm thấy thấy thế nào cũng không vừa ý, nhưng nghĩ đến Hàn Anh, đành phải mở miệng nói: “Có một câu gọi "Vợ bạn không thể lừa gạt “ Trần huynh thấy thế nào?” Từ Biện Kinh đến Liêu châu đường xá ngàn dặm, hôm nay dân chúng lầm than, phản tặc khắp nơi, thiên hạ dần dần loạn lạc, tuy rằng hắn sẽ phái Phó Tĩnh hộ tống Hàn Anh quay về Liêu châu, nhưng vẫn rất lo lắng. Mà Trần Hi phải đi Liêu châu áp tải quân lương, nhất định sẽ dẫn theo tinh binh đi trước.
Trần Hi nhìn kĩ biểu lộ trên mặt Phó Tạ, thấy vẻ mặt Phó Tạ nghiêm túc, hắn cũng nghiêm túc hẳn lên, thu liễm vui vẻ nói: “Xin tin tưởng hành vi thường ngày của Trần mỗ.”
Phó phu nhân đang nói chuyện với Trữ bá phu nhân, trên khuôn mặt xinh đẹp tuy mang theo cười, nhưng ý vị có vài phần quanh co. Nàng ta là đích muội của thôi Tể Tướng, chính thê An Quốc Công, từ trước đến nay đa phần đều là từ trên cao nhìn xuống, nàng ta cũng đã quen khi giao tiếp với các quý phu nhân.
Khi đang nói chuyện, Phó phu nhân nhìn thoáng qua đám người Hàn Anh bên cửa sổ, nhớ tới kế sách của mình và Vĩnh Thọ trưởng công chúa định ra, trong lòng không khỏi toan tính.
Đúng lúc này, đại nha hoàn thiếp thân Phục Linh của nàng ta đi đến, lặng lẽ ghé sát bên tai nàng ta nói: “Bẩm phu nhân, người trong phủ tả tướng tới rồi.”
Thấy Phó phu nhân như có điều suy nghĩ, Phục Linh liền cầm ấm trà sứ trắng trong khay trà rót cho Phó phu nhân một chén trà.
Phó phu nhân nâng chung trà lên hời hợt uống một hớp, lúc này mới uyển chuyển lên tiếng chào tả hữu, lấy cớ thay quần áo dẫn theo Phục Linh rời đi.
Phật đường phía sau chánh đường, nhang khói lượn lờ trang nghiêm, thị tì Thôi Minh Gia củaThôi phu nhân phủ tể tướng đứng ở bên trong cánh cửa yên lặng chờ đợi, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngọc bội leng keng một hồi, vội vàng đi ra nghênh đón.
Sau khihành lễ thỉnh an, khuôn mặt Thôi Minh Gia đầy u sầu nói: “Tứ cô nãi nãi, sáng sớm đại phu nhân đã bắt đầu rối ren, đến nay vẫn không thể yên tĩnh, thật sự là tới không được, bởi vậy chỉ thị nô tài hướng người thỉnh tội.”
Đại phu nhân trong miệng nàng ta chính là vợ cả Miêu thị của Tể Tướng Thôi Thế Trân. Tình cảm phu thê của Miêu thị và Thôi Thế Trân rất tốt, bởi vậy Phó phu nhân lúc còn là cô nương ở nhà mẹ đẻ rất không hài lòng với đại tẩu Miêu thị này, nghe vậy liền thản nhiên nói: “chuyện gì lại khiến đại tẩu phải rối ren như thế?” Có cái gì không thoải mái, nói ra để cho ta vui vẻ một chút chứ.
Thôi Minh Gia lại quỳ gối hành lễ, nói: “Sáng nay Ngũ công tử hồi phủ liền ngã bệnh, không nói câu nào, nhìn rất uể oải, mời thái y trong cung đến xem, cũng chỉ nói là tích tụ tâm bệnh...”
Tuy rằng bất mãn đại tẩu, thế nhưng đối với Thôi Ngũ một quả độc đinh duy nhất của cả nhà Thôi thị thì Phó phu nhân vẫn rất thương yêu, nghe vậy nghiêm mặt nói: “Tích tụ vu tâm? Tích tụ vu tâm là cái gì?”
Thôi Minh có chút lúng túng, ngập ngừng nói: “Cô nãi nãi, nô tài cũng không biết...”
Phó phu nhân có chút đứng ngồi không yên, ngón tay giống như hành tây mùa xuân gõ vài trên bàn gỗ đàn hương mạ vàng đàn, cuối cùng nói: “ngươi đi về trước đi, đợi tiệc kết thúc ta cũng trở về xem a Kỳ một chút.” Thôi Ngũ đại danh là Thôi Kỳ, trưởng bối thân thiết cũng gọi hắn là a Kỳ.
Nữ tiên sinh hát xong “Tiết Bình Quý Chinh Tây”, bên trong phải dừng lại một hồi, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy thay quần áo rửa tay. Hàn Anh bởi vì trong lòng có đề phòng, nên không uống nước, vì vậy không cần đi thay quần áo, nhưng ngồi lâu cũng hơi mệt, liền đứng ở phía trước cửa sổ với Hàn Linh cũng không đi thay quần áo thấp giọng bàn về phương pháp thêu nổi đang lưu hành gần đây, nhất thời nói chuyện có chút cao hứng.
Cùng lúc này một nha hoàn mặt tròn mặc quần áo màu xanh bưng khay đi qua, không biết sao cả người liền lảo đảo, trà còn dư trong chén trà sứ trắng trên khay liền hắt lên người Hàn Anh.
Hàn Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức liền kéo Hàn Anh qua bên cạnh, toàn bộ trà còn dư hắt lên tường, chỉ có vài giọt đính lên làn váy của Hàn Anh.
Nha hoàn mặt tròn nhút nhát e lệ nhận lỗi, âm thanh mềm mại khẩn cầu: “Đều là nô tài không cẩn thận, làm dơ váy cô nương, mời cô nương qua bên kia sửa sang lại một chút đi ạ!”
Hàn Anh ngơ ngác nhìn Phó Tạ, từ mắt phượng như sóng nước mênh mông đến sống mũi cao thẳng, lại đến bờ môi đỏ tươi, ánh mắt cuối cùng đừng lại bờ môi của hắn.
Phó Tạ bị nàng nhìn đến yết hầu có chút phát khô, khuôn mặt cũng có chút nóng, vội dời đi ánh mắt.
Thấy mặt Phó Tạ đỏ rần, tim Hàn Anh đập nhanh hơn, đưa tay khẽ vuốt bờ môi Phó Tạ.
Phó Tạ bị nàng sờ có chút không chịu nổi, hít sâu một hơi kéo tay Hàn Anh xuống, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng, như muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói hết, sau nửa ngày mới nói: “Phải ngoan một chút.”
Thấy hắn như thế, trong lòng Hàn Anh thấy vắng vẻ, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: “biết rồi mà...” chia tay lần này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Phó Tạ lại nói: “Ta cũng sẽ an bài tốt, muội yên tâm.”
Hàn Anh “Vâng” một tiếng, hai mắt dịu dàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Tạ.
Phó Tạ nhìn vào mắt Hàn Anh: “Ta sẽ viết thư cho muội. Phải nghe lời đó.”
Hàn Anh lại “Vâng” một tiếng, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Phó Tạ, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nóng hổi dán trước ngực Phó Tạ.
Mùi hương trên người Phó Tạ tinh khiết mát lạnh, dễ chịu vô cùng; lồng ngực của hắn rắn chắc mạnh mẽ, làm nàng sinh ra ỷ lại; hai cánh tay của hắn thon dài hữu lực, làm cho nàng muốn lún sâu vào trong ngực hắn...
Thế nhưng, hắn phải đi chiến trường rồi...
Phó Tạ ôm chặt Hàn Anh, có phần mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thư phòng thưa thớt vài cây thuỷ lạp xanh biếc, chờ hắn trở về, sợ là cành lá đã chuyển sang xanh nhạt rồi? Khi đó Hàn Anh sẽ như thế nào đây? Sẽ lại cao hơn sao...
Hàn Anh đầy đặn ấm áp trong ngực hắn, dựa sát vào hắn, tựa như đang trong mộng, thế nhưng trong lòng Phó Tạ lại có chút mờ mịt, có chút cô tịch.
Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ khác thường, liền buông hắn ra, mắt to đen láy như đang hỏi hắn.
Phó Tạ giữ im lặng, kéo Hàn Anh đi đến trước thư án, sớm đã chọn xong một chồng sách cầm tới, lật trang đầu tiên “hiến hướng thông giám”, ý bảo Hàn Anh xem.
Hàn Anh nhìn sơ qua, phát hiện bên trong sách kẹp không ít lá vàng hơi mỏng, không khỏi chấn động, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ trầm mặc lại lật ra cuốn thứ hai “hiến kỷ”.
Hàn Anh phát hiện bên trong kẹp không ít ngân phiếu, mũi không khỏi đau xót, trái tim khẽ run rẩy.
Nàng giương mắt nhìn Phó Tạ: “Ca ca, muội... muội không thiếu bạc... Thật sự...”
Hàn Anh nắm tay Phó Tạ: “Ca ca huynh phải đi đánh giặc, những thứ này huynh cầm theo làm quân phí đi!”
Phó Tạ khép sách lại, dùng giấy dầu bọc chồng sách này lại: “Những thứ này là do ta tích trữ riêng, không liên quan đến việc chung, muội cứ giữ lấy khi nào cần thì dùng.”
Hắn rủ mi mắt xuống, lông mi thật dài che đi sóng mắt, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, nhìn rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đã có quyết định cho dù thế nào cũng không chùn bước.
Phó Tạ không tự kỷ đến mức cho là lần đi này của mình sẽ tất thắng, hắn đã có suy nghĩ da ngựa bọc thây vì nước quên mình, chỉ là tuổi Hàn Anh còn nhỏ, còn được chiều chuộng như vậy, hắn thật sự không đành lòng...
Một khắc sau, Phó Tạ nắm tay Hàn Anh từ phía sau cửa ngầm đi ra, tránh đám người đưa nàng quay về nội viện.
Phó Tĩnh ôm túi sách theo ở phía sau.
Còn chưa tới nội viện, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm y y nha nha của hồ cầm, bên trong còn xen lẫn tiếng ngâm xướng của nữ tiên sinh hát sách.
Hàn Anh tập trung lắng nghe, thấp giọng nói: “Thì ra là hát “Tiết Bình Quý Chinh Tây”.”
Phó Tạ giật mình.
Hàn Anh cũng nghĩ đến điểm này, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ: “Tiết Bình Quý công thành danh toại, trở thành danh tướng một đời, đáng tiếc chính là Vương Bảo xuyến...”
Phó Tạ không nói chuyện, thế nhưng tay nắm Hàn Anh bỗng nhiên siết chặt.
Hàn Anh lập tức sẵng giọng: “Ca ca nhẹ một chút, đau quá!” vậy mà cũng đau hả? Nha đầu này thật sự quá yếu ớt!
Thế nhưng theo bản năng hắn liền buông lỏng tay ra, nhìn một đường tường đỏ phía chân trời thăm thẳm màu xanh lam phía trước, thấp giọng nói: “Muội yên tâm.”
“Muội có lo lắng sao?” Hàn Anh liếc hắn, cười nói tự nhiên, “Lúc đó huynh mà không quan tâm muội, muội sẽ tìm một người tốt hơn!”
Phó Tạ vừa bực mình vừa tức cười, gõ trên trán một cái Hàn Anh: “muội là thê tử của ta, ta làm sao không nhớ muội được chứ?”
Thấy Hàn Anh tươi cười ngọt ngào xinh đẹp không gì sánh được, hắn giật mình, trầm giọng nói: “Nếu như muội dám... Ta...”
Hắn không có nói tiếp, thế nhưng ánh mắt rét lạnh cùng với giọng nói bỗng nhiên hạ thấp của hắn Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ không nói đùa.
Trong lòng nàng tuy có sợ hãi, thân thể có chút phát run, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, rũ mắt xuống không nhìn Phó Tạ, rầu rĩ nói: “nhưng nếu huynh có người khác rồi, muội tuyệt không chờ huynh.”
Phó Tạ không khỏi nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy gió xuân, làm cho trái tim Hàn Anh chậm rãi để xuống.
Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn Anh thong dong dẫn theo Tẩy Xuân cầm theo bao sách đi vào sảnh Vạn Hoa, xoay người lại thấp giọng dặn dò Tẩy Xuân: “cho dù thế nào cũng không được rời cái bao sách này!”
Tẩy Xuân nhẹ gật đầu, cẩn thận ôm túi sách kia.
Các nữ quyến đang nghe hát, thấy Hàn Anh đi vào chỉ liếc một cái liền vội dời đi ánh mắt.
Đám phu nhân bà lớn quan sát các điểm quan trọng trên người Hàn Nhị cô nương như búi tóc, bờ môi, áo váy, phát hiện búi tóc Hàn Anh chỉnh tề, hương cao màu đỏ hoa đào trên môi vẫn còn, hơn nữa quần áo thẳng thốn trơn bóng, không có một nếp nhăn, trong lòng các nàng liền cười thầm: suy cho cùng thì vẫn là cô gái nhỏ, chưa có nghĩ đến phương diện kia!
Còn các cô nương chủ yếu quan sát bao sách trong tay Tẩy Xuân đi sau lưng Hàn Anh, trong lòng nghĩ chính là: trời ạ, đừng nói là Phó tam công tử bắt Hàn Anh đọc sách nha? Phó Du thấy Hàn Anh đi vào, vội vàng ra đón, trước gọi nha hoàn Kiều Vân của mình đến: “Muội mang Tẩy Xuân đi ăn chút gì đi!”
Kiều vân là một nha đầu khéo léo xinh xắn, đáp một tiếng liền dẫn theo Tẩy Xuân đi ra.
Phó Du nắm tay Hàn Anh đi đến cửa sổ gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn ngồi xuống, nàng sớm đã giành một vị trí bên cạnh cho Hàn Anh.
Tống Di Bên cạnh cười dịu dàng nhìn Hàn Anh.
sau khi Hàn Anh ngồi xuống, thấy bên tay phải là Phó Du, bên tay trái là Tống Di, không khỏi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Vị trí này ngược lại rất tốt!”
Tống Di ngạc nhiên nói: “tốt ở chỗ nào?”
Hàn Anh nghiêm túc nói: “Trái ôm phải ấp!”
Phó Du lặng lẽ nở nụ cười.
Tống Di cũng cười vươn tay bấm nhẹ bên hông Hàn Anh một cái.
Hàn Anh và Phó Du Tống Di vui đùa ầm ĩ, ánh mắt lại giống như vô ý mà nhìn chung quanh một vòng.
Sảnh Vạn Hoa thật ra là một đại sảnh hình vuông, tất cả bàn ghế bình phong cùng đồ dùng trong nhà đều là gỗ đàn hương chạm trổ mạ vàng, dưới đất trải thảm đỏ, trang hoàng lộng lẫy tinh xảo.
Nữ quyến trong đại sảnh cơ hồ đều thuộc gia đình quyền quý trong Biện Kinh, quần áo hoa lệ phục trang đẹp đẽ, tiếng cười đùa không ngớt, các nàng quen biết lẫn nhau liền ngồi vây quanh bàn bát tiên[1], uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.
[1] Bàn bát tiên
Trên bàn bát tiên bằng gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn đặt khay bạch ngọc, đựng trái vải, long nhãn, hạt dẻ, hạt phỉ, hạt thông tẩm bơ, bạch quả, hoa quả khô và mứt mơ, đu đủ cắt khúc lớn, mứt tắc, mứt gừng, măng tẩm mật ong, mứt cam tẩm mật ong cùng một vài loại hoa quả khác, như quýt vàng, cam, dừa, ngó sen, mía ngọt hương táo, lê ngũ hoa, nhìn có vẻ như đầy cả phòng nhưng thật ra rất ngăn nắp.
Một vài nha hoàn mặc vải lụa xanh qua lại như con thoi bổ sung trà bánh, bước chân nhanh nhẹn phong thái nhẹ nhàng.
Hàn Anh nhìn một vòng cũng không tìm được Vĩnh Thọ trưởng công chúa.
Lúc này Phó phu nhân đang ngồi cùng với mấy vị phu nhân cao quý, nhìn qua rất hòa ái thanh tao lịch sự.
Hàn Anh nhặt một hạt thông tẩm bơ lên mở ra, nhưng không ăn, mà trong lòng như có điều suy nghĩ.
Không hại người nhưng không thể không đề phòng người. Nàng hạ quyết tâm hôm nay mặc kệ như thế nào, Phó Du và Tống Di ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, quyết không tách rời hai người này.
Nàng lại nhìn Hàn Diễm và Hàn Linh bên cạnh, thấy các nàng cũng chuyên chú nhìn nữ tiên sinh hát trên đài cao, lúc này mới yên lòng lại.
Các nàng là đường tỷ muội, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn[2], nàng cũng phải che chở cho tỷ muội nhà mình.
[2] Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể.
Sau khi Phó Tạ đưa Hàn Anh đến sảnh Vạn Hoa liền lập tức rời đi.
Hắn vừa đi vừa dặn dò Phó Tĩnh: “Đi Xuân Phong lâu.” Trần Hi và hắn hẹn gặp mặt ở đó.
Phó Tĩnh đáp vâng, nhìn gã sai vặt thấp giọng dặn dò một tiếng.
Gã sai vặt lĩnh mệnh vội vàng chạy đi.
Hai khắc sau, Phó Tạ ở nhã gian lầu ba Xuân Phong lâu gặp được Trần Hi.
Hôm nay Trần Hi đầu đội nón thư sinh bằng lụa đen, mặc áo choàng xanh nhạt, nhìn hết sức tuấn tú lịch sự, đang ngồi ngay ngắn trên giường gấm nấu nước pha trà.
Phó Tạ chưa bao giờ chú ý đến hình dáng của Trần Hi, nhưng hôm nay đứng ở đây, dùng ánh mắt xoi mói từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu, nghiêm túc nhận thức chân thành đánh giá Trần Hi một phen, đôi lông mày thanh tú dần dần nhíu lại,
Trần Hi từ bé đã tuấn tú, sớm đã quen bị người khác dò xét, thế mà lại không quen với sự dò xét của Phó Tạ dò, lập tức cầm ấm trà gốm sứ màu ngọc bích rót cho Phó Tạ một chén trà, lại cười nói: “Phó Tam đệ xin thứ tội, dung mạo của Tam đệ tuy có thể sánh với Phan An hay Tống Ngọc, nhưng ngu huynh cũng không phải là nam sắc, Tam đệ người không cần phải dò xét tại hạ!”
Phó Tạ mặt không biểu tình ngồi đối diện với hắn, trầm giọng nói: “khi nào ngươi xuất phát đi Liêu châu?”
Trần Hi nhướng mắt cười cười: “Tam đệ quân tình khẩn cấp, ngu huynh đành phải sớm ngày xuất phát kiếm quân lương.”
“Nói tiếng người!” Phó Tạ cắt đứt hắn đang thao thao bất tuyệt.
Trần Hi: “... trở về liền xuất phát.”
Phó tạ ngước mắt nhìn Trần Hi, cảm thấy thấy thế nào cũng không vừa ý, nhưng nghĩ đến Hàn Anh, đành phải mở miệng nói: “Có một câu gọi "Vợ bạn không thể lừa gạt “ Trần huynh thấy thế nào?” Từ Biện Kinh đến Liêu châu đường xá ngàn dặm, hôm nay dân chúng lầm than, phản tặc khắp nơi, thiên hạ dần dần loạn lạc, tuy rằng hắn sẽ phái Phó Tĩnh hộ tống Hàn Anh quay về Liêu châu, nhưng vẫn rất lo lắng. Mà Trần Hi phải đi Liêu châu áp tải quân lương, nhất định sẽ dẫn theo tinh binh đi trước.
Trần Hi nhìn kĩ biểu lộ trên mặt Phó Tạ, thấy vẻ mặt Phó Tạ nghiêm túc, hắn cũng nghiêm túc hẳn lên, thu liễm vui vẻ nói: “Xin tin tưởng hành vi thường ngày của Trần mỗ.”
Phó phu nhân đang nói chuyện với Trữ bá phu nhân, trên khuôn mặt xinh đẹp tuy mang theo cười, nhưng ý vị có vài phần quanh co. Nàng ta là đích muội của thôi Tể Tướng, chính thê An Quốc Công, từ trước đến nay đa phần đều là từ trên cao nhìn xuống, nàng ta cũng đã quen khi giao tiếp với các quý phu nhân.
Khi đang nói chuyện, Phó phu nhân nhìn thoáng qua đám người Hàn Anh bên cửa sổ, nhớ tới kế sách của mình và Vĩnh Thọ trưởng công chúa định ra, trong lòng không khỏi toan tính.
Đúng lúc này, đại nha hoàn thiếp thân Phục Linh của nàng ta đi đến, lặng lẽ ghé sát bên tai nàng ta nói: “Bẩm phu nhân, người trong phủ tả tướng tới rồi.”
Thấy Phó phu nhân như có điều suy nghĩ, Phục Linh liền cầm ấm trà sứ trắng trong khay trà rót cho Phó phu nhân một chén trà.
Phó phu nhân nâng chung trà lên hời hợt uống một hớp, lúc này mới uyển chuyển lên tiếng chào tả hữu, lấy cớ thay quần áo dẫn theo Phục Linh rời đi.
Phật đường phía sau chánh đường, nhang khói lượn lờ trang nghiêm, thị tì Thôi Minh Gia củaThôi phu nhân phủ tể tướng đứng ở bên trong cánh cửa yên lặng chờ đợi, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngọc bội leng keng một hồi, vội vàng đi ra nghênh đón.
Sau khihành lễ thỉnh an, khuôn mặt Thôi Minh Gia đầy u sầu nói: “Tứ cô nãi nãi, sáng sớm đại phu nhân đã bắt đầu rối ren, đến nay vẫn không thể yên tĩnh, thật sự là tới không được, bởi vậy chỉ thị nô tài hướng người thỉnh tội.”
Đại phu nhân trong miệng nàng ta chính là vợ cả Miêu thị của Tể Tướng Thôi Thế Trân. Tình cảm phu thê của Miêu thị và Thôi Thế Trân rất tốt, bởi vậy Phó phu nhân lúc còn là cô nương ở nhà mẹ đẻ rất không hài lòng với đại tẩu Miêu thị này, nghe vậy liền thản nhiên nói: “chuyện gì lại khiến đại tẩu phải rối ren như thế?” Có cái gì không thoải mái, nói ra để cho ta vui vẻ một chút chứ.
Thôi Minh Gia lại quỳ gối hành lễ, nói: “Sáng nay Ngũ công tử hồi phủ liền ngã bệnh, không nói câu nào, nhìn rất uể oải, mời thái y trong cung đến xem, cũng chỉ nói là tích tụ tâm bệnh...”
Tuy rằng bất mãn đại tẩu, thế nhưng đối với Thôi Ngũ một quả độc đinh duy nhất của cả nhà Thôi thị thì Phó phu nhân vẫn rất thương yêu, nghe vậy nghiêm mặt nói: “Tích tụ vu tâm? Tích tụ vu tâm là cái gì?”
Thôi Minh có chút lúng túng, ngập ngừng nói: “Cô nãi nãi, nô tài cũng không biết...”
Phó phu nhân có chút đứng ngồi không yên, ngón tay giống như hành tây mùa xuân gõ vài trên bàn gỗ đàn hương mạ vàng đàn, cuối cùng nói: “ngươi đi về trước đi, đợi tiệc kết thúc ta cũng trở về xem a Kỳ một chút.” Thôi Ngũ đại danh là Thôi Kỳ, trưởng bối thân thiết cũng gọi hắn là a Kỳ.
Nữ tiên sinh hát xong “Tiết Bình Quý Chinh Tây”, bên trong phải dừng lại một hồi, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy thay quần áo rửa tay. Hàn Anh bởi vì trong lòng có đề phòng, nên không uống nước, vì vậy không cần đi thay quần áo, nhưng ngồi lâu cũng hơi mệt, liền đứng ở phía trước cửa sổ với Hàn Linh cũng không đi thay quần áo thấp giọng bàn về phương pháp thêu nổi đang lưu hành gần đây, nhất thời nói chuyện có chút cao hứng.
Cùng lúc này một nha hoàn mặt tròn mặc quần áo màu xanh bưng khay đi qua, không biết sao cả người liền lảo đảo, trà còn dư trong chén trà sứ trắng trên khay liền hắt lên người Hàn Anh.
Hàn Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức liền kéo Hàn Anh qua bên cạnh, toàn bộ trà còn dư hắt lên tường, chỉ có vài giọt đính lên làn váy của Hàn Anh.
Nha hoàn mặt tròn nhút nhát e lệ nhận lỗi, âm thanh mềm mại khẩn cầu: “Đều là nô tài không cẩn thận, làm dơ váy cô nương, mời cô nương qua bên kia sửa sang lại một chút đi ạ!”
Danh sách chương