Buổi sáng lúc Phó Tạ rửa mặt tắm xong đi ra, thấy Hàn Anh ngủ ngon lành, liền đứng dậy đi ra.
Ra khỏi cửa nội viện, thấy đám người Tẩy Xuân đang mang theo mấy quản gia nàng dâu đợi ở trị sự phòng, Phó Tạ sợ các nàng đi vào quấy rầy Hàn Anh, liền dừng bước.
Khí thế hắn quá cường đại, bọn người Tẩy Xuân rất sợ hắn, thấy hắn dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn lại, lập tức đều rùng mình, đồng loạt quỳ xuống.
Phó Tạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám nha hoàn nàng dâu quỳ đầy đất, dặn dò: “Thiếu phu nhân đang ngủ, không nên vào đi quấy rầy nàng.”
Tẩy Xuân chần chừ một chút mới nói: “... Dạ, công tử.” Thế nhưng, công tử à, thiếu phu nhân bảo nô tài sớm gọi nàng thức dậy đi Tống phủ tham gia hôn lễ mà...
Phó Tạ nói xong, nhấc chân mang theo Phó An và Phó Tĩnh đang chờ hắn ở bên trong cửa viện đi ra.
Sau khi ngồi trong thư phòng uống một chun trà, Phó Tạ bắt đầu đến sân tập bắn trước đình viện Cầm Vận đường luyện tập bắn tên.
Sau khi luyện một canh giờ, Phó Tạ để cung tên xuống trở về nội viện —— hắn sợ Hàn Anh ngủ lâu quá bị đói bụng.
Lúc Phó Tạ tắm tắm rửa đi ra mới gọi Hàn Anh thức dậy.
Hàn Anh cảm giác xương cốt toàn thân giống như bị nghiền ép qua một lần, đau nhức khó nhịn, nhúc nhích đều khó chịu.
Nàng nhắm mắt lại nằm ở trên giường hỏi Phó Tạ: “Ca ca, bây giờ là giờ gì?”
Phó Tạ mặc xong hạ bào lụa trắng, cầm đai lưng ngọc màu đen thắt ở bên hông, mắt phượng nhìn sang đồng hồ tây dương phía trước cửa sổ: “Giờ Tỵ ba khắc rồi.”
Hàn Anh đầu óc giống như gỉ sét, cả buổi mới hiểu đuọc thì ra đã sắp giữa trưa.
Đầu óc nàng trống rỗng sau hai giây, lúc này mới nhớ mình vốn định đi Tống phủ tham gia hôn lễ của Tống Di, không khỏi rên rỉ một tiếng, hai tay che kín khuôn mặt: “ôi, xong rồi!” Cũng may hôm qua đã sai người đưa quà tặng qua.
Phó Tạ vốn sắp đi ra ngoài, nghe vậy kinh ngạc đi tới: “Làm sao vậy?”
Hắn duỗi tay sờ cái trán Hàn Anh.
Hàn Anh gỡ tay của hắn ra, áo não trừng mắt hắn: “Tống gia biểu tỷ hôm nay xuất giá, muội đã trễ rồi, không đi được, đều tại huynh hết!” Nam sắc hỏng việc mà!
Phó Tạ thấy nàng như thế, không để trong lòng lắm: “Vậy hôm nay nàng cùng ta tiến cung vấn an hoàng hậu nương nương đi.”
Hàn Anh lập tức trợn tròn mắt: “Huynh muốn gặp hoàng hậu nương nương liền đi gặp hoàng hậu nương nương? dễ dàng như vậy sao?” Ngoại nam tiến cung dễ dàng như vậy sao? Phó Tạ thấy ánh mắt của nàng tròn tròn, vẻ mặt thú vị, không khỏi duỗi đầu ngón tay ấn một cái trên gương mặt trắng nõn của nàng: “a Anh Ngốc, ta và nàng cùng tiến cung, ta đi gặp bệ hạ, nàng trình bài tử gặp hoàng hậu nương nương.” Nếu như thuận lợi, hắn xúi Thừa Dận Đế cùng đi gặp hoàng hậu, thừa cơ gặp mặt tỷ tỷ; cho dù hắn không gặp tỷ tỷ, a Anh có thể đi qua, tỷ tỷ cũng có thể được an ủi một tí.
Hàn Anh hết sức lắng nghe lời Phó Tạ, nàng có ý nghĩ của mình —— Phó Tạ đối với nàng tốt như vậy, như vậy nàng đối với người thân của Phó Tạ tốt một chút, không phải rất hợp lý sao?
Cho nên tuy nàng vẫn chưa muốn rời giường, nhưng vì Phó Tạ, vẫn rầm rì bò lên.
Phó Tạ khoanh hai tay đứng ở một bên nhìn, thấy nàng lề mề lề mề, liền có chút không kiên nhẫn, dứt khoát đi qua, xoay người ôm Hàn Anh vào trong ngực, bước nhanh đi vào tắm.
Hàn Anh tắm xong đi ra, Phó Tạ gọi Tẩy Xuân đi vào hầu hạ, mình thì đi Cầm Vận đường luyện tập bắn tên.
Cửa sổ phòng ngủ mở rộng ra, gió đầu hạ hơi nóng chậm rãi lướt nhẹ qua, bụi chuối tây xanh biếc ngoài cửa sổ rợp bóng làm bên trong phòng trở nên mát mẻ lạ thường.
Hàn Anh dặn dò Tẩy Xuân lấy bộ áo khoác lụa trắng thêu hoa khoác lên áo ống tay hẹp màu ngọc bích và váy dài trắng thuần, lại dặn dò Nhuận Thu:“Hôm nay mang bộ trang sức đá quý ngọc phỉ thúy.”
Phó Tạ đang ở trước sân tập bắn Cầm Vận đường luyện tập bắn tên, Phó Tùng liền đi tới.
Phó Tùng thấy đệ đệ đang chuyên tâm kéo cung nhắm bắn, liền ngượng ngùng đi tới, đến gần nói: “Tam đệ, tiễn thuật của ngươi ngày càng tốt!”
Phó Tạ nhìn cũng không nhìn hắn, giương cung như trăng tròn, hướng hồng tâm xa xa phía trước bắn ra một mũi tên lông vũ.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, mũi tên lông vũ xuyên qua hồng tâm, ghim lên thân cây bạch dương phía sau hồng tâm, tên vẫn rung lên “Ông ông“.
Phó Tùng giật mình, liền nhảy lên chạy tới, dùng sức rút mũi tên lông vũ bắn thật sâu vào thân cây ra, xoay người lại đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Phó Tạ lại kéo đại cung có gắn mũi tên lông vũ lên, mà đầu mũi tên đang hướng về phía hắn.
Hắn lập tức đứng bất động tại chỗ, tựa hồ như bị đóng đinh, cả người động cũng không động được, chỉ có mồ hôi lạnh theo tóc mai chảy xuống, trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Phó Tùng tuy lớn hơn Phó Tạ vài tuổi, nhưng Phó Tạ từ bé lòng dạ hẹp hòi hơn, vũ lực lại mạnh hơn một chút, hắn và Phó Lịch từ nhỏ chỉ sợ Phó Tạ, hôm nay tuy rằng đã trưởng thành, nhưng vẫn sợ như cũ.
Lúc Phó Tùng bị Phó Tạ doạ sợ đến sắp đái ra quần, người hầu cận, tuỳ tùng và các giáo úy thống lĩnh cấm quân đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Gặp qua thiếu phu nhân!”
Phó Tùng khó khăn di chuyển cái cổ, nhìn hướng cửa chính của sân tập bắn, thấy một thiếu phụ mặc áo ngọc bích váy dài trắng thuần rất xinh đẹp mang theo mấy nha hoàn chậm rãi đi tới.
Hắn nhận ra là thê tử Hàn Anh của Phó Tạ, vội mở miệng nói: “Đệ...”
Mắt phượng tĩnh mịch của Phó Tạ hơi nheo lại, nhìn về phía hắn, Phó Tùng lập tức liền đem chữ “Muội” còn dư chưa thốt ra mạnh mẽ nuốt xuống, cố gắng thay đổi ánh mắt nhìn Hàn Anh cầu cứu.
Hàn Anh tới đây tìm Phó Tạ, thấy hắn giương cung chỉa mũi tên hướng về phía Phó Tùng, lại càng hoảng sợ, vội nói: “Ca ca, làm sao vậy?”
Phó Tạ nhìn nàng một cái, chậm rãi dời đi đầu mũi tên, mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ đùa một chút với đại ca.”
Hàn Anh cảm thấy bầu không khí căng thẳng, cố tình làm dịu không khí, cố ý thay đổi đề tài: “Ca ca, huynh lại bắn liên châu tiến sao?”
Phó Tạ liếc nàng, buông dây cung ra, lại rút mũi tên lông vũ, hai mũi tên nhập lại cùng một chỗ, sau đó bắt đầu kéo cung.
Theo “Sưu sưu” hai tiếng, hai mũi tên liên tiếp bắn ra, lần lượt bắn vào lưỡi thương sắc bén, chỉ nghe “cạch cạch” hai tiếng, tia lửa văng khắp nơi, lưỡi tuyết của ngân thương bị bắn ra ngoài, liên châu tiến cùng một chỗ đâm vào mặt đất phía trước.
Hàn Anh nhìn lóa cả mắt, nàng thật không nghĩ tới Phó Tạ lại có tài bắn cung thần thông như vậy.
Nàng trợn tròn mắt ngửa đầu nhìn Phó Tạ: “Ca ca, huynh thật lợi hại!”
Phó Tạ được thê tử dùng ánh mắt sùng bái yêu thích như vậy, xương cốt đều mềm nhũn, tuy không nói gì, thế nhưng mắt phượng sáng lóng lánh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhìn rất là vui vẻ.
Phó Tùng xoay người thở hổn hển cả buổi, lúc này chân mới không mềm nhũn, chậm rãi đi tới, oán trách Phó Tạ nói: “Tam đệ, ngươi vừa rồi thật quá đáng, làm ta sợ muốn chết!”
Phó Tạ nhìn Phó Tùng, chậm rãi nói: “Đại ca, quân lương của Trấn Tây Tướng Quân phủ đã tới tay, ngươi cần phải trở về.”
Phó tùng: “...” Hắn biết mình đã đáp ứng Phó Tạ, quân lương vừa đến tay phải quay về Tây Cương, thế nhưng Vĩnh Thọ trưởng công chúa vừa đẹp vừa buông thả vừa kiêu ngạo lại vừa cao quý, hắn cưỡi Vĩnh Thọ trưởng công chúa, tựa như cưỡi toàn bộ hoàng tộc Đại Chu dưới thân, thật sự rất đắc ý, hắn không nỡ xa rời Vĩnh Thọ trưởng công chúa... Nhưng, đến giờ phút này, Phó Tạ ép buộc giữa tính mạng của hắn và Vĩnh Thọ trưởng công chúa hắn phải chọn một, hắn không thể không chọn mạng của mình.
Hắn nuốt nước miếng, khó nhọc nói: “Tam đệ, sáng sớm ngày mai đại ca phải xuất phát quay về Lương Châu rồi, đêm nay cho đại ca ta mở tiệc tiễn biệt nha! Chúng ta không say không nghỉ!”
Phó Tạ nhìn hắn một cái: “Được, không say không nghỉ!” Hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, Phó Tùng không đi hắn liền đích thân áp tải Phó Tùng rời khỏi kinh thành.
Phó Bình đã bảo phu xe chạy xe Trầm Hương của Hàn Anh ra.
Phó Tạ đỡ Hàn Anh lên xe, đang muốn buông tay Hàn Anh ra, lại bị Hàn Anh kéo lại.
Đôi mắt trong suốt của Hàn Anh chăm chú nhìn hắn: “Ca ca, bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận!” nàng vừa mới thấy Phó Tạ chỉ tên vào Phó Tùng, thật sự bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Phó Tạ thường ngày luôn cao quý ưu nhã, có một loại cảm giác xa cách cao cao tại thượng, nhưng hôm nay Phó Tạ rất có tính công kích, giống như luôn chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như mũi tên sắp bắn ra, làm lòng người sinh ra nghiêm nghị...
Trong mắt Phượng của Phó Tạ hiện lên ý cười, “ừ” một tiếng, trước khi rời khỏi lại dặn dò một câu: “Nàng ở trong Khôn Trữ Điện của hoàng hậu nương nương, nếu như bệ đi vào, nàng nên tránh sang đông trắc điện ngay nhé.” Bệ hạ cực kỳ háo sắc, mặc dù có Hứa Lập Dương chiếu ứng, hắn vẫn có chút không yên lòng.
Hàn Anh híp mắt cười: “Biết rồi, ca ca!” Phó Tạ luôn xem nàng như tiểu hài tử...
Vào hoàng cung, liền có chấp bút thái giám Hứa Hoán Hà dẫn Phó Tạ đi đến Sùng Chính điện của Thừa Dận Đế, mà Hàn Anh thì do Hứa Lập Dương và nữ quan Sở Nhã trong hậu cung của Phó Hoàng hậu dẫn đi Khôn Trữ Điện.
Ở chánh điện Sùng Chính điện, rèm cửa mờ mờ ảo ảo hương thơm lượn lờ, cung điện hoa lệ trang nhã trước kia đã hoàn toàn trở thành đạo quán của đạo gia: hai chữ “Sùng Chính” trên tấm biển ngoài điện đã được đổi thành hai chữ “Tam Thanh”; ở ngự tháp giữa điện không còn nữa, thay vào đó chính là bức tượng nặn dưới tầng tầng màn che thấp thoáng; trong sương khói đàn hương nồng nặc, Thừa Dận Đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn màu vàng phía trước tượng nặn, trong tay cầm phất trần, đang nhắm mắt lại nói lẩm bẩm.
Phó Tạ đứng ở một bên đợi nửa ngày, trong lòng tính toán làm sao dẫn Thừa Dận Đế tới Khôn Trữ Điện —— từ khi Thừa Dận Đế đưa Trương Thiên Sư vào ôm ấp hoài bão, bình thường chỉ thấy Trương Thiên Sư và Thôi Chiêu Nghi mới vào cung, ngay cả Phó hoàng hậu hắn cũng không chịu gặp
Thừa Dận Đế mở hai mắt ra, thấy Phó Tạ đã đến, không khỏi mặt mày hớn hở, đang muốn nói chuyện, chợt thu liễm vui vẻ, chắp tay nói: “Tiểu tạ, đạo gia chú trọng "thanh tĩnh vô vi “ trẫm rất có tuệ căn, nay đã tới cảnh giới “xuất cảnh tọa vong" rồi đó!”
Phó Tạ nghe một hồi nhức cả trứng, hơi suy nghĩ một chút, liền bắt đầu lừa dối Thừa Dận Đế: “Bệ hạ, vi thần gần đây đọc sách hiểu được, muốn cùng bệ hạ người nói chuyện thiên nhân hợp nhất và liên quan đến việc đắc đạo thành tiên.”
Nghe Phó Tạ muốn cùng hắn phi thăng, Thừa Dận Đế cảm thấy hứng thú, liền ngoắc: “Tiểu tạ, ngồi xuống nói!”
Từ lần trước ở Tịnh Viên gặp qua một lần, Hứa Lập Dương đã thật lâu chưa từng gặp qua Hàn Anh rồi.
Nhìn thấy bởi vì mùa hè giảm cân hơi gầy đi một ít, Hàn Anh càng lộ ra vẻ cả người lã lướt, Hứa Lập Dương đầu tiên là nhãn tình sáng lên, tiếp đó lại có chút bận tâm: “Thiếu phu nhân, người sao lại gầy thế này?”
Hàn Anh nghe vậy vừa mừng vừa sợ: “Thật sự sao?” Nàng đã sớm ngóng trông mình gầy hơn một chút!
Hứa Lập Dương thấy hai mắt nàng dịu dàng da thịt oánh nhuận, biết thân thể nàng khoẻ mạnh, trong lòng lúc này mới buông lỏng một ít, lại cười nói: “Vâng.”
Hàn Anh thấy Sở Nhã cũng tới, vội vàng nhìn Sở Nhã.
Sở Nhã thấy Hàn Anh và Hứa Lập Dương thân mật, đang có chút không được tự nhiên, thấy Hàn Anh nhìn lại, vội vàng quỳ gối hành lễ với Hàn Anh.
Hàn Anh vội vàng nâng nàng dậy cười nói: “Sở Nhã tỷ tỷ, ta không dám!”
Lập tức một đoàn người đi về hướng Khôn Trữ Điện.
Bên trong Khôn Trữ Điện trang nhã và yên tĩnh, tầng tầng lớp lớp sa màn thêu hoa lan trắng như tuyết, trùng trùng điệp điệp màn che lượn lờ mùi trái cây thơm ngát.
Hàn Anh sau khi hành lễ với Phó hoàng hậu thì ngồi xuống ghế, lúc này mới nhìn Phó hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Phó hoàng hậu có vẻ gầy hơn so với lần gặp mặt ở Lỗ Châu không ít, cằm trở nên nhọn hơn, khí sắc cũng không tốt, da thịt trắng đến độ gần như trong suốt, chỉ có phần bụng to.
Trong lòng Hàn Anh lo lắng cực kỳ, không khỏi nói: “Nương nương người...”
Phó hoàng hậu mệt mỏi nhìn Hàn Anh, hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: “a Anh, ngươi tới đây ngồi với ta.”
Hàn Anh nghe lời đứng dậy đi tới, ngồi xuống kế Phó hoàng hậu, đôi mắt lo lắng nhìn phó hoàng hậu, rốt cuộc lấy hết dũng khí, cầm tay gầy trơ xương của Phó hoàng hậu —— chạm vào ẩm ướt lạnh như băng.
Nhìn bộ dạng của hoàng hậu, Hàn Anh nước mắt tràn mi: “Tỷ tỷ, vì sao đến mức này?”
Môi Phó hoàng hậu giật giật, đang muốn nói chuyện, Hàn Nhã đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Trần quý phi, Tôn phi, Thôi Chiêu Nghi tới thăm người.”
Hàn Anh vội vàng lau nước mắt, nói: “Nương nương, thiếp thân có cần tránh hay không?”
Phó hoàng hậu vô lực lắc đầu: “Không cần, ngươi cứ ở đây với ta.”
Ba cung trang mỹ nhân cùng nhau đi đến, mỗi người da dẻ xinh đẹp như ngọc như tuyết, đều có vẻ đẹp tuyệt sắc, trong đó đẹp nhất chính là Thôi Chiêu Nghi, quả thực chính là Thôi Kỳ phiên bản nữ, làm Hàn Anh quả thực sởn hết cả gai ốc.
Hàn Anh vội vàng đứng dậy hành lễ.
Trần quý phi cười mỉm đỡ nàng lên: “Tiểu Phó phu nhân quá đa lễ!”
Mấy mỹ nhân dường như không nhìn thấy Phó hoàng hậu khác thường, sau khi hàn huyên vài câu liền bắt đầu nói giỡn, miệng lưỡi tranh đấu kịch liệt.
Trên mặt tái nhợt của Phó hoàng hậu mang ý cười nhàn nhạt, giống như đứng ngoài quan sát nhìn ba vị sủng phi của Thừa Dận Đế ở chỗ này của nàng tranh đấu.
Thân thể của nàng đã yếu tới cực điểm, rốt cuộc chịu không được giằng co.
Hàn Anh lặng lẽ đi tới, ngồi xuống dưới chân ghế của hoàng hậu, nắm tay của nàng bắt đầu xoa bóp, có ý muốn giúp nàng lưu thông máu.
Phó hoàng hậu liếc mắt ra hiệu cho Hàn Anh một cái, ra hiệu nàng chỉ cần phải xem cuộc vui, không cần tham gia.
Đang náo nhiệt, chưởng ấn thái giám Hứa Lập Dương đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng hậu nương nương, bệ hạ tới thăm ngài!”
Hàn Anh nghe vậy, vội vàng đứng dậy theo Hàn Nhã lánh ra ngoài, đến Đông Trắc điện.
Trần quý phi, Tôn phi và Thôi Chiêu Nghi nghe vậy, đều là nhãn tình sáng lên, nhưng cố ý làm làm ra dáng vẻ cực kỳ rụt rè nhìn Phó hoàng hậu.
Phó hoàng hậu thản nhiên, cũng không có ý định đứng dậy nghênh đón Thừa Dận Đế.
Đến cuối cùng, vẫn là Thôi Chiêu Nghi nhỏ tuổi nhất thiếu kiên nhẫn, cười dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân thay người nghênh đón bệ hạ!”
Phó hoàng hậu cười nhạt một tiếng: “Ngươi đi đi!”
Sau khi Thôi Chiêu Nghi ra ngoài, Trần quý phi khá tốt, nhưng Tôn phi cười lạnh một tiếng: “Cái gì thế này!”
Phó hoàng hậu và Trần quý phi phảng phất giống như chưa từng nghe thấy, sắc mặt như thường.
Phó Tạ theo Thừa Dận Đế đi vào Khôn Trữ Điện, nghe Hứa Lập Dương nhắc nhở nói trong điện có mấy vị Tần phi của Hoàng Đế, liền không chịu đi vào, lưu ở bên ngoài chờ Hàn Anh.
Hàn Anh vừa tránh vào Đông Trắc điện không bao lâu, Hứa Lập Dương liền đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, nô tài mang người ra ngoài!”
Hắn nhìn Hàn Anh đưa tay ra.
Hàn Anh sững sờ.
Hứa Lập Dương lúc này mới phát hiện mình có chút vong tình, khuôn mặt thanh tú hơi đỏ lên, vội vàng bỏ tay xuống: “Thiếu phu nhân, mời!”
Hắn dẫn Hàn Anh xuyên qua tầng tầng màn che của Đông Trắc điện, xuyên qua từ phía sau điện đi thẳng đến bên ngoài Khôn Trữ Điện.
Dưới cây liễu lớn đối diện cửa cung, Phó Tạ đang cùng chấp bút thái giám Hứa Hoán Hà đứng ở đó, thấy Hàn Anh đi ra, lúc này mới yên lòng lại.
Hàn Anh bởi vì phản ứng của Hứa Lập Dương vừa rồi, trong lòng có chút loạn, lúc này thấy Phó Tạ, trái tim thoáng trầm tĩnh trở lại, cầm làn váy bước nhanh tới: “Ca ca!”
Phó Tạ chuyên chú nhìn nàng, đợi nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở về, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng xuống, nắm tay của nàng: “Đi thôi!”
Sau khi hai vợ chồng đi vào nội viện Nữ Trinh viện, Hàn Anh nhận trà tâm sen Hoán Hạ đưa lên uống một ngụm, buông chén trà nhìn Phó Tạ: “Ca ca, muội có lời muốn nói với huynh!”
Nàng cho lui người hầu hạ, đợi trong phòng chỉ còn lại có nàng và Phó Tạ, lúc này mới nói: “Ca ca, hoàng hậu nương nương tình hình thật không tốt!”
Phó Tạ cả kinh, vội vàng kỹ càng hỏi một lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Hàn Anh vội nói: “Nương nương có thai, không thể tiếp tục như vậy nữa, trong cung thật không phải là nơi tốt!”
Phó Tạ rũ mắt xuống suy nghĩ.
Hàn Anh đã tính toán một đường, liền thử nói: “Ca ca, không phải có biệt cung Kim Minh uyển sao, chẳng lẽ không thể bẩm báo bệ hạ, để hoànghậu đi Kim Minh uyển giải sầu?”
Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng sáng ngời.
Hoàng hậu đi Kim Minh uyển điều dưỡng thân thể, đây cũng là một biện pháp tốt, nhưng làm thế nào mới có thể làm cho Thừa Dận Đế chủ động bảo hoàng hậu nương nương đi Kim Minh uyển ở tạm đây?
Phó Tạ rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát, rất nhanh liền nghĩ đến hiện tại bệ hạ hết sức tin tưởng Trương Thiên Sư.
Trương Thiên Sư người này có một chỗ tốt, hắn tuy được Thôi Thành Trân dẫn vào cung, thế nhưng Thiên Sư hắn lại càng yêu bạc hơn!
Chỉ cần bạc đủ, Trương Thiên Sư ngay cả bản thân mình cũng nguyện ý bán đứng.
Nhưng, đối với bạc, Trương Thiên Sư càng thêm thương tiếc là tính mạng của bản thân hắn.
Phó Tạ ôn nhu an ủi Hàn Anh: “a Anh, việc này có ta, nàng không cần phải lo lắng.” Hắn không muốn Anh liên lụy đến những chuyện loạn thất bát tao kia.
Hàn Anh “vâng” một tiếng, bưng trà tâm sen lên cho Phó Tạ uống.
Lúc chiều Hàn Anh đang ở trong phòng đọc sách, Phó Quý nương tử tới bẩm báo: “Bẩm tam thiếu phu nhân, tứ cô phu nhân Phạm gia sai quản gia tới báo tin, nói muốn vào kinh tìm việc cho cô lão gia, chạng vạng tối một nhà các nàng liền sẽ tới.”
Hàn Anh suy nghĩ được một lúc, lúc này mới nhớ tới tứ cô phu nhân là ai —— An Quốc Công Phó Viễn Trình tuy rằng đơn mạch độc truyền, chỉ có một mình ông, nửa huynh đệ cũng không có, nhưng có bốn thứ muội, tứ cô phu nhân Phạm thị gả vào Liêu Châu chính là thứ muội xếp hàng thứ tư của ông, lúc Hàn Anh vào kinh ở trang viên Chu Tiên trấn đã gặp vị Phạm Tinh Tinh Phạm biểu cô nương kia, chính là nữ nhi của tứ cô phu nhân.
Nghĩ tới đây, Hàn Anh giương mắt nhìn Phó Quý nương tử: “Phạm gia có ai tới?”
Phó Quý nương tử lại cười nói: “Bẩm thiếu phu nhân, có tứ cô phu nhân, cô lão gia và Phạm biểu cô nương.”
Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Nô tài nghe nói Phạm biểu cô nương mới goá chồng.”
Hàn Anh: “...” Trong đầu nàng hiện lên cô nương trẻ tuổi dung nhan thanh lệ ở trang viên Chu Tiên trấn...
Ra khỏi cửa nội viện, thấy đám người Tẩy Xuân đang mang theo mấy quản gia nàng dâu đợi ở trị sự phòng, Phó Tạ sợ các nàng đi vào quấy rầy Hàn Anh, liền dừng bước.
Khí thế hắn quá cường đại, bọn người Tẩy Xuân rất sợ hắn, thấy hắn dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn lại, lập tức đều rùng mình, đồng loạt quỳ xuống.
Phó Tạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám nha hoàn nàng dâu quỳ đầy đất, dặn dò: “Thiếu phu nhân đang ngủ, không nên vào đi quấy rầy nàng.”
Tẩy Xuân chần chừ một chút mới nói: “... Dạ, công tử.” Thế nhưng, công tử à, thiếu phu nhân bảo nô tài sớm gọi nàng thức dậy đi Tống phủ tham gia hôn lễ mà...
Phó Tạ nói xong, nhấc chân mang theo Phó An và Phó Tĩnh đang chờ hắn ở bên trong cửa viện đi ra.
Sau khi ngồi trong thư phòng uống một chun trà, Phó Tạ bắt đầu đến sân tập bắn trước đình viện Cầm Vận đường luyện tập bắn tên.
Sau khi luyện một canh giờ, Phó Tạ để cung tên xuống trở về nội viện —— hắn sợ Hàn Anh ngủ lâu quá bị đói bụng.
Lúc Phó Tạ tắm tắm rửa đi ra mới gọi Hàn Anh thức dậy.
Hàn Anh cảm giác xương cốt toàn thân giống như bị nghiền ép qua một lần, đau nhức khó nhịn, nhúc nhích đều khó chịu.
Nàng nhắm mắt lại nằm ở trên giường hỏi Phó Tạ: “Ca ca, bây giờ là giờ gì?”
Phó Tạ mặc xong hạ bào lụa trắng, cầm đai lưng ngọc màu đen thắt ở bên hông, mắt phượng nhìn sang đồng hồ tây dương phía trước cửa sổ: “Giờ Tỵ ba khắc rồi.”
Hàn Anh đầu óc giống như gỉ sét, cả buổi mới hiểu đuọc thì ra đã sắp giữa trưa.
Đầu óc nàng trống rỗng sau hai giây, lúc này mới nhớ mình vốn định đi Tống phủ tham gia hôn lễ của Tống Di, không khỏi rên rỉ một tiếng, hai tay che kín khuôn mặt: “ôi, xong rồi!” Cũng may hôm qua đã sai người đưa quà tặng qua.
Phó Tạ vốn sắp đi ra ngoài, nghe vậy kinh ngạc đi tới: “Làm sao vậy?”
Hắn duỗi tay sờ cái trán Hàn Anh.
Hàn Anh gỡ tay của hắn ra, áo não trừng mắt hắn: “Tống gia biểu tỷ hôm nay xuất giá, muội đã trễ rồi, không đi được, đều tại huynh hết!” Nam sắc hỏng việc mà!
Phó Tạ thấy nàng như thế, không để trong lòng lắm: “Vậy hôm nay nàng cùng ta tiến cung vấn an hoàng hậu nương nương đi.”
Hàn Anh lập tức trợn tròn mắt: “Huynh muốn gặp hoàng hậu nương nương liền đi gặp hoàng hậu nương nương? dễ dàng như vậy sao?” Ngoại nam tiến cung dễ dàng như vậy sao? Phó Tạ thấy ánh mắt của nàng tròn tròn, vẻ mặt thú vị, không khỏi duỗi đầu ngón tay ấn một cái trên gương mặt trắng nõn của nàng: “a Anh Ngốc, ta và nàng cùng tiến cung, ta đi gặp bệ hạ, nàng trình bài tử gặp hoàng hậu nương nương.” Nếu như thuận lợi, hắn xúi Thừa Dận Đế cùng đi gặp hoàng hậu, thừa cơ gặp mặt tỷ tỷ; cho dù hắn không gặp tỷ tỷ, a Anh có thể đi qua, tỷ tỷ cũng có thể được an ủi một tí.
Hàn Anh hết sức lắng nghe lời Phó Tạ, nàng có ý nghĩ của mình —— Phó Tạ đối với nàng tốt như vậy, như vậy nàng đối với người thân của Phó Tạ tốt một chút, không phải rất hợp lý sao?
Cho nên tuy nàng vẫn chưa muốn rời giường, nhưng vì Phó Tạ, vẫn rầm rì bò lên.
Phó Tạ khoanh hai tay đứng ở một bên nhìn, thấy nàng lề mề lề mề, liền có chút không kiên nhẫn, dứt khoát đi qua, xoay người ôm Hàn Anh vào trong ngực, bước nhanh đi vào tắm.
Hàn Anh tắm xong đi ra, Phó Tạ gọi Tẩy Xuân đi vào hầu hạ, mình thì đi Cầm Vận đường luyện tập bắn tên.
Cửa sổ phòng ngủ mở rộng ra, gió đầu hạ hơi nóng chậm rãi lướt nhẹ qua, bụi chuối tây xanh biếc ngoài cửa sổ rợp bóng làm bên trong phòng trở nên mát mẻ lạ thường.
Hàn Anh dặn dò Tẩy Xuân lấy bộ áo khoác lụa trắng thêu hoa khoác lên áo ống tay hẹp màu ngọc bích và váy dài trắng thuần, lại dặn dò Nhuận Thu:“Hôm nay mang bộ trang sức đá quý ngọc phỉ thúy.”
Phó Tạ đang ở trước sân tập bắn Cầm Vận đường luyện tập bắn tên, Phó Tùng liền đi tới.
Phó Tùng thấy đệ đệ đang chuyên tâm kéo cung nhắm bắn, liền ngượng ngùng đi tới, đến gần nói: “Tam đệ, tiễn thuật của ngươi ngày càng tốt!”
Phó Tạ nhìn cũng không nhìn hắn, giương cung như trăng tròn, hướng hồng tâm xa xa phía trước bắn ra một mũi tên lông vũ.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, mũi tên lông vũ xuyên qua hồng tâm, ghim lên thân cây bạch dương phía sau hồng tâm, tên vẫn rung lên “Ông ông“.
Phó Tùng giật mình, liền nhảy lên chạy tới, dùng sức rút mũi tên lông vũ bắn thật sâu vào thân cây ra, xoay người lại đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Phó Tạ lại kéo đại cung có gắn mũi tên lông vũ lên, mà đầu mũi tên đang hướng về phía hắn.
Hắn lập tức đứng bất động tại chỗ, tựa hồ như bị đóng đinh, cả người động cũng không động được, chỉ có mồ hôi lạnh theo tóc mai chảy xuống, trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Phó Tùng tuy lớn hơn Phó Tạ vài tuổi, nhưng Phó Tạ từ bé lòng dạ hẹp hòi hơn, vũ lực lại mạnh hơn một chút, hắn và Phó Lịch từ nhỏ chỉ sợ Phó Tạ, hôm nay tuy rằng đã trưởng thành, nhưng vẫn sợ như cũ.
Lúc Phó Tùng bị Phó Tạ doạ sợ đến sắp đái ra quần, người hầu cận, tuỳ tùng và các giáo úy thống lĩnh cấm quân đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Gặp qua thiếu phu nhân!”
Phó Tùng khó khăn di chuyển cái cổ, nhìn hướng cửa chính của sân tập bắn, thấy một thiếu phụ mặc áo ngọc bích váy dài trắng thuần rất xinh đẹp mang theo mấy nha hoàn chậm rãi đi tới.
Hắn nhận ra là thê tử Hàn Anh của Phó Tạ, vội mở miệng nói: “Đệ...”
Mắt phượng tĩnh mịch của Phó Tạ hơi nheo lại, nhìn về phía hắn, Phó Tùng lập tức liền đem chữ “Muội” còn dư chưa thốt ra mạnh mẽ nuốt xuống, cố gắng thay đổi ánh mắt nhìn Hàn Anh cầu cứu.
Hàn Anh tới đây tìm Phó Tạ, thấy hắn giương cung chỉa mũi tên hướng về phía Phó Tùng, lại càng hoảng sợ, vội nói: “Ca ca, làm sao vậy?”
Phó Tạ nhìn nàng một cái, chậm rãi dời đi đầu mũi tên, mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ đùa một chút với đại ca.”
Hàn Anh cảm thấy bầu không khí căng thẳng, cố tình làm dịu không khí, cố ý thay đổi đề tài: “Ca ca, huynh lại bắn liên châu tiến sao?”
Phó Tạ liếc nàng, buông dây cung ra, lại rút mũi tên lông vũ, hai mũi tên nhập lại cùng một chỗ, sau đó bắt đầu kéo cung.
Theo “Sưu sưu” hai tiếng, hai mũi tên liên tiếp bắn ra, lần lượt bắn vào lưỡi thương sắc bén, chỉ nghe “cạch cạch” hai tiếng, tia lửa văng khắp nơi, lưỡi tuyết của ngân thương bị bắn ra ngoài, liên châu tiến cùng một chỗ đâm vào mặt đất phía trước.
Hàn Anh nhìn lóa cả mắt, nàng thật không nghĩ tới Phó Tạ lại có tài bắn cung thần thông như vậy.
Nàng trợn tròn mắt ngửa đầu nhìn Phó Tạ: “Ca ca, huynh thật lợi hại!”
Phó Tạ được thê tử dùng ánh mắt sùng bái yêu thích như vậy, xương cốt đều mềm nhũn, tuy không nói gì, thế nhưng mắt phượng sáng lóng lánh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhìn rất là vui vẻ.
Phó Tùng xoay người thở hổn hển cả buổi, lúc này chân mới không mềm nhũn, chậm rãi đi tới, oán trách Phó Tạ nói: “Tam đệ, ngươi vừa rồi thật quá đáng, làm ta sợ muốn chết!”
Phó Tạ nhìn Phó Tùng, chậm rãi nói: “Đại ca, quân lương của Trấn Tây Tướng Quân phủ đã tới tay, ngươi cần phải trở về.”
Phó tùng: “...” Hắn biết mình đã đáp ứng Phó Tạ, quân lương vừa đến tay phải quay về Tây Cương, thế nhưng Vĩnh Thọ trưởng công chúa vừa đẹp vừa buông thả vừa kiêu ngạo lại vừa cao quý, hắn cưỡi Vĩnh Thọ trưởng công chúa, tựa như cưỡi toàn bộ hoàng tộc Đại Chu dưới thân, thật sự rất đắc ý, hắn không nỡ xa rời Vĩnh Thọ trưởng công chúa... Nhưng, đến giờ phút này, Phó Tạ ép buộc giữa tính mạng của hắn và Vĩnh Thọ trưởng công chúa hắn phải chọn một, hắn không thể không chọn mạng của mình.
Hắn nuốt nước miếng, khó nhọc nói: “Tam đệ, sáng sớm ngày mai đại ca phải xuất phát quay về Lương Châu rồi, đêm nay cho đại ca ta mở tiệc tiễn biệt nha! Chúng ta không say không nghỉ!”
Phó Tạ nhìn hắn một cái: “Được, không say không nghỉ!” Hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, Phó Tùng không đi hắn liền đích thân áp tải Phó Tùng rời khỏi kinh thành.
Phó Bình đã bảo phu xe chạy xe Trầm Hương của Hàn Anh ra.
Phó Tạ đỡ Hàn Anh lên xe, đang muốn buông tay Hàn Anh ra, lại bị Hàn Anh kéo lại.
Đôi mắt trong suốt của Hàn Anh chăm chú nhìn hắn: “Ca ca, bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận!” nàng vừa mới thấy Phó Tạ chỉ tên vào Phó Tùng, thật sự bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Phó Tạ thường ngày luôn cao quý ưu nhã, có một loại cảm giác xa cách cao cao tại thượng, nhưng hôm nay Phó Tạ rất có tính công kích, giống như luôn chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như mũi tên sắp bắn ra, làm lòng người sinh ra nghiêm nghị...
Trong mắt Phượng của Phó Tạ hiện lên ý cười, “ừ” một tiếng, trước khi rời khỏi lại dặn dò một câu: “Nàng ở trong Khôn Trữ Điện của hoàng hậu nương nương, nếu như bệ đi vào, nàng nên tránh sang đông trắc điện ngay nhé.” Bệ hạ cực kỳ háo sắc, mặc dù có Hứa Lập Dương chiếu ứng, hắn vẫn có chút không yên lòng.
Hàn Anh híp mắt cười: “Biết rồi, ca ca!” Phó Tạ luôn xem nàng như tiểu hài tử...
Vào hoàng cung, liền có chấp bút thái giám Hứa Hoán Hà dẫn Phó Tạ đi đến Sùng Chính điện của Thừa Dận Đế, mà Hàn Anh thì do Hứa Lập Dương và nữ quan Sở Nhã trong hậu cung của Phó Hoàng hậu dẫn đi Khôn Trữ Điện.
Ở chánh điện Sùng Chính điện, rèm cửa mờ mờ ảo ảo hương thơm lượn lờ, cung điện hoa lệ trang nhã trước kia đã hoàn toàn trở thành đạo quán của đạo gia: hai chữ “Sùng Chính” trên tấm biển ngoài điện đã được đổi thành hai chữ “Tam Thanh”; ở ngự tháp giữa điện không còn nữa, thay vào đó chính là bức tượng nặn dưới tầng tầng màn che thấp thoáng; trong sương khói đàn hương nồng nặc, Thừa Dận Đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn màu vàng phía trước tượng nặn, trong tay cầm phất trần, đang nhắm mắt lại nói lẩm bẩm.
Phó Tạ đứng ở một bên đợi nửa ngày, trong lòng tính toán làm sao dẫn Thừa Dận Đế tới Khôn Trữ Điện —— từ khi Thừa Dận Đế đưa Trương Thiên Sư vào ôm ấp hoài bão, bình thường chỉ thấy Trương Thiên Sư và Thôi Chiêu Nghi mới vào cung, ngay cả Phó hoàng hậu hắn cũng không chịu gặp
Thừa Dận Đế mở hai mắt ra, thấy Phó Tạ đã đến, không khỏi mặt mày hớn hở, đang muốn nói chuyện, chợt thu liễm vui vẻ, chắp tay nói: “Tiểu tạ, đạo gia chú trọng "thanh tĩnh vô vi “ trẫm rất có tuệ căn, nay đã tới cảnh giới “xuất cảnh tọa vong" rồi đó!”
Phó Tạ nghe một hồi nhức cả trứng, hơi suy nghĩ một chút, liền bắt đầu lừa dối Thừa Dận Đế: “Bệ hạ, vi thần gần đây đọc sách hiểu được, muốn cùng bệ hạ người nói chuyện thiên nhân hợp nhất và liên quan đến việc đắc đạo thành tiên.”
Nghe Phó Tạ muốn cùng hắn phi thăng, Thừa Dận Đế cảm thấy hứng thú, liền ngoắc: “Tiểu tạ, ngồi xuống nói!”
Từ lần trước ở Tịnh Viên gặp qua một lần, Hứa Lập Dương đã thật lâu chưa từng gặp qua Hàn Anh rồi.
Nhìn thấy bởi vì mùa hè giảm cân hơi gầy đi một ít, Hàn Anh càng lộ ra vẻ cả người lã lướt, Hứa Lập Dương đầu tiên là nhãn tình sáng lên, tiếp đó lại có chút bận tâm: “Thiếu phu nhân, người sao lại gầy thế này?”
Hàn Anh nghe vậy vừa mừng vừa sợ: “Thật sự sao?” Nàng đã sớm ngóng trông mình gầy hơn một chút!
Hứa Lập Dương thấy hai mắt nàng dịu dàng da thịt oánh nhuận, biết thân thể nàng khoẻ mạnh, trong lòng lúc này mới buông lỏng một ít, lại cười nói: “Vâng.”
Hàn Anh thấy Sở Nhã cũng tới, vội vàng nhìn Sở Nhã.
Sở Nhã thấy Hàn Anh và Hứa Lập Dương thân mật, đang có chút không được tự nhiên, thấy Hàn Anh nhìn lại, vội vàng quỳ gối hành lễ với Hàn Anh.
Hàn Anh vội vàng nâng nàng dậy cười nói: “Sở Nhã tỷ tỷ, ta không dám!”
Lập tức một đoàn người đi về hướng Khôn Trữ Điện.
Bên trong Khôn Trữ Điện trang nhã và yên tĩnh, tầng tầng lớp lớp sa màn thêu hoa lan trắng như tuyết, trùng trùng điệp điệp màn che lượn lờ mùi trái cây thơm ngát.
Hàn Anh sau khi hành lễ với Phó hoàng hậu thì ngồi xuống ghế, lúc này mới nhìn Phó hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Phó hoàng hậu có vẻ gầy hơn so với lần gặp mặt ở Lỗ Châu không ít, cằm trở nên nhọn hơn, khí sắc cũng không tốt, da thịt trắng đến độ gần như trong suốt, chỉ có phần bụng to.
Trong lòng Hàn Anh lo lắng cực kỳ, không khỏi nói: “Nương nương người...”
Phó hoàng hậu mệt mỏi nhìn Hàn Anh, hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: “a Anh, ngươi tới đây ngồi với ta.”
Hàn Anh nghe lời đứng dậy đi tới, ngồi xuống kế Phó hoàng hậu, đôi mắt lo lắng nhìn phó hoàng hậu, rốt cuộc lấy hết dũng khí, cầm tay gầy trơ xương của Phó hoàng hậu —— chạm vào ẩm ướt lạnh như băng.
Nhìn bộ dạng của hoàng hậu, Hàn Anh nước mắt tràn mi: “Tỷ tỷ, vì sao đến mức này?”
Môi Phó hoàng hậu giật giật, đang muốn nói chuyện, Hàn Nhã đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Trần quý phi, Tôn phi, Thôi Chiêu Nghi tới thăm người.”
Hàn Anh vội vàng lau nước mắt, nói: “Nương nương, thiếp thân có cần tránh hay không?”
Phó hoàng hậu vô lực lắc đầu: “Không cần, ngươi cứ ở đây với ta.”
Ba cung trang mỹ nhân cùng nhau đi đến, mỗi người da dẻ xinh đẹp như ngọc như tuyết, đều có vẻ đẹp tuyệt sắc, trong đó đẹp nhất chính là Thôi Chiêu Nghi, quả thực chính là Thôi Kỳ phiên bản nữ, làm Hàn Anh quả thực sởn hết cả gai ốc.
Hàn Anh vội vàng đứng dậy hành lễ.
Trần quý phi cười mỉm đỡ nàng lên: “Tiểu Phó phu nhân quá đa lễ!”
Mấy mỹ nhân dường như không nhìn thấy Phó hoàng hậu khác thường, sau khi hàn huyên vài câu liền bắt đầu nói giỡn, miệng lưỡi tranh đấu kịch liệt.
Trên mặt tái nhợt của Phó hoàng hậu mang ý cười nhàn nhạt, giống như đứng ngoài quan sát nhìn ba vị sủng phi của Thừa Dận Đế ở chỗ này của nàng tranh đấu.
Thân thể của nàng đã yếu tới cực điểm, rốt cuộc chịu không được giằng co.
Hàn Anh lặng lẽ đi tới, ngồi xuống dưới chân ghế của hoàng hậu, nắm tay của nàng bắt đầu xoa bóp, có ý muốn giúp nàng lưu thông máu.
Phó hoàng hậu liếc mắt ra hiệu cho Hàn Anh một cái, ra hiệu nàng chỉ cần phải xem cuộc vui, không cần tham gia.
Đang náo nhiệt, chưởng ấn thái giám Hứa Lập Dương đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng hậu nương nương, bệ hạ tới thăm ngài!”
Hàn Anh nghe vậy, vội vàng đứng dậy theo Hàn Nhã lánh ra ngoài, đến Đông Trắc điện.
Trần quý phi, Tôn phi và Thôi Chiêu Nghi nghe vậy, đều là nhãn tình sáng lên, nhưng cố ý làm làm ra dáng vẻ cực kỳ rụt rè nhìn Phó hoàng hậu.
Phó hoàng hậu thản nhiên, cũng không có ý định đứng dậy nghênh đón Thừa Dận Đế.
Đến cuối cùng, vẫn là Thôi Chiêu Nghi nhỏ tuổi nhất thiếu kiên nhẫn, cười dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân thay người nghênh đón bệ hạ!”
Phó hoàng hậu cười nhạt một tiếng: “Ngươi đi đi!”
Sau khi Thôi Chiêu Nghi ra ngoài, Trần quý phi khá tốt, nhưng Tôn phi cười lạnh một tiếng: “Cái gì thế này!”
Phó hoàng hậu và Trần quý phi phảng phất giống như chưa từng nghe thấy, sắc mặt như thường.
Phó Tạ theo Thừa Dận Đế đi vào Khôn Trữ Điện, nghe Hứa Lập Dương nhắc nhở nói trong điện có mấy vị Tần phi của Hoàng Đế, liền không chịu đi vào, lưu ở bên ngoài chờ Hàn Anh.
Hàn Anh vừa tránh vào Đông Trắc điện không bao lâu, Hứa Lập Dương liền đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, nô tài mang người ra ngoài!”
Hắn nhìn Hàn Anh đưa tay ra.
Hàn Anh sững sờ.
Hứa Lập Dương lúc này mới phát hiện mình có chút vong tình, khuôn mặt thanh tú hơi đỏ lên, vội vàng bỏ tay xuống: “Thiếu phu nhân, mời!”
Hắn dẫn Hàn Anh xuyên qua tầng tầng màn che của Đông Trắc điện, xuyên qua từ phía sau điện đi thẳng đến bên ngoài Khôn Trữ Điện.
Dưới cây liễu lớn đối diện cửa cung, Phó Tạ đang cùng chấp bút thái giám Hứa Hoán Hà đứng ở đó, thấy Hàn Anh đi ra, lúc này mới yên lòng lại.
Hàn Anh bởi vì phản ứng của Hứa Lập Dương vừa rồi, trong lòng có chút loạn, lúc này thấy Phó Tạ, trái tim thoáng trầm tĩnh trở lại, cầm làn váy bước nhanh tới: “Ca ca!”
Phó Tạ chuyên chú nhìn nàng, đợi nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở về, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng xuống, nắm tay của nàng: “Đi thôi!”
Sau khi hai vợ chồng đi vào nội viện Nữ Trinh viện, Hàn Anh nhận trà tâm sen Hoán Hạ đưa lên uống một ngụm, buông chén trà nhìn Phó Tạ: “Ca ca, muội có lời muốn nói với huynh!”
Nàng cho lui người hầu hạ, đợi trong phòng chỉ còn lại có nàng và Phó Tạ, lúc này mới nói: “Ca ca, hoàng hậu nương nương tình hình thật không tốt!”
Phó Tạ cả kinh, vội vàng kỹ càng hỏi một lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Hàn Anh vội nói: “Nương nương có thai, không thể tiếp tục như vậy nữa, trong cung thật không phải là nơi tốt!”
Phó Tạ rũ mắt xuống suy nghĩ.
Hàn Anh đã tính toán một đường, liền thử nói: “Ca ca, không phải có biệt cung Kim Minh uyển sao, chẳng lẽ không thể bẩm báo bệ hạ, để hoànghậu đi Kim Minh uyển giải sầu?”
Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng sáng ngời.
Hoàng hậu đi Kim Minh uyển điều dưỡng thân thể, đây cũng là một biện pháp tốt, nhưng làm thế nào mới có thể làm cho Thừa Dận Đế chủ động bảo hoàng hậu nương nương đi Kim Minh uyển ở tạm đây?
Phó Tạ rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát, rất nhanh liền nghĩ đến hiện tại bệ hạ hết sức tin tưởng Trương Thiên Sư.
Trương Thiên Sư người này có một chỗ tốt, hắn tuy được Thôi Thành Trân dẫn vào cung, thế nhưng Thiên Sư hắn lại càng yêu bạc hơn!
Chỉ cần bạc đủ, Trương Thiên Sư ngay cả bản thân mình cũng nguyện ý bán đứng.
Nhưng, đối với bạc, Trương Thiên Sư càng thêm thương tiếc là tính mạng của bản thân hắn.
Phó Tạ ôn nhu an ủi Hàn Anh: “a Anh, việc này có ta, nàng không cần phải lo lắng.” Hắn không muốn Anh liên lụy đến những chuyện loạn thất bát tao kia.
Hàn Anh “vâng” một tiếng, bưng trà tâm sen lên cho Phó Tạ uống.
Lúc chiều Hàn Anh đang ở trong phòng đọc sách, Phó Quý nương tử tới bẩm báo: “Bẩm tam thiếu phu nhân, tứ cô phu nhân Phạm gia sai quản gia tới báo tin, nói muốn vào kinh tìm việc cho cô lão gia, chạng vạng tối một nhà các nàng liền sẽ tới.”
Hàn Anh suy nghĩ được một lúc, lúc này mới nhớ tới tứ cô phu nhân là ai —— An Quốc Công Phó Viễn Trình tuy rằng đơn mạch độc truyền, chỉ có một mình ông, nửa huynh đệ cũng không có, nhưng có bốn thứ muội, tứ cô phu nhân Phạm thị gả vào Liêu Châu chính là thứ muội xếp hàng thứ tư của ông, lúc Hàn Anh vào kinh ở trang viên Chu Tiên trấn đã gặp vị Phạm Tinh Tinh Phạm biểu cô nương kia, chính là nữ nhi của tứ cô phu nhân.
Nghĩ tới đây, Hàn Anh giương mắt nhìn Phó Quý nương tử: “Phạm gia có ai tới?”
Phó Quý nương tử lại cười nói: “Bẩm thiếu phu nhân, có tứ cô phu nhân, cô lão gia và Phạm biểu cô nương.”
Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Nô tài nghe nói Phạm biểu cô nương mới goá chồng.”
Hàn Anh: “...” Trong đầu nàng hiện lên cô nương trẻ tuổi dung nhan thanh lệ ở trang viên Chu Tiên trấn...
Danh sách chương