Tim Lâm Song đập nhanh, vội trả lời:
- Vâng thưa huyện trưởng.
Có vẻ gã đã đoán sai, Triệu Thụy An tỏ ra hứng thú với Tô Mộc. Từ khi Lâm Song trở thành thư ký của Triệu Thụy An, gã chưa từng thấy Triệu Thụy An nói chuyện với ai hết nửa ngày và từ chối gặp những người khác. Chưa hết, Triệu Thụy An chính miệng sai Lâm Song pha trà, trong văn phòng huyện trưởng này trừ mấy thường ủy huyện ủy ra chỉ mỗi mình Tô Mộc được như vậy.
Đãi ngộ khác biệt.
Tô Mộc từ chối:
- Đừng, Lâm chủ nhiệm, tôi tự mình rót được rồi.
Tô Mộc vội cầm tách trà lên tự đi pha. Đùa, nếu để Lâm Song pha trà, bây giờ Triệu Thụy An không nói ra nhưng ai biết trong lòng gã nghĩ gì? Tô Mộc chú ý những chi tiết nhỏ không kém gì Lâm Song.
Triệu Thụy An thấy cảnh này nhếch môi càng cao, cúi đầu tiếp tục xem bản kế hoạch. Lâm Song cười với Tô Mộc, xoay người ra khỏi văn phòng.
Tô Mộc làm bản kế hoạch báo cáo thí điểm khu viên sinh thái khoa học Trấn Hắc Sơn tổng cộng hai mươi trang, đánh máy, hắn nghĩ ra từng chữ một. Có một số từ ngữ còn khiếm khuyết nhưng đáng quý ở chỗ khả năng thực hành lớn, mỗi điểm đều suy xét tình huống thực tế của Trấn Hắc Sơn, đọc không thấy khô khan.
Triệu Thụy An đọc xong trang cuối cùng, thở hắt ra, nhìn thẳng Tô Mộc.
Triệu Thụy An vui mừng nói:
- Tô Mộc, cậu làm bản kế hoạch rất tốt, rất tường tận. Trong đó còn vài điểm cần hoàn thiện, ngoài ra không có vấn đề gì. Bây giờ tôi muốn biết thì nếu làm theo lời cậu, đã tính tới cần bao nhiêu tiền chưa? Tô Mộc báo giá khiêm tốn:
- Huyện trưởng, tôi đã luận chứng, nếu xây nguyên khu viên sinh thái công nghệ cao thì cần ít nhất hai ức.
Triệu Thụy An nghe con số, nổi da gà:
- Cái gì? Hai ức?
(*) Đơn vị đo lường theo các ngôn ngữ "cổ":
Đơn vị: 1
Mười - chục - thập: 10
Trăm - bách = bá: 100
Ngàn - thiên: 1.000
Mười ngàn = Vạn = Muôn: 10.000
Trăm ngàn = Ức: 100.000
Ngàn ngàn = Triệu: 1.000.000 = 10^6
Ngàn triệu = Tỷ: 10^9
Tô Mộc nhà ngươi không lo gia đình không biết gạo muối quý, há mồm đòi hai ức. Đừng nói Trấn Hắc Sơn, thu nhập tài chính một năm của huyện Hình Đường chỉ mới tám trăm van, chút tiền ấy không đủ cho ngươi nhét răng.
Cũng đúng, Trấn Hắc Sơn là nơi nghèo nhất, xa xôi nhất huyện Hình Đường, nếu đúng như Tô Mộc nói thì đã sớm biến thành núi vàng núi bạc, đâu đến nỗi nghèo nàn như bây giờ?
Nghĩ đến đây Triệu Thụy An xẹp hơi, gã nhìn Tô Mộc, bình tĩnh nói:
- Tô Mộc, cậu cũng biết tình huống tài chính trong huyện. Trấn Hắc Sơn muốn phát triển thì phải vắt óc suy nghĩ tìm cách nào thiết thực.
Tô Mộc hỏi:
- Huyện trưởng, tôi biết tình hình tài chính trong huyện, tôi chỉ muốn cho huyện trưởng thấy thái độ của mình. Nếu tôi có thể khởi động kế hoạch này thì huyện ủy sẽ làm sao?
Triệu Thụy An quyết định ngay:
- Nếu có thể làm được thì huyện ủy sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Đây là chuyện tốt, là chiến tích, Triệu Thụy An không có lý do gì phản đối.
- Vậy thì tốt rồi.
Tô Mộc cười nói:
- Huyện trưởng, về tiền bạc thì Trấn Hắc Sơn chúng tôi sẽ tự tìm cách, nếu thành công chiêu thương tôi sẽ báo với huyện trưởng ngay.
Triệu Thụy An gật đầu, nói:
- Tốt!
Triệu Thụy An không ôm nhiều hy vọng trong chuyện này, nhưng nghĩ đến cấp trên dặn dò, gã lấy tấm thiệp mời trên bàn ra.
- Tô Mộc, đây là chiêu thương hội do Thành phố Thanh Lâm sắp tổ chức, mời huyện Hình Đường chúng ta tham gia. Cậu đã viết bản kế hoạch này vậy hãy đi qua đó xem, chút nữa đến huyện chiêu thương cục báo cáo rồi đi thẳng qua đó là được.
- Cảm ơn huyện trưởng ủng hộ.
Tô Mộc nhận tấm thiệp:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì huyện trưởng lo công chuyện đi, tôi xin phép ra ngoài trước.
Triệu Thụy An mỉm cười nói:
- Ừm!
Triệu Thụy An không đứng lên tiễn Tô Mộc, nói sao thì gã là trưởng một huyện, không cần thiết quá nhiệt tình với hắn.
Tô Mộc đang định đi ra ngoài cửa, Triệu Thụy An chợt nhớ điều gì, mở miệng hỏi:
- Tô Mộc, cậu quen thân với Lý thị trưởng lắm sao?
Một câu nói toạc thiên cơ.
Tô Mộc đưa lưng hướng Triệu Thụy An, vẻ mặt hiểu ra. Suy đoán trong lòng Tô Mộc trở thành sự thật, mọi chuyện sáng tỏ. Đêm qua Tô Mộc phỏng đoán Triệu Thụy An là người của ai, hôm nay nói nhiều chuyện, hắn cứ nghĩ sẽ không có cơ hội điều tra. Bây giờ nghe Triệu Thụy An hỏi, tim Tô Mộc rớt cái bịch.
Triệu Thụy An là người phe Lý Hưng Hoa, phó thị trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm.
Ngẫm nghĩ kỹ thì thấy chuyện bình thường. Lý Hưng Hoa đến Thành phố Thanh Lâm làm gì chỉ là mặt ngoài, hai tháng nữa thị trưởng Hồ Vi Quốc sẽ về hưu, Lý Hưng Hoa là phó thị trưởng thường vụ có tư cách tiếp nhiệm nhất. Triệu Thụy An là huyện trưởng huyện Hình Đường, đầu vào Lý Hưng Hoa là quyết định sáng suốt nhất.
Những suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Tô Mộc, hắn xoay người nhìn Triệu Thụy An.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Huyện trưởng đang nói đến Chú Lý Lý Hưng Hoa?
Tim Triệu Thụy An đập nhanh:
- Đúng vậy!
Chú Lý, đúng như gã đoán. Nếu không có quan hệ thân thiết thì tại sao Lý Hưng Hoa nổi giận vì Tô Mộc? Sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ, nguyên huyện ủy huyện Hình Đường run rẩy vì cơn giận của Lý Hưng Hoa. Tô Mộc là đệ tử thế gia nào đó thâm tàng bất lộ?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Hai hôm trước vốn định đi gặp Chú Lý nhưng vì bận việc nên chưa đi. Lần này tham gia chiêu thương hội tôi sẽ đến bái phỏng Chú Lý, nếu huyện trưởng có thời gian có muốn đi chung không?
Có tấm da cọp ngay trước mặt, không khoác nhờ một lúc thì uổng. Tô Mộc và Lý Hưng Hoa chưa từng gặp mặt nhưng Diệp Tích đã gọi điện thoại, thông qua mối quan hệ của Diệp Tích, Tô Mộc có dựa thế Lý Hưng Hoa cũng không sao.
- Ha ha ha ha ha ha!
Triệu Thụy An cười to bảo:
- Không cần, khi nào tôi có rảnh sẽ đi bái phỏng lão lãnh đạo. Tô Mộc, hãy cố gắng làm việc, có chuyện gì trực tiếp tìm tôi là được.
- Vâng thưa huyện trưởng.
Tô Mộc mở cửa, bước ra ngoài.
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, Triệu Thụy An siết chặt nắm tay phải, lòng thầm gào rú, đáy mắt lóe tia sáng rực rỡ.
Hậu đài lớn nhất của Tạ Văn nhà ngươi là Hồ Vi Quốc, bây giờ Hồ Vi Quốc sắp xuống đài. Chờ khi Lý Hưng Hoa trở thành thị trưởng, ta chống mắt xem ngươi nhảy nhót như thế nào!
Quan trọng nhất là mối quan hệ của Tạ Văn và Tô Mộc căng thẳng, át chủ bài tìm đến Triệu Thụy An, khả năng xong chuyện càng lớn. Chỉ cần bám cứng thuyền to Lý Hưng Hoa, Triệu Thụy An biết gã có cơ hội tiếp tục tiến bộ. Lý Hưng Hoa là ai? Đó là thường ủy tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, từng là thư ký của Diệp An Bang trưởng ban tổ chức tỉnh ủy.
- Tạ Văn, lần này chờ xem ngươi chơi trò gì.
* * *
Tòa hành chính huyện ủy huyện Hình Đường, văn phòng bí thư huyện ủy.
Tô Mộc mới ra khỏi cửa huyện ủy, nơi này kiều diễm vô biên xuân ý vô hạn. Cao Bình mặc váy tiêu chuẩn tôn lên vóc dáng của mình, nửa quỳ dưới đất, thân trên trần trụi, gò bồng đào nảy lên.
Cao Bình quần áo xốc xếch, đeo mắt kính viền đen vùi đầu dưới bụng Tạ Văn, mấp máy trước sau. Nước chảy dọc khóe môi Cao Bình, thường phát hiện tiếng rên rỉ.
- Vâng thưa huyện trưởng.
Có vẻ gã đã đoán sai, Triệu Thụy An tỏ ra hứng thú với Tô Mộc. Từ khi Lâm Song trở thành thư ký của Triệu Thụy An, gã chưa từng thấy Triệu Thụy An nói chuyện với ai hết nửa ngày và từ chối gặp những người khác. Chưa hết, Triệu Thụy An chính miệng sai Lâm Song pha trà, trong văn phòng huyện trưởng này trừ mấy thường ủy huyện ủy ra chỉ mỗi mình Tô Mộc được như vậy.
Đãi ngộ khác biệt.
Tô Mộc từ chối:
- Đừng, Lâm chủ nhiệm, tôi tự mình rót được rồi.
Tô Mộc vội cầm tách trà lên tự đi pha. Đùa, nếu để Lâm Song pha trà, bây giờ Triệu Thụy An không nói ra nhưng ai biết trong lòng gã nghĩ gì? Tô Mộc chú ý những chi tiết nhỏ không kém gì Lâm Song.
Triệu Thụy An thấy cảnh này nhếch môi càng cao, cúi đầu tiếp tục xem bản kế hoạch. Lâm Song cười với Tô Mộc, xoay người ra khỏi văn phòng.
Tô Mộc làm bản kế hoạch báo cáo thí điểm khu viên sinh thái khoa học Trấn Hắc Sơn tổng cộng hai mươi trang, đánh máy, hắn nghĩ ra từng chữ một. Có một số từ ngữ còn khiếm khuyết nhưng đáng quý ở chỗ khả năng thực hành lớn, mỗi điểm đều suy xét tình huống thực tế của Trấn Hắc Sơn, đọc không thấy khô khan.
Triệu Thụy An đọc xong trang cuối cùng, thở hắt ra, nhìn thẳng Tô Mộc.
Triệu Thụy An vui mừng nói:
- Tô Mộc, cậu làm bản kế hoạch rất tốt, rất tường tận. Trong đó còn vài điểm cần hoàn thiện, ngoài ra không có vấn đề gì. Bây giờ tôi muốn biết thì nếu làm theo lời cậu, đã tính tới cần bao nhiêu tiền chưa? Tô Mộc báo giá khiêm tốn:
- Huyện trưởng, tôi đã luận chứng, nếu xây nguyên khu viên sinh thái công nghệ cao thì cần ít nhất hai ức.
Triệu Thụy An nghe con số, nổi da gà:
- Cái gì? Hai ức?
(*) Đơn vị đo lường theo các ngôn ngữ "cổ":
Đơn vị: 1
Mười - chục - thập: 10
Trăm - bách = bá: 100
Ngàn - thiên: 1.000
Mười ngàn = Vạn = Muôn: 10.000
Trăm ngàn = Ức: 100.000
Ngàn ngàn = Triệu: 1.000.000 = 10^6
Ngàn triệu = Tỷ: 10^9
Tô Mộc nhà ngươi không lo gia đình không biết gạo muối quý, há mồm đòi hai ức. Đừng nói Trấn Hắc Sơn, thu nhập tài chính một năm của huyện Hình Đường chỉ mới tám trăm van, chút tiền ấy không đủ cho ngươi nhét răng.
Cũng đúng, Trấn Hắc Sơn là nơi nghèo nhất, xa xôi nhất huyện Hình Đường, nếu đúng như Tô Mộc nói thì đã sớm biến thành núi vàng núi bạc, đâu đến nỗi nghèo nàn như bây giờ?
Nghĩ đến đây Triệu Thụy An xẹp hơi, gã nhìn Tô Mộc, bình tĩnh nói:
- Tô Mộc, cậu cũng biết tình huống tài chính trong huyện. Trấn Hắc Sơn muốn phát triển thì phải vắt óc suy nghĩ tìm cách nào thiết thực.
Tô Mộc hỏi:
- Huyện trưởng, tôi biết tình hình tài chính trong huyện, tôi chỉ muốn cho huyện trưởng thấy thái độ của mình. Nếu tôi có thể khởi động kế hoạch này thì huyện ủy sẽ làm sao?
Triệu Thụy An quyết định ngay:
- Nếu có thể làm được thì huyện ủy sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Đây là chuyện tốt, là chiến tích, Triệu Thụy An không có lý do gì phản đối.
- Vậy thì tốt rồi.
Tô Mộc cười nói:
- Huyện trưởng, về tiền bạc thì Trấn Hắc Sơn chúng tôi sẽ tự tìm cách, nếu thành công chiêu thương tôi sẽ báo với huyện trưởng ngay.
Triệu Thụy An gật đầu, nói:
- Tốt!
Triệu Thụy An không ôm nhiều hy vọng trong chuyện này, nhưng nghĩ đến cấp trên dặn dò, gã lấy tấm thiệp mời trên bàn ra.
- Tô Mộc, đây là chiêu thương hội do Thành phố Thanh Lâm sắp tổ chức, mời huyện Hình Đường chúng ta tham gia. Cậu đã viết bản kế hoạch này vậy hãy đi qua đó xem, chút nữa đến huyện chiêu thương cục báo cáo rồi đi thẳng qua đó là được.
- Cảm ơn huyện trưởng ủng hộ.
Tô Mộc nhận tấm thiệp:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì huyện trưởng lo công chuyện đi, tôi xin phép ra ngoài trước.
Triệu Thụy An mỉm cười nói:
- Ừm!
Triệu Thụy An không đứng lên tiễn Tô Mộc, nói sao thì gã là trưởng một huyện, không cần thiết quá nhiệt tình với hắn.
Tô Mộc đang định đi ra ngoài cửa, Triệu Thụy An chợt nhớ điều gì, mở miệng hỏi:
- Tô Mộc, cậu quen thân với Lý thị trưởng lắm sao?
Một câu nói toạc thiên cơ.
Tô Mộc đưa lưng hướng Triệu Thụy An, vẻ mặt hiểu ra. Suy đoán trong lòng Tô Mộc trở thành sự thật, mọi chuyện sáng tỏ. Đêm qua Tô Mộc phỏng đoán Triệu Thụy An là người của ai, hôm nay nói nhiều chuyện, hắn cứ nghĩ sẽ không có cơ hội điều tra. Bây giờ nghe Triệu Thụy An hỏi, tim Tô Mộc rớt cái bịch.
Triệu Thụy An là người phe Lý Hưng Hoa, phó thị trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm.
Ngẫm nghĩ kỹ thì thấy chuyện bình thường. Lý Hưng Hoa đến Thành phố Thanh Lâm làm gì chỉ là mặt ngoài, hai tháng nữa thị trưởng Hồ Vi Quốc sẽ về hưu, Lý Hưng Hoa là phó thị trưởng thường vụ có tư cách tiếp nhiệm nhất. Triệu Thụy An là huyện trưởng huyện Hình Đường, đầu vào Lý Hưng Hoa là quyết định sáng suốt nhất.
Những suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Tô Mộc, hắn xoay người nhìn Triệu Thụy An.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Huyện trưởng đang nói đến Chú Lý Lý Hưng Hoa?
Tim Triệu Thụy An đập nhanh:
- Đúng vậy!
Chú Lý, đúng như gã đoán. Nếu không có quan hệ thân thiết thì tại sao Lý Hưng Hoa nổi giận vì Tô Mộc? Sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ, nguyên huyện ủy huyện Hình Đường run rẩy vì cơn giận của Lý Hưng Hoa. Tô Mộc là đệ tử thế gia nào đó thâm tàng bất lộ?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Hai hôm trước vốn định đi gặp Chú Lý nhưng vì bận việc nên chưa đi. Lần này tham gia chiêu thương hội tôi sẽ đến bái phỏng Chú Lý, nếu huyện trưởng có thời gian có muốn đi chung không?
Có tấm da cọp ngay trước mặt, không khoác nhờ một lúc thì uổng. Tô Mộc và Lý Hưng Hoa chưa từng gặp mặt nhưng Diệp Tích đã gọi điện thoại, thông qua mối quan hệ của Diệp Tích, Tô Mộc có dựa thế Lý Hưng Hoa cũng không sao.
- Ha ha ha ha ha ha!
Triệu Thụy An cười to bảo:
- Không cần, khi nào tôi có rảnh sẽ đi bái phỏng lão lãnh đạo. Tô Mộc, hãy cố gắng làm việc, có chuyện gì trực tiếp tìm tôi là được.
- Vâng thưa huyện trưởng.
Tô Mộc mở cửa, bước ra ngoài.
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, Triệu Thụy An siết chặt nắm tay phải, lòng thầm gào rú, đáy mắt lóe tia sáng rực rỡ.
Hậu đài lớn nhất của Tạ Văn nhà ngươi là Hồ Vi Quốc, bây giờ Hồ Vi Quốc sắp xuống đài. Chờ khi Lý Hưng Hoa trở thành thị trưởng, ta chống mắt xem ngươi nhảy nhót như thế nào!
Quan trọng nhất là mối quan hệ của Tạ Văn và Tô Mộc căng thẳng, át chủ bài tìm đến Triệu Thụy An, khả năng xong chuyện càng lớn. Chỉ cần bám cứng thuyền to Lý Hưng Hoa, Triệu Thụy An biết gã có cơ hội tiếp tục tiến bộ. Lý Hưng Hoa là ai? Đó là thường ủy tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, từng là thư ký của Diệp An Bang trưởng ban tổ chức tỉnh ủy.
- Tạ Văn, lần này chờ xem ngươi chơi trò gì.
* * *
Tòa hành chính huyện ủy huyện Hình Đường, văn phòng bí thư huyện ủy.
Tô Mộc mới ra khỏi cửa huyện ủy, nơi này kiều diễm vô biên xuân ý vô hạn. Cao Bình mặc váy tiêu chuẩn tôn lên vóc dáng của mình, nửa quỳ dưới đất, thân trên trần trụi, gò bồng đào nảy lên.
Cao Bình quần áo xốc xếch, đeo mắt kính viền đen vùi đầu dưới bụng Tạ Văn, mấp máy trước sau. Nước chảy dọc khóe môi Cao Bình, thường phát hiện tiếng rên rỉ.
Danh sách chương