Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Mua xe là 1 chuyện lớn, nhất là xe để đưa đón Vu Hướng Nam, nên ngày hôm đó Lục Hạo cùng Vu Hướng Nam ngồi chiếc Audi của lão đại đi mua xe.
Vu Hướng Nam vô cùng tiếc tiền, nếu như là tiền của chính mình thì tất nhiên cũng không đến nỗi, thế nhưng Lục Hạo kiên trì một người mua nhà, một người mua xe, bởi vì giá nhà và giá xe chênh lệch rất lớn, hơn nữa đàn ông trọng nhất mặt mũi, cho nên dù thế nào cũng phải dùng hơn 500.000 mua cho được một chiếc xe mới tinh.
Vu Hướng Nam: “Kỳ thực không cần phải mua một chiếc xe tốt như vậy đâu, chừng 100.000 là được rồi. Hơn nữa anh cũng thích ngồi xe cảnh sát theo em tuần tra, thuận tiện khảo sát thực địa ven đường để có thể về đơn vị của anh nghiên cứu thiết bị quản lý mới.”
Lục Hạo: “Gần đây mấy tên kiểm tra kỷ luật suốt ngày bắt những tên lấy xe cơ quan mà dùng cho việc tư không à, đầu mâu nhắm thẳng vào xe cảnh sát đó, em đã từng bị phê bình 1 lần rồi.”
Lão đại: “Đại đội giao cảnh của bên mày quả thật là đáng sợ mà, mày xem tao lái chiếc Audi này, cũng là xe công vậy, không có ai thèm đến kiểm tra. Cho nên mới nói, lợi nhỏ đừng có ham, bắt bớ người ta cứ đè đầu mấy giao cảnh nhỏ mà bắt thôi.”
Lục Hạo: “Đây cũng không phải là do lão Vu nghĩ đi lái xe cảnh sát rất tuyệt mà, đúng không?”
Vu Hướng Nam nhanh chóng thanh minh: “Anh vẫn luôn dặn em không được lơi là nhiệm vụ, dùng quyền mưu tư, đây là sai!”
Lục Hạo: “Ai cũng như vậy hết, ngay cả lãnh đạo của em cũng không thèm nói kìa. Lần trước nếu không phải em dùng xe cảnh sát đến đón anh, thì sao có thể vừa vặn trên đường ngăn chặn được một vụ cướp cơ chứ? Sau đó bọn họ mở 1 đại hội khen ngợi, hoàn toàn không đề cập đến việc em dùng xe công mưu tư.”
Vu Hướng Nam: “Vừa vặn muốn đi ra ngoài, nhưng không có xe thì làm sao?”
Lục Hạo: “Đại đội giao cảnh của em có rất nhiều xe, hơn nữa, nếu không phải tình huống khẩn trương thì em cũng đâu có làm ẩu đâu.”
Vu Hướng Nam: “Nói chung như vậy là sai!”
Lục Hạo: “Vậy sao không cho em mua xe.”
Lão đại đột nhiên hăng hái, hỏi: “Này, lão Vu, anh nói thử xem, lái xe cảnh sát tuyệt hơn hay lái BMW tuyệt hơn?”
Vu Hướng Nam: “Đương nhiên là xe cảnh sát lái sẽ tuyệt hơn!”
Lão đại: “Vì sao?”
Vu Hướng Nam: “BMW có đầy đường, chỉ cần có tiền thì ai cũng có thể lái cả, thế nhưng xe cảnh sát thì không như vậy, hơn nữa còn có còi hụ cùng đèn đỏ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, BMW có sao?”
Lục Hạo cười rộ lên: “Cảnh sát bọn anh luôn nghĩ lái BMW mới tuyệt, lái BMW tán gái mới dễ, nếu như phía trước có một chiếc xe cảnh sát mở đường cho, vậy thì càng thêm oai đó, đúng không lão đại?”
Lão đại: “Lão Vu là mang tư duy của kẻ có tiền mà! Tao nói, đừng thấy anh ta bình thường quy củ, chắc trước đây tuyệt không vượt đèn đỏ, nhưng thì ra lại thích dùng còi hụ cùng đèn đỏ để gây chú ý nha. Cái này gọi là gì nhỉ? Thói hư tật xấu của người Trung Quốc! Này, nhóc Hạo, mày cần phải giáo dục anh ta lại đi nha!”
Vu Hướng Nam mặt tối sầm, còn Lục Hạo hết sức vui mừng: “Tuân thủ quy tắc giao thông là vì sinh mạng của chính ngài và của cả người khác.”
Cuối cùng xe được mua chính là Volvo đen, vốn tiểu tử bán xe phiêu lượng kia dụ dỗ nên mua X6 đi, Lục Hạo cũng dần bị lay động nói: “Cũng chỉ khoảng 1.000.000 thôi, vậy mà tính năng cùng cảm giác được lái xe đều khác hẳn.”
Lão đại tức giận: “Nếu cha mày mà biết mày dùng tiền mua nhà cưới vợ để mua X6, ông ấy nhất định bằm nát mày ra.”
Vu Hướng Nam phản đối, “Mấy kẻ có tiền đều rất dễ bị ghét, với tiền lương của em mà mua X6, không sợ bị đánh à? Mấy cái phí dụng sau này của xe đó em tự trả đi, anh không có dính vào đâu.”
Lão đại hát đệm vào: “Đúng vậy đó, mua X6, chịu phí thuế sau khi mua không nổi đâu, muốn để người ta cười chết à?”
Trái tim đang bị loạn của Lục Hạo rốt cục bình tĩnh trở lại, Passat thì cậu nói chướng mắt, cuối cùng mới chịu một chiếc Volvo, theo Vu Hướng Nam nói thì BMW là của nữ lái, Volvo mới là của đàn ông.
Sau cái ngày có được giấy tờ để lái chiếc xe đó về được đến nhà, thì ngày thứ 2 đã nhận được hóa đơn phạt do vượt quá tốc độ, Lục Hạo tức giận đến run người, người phạt cậu cũng là người anh em mà cậu biết, liền gọi điên thoại, người ta có chút hả hê: “Này, đúng đó! Tôi chính là ghét cậu có xe mới nên phạt, không phục à?”
“Xe của tôi cũng là trả theo kỳ đó, ghét gì mà ghét chứ?” Lục Hạo cầu xin tha thứ.
“Này, ngàn vạn lần đừng than nghèo nha, lão đại nói rồi, lúc đầu cậu còn định mua X6 luôn phải không? Cậu cứ việc vênh váo đi! Tôi nói cho cậu biết, chạy xe vượt quá tốc độ, tôi viết hóa đơn phạt cậu, tiền phạt 200, 1 xu cũng không bớt.”
Lục Hạo âm hiểm cười: “Vậy tôi chúc cậu cả đời không mua được 1 chiếc xe tốt, vĩnh viễn chỉ lái F3 BYD”
“Tôi khinh!”
Cúp máy, Lục Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Họ Đại kia, có bản lĩnh lần sau anh dám đậu xe cảnh sát dưới đường nữa đi, tôi phạt chết anh luôn!”
***********************
Lão đại hình cảnh lúc này mới cùng vợ mình thân thiết xong, thình lình hắt xì thật to.
Người vợ nói: “Người bạn giao cảnh của anh, Lục Hạo ấy, cậu ấy là gay à?”
Lão đại đồng tình: “Trước đây không phải, đụng tới tên Vu Hướng Nam kia, là bị vậy đó. Tuy rằng anh ở cùng phòng với nó nhiều năm rồi, bất quá hai bọn anh vô cùng thuần khiết, em nhất định phải tin tưởng anh đó!”
Người vợ cắn cánh tay y nói: “Bọn họ hai người thật đẹp đôi, anh nói có phải mấy người lớn lên đẹp trai đều thành gay hết không?”
Lão đại: “…”
Người vợ: “Kỳ thực dù anh có nói trước đây bọn anh có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không để ý đâu, thật đó.”
Lão đại: “…”
Người vợ: “Anh với Lục Hạo thật sự không có gì sao? Em không tin, thừa nhận đi, em không tức giận đâu!”
Lão đại: “Dù anh có muốn thì người ta cũng phải cam tâm tình nguyện mới được chứ. Nó chỉ thích dạng tiểu bạch kiểm mà thôi, còn loại đàn ông như anh lại khiến nó chướng mắt thấy mồ, em nói có phải nó nông cạn hay không?”
Người vợ: “Em đã nói rồi mà, khẳng định anh có ý với cậu ấy, vậy giờ anh còn không?”
Lão đại cọ mũi, vỗ đùi: “Được! Em giúp anh đè nó lại, anh đi thượng nó!”
Người vợ: “Nhưng em lại muốn thấy cậu ấy thượng anh cơ.”
Lão đại thống khổ: “Anh bị trĩ đó, em muốn anh chết à?”
***********************
Từ khi đổi từ 1 chiếc xe kéo thành dùng Volvo để đưa đón Vu Hướng Nam mỗi ngày, đẳng cấp cuộc sống cũng tăng cao không ít, sự nghiệp liên quan cũng là phát triển không ngừng, lãnh đạo tìm anh nói chuyện, nói chuyện muốn chuyển công tác cho người tiêu biểu của đơn vị là anh, cấp trên vừa nhìn qua hồ sơ của anh, hầu như không đề cập gì đến mấy vấn đề tiểu tiết đã lập tức nói muốn anh rồi.
“Tôi rất tiếc khi phải thả cậu đi, nhưng trung ương người ta chọn người, chúng tôi đương nhiên chỉ có thể tuân theo. Biết cha mẹ cậu cũng đang ở Bắc Kinh, coi như cũng tiện chăm sóc cậu vậy, dù sao cũng phải nhân tính 1 chút chứ nhỉ.”
Nếu là trước đây, Vu Hướng Nam khẳng định tâm hoa nộ phóng, thế nhưng vấn đề trước mắt — Lục Hạo là 1 giao cảnh theo biên chế, bản thân cậu cũng rất nhiệt tình với chính công việc của mình, kêu cậu từ chức rời khỏi đây “lấy chồng theo chồng”, trước mắt không nói đến việc điều động công việc sẽ rất cực khổ, chính là kêu cậu bỏ cha mẹ cậu mà đi, quả thật là không có tình người.
Vào lúc ban đêm hai người liền trao đổi về vấn đề này, nhưng thật ra Lục Hạo cũng không đau đầu vì chuyện của cha mẹ, dù sao Vu Hướng Nam cũng thường quanh năm không ở nhà, loại chuyện hiếu kính cha mẹ cũng coi như bình thường gọi một cú điện thoại hỏi thăm là được.
Vấn đề then chốt là, “Volvo của chúng ta mới mua được vài ngày, anh nói muốn điều đến Bắc Kinh, vậy cái xe em mua cho anh thì sao đây, rất đáng tiếc!”
Vu Hướng Nam nói: “Vậy thì anh không đi nữa.”
Lục Hạo kiên quyết phản đối: “Thiên chức quân nhân chính là tuân theo mệnh lệnh, đi đi. Ngày xưa mấy người trông coi mộ vua chúa có khi đến 18 năm lận mà, em nghĩ 18 năm thì em có thể trông coi được. Hiện tại giao thông phát đạt rồi, cuối tuần chạy đến chỗ anh cũng được. Nghiên cứu khoa học cho rằng tần suất cuộc sống tình dục 1 lần/tuần là có lợi cho sức khỏe, giống chúng ta như lang hổ vậy, cứ làm hoài sẽ làm thận hư mất, đúng không? Đương nhiên, nếu không chịu nổi nỗi khổ tương tư thì một tuần sau em sẽ từ chức đi Bắc Kinh. Sau đó bắt đầu buôn bán nhỏ ở đó, 18 năm sau em sẽ thành ông chủ lớn, đừng nói Volvo, dù là Ferrari foundation cũng lái được.”
Vu Hướng Nam nở nụ cười, đây là xuân thu đại mộng của Lục Hạo, thế nhưng tương lai được miêu tả một cách rực rỡ như vậy, phối hợp với nụ cười của cậu, khiến nó như 1 điều rất dễ thực hiện: “Nói vậy là được rồi, em dù sao cũng rất bận, còn phải tự mình tới đón anh, sao không mướn tài xế đón anh.”
“Sao được chứ, dù sao anh cũng là tướng quân có có mị lực, em lại không thần thông gì, lỡ anh biến đám tài xế đó thành hậu cung của anh, em tìm ai mà khóc đây?”
Vu Hướng Nam ôm chặt lấy cậu, kỳ thực anh cũng biết vấn đề then chốt không phải chỗ đó, Lục Hạo nói tới nói lui cũng là vì muốn anh yên lòng. Cuộc sống ngọt ngào của bọn họ đều dựa vào tiền đề “cùng một chỗ”, thế giới này hiện thực như thế, dưới áp lực của gia đình, mê hoặc của bên ngoài, nếu như ra đi, tình cảm cũng dần phai nhạt. Lục Hạo là một người có thể sống cùng anh cả đời, thế nhưng dù sao cậu cũng không phải nữ nhân, để cậu có thể sống một cuộc sống ẩn nhẫn tịch mịch theo sau cuộc đời của một gia đình quân nhân, đừng nói Vu Hướng Nam đau lòng, mà Lục Hạo cũng rất khó qua.
Dương Quá cũng phải trải qua kiếp nạn sinh tử mới cam tâm tình nguyện cùng Tiểu Long Nữ quay về cổ mộ ẩn cư, còn bọn họ lại không có cơ hội trải qua kiếp nạn đó, quan trọng nhất họ cũng không muốn trải qua.
Tình yêu trong phim đều đầy những khảo nghiệm, càng khảo nghiệm càng nồng cháy, nhưng tình yêu trong cuộc sống càng khảo nghiệm càng hỏng be hỏng bét.
Buổi tối hôm nay trên giường nháo rất điên, không biết có đúng hay không quá khùng rồi, Vu Hướng Nam ngủ không an ổn, nửa đêm tỉnh lại, thấy Lục Hạo trốn ở ban công hút thuốc. Lục Hạo là người không hút thuốc, vì người nghiện thuốc trên người và trong miệng thường có mùi rất hôi, ảnh hưởng đến hình tượng cá nhân.
Vu Hướng Nam ngồi xuống, trong bóng đêm mò lấy gậy chống ở đầu giường, sau đó khập khiễng đi tới ban công.
“Còn đang suy nghĩ việc này sao … khó có dịp thấy em như vậy.”
Lục Hạo đem tàn thuốc vào trong chậu hoa, hì hì cười: “Anh không thấy em như vậy rất trầm tĩnh, ra dáng hay sao?”
Vu Hướng Nam ngồi xuống bên người câụ, đưa tay khoát qua vai cậu, cảm nhận được toàn thân cậu đều lạnh.
Lục Hạo vùi mặt vào trong hõm cổ anh: “Anh thật thật ấm áp.”
Trong lòng Vu Hướng Nam rất khó chịu, ôm chặt lấy cậu: “Xin lỗi, giữa hai lựa chọn, anh lại chọn đi Bắc Kinh, có phải ích kỷ lắm không?”
“Đi hối hận, không đi càng hối hận, nói chung cũng phải hối hận, em hy vọng anh sẽ lựa chọn đi. Vì cơ hội kia sẽ không chờ anh, nhưng em thì có.” Lục Hạo thoải mái dỗ dành anh.
“Nếu như chân anh vẫn còn, anh nhất định sẽ ở lại, thế nhưng anh rất khát vọng cơ hội này, em hiểu không?”
Lục Hạo cúi đầu, toàn bộ thân thể tụt dần xuống, cuối cùng nửa quỳ trước mặt Hướng Nam, cách áo ngủ bằng vải mềm hơi mỏng, cậu vuốt ve phần còn lại của cái chân đã bị cụt, đồng thời hôn lên chỗ đó. “Em hiểu, thật đó … em hiểu mà! Dù chúng ta chưa từng thẳng thắn nói đến vấn đề này, dù anh luôn tỏ ra mình đã chấp nhận, nhưng em biết chân chính cũng không hề dễ dàng như vậy. Trước đây anh là một người hoàn mỹ, từ tính cách đến ngoại hình. Em thường suy nghĩ, một người hoàn mỹ như anh đối mặt với việc thân thể không còn trọn vẹn, thì chắc chắn cũng không dễ dàng. Mỗi ngày chúng ta ở bên nhau, thân cận với nhau, biết rõ nhau, không chỉ về thân thể mà còn về tâm lý. Dù anh không muốn nói, nhưng em biết anh rất chú ý, nếu không cũng không mở đèn khi làm chuyện đó. Cho nên, anh nhất định phải nắm chặt cơ hội này, thế nhưng em cũng chỉ có thể cho anh đúng một cơ hội như vậy thôi, nếu như cuối cùng mọi việc không giống như anh mong muốn, anh quyết định trở về bên cạnh em, em tuyệt đối sẽ không bao giờ buông anh ra nữa, anh biết không?”
“Em có thể đến Bắc Kinh, ở đó cơ hội phát triển rất cao.”
“Em thích làm giao cảnh.”
“Anh có thể tìm bạn giúp em, xem có thể điều em qua đó không?”
Lục Hạo ngẩng đầu, lần đầu tiên trong ánh mắt bất cần đời của cậu lại hiện lên quang mang sắc bén, Vu Hướng Nam cũng không có giật mình, tựa như Lục Hạo như thế này mới đúng là Lục Hạo chân thực luôn được che giấu.
“Em thích ở đây làm giao cảnh, mỗi một con đường mỗi một chuyển biến, giống như lòng bàn tay của em vậy. Bạn bè người thân của em đều ở đây, trên đường này em đã bắt không ít cướp, giúp bác sĩ 120 cứu được không ít người, cũng rất nhiều người bị em phạt, nhớ kỹ em thường lải nhải họ đến phát điên. Em thích cảm giác này. Nếu như một ngày nào đó em trúng được 5.000.000, thì em vẫn chọn làm giao cảnh. Em không phải không nghĩ tới việc đến Bắc Kinh, Bắc Kinh rất tốt, nhân dân thủ đô ở đó càng hiểu và tuân thủ quy tắc giao thông hơn với dân ở đây, thủ đô là bộ mặt của đất nước. Thế nhưng nó không cần một giao cảnh tên Lục Hạo, bọn họ ở đó chỉ cần thiết bị quản chế cùng máy móc mà thôi, nếu có giao cảnh, cũng chỉ bày ra cho có, với lại em cũng thích tiếng địa phương ở đây, em dùng tiếng địa phương nói chuyện với tài xế rất vui.”
“Tiếng phổ thông của em rất tốt.”
“Cũng do ở bên anh nên không tự chủ được mà dùng giọng giọng Bắc Kinh đó thôi.”
Vu Hướng Nam gật đầu: “Anh hiểu, nếu anh muốn em đi cùng anh tới Bắc Kinh, mới thật sự ích kỷ.”
Lục Hạo thở dài: “Này, có phải đàn ông đến những thời điểm này đều không bao giờ muốn nhượng bộ?”
“Nếu em là nữ thì sẽ lập tức theo anh sao?”
“Em cũng không biết, em không phải nữ.”
Beta: Kaori0kawa
Mua xe là 1 chuyện lớn, nhất là xe để đưa đón Vu Hướng Nam, nên ngày hôm đó Lục Hạo cùng Vu Hướng Nam ngồi chiếc Audi của lão đại đi mua xe.
Vu Hướng Nam vô cùng tiếc tiền, nếu như là tiền của chính mình thì tất nhiên cũng không đến nỗi, thế nhưng Lục Hạo kiên trì một người mua nhà, một người mua xe, bởi vì giá nhà và giá xe chênh lệch rất lớn, hơn nữa đàn ông trọng nhất mặt mũi, cho nên dù thế nào cũng phải dùng hơn 500.000 mua cho được một chiếc xe mới tinh.
Vu Hướng Nam: “Kỳ thực không cần phải mua một chiếc xe tốt như vậy đâu, chừng 100.000 là được rồi. Hơn nữa anh cũng thích ngồi xe cảnh sát theo em tuần tra, thuận tiện khảo sát thực địa ven đường để có thể về đơn vị của anh nghiên cứu thiết bị quản lý mới.”
Lục Hạo: “Gần đây mấy tên kiểm tra kỷ luật suốt ngày bắt những tên lấy xe cơ quan mà dùng cho việc tư không à, đầu mâu nhắm thẳng vào xe cảnh sát đó, em đã từng bị phê bình 1 lần rồi.”
Lão đại: “Đại đội giao cảnh của bên mày quả thật là đáng sợ mà, mày xem tao lái chiếc Audi này, cũng là xe công vậy, không có ai thèm đến kiểm tra. Cho nên mới nói, lợi nhỏ đừng có ham, bắt bớ người ta cứ đè đầu mấy giao cảnh nhỏ mà bắt thôi.”
Lục Hạo: “Đây cũng không phải là do lão Vu nghĩ đi lái xe cảnh sát rất tuyệt mà, đúng không?”
Vu Hướng Nam nhanh chóng thanh minh: “Anh vẫn luôn dặn em không được lơi là nhiệm vụ, dùng quyền mưu tư, đây là sai!”
Lục Hạo: “Ai cũng như vậy hết, ngay cả lãnh đạo của em cũng không thèm nói kìa. Lần trước nếu không phải em dùng xe cảnh sát đến đón anh, thì sao có thể vừa vặn trên đường ngăn chặn được một vụ cướp cơ chứ? Sau đó bọn họ mở 1 đại hội khen ngợi, hoàn toàn không đề cập đến việc em dùng xe công mưu tư.”
Vu Hướng Nam: “Vừa vặn muốn đi ra ngoài, nhưng không có xe thì làm sao?”
Lục Hạo: “Đại đội giao cảnh của em có rất nhiều xe, hơn nữa, nếu không phải tình huống khẩn trương thì em cũng đâu có làm ẩu đâu.”
Vu Hướng Nam: “Nói chung như vậy là sai!”
Lục Hạo: “Vậy sao không cho em mua xe.”
Lão đại đột nhiên hăng hái, hỏi: “Này, lão Vu, anh nói thử xem, lái xe cảnh sát tuyệt hơn hay lái BMW tuyệt hơn?”
Vu Hướng Nam: “Đương nhiên là xe cảnh sát lái sẽ tuyệt hơn!”
Lão đại: “Vì sao?”
Vu Hướng Nam: “BMW có đầy đường, chỉ cần có tiền thì ai cũng có thể lái cả, thế nhưng xe cảnh sát thì không như vậy, hơn nữa còn có còi hụ cùng đèn đỏ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, BMW có sao?”
Lục Hạo cười rộ lên: “Cảnh sát bọn anh luôn nghĩ lái BMW mới tuyệt, lái BMW tán gái mới dễ, nếu như phía trước có một chiếc xe cảnh sát mở đường cho, vậy thì càng thêm oai đó, đúng không lão đại?”
Lão đại: “Lão Vu là mang tư duy của kẻ có tiền mà! Tao nói, đừng thấy anh ta bình thường quy củ, chắc trước đây tuyệt không vượt đèn đỏ, nhưng thì ra lại thích dùng còi hụ cùng đèn đỏ để gây chú ý nha. Cái này gọi là gì nhỉ? Thói hư tật xấu của người Trung Quốc! Này, nhóc Hạo, mày cần phải giáo dục anh ta lại đi nha!”
Vu Hướng Nam mặt tối sầm, còn Lục Hạo hết sức vui mừng: “Tuân thủ quy tắc giao thông là vì sinh mạng của chính ngài và của cả người khác.”
Cuối cùng xe được mua chính là Volvo đen, vốn tiểu tử bán xe phiêu lượng kia dụ dỗ nên mua X6 đi, Lục Hạo cũng dần bị lay động nói: “Cũng chỉ khoảng 1.000.000 thôi, vậy mà tính năng cùng cảm giác được lái xe đều khác hẳn.”
Lão đại tức giận: “Nếu cha mày mà biết mày dùng tiền mua nhà cưới vợ để mua X6, ông ấy nhất định bằm nát mày ra.”
Vu Hướng Nam phản đối, “Mấy kẻ có tiền đều rất dễ bị ghét, với tiền lương của em mà mua X6, không sợ bị đánh à? Mấy cái phí dụng sau này của xe đó em tự trả đi, anh không có dính vào đâu.”
Lão đại hát đệm vào: “Đúng vậy đó, mua X6, chịu phí thuế sau khi mua không nổi đâu, muốn để người ta cười chết à?”
Trái tim đang bị loạn của Lục Hạo rốt cục bình tĩnh trở lại, Passat thì cậu nói chướng mắt, cuối cùng mới chịu một chiếc Volvo, theo Vu Hướng Nam nói thì BMW là của nữ lái, Volvo mới là của đàn ông.
Sau cái ngày có được giấy tờ để lái chiếc xe đó về được đến nhà, thì ngày thứ 2 đã nhận được hóa đơn phạt do vượt quá tốc độ, Lục Hạo tức giận đến run người, người phạt cậu cũng là người anh em mà cậu biết, liền gọi điên thoại, người ta có chút hả hê: “Này, đúng đó! Tôi chính là ghét cậu có xe mới nên phạt, không phục à?”
“Xe của tôi cũng là trả theo kỳ đó, ghét gì mà ghét chứ?” Lục Hạo cầu xin tha thứ.
“Này, ngàn vạn lần đừng than nghèo nha, lão đại nói rồi, lúc đầu cậu còn định mua X6 luôn phải không? Cậu cứ việc vênh váo đi! Tôi nói cho cậu biết, chạy xe vượt quá tốc độ, tôi viết hóa đơn phạt cậu, tiền phạt 200, 1 xu cũng không bớt.”
Lục Hạo âm hiểm cười: “Vậy tôi chúc cậu cả đời không mua được 1 chiếc xe tốt, vĩnh viễn chỉ lái F3 BYD”
“Tôi khinh!”
Cúp máy, Lục Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Họ Đại kia, có bản lĩnh lần sau anh dám đậu xe cảnh sát dưới đường nữa đi, tôi phạt chết anh luôn!”
***********************
Lão đại hình cảnh lúc này mới cùng vợ mình thân thiết xong, thình lình hắt xì thật to.
Người vợ nói: “Người bạn giao cảnh của anh, Lục Hạo ấy, cậu ấy là gay à?”
Lão đại đồng tình: “Trước đây không phải, đụng tới tên Vu Hướng Nam kia, là bị vậy đó. Tuy rằng anh ở cùng phòng với nó nhiều năm rồi, bất quá hai bọn anh vô cùng thuần khiết, em nhất định phải tin tưởng anh đó!”
Người vợ cắn cánh tay y nói: “Bọn họ hai người thật đẹp đôi, anh nói có phải mấy người lớn lên đẹp trai đều thành gay hết không?”
Lão đại: “…”
Người vợ: “Kỳ thực dù anh có nói trước đây bọn anh có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không để ý đâu, thật đó.”
Lão đại: “…”
Người vợ: “Anh với Lục Hạo thật sự không có gì sao? Em không tin, thừa nhận đi, em không tức giận đâu!”
Lão đại: “Dù anh có muốn thì người ta cũng phải cam tâm tình nguyện mới được chứ. Nó chỉ thích dạng tiểu bạch kiểm mà thôi, còn loại đàn ông như anh lại khiến nó chướng mắt thấy mồ, em nói có phải nó nông cạn hay không?”
Người vợ: “Em đã nói rồi mà, khẳng định anh có ý với cậu ấy, vậy giờ anh còn không?”
Lão đại cọ mũi, vỗ đùi: “Được! Em giúp anh đè nó lại, anh đi thượng nó!”
Người vợ: “Nhưng em lại muốn thấy cậu ấy thượng anh cơ.”
Lão đại thống khổ: “Anh bị trĩ đó, em muốn anh chết à?”
***********************
Từ khi đổi từ 1 chiếc xe kéo thành dùng Volvo để đưa đón Vu Hướng Nam mỗi ngày, đẳng cấp cuộc sống cũng tăng cao không ít, sự nghiệp liên quan cũng là phát triển không ngừng, lãnh đạo tìm anh nói chuyện, nói chuyện muốn chuyển công tác cho người tiêu biểu của đơn vị là anh, cấp trên vừa nhìn qua hồ sơ của anh, hầu như không đề cập gì đến mấy vấn đề tiểu tiết đã lập tức nói muốn anh rồi.
“Tôi rất tiếc khi phải thả cậu đi, nhưng trung ương người ta chọn người, chúng tôi đương nhiên chỉ có thể tuân theo. Biết cha mẹ cậu cũng đang ở Bắc Kinh, coi như cũng tiện chăm sóc cậu vậy, dù sao cũng phải nhân tính 1 chút chứ nhỉ.”
Nếu là trước đây, Vu Hướng Nam khẳng định tâm hoa nộ phóng, thế nhưng vấn đề trước mắt — Lục Hạo là 1 giao cảnh theo biên chế, bản thân cậu cũng rất nhiệt tình với chính công việc của mình, kêu cậu từ chức rời khỏi đây “lấy chồng theo chồng”, trước mắt không nói đến việc điều động công việc sẽ rất cực khổ, chính là kêu cậu bỏ cha mẹ cậu mà đi, quả thật là không có tình người.
Vào lúc ban đêm hai người liền trao đổi về vấn đề này, nhưng thật ra Lục Hạo cũng không đau đầu vì chuyện của cha mẹ, dù sao Vu Hướng Nam cũng thường quanh năm không ở nhà, loại chuyện hiếu kính cha mẹ cũng coi như bình thường gọi một cú điện thoại hỏi thăm là được.
Vấn đề then chốt là, “Volvo của chúng ta mới mua được vài ngày, anh nói muốn điều đến Bắc Kinh, vậy cái xe em mua cho anh thì sao đây, rất đáng tiếc!”
Vu Hướng Nam nói: “Vậy thì anh không đi nữa.”
Lục Hạo kiên quyết phản đối: “Thiên chức quân nhân chính là tuân theo mệnh lệnh, đi đi. Ngày xưa mấy người trông coi mộ vua chúa có khi đến 18 năm lận mà, em nghĩ 18 năm thì em có thể trông coi được. Hiện tại giao thông phát đạt rồi, cuối tuần chạy đến chỗ anh cũng được. Nghiên cứu khoa học cho rằng tần suất cuộc sống tình dục 1 lần/tuần là có lợi cho sức khỏe, giống chúng ta như lang hổ vậy, cứ làm hoài sẽ làm thận hư mất, đúng không? Đương nhiên, nếu không chịu nổi nỗi khổ tương tư thì một tuần sau em sẽ từ chức đi Bắc Kinh. Sau đó bắt đầu buôn bán nhỏ ở đó, 18 năm sau em sẽ thành ông chủ lớn, đừng nói Volvo, dù là Ferrari foundation cũng lái được.”
Vu Hướng Nam nở nụ cười, đây là xuân thu đại mộng của Lục Hạo, thế nhưng tương lai được miêu tả một cách rực rỡ như vậy, phối hợp với nụ cười của cậu, khiến nó như 1 điều rất dễ thực hiện: “Nói vậy là được rồi, em dù sao cũng rất bận, còn phải tự mình tới đón anh, sao không mướn tài xế đón anh.”
“Sao được chứ, dù sao anh cũng là tướng quân có có mị lực, em lại không thần thông gì, lỡ anh biến đám tài xế đó thành hậu cung của anh, em tìm ai mà khóc đây?”
Vu Hướng Nam ôm chặt lấy cậu, kỳ thực anh cũng biết vấn đề then chốt không phải chỗ đó, Lục Hạo nói tới nói lui cũng là vì muốn anh yên lòng. Cuộc sống ngọt ngào của bọn họ đều dựa vào tiền đề “cùng một chỗ”, thế giới này hiện thực như thế, dưới áp lực của gia đình, mê hoặc của bên ngoài, nếu như ra đi, tình cảm cũng dần phai nhạt. Lục Hạo là một người có thể sống cùng anh cả đời, thế nhưng dù sao cậu cũng không phải nữ nhân, để cậu có thể sống một cuộc sống ẩn nhẫn tịch mịch theo sau cuộc đời của một gia đình quân nhân, đừng nói Vu Hướng Nam đau lòng, mà Lục Hạo cũng rất khó qua.
Dương Quá cũng phải trải qua kiếp nạn sinh tử mới cam tâm tình nguyện cùng Tiểu Long Nữ quay về cổ mộ ẩn cư, còn bọn họ lại không có cơ hội trải qua kiếp nạn đó, quan trọng nhất họ cũng không muốn trải qua.
Tình yêu trong phim đều đầy những khảo nghiệm, càng khảo nghiệm càng nồng cháy, nhưng tình yêu trong cuộc sống càng khảo nghiệm càng hỏng be hỏng bét.
Buổi tối hôm nay trên giường nháo rất điên, không biết có đúng hay không quá khùng rồi, Vu Hướng Nam ngủ không an ổn, nửa đêm tỉnh lại, thấy Lục Hạo trốn ở ban công hút thuốc. Lục Hạo là người không hút thuốc, vì người nghiện thuốc trên người và trong miệng thường có mùi rất hôi, ảnh hưởng đến hình tượng cá nhân.
Vu Hướng Nam ngồi xuống, trong bóng đêm mò lấy gậy chống ở đầu giường, sau đó khập khiễng đi tới ban công.
“Còn đang suy nghĩ việc này sao … khó có dịp thấy em như vậy.”
Lục Hạo đem tàn thuốc vào trong chậu hoa, hì hì cười: “Anh không thấy em như vậy rất trầm tĩnh, ra dáng hay sao?”
Vu Hướng Nam ngồi xuống bên người câụ, đưa tay khoát qua vai cậu, cảm nhận được toàn thân cậu đều lạnh.
Lục Hạo vùi mặt vào trong hõm cổ anh: “Anh thật thật ấm áp.”
Trong lòng Vu Hướng Nam rất khó chịu, ôm chặt lấy cậu: “Xin lỗi, giữa hai lựa chọn, anh lại chọn đi Bắc Kinh, có phải ích kỷ lắm không?”
“Đi hối hận, không đi càng hối hận, nói chung cũng phải hối hận, em hy vọng anh sẽ lựa chọn đi. Vì cơ hội kia sẽ không chờ anh, nhưng em thì có.” Lục Hạo thoải mái dỗ dành anh.
“Nếu như chân anh vẫn còn, anh nhất định sẽ ở lại, thế nhưng anh rất khát vọng cơ hội này, em hiểu không?”
Lục Hạo cúi đầu, toàn bộ thân thể tụt dần xuống, cuối cùng nửa quỳ trước mặt Hướng Nam, cách áo ngủ bằng vải mềm hơi mỏng, cậu vuốt ve phần còn lại của cái chân đã bị cụt, đồng thời hôn lên chỗ đó. “Em hiểu, thật đó … em hiểu mà! Dù chúng ta chưa từng thẳng thắn nói đến vấn đề này, dù anh luôn tỏ ra mình đã chấp nhận, nhưng em biết chân chính cũng không hề dễ dàng như vậy. Trước đây anh là một người hoàn mỹ, từ tính cách đến ngoại hình. Em thường suy nghĩ, một người hoàn mỹ như anh đối mặt với việc thân thể không còn trọn vẹn, thì chắc chắn cũng không dễ dàng. Mỗi ngày chúng ta ở bên nhau, thân cận với nhau, biết rõ nhau, không chỉ về thân thể mà còn về tâm lý. Dù anh không muốn nói, nhưng em biết anh rất chú ý, nếu không cũng không mở đèn khi làm chuyện đó. Cho nên, anh nhất định phải nắm chặt cơ hội này, thế nhưng em cũng chỉ có thể cho anh đúng một cơ hội như vậy thôi, nếu như cuối cùng mọi việc không giống như anh mong muốn, anh quyết định trở về bên cạnh em, em tuyệt đối sẽ không bao giờ buông anh ra nữa, anh biết không?”
“Em có thể đến Bắc Kinh, ở đó cơ hội phát triển rất cao.”
“Em thích làm giao cảnh.”
“Anh có thể tìm bạn giúp em, xem có thể điều em qua đó không?”
Lục Hạo ngẩng đầu, lần đầu tiên trong ánh mắt bất cần đời của cậu lại hiện lên quang mang sắc bén, Vu Hướng Nam cũng không có giật mình, tựa như Lục Hạo như thế này mới đúng là Lục Hạo chân thực luôn được che giấu.
“Em thích ở đây làm giao cảnh, mỗi một con đường mỗi một chuyển biến, giống như lòng bàn tay của em vậy. Bạn bè người thân của em đều ở đây, trên đường này em đã bắt không ít cướp, giúp bác sĩ 120 cứu được không ít người, cũng rất nhiều người bị em phạt, nhớ kỹ em thường lải nhải họ đến phát điên. Em thích cảm giác này. Nếu như một ngày nào đó em trúng được 5.000.000, thì em vẫn chọn làm giao cảnh. Em không phải không nghĩ tới việc đến Bắc Kinh, Bắc Kinh rất tốt, nhân dân thủ đô ở đó càng hiểu và tuân thủ quy tắc giao thông hơn với dân ở đây, thủ đô là bộ mặt của đất nước. Thế nhưng nó không cần một giao cảnh tên Lục Hạo, bọn họ ở đó chỉ cần thiết bị quản chế cùng máy móc mà thôi, nếu có giao cảnh, cũng chỉ bày ra cho có, với lại em cũng thích tiếng địa phương ở đây, em dùng tiếng địa phương nói chuyện với tài xế rất vui.”
“Tiếng phổ thông của em rất tốt.”
“Cũng do ở bên anh nên không tự chủ được mà dùng giọng giọng Bắc Kinh đó thôi.”
Vu Hướng Nam gật đầu: “Anh hiểu, nếu anh muốn em đi cùng anh tới Bắc Kinh, mới thật sự ích kỷ.”
Lục Hạo thở dài: “Này, có phải đàn ông đến những thời điểm này đều không bao giờ muốn nhượng bộ?”
“Nếu em là nữ thì sẽ lập tức theo anh sao?”
“Em cũng không biết, em không phải nữ.”
Danh sách chương