“Nói cách khác, chỉ cần sử dụng tấm phù chú này tiếp xúc với bản thể quỷ vật là có thể kết thúc lần chuyện xưa này?”

“Lời nói thì nói vậy, nhưng mà quỷ vật trong truyện xưa không có con nào là không cực kỳ hung tàn, muốn cho phù chú tiếp xúc với bản thể quỷ vật thì cũng là một chuyện phải liều mạng.” Lão Trương lắc đầu.

Hai người, một tấm phù chú, không thể nghi ngờ rằng người sử dụng phù chú tiếp cận bản thể quỷ vật đó, trong quá trình phong ấn quỷ vật có thể gặp phải nguy hiểm cực lớn.

“Để cho tôi đi.” Trần Mặc suy nghĩ một chút, đưa tay về phía cái gọi là Kim quang chú, lại nói, lão Trương đã cứu mạng mình trong chuyện xưa này hai lần rồi, lúc này cũng chỉ có thể tự mình đi tới mạo hiểm.

Nhưng mà, đồng thời khi Trần Mặc vươn tay ra, đã có cánh tay còn lại giành trước cầm lên tấm phù chú màu vàng đất kia.

“Vẫn nên để tôi đi, dù sao muốn nói đối phó những thứ này thì tôi vẫn quen thuộc hơn một ít.”

Chỉ có một tấm phù chú, cũng tức là chỉ có cơ hội sử dụng một lần, tất nhiên lão Trương không quá yên tâm đối với lính mới như Trần Mặc.

“Vấn đề bây giờ là chúng ta vẫn nên đi đâu để tìm bản thể của con quỷ vật này đây.”

Cũng chính là thi thể đã mất tích của Tề Đông Thăng.

“Tôi nghĩ tôi cũng đã biết nó đến chỗ nào rồi.”

“Nếu như tôi đoán không lầm, Tề Đông Thăng đã mất tích chắc còn ở nơi đó!”

Nếu như lệ quỷ không có khả năng suy tính, chỉ dựa vào oán khí và bản năng để di chuyển, thì như vậy bộ thi thể mất tích kia hẳn sẽ về nơi đó…

Trước đây hắn bị người ta hãm hại chí tử, ngưng tụ ra một phòng phẫu thuật có oán khí vô cùng lớn.



“Đi!”

Trần Mặc hét lớn, dẫn đầu phóng đi vào bên trong hành lang, bây giờ chuyện xưa đã đi đến phần cốt truyện cuối cùng, mỗi một phút đều là vô cùng nguy hiểm.

Cầu thang trước mắt đan chéo khắp nơi như độc xà quanh quẩn, tản ra khí tức âm u kinh khủng, trong bóng tối âm u đưa tay không thấy được năm ngón truyền ra tiếng bước chân chạy vội của hai người.

Vừa chạy như bay đồng thời hai người cũng cảm giác được nhiệt độ không khí chung quanh đang từng chút từng chút giảm xuống, không khí âm lãnh đang tràn ngập ra bốn phía.

“Tới…” Trần Mặc lẩm bẩm một câu, trong thế giới linh dị này, nhiệt độ xung quanh giảm xuống quỷ dị hầu như sẽ là khúc nhạc dạo của việc sức mạnh linh dị hiện thân tập kích.

Theo không khí chung quanh dần trở nên lạnh lẽo, một tiếng bước chân mơ hồ đột nhiên vang lên ở xung quanh, không giống đuổi thật sát phía sau người giống như trước đây, lúc này đây, tiếng bước chân cộp cộp cứ như vang lên từ bốn phương tám hướng, bao phủ cả tòa bệnh viện.

Nhanh, nhanh hơn chút nữa…

Trước khi sức mạnh linh dị bắt được bọn họ, phải tìm được căn phòng phẫu thuật! “Đến rồi! Chính là chỗ này!”

Sau khi xông đến một cái hành lang nào đó, ở phần cuối của hành lang dài dằng dặc thình lình xuất hiện một cánh cửa đóng kín, ba chữ ‘phòng phẫu thuật’ màu đỏ như máu xuất hiện lấp lóe tỏa ra tia sáng yêu dị trong hành lang không có chút ánh sáng nào.

Trong chữ viết cũng dần tuôn ra máu tươi màu đỏ, từng dòng từng dòng dần dần bao phủ cánh cửa phòng phẫu thuật!

Cùng lúc đó, xung quanh đoạn hành lang nối giữa cầu thang và phòng phẫu thuật được trưng bày bừa bộn, cáng cứu thương tràn đầy vết bẩn màu đen, xe đẩy bị gỉ sét ăn mòn, tất cả đều quỷ dị chuyển động không ngừng, phát ra âm thanh cộp cộp!



Cái xe đẩy bị gỉ sét trong đó như bị một bàn tay vô hình thúc đẩy, nhanh chóng đẩy tới phía hai người.

Khi chuyện xưa đi vào giai đoạn cuối cùng, sức mạnh linh dị trong thế giới cũng tăng lên đến tình trạng khoa trương.

“Lão Trương, cẩn thận!”

Rầm!

Lại một cáng cứu thương đột nhiên xuyên qua không gian mà bay tới, may mà lão Trương sớm có đề phòng, mạnh mẽ cúi đầu xuống tránh được lần tập kích này, mà cánh cửa phòng phẫu thuật trước mắt này thì dần dần bị máu tươi chảy ra nuốt lấy.

“Lão Trương, nhanh, chính là chỗ này!”

Bất chấp máu tươi chuyển động trên cánh cửa phòng phẫu thuật như là vật sống, Trần Mặc duỗi tay kéo lấy chốt cửa, chợt kéo cửa sang bên cạnh.

Rầm!

Một tiếng vang to lớn, cánh cửa phòng phẫu thuật ứng tiếng mở ra, trong gian phòng sâu thẳm cứ như có quái vật đang nhe răng cười, đợi có người tự chui đầu vào lưới.

Đúng lúc này, một ánh sáng sáng như tuyết hiện lên, chiếu rọi ra một bóng người màu đen đứng sau bàn phẫu thuật.

Nhờ vào ánh sáng trong chớp nhoáng này, hai người cũng đồng thời nhìn thấy… một khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc nào, nó quen thuộc như vậy.

“Tìm được rồi!”

Lão Trương kêu lên, cho đến lúc này ông ta biểu hiện ra cho anh thấy tốc độ phản ứng kinh người trước mặt Trần Mặc, đồng thời với tiếng rống to, thân hình đã nhào tới bóng người màu đen…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện