Lý Nhạc Thiên vốn định giấu thêm một lúc, nhưng nghĩ anh trai quá hiểu mình, gã trở về bộ dạng cợt nhả.
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Biết ngay anh trai sẽ hỏi như vậy, thật ra Tô Mộc nhờ em đưa cho anh. Nhưng anh yên tâm, Tô Mộc nói cho Lý ca chứ không phải thư ký thị chính pháp ủy thị ủy gì đó.
Tô Mộc? Lý Nhạc Dân nhíu mày. Nếu là trước đêm qua thì gã không tin, nhưng bây giờ gã hơi tin. Tại sao? Vì thuật giám định kỳ diệu của Tô Mộc, phân biệt đồ cổ rành rọt. Thứ này qua tay Tô Mộc thì chắc chắn là thật, không chừng là nhặt từ đồng nát. Nhưng sao Tô Mộc biết gã thích tranh chữ? Lý Nhạc Dân trầm giọng hỏi:
- Nhạc Thiên, khai thật đi, có phải cậu nói gì với Tô Mộc không?
Lý Nhạc Thiên lắc đầu, nói:
- Không hề, tuyệt đối không có!
- Anh không tin em sao? Tuy có khi em làm việc không đáng tin nhưng em biết rõ cái gì nên nói cái gì không. Em chưa từng cho Tô Mộc biết anh thích tranh chữ, trước đó em cũng không biết bên trong chứa cái gì.
- Anh trai, có lẽ Tô Mộc chỉ đoán mò, hắn làm sao biết anh thích tranh chữ? Đừng nói là Tô Mộc, nguyên Thành phố Thanh Lâm này có bao nhiêu người biết anh thích tranh chữ? Anh thấy có đúng không? Lỡ Tô Mộc tặng sai đồ sẽ chịu thiệt lớn.
- Theo em thấy bệnh đa nghi của anh quá nặng. Tô Mộc nói tặng cho anh là nể mặt em, nếu anh không thích, không muốn nhận thì đưa đây, em trả lại cho Tô Mộc ngay.
Lý Nhạc Thiên nói mấy câu quét sạch chút lo âu trong lòng Lý Nhạc Dân. Đúng rồi, phó trưởng trấn phó khoa như Tô Mộc làm sao biết được sở thích của gã?
Lý Nhạc Dân hét to:
- Ném trả? Mơ đi, đây là đồ Tô Mộc tặng cho anh, liên quan gì em? Em là em trai của anh, sao anh không thấy em tặng cho anh cái gì bao giờ?
Nếu là thứ khác thì Lý Nhạc Dân sẽ không làm như vậy, nhưng thứ Tô Mộc đưa khiến gã rất thích thú, yêu thích không buông tay.
Lý Nhạc Thiên tò mò hỏi:
- Cái gì mà tốt vậy, khiến anh kích động như vậy? Bức tranh này đáng giá lắm sao?
Lý Nhạc Dân phẩy tay nói:
- Chữ thật của Nhan Chân Khanh, đồ tốt, tuy chỉ là vẩy mực bình thường nhưng khí thế hùng hồn. Nhìn chữ này đi... Thôi, có nói với em cũng không hiểu. Tô Mộc tìm em đúng không? Mau đi đi, đừng lảng vảng trước mặt anh, nhìn là phiền.
Lý Nhạc Thiên cười đứng lên:
- Được rồi.
Lý Nhạc Thiên thật sự không hiểu mấy thứ như tranh chữ, gã cũng lười tìm hiểu.
Lý Nhạc Thiên hét với lên lầu:
- Đậu Đậu tỷ, chúng ta đi thôi!
Trịnh Đậu Đậu cùng vợ của Lý Nhạc Dân xuống lầu, nói mấy câu rồi cô và Lý Nhạc Thiên rời khỏi biệt thự thị ủy, chạy hướng trường Đảng.
Lý Nhạc Dân lẩm bẩm gọi tên Tô Mộc:
- Tô Mộc... Tô Mộc...
Ngón tay Lý Nhạc Dân xẹt qua cuộn tranh, gã đi ngay vào thư phòng nghiên cứu bức tranh chữ.
Tô Mộc không định lấy bức tranh chữ làm món quà làm thân với Lý Nhạc Dân. Loại người như Lý Nhạc Dân không phải ngươi tùy tiện tặng quà là có thể mua chuộc, dù đó là thứ gã yêu thích cũng không ngoại lệ. Ý tưởng ban đầu của Tô Mộc rất đơn giản, là kết thiện duyên.
Có một chút hảo cảm, sau này dễ giao tiếp hơn. Trên quan trường có thêm một bằng hữu, mở rộng một phần nhân mạch tốt hơn là thêm một kẻ thù.
Xịch!
Tiếng lốp xe ma sát mặt đường chói tai vang lên.
Lý Nhạc Thiên ngồi trên ghế lái vung tay:
- Tô Mộc, lên xe!
Tô Mộc ném đầu thuốc lá xuống đất, đạp tắt tàn thuốc.
Tô Mộc ngồi hàng ghế sau:
- Nói đi, hôm nay các người định đi đâu chơi? Tôi làm hướng dẫn du lịch miễn phí cho.
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Lái xe trước đi.
Lý Nhạc Thiên cười to lái xe:
- Rồi!
Lý Nhạc Thiên vừa lái xe vừa hỏi:
- Phải rồi Tô Mộc, sao cậu biết anh trai của tôi thích tranh chữ? Thứ cậu tặng rất đáng giá sao?
Tô Mộc cười nói:
- Tôi làm gì biết anh trai cậu thích tranh chữ? Đó chỉ là chút lòng thành của tôi. Tôi không biết có đáng giá tiền không. Về chuyện tối hôm qua bàn bạc, tôi nghĩ mấy hôm nay sẽ làm xong bản kế hoạch, cậu mang theo thứ tôi chuẩn bị cho cậu đi tỉnh thành là được.
Lý Nhạc Thiên mừng rỡ hỏi:
- Thứ chuẩn bị cho tôi chẳng lẽ là...?
Tô Mộc cười cười:
- Đúng vậy!
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ cậu đã sớm chuẩn bị xong, tôi còn tưởng phải chờ một thời gian.
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Tiếp theo chúng ta đến chợ đồ cổ đi, lại thử vận may.
Tô Mộc hỏi:
- Tôi không có ý kiến, còn Đậu Đậu tỷ?
Trịnh Đậu Đậu hờ hững nói:
- Tùy tiện.
Trịnh Đậu Đậu không quan tâm Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên bàn bạc cái gì, cô đã hoàn thành nhiệm vụ đến Thành phố Thanh Lâm, những việc khác chỉ là chuyện nhỏ. Trịnh Đậu Đậu không cho rằng Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên tụm lại với nhau có thể làm nên trò trống gì.
Sau này khi biết chuyện, Trịnh Đậu Đậu vừa giật mình vừa hối hận. Nếu sớm biết thì ngày xưa Trịnh Đậu Đậu cũng tham gia, vậy là cô sẽ trở thành tỷ phú.
Nguyên ngày Tô Mộc dẫn Lý Nhạc Thiên, Trịnh Đậu Đậu đi dạo trong Thành phố Thanh Lâm. Trong chợ đồ cổ bọn họ không gặp may như mấy hôm trước, không đào được thứ tốt gì. Không phải không có đồ thật, nhưng những món đồ cổ thật giá tiền đắt đến nỗi Tô Mộc không có tiền mua.
Thành phố Thanh Lâm mùa hè nóng bức, bởi vì bên ngoài ngột ngạt nên buổi chiều Tô Mộc không ra ngoài đi dạo. Lý Nhạc Thiên đề nghị ngâm mình trong quán rượu hai tiếng.
Rời khỏi quán bar, Tô Mộc dẫn Lý Nhạc Thiên đi ngân hàng một chuyến, giao chìa khóa quỹ bảo hiểm cho gã.
Tô Mộc tuyệt đối sẽ không để nhiều đồ cổ ở ký túc xá trường Đảng, cũng không thể luôn mang theo bên người, vậy phải tìm chỗ an toàn cất chứa. Ngân hàng là lựa chọn hàng đầu.
Tô Mộc cười nói:
- Mấy cái rương này là đồ tôi mua được trong Thành phố Thanh Lâm mấy hôm nay. Bên trong có vài thứ không tệ, cậu đến tỉnh thành trực tiếp tìm Diệp Tích là được. Tôi đã nói với Diệp Tích, cụ thể làm như thế nào thì tôi sẽ viết trong bản kế hoạch, các người cứ xem rồi tham khảo.
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Không thành vấn đề. Hì hì, chơi ở Thành phố Thịnh Kinh có gì vui, theo tôi thấy muốn chơi thì đi kinh thành, thị trường ở đó lớn hơn Thành phố Thịnh Kinh nhiều.
Tô Mộc cười trêu:
- Đó là chuyện của các người, cứ bàn bạc với nhau rồi làm, tôi chỉ phụ trách cung cấp suy nghĩ. Tiểu tử nhà cậu không thể ngồi không mà hưởng.
Lý Nhạc Thiên tự tin nói:
- Yên tâm, chuyện về quan hệ thì có tôi lo, dàn xếp ổn thỏa hết!
- Vậy thì tốt.
Chợt di động của Tô Mộc reo chuông, hắn cười bắt máy. Tô Mộc chưa kịp nói chuyện thì từ ống nghe truyền ra thanh âm dồn dập.
- Tô trưởng trấn, tôi là Lâm Thần đây, xảy ra chuyện lớn!
Tô Mộc cầm di động, nghe Lâm Thần ở đầu dây bên kia nói chuyện, nét mặt sa sầm.
Lâm Thần nói xong Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Tôi đã biết, anh làm tốt lắm, tôi trở về ngay. Nói với lão Từ hãy bảo vệ hiện trường cho tốt, cố gắng sưu tầm chứng cứ, mọi chuyện chờ tôi trở lại rồi tính.
Lý Nhạc Thiên đứng bên cạnh nhìn biểu tình Tô Mộc âm trầm, lần đầu tiên thấy bộ dạng hắn như vậy.
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Biết ngay anh trai sẽ hỏi như vậy, thật ra Tô Mộc nhờ em đưa cho anh. Nhưng anh yên tâm, Tô Mộc nói cho Lý ca chứ không phải thư ký thị chính pháp ủy thị ủy gì đó.
Tô Mộc? Lý Nhạc Dân nhíu mày. Nếu là trước đêm qua thì gã không tin, nhưng bây giờ gã hơi tin. Tại sao? Vì thuật giám định kỳ diệu của Tô Mộc, phân biệt đồ cổ rành rọt. Thứ này qua tay Tô Mộc thì chắc chắn là thật, không chừng là nhặt từ đồng nát. Nhưng sao Tô Mộc biết gã thích tranh chữ? Lý Nhạc Dân trầm giọng hỏi:
- Nhạc Thiên, khai thật đi, có phải cậu nói gì với Tô Mộc không?
Lý Nhạc Thiên lắc đầu, nói:
- Không hề, tuyệt đối không có!
- Anh không tin em sao? Tuy có khi em làm việc không đáng tin nhưng em biết rõ cái gì nên nói cái gì không. Em chưa từng cho Tô Mộc biết anh thích tranh chữ, trước đó em cũng không biết bên trong chứa cái gì.
- Anh trai, có lẽ Tô Mộc chỉ đoán mò, hắn làm sao biết anh thích tranh chữ? Đừng nói là Tô Mộc, nguyên Thành phố Thanh Lâm này có bao nhiêu người biết anh thích tranh chữ? Anh thấy có đúng không? Lỡ Tô Mộc tặng sai đồ sẽ chịu thiệt lớn.
- Theo em thấy bệnh đa nghi của anh quá nặng. Tô Mộc nói tặng cho anh là nể mặt em, nếu anh không thích, không muốn nhận thì đưa đây, em trả lại cho Tô Mộc ngay.
Lý Nhạc Thiên nói mấy câu quét sạch chút lo âu trong lòng Lý Nhạc Dân. Đúng rồi, phó trưởng trấn phó khoa như Tô Mộc làm sao biết được sở thích của gã?
Lý Nhạc Dân hét to:
- Ném trả? Mơ đi, đây là đồ Tô Mộc tặng cho anh, liên quan gì em? Em là em trai của anh, sao anh không thấy em tặng cho anh cái gì bao giờ?
Nếu là thứ khác thì Lý Nhạc Dân sẽ không làm như vậy, nhưng thứ Tô Mộc đưa khiến gã rất thích thú, yêu thích không buông tay.
Lý Nhạc Thiên tò mò hỏi:
- Cái gì mà tốt vậy, khiến anh kích động như vậy? Bức tranh này đáng giá lắm sao?
Lý Nhạc Dân phẩy tay nói:
- Chữ thật của Nhan Chân Khanh, đồ tốt, tuy chỉ là vẩy mực bình thường nhưng khí thế hùng hồn. Nhìn chữ này đi... Thôi, có nói với em cũng không hiểu. Tô Mộc tìm em đúng không? Mau đi đi, đừng lảng vảng trước mặt anh, nhìn là phiền.
Lý Nhạc Thiên cười đứng lên:
- Được rồi.
Lý Nhạc Thiên thật sự không hiểu mấy thứ như tranh chữ, gã cũng lười tìm hiểu.
Lý Nhạc Thiên hét với lên lầu:
- Đậu Đậu tỷ, chúng ta đi thôi!
Trịnh Đậu Đậu cùng vợ của Lý Nhạc Dân xuống lầu, nói mấy câu rồi cô và Lý Nhạc Thiên rời khỏi biệt thự thị ủy, chạy hướng trường Đảng.
Lý Nhạc Dân lẩm bẩm gọi tên Tô Mộc:
- Tô Mộc... Tô Mộc...
Ngón tay Lý Nhạc Dân xẹt qua cuộn tranh, gã đi ngay vào thư phòng nghiên cứu bức tranh chữ.
Tô Mộc không định lấy bức tranh chữ làm món quà làm thân với Lý Nhạc Dân. Loại người như Lý Nhạc Dân không phải ngươi tùy tiện tặng quà là có thể mua chuộc, dù đó là thứ gã yêu thích cũng không ngoại lệ. Ý tưởng ban đầu của Tô Mộc rất đơn giản, là kết thiện duyên.
Có một chút hảo cảm, sau này dễ giao tiếp hơn. Trên quan trường có thêm một bằng hữu, mở rộng một phần nhân mạch tốt hơn là thêm một kẻ thù.
Xịch!
Tiếng lốp xe ma sát mặt đường chói tai vang lên.
Lý Nhạc Thiên ngồi trên ghế lái vung tay:
- Tô Mộc, lên xe!
Tô Mộc ném đầu thuốc lá xuống đất, đạp tắt tàn thuốc.
Tô Mộc ngồi hàng ghế sau:
- Nói đi, hôm nay các người định đi đâu chơi? Tôi làm hướng dẫn du lịch miễn phí cho.
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Lái xe trước đi.
Lý Nhạc Thiên cười to lái xe:
- Rồi!
Lý Nhạc Thiên vừa lái xe vừa hỏi:
- Phải rồi Tô Mộc, sao cậu biết anh trai của tôi thích tranh chữ? Thứ cậu tặng rất đáng giá sao?
Tô Mộc cười nói:
- Tôi làm gì biết anh trai cậu thích tranh chữ? Đó chỉ là chút lòng thành của tôi. Tôi không biết có đáng giá tiền không. Về chuyện tối hôm qua bàn bạc, tôi nghĩ mấy hôm nay sẽ làm xong bản kế hoạch, cậu mang theo thứ tôi chuẩn bị cho cậu đi tỉnh thành là được.
Lý Nhạc Thiên mừng rỡ hỏi:
- Thứ chuẩn bị cho tôi chẳng lẽ là...?
Tô Mộc cười cười:
- Đúng vậy!
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ cậu đã sớm chuẩn bị xong, tôi còn tưởng phải chờ một thời gian.
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Tiếp theo chúng ta đến chợ đồ cổ đi, lại thử vận may.
Tô Mộc hỏi:
- Tôi không có ý kiến, còn Đậu Đậu tỷ?
Trịnh Đậu Đậu hờ hững nói:
- Tùy tiện.
Trịnh Đậu Đậu không quan tâm Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên bàn bạc cái gì, cô đã hoàn thành nhiệm vụ đến Thành phố Thanh Lâm, những việc khác chỉ là chuyện nhỏ. Trịnh Đậu Đậu không cho rằng Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên tụm lại với nhau có thể làm nên trò trống gì.
Sau này khi biết chuyện, Trịnh Đậu Đậu vừa giật mình vừa hối hận. Nếu sớm biết thì ngày xưa Trịnh Đậu Đậu cũng tham gia, vậy là cô sẽ trở thành tỷ phú.
Nguyên ngày Tô Mộc dẫn Lý Nhạc Thiên, Trịnh Đậu Đậu đi dạo trong Thành phố Thanh Lâm. Trong chợ đồ cổ bọn họ không gặp may như mấy hôm trước, không đào được thứ tốt gì. Không phải không có đồ thật, nhưng những món đồ cổ thật giá tiền đắt đến nỗi Tô Mộc không có tiền mua.
Thành phố Thanh Lâm mùa hè nóng bức, bởi vì bên ngoài ngột ngạt nên buổi chiều Tô Mộc không ra ngoài đi dạo. Lý Nhạc Thiên đề nghị ngâm mình trong quán rượu hai tiếng.
Rời khỏi quán bar, Tô Mộc dẫn Lý Nhạc Thiên đi ngân hàng một chuyến, giao chìa khóa quỹ bảo hiểm cho gã.
Tô Mộc tuyệt đối sẽ không để nhiều đồ cổ ở ký túc xá trường Đảng, cũng không thể luôn mang theo bên người, vậy phải tìm chỗ an toàn cất chứa. Ngân hàng là lựa chọn hàng đầu.
Tô Mộc cười nói:
- Mấy cái rương này là đồ tôi mua được trong Thành phố Thanh Lâm mấy hôm nay. Bên trong có vài thứ không tệ, cậu đến tỉnh thành trực tiếp tìm Diệp Tích là được. Tôi đã nói với Diệp Tích, cụ thể làm như thế nào thì tôi sẽ viết trong bản kế hoạch, các người cứ xem rồi tham khảo.
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Không thành vấn đề. Hì hì, chơi ở Thành phố Thịnh Kinh có gì vui, theo tôi thấy muốn chơi thì đi kinh thành, thị trường ở đó lớn hơn Thành phố Thịnh Kinh nhiều.
Tô Mộc cười trêu:
- Đó là chuyện của các người, cứ bàn bạc với nhau rồi làm, tôi chỉ phụ trách cung cấp suy nghĩ. Tiểu tử nhà cậu không thể ngồi không mà hưởng.
Lý Nhạc Thiên tự tin nói:
- Yên tâm, chuyện về quan hệ thì có tôi lo, dàn xếp ổn thỏa hết!
- Vậy thì tốt.
Chợt di động của Tô Mộc reo chuông, hắn cười bắt máy. Tô Mộc chưa kịp nói chuyện thì từ ống nghe truyền ra thanh âm dồn dập.
- Tô trưởng trấn, tôi là Lâm Thần đây, xảy ra chuyện lớn!
Tô Mộc cầm di động, nghe Lâm Thần ở đầu dây bên kia nói chuyện, nét mặt sa sầm.
Lâm Thần nói xong Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Tôi đã biết, anh làm tốt lắm, tôi trở về ngay. Nói với lão Từ hãy bảo vệ hiện trường cho tốt, cố gắng sưu tầm chứng cứ, mọi chuyện chờ tôi trở lại rồi tính.
Lý Nhạc Thiên đứng bên cạnh nhìn biểu tình Tô Mộc âm trầm, lần đầu tiên thấy bộ dạng hắn như vậy.
Danh sách chương