Sau lần cãi vã giữa Manld và Rin, giờ đây bọn họ không còn nói chuyện với nhau, họ nhìn nhau với một ánh mắt tránh né. Đặc biệt là Manld, cậu ta không còn hoạt bát vui vẻ như trước nữa...
Hôm nay, bọn họ phải đi đến chiến trường để cứu viện cho quân đội hoàng gia.
Những người lính thu dọn đồ đạc bắt đầu xuất phát, họ thi nhau tiến về phía trước. Cùng với một tâm thế kiên quyết.
\=\=\=\=
"Đến nơi rồi..."
Họ đã dẫn Rin đến nơi mà anh cũng không thể tưởng tượng nổi. Xác chuột chết chất đống dưới đất ẩm ướt, mùi hôi thối bốc lên một vùng.
Bọn họ xuống ngựa để xem xét tình hình. Nhưng những người lính rải rác khắp nơi nằm bất động, không còn ai có sự sống. Máu của họ dính lẫn với nước mưa nên chảy dài như suối.
Tuy là buổi sáng nhưng nơi đây lại tối đen một vùng, Rin nắm chặt tay, anh không ngờ được sự tàn khốc của chiến tranh lại dữ dội như vậy....
"Chúng ta đến muộn rồi"
Ai ai đều hoảng sợ bởi đội quân hoàng gia rất hùng mạnh, được rèn luyện bài bản nhưng vẫn tử trận mà bọn họ chỉ là những tên lính bị bắt đi cứu viện.
"Chúng ta...nên quay về đi. Được không?" giọng nói của ai đó vang lên khiến một số người đồng tình.
"Đúng là yếu đuối. Chưa đến nơi đã bỏ cuộc rồi sao!!!" trong những người lính ở đây có Jastx là người luôn có tâm thế kiên quyết. Cậu ta cao khoảng một m8 và có thân hình to lớn như Rin. Gương mặt cậu có chút đáng sợ cùng với vết sẹo ngay trên mắt cậu ta.
"Ngươi không thấy những gì trước mắt sao? Ngươi muốn đi tiếp thì đi đi"
Bọn họ đã dần biến thành một cuộc tranh cãi nảy lửa. Một bầu không khí bao trùm lấy họ, Rin không thể chịu nổi được nữa, anh nhặt lấy cho mình một cây kiếm. Anh giơ tay ngăn cản họ cãi nhau.
"Đủ rồi! Không muốn đi tiếp có thể rời đi, nhưng nếu bọn chúng thắng cuộc thì các ngươi cũng không thể thoát đâu" giọng Rin trở nên lạnh lùng, anh không có bất cứ cảm xúc nào.
Bọn họ bắt đầu lo sợ, họ bắt đầu muốn thay đổi quyết định. Rin không quan tâm điều đó mà lên ngựa.
"Đi thôi"
Rin cùng binh lính bắt đầu di chuyển.
Cơn mưa đã mang đến những khó khăn cho họ, nhưng không vì thế mà họ bỏ cuộc. Sau một giờ di chuyển, bọn họ cũng đã đến nơi.
\=\=\=\=
Tới nơi chỉ toàn là các cuộc đánh nhau nảy lửa giữa hai bên. Rin và những người họ cũng chỉ tới cứu viện và giúp đỡ những người bị thương. Hiện tại giường bệnh không còn chỗ cho những người bị trọng thương. Bỗng một tên lính đi vào:
"Hiện giờ quân đội hoàng gia đang thiếu hụt về lực lượng và quân địch quá đông, các cậu có ai muốn tham gia..."
Bọn họ bắt đầu hoảng sợ không một ai muốn đi. Bởi tới đó không khác gì dâng hiến mạng sống cho quân địch.
Rin tiến lên một cách dứt khoát, dù sao anh cũng không còn gì phải mất. Jastx cũng tiến đến cùng anh một cách không hề nao núng, hai người cùng với thân hình to lớn đứng cạnh nhau khiến ai cũng phải cảm thán. Rin cố gắng nhìn xung quanh xem liệu có còn ai không.
Bỗng Manld tiến lên... khiến Rin trở nên bất ngờ.
"Cậu muốn chết sao?"
"Cậu nghĩ tôi hèn nhát như vậy à?"
Môi Rin trở nên căng cứng, anh đợi cho cảm xúc lắng đọng, từ từ hé môi:
" Được rồi! Đi thôi!"
Chỉ có một vài người tham gia chinh chiến, còn lại họ đều nguyện ở lại chăm sóc binh lính.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy họ. Thật không thể tin rằng cuộc chiến trở lên khốc liệt và kéo dài như vậy. Với một bên phòng thủ một bên tấn công như vậy khiến cho quân hoàng gia mất lợi thế hoàn toàn. Binh lính hai bên thi nhau bắn những mũi tên xuyên tới.
Những người lính bắt đầu phản công, họ di chuyển một cách có tổ chức. Rin bắt đầu vung kiếm của mình nhanh chóng chém được một số tên. Tuy chỉ là một tên chăn ngựa nhưng anh lại không hề nao núng trước những tên địch. Hiện giờ anh như một người chỉ huy của cả một lực lượng hùng mạnh, anh hét vào những người lính phía sau.
"Sẵn sàng nỏ"
Hàng chục mũi tên lao trong không trung, không bỏ lỡ cơ hội anh phóng ngựa chặt đứt đ.ầu mấy tên truớc mặt...
Không lâu sau, bọn họ bắt đầu trở nên kiệt quệ, hơi thở cửa anh bắt đầu trở nên nặng nề. Bỗng một mũi tên đâm sâu vào bả vai của anh khiến vai anh như thể rụng rời và anh không chống cự nổi như sắp ngã khỏi ngữa.
Nhưng Rin không thể bỏ cuộc, anh còn nhiều trách nhiệm ở trên vai. Anh lặp đi lặp lại những câu nói trong đầu.
'Mày không thể gục ngã. Mày phải giữ tỉnh táo'.
Quân địch lại bắt đầu phản công, chúng bắt đầu bắn ra cơn mưa tên lao vào phía Rin. Anh cố gắng tránh né, bỗng một lực đẩy mạnh khiến anh lùi ra sau. Đó là Manld, anh ta cố gắng che chắn cho anh bởi những mũi tên. Những mũi tên đâm xuyên vào trong cơ thể cậu ta làm cho máu chảy không ngừng. Nếu không có cậu ta thì người nằm xuống chính là Rin...
Rin như chết lặng, đầu óc anh như không còn một giọt máu nào đọng lại.
"M...anld" Rin không hiểu sao cậu ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy. Cậu ta còn lời hứa với người mẹ, còn Rin thì chẳng còn ai... Cậu không cho phép điều đó xảy ra. Bả vai đau nhức cùng với tổn thương tâm lý khiến cậu không còn hy vọng...
Tuy vậy anh vẫn đứng lên dẹp bỏ hết mệt mỏi trong người mà lại đứng lên chiến đấu...
Cuối cùng cũng kết thúc, Rin lăn xuống cạn kiệt sức lực, anh không thể nhấc người dù chỉ một ngón tay. Anh nằm xuống khi trời vẫn còn đổ mưa. Não Rin trở nên mơ hồ, mọi giác quan tê liệt, đồng tử thì bị nhấn chìm trong nước...
Hôm nay, bọn họ phải đi đến chiến trường để cứu viện cho quân đội hoàng gia.
Những người lính thu dọn đồ đạc bắt đầu xuất phát, họ thi nhau tiến về phía trước. Cùng với một tâm thế kiên quyết.
\=\=\=\=
"Đến nơi rồi..."
Họ đã dẫn Rin đến nơi mà anh cũng không thể tưởng tượng nổi. Xác chuột chết chất đống dưới đất ẩm ướt, mùi hôi thối bốc lên một vùng.
Bọn họ xuống ngựa để xem xét tình hình. Nhưng những người lính rải rác khắp nơi nằm bất động, không còn ai có sự sống. Máu của họ dính lẫn với nước mưa nên chảy dài như suối.
Tuy là buổi sáng nhưng nơi đây lại tối đen một vùng, Rin nắm chặt tay, anh không ngờ được sự tàn khốc của chiến tranh lại dữ dội như vậy....
"Chúng ta đến muộn rồi"
Ai ai đều hoảng sợ bởi đội quân hoàng gia rất hùng mạnh, được rèn luyện bài bản nhưng vẫn tử trận mà bọn họ chỉ là những tên lính bị bắt đi cứu viện.
"Chúng ta...nên quay về đi. Được không?" giọng nói của ai đó vang lên khiến một số người đồng tình.
"Đúng là yếu đuối. Chưa đến nơi đã bỏ cuộc rồi sao!!!" trong những người lính ở đây có Jastx là người luôn có tâm thế kiên quyết. Cậu ta cao khoảng một m8 và có thân hình to lớn như Rin. Gương mặt cậu có chút đáng sợ cùng với vết sẹo ngay trên mắt cậu ta.
"Ngươi không thấy những gì trước mắt sao? Ngươi muốn đi tiếp thì đi đi"
Bọn họ đã dần biến thành một cuộc tranh cãi nảy lửa. Một bầu không khí bao trùm lấy họ, Rin không thể chịu nổi được nữa, anh nhặt lấy cho mình một cây kiếm. Anh giơ tay ngăn cản họ cãi nhau.
"Đủ rồi! Không muốn đi tiếp có thể rời đi, nhưng nếu bọn chúng thắng cuộc thì các ngươi cũng không thể thoát đâu" giọng Rin trở nên lạnh lùng, anh không có bất cứ cảm xúc nào.
Bọn họ bắt đầu lo sợ, họ bắt đầu muốn thay đổi quyết định. Rin không quan tâm điều đó mà lên ngựa.
"Đi thôi"
Rin cùng binh lính bắt đầu di chuyển.
Cơn mưa đã mang đến những khó khăn cho họ, nhưng không vì thế mà họ bỏ cuộc. Sau một giờ di chuyển, bọn họ cũng đã đến nơi.
\=\=\=\=
Tới nơi chỉ toàn là các cuộc đánh nhau nảy lửa giữa hai bên. Rin và những người họ cũng chỉ tới cứu viện và giúp đỡ những người bị thương. Hiện tại giường bệnh không còn chỗ cho những người bị trọng thương. Bỗng một tên lính đi vào:
"Hiện giờ quân đội hoàng gia đang thiếu hụt về lực lượng và quân địch quá đông, các cậu có ai muốn tham gia..."
Bọn họ bắt đầu hoảng sợ không một ai muốn đi. Bởi tới đó không khác gì dâng hiến mạng sống cho quân địch.
Rin tiến lên một cách dứt khoát, dù sao anh cũng không còn gì phải mất. Jastx cũng tiến đến cùng anh một cách không hề nao núng, hai người cùng với thân hình to lớn đứng cạnh nhau khiến ai cũng phải cảm thán. Rin cố gắng nhìn xung quanh xem liệu có còn ai không.
Bỗng Manld tiến lên... khiến Rin trở nên bất ngờ.
"Cậu muốn chết sao?"
"Cậu nghĩ tôi hèn nhát như vậy à?"
Môi Rin trở nên căng cứng, anh đợi cho cảm xúc lắng đọng, từ từ hé môi:
" Được rồi! Đi thôi!"
Chỉ có một vài người tham gia chinh chiến, còn lại họ đều nguyện ở lại chăm sóc binh lính.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy họ. Thật không thể tin rằng cuộc chiến trở lên khốc liệt và kéo dài như vậy. Với một bên phòng thủ một bên tấn công như vậy khiến cho quân hoàng gia mất lợi thế hoàn toàn. Binh lính hai bên thi nhau bắn những mũi tên xuyên tới.
Những người lính bắt đầu phản công, họ di chuyển một cách có tổ chức. Rin bắt đầu vung kiếm của mình nhanh chóng chém được một số tên. Tuy chỉ là một tên chăn ngựa nhưng anh lại không hề nao núng trước những tên địch. Hiện giờ anh như một người chỉ huy của cả một lực lượng hùng mạnh, anh hét vào những người lính phía sau.
"Sẵn sàng nỏ"
Hàng chục mũi tên lao trong không trung, không bỏ lỡ cơ hội anh phóng ngựa chặt đứt đ.ầu mấy tên truớc mặt...
Không lâu sau, bọn họ bắt đầu trở nên kiệt quệ, hơi thở cửa anh bắt đầu trở nên nặng nề. Bỗng một mũi tên đâm sâu vào bả vai của anh khiến vai anh như thể rụng rời và anh không chống cự nổi như sắp ngã khỏi ngữa.
Nhưng Rin không thể bỏ cuộc, anh còn nhiều trách nhiệm ở trên vai. Anh lặp đi lặp lại những câu nói trong đầu.
'Mày không thể gục ngã. Mày phải giữ tỉnh táo'.
Quân địch lại bắt đầu phản công, chúng bắt đầu bắn ra cơn mưa tên lao vào phía Rin. Anh cố gắng tránh né, bỗng một lực đẩy mạnh khiến anh lùi ra sau. Đó là Manld, anh ta cố gắng che chắn cho anh bởi những mũi tên. Những mũi tên đâm xuyên vào trong cơ thể cậu ta làm cho máu chảy không ngừng. Nếu không có cậu ta thì người nằm xuống chính là Rin...
Rin như chết lặng, đầu óc anh như không còn một giọt máu nào đọng lại.
"M...anld" Rin không hiểu sao cậu ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy. Cậu ta còn lời hứa với người mẹ, còn Rin thì chẳng còn ai... Cậu không cho phép điều đó xảy ra. Bả vai đau nhức cùng với tổn thương tâm lý khiến cậu không còn hy vọng...
Tuy vậy anh vẫn đứng lên dẹp bỏ hết mệt mỏi trong người mà lại đứng lên chiến đấu...
Cuối cùng cũng kết thúc, Rin lăn xuống cạn kiệt sức lực, anh không thể nhấc người dù chỉ một ngón tay. Anh nằm xuống khi trời vẫn còn đổ mưa. Não Rin trở nên mơ hồ, mọi giác quan tê liệt, đồng tử thì bị nhấn chìm trong nước...
Danh sách chương