Tiết Phi Y cảm thấy dạo này mọi chuyện đều không suôn sẻ, lúc ngồi taxi không để ý làm mất ví. Xe buýt tới trạm cuối mới phát hiện mình ngồi ngược tuyến. Cứ nhập sai mật khẩu thẻ ngân hàng miết làm thẻ bị khóa, rồi còn vấp ngã trên đất bằng, vân vân và mây mây mà chính anh cũng chẳng muốn nhớ lại.

Dù sao đi nữa cũng vô cùng thê thảm.

Đi tới dưới bóng cây ở đường Trường Ninh, anh lại bắt đầu lảm nhảm với tinh bàn theo thói quen, “Con đã ngủ một trăm tám mươi mốt ngày rồi đấy Tiểu Thanh Hà, con cứ nằm ngủ mãi thế này, thì liệu chờ tới khi con tỉnh lại, tóc ba có bạc hết rồi không? Hay là…”

Anh ảo tưởng một tiêu đề thời sự, “Sốc! Ông lão Tiểu Tráng neo đơn không ai chăm sóc, chết vì bệnh trong phòng trọ đơn, ba ngày sau mới được nhân viên chuyển phát nhanh phát hiện!”

Nghĩ thế, Tiết Phi Y cảm thấy kinh hồn bạt vía, vội bụm cái miệng mình, “Phui phủi cái mồm quạ đen!”

Anh vẫn luôn tự nhủ, có lẽ Thanh Hà muốn ngủ một lần bù cho việc thiếu ngủ ngày trước, thế nên nửa năm ròng rã mới không có động tĩnh gì.

Song ngày ngày anh ôm tinh bản, cảm thấy mình có thể uất ức bất cứ lúc nào.

Haizz, chắc chắn Tiểu Thanh Hà không yêu anh nữa rồi.

Trời trở nóng, Tiết Phi Y mặc chiếc áo thun dài tay màu đen, quần jean đơn giản, làm tôn lên đôi chân dài và nước da trắng. Vẻ ngoài của anh là kiểu xinh đẹp rạng rỡ thịnh hành ngày nay, đuôi mắt hơi nhếch lên, hai con ngươi sóng sánh như có ánh nước, tỷ lệ quay đầu khi đi trên đường vô cùng cao.

Vừa bị hai nữ sinh chặn lại xin phương thức liên lạc, Tiết Phi Y nhanh chóng bày ra gương mặt lạnh lùng, đứng đấy không ừ hử cũng chẳng có biểu cảm gì, ra vẻ mình là cây cột bên đường. Nhưng thực tế, suy nghĩ của anh đã trôi tới vấn đề khó khăn như kiểu tối nay ăn gì, mai ăn gì.

Đôi bên giằng co mấy phút, hai nữ sinh mới rời đi.

Xác định người ta sẽ không quay lại, Tiết Phi Y cười cong mắt, nghiêng mặt cọ tinh bàn lạnh lẽo, thì thà thì thầm, “Ánh sáng muôn màu ngoài kia đều chẳng cám dỗ nổi trái tim yêu con của ba!”

Đi thẳng tới Cẩm Thực, phát hiện quán đóng cửa, Tiết Phi Y do dự mấy giây vẫn vô cùng lỡ tay đẩy cửa vào.

Ngay sau đó anh nhìn thấy một cảnh cay xè mắt——Huyền Qua ôm Lục Hào ngồi trên quầy bếp, hai người đang hôn nhau. Tay Huyền Qua còn để trên lưng Lục Hào, trông đặc biệt đẹp.

Tiết Phi Y lập tức dùng tay trái che mắt mình, nhưng ở giữa ngón giữa và ngón áp út có một cái khe rất lớn.

Phát hiện có người tới, Huyền Qua dừng động tác, rất tự nhiên ôm Lục Hào xuống, tiện tay cắn điếu thuốc không châm lửa trong miệng, đi xem nồi canh hầm.

Lục Hào đi ra khỏi bếp với bờ môi ướt át còn hơi sưng chào Tiết Phi Y, “Sao anh lại qua đây vậy Tiểu Tráng, anh ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa ăn.” Tiết Phi Y nhìn Huyền Qua tiếp tục nấu canh trong bếp, lại sờ tinh bàn trong tay mình, ủ rũ tìm một chỗ ngồi xuống, gương mặt sầu não.

Thấy Tiết Phi Y như hoa tàn, Lục Hào bật cười, ngồi đối diện với anh, cậu vẫn mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, mặt mày sạch sẽ, “Không vui à?”

“Đúng thế đó.” Tiết Phi Y nảy ra ý tưởng, đột nhiên dậy tinh thần, vỗ bàn một cái, “Lục đại sư ơi! Cầu tính một quẻ!”

“Được.” Lục Hào đồng ý rất thoải mái, cậu lấy hai đồng xu từ trong túi, ngẫm nghĩ đoạn lại đút về, “Xem bói cho huyền thuật sư, tượng quẻ đều có sai lệch không chính xác lắm, để em đổi thành cỏ thi.”

Tiết Phi Y gật đầu, trong mắt toàn phấn khởi, lại tự giác đi tới tủ lạnh lấy một viên đá đặt lên tinh bàn, “Tiểu Thanh Hà ơi, ba hạ nhiệt cho con nè, chúng mình không sợ ánh nắng mặt trời không sợ mùa hè nhiệt độ cao!”

Lùi mấy bước rồi ngồi xuống, Lục Hào đặt cỏ thi vào tay Tiết Phi Y, “Chạm hai cái.”

Tiết Phi Y hết sức trịnh trọng dùng ngón tay chọt, anh thấy Lục Hào lấy một cọng cỏ thi từ trong nắm, sau đó chia thành hai bó, động tác nước chảy mây trôi, vô cùng đẹp mắt.

Khi đang chờ Lục Hào gieo quẻ, anh hơi căng thẳng bèn tìm chuyện để nói,

“Tiểu Lục Hào này, gần đây bọn em buôn bán có được không?”

“Không khác trước đây là bao, cơ mà bây giờ Huyền Qua mỗi ngày làm tám bàn, trưa bốn bàn tối bốn bàn, chỉ nhận đặt trước”

Tiết Phi Y gật đầu, lại đổi đề tài, “Bên bà Long có tiến triển mới đó.”

“Chuyện Kỷ Đông Ca ạ?”

“Ừ, anh nghe ông anh bảo là, mục đích cuối cùng của Kỷ Đông Ca không phải hắc giao, lão muốn tạo ra một sinh vật trong truyền thuyết”

Tim Lục Hào đánh cái thịch, nháy mắt đã đoán ra, “Rồng?”

“Đúng vậy, chính là rồng đó!” Tiết Phi Y cũng cảm thấy không thể tưởng nổi, “Trong truyền thuyết, giao có thể hóa rồng đúng không? Mấy người bà Long đoán rằng, sau khi hoàn toàn có được sức mạnh của Ly Hỏa Phù Minh bàn, hắc giao có thể mọc sừng, nhưng trong lúc đó cần hấp thụ bao nhiêu sinh khí, bao nhiêu sức mạnh thì thật sự không có cách nào đánh giá.”

Lục Hào cau mày, “Gã làm vậy để làm gì? Tại sao lại muốn tạo ra thứ như rồng này?”

“Đoạn sau là anh nghe lén được.” Tiết Phi Y hắng giọng một cái, “Theo tất tần tật các thể loại bút ký mà Kỷ Đông Ca giữ và ký ức của mấy người bà Long, phán đoán sơ bộ thì buồng mộ kia do tà thuật sư thời cổ để lại.”

Lục Hào gật đầu, “Em từng thấy trên bản chép tay của tổ tiên Lục gia, trước kia quả thực có phân chia huyền thuật sư và tà thuật sư.”

Sức mạnh có cùng nguồn gốc nhưng huyền thuật sư kính trọng sinh mệnh, mà tà thuật sư từ trước tới nay chỉ coi sinh mệnh như nơi phát ra sức mạnh, cho nên một chính một tà, vẫn luôn như nước với lửa. Chẳng qua ngàn năm sau, huyền thuật sư suy bại mà tà thuật sư đã mai danh ẩn tích từ lâu.

“Mà mục đích cuối cùng của tà thuật sư đó chính là hồi sinh rồng.” Tiết Phi Y khoa tay múa chân, “Nói là hồi sinh nhưng thực ra trình tự là làm con rối trước, sau đó cho con rối máu thịt và sinh khí, để nó biến thành một vật sống, rồi lại không ngừng nâng cấp cho vật sống đó, từ giao hóa thành rồng. Chỉ cần hóa rồng thì người liên kết với rồng sẽ hoàn toàn đồng hóa với nó, vô địch thiên hạ.”

Nói xong, Tiết Phi Y sờ cằm, “Có lẽ nào đây chính là tham vọng của thiên tài?”

Cảm thấy mình tổng kết cực kỳ đúng chỗ, anh lại chậc chậc hai tiếng, “Thế nhưng cũng hay, hắc giao lại không cẩn thận bị em và Huyền Qua giết chết tươi.”

Đúng lúc thấy rõ tượng quẻ, ánh mắt Lục Hào thay đổi, “Gần đây anh phải chú ý an toàn đó.”

“Nhìn ra rồi à?” Tiết Phi Y cũng căng thẳng, “Em nói đi, anh chuẩn bị tâm lý rồi!”

“Năm ngày này, hướng tây, anh gặp nguy hiểm đến tính mạng”

Tiết Phi Y ngẩn ra mấy giây, bỗng nhấc tinh bàn lên, đưa tới trước mặt Lục Hào, “Tiểu Lục Hào, mau nói lại một lần cho Tiểu Thanh Hà đi!”

Biết Thanh Hà vẫn luôn bất tỉnh, lòng Tiết Phi Y vô cùng bất an, thế là Lục Hào cực kỳ phối hợp, “Thanh Hà ơi, năm ngày này Tiểu Tráng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

Nếu anh nghe được thì hãy xuất hiện, đừng để anh ấy lo lắng.

***

Tiết Phi Y lên núi, chuyện đầu tiên làm là chà xát cánh tay mình. Cây cối trong rừng tươi tốt, che khuất bầu trời, ánh nắng không lọt vào được, còn có mùi lá cây mục rữa, lạnh lẽo u ám.

Anh sờ tinh bàn, “Tiểu Thanh Hà đừng sợ nhé, ba sẽ bảo vệ con!” Thật ra anh sợ muốn chết, nhưng nghĩ đến việc phải bảo vệ Thanh Hà thì nháy mắt tràn đầy sức mạnh.

Đây là một nhiệm vụ anh nhận, bảo là có người phát hiện trên một ngọn núi có một gốc cổ thụ trăm năm, khả năng đã thai nghén ra linh vật, yêu cầu tới xác định. Thế là Tiết Phi Y tới với tâm lý lên núi hít thở không khí trong lành.

Từ xưa, cây cối đã lợi hại hơn những thứ như đá cứng rất nhiều, tỉ lệ thai nghén ra linh vật cũng lớn, song cuối cùng thành công vô cùng ít.

Trèo đèo lội suối hai tiếng Tiết Phi Y mới tới nơi. Trong báo cáo nói cây sinh trưởng trên sườn núi phía tây, sau cây chính là vách đá cheo leo, phía dưới là đầm nước cực sâu, cách đó không xa còn có thác nước.

Tiết Phi Y chạy tới ngồi xuống bên cạnh cổ thụ, dựa theo quá trình, đầu tiên là lấy ra trận bài đã chuẩn bị, xếp một vòng quanh cổ thụ, sau đó tính toán vị trị, để tay lên cành cây, dẫn dắt khí xung quanh tụ lại, hình thành một “tràng”.

Nếu như cổ thụ thật sự đã thai nghén ra linh vật, vậy anh có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương.

Nhưng Tiết Phi Y cẩn thận thử ba lần liên tiếp mà không có cảm giác gì, liền biết thứ gọi là linh vật chắc chắn không tồn tại.

Chờ Tiết Phi Y thu dọn đồ đạc, chuẩn bị kết thúc công việc xuống núi, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới từ sau lưng. Anh nhẹ nhàng né tránh, nhìn lại, vậy mà có một con rối rơi từ trên cây xuống, công kích vừa rồi do đối phương gây ra.

Đậu mòe, không phải Kỷ Đông Ca chết rồi ư? Sao còn có cái thứ con rối này? Tiết Phi Y rùng mình, kịp phản ứng, cái gọi là cổ thụ có linh vật lần này vốn là giả, là cái bẫy, chính là để dụ anh hoặc những người khác tới.

Mà con rối làm ẩu trước mặt, không có vẻ là được Kỷ Đông Ca làm ra, mà giống như của người mới làm vội, nhưng lực sát thương vẫn rất mạnh.

Tiết Phi Y vừa né vừa nghĩ cách, tay lần mò trong túi, đột nhiên đụng phải một vật cưng cứng. Anh tiện tay lấy ra, ném thẳng về phía con rối, chỉ thấy ngọn lửa màu trắng lan ra, bám lên người con rối rồi đột nhiên nổ tung.

Con rối bị tạc thành mảnh vụn.

Đương lúc Tiết Phi Y thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, bên trên mảnh vụn rối có vô số khí đen tụ thành một mặt người dữ tợn, dùng hết sức mạnh cuối cùng đánh thẳng về phía Tiết Phi Y.

Đằng sau chính là vách đá, Tiết Phi Y lảo đảo người, bị đối thủ đánh trúng, trực tiếp rơi xuống.

Anh ôm lấy tinh bàn theo bản năng, ý thức hơi mơ hồ, nước lạnh như băng nháy mắt tràn vào tai mũi.

Tiết Phi Y không biết bơi.

Vốn anh có thể gom khí chung quanh lại để bảo vệ mũi miệng, đảm bảo hô hấp của mình, nhưng nháy mắt giơ tay lên, anh từ bỏ.

Tiết Phi Y ôm tinh bàn, mặc cho mình chậm rãi chìm xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn ánh sáng trên mặt nước, không hề có một chút bối rối, trong lòng lặng lẽ đếm: “Một —— hai —— ba ——”

Sắp chìm xuống đáy đầm, tia sáng càng lúc càng mờ, Tiết Phi Y cảm thấy mình sắp nổ bùng. Đầu choáng váng do thiếu oxy, cảnh tưởng trước mắt cũng trở nên không rõ, nhưng anh vẫn tiếp tục đếm nhẩm, “—— Năm mươi bảy —— năm mươi tám ——”

Tinh bàn được anh che chở bỗng tỏa ra hơi nóng lờ mờ, sau đó, ánh sáng nhạt nhòa bao phủ trong đầm nước đen kịt.

Một bóng người xuất hiện trong ánh hào quang, trường bào màu trắng trải ra trong đầm nước, như hoa quỳnh nở rộ nửa đêm.

Tiết Phi Y cảm giác mình được một đôi tay ôm chặt lấy, ngay sau đó, đôi môi lành lạnh phủ kín lên. Anh duỗi tay ôm eo đối phương, dùng sức hút lấy hơi thở được truyền sang, hoảng hốt cảm giác chóp mũi mình tràn đầy mộc hương mát lạnh.

Ngón tay Tiết Phi Y quấn lấy dây buộc tóc màu xanh thẫm, ở góc độ Thanh Hà không nhìn thấy, trong mắt anh đều là ý cười.

——Em biết ngay, anh chắc chắn sẽ tới cứu em mà, Thanh Hà của em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện