Mập Mạp dẫn đầu đi đến bữa tiệc, vừa đi Nhất Thành quan sát xung quanh phát hiện tất cả các phòng ốc trong Nhân Phủ không có đèn đóm. Mập Mạp đi đầu nói:
- Tất cả người làm không có phận sự hay quan hệ mật thiết với gia tộc đều được cấp ít tiền ra ngoài thuê phòng hoặc ở nhà người thân. Tất cả người của Nhân Phủ đều tập trung ở sảnh chính nơi bữa tiệc diễn ra. Nhất Thành, ngươi nói cách này được không? Quái dị và đám Dị Giáo sẽ lộ diện sao?
Nhất Thành cười lạnh nói:
- Bọn chúng muốn gây áp lực cho Nhân Phủ nên mỗi đêm đều giết người. Thủ đoạn tàn độc làm người khác khiếp sợ, mục đích chủ yếu là ép Nhân Phủ cúi đầu. Nhưng bọn họ không đụng đến người họ Nhân vì sợ sẽ chọc các ngươi nổi điên, lúc đó thà chết không hàng. Đây là lần tụ họp của cả gia tộc, cũng là cơ hội bọn chúng ra tay để quy hàng các ngươi. Nếu ta, ta sẽ xuất thủ hôm nay, khiến gia tộc ngươi khiếp sợ, tất ép các ngươi cúi đầu. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, muốn quy phục Nhân Phủ thì rất khó. Tối nay chính là cơ hội bọn họ mà cũng là cơ hội chúng ta chơi lớn với chúng. Hy vọng không có nhiều biến cố.
Ba người nghe Nhất Thành nói thì gật đầu. Đúng như Nhất Thành nói, đánh trọng thương Nhân Phủ người nhưng bọn họ sẽ không giết người vì giết người họ Nhân, Nhân phủ sẽ không quy hàng. Trừ phi Nhân Phủ quá cứng đầu, bọn họ mất hết nhẫn nại mới động đến người họ Nhân trong Phủ.
Nhất Thành quay sang nói với Đa Tác:
- Đa Thúc, tí nữa có chuyện gì thì cứ tránh đi. Ngươi đang bị thương rất nặng, dù có ra tay cũng không giúp được gì. Đứng xem là được.
Đa Tác gật đầu. Cảnh giới giờ này vẫn là cấp S nhưng nếu ra tay thì sẽ rớt luôn cấp S, sinh mạng cũng trôi nhanh hơn nên không thể động thủ lúc này. Nhất Thành từng bảo lão đi kiếm nơi khác dừng chân, nhưng lão nói không cần, muốn đi theo Nhất Thành xem náo nhiệt. Nhất Thành cũng không cản, dù lão bây giờ rất yếu, nhưng kiến thức và kinh nghiệm vẫn còn, có khi lại giúp được bọn hắn một lúc nào đó.
Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, nơi tổ chức tiệc lại chính là căn nhà lớn tiếp khách, lúc trước mới vào phủ Nhất Thành đã đi qua nơi này. Nơi này được gọi là Nhân Điện. Kỳ quái chính là căn nhà rất lớn, ngươi bên trong rất đông, khoảng sáu chục bảy chục người nhưng lại không có âm thanh náo nhiệt. Mấy chục cái bàn được bày sẵn đồ ăn, đủ ngũ vị. Nhưng đám người trên bàn thì không ai động đũa, đến đám con nít cũng cảm thấy không khí không đúng. Cả đám cúi đầu nhìn chằm chằm thức ăn mà không dám động đũa.
Nhất Thành đi bên Mập mạp nói:
- Gia tộc ngươi không biết mở tiệc hả? Làm gì mà im lặng đến khiếp thế. Tiệc là phải ca hát nhảy múa hò hét chứ?
Mập Mạp bên cạnh trợn mắt nói:
- Ngươi cảm thấy họ còn tâm trạng để làm mấy việc đó sao?
Nhất Thành vuốt mũi cười cười, hắn chỉ đùa với Mập mạp cho vui thôi. Hắn sao không biết đám con cháu Nhân gia này trong lòng đang đeo một tảng đá nặng. Muốn cười cũng cười không nổi.
Đám người Nhất Thành vừa đến thì được đưa đến bàn ở giữa của bữa tiệc. Nơi đó đang ngồi chín người. Nhất Thành nhận một vài vị trong đó hắn không quen biết. Thấy Nhất Thành và Tiểu Tiểu đi đến, một vị lão gia và bốn người đứng lên, theo cách ngồi thì chắc đây là gia gia Mập Mạp liền mở lời chào hỏi:
- Hai vị tiểu điệt đã đến, mời ngồi, mời ngồi.
Nhất Thành và Tiểu Tiểu cũng chào hỏi mọi người trên bàn rồi ngồi xuống. Mập mạp thì dẫn theo Đa Tác đến bàn kế bên ngồi.
Nhân Bắc liền đứng lên giới thiệu Nhất Thành và Tiểu Tiểu:
- Đây là hai vị đệ tử của thư viện. Chắc mọi người đều đã biết.
Lão lúc nảy đinh nói tên Nhất Thành những việc này lão nghe từ Mập mạp nên không dám tự động báo danh của Nhất Thành. Lão vẫn còn nhớ kỷ điều mà Mập Mạp nói hôm qua. Sau đó lão nhìn Nhất Thành giới thiệu mọi người cho hắn:
- Đây là gia gia của Mập Mạp. Bên cạnh là ca ca ta Nhân Nam, bên kia là Nhân Vũ người đã nhận biết, và cuối cùng là Nhân Tứ. Đây là hai vị đến từ Liên Minh Tự Do Pháp Sư, bên cạnh là hai vị đến từ Ngũ Hành Tông.
Nhân Bắc cũng hiểu ý không báo tên mấy người này sợ đắc tội họ, chỉ báo danh người trong gia tộc. Nhất Thành quan sát mọi người trên bàn. Đơn giản thì trên bàn có bốn người của Nhân Phủ. Thứ tự từ lớn đến nhỏ là Gia Gia mập mạp - khuôn mặt lão hơi tại nhợt nhìn qua là biết lão đang trọng thương, xong đến con đầu Nhân Nam, đến Nhân Bắc, Nhân Vũ và Nhân Tứ. Bọn họ là dòng chính nên ngồi ở đây. Hai người Liên Minh Tự Do Pháp Sư là Do Pháp và Do Duyên. Còn Ngũ Hành Tông là Phong Nam Du và một người trung niên. Áo quần không giống đệ tử, chắc là thân phận trưởng lão.
Trung niên ngồi bên cạnh Phong Nam Du liền hỏi:
- Ta là Phong Ngân, trưởng lão của Ngũ Hành Tông. Ta nghe tiểu Du nói hai vị có quen Lão Tổ của Ngũ Hành Tông. Không biết danh tính hai vị là gì?
Nhất Thành cười nói:
- Đúng là có quen biết Hỏa Tiền Bối của Ngũ Hành Tông. Hai vị lúc về thì cứ báo là có một người trẻ tuổi ở thư viện gọi là Nhất Thành hỏi thăm sức khỏe lão là được. Nếu có rảnh thì đến Thư viện chơi. Ồ mà nói lão nếu thấy Ngũ Hành Tông không hợp thì có thể đến gia nhập thư viện, lúc nào thư viện cũng chào đón lão.
Nhất Thành vừa nói xong thì Phong Ngân sửng sốt, bên cạnh Phong Nam Du cũng không khác. Người còn lại trên bàn thì miệng há to khiếp sợ. Tiểu Tiểu bên cạnh thì cười khổ thầm nghĩ: -Trước mặt trưởng lão và đệ tử của Ngũ Hành Tông, dám mở miệng mời lão tổ người ta gia nhập thế lực khác cũng chỉ có vị Tiểu Sư Thúc Tổ này mới dám nói. Sợ rằng muốn kiếm một người đám nói câu này trên Tây Đại Hoang chắc chắn là không có.
Phong Ngân lầm vào trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn từng nghe nói Lão Tổ được một người đệ tử trẻ tuổi của Huyết Nguyệt thư viện cứu lão ra từ Quái Dị Thế Giới. Không lẽ người này là.... Phong Ngân nghĩ đến đó thì không dám thất lễ, nếu người này đúng là người hắn nghĩ thì hắn không thể đắc tội. Lão Tổ lúc về có chút xung đột với mấy người trong tông nhưng cũng không ai dám quá mức làm loạn. Thậm chí giờ đây sợ rằng Lão Tổ đã hồi phục thực lực, trong tông đã không ai làm gì nổi lão, nếu chọc vào người này, Lão Tổ nỗi giận thì không hay.
Phong Ngân vội vàng đứng dậy hành lễ nói:
- Ồ thì ra là vậy! Lão Tổ cũng rất khỏe, rất thích Ngũ Hành Tông nên chắc không có ý định khác nhưng ta chắc chắn sẽ báo lại việc này cho Lão Tổ.
Bên cạnh, Do Pháp và Do Duyên nhìn nhau giật mình, bọn hắn nghĩ Phong Ngân sẽ nổi giận đùng đùng. Không nghĩ đến là lão không nổi giận còn đứng dậy hành lễ nói lời khách sáo. Hai người trong lòng bỗng trầm xuống đều nghĩ: -Thân phận người này không đơn giản.
- Tất cả người làm không có phận sự hay quan hệ mật thiết với gia tộc đều được cấp ít tiền ra ngoài thuê phòng hoặc ở nhà người thân. Tất cả người của Nhân Phủ đều tập trung ở sảnh chính nơi bữa tiệc diễn ra. Nhất Thành, ngươi nói cách này được không? Quái dị và đám Dị Giáo sẽ lộ diện sao?
Nhất Thành cười lạnh nói:
- Bọn chúng muốn gây áp lực cho Nhân Phủ nên mỗi đêm đều giết người. Thủ đoạn tàn độc làm người khác khiếp sợ, mục đích chủ yếu là ép Nhân Phủ cúi đầu. Nhưng bọn họ không đụng đến người họ Nhân vì sợ sẽ chọc các ngươi nổi điên, lúc đó thà chết không hàng. Đây là lần tụ họp của cả gia tộc, cũng là cơ hội bọn chúng ra tay để quy hàng các ngươi. Nếu ta, ta sẽ xuất thủ hôm nay, khiến gia tộc ngươi khiếp sợ, tất ép các ngươi cúi đầu. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, muốn quy phục Nhân Phủ thì rất khó. Tối nay chính là cơ hội bọn họ mà cũng là cơ hội chúng ta chơi lớn với chúng. Hy vọng không có nhiều biến cố.
Ba người nghe Nhất Thành nói thì gật đầu. Đúng như Nhất Thành nói, đánh trọng thương Nhân Phủ người nhưng bọn họ sẽ không giết người vì giết người họ Nhân, Nhân phủ sẽ không quy hàng. Trừ phi Nhân Phủ quá cứng đầu, bọn họ mất hết nhẫn nại mới động đến người họ Nhân trong Phủ.
Nhất Thành quay sang nói với Đa Tác:
- Đa Thúc, tí nữa có chuyện gì thì cứ tránh đi. Ngươi đang bị thương rất nặng, dù có ra tay cũng không giúp được gì. Đứng xem là được.
Đa Tác gật đầu. Cảnh giới giờ này vẫn là cấp S nhưng nếu ra tay thì sẽ rớt luôn cấp S, sinh mạng cũng trôi nhanh hơn nên không thể động thủ lúc này. Nhất Thành từng bảo lão đi kiếm nơi khác dừng chân, nhưng lão nói không cần, muốn đi theo Nhất Thành xem náo nhiệt. Nhất Thành cũng không cản, dù lão bây giờ rất yếu, nhưng kiến thức và kinh nghiệm vẫn còn, có khi lại giúp được bọn hắn một lúc nào đó.
Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, nơi tổ chức tiệc lại chính là căn nhà lớn tiếp khách, lúc trước mới vào phủ Nhất Thành đã đi qua nơi này. Nơi này được gọi là Nhân Điện. Kỳ quái chính là căn nhà rất lớn, ngươi bên trong rất đông, khoảng sáu chục bảy chục người nhưng lại không có âm thanh náo nhiệt. Mấy chục cái bàn được bày sẵn đồ ăn, đủ ngũ vị. Nhưng đám người trên bàn thì không ai động đũa, đến đám con nít cũng cảm thấy không khí không đúng. Cả đám cúi đầu nhìn chằm chằm thức ăn mà không dám động đũa.
Nhất Thành đi bên Mập mạp nói:
- Gia tộc ngươi không biết mở tiệc hả? Làm gì mà im lặng đến khiếp thế. Tiệc là phải ca hát nhảy múa hò hét chứ?
Mập Mạp bên cạnh trợn mắt nói:
- Ngươi cảm thấy họ còn tâm trạng để làm mấy việc đó sao?
Nhất Thành vuốt mũi cười cười, hắn chỉ đùa với Mập mạp cho vui thôi. Hắn sao không biết đám con cháu Nhân gia này trong lòng đang đeo một tảng đá nặng. Muốn cười cũng cười không nổi.
Đám người Nhất Thành vừa đến thì được đưa đến bàn ở giữa của bữa tiệc. Nơi đó đang ngồi chín người. Nhất Thành nhận một vài vị trong đó hắn không quen biết. Thấy Nhất Thành và Tiểu Tiểu đi đến, một vị lão gia và bốn người đứng lên, theo cách ngồi thì chắc đây là gia gia Mập Mạp liền mở lời chào hỏi:
- Hai vị tiểu điệt đã đến, mời ngồi, mời ngồi.
Nhất Thành và Tiểu Tiểu cũng chào hỏi mọi người trên bàn rồi ngồi xuống. Mập mạp thì dẫn theo Đa Tác đến bàn kế bên ngồi.
Nhân Bắc liền đứng lên giới thiệu Nhất Thành và Tiểu Tiểu:
- Đây là hai vị đệ tử của thư viện. Chắc mọi người đều đã biết.
Lão lúc nảy đinh nói tên Nhất Thành những việc này lão nghe từ Mập mạp nên không dám tự động báo danh của Nhất Thành. Lão vẫn còn nhớ kỷ điều mà Mập Mạp nói hôm qua. Sau đó lão nhìn Nhất Thành giới thiệu mọi người cho hắn:
- Đây là gia gia của Mập Mạp. Bên cạnh là ca ca ta Nhân Nam, bên kia là Nhân Vũ người đã nhận biết, và cuối cùng là Nhân Tứ. Đây là hai vị đến từ Liên Minh Tự Do Pháp Sư, bên cạnh là hai vị đến từ Ngũ Hành Tông.
Nhân Bắc cũng hiểu ý không báo tên mấy người này sợ đắc tội họ, chỉ báo danh người trong gia tộc. Nhất Thành quan sát mọi người trên bàn. Đơn giản thì trên bàn có bốn người của Nhân Phủ. Thứ tự từ lớn đến nhỏ là Gia Gia mập mạp - khuôn mặt lão hơi tại nhợt nhìn qua là biết lão đang trọng thương, xong đến con đầu Nhân Nam, đến Nhân Bắc, Nhân Vũ và Nhân Tứ. Bọn họ là dòng chính nên ngồi ở đây. Hai người Liên Minh Tự Do Pháp Sư là Do Pháp và Do Duyên. Còn Ngũ Hành Tông là Phong Nam Du và một người trung niên. Áo quần không giống đệ tử, chắc là thân phận trưởng lão.
Trung niên ngồi bên cạnh Phong Nam Du liền hỏi:
- Ta là Phong Ngân, trưởng lão của Ngũ Hành Tông. Ta nghe tiểu Du nói hai vị có quen Lão Tổ của Ngũ Hành Tông. Không biết danh tính hai vị là gì?
Nhất Thành cười nói:
- Đúng là có quen biết Hỏa Tiền Bối của Ngũ Hành Tông. Hai vị lúc về thì cứ báo là có một người trẻ tuổi ở thư viện gọi là Nhất Thành hỏi thăm sức khỏe lão là được. Nếu có rảnh thì đến Thư viện chơi. Ồ mà nói lão nếu thấy Ngũ Hành Tông không hợp thì có thể đến gia nhập thư viện, lúc nào thư viện cũng chào đón lão.
Nhất Thành vừa nói xong thì Phong Ngân sửng sốt, bên cạnh Phong Nam Du cũng không khác. Người còn lại trên bàn thì miệng há to khiếp sợ. Tiểu Tiểu bên cạnh thì cười khổ thầm nghĩ: -Trước mặt trưởng lão và đệ tử của Ngũ Hành Tông, dám mở miệng mời lão tổ người ta gia nhập thế lực khác cũng chỉ có vị Tiểu Sư Thúc Tổ này mới dám nói. Sợ rằng muốn kiếm một người đám nói câu này trên Tây Đại Hoang chắc chắn là không có.
Phong Ngân lầm vào trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn từng nghe nói Lão Tổ được một người đệ tử trẻ tuổi của Huyết Nguyệt thư viện cứu lão ra từ Quái Dị Thế Giới. Không lẽ người này là.... Phong Ngân nghĩ đến đó thì không dám thất lễ, nếu người này đúng là người hắn nghĩ thì hắn không thể đắc tội. Lão Tổ lúc về có chút xung đột với mấy người trong tông nhưng cũng không ai dám quá mức làm loạn. Thậm chí giờ đây sợ rằng Lão Tổ đã hồi phục thực lực, trong tông đã không ai làm gì nổi lão, nếu chọc vào người này, Lão Tổ nỗi giận thì không hay.
Phong Ngân vội vàng đứng dậy hành lễ nói:
- Ồ thì ra là vậy! Lão Tổ cũng rất khỏe, rất thích Ngũ Hành Tông nên chắc không có ý định khác nhưng ta chắc chắn sẽ báo lại việc này cho Lão Tổ.
Bên cạnh, Do Pháp và Do Duyên nhìn nhau giật mình, bọn hắn nghĩ Phong Ngân sẽ nổi giận đùng đùng. Không nghĩ đến là lão không nổi giận còn đứng dậy hành lễ nói lời khách sáo. Hai người trong lòng bỗng trầm xuống đều nghĩ: -Thân phận người này không đơn giản.
Danh sách chương