Mưa to như thác, Lôi Điện đan xen.
Đột nhiên.
Một đạo thiểm điện bổ vào Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện, phía trên núi cao của một nóc nhà tranh bên trên.
- Ùng ùng!
Ngược lại, ở trong căn nhà tranh kia, trên giường một tên thiếu niên đang nằm đột nhiên bắn người ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, miệng to thở hổn hển.
- Ta đi, hù chết ta rồi.
Vừa mới dứt lời, thiếu niên sắc mặt rét lạnh một cái, nhìn trần nhà được làm bằng gỗ có một lỗ thủng lớn, nhất thời liền xõa bức.
- Này con mụ nó, kia là gì? - Không đúng, ta rõ ràng ngay tại bụng Rết Ngàn Chân kia, điên cuồng vật lộn, sau đó…
Thiếu niên không có lại ‘Sau đó’ đi xuống, mà là ở nghĩ,
- Đầu kia Rết Ngàn Chân như là chung cực BOSS a, nhất định bạo nổ sẽ xuất hiện bạo điểm vật chất, nhưng sau đó thì ta đã ngất đi, có thể đã rớt vào trong dung dịch tiêu hóa của nó. Làm sao sống được, mà sao lại xuất hiện ở đây. Đừng nói là xuyên không lần nữa.
- Chờ một chút!
Thiếu niên lần nữa kinh ngạc ở,
- Thật giống như trước khi ngất đi ta nghe thấy một giọng nói trong đầu bảo gì gì đó về linh hồn, ta còn chưa kịp trả lời liền đã hôn mê?
Người tỉnh lại chính là Nhất Thành, kẻ đã bị Rết Ngàn Chân nuốt lấy ở Quái Dị Thế Giới. Kỳ lạ là hắn lại tĩnh lại ở một căn nhà tranh.
Đột nhiên.
Trong tâm mạch một tấm thẻ không ngừng lóe lên. Nhất Thành vui mừng hét lớn:
- Trí Tuệ Thẻ!
- Lâu rồi không gặp, chúc mừng túc chủ đã tỉnh lại. Cảm thấy thế nào rồi? Còn sống thì rất vui mừng phải không?
Nhất Thành nhất thời bán hội không phản ứng kịp, giọng nói này rất quen thuộc nhưng lại rất cá tính và thành thục. Không giống lúc trước, dù lúc trước nó rất có trí tuệ và nhân tính, nhưng đến mức này thì khác gì người thường. Hắn một lần nữa nghiêm túc hỏi:
- Trí Tuệ Thẻ? Có phải ngươi không đó? Sao giọng nói kỳ lạ với ánh sáng này là sao?
Một tiếng thở dài vang lên trong đầu Nhất Thành, rồi nói:
- Haizz! Chỉ một thời gian không gặp mà đã không nhận ra giọng nói của ta rồi sao? Chính là ta đây, Trí Tuệ Thẻ không gì không làm được!
Nhất Thành muốn chắc chắn nên hỏi lần nữa, hắn sợ một lão quái vật nào đó đang đùa dai với hắn:
- Chắc chắn chứ? Sao giọng nói ngươi rất nhân tính. Không còn hệ liệt máy móc như lúc trước.
- Tất nhiên là nhân tính rồi, túc chủ không biết mình đã hôn mê bao lâu và biến hóa đến mức thế nào đâu. Trong thời gian túc chủ hôn mê, ta cũng lâm vào ngủ say, tiến hóa bản thân. Có điều, ta lại tỉnh lại trước túc chủ. Chờ đợi túc chủ tỉnh lại.
Nhất Thành thật ra đã tin tưởng phần nào vì hắn có thể quan sát thứ trong tâm mạch của mình. Ở trái tim của hắn, một giọt máu đang lơ lửng ở đó, nó đang phát ra ánh sáng mờ nhạt. Phía bên trong giọt máu, lại có một hình ảnh của tấm thẻ nhỏ, nó chính là Trí Tuệ Thẻ. Hai thứ này chính là minh chứng đúng là hắn không có xuyên không lần nữa, mà hắn vẫn là Nhất Thành cùng với Trí Tuệ Thẻ.
Nhưng có điều, cơ thể hắn lúc này lại co rút đi vài phần, lúc trước hắn mười sáu mười bảy tuổi nhưng sau mấy lần cải tạo cơ thể thì đã biến thành một thanh niên trưởng thành. Không nghĩ đến bây giờ không khác gì một thằng nhóc mới lớn. Tay chân nhỏ nhắn trắng bóc, nhìn không khác gì một thiếu niên mười một mười hai tuổi.
- Trí Tuệ Thẻ, mở thông tin cá nhân.
Tính danh: Nhất Thành
- Đẳng cấp:
- Black Magic Plate: 0
- Ma Lực sức chứa: 5%
- Kỹ năng phép thuật: 0
- Sáng Tạo phép thuật: 0
- Vật Chất Điểm: 100,000
- Sức Mạnh Thể chất: 500
- Hollow Spirit giá trị: 10%
- Linh Hồn: 11/10
Một hệ liệt trò chơi thuộc tính toàn bộ hiện ra ở Nhất Thành trong đầu, chủng loại phồn đa, hơn nữa Trí Tuệ Thẻ còn rất nhiều đồ vật không có khai phát ra tới. Việc này rất khác lúc trước, lúc trước chỉ là một số từ ngữ hiện lên trong đầu hắn, nhưng giờ là một cái bản như các trò chơi ở địa cầu xuất hiện. Trí Tuệ Thẻ thật sự cả tạo chính mình theo trong trí nhớ Nhất Thành.
Ngoài ra, điều quan trọng không phải biến hóa của Trí Tuệ Thẻ mà là hắn. Tất cả giá trị trên bản đều là không, phép thuật mình từng học đâu? Thể chất của mình đâu? Đẳng cấp củng về không. Chỉ có điểm sức mạnh thể chất và vật chất điểm tăng, còn xuất hiện một số cột kỹ năng mới. Hắn không chần chờ câu thông với Trí Tuệ Thẻ:
- Đây là sao?
- Túc chủ còn nhớ đến chuyện gì xảy ra trong bụng con Rết kia không? Nếu nhớ thì chắc cũng đoán được chuyện gì xảy ra với mình chứ? Cơ thể túc chủ vì vậy mới có biến hóa long trời lở đất như vậy. Đến ta cũng có lợi ích cực lớn từ việc đó.
Nhất Thành nhìn qua cánh cửa sổ trước đầu giường đang mở, ánh trăng bị mây gió che đi, bên ngoài chỉ còn lại một màu đen tuyền hắc ám. Tiếng lá xào xạc vì gió bão nổi lên, những tia sét lâu lâu lóe sáng cả một vùng trời. Hắn cố gắng nhớ lại việc gì đã xảy ra khi hắn bị Rết Ngàn Chân nuốt vào.
- -----------------------------------------------------------------
- Không…..
Nhất thành trước khi bị nuốt vào chỉ còn nghe thấy tiếng hét lớn của Linh Lung. Hắn như tiếng vào một hang động đen tối nhầy nhụa lớn. Hắn không kịp thi triển phép thuật gì thì đã trượt đi không dừng lại xuống phía dưới. Rớt vào trong một loại dung dịch hôi thối và nhầy nhụa.
Nhất Thành cố gắng trồi đầu lên ra khỏi dung dịch này vì chúng đang ăn mòn cơ thể hắn. Bộ áo quần nhận được từ cổ thụ lúc này đã cứu hắn, không ngờ, nó có thể ngăn cản dung dịch này một lúc. Hắn biết, đây là dung dịch tiêu hóa của con Rết khổng lồ nên phải tìm nơi khô ráo leo lên nếu không thì chắc chắn sẽ bị tiêu hóa đến cả xương cũng không còn. Sau một lúc cố gắng, Nhất Thành cuối cùng cũng trồi ra khỏi dung dịch, bám lấy trèo lên cao, tìm kiếm một nơi khô ráo hơn một chút để đặt chân
Đột nhiên.
Một đạo thiểm điện bổ vào Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện, phía trên núi cao của một nóc nhà tranh bên trên.
- Ùng ùng!
Ngược lại, ở trong căn nhà tranh kia, trên giường một tên thiếu niên đang nằm đột nhiên bắn người ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, miệng to thở hổn hển.
- Ta đi, hù chết ta rồi.
Vừa mới dứt lời, thiếu niên sắc mặt rét lạnh một cái, nhìn trần nhà được làm bằng gỗ có một lỗ thủng lớn, nhất thời liền xõa bức.
- Này con mụ nó, kia là gì? - Không đúng, ta rõ ràng ngay tại bụng Rết Ngàn Chân kia, điên cuồng vật lộn, sau đó…
Thiếu niên không có lại ‘Sau đó’ đi xuống, mà là ở nghĩ,
- Đầu kia Rết Ngàn Chân như là chung cực BOSS a, nhất định bạo nổ sẽ xuất hiện bạo điểm vật chất, nhưng sau đó thì ta đã ngất đi, có thể đã rớt vào trong dung dịch tiêu hóa của nó. Làm sao sống được, mà sao lại xuất hiện ở đây. Đừng nói là xuyên không lần nữa.
- Chờ một chút!
Thiếu niên lần nữa kinh ngạc ở,
- Thật giống như trước khi ngất đi ta nghe thấy một giọng nói trong đầu bảo gì gì đó về linh hồn, ta còn chưa kịp trả lời liền đã hôn mê?
Người tỉnh lại chính là Nhất Thành, kẻ đã bị Rết Ngàn Chân nuốt lấy ở Quái Dị Thế Giới. Kỳ lạ là hắn lại tĩnh lại ở một căn nhà tranh.
Đột nhiên.
Trong tâm mạch một tấm thẻ không ngừng lóe lên. Nhất Thành vui mừng hét lớn:
- Trí Tuệ Thẻ!
- Lâu rồi không gặp, chúc mừng túc chủ đã tỉnh lại. Cảm thấy thế nào rồi? Còn sống thì rất vui mừng phải không?
Nhất Thành nhất thời bán hội không phản ứng kịp, giọng nói này rất quen thuộc nhưng lại rất cá tính và thành thục. Không giống lúc trước, dù lúc trước nó rất có trí tuệ và nhân tính, nhưng đến mức này thì khác gì người thường. Hắn một lần nữa nghiêm túc hỏi:
- Trí Tuệ Thẻ? Có phải ngươi không đó? Sao giọng nói kỳ lạ với ánh sáng này là sao?
Một tiếng thở dài vang lên trong đầu Nhất Thành, rồi nói:
- Haizz! Chỉ một thời gian không gặp mà đã không nhận ra giọng nói của ta rồi sao? Chính là ta đây, Trí Tuệ Thẻ không gì không làm được!
Nhất Thành muốn chắc chắn nên hỏi lần nữa, hắn sợ một lão quái vật nào đó đang đùa dai với hắn:
- Chắc chắn chứ? Sao giọng nói ngươi rất nhân tính. Không còn hệ liệt máy móc như lúc trước.
- Tất nhiên là nhân tính rồi, túc chủ không biết mình đã hôn mê bao lâu và biến hóa đến mức thế nào đâu. Trong thời gian túc chủ hôn mê, ta cũng lâm vào ngủ say, tiến hóa bản thân. Có điều, ta lại tỉnh lại trước túc chủ. Chờ đợi túc chủ tỉnh lại.
Nhất Thành thật ra đã tin tưởng phần nào vì hắn có thể quan sát thứ trong tâm mạch của mình. Ở trái tim của hắn, một giọt máu đang lơ lửng ở đó, nó đang phát ra ánh sáng mờ nhạt. Phía bên trong giọt máu, lại có một hình ảnh của tấm thẻ nhỏ, nó chính là Trí Tuệ Thẻ. Hai thứ này chính là minh chứng đúng là hắn không có xuyên không lần nữa, mà hắn vẫn là Nhất Thành cùng với Trí Tuệ Thẻ.
Nhưng có điều, cơ thể hắn lúc này lại co rút đi vài phần, lúc trước hắn mười sáu mười bảy tuổi nhưng sau mấy lần cải tạo cơ thể thì đã biến thành một thanh niên trưởng thành. Không nghĩ đến bây giờ không khác gì một thằng nhóc mới lớn. Tay chân nhỏ nhắn trắng bóc, nhìn không khác gì một thiếu niên mười một mười hai tuổi.
- Trí Tuệ Thẻ, mở thông tin cá nhân.
Tính danh: Nhất Thành
- Đẳng cấp:
- Black Magic Plate: 0
- Ma Lực sức chứa: 5%
- Kỹ năng phép thuật: 0
- Sáng Tạo phép thuật: 0
- Vật Chất Điểm: 100,000
- Sức Mạnh Thể chất: 500
- Hollow Spirit giá trị: 10%
- Linh Hồn: 11/10
Một hệ liệt trò chơi thuộc tính toàn bộ hiện ra ở Nhất Thành trong đầu, chủng loại phồn đa, hơn nữa Trí Tuệ Thẻ còn rất nhiều đồ vật không có khai phát ra tới. Việc này rất khác lúc trước, lúc trước chỉ là một số từ ngữ hiện lên trong đầu hắn, nhưng giờ là một cái bản như các trò chơi ở địa cầu xuất hiện. Trí Tuệ Thẻ thật sự cả tạo chính mình theo trong trí nhớ Nhất Thành.
Ngoài ra, điều quan trọng không phải biến hóa của Trí Tuệ Thẻ mà là hắn. Tất cả giá trị trên bản đều là không, phép thuật mình từng học đâu? Thể chất của mình đâu? Đẳng cấp củng về không. Chỉ có điểm sức mạnh thể chất và vật chất điểm tăng, còn xuất hiện một số cột kỹ năng mới. Hắn không chần chờ câu thông với Trí Tuệ Thẻ:
- Đây là sao?
- Túc chủ còn nhớ đến chuyện gì xảy ra trong bụng con Rết kia không? Nếu nhớ thì chắc cũng đoán được chuyện gì xảy ra với mình chứ? Cơ thể túc chủ vì vậy mới có biến hóa long trời lở đất như vậy. Đến ta cũng có lợi ích cực lớn từ việc đó.
Nhất Thành nhìn qua cánh cửa sổ trước đầu giường đang mở, ánh trăng bị mây gió che đi, bên ngoài chỉ còn lại một màu đen tuyền hắc ám. Tiếng lá xào xạc vì gió bão nổi lên, những tia sét lâu lâu lóe sáng cả một vùng trời. Hắn cố gắng nhớ lại việc gì đã xảy ra khi hắn bị Rết Ngàn Chân nuốt vào.
- -----------------------------------------------------------------
- Không…..
Nhất thành trước khi bị nuốt vào chỉ còn nghe thấy tiếng hét lớn của Linh Lung. Hắn như tiếng vào một hang động đen tối nhầy nhụa lớn. Hắn không kịp thi triển phép thuật gì thì đã trượt đi không dừng lại xuống phía dưới. Rớt vào trong một loại dung dịch hôi thối và nhầy nhụa.
Nhất Thành cố gắng trồi đầu lên ra khỏi dung dịch này vì chúng đang ăn mòn cơ thể hắn. Bộ áo quần nhận được từ cổ thụ lúc này đã cứu hắn, không ngờ, nó có thể ngăn cản dung dịch này một lúc. Hắn biết, đây là dung dịch tiêu hóa của con Rết khổng lồ nên phải tìm nơi khô ráo leo lên nếu không thì chắc chắn sẽ bị tiêu hóa đến cả xương cũng không còn. Sau một lúc cố gắng, Nhất Thành cuối cùng cũng trồi ra khỏi dung dịch, bám lấy trèo lên cao, tìm kiếm một nơi khô ráo hơn một chút để đặt chân
Danh sách chương