Mập mạp cười nói:
- Việc này phải cám ơn ngươi. Hôm qua nếu không có ngươi, sợ rằng Nhân Phủ sẽ không thoát nổi. Tối qua lúc rời đi, chúng ta đã chia ra ẩn thân khắp thành, việc này đã được sắp xếp trước. Ta và Tiểu Tiểu cũng vậy. Chúng ta đang sợ đám Dị Giáo chưa rời đi nên sẽ không về Nhân Phủ trong một vài tháng tới. Chờ mọi việc yên tĩnh trở lại, lúc đó người Nhân Phủ ta mới lộ diện. Sáng nay ta với Tiểu Tiểu Sư Huynh trở lại Nhân Phủ xem tình hình, cũng như tìm kiếm người. May mắn gặp Tống Thúc và Tống Tiểu thư nên biết được ngươi ở đây.
Tống Thúc bên kia cười nói:
- Lần trước ta nhớ đến ngươi nói ngươi ở Nhân Phủ nên đã đến đó xem thử. Đúng lúc gặp hai vị tiểu huynh đệ này.
Nhất Thành hiểu kỳ hỏi Tống Thúc:
- Tối qua lúc ta ngất đi, có đám người nào tìm kiếm ta không? Tống Thúc suy nghĩ một lúc thì gật đầu nói:
- Có, ta phát hiện một tên pháp sư đang hướng đến chỗ ngươi. Nhưng trước khi tên kia phát hiện chúng ta, bọn ta đã mang ngươi rời đi.
Nhất Thành vỗ ngực cảm thấy may mắn, nếu không gặp hai người Tống Thúc sợ rằng tối qua khó thoát, quái dì rồi thì người Dị Giáo. Với thân thể tàn tạ khi đó thì khó mà chạy thoát. Đúng hai người này có ơn cứu mạng hắn thật.
Tiểu Tiểu hỏi:
- Nhất Thành, giờ chúng ta làm gì?
Nhất Thành cười nói:
- Tối hôm qua lúc các ngươi rời đi. Ta đã hủy tắm da thú kia, rồi bỏ chạy. Tên Dị Giáo kia chắc chắn nổi điên đang lùng ta khắp thành. Nếu giờ lộ mặt rời thành sợ rằng không có đường về thư viện.
Nhất Thành lâm vào suy nghĩ. Thấy hắn trầm mặt suy nghĩ thì mọi người cũng im lặng chờ đợi. Nhất Thành thở ra một hơi dài, nhớ đến mục tiêu của hắn thì nói:
- Trốn, ta trốn ở trong thành một thời gian trước. Tên Dị Giáo kia ít nhất là cấp tám sao Lạp Hộ. Giờ mà bị hắn phát hiện thì không xong. Với lại trong thành còn quái dị hoành hành, nếu có cơ hội, ta muốn giải quyết luôn vấn để ở đây rồi rời đi.
Tiểu Tiểu nghe vậy thì gật đầu. Đúng là người áo đen kia quá mạnh, bọn họ nếu gặp lần nữa sợ rằng không có cơ hội chạy thoát.
Bên kia Tống Thúc và Tống tiểu thư hơi bất ngờ, tên nhóc này lại có thể thoát khỏi tay Pháp Sư Cấp Tám Sao Lạp Hộ. Thật sự hiếm thấy, hiếm thấy. Phải biết Pháp Sư Lạp Hộ cực kỳ mạnh mẽ, một tên nhóc nhiều lắm cấp ba bốn sao thoát được từ tay hắn thì thực sự khó tin.
Mập Mạp hiếu kỳ hỏi:
- Nhất Thành, ngươi làm sao thoát được thế? Tên kia cũng không phải hiền lành gì mà để ngươi dễ dàng rời đi như vậy?
Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía Nhất Thành, bọn họ rất hiếu kỳ Nhất Thành làm sao thoát khỏi tên kia? Đến Tống Thúc cũng tỏ vẻ hiếu kỳ.
Nhất Thành cười bắt đầu kể lại chuyện tối qua. Hắn cũng không cần dấu diếm, đấy là chiến tích, cần phải khoe khoang một chút. Hắn bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại cực kỳ sống động chuyện tối qua.
Sau khi kết thúc thì mọi người đều tỏ ra kinh ngạc cực kỳ, không nghĩ Nhất Thành lại dám dùng cấm thuật để trốn thoát. Nếu là người khác sợ rằng chẳng thoát được mà có khi vừa thi triển cấm thuật thì bị cắn trả bỏ mạng luôn.
Nhất Thành kể xong thì lại quay sang hỏi Tông Thúc:
- Hai vị có tính toán gì không?
Tống Thúc lắc đầu:
- Chúng ta không gắp lên đường, sẽ ở lại thành này một hai ngày.
Nhất Thành suy tính một chút rồi hỏi:
- Hai vị có mục tiêu gì không? Định kiếm người thân ở Băng Quốc sao?
Tống Thúc lắc đầu nói:
- Lần trước nghe ngươi nói sẽ liên lụy người thân nên chúng ta đã suy nghĩ lại. Không đi kiếm bọn hắn nữa mà sẽ rời khỏi Băng Quốc, kiếm một nơi ít người ở lại. Sau một thời gian, mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ trở lại trung vực.
Nhất Thành gật đầu rồi cười nói:
- Nếu vậy thì ta có thể giúp hai vị, tối qua các vị đã giúp ta, đây cũng là cơ hội để ta báo đáp. Tống Thúc muốn trốn tránh người ngoài thì hãy đến thư viện chúng ta đi. Trong cốc có rất nhiều nơi không có người qua lại, không có ma thu và quái dị, các vị không sợ phải đối mặt mấy rắc rối này.
Tống Thúc nhíu mày nói:
- Cao tầng của thư viện sợ rằng sẽ biết chuyện này. Lúc đó tin tức sợ sẽ bị lộ ra ngoài, phải biết kẻ thủ của hai chúng ta không phải người tầm thường.
Nhất Thành cười nói:
- Hai vị cứ yên tâm việc này, cao tầng sẽ biết nhưng ta chắc chắn bọn họ sẽ không nói ra, mà bọn họ cũng không biết hai vị là ai chỉ biết là người quen của ta. Thân phận của ta cũng không nhỏ trong thư viện. Muốn để hai vị ở lại sẽ rất dễ dàng. Chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ và phàn nàn.
Tông Thúc nghe vậy thì hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu đệ nói vậy thì thân phận tiểu đệ thật không nhỏ trong thư viện. Không biết là con cháu lão sư nào hay là đệ tử của viện trưởng.
Nhất Thành cười lớn nói:
- Ha..ha..ha.. Mấy thân phận nhỏ như vậy sao hợp với tiểu đệ được. Mập Mạp nói xem trong thư viện ta có thân phận gì.
- Việc này phải cám ơn ngươi. Hôm qua nếu không có ngươi, sợ rằng Nhân Phủ sẽ không thoát nổi. Tối qua lúc rời đi, chúng ta đã chia ra ẩn thân khắp thành, việc này đã được sắp xếp trước. Ta và Tiểu Tiểu cũng vậy. Chúng ta đang sợ đám Dị Giáo chưa rời đi nên sẽ không về Nhân Phủ trong một vài tháng tới. Chờ mọi việc yên tĩnh trở lại, lúc đó người Nhân Phủ ta mới lộ diện. Sáng nay ta với Tiểu Tiểu Sư Huynh trở lại Nhân Phủ xem tình hình, cũng như tìm kiếm người. May mắn gặp Tống Thúc và Tống Tiểu thư nên biết được ngươi ở đây.
Tống Thúc bên kia cười nói:
- Lần trước ta nhớ đến ngươi nói ngươi ở Nhân Phủ nên đã đến đó xem thử. Đúng lúc gặp hai vị tiểu huynh đệ này.
Nhất Thành hiểu kỳ hỏi Tống Thúc:
- Tối qua lúc ta ngất đi, có đám người nào tìm kiếm ta không? Tống Thúc suy nghĩ một lúc thì gật đầu nói:
- Có, ta phát hiện một tên pháp sư đang hướng đến chỗ ngươi. Nhưng trước khi tên kia phát hiện chúng ta, bọn ta đã mang ngươi rời đi.
Nhất Thành vỗ ngực cảm thấy may mắn, nếu không gặp hai người Tống Thúc sợ rằng tối qua khó thoát, quái dì rồi thì người Dị Giáo. Với thân thể tàn tạ khi đó thì khó mà chạy thoát. Đúng hai người này có ơn cứu mạng hắn thật.
Tiểu Tiểu hỏi:
- Nhất Thành, giờ chúng ta làm gì?
Nhất Thành cười nói:
- Tối hôm qua lúc các ngươi rời đi. Ta đã hủy tắm da thú kia, rồi bỏ chạy. Tên Dị Giáo kia chắc chắn nổi điên đang lùng ta khắp thành. Nếu giờ lộ mặt rời thành sợ rằng không có đường về thư viện.
Nhất Thành lâm vào suy nghĩ. Thấy hắn trầm mặt suy nghĩ thì mọi người cũng im lặng chờ đợi. Nhất Thành thở ra một hơi dài, nhớ đến mục tiêu của hắn thì nói:
- Trốn, ta trốn ở trong thành một thời gian trước. Tên Dị Giáo kia ít nhất là cấp tám sao Lạp Hộ. Giờ mà bị hắn phát hiện thì không xong. Với lại trong thành còn quái dị hoành hành, nếu có cơ hội, ta muốn giải quyết luôn vấn để ở đây rồi rời đi.
Tiểu Tiểu nghe vậy thì gật đầu. Đúng là người áo đen kia quá mạnh, bọn họ nếu gặp lần nữa sợ rằng không có cơ hội chạy thoát.
Bên kia Tống Thúc và Tống tiểu thư hơi bất ngờ, tên nhóc này lại có thể thoát khỏi tay Pháp Sư Cấp Tám Sao Lạp Hộ. Thật sự hiếm thấy, hiếm thấy. Phải biết Pháp Sư Lạp Hộ cực kỳ mạnh mẽ, một tên nhóc nhiều lắm cấp ba bốn sao thoát được từ tay hắn thì thực sự khó tin.
Mập Mạp hiếu kỳ hỏi:
- Nhất Thành, ngươi làm sao thoát được thế? Tên kia cũng không phải hiền lành gì mà để ngươi dễ dàng rời đi như vậy?
Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía Nhất Thành, bọn họ rất hiếu kỳ Nhất Thành làm sao thoát khỏi tên kia? Đến Tống Thúc cũng tỏ vẻ hiếu kỳ.
Nhất Thành cười bắt đầu kể lại chuyện tối qua. Hắn cũng không cần dấu diếm, đấy là chiến tích, cần phải khoe khoang một chút. Hắn bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại cực kỳ sống động chuyện tối qua.
Sau khi kết thúc thì mọi người đều tỏ ra kinh ngạc cực kỳ, không nghĩ Nhất Thành lại dám dùng cấm thuật để trốn thoát. Nếu là người khác sợ rằng chẳng thoát được mà có khi vừa thi triển cấm thuật thì bị cắn trả bỏ mạng luôn.
Nhất Thành kể xong thì lại quay sang hỏi Tông Thúc:
- Hai vị có tính toán gì không?
Tống Thúc lắc đầu:
- Chúng ta không gắp lên đường, sẽ ở lại thành này một hai ngày.
Nhất Thành suy tính một chút rồi hỏi:
- Hai vị có mục tiêu gì không? Định kiếm người thân ở Băng Quốc sao?
Tống Thúc lắc đầu nói:
- Lần trước nghe ngươi nói sẽ liên lụy người thân nên chúng ta đã suy nghĩ lại. Không đi kiếm bọn hắn nữa mà sẽ rời khỏi Băng Quốc, kiếm một nơi ít người ở lại. Sau một thời gian, mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ trở lại trung vực.
Nhất Thành gật đầu rồi cười nói:
- Nếu vậy thì ta có thể giúp hai vị, tối qua các vị đã giúp ta, đây cũng là cơ hội để ta báo đáp. Tống Thúc muốn trốn tránh người ngoài thì hãy đến thư viện chúng ta đi. Trong cốc có rất nhiều nơi không có người qua lại, không có ma thu và quái dị, các vị không sợ phải đối mặt mấy rắc rối này.
Tống Thúc nhíu mày nói:
- Cao tầng của thư viện sợ rằng sẽ biết chuyện này. Lúc đó tin tức sợ sẽ bị lộ ra ngoài, phải biết kẻ thủ của hai chúng ta không phải người tầm thường.
Nhất Thành cười nói:
- Hai vị cứ yên tâm việc này, cao tầng sẽ biết nhưng ta chắc chắn bọn họ sẽ không nói ra, mà bọn họ cũng không biết hai vị là ai chỉ biết là người quen của ta. Thân phận của ta cũng không nhỏ trong thư viện. Muốn để hai vị ở lại sẽ rất dễ dàng. Chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ và phàn nàn.
Tông Thúc nghe vậy thì hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu đệ nói vậy thì thân phận tiểu đệ thật không nhỏ trong thư viện. Không biết là con cháu lão sư nào hay là đệ tử của viện trưởng.
Nhất Thành cười lớn nói:
- Ha..ha..ha.. Mấy thân phận nhỏ như vậy sao hợp với tiểu đệ được. Mập Mạp nói xem trong thư viện ta có thân phận gì.
Danh sách chương