Ngưu Căn Sinh tuôn một tràng pháo, càng nói về oa oa ngư là mắt gã càng sáng ngời. Tô Mộc nghe mấy lời này lòng càng vững tin, nếu đúng như Ngưu Căn Sinh nói thì rất có triển vọng.

Tô Mộc mở miệng nói: 

- Anh Ngưu, chút nữa chúng ta ăn xong làm phiền Anh Ngưu dẫn tôi đi chỗ thường hay bắt cá. Chỗ nào có cá chỗ nào không, Anh Ngưu hãy nói cho tôi biết.

- Không thành vấn đề!

Ngưu Căn Sinh vỗ ngực nói: 

- Đừng nói bắt oa oa ngư, Tô trưởng trấn muốn săn thú cũng được, chỗ tôi có nỏ.

Ngưu Căn Sinh nói nó không phải súng săn mà là nỏ tiễn cứng tự làm. Loại nỏ này nhìn không bắt mắt nhưng sức sát thương rất mạnh, có thể đâm thủng sói hoang, uy lực không yếu hơn súng săn.

- Nào, dzô!

Ba người ăn no uống đủ. Ngưu Căn Sinh dẫn Tô Mộc, Từ Viêm đi khắp núi. Sơn mạch nào có cái gì, con sông nào có oa oa ngư, trái của cây nào ủ Hỏa Thiêu Sơn. Ngưu Căn Sinh nói hết những gì gã biết cho hai người nghe.

Từ Viêm hít làn gió mát ập vào mặt, hương thơm thoang thoảng trong không khí.

Từ Viêm cười nói: 

- Lãnh đạo, nếu sơn mạch này có thể cải tạo thành khu du lịch thắng cảnh thì tuyệt. Nhìn phong cảnh này đi, đẹp còn hơn chỗ báo chí tuyên truyền.

Tô Mộc nói đùa:

- Được thôi, không ngờ Từ đại sở trưởng của chúng ta cũng biết làm kinh tế.

Từ Viêm gãi đầu nói: 

- Lãnh đạo, tôi chỉ thuận miệng nói chơi, lãnh đạo còn đùa tôi.

- Đùa gì, tôi nói thật.

Tô Mộc kêu Ngưu Căn Sinh dừng lại, ba người ngồi xuống tảng đá to, ngắm cảnh đẹp. Tô Mộc uống hớp nước, nói ra kế hoạch chưa thành hình.

- Biết không? Tôi ở đây nửa năm, sớm thăm dò chỗ này, cộng với hôm nay Anh Ngưu giới thiệu càng khẳng định ý tưởng của tôi. Trấn Hắc Sơn nghèo nhưng không đến nỗi nghèo suốt đời. Miễn chúng ta sử dụng tốt tài nguyên chỗ này thì chắc chắn có thể giàu lên.

Ngưu Căn Sinh khó tin hỏi lại:

- Thật không? Nhà họ Ngưu sống ở đây đời đời, Trấn Hắc Sơn vẫn luôn nghèo như vậy, sao nghe Tô Mộc nói thì Trấn Hắc Sơn như chậu châu báu. Nếu đúng thật thì sao đám quan không thấy điều đó?

- Là thật. Anh Ngưu cũng biết Trấn Hắc Sơn chúng ta không đến nỗi heo hút. Như Từ Viêm nói, ngược lại phong cảnh Trấn Hắc Sơn rất đẹp. Miễn quy hoạch tốt, có thể kiến thiết chốn này thành một khu du lịch. Bây giờ ngành du lịch rất nổi, nếu có thể phát triển thì tương lai rạng rỡ.

- Ngành du lịch cứ để một bên đã, em muốn nói đến tài nguyên của Trấn Hắc Sơn chúng ta, oa oa ngư. Miễn chúng ta có thể bắt oa oa ngư bán một ít là sẽ nổi tiếng ngay. Từ cơ sở này tổng hợp đường nước và đường bộ nuôi cá, nhờ sông hồ trong núi nuôi cá dưỡng tôm, rùa.

- Khi đó từ bên ngoài dẫn vào tri thức khoa học kỹ thuật tiên tiến, chế tạo Trấn Hắc Sơn thành khu sinh thái khoa học viên công nghệ cao.

- Hình thành quy mô rồi là có thể làm ngành du lịch. Anh Ngưu nghĩ đi, có người đến du lịch, đặc sản duẩn tiêm trà, Hỏa Thiêu Sơn do Anh Ngưu nấu đều có thể bán ra. 

- Miễn chúng ta có niềm tin, quy hoạch tốt. Duẫn tiêm trà, Hỏa Thiêu Sơn thành một dây chuyền sản nghiệp khu sinh thái khoa học viên công nghệ cao, phát triển lớn mạnh.

- Khi ấy Trấn Hắc Sơn chúng ta sẽ thành hương trấn giàu số một, số hai Thành phố Thanh Lâm. Mỗi người đều có thể ăn ngon uống đã, sống còn tốt hơn người thành phố.

Ánh nắng chiếu vào Tô Mộc, khi hắn nói những lời này vẻ mặt phấn chấn, toát ra tự tin vô cùng trong ánh mặt trời. Vài năm sau những lời Tô Mộc nói hôm nay đều thực hiện thành công, Anh Ngưu trở thành người giàu có số một trong Thành phố Thanh Lâm, gã mãi mãi không quên cảnh tượng này.

Hiện giờ những gì Tô Mộc nói không suy nghĩ kỹ càng, không có kết cấu gì, nghĩ tới đâu là nói đến đó. Tô Mộc càng nói càng cảm thấy có hy vọng, những suy nghĩ khác nổi lên nối tiếp. Tô Mộc chưa từng giống như bây giờ, toàn thân tràn ngập đấu chí.

- Lãnh đạo, giờ tôi mới công nhận lãnh đạo làm trưởng trấn là quá đúng. Nếu để Dương Tùng tiếp tục làm trưởng trấn, hắn tuyệt đối không nghĩ ra những điều này.

Từ Viêm kích động nói: 

- Không nói cái khác, từ giờ trở đi Từ Viêm tôi là binh trong tay lãnh đạo, lãnh đạo kêu tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó. Miễn giúp Trấn Hắc Sơn phát triển, kêu dọn gạch chở cát tôi cũng làm!

Nếu nói trước kia Từ Viêm đi theo Tô Mộc vì cá tính hợp nhau, vậy bây giờ gã chính thức thay đổi suy nghĩ. Từ Viêm hiểu rằng Tô Mộc là một người có lý tưởng, làm quan theo hắn có chất có lượng, làm đúng với lương tâm của mình, xứng với bộ đồ cảnh sát trên người gã.

Ngưu Căn Sinh vỗ ngực bồm bộp, mặt đỏ au hét lên: 

- Tô trưởng trấn, tuy tôi không nghe hiểu Tô trưởng trấn nói cái gì nhưng tôi biết là chuyện tốt cho Trấn Hắc Sơn chúng ta. Tô trưởng trấn yên tâm, hễ Tô trưởng trấn kêu tôi làm gì thì tôi liền làm cái đó. Tôi không có gì, chỉ có sức khỏe dùng không hết!

Tâm tình kích động dần bình ổn, Tô Mộc cười nói: 

- Anh Ngưu, những gì hôm nay tôi nói ra Anh Ngưu đừng cho ai biết. Chờ tôi trở về viết bản kế hoạch rồi từ từ tính.

Ngưu Căn Sinh gật đầu, nói: 

- Hiểu rồi.

Ngưu Căn Sinh cho rằng Tô Mộc sợ không làm xong chuyện bị người ta cho là nói khoác, gã không biết rằng hắn chưa lên kế hoạch đầy đủ, phải sắp xếp mọi ý tưởng có hệ thống.

- Đi, nhân lúc bây giờ trời chưa tối tôi bắt hai con oa oa ngư cho các cậu. Lúc về thôn mang theo Hỏa Thiêu Sơn đã chuẩn bị sẵn đi luôn.

- Đi!

Tô Mộc, Từ Viêm quay về Trấn Hắc Sơn thì trời đã tối sầm.

Lâm Thần ra khỏi ủy ban trấn, thấy Tô Mộc thì sốt ruột kêu lên: 

- Rốt cuộc trưởng trấn chịu về!

Tô Mộc kêu Từ Viêm đi về trước, hắn đi hướng văn phòng.

Tô Mộc hỏi: 

- Sao vậy? Có chuyện gì?

Lâm Thần nói: 

- Ừm! Lúc chiều huyện ủy gọi điện thoại đến, nói muốn Tô trưởng trấn sáng mai tám giờ đến huyện ủy. Triệu huyện trưởng muốn nghe Tô trưởng trấn báo cáo công tác.

Triệu huyện trưởng? Tô Mộc nghe cái tên này thì bước chân chậm lại. 

Có ý gì đây? Triệu huyện trưởng muốn gặp hắn? Không có lý nào, mấy hôm trước lúc nhậm chức, Tô Mộc có đi bái phỏng Triệu Thụy An, cũng đi chỗ Tạ bí thư. Tuy Tạ bí thư không gặp Tô Mộc nhưng đó không thể cấu thành lý do Triệu Thụy An muốn gặp hắn.

Tô Mộc công kích trong huyện ủy nửa năm, hắn biết quan hệ giữa Triệu huyện trưởng Triệu Thụy An và bí thư huyện ủy Tạ Văn không hòa thuận. Trong một thể chế thì số một và số hai có mối quan hệ tốt gần như tuyệt chủng. Làm bí thư huyện ủy, Tạ Văn có quyền lên tiếng rất nặng trong huyện Hình Đường, gã chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối trong thường ủy hội.

Một huyện trưởng đột nhiên từ đâu đến gặp bí thư huyện ủy mạnh mẽ, khỏi nghĩ cũng biết huyện trưởng sống không dễ dàng gì. Nhưng tại sao Triệu Thụy An muốn gặp Tô Mộc?

Chẳng lẽ là bởi vì...

Tô Mộc đứng trước khung cửa sổ, đốt điếu thuốc, sửa sang lại nguyên nhân từ đầu đến đuôi. Tô Mộc nhếch môi cười sung sướng.

- Mặc kệ ngươi muốn gì tôi đều thản nhiên ứng đối. Tôi muốn nhìn xem Triệu huyện trưởng kêu tôi đến có mục đích gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện