Từ khi Tô Mộc đưa Từ Viêm đến đồn công an thì hai người thường xuyên liên lạc với nhau. Trước khi đến Trấn Hắc Sơn Từ Viêm đã biết tình hình hoàn cảnh, gã dứt khoát chơi cùng với phó trưởng trấn tính tình hợp nhau. Nếu không Từ Viêm đã chẳng theo Tô Mộc lên thị trấn xem vật liệu xây dựng vào lúc nắng nóng thế này.
Từ Viêm uống hớp bia, giọng điệu khinh thường nói:
- Lão Tô, Dương Tùng này không thành thật, chuyện lớn như vậy mà Trấn Hắc Sơn không đưa ra một cắc. Chuyện này không phải xây phòng cho cậu mà là làm chuyện tốt vì trẻ em toàn trấn.
Thường khi không đi làm, ở riêng với nhau hai người không kêu chức vụ, toàn gọi lão Tô, lão Từ, như thế thân thiết hơn.
Tô Mộc cười nói:
- Hết cách, tài chính trấn đúng là không có bao nhiêu tiền.
Từ Viêm gắt giọng:
- Dù không có thì tôi không tin không chi được một vạn. Rõ ràng Dương Tùng tính kế cậu, tôi nhìn thấu rồi, Dương Tùng và Dương Hổ y như nhau, đều là đồ khốn!
Tô Mộc cầm chai bia uống một hớp, hỏi:
- Lão Từ, mấy ngày nay vội vàng bận riệc, tôi chưa hỏi anh ở đồn công an sao rồi? - Vẫn như vậy.
Từ Viêm căm giận nói:
- Chỗ có chút xíu này toàn là chuyện nhức đầu, một đám khốn kiếp khư khư giữ chỗ. Đặc biệt là cái tên Dương Hổ, phó sở trưởng Trương Vệ Quốc. Hai tên này mặc chung quần, ngoài uống rượu và chơi mạt chược ra không làm chuyện chính đáng!
Nói đến đây Từ Viêm vô cùng tức giận. Trấn Hắc Sơn nói sao cũng là hương trấn, dù nó nhỏ, nghèo đến mấy thì mỗi ngày vẫn xảy ra chuyện. Nhưng Dương Hổ khốn nạn không bao giờ làm việc, Từ Viêm tự mình làm vài chuyện, vấn đề rất lớn.
- Lão Tô, cậu có từng thấy chuyện giải quyết trong vòng một nốt nhạc lại kéo dài đến nửa tháng chưa? Cậu có thấy cảnh sát nhìn hai người đánh nhau chẳng những không khuyên can còn đứng một bên cười chọc ghẹo chưa? Cậu có thấy chuyện riêng đến cuối cùng bơm thành việc nước chưa?
Từ Viêm tức giận ngửa cổ uống cạn chia bia, la lớn:
- Lão bản (Ông/bà chủ), thêm mấy chai đi! Bực tức chết người, nếu là trong bộ đội thì lão tử sẽ đánh cho bọn chúng không lết xuống giường được!
Tô Mộc biết hết những gì Từ Viêm nói, hắn đến sớm hơn gã vài tháng, dù không vào đồn công an nhưng cũng có nghe nói qua. Còn cách nào khác? Ai kêu Dương Hổ là người của Dương Tùng? Đồn công an là đất nhà trưởng trấn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi biết làm sao?
Lão bí thư Lương Xương Quý cũng bó tay trước chuyện này, Tô Mộc là phó trưởng trấn không có quyền thì biết làm sao? Tóm lại vẫn chỉ một chữ quyền.
Tô Mộc cười nói:
- Lão Từ, chuyện này không gấp được.
Từ Viêm nâng chai bia lên cụng:
- Tất cả đều khốn kiếp, nào, uống tiếp!
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Lão từ, tôi còn chưa hỏi cậu nghĩ gì mà sao nhiều hương trấn không đi, cố tình đến Trấn Hắc Sơn? Tệ lắm thì với quan hệ gia đình cậu ở lại cục công an huyện cũng tốt.
Mấy ngày nay ở chung Tô Mộc đã biết thân phận của Từ Viêm. Đúng như Tô Mộc đoán, Từ Viêm không phải người không có gốc rễ. Bố của Từ Viêm là Từ Tranh Thành, phó cục trưởng cục công an huyện, muốn sắp xếp Từ Viêm đến chỗ tốt không khó khăn gì.
Từ Viêm thản nhiên nói:
- Lão Tô đừng đoán mò, toàn là tôi tự nguyện. Ở lại nơi như cục công an huyện không bẳng xuống địa phương. Tôi nói chỗ nào nghèo nàn nhất thì đi nơi ấy, thế là lão già đưa tôi đến Trấn Hắc Sơn.
Thì ra là vậy.
- Hay tôi đi cửa sau lão già, kêu ổng...
Từ Viêm chưa nói xong Tô Mộc lắc đầu ngắt ngang. Tô Mộc muốn nắm chắc con cá Từ Tranh Thành, có mối quan hệ với Từ Viêm, sẽ có lúc cần dùng. Chỉ vì chuyện nhỏ đã lấy ra sử dụng thì không cần thiết. Hơn nữa Từ Tranh Thành có lên tiếng cũng vô dụng, cục trưởng cục tài chính huyện Hình Đường là người của Tạ Văn, kêu cục trưởng cục tài chính chi tiền làm trái ý Tạ Văn? Nằm mơ đi.
- Tôi tự có cách, chắc cũng sắp có hồi âm.
Tô Mộc mới nói xong di động đã reo chuông.
Giọng Diệp Tích trong trẻo phát ra từ ống loa:
- Tô Mộc, là em đây, có phải chờ rất sốt ruột?
Tô Mộc phụ họa:
- Đúng vậy, nếu em không gọi điện thì anh sẽ phát điên.
- Ha ha ha ha ha ha!
Di động truyền ra tiếng cười giòn vang của Diệp Tích:
- Không đùa với anh nữa. Biết không? Chúng ta lời to rồi. Em bán được cả ba món đồ cổ, anh không tưởng tượng nổi đã được bao nhiêu tiền đâu. Em cũng kiếm được tiền trường tiểu học cho anh rồi, bây giờ chúng em đang trên đường đi, khoảng hai tiếng nữa sẽ đến huyện Hình Đường.
Tô Mộc nói:
- Vậy sao? Thế thì tốt qua, bây giờ anh đang ở thị trấn, chờ các em đến lại liên lạc.
- Được, chút nữa liên lạc sau.
Diệp Tích nói xong cúp máy.
Từ Viêm kích động hỏi:
- Như thế nào? Xem vẻ mặt của cậu có phải đã kiếm được tiền rồi?
Tô Mộc nâng chai bia lên:
- Đương nhiên, không thấy là ai lo sao? Yên tâm, hai tiếng sau tiền của chúng ta sẽ đến. Nào, trước tiên chúc mừng đã.
- Ha ha ha ha ha ha! Biết ngay cậu có cách!
Nói rồi hai người cụng chai, ngửa đầu nốc bia vào bụng như muốn uống sạch mọi bực tức.
Trên quốc lộ Thành phố Thanh Lâm đi hướng huyện Hình Đường, một chiếc xe khách xa hoa thoải mái lái bon bon tới trước. Bên trong có mấy người mặc quần áo hợp thời, nhìn là biết mẫu người thành công xã hội. Diệp Tích ngồi ghế trước, nam nhân trung niên ngồi bên cạnh nàng. Nam nhân trung niên cười tủm tỉm, đeo mắt kính tơ vàng, nom bộ dáng có thân phận, địa vị.
Nam nhân trung niên tên Hà Sanh, là lão bản chuyên buôn bán thủy sản trong Thành phố Thịnh Kinh. Lý do Hà Sanh đi cùng Diệp Tích đến Trấn Hắc Sơn rất đơn giản, muốn lôi kéo quan hệ với Diệp An Bang.
Mấy ngày hôm trước Hà Sanh nhận được điện thoại thư ký của Diệp An Bang gọi, kêu gã tổ chức mấy thương gia đến Trấn Hắc Sơn khảo sát xem có hạng mục đầu tư nào thích hợp không. Bí thư chỉ rõ Diệp Tích sẽ tự mình đến đây, Hà Sanh biết ngay mình phải làm sao.
Đối với Hà Sanh thì Trấn Hắc Sơn không có ý nghĩa gì, mang theo mấy đồng bạn hợp tác không tệ đến Trấn Hắc Sơn coi như du lịch cảnh núi, tùy tiện quyên chút tiền là được. Hà Sanh cũng vui làm chuyện báo đáp xã hội, làm chút chuyện tốt cho trẻ em vùng núi.
Hà Sanh cười hỏi:
- Trấn Hắc Sơn mà Diệp tiểu thư nói kia vẫn chưa tới sao?
Trong lòng Hà Sanh luôn suy đoán người khiến Diệp An Bang làm như vậy có quan hệ gì với Diệp Tích?
Diệp Tích mỉm cười nói:
- Vẫn chưa, còn xa. Hà quản lý thấy mệt sao? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đến huyện Hình Đường ở tạm trước.
Hà Sanh cười nói:
- Không, mệt gì đâu. Thôi đừng nghỉ tạm, nếu đủ thời gian thì chúng ta trực tiếp đến Trấn Hắc Sơn.
Diệp Tích nói:
- Vậy thì tốt nhất.
Hà Sanh lôi kéo làm quen:
- Diệp tiểu thư, hai chúng ta không cần xa lạ như vậy. Chắc Diệp tiểu thư không biết, tôi và Diệp tiểu thư giống nhau, đều tốt nghiệp viện quản lý đại học Giang Nam.
- Thật sao? Vậy Hà quản lý cũng học viện quản lý đại học Giang Nam?
- Đúng vậy! Tôi tốt nghiệp sớm hơn Diệp tiểu thư mười năm. Nói đến cũng xấu hổ, buôn bán nhỏ sợ làm trường học cũ mất mặt.
- Hà quản lý nói thế là trái lương tâm, Hà quản lý mà buôn bán nhỏ? Thủy sản nguyên Thành phố Thịnh Kinh gần như bị Hà quản lý lũng đoạn.
- Ha ha ha, Diệp tiểu thư...
- Đừng, Hà quản lý, nếu chúng ta cùng tốt nghiệp ở đại học Giang Nam thì cứ gọi tôi là Diệp Tích hay sư muội cũng được.
- Tốt, sảng khoái, vậy tôi không khách sáo. Nhưng sư muội cũng đừng gọi tôi là Hà quản lý nữa, kêu tiếng sư huynh đi.
- Được, Hà sư huynh.
Rất nhanh quan hệ của Hà Sanh, Diệp Tích thân thiết hơn nhờ kêu sư huynh muội. Thật ra Diệp Tích sớm biết thân phận của Hà Sanh, nếu không nàng đã chẳng tìm tới gã. Hà Sanh là học sinh được thầy hướng dẫn của Diệp Tích ngày xưa rất xem trọng, sự thật chứng minh Hà Sanh rất giỏi.
Thầy hướng dẫn nói Hà Sanh làm ăn lớn, cá tính không tệ, là người có lòng tốt, nên Diệp Tích mới thông qua Đỗ Thành - thư ký của Diệp An Bang tìm Hà Sanh, nếu không nàng đã chọn người khác.
Trước giờ Diệp An Bang chưa từng lên tiếng vì việc riêng sai Đỗ Thành làm công chuyện, nhưng không chịu nổi Diệp Tích nhõng nhẽo, hơn nữa cũng là làm việc tốt. Tiểu tử Tô Mộc không tệ, từng cứu mạng Diệp Tích, Diệp An Bang mới đồng ý giúp đỡ hắn.
Hai tiếng nhanh chóng qua đi, Diệp Tích gọi điện thoại qua. Tô Mộc, Từ Viêm đã chờ sẵn ngay đầu đường cao tốc. Ba chiếc xe hơi cỡ trung dừng lại, đám người Diệp Tích bước xuống xe.
Tô Mộc kinh ngạc nói:
- Má ơi, khoa trương vậy? Diệp Tích, em muốn làm gì? Sao mang nhiều người đến như thế?
Diệp Tích cười hỏi:
- Nhìn dáng vẻ của anh chẳng lẽ sợ rồi? Yên tâm, bây giờ trởi còn sớm, chúng em đến đây là vì giúp đỡ anh, sẽ trực tiếp đi Trấn Hắc Sơn rồi làm theo lệ, đưa tiền quyên cho anh xong đi suốt đêm về lại Thành phố Thịnh Kinh.
- Thế sao được? Về ngay trong đêm?
Tô Mộc nhíu mày nói:
- Đã đến đây tức là khách của anh, nói sao thì anh cũng phải chiêu đãi một phen. Nếu không đồn ra ngoài thì anh không còn mặt mũi gì, sau này ai dám đến Trấn Hắc Sơn đầu tư nữa?
Diệp Tích mỉm cười nói:
- Rồi, anh quyết định đi. Giờ chúng ta đi Trấn Hắc Sơn làm việc chính, chút nữa em giới thiệu người cho anh. Quyên tiền toàn nhờ tay hắn.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Được!
Tô Mộc chợt nhớ bên cạnh có người, hắn giới thiệu:
- Diệp Tích, vị này là huynh đệ tốt nhất của anh trong Trấn Hắc Sơn, Từ Viêm. Từ Viêm, đây là bạn học chung trường đại học của tôi, Diệp Tích.
Từ Viêm, Diệp Tích chào nhau:
- Xin chào!
Làm Tô Mộc tò mò là trừ ánh mắt đầu tiên Từ Viêm bị Diệp Tích hớp hồn ra sau đó không tỏ ra săn đón gì. Tiểu tử này không đơn giản, đổi lại người khác thấy gái đẹp như Diệp Tích sẽ rớt tròng mắt.
Chờ mọi người giải quyết sinh lý xong lại lên xe.
Diệp Tích cười giới thiệu:
- Tô Mộc, vị này là Hà Sanh, Hà quản lý đến Trấn Hắc Sơn đầu tư cho bọn nhỏ. Phải rồi Hà quản lý, a không, nên gọi là Hà sư huynh. Hà sư huynh giống như chúng ta, đều tốt nghiệp viện quản lý đại học Giang Nam. Hà sư huynh, đây là Tô Mộc mà em đã nói, phó trưởng trấn chủ quản khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn.
Mắt Hà Sanh lóe tia kinh ngạc, cười to bảo:
- Tình cờ vậy? Cậu cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam? Vậy là tiểu sư đệ của tôi rồi. Ha ha ha, xem ra đại học Giang Nam chúng ta nhân tài lớp lớp, trẻ tuổi như thế đã là trưởng một trấn, lợi hại.
- Hà quản lý nói đùa, tôi chẳng qua là một phó trưởng trấn, chỉ giúp thôn dân Trấn Hắc Sơn làm chút chuyện nhỏ. Làm sao giống Hà quản lý công thành danh toại, Hà quản lý mới là niềm kiêu ngạo của đại học Giang Nam chúng ta!
Tô Mộc không trực tiếp kêu Hà Sanh là sư huynh, thân phận không cho phép hắn tùy tiện như Diệp Tích. Lúc nên lôi kéo tình cảm thì làm, không nên lôi kéo thì chú ý cẩn thận.
Hà Sanh không mấy giật mình, gã lăn lộn trên thương trường kinh nghiệm đầy mình, hiểu ngay ý của Tô Mộc. Hà Sanh thầm gật gù, ít ra lần đầu tiên hai người gặp mặt rất vui vẻ, gã biết Tô Mộc là người có chừng mực.
Hà Sanh nói:
- Tôi có gì đáng quan trọng? Tôi chỉ buôn bán nhỏ, so với Tô trưởng trấn làm những chuyện tốt cho trẻ em Trấn Hắc Sơn khiến tôi rất xấu hổ.
- Không ở nơi này không làm việc tại đây. Hà quản lý, công tác của chúng ta khác nhau, không thể nói là xấu hổ hay không. Mọi người đến đây làm tôi vô cùng vui mừng. Các vị, chút nữa đến Trấn Hắc Sơn, tôi đại biểu ủy ban trấn đón gió tẩy trần cho các vị. Không dám nói đồ ăn ngon gì nhưng bảo đảm lạ miệng.
Tô Mộc cười đứng dậy quét qua thùng xe, hắn không chỉ lo nói chuyện với Hà Sanh mà bỏ qua những người đó.
Tô Mộc nói xong mọi người rất vui vẻ. Bọn họ đi theo Hà Sanh vì nể mặt gã, nhưng nếu trưởng trấn nho nhỏ trong huyện hoang vắng dám coi thường họ thì trong lòng đám người sẽ rất khó chịu.
Tô Mộc và Hà Sanh ngồi tán gẫu, kêu Từ Viêm ra sau xe tiếp chuyện:
- Từ Viêm, chiêu đãi mấy vị này giúp tôi.
Thông qua nói chuyện, Hà Sanh phát hiện trưởng trấn nhỏ này có chút tài năng, nghiên cứu vài quan điểm kinh tế còn sâu sắc hơn gã. Hà Sanh không đoán ra Diệp Tích, Tô Mộc có quan hệ gì, trong lòng gã đã công nhận hắn, vui vẻ trò chuyện với hắn.
Dọc đường đi Tô Mộc gọi điện thoại lên trấn cho Lương Xương Quý, Dương Tùng báo cáo Hà Sanh dẫn đội đến đầu tư.
Tuy việc này do Tô Mộc chủ quản nhưng hắn phải tuân theo quy tắc quan trường, vì số tiền sẽ không giao vào tay hắn mà do trưởng trấn Dương Tùng nhận giúp, giám thị.
Đảng ủy lo nhân sự, chính phủ lo kinh tế, đây là vấn đề nguyên tắc.
Cửa ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn.
Vì Tô Mộc gọi điện thoại, cảnh tượng thật lâu không xuất hiện là Dương Tùng, Lương Xương Quý cùng mấy người khác đều có mặt. Trong đó có Đổng Hướng Thụy thư ký trấn kỷ ủy Trấn Hắc Sơn, Hà Thành Lễ chủ nhiệm đảng chính, Trương An phó thư ký, Mã Dương Phàm phó trưởng trấn. Tóm lại trừ Tô Mộc ra ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn đều có mặt.
Đổng Hướng Thụy nhỏ giọng nói:
- Lão bí thư, Tô trưởng trấn gọi điện thoại có thật không? Tô trưởng trấn thật sự kéo đầu tư đến?
Đổng Hướng Thụy và Trương An theo phe Lương Xương Quý. Mã Dương Phàm, Hà Thành Lễ thân với Dương Tùng. Yêu ai yêu cả đường đi, Đổng Hướng Thụy sợ Tô Mộc báo sai quân tình thì hậu quả nghiêm trọng.
Trương An cũng hỏi:
- Đúng vậy! Lão bí thư, Tô trưởng trấn dám chắc chắn không?
- Yên tâm, tôi tin Tô Mộc không dám lừa gạt trong chuyện này.
Lương Xương Quý trầm giọng nói:
- Chúng ta cứ chờ xem, rất nhanh sẽ biết thật hay giả.
Bên này ba người nói chuyện, bên kia Dương Tùng cũng xì xầm. Bọn họ không xem trọng Tô Mộc, cho rằng hắn làm bộ làm tịch qua loa công chuyện.
Đáy mắt Dương Tùng lóe tia khinh thường, nhỏ giọng nói:
- Tốt nhất là như vậy, thế thì tôi có thể trị Tô Mộc, đá hắn ra khỏi ủy ban trấn.
Thời gian trôi qua từng phút giây, mấy người Lương Xương Quý không phải chờ lâu đã thấy một chiếc xe khách chạy tới. Xe đậu lại, mấy người nối đuôi nhau bước xuống, dẫn đầu là Tô Mộc phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn.
Từ Viêm uống hớp bia, giọng điệu khinh thường nói:
- Lão Tô, Dương Tùng này không thành thật, chuyện lớn như vậy mà Trấn Hắc Sơn không đưa ra một cắc. Chuyện này không phải xây phòng cho cậu mà là làm chuyện tốt vì trẻ em toàn trấn.
Thường khi không đi làm, ở riêng với nhau hai người không kêu chức vụ, toàn gọi lão Tô, lão Từ, như thế thân thiết hơn.
Tô Mộc cười nói:
- Hết cách, tài chính trấn đúng là không có bao nhiêu tiền.
Từ Viêm gắt giọng:
- Dù không có thì tôi không tin không chi được một vạn. Rõ ràng Dương Tùng tính kế cậu, tôi nhìn thấu rồi, Dương Tùng và Dương Hổ y như nhau, đều là đồ khốn!
Tô Mộc cầm chai bia uống một hớp, hỏi:
- Lão Từ, mấy ngày nay vội vàng bận riệc, tôi chưa hỏi anh ở đồn công an sao rồi? - Vẫn như vậy.
Từ Viêm căm giận nói:
- Chỗ có chút xíu này toàn là chuyện nhức đầu, một đám khốn kiếp khư khư giữ chỗ. Đặc biệt là cái tên Dương Hổ, phó sở trưởng Trương Vệ Quốc. Hai tên này mặc chung quần, ngoài uống rượu và chơi mạt chược ra không làm chuyện chính đáng!
Nói đến đây Từ Viêm vô cùng tức giận. Trấn Hắc Sơn nói sao cũng là hương trấn, dù nó nhỏ, nghèo đến mấy thì mỗi ngày vẫn xảy ra chuyện. Nhưng Dương Hổ khốn nạn không bao giờ làm việc, Từ Viêm tự mình làm vài chuyện, vấn đề rất lớn.
- Lão Tô, cậu có từng thấy chuyện giải quyết trong vòng một nốt nhạc lại kéo dài đến nửa tháng chưa? Cậu có thấy cảnh sát nhìn hai người đánh nhau chẳng những không khuyên can còn đứng một bên cười chọc ghẹo chưa? Cậu có thấy chuyện riêng đến cuối cùng bơm thành việc nước chưa?
Từ Viêm tức giận ngửa cổ uống cạn chia bia, la lớn:
- Lão bản (Ông/bà chủ), thêm mấy chai đi! Bực tức chết người, nếu là trong bộ đội thì lão tử sẽ đánh cho bọn chúng không lết xuống giường được!
Tô Mộc biết hết những gì Từ Viêm nói, hắn đến sớm hơn gã vài tháng, dù không vào đồn công an nhưng cũng có nghe nói qua. Còn cách nào khác? Ai kêu Dương Hổ là người của Dương Tùng? Đồn công an là đất nhà trưởng trấn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi biết làm sao?
Lão bí thư Lương Xương Quý cũng bó tay trước chuyện này, Tô Mộc là phó trưởng trấn không có quyền thì biết làm sao? Tóm lại vẫn chỉ một chữ quyền.
Tô Mộc cười nói:
- Lão Từ, chuyện này không gấp được.
Từ Viêm nâng chai bia lên cụng:
- Tất cả đều khốn kiếp, nào, uống tiếp!
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Lão từ, tôi còn chưa hỏi cậu nghĩ gì mà sao nhiều hương trấn không đi, cố tình đến Trấn Hắc Sơn? Tệ lắm thì với quan hệ gia đình cậu ở lại cục công an huyện cũng tốt.
Mấy ngày nay ở chung Tô Mộc đã biết thân phận của Từ Viêm. Đúng như Tô Mộc đoán, Từ Viêm không phải người không có gốc rễ. Bố của Từ Viêm là Từ Tranh Thành, phó cục trưởng cục công an huyện, muốn sắp xếp Từ Viêm đến chỗ tốt không khó khăn gì.
Từ Viêm thản nhiên nói:
- Lão Tô đừng đoán mò, toàn là tôi tự nguyện. Ở lại nơi như cục công an huyện không bẳng xuống địa phương. Tôi nói chỗ nào nghèo nàn nhất thì đi nơi ấy, thế là lão già đưa tôi đến Trấn Hắc Sơn.
Thì ra là vậy.
- Hay tôi đi cửa sau lão già, kêu ổng...
Từ Viêm chưa nói xong Tô Mộc lắc đầu ngắt ngang. Tô Mộc muốn nắm chắc con cá Từ Tranh Thành, có mối quan hệ với Từ Viêm, sẽ có lúc cần dùng. Chỉ vì chuyện nhỏ đã lấy ra sử dụng thì không cần thiết. Hơn nữa Từ Tranh Thành có lên tiếng cũng vô dụng, cục trưởng cục tài chính huyện Hình Đường là người của Tạ Văn, kêu cục trưởng cục tài chính chi tiền làm trái ý Tạ Văn? Nằm mơ đi.
- Tôi tự có cách, chắc cũng sắp có hồi âm.
Tô Mộc mới nói xong di động đã reo chuông.
Giọng Diệp Tích trong trẻo phát ra từ ống loa:
- Tô Mộc, là em đây, có phải chờ rất sốt ruột?
Tô Mộc phụ họa:
- Đúng vậy, nếu em không gọi điện thì anh sẽ phát điên.
- Ha ha ha ha ha ha!
Di động truyền ra tiếng cười giòn vang của Diệp Tích:
- Không đùa với anh nữa. Biết không? Chúng ta lời to rồi. Em bán được cả ba món đồ cổ, anh không tưởng tượng nổi đã được bao nhiêu tiền đâu. Em cũng kiếm được tiền trường tiểu học cho anh rồi, bây giờ chúng em đang trên đường đi, khoảng hai tiếng nữa sẽ đến huyện Hình Đường.
Tô Mộc nói:
- Vậy sao? Thế thì tốt qua, bây giờ anh đang ở thị trấn, chờ các em đến lại liên lạc.
- Được, chút nữa liên lạc sau.
Diệp Tích nói xong cúp máy.
Từ Viêm kích động hỏi:
- Như thế nào? Xem vẻ mặt của cậu có phải đã kiếm được tiền rồi?
Tô Mộc nâng chai bia lên:
- Đương nhiên, không thấy là ai lo sao? Yên tâm, hai tiếng sau tiền của chúng ta sẽ đến. Nào, trước tiên chúc mừng đã.
- Ha ha ha ha ha ha! Biết ngay cậu có cách!
Nói rồi hai người cụng chai, ngửa đầu nốc bia vào bụng như muốn uống sạch mọi bực tức.
Trên quốc lộ Thành phố Thanh Lâm đi hướng huyện Hình Đường, một chiếc xe khách xa hoa thoải mái lái bon bon tới trước. Bên trong có mấy người mặc quần áo hợp thời, nhìn là biết mẫu người thành công xã hội. Diệp Tích ngồi ghế trước, nam nhân trung niên ngồi bên cạnh nàng. Nam nhân trung niên cười tủm tỉm, đeo mắt kính tơ vàng, nom bộ dáng có thân phận, địa vị.
Nam nhân trung niên tên Hà Sanh, là lão bản chuyên buôn bán thủy sản trong Thành phố Thịnh Kinh. Lý do Hà Sanh đi cùng Diệp Tích đến Trấn Hắc Sơn rất đơn giản, muốn lôi kéo quan hệ với Diệp An Bang.
Mấy ngày hôm trước Hà Sanh nhận được điện thoại thư ký của Diệp An Bang gọi, kêu gã tổ chức mấy thương gia đến Trấn Hắc Sơn khảo sát xem có hạng mục đầu tư nào thích hợp không. Bí thư chỉ rõ Diệp Tích sẽ tự mình đến đây, Hà Sanh biết ngay mình phải làm sao.
Đối với Hà Sanh thì Trấn Hắc Sơn không có ý nghĩa gì, mang theo mấy đồng bạn hợp tác không tệ đến Trấn Hắc Sơn coi như du lịch cảnh núi, tùy tiện quyên chút tiền là được. Hà Sanh cũng vui làm chuyện báo đáp xã hội, làm chút chuyện tốt cho trẻ em vùng núi.
Hà Sanh cười hỏi:
- Trấn Hắc Sơn mà Diệp tiểu thư nói kia vẫn chưa tới sao?
Trong lòng Hà Sanh luôn suy đoán người khiến Diệp An Bang làm như vậy có quan hệ gì với Diệp Tích?
Diệp Tích mỉm cười nói:
- Vẫn chưa, còn xa. Hà quản lý thấy mệt sao? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đến huyện Hình Đường ở tạm trước.
Hà Sanh cười nói:
- Không, mệt gì đâu. Thôi đừng nghỉ tạm, nếu đủ thời gian thì chúng ta trực tiếp đến Trấn Hắc Sơn.
Diệp Tích nói:
- Vậy thì tốt nhất.
Hà Sanh lôi kéo làm quen:
- Diệp tiểu thư, hai chúng ta không cần xa lạ như vậy. Chắc Diệp tiểu thư không biết, tôi và Diệp tiểu thư giống nhau, đều tốt nghiệp viện quản lý đại học Giang Nam.
- Thật sao? Vậy Hà quản lý cũng học viện quản lý đại học Giang Nam?
- Đúng vậy! Tôi tốt nghiệp sớm hơn Diệp tiểu thư mười năm. Nói đến cũng xấu hổ, buôn bán nhỏ sợ làm trường học cũ mất mặt.
- Hà quản lý nói thế là trái lương tâm, Hà quản lý mà buôn bán nhỏ? Thủy sản nguyên Thành phố Thịnh Kinh gần như bị Hà quản lý lũng đoạn.
- Ha ha ha, Diệp tiểu thư...
- Đừng, Hà quản lý, nếu chúng ta cùng tốt nghiệp ở đại học Giang Nam thì cứ gọi tôi là Diệp Tích hay sư muội cũng được.
- Tốt, sảng khoái, vậy tôi không khách sáo. Nhưng sư muội cũng đừng gọi tôi là Hà quản lý nữa, kêu tiếng sư huynh đi.
- Được, Hà sư huynh.
Rất nhanh quan hệ của Hà Sanh, Diệp Tích thân thiết hơn nhờ kêu sư huynh muội. Thật ra Diệp Tích sớm biết thân phận của Hà Sanh, nếu không nàng đã chẳng tìm tới gã. Hà Sanh là học sinh được thầy hướng dẫn của Diệp Tích ngày xưa rất xem trọng, sự thật chứng minh Hà Sanh rất giỏi.
Thầy hướng dẫn nói Hà Sanh làm ăn lớn, cá tính không tệ, là người có lòng tốt, nên Diệp Tích mới thông qua Đỗ Thành - thư ký của Diệp An Bang tìm Hà Sanh, nếu không nàng đã chọn người khác.
Trước giờ Diệp An Bang chưa từng lên tiếng vì việc riêng sai Đỗ Thành làm công chuyện, nhưng không chịu nổi Diệp Tích nhõng nhẽo, hơn nữa cũng là làm việc tốt. Tiểu tử Tô Mộc không tệ, từng cứu mạng Diệp Tích, Diệp An Bang mới đồng ý giúp đỡ hắn.
Hai tiếng nhanh chóng qua đi, Diệp Tích gọi điện thoại qua. Tô Mộc, Từ Viêm đã chờ sẵn ngay đầu đường cao tốc. Ba chiếc xe hơi cỡ trung dừng lại, đám người Diệp Tích bước xuống xe.
Tô Mộc kinh ngạc nói:
- Má ơi, khoa trương vậy? Diệp Tích, em muốn làm gì? Sao mang nhiều người đến như thế?
Diệp Tích cười hỏi:
- Nhìn dáng vẻ của anh chẳng lẽ sợ rồi? Yên tâm, bây giờ trởi còn sớm, chúng em đến đây là vì giúp đỡ anh, sẽ trực tiếp đi Trấn Hắc Sơn rồi làm theo lệ, đưa tiền quyên cho anh xong đi suốt đêm về lại Thành phố Thịnh Kinh.
- Thế sao được? Về ngay trong đêm?
Tô Mộc nhíu mày nói:
- Đã đến đây tức là khách của anh, nói sao thì anh cũng phải chiêu đãi một phen. Nếu không đồn ra ngoài thì anh không còn mặt mũi gì, sau này ai dám đến Trấn Hắc Sơn đầu tư nữa?
Diệp Tích mỉm cười nói:
- Rồi, anh quyết định đi. Giờ chúng ta đi Trấn Hắc Sơn làm việc chính, chút nữa em giới thiệu người cho anh. Quyên tiền toàn nhờ tay hắn.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Được!
Tô Mộc chợt nhớ bên cạnh có người, hắn giới thiệu:
- Diệp Tích, vị này là huynh đệ tốt nhất của anh trong Trấn Hắc Sơn, Từ Viêm. Từ Viêm, đây là bạn học chung trường đại học của tôi, Diệp Tích.
Từ Viêm, Diệp Tích chào nhau:
- Xin chào!
Làm Tô Mộc tò mò là trừ ánh mắt đầu tiên Từ Viêm bị Diệp Tích hớp hồn ra sau đó không tỏ ra săn đón gì. Tiểu tử này không đơn giản, đổi lại người khác thấy gái đẹp như Diệp Tích sẽ rớt tròng mắt.
Chờ mọi người giải quyết sinh lý xong lại lên xe.
Diệp Tích cười giới thiệu:
- Tô Mộc, vị này là Hà Sanh, Hà quản lý đến Trấn Hắc Sơn đầu tư cho bọn nhỏ. Phải rồi Hà quản lý, a không, nên gọi là Hà sư huynh. Hà sư huynh giống như chúng ta, đều tốt nghiệp viện quản lý đại học Giang Nam. Hà sư huynh, đây là Tô Mộc mà em đã nói, phó trưởng trấn chủ quản khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn.
Mắt Hà Sanh lóe tia kinh ngạc, cười to bảo:
- Tình cờ vậy? Cậu cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam? Vậy là tiểu sư đệ của tôi rồi. Ha ha ha, xem ra đại học Giang Nam chúng ta nhân tài lớp lớp, trẻ tuổi như thế đã là trưởng một trấn, lợi hại.
- Hà quản lý nói đùa, tôi chẳng qua là một phó trưởng trấn, chỉ giúp thôn dân Trấn Hắc Sơn làm chút chuyện nhỏ. Làm sao giống Hà quản lý công thành danh toại, Hà quản lý mới là niềm kiêu ngạo của đại học Giang Nam chúng ta!
Tô Mộc không trực tiếp kêu Hà Sanh là sư huynh, thân phận không cho phép hắn tùy tiện như Diệp Tích. Lúc nên lôi kéo tình cảm thì làm, không nên lôi kéo thì chú ý cẩn thận.
Hà Sanh không mấy giật mình, gã lăn lộn trên thương trường kinh nghiệm đầy mình, hiểu ngay ý của Tô Mộc. Hà Sanh thầm gật gù, ít ra lần đầu tiên hai người gặp mặt rất vui vẻ, gã biết Tô Mộc là người có chừng mực.
Hà Sanh nói:
- Tôi có gì đáng quan trọng? Tôi chỉ buôn bán nhỏ, so với Tô trưởng trấn làm những chuyện tốt cho trẻ em Trấn Hắc Sơn khiến tôi rất xấu hổ.
- Không ở nơi này không làm việc tại đây. Hà quản lý, công tác của chúng ta khác nhau, không thể nói là xấu hổ hay không. Mọi người đến đây làm tôi vô cùng vui mừng. Các vị, chút nữa đến Trấn Hắc Sơn, tôi đại biểu ủy ban trấn đón gió tẩy trần cho các vị. Không dám nói đồ ăn ngon gì nhưng bảo đảm lạ miệng.
Tô Mộc cười đứng dậy quét qua thùng xe, hắn không chỉ lo nói chuyện với Hà Sanh mà bỏ qua những người đó.
Tô Mộc nói xong mọi người rất vui vẻ. Bọn họ đi theo Hà Sanh vì nể mặt gã, nhưng nếu trưởng trấn nho nhỏ trong huyện hoang vắng dám coi thường họ thì trong lòng đám người sẽ rất khó chịu.
Tô Mộc và Hà Sanh ngồi tán gẫu, kêu Từ Viêm ra sau xe tiếp chuyện:
- Từ Viêm, chiêu đãi mấy vị này giúp tôi.
Thông qua nói chuyện, Hà Sanh phát hiện trưởng trấn nhỏ này có chút tài năng, nghiên cứu vài quan điểm kinh tế còn sâu sắc hơn gã. Hà Sanh không đoán ra Diệp Tích, Tô Mộc có quan hệ gì, trong lòng gã đã công nhận hắn, vui vẻ trò chuyện với hắn.
Dọc đường đi Tô Mộc gọi điện thoại lên trấn cho Lương Xương Quý, Dương Tùng báo cáo Hà Sanh dẫn đội đến đầu tư.
Tuy việc này do Tô Mộc chủ quản nhưng hắn phải tuân theo quy tắc quan trường, vì số tiền sẽ không giao vào tay hắn mà do trưởng trấn Dương Tùng nhận giúp, giám thị.
Đảng ủy lo nhân sự, chính phủ lo kinh tế, đây là vấn đề nguyên tắc.
Cửa ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn.
Vì Tô Mộc gọi điện thoại, cảnh tượng thật lâu không xuất hiện là Dương Tùng, Lương Xương Quý cùng mấy người khác đều có mặt. Trong đó có Đổng Hướng Thụy thư ký trấn kỷ ủy Trấn Hắc Sơn, Hà Thành Lễ chủ nhiệm đảng chính, Trương An phó thư ký, Mã Dương Phàm phó trưởng trấn. Tóm lại trừ Tô Mộc ra ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn đều có mặt.
Đổng Hướng Thụy nhỏ giọng nói:
- Lão bí thư, Tô trưởng trấn gọi điện thoại có thật không? Tô trưởng trấn thật sự kéo đầu tư đến?
Đổng Hướng Thụy và Trương An theo phe Lương Xương Quý. Mã Dương Phàm, Hà Thành Lễ thân với Dương Tùng. Yêu ai yêu cả đường đi, Đổng Hướng Thụy sợ Tô Mộc báo sai quân tình thì hậu quả nghiêm trọng.
Trương An cũng hỏi:
- Đúng vậy! Lão bí thư, Tô trưởng trấn dám chắc chắn không?
- Yên tâm, tôi tin Tô Mộc không dám lừa gạt trong chuyện này.
Lương Xương Quý trầm giọng nói:
- Chúng ta cứ chờ xem, rất nhanh sẽ biết thật hay giả.
Bên này ba người nói chuyện, bên kia Dương Tùng cũng xì xầm. Bọn họ không xem trọng Tô Mộc, cho rằng hắn làm bộ làm tịch qua loa công chuyện.
Đáy mắt Dương Tùng lóe tia khinh thường, nhỏ giọng nói:
- Tốt nhất là như vậy, thế thì tôi có thể trị Tô Mộc, đá hắn ra khỏi ủy ban trấn.
Thời gian trôi qua từng phút giây, mấy người Lương Xương Quý không phải chờ lâu đã thấy một chiếc xe khách chạy tới. Xe đậu lại, mấy người nối đuôi nhau bước xuống, dẫn đầu là Tô Mộc phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn.
Danh sách chương