Lâm Thần đứng trong hành lang, cười hỏi:
- Tô trưởng trấn, đã dọn dẹp văn phòng của anh xong rồi, Tô trưởng trấn nhìn xem còn cần gì không? Lâm Thần là một trong những công thần sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ, vào phút mấu chốt gã dứt khoát chọn đứng đúng đội, bây giờ từ khoa viên nhỏ trở thành phó chủ nhiệm chính Đảng Trấn Hắc Sơn. Vị trí chủ nhiệm thông qua Tô Mộc bàn bạc, Lương Xương Quý đã đề cử Lâm Thần với cấp trên.
Nếu không ra ngoài ý muốn, chuyện Lâm Thần trở thành chủ nhiệm chính Đảng là ván đã đóng thuyền. Lâm Thần đầy kinh nghiệm, yêu cầu đề bạt gã không có vấn dề gì.
Tô Mộc không vì được quyền cao mà vênh váo ngang ngược, văn phòng của hắn vẫn dùng của Dương Tùng, trừ thêm chút ít dụng cụ, đổi vị trí bàn công tác ra không có nhiều thay đổi.
Tô Mộc cười nói:
- Làm phiền Lâm chủ nhiệm.
Nếu Lâm Thần trở thành chủ nhiệm chính Đảng thì Tô Mộc rất vui, có người quen thuộc tình huống tốt hơn là người không biết gì đột nhiên tới, còn cần làm quen từ đầu.
Lâm Thần vội nói:
- Không phiền gì.
Lâm Thần đã biết năng lực của Tô Mộc, trong sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ hắn kêu bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm điều tiểu tổ điều tra đến, vào phút mấu chốt Tô Mộc đại hiển thần uy làm Lâm Thần phục sát đất. Làm việc với lãnh đạo như thế mới có tương lai.
Lâm Thần gãi đầu, ngại ngùng nói:
- Tô trưởng trấn đừng kêu tôi chủ nhiệm suốt, nghe khó chịu. Tô trưởng trấn cứ như trước kia gọi tên tôi là được.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh thật là... Được rồi, vậy tôi vẫn gọi anh là Lâm Thần. Nói đi, hai ngày nay có lịch trình gì?
Quan hệ thân thiết với Lương Xương Quý khiến Tô Mộc yên tâm hỏi chuyện Lâm Thần, dù gì gã là phó chủ nhiệm chính Đảng, rất quen thuộc các chuyện lớn nhỏ trong Trấn Hắc Sơn, hỏi Lâm Thần là hỏi đúng người.
Lâm Thần quen thuộc nói:
- Trưởng trấn, lịch trình công tác hôm nay là buổi sáng gặp mấy cơ cấu cấp trấn do ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn quản lý, buổi chiều đi trường tiểu học Đại Liễu Thụ an ủi.
Tô Mộc nhíu mày lặp lại:
- Gặp mấy cơ cấu cấp trấn?
Mấy cơ cấu trong Trấn Hắc Sơn là sở tài chính trấn, sở dân chính, đồn công an. Lý ra quan mới lên chức, Tô Mộc cần gặp mặt, quen thuộc tình huống mỗi cơ cấu. Không nói thứ khác, phải nắm giữ khẩu chính phủ. Nhưng Tô Mộc công tác trong Trấn Hắc Sơn đã nửa năm, gặp mặt đám người kia là thứ yếu, chuyện quan trọng nhất là xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ.
Tô Mộc nói:
- Tạm gác mấy chuyện đó lại đã. Lâm Thần, hãy chuẩn bị tư liệu đơn vị vị nào có kinh nghiệm xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ trong thời gian ngắn nhất, tôi muốn công khai xét duyệt đấu thầu.
Lâm Thần gật đầu, nói:
- Vâng thưa trưởng trấn, chút nữa tôi sẽ đưa đến ngay.
Tô Mộc phẩy tay nói:
- Không còn chuyện khác thì đi đi, thuận tiện kêu Từ Viêm đến.
- Tuân lệnh!
Lâm Thần thấy Tô Mộc không còn sai bảo gì, gã xoay người đi ra phòng làm việc, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Một lúc sau Từ Viêm đến, há mồm chưa kịp nói gì Tô Mộc đã đứng dậy.
- Đi, đi với tôi ra ngoài một chuyến.
Từ Viêm kinh ngạc kêu lên:
- Đi đâu?
- Hầu Tử Bối.
Tô Mộc muốn đi Hầu Tử Bối chứ không đến Thôn Đại Liễu Thụ vì một lý do, hắn nhớ từng có lần đến đây, bố của Cẩu Đản chiêu đãi nhiệt tình. Món ăn chính là một con oa oa ngư, khi ấy Tô Mộc trong khoa giáo văn vệ nên không nghĩ nhiều.
Giờ Tô Mộc ngẫm lại, nếu hắn đoán chính xác thì không chừng đột phá từ chỗ oa oa ngư kéo nền kinh tế Trấn Hắc Sơn nhanh chóng phát triển.
- Trưởng trấn, tôi...
Tô Mộc cười ngắt lời Từ Viêm:
- Từ Viêm, lúc không có người hãy gọi tên tôi đi.
Từ Viêm lắc đầu, nói:
- Đừng, trưởng trấn là trưởng trấn. Con người ta dở nói chuyện, lỡ quen miệng đến trường hợp công cộng cứ gọi lão Tô, lão Tô thì sao được? Hay tôi gọi cậu là lãnh đạo đi? Hì hì, kêu lãnh đạo thấy thoải mái hơn.
Tô Mộc không biết nên nói cái gì:
- Tùy anh.
Quan trường đúng là lò chảo, quân nhân như Từ Viêm mới về vài ngày đã miệng lưỡi trơn tru.
Từ Viêm khó hiểu hỏi:
- Lãnh đạo, chúng ta đi Hầu Tử Bối làm gì? Bây giờ nên đi Thôn Đại Liễu Thụ mới đúng, hoặc đi huyện Hình Đường khảo sát mấy công ty kiến trúc còn tốt hơn.
Chỉ có Từ Viêm dám nói vậy, đổi lại Lâm Thần sẽ không hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc cười bí hiểm:
- Muốn biết không?
Từ Viêm vội gật đầu:
- Đương nhiên muốn!
Tô Mộc cười to bảo:
- Tạm giữ bí mật.
Nói thật là bây giờ tâm tình Tô Mộc rất nhẹ nhõm. Tuy trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ nhưng không ai bị thương nặng, đây là chuyện tốt. So với ba mươi vạn tiền quyên lúc trước lại có thêm mười vạn, số tiền kia đủ để xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ thành trường học số một Trấn Hắc Sơn.
Cộng với Tô Mộc thăng chức trưởng trấn, tay nắm quyền to, có cơ hội thực hiện khát vọng trong lòng. Tâm tình như thế hói sao Tô Mộc không vui vẻ?
Tô Mộc nhìn Từ Viêm, trong đầu không kiềm được nhớ đến con số mười lăm màu vàng hiện trên Quan Bảng, linh thật. Trong vòng mười lăm ngày Từ Viêm trở mình, thành sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn. Tô Mộc định bụng sau này có cơ hội sẽ nhìn xem có ai cho thấy số màu xám và đỏ không.
Màu đỏ thì thôi, dù sao rời chức, Tô Mộc có vận động cỡ nào cũng không cơ may lật ngược. Màu xám là cắt chức, nếu người đó làm quan không tệ thì Tô Mộc có thể trước tiên vận động giúp.
Tô Mộc vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, hai người đến Hầu Tử Bối thôn. Tô Mộc mới ló mặt ra đám nhóc chơi trước cửa thôn, lão nhân phơi nắng liền nhìn sang.
- A! Chú Tô, là Chú Tô đến!
- Chú Tô, cháu muốn kẹo đường, Chú Tô có mang đến không?
- Chú Tô ôm cái!
Đám trẻ ăn mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, đôi mắt trong suốt thơ ngây. Khi thấy Tô Mộc thì đám nhóc ùa lên đòi hắn ôm, Từ Viêm nhìn thấy, rất cảm động. Đừng nói trong Trấn Hắc Sơn, nhìn khắp huyện Hình Đường, Thành phố Thanh Lâm, có cán bộ lãnh đạo nào giống như Tô Mộc được bọn trẻ thích từ tận đáy lòng?
Tô Mộc ôm một bé gái lên, lấy ít kẹo trong túi sách phát cho.
Tô Mộc cười nói:
- Bác Trương đang phơi nắng?
Bác Trương gõ tẩu thuốc, cười chân chất:
- Tô trưởng trấn mỗi lần lại đây đều tiêu pha, đám nhóc này không biết một vừa hai phải.
- Không, đây là điều cháu thích.
Tô Mộc vừa nói vừa đi tới trước:
- Bác Trương, anh Ngưu có nhà không?
Bác Trương hét to:
- Có, trời đã trưa hắn đi đâu được? Cẩu Tể Tử đừng chơi nữa, mau dẫn Tô trưởng trấn đi nhà các ngươi!
Cẩu Tể Tử ăn kẹo, cười hạnh phúc:
- Chú Tô, đi, cháu dẫn đường!
Cẩu Tể Tử là em trai của Cẩu Đản, đều họ Ngưu. Tô Mộc muốn tìm bố của Cẩu Tể Tử, Ngưu Căn Sinh. Lúc trước sinh con, Ngưu Căn Sinh nói tên xấu dễ nuôi, không chút suy nghĩ kêu con đầu là Cẩu Đản, đứa thứ hai tên Cẩu Tể.
Ngưu Căn Sinh khá nổi trong Hầu Tử Bối, lão là thợ săn nổi tiếng lẫy lừng nguyên Trấn Hắc Sơn, rất quen thuộc vùng núi này.
- Tô trưởng trấn, đã dọn dẹp văn phòng của anh xong rồi, Tô trưởng trấn nhìn xem còn cần gì không? Lâm Thần là một trong những công thần sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ, vào phút mấu chốt gã dứt khoát chọn đứng đúng đội, bây giờ từ khoa viên nhỏ trở thành phó chủ nhiệm chính Đảng Trấn Hắc Sơn. Vị trí chủ nhiệm thông qua Tô Mộc bàn bạc, Lương Xương Quý đã đề cử Lâm Thần với cấp trên.
Nếu không ra ngoài ý muốn, chuyện Lâm Thần trở thành chủ nhiệm chính Đảng là ván đã đóng thuyền. Lâm Thần đầy kinh nghiệm, yêu cầu đề bạt gã không có vấn dề gì.
Tô Mộc không vì được quyền cao mà vênh váo ngang ngược, văn phòng của hắn vẫn dùng của Dương Tùng, trừ thêm chút ít dụng cụ, đổi vị trí bàn công tác ra không có nhiều thay đổi.
Tô Mộc cười nói:
- Làm phiền Lâm chủ nhiệm.
Nếu Lâm Thần trở thành chủ nhiệm chính Đảng thì Tô Mộc rất vui, có người quen thuộc tình huống tốt hơn là người không biết gì đột nhiên tới, còn cần làm quen từ đầu.
Lâm Thần vội nói:
- Không phiền gì.
Lâm Thần đã biết năng lực của Tô Mộc, trong sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ hắn kêu bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm điều tiểu tổ điều tra đến, vào phút mấu chốt Tô Mộc đại hiển thần uy làm Lâm Thần phục sát đất. Làm việc với lãnh đạo như thế mới có tương lai.
Lâm Thần gãi đầu, ngại ngùng nói:
- Tô trưởng trấn đừng kêu tôi chủ nhiệm suốt, nghe khó chịu. Tô trưởng trấn cứ như trước kia gọi tên tôi là được.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh thật là... Được rồi, vậy tôi vẫn gọi anh là Lâm Thần. Nói đi, hai ngày nay có lịch trình gì?
Quan hệ thân thiết với Lương Xương Quý khiến Tô Mộc yên tâm hỏi chuyện Lâm Thần, dù gì gã là phó chủ nhiệm chính Đảng, rất quen thuộc các chuyện lớn nhỏ trong Trấn Hắc Sơn, hỏi Lâm Thần là hỏi đúng người.
Lâm Thần quen thuộc nói:
- Trưởng trấn, lịch trình công tác hôm nay là buổi sáng gặp mấy cơ cấu cấp trấn do ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn quản lý, buổi chiều đi trường tiểu học Đại Liễu Thụ an ủi.
Tô Mộc nhíu mày lặp lại:
- Gặp mấy cơ cấu cấp trấn?
Mấy cơ cấu trong Trấn Hắc Sơn là sở tài chính trấn, sở dân chính, đồn công an. Lý ra quan mới lên chức, Tô Mộc cần gặp mặt, quen thuộc tình huống mỗi cơ cấu. Không nói thứ khác, phải nắm giữ khẩu chính phủ. Nhưng Tô Mộc công tác trong Trấn Hắc Sơn đã nửa năm, gặp mặt đám người kia là thứ yếu, chuyện quan trọng nhất là xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ.
Tô Mộc nói:
- Tạm gác mấy chuyện đó lại đã. Lâm Thần, hãy chuẩn bị tư liệu đơn vị vị nào có kinh nghiệm xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ trong thời gian ngắn nhất, tôi muốn công khai xét duyệt đấu thầu.
Lâm Thần gật đầu, nói:
- Vâng thưa trưởng trấn, chút nữa tôi sẽ đưa đến ngay.
Tô Mộc phẩy tay nói:
- Không còn chuyện khác thì đi đi, thuận tiện kêu Từ Viêm đến.
- Tuân lệnh!
Lâm Thần thấy Tô Mộc không còn sai bảo gì, gã xoay người đi ra phòng làm việc, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Một lúc sau Từ Viêm đến, há mồm chưa kịp nói gì Tô Mộc đã đứng dậy.
- Đi, đi với tôi ra ngoài một chuyến.
Từ Viêm kinh ngạc kêu lên:
- Đi đâu?
- Hầu Tử Bối.
Tô Mộc muốn đi Hầu Tử Bối chứ không đến Thôn Đại Liễu Thụ vì một lý do, hắn nhớ từng có lần đến đây, bố của Cẩu Đản chiêu đãi nhiệt tình. Món ăn chính là một con oa oa ngư, khi ấy Tô Mộc trong khoa giáo văn vệ nên không nghĩ nhiều.
Giờ Tô Mộc ngẫm lại, nếu hắn đoán chính xác thì không chừng đột phá từ chỗ oa oa ngư kéo nền kinh tế Trấn Hắc Sơn nhanh chóng phát triển.
- Trưởng trấn, tôi...
Tô Mộc cười ngắt lời Từ Viêm:
- Từ Viêm, lúc không có người hãy gọi tên tôi đi.
Từ Viêm lắc đầu, nói:
- Đừng, trưởng trấn là trưởng trấn. Con người ta dở nói chuyện, lỡ quen miệng đến trường hợp công cộng cứ gọi lão Tô, lão Tô thì sao được? Hay tôi gọi cậu là lãnh đạo đi? Hì hì, kêu lãnh đạo thấy thoải mái hơn.
Tô Mộc không biết nên nói cái gì:
- Tùy anh.
Quan trường đúng là lò chảo, quân nhân như Từ Viêm mới về vài ngày đã miệng lưỡi trơn tru.
Từ Viêm khó hiểu hỏi:
- Lãnh đạo, chúng ta đi Hầu Tử Bối làm gì? Bây giờ nên đi Thôn Đại Liễu Thụ mới đúng, hoặc đi huyện Hình Đường khảo sát mấy công ty kiến trúc còn tốt hơn.
Chỉ có Từ Viêm dám nói vậy, đổi lại Lâm Thần sẽ không hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc cười bí hiểm:
- Muốn biết không?
Từ Viêm vội gật đầu:
- Đương nhiên muốn!
Tô Mộc cười to bảo:
- Tạm giữ bí mật.
Nói thật là bây giờ tâm tình Tô Mộc rất nhẹ nhõm. Tuy trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ nhưng không ai bị thương nặng, đây là chuyện tốt. So với ba mươi vạn tiền quyên lúc trước lại có thêm mười vạn, số tiền kia đủ để xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ thành trường học số một Trấn Hắc Sơn.
Cộng với Tô Mộc thăng chức trưởng trấn, tay nắm quyền to, có cơ hội thực hiện khát vọng trong lòng. Tâm tình như thế hói sao Tô Mộc không vui vẻ?
Tô Mộc nhìn Từ Viêm, trong đầu không kiềm được nhớ đến con số mười lăm màu vàng hiện trên Quan Bảng, linh thật. Trong vòng mười lăm ngày Từ Viêm trở mình, thành sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn. Tô Mộc định bụng sau này có cơ hội sẽ nhìn xem có ai cho thấy số màu xám và đỏ không.
Màu đỏ thì thôi, dù sao rời chức, Tô Mộc có vận động cỡ nào cũng không cơ may lật ngược. Màu xám là cắt chức, nếu người đó làm quan không tệ thì Tô Mộc có thể trước tiên vận động giúp.
Tô Mộc vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, hai người đến Hầu Tử Bối thôn. Tô Mộc mới ló mặt ra đám nhóc chơi trước cửa thôn, lão nhân phơi nắng liền nhìn sang.
- A! Chú Tô, là Chú Tô đến!
- Chú Tô, cháu muốn kẹo đường, Chú Tô có mang đến không?
- Chú Tô ôm cái!
Đám trẻ ăn mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, đôi mắt trong suốt thơ ngây. Khi thấy Tô Mộc thì đám nhóc ùa lên đòi hắn ôm, Từ Viêm nhìn thấy, rất cảm động. Đừng nói trong Trấn Hắc Sơn, nhìn khắp huyện Hình Đường, Thành phố Thanh Lâm, có cán bộ lãnh đạo nào giống như Tô Mộc được bọn trẻ thích từ tận đáy lòng?
Tô Mộc ôm một bé gái lên, lấy ít kẹo trong túi sách phát cho.
Tô Mộc cười nói:
- Bác Trương đang phơi nắng?
Bác Trương gõ tẩu thuốc, cười chân chất:
- Tô trưởng trấn mỗi lần lại đây đều tiêu pha, đám nhóc này không biết một vừa hai phải.
- Không, đây là điều cháu thích.
Tô Mộc vừa nói vừa đi tới trước:
- Bác Trương, anh Ngưu có nhà không?
Bác Trương hét to:
- Có, trời đã trưa hắn đi đâu được? Cẩu Tể Tử đừng chơi nữa, mau dẫn Tô trưởng trấn đi nhà các ngươi!
Cẩu Tể Tử ăn kẹo, cười hạnh phúc:
- Chú Tô, đi, cháu dẫn đường!
Cẩu Tể Tử là em trai của Cẩu Đản, đều họ Ngưu. Tô Mộc muốn tìm bố của Cẩu Tể Tử, Ngưu Căn Sinh. Lúc trước sinh con, Ngưu Căn Sinh nói tên xấu dễ nuôi, không chút suy nghĩ kêu con đầu là Cẩu Đản, đứa thứ hai tên Cẩu Tể.
Ngưu Căn Sinh khá nổi trong Hầu Tử Bối, lão là thợ săn nổi tiếng lẫy lừng nguyên Trấn Hắc Sơn, rất quen thuộc vùng núi này.
Danh sách chương