Ai ngờ Chu Từ không thừa dịp bán tảng đá mà lạnh lùng quát:
- Câm miệng hết!
Chu Từ liếc mắt toàn trường, dừng lại trên người Tô Mộc:
- Anh nói xem tôi có nên bán không? Tô Mộc thản nhiên nói:
- Nếu là tôi thì sẽ không bán.
Chu Từ không chút do dự mở miệng nói:
- Vậy không bán, cắt tiếp.
Đoạn Trác bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Lão Lư, cắt tiếp đi.
Xem ra gã đã trông nhầm, không ngờ trong tảng đá kia có ngọc không tệ, chuyến này gã sẽ tổn thất ba, bốn chục vạn.
Đoạn Trác mới nghĩ như vậy thì bên người vang tiếng kêu kinh ngách, gã giương mắt nhìn, ngây người hóa đá.
Tảng đá không ngừng bị cắt bỏ, trước mắt xuất hiện một khối phỉ thúy phẩm chất thượng đẳng, màu sậm, chính, dương, lục, thủy đều cực tốt, loại pha lê lão khanh.
Đoạn Trác nhìn khối ngọc, ngơ ngác lẩm bẩm:
- Là một khối đế vương thúy... Đế vương thúy... Tôi bỏ qua đế vương thúy!
Đế vương thúy, cực phẩm trong phỉ thúy, nhìn kích cỡ cái trước mắt thì ít nhất có thể làm một cặp vòng tay, còn dư làm trang sức khác. Tính sơ đáng giá năm trăm vạn.
Đoạn Trác lỗ thảm.
Năm trăm vạn, gần bằng xác suất trúng xổ số độc đắc. Đoạn Trác gặp phải chuyện hiếm hoi.
- Thấy không? Các người có thấy không? Là đế vương thúy!
- Đừng nói làm nó thành vòng tay giá trị cao khủng khiếp, những mảnh nhỏ cũng đủ lời to.
- Gặp vận may từ trên trời rơi xuống, hắn chọn đại mà hay vậy!
Mọi người nhìn Tô Mộc, biểu tình cực kỳ phức tạp, hâm mộ và ghen tỵ. Trong lòng mọi người manh nha tâm lý thù người giàu, bây giờ hy vọng lớn nhất của bọn họ là mong Chu Từ cầm khối ngọc này xoay người bước đi, mặc kệ Tô Mộc, càng sẽ không chia một nửa cho hắn.
Chu Từ nhìn đế vương thúy, cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bộ ngực cao vút lắc lư đường cong hấp dẫn.
- Đã bảo là Chu Từ tôi đây không xui xẻo như vậy, tâm tình tệ thì thôi, chẳng lẽ vận may cũng không có? Được rồi, Đoạn Trác đừng trợn tròn mắt nữa, mau đóng gói cho ta.
- Vâng vâng!
Vẻ mặt Đoạn Trác đau đớn đóng gói đế vương thúy, đối với thương nhân như gã thì đau còn hơn cắt thịt gã ra.
Chu Từ cười xoay người đi, cơn bực tức lúc đến Lang Gia viên giảm bớt nhiều.
Chu Từ nhìn Tô Mộc, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, hôm nay nhờ có anh. Nếu không nhờ anh thì tôi sẽ không được khối đế vương thúy này. Không dám giấu diếm, tôi chơi ngọc nhiều năm đây là lần đầu tiên đào ra ngọc tốt như vậy. Tôi tên Chu Từ, đổng sự trưởng nhà hàng Nhã Trúc. Lời tôi đã nói chắc chắn sẽ thực hiện, khối đế vương thúy này chúng ta mỗi người một nửa.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Chu tổng nói đùa, tôi chỉ nói thuận miệng, chẳng lẽ đòi Chu tổng đưa một nửa tiền thật sao? Nếu làm thế tôi chẳng khác nào kẻ thừa cơ hội. Được rồi, khối đế vương thúy đã đóng gói xong, Chu tổng cầm đi đi, tôi cũng nên rời đi.
Thả dây dài mới câu cá lớn.
Hơn nữa đừng nói một nửa đế vương thúy, dù nguyên khối thì Tô Mộc không để vào mắt. Có Quan Bảng, Tô Mộc không cần lo tiền bạc.
Giả bộ, cứ giả bộ đi, từng thấy ra oai nhưng chưa gặp kiểu như vậy. Đám người nghe lời Tô Mộc nói hận không thể đè hắn xuống đất đánh tơi bời.
Ngươi nghĩ đó là mấy chục khối tiền sao? Một nửa đế vương thúy ít nhất hơn hai trăm vạn, tôi không tin tiểu tử nhà ngươi không thèm. Đã thèm thì cứ thừa nhân, cứp hải làm bộ làm tịch, có gì vui?
- Không!
Chu Từ kiên quyết từ chối:
- Lời Chu Từ tôi nói là nước đổ ra ngoài, sẽ không quỵt. Đi, chúng ta tìm chỗ từ từ nói tiếp.
Chu Từ cầm lấy túi da Đoạn Trác đưa qua, xác định đúng là đế vương thúy.
Chu Từ đưa túi cho Tô Mộc:
- Nào, hãy cầm nó, đi theo tôi.
Khi ngón tay Tô Mộc chạm vào tay Chu Từ, Quan Bảng xoay tròn trong đầu hắn. Tư liệu cơ bản tiêu chuẩn nhất hiện ra.
Tên: Chu Từ.
- Chức vụ: Đổng sự trưởng nhà hàng Nhã Trúc Thành phố Thanh Lâm, người sáng lập hội sở danh viện Thành phố Thanh Lâm, khoa trưởng ba khoa cục chiêu thương Thành phố Thanh Lâm, từng đảm nhiệm khoa trưởng hậu cần thành ủy Thành phố Thanh Lâm...
Yêu thích: Đổ ngọc, kim cương, nước hoa, các trang sức xa xỉ phẩm.
Độ thân mật: Bốn mươi.
Tiêu chuẩn độ thân mật là hai mươi, Chu Từ cho Tô Mộc tận bốn mươi. Xem ra đế vương thúy mang đến số điểm rất cao, Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Cá đã cắn câu, lo gì không ăn vào miệng?
Chu Từ lái chiếc Ferrari rất oách, trong thời đại này không mấy người có thể chạy chiếc xe hiệu Ferrari. Trang trí trong xe khá nữ tính, mùi nước hoa đậm đặc hấp dẫn. Đậm mà không ngấy.
Chu Từ mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Cho anh ngồi trong xe của tôi có cần căng thẳng vậy không? Bộ dạng của anh như thế chẳng lẽ sợ bị tôi ăn thịt?
Đôi mắt hoa đào quyến rũ liếc qua.
Sợ thì không nhưng đúng là hơi căng thẳng.
Tô Mộc chưa trải qua tình hình như vậy, hắn là xử nam trăm phần trăm. Ngoài miệng Tô Mộc hay đùa cợt nhưng đến thực chiến là vụng về ngay. May mắn Tô Mộc bồi dưỡng tâm tính nhiều năm lúc này phát huy ra, giúp hắn không đến mức xấu hổ.
Tô Mộc khống chế nhịp tim, lạnh nhạt nói:
- Đổ ngọc là đổ ngọc, hiện tại là hiện tại, cái này là hai chuyện khác nhau.
Chu Từ cười nói:
- Ôi chà, không ngờ mặt trắng nhỏ cũng có suy nghĩ cứng như thế. Nói đi, chuyện chúng ta tính sao?
Tô Mộc hỏi lại:
- Cái gì tính sao? Không lẽ Chu tổng thật sự cho tôi?
Chu Từ nói:
- Vớ vẩn, lời Chu Từ tôi đã nói đều thực hiện. Một câu thôi, nh muốn đồ hay tiền mặt? Nếu là tiền thì bây giờ tôi đưa ngay một phần cho anh, muốn đồ thì chờ đã.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Tôi không thiếu tiền.
Chu Từ cười hỏi:
- Vậy là muốn đồ? Rồi, chờ tôi làm xong thứ đó sẽ đưa cho anh. Khoan, không biết tên anh là gì? Làm công tác gì? Đi đâu tìm được anh?
Tô Mộc đáp:
- Tô Mộc, làm trong ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn.
Không cần che giấu làm gì, nếu cố tình muốn điều tra, bằng vào nhân mạch của Chu Từ chắc chắn sẽ tra ra, vậy chẳng bằng nói thẳng ra.
- Ô, không ngờ là cán bộ quốc gia.
Chu Từ cười hỏi:
- Tô Mộc, chúng ta coi như có duyên, cùng tôi uống mấy ly đi.
- Cái này...
- Này gì mà này, tôi là nữ còn không sợ, đàn ông đàn ang sợ cái gì?
Chu Từ nhìn Tô Mộc do dự, hỏi thẳng:
- Có đi không?
Tô Mộc dứt khoát:
- Đi!
- Được, tôi tìm chỗ.
Chu Từ khởi động máy, nhấn chân ga, chiếc xe biến mất ngoài Lang Gia viên. Đám người đứng ven đường nhìn đuôi xe phun khói, thầm phun nước miếng.
Trời hỡi, sao bất công qua vậy? Tại sao nam nhân ngồi bên cạnh nữ nhân quyến rũ kia không phải là ta? Người cao lớn như ta tại sao không được ai cần, lại chọn tên mặt trắng nhỏ kia?
* * *
Tô Mộc không ngờ đi một vòng trở về nhà hàng Nhã Trúc. Chu Từ thật thú vị, nước phù sa không để người ngoài hưởng sao? Uống rượu cũng chọn trong địa bàn của mình. Nhưng trúng ý Tô Mộc, thứ cầm trong tay chút nữa có thể trực tiếp mang về phòng.
Tô Mộc, Chu Từ đang đi liên tục gặp người chào.
- Câm miệng hết!
Chu Từ liếc mắt toàn trường, dừng lại trên người Tô Mộc:
- Anh nói xem tôi có nên bán không? Tô Mộc thản nhiên nói:
- Nếu là tôi thì sẽ không bán.
Chu Từ không chút do dự mở miệng nói:
- Vậy không bán, cắt tiếp.
Đoạn Trác bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Lão Lư, cắt tiếp đi.
Xem ra gã đã trông nhầm, không ngờ trong tảng đá kia có ngọc không tệ, chuyến này gã sẽ tổn thất ba, bốn chục vạn.
Đoạn Trác mới nghĩ như vậy thì bên người vang tiếng kêu kinh ngách, gã giương mắt nhìn, ngây người hóa đá.
Tảng đá không ngừng bị cắt bỏ, trước mắt xuất hiện một khối phỉ thúy phẩm chất thượng đẳng, màu sậm, chính, dương, lục, thủy đều cực tốt, loại pha lê lão khanh.
Đoạn Trác nhìn khối ngọc, ngơ ngác lẩm bẩm:
- Là một khối đế vương thúy... Đế vương thúy... Tôi bỏ qua đế vương thúy!
Đế vương thúy, cực phẩm trong phỉ thúy, nhìn kích cỡ cái trước mắt thì ít nhất có thể làm một cặp vòng tay, còn dư làm trang sức khác. Tính sơ đáng giá năm trăm vạn.
Đoạn Trác lỗ thảm.
Năm trăm vạn, gần bằng xác suất trúng xổ số độc đắc. Đoạn Trác gặp phải chuyện hiếm hoi.
- Thấy không? Các người có thấy không? Là đế vương thúy!
- Đừng nói làm nó thành vòng tay giá trị cao khủng khiếp, những mảnh nhỏ cũng đủ lời to.
- Gặp vận may từ trên trời rơi xuống, hắn chọn đại mà hay vậy!
Mọi người nhìn Tô Mộc, biểu tình cực kỳ phức tạp, hâm mộ và ghen tỵ. Trong lòng mọi người manh nha tâm lý thù người giàu, bây giờ hy vọng lớn nhất của bọn họ là mong Chu Từ cầm khối ngọc này xoay người bước đi, mặc kệ Tô Mộc, càng sẽ không chia một nửa cho hắn.
Chu Từ nhìn đế vương thúy, cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bộ ngực cao vút lắc lư đường cong hấp dẫn.
- Đã bảo là Chu Từ tôi đây không xui xẻo như vậy, tâm tình tệ thì thôi, chẳng lẽ vận may cũng không có? Được rồi, Đoạn Trác đừng trợn tròn mắt nữa, mau đóng gói cho ta.
- Vâng vâng!
Vẻ mặt Đoạn Trác đau đớn đóng gói đế vương thúy, đối với thương nhân như gã thì đau còn hơn cắt thịt gã ra.
Chu Từ cười xoay người đi, cơn bực tức lúc đến Lang Gia viên giảm bớt nhiều.
Chu Từ nhìn Tô Mộc, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, hôm nay nhờ có anh. Nếu không nhờ anh thì tôi sẽ không được khối đế vương thúy này. Không dám giấu diếm, tôi chơi ngọc nhiều năm đây là lần đầu tiên đào ra ngọc tốt như vậy. Tôi tên Chu Từ, đổng sự trưởng nhà hàng Nhã Trúc. Lời tôi đã nói chắc chắn sẽ thực hiện, khối đế vương thúy này chúng ta mỗi người một nửa.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Chu tổng nói đùa, tôi chỉ nói thuận miệng, chẳng lẽ đòi Chu tổng đưa một nửa tiền thật sao? Nếu làm thế tôi chẳng khác nào kẻ thừa cơ hội. Được rồi, khối đế vương thúy đã đóng gói xong, Chu tổng cầm đi đi, tôi cũng nên rời đi.
Thả dây dài mới câu cá lớn.
Hơn nữa đừng nói một nửa đế vương thúy, dù nguyên khối thì Tô Mộc không để vào mắt. Có Quan Bảng, Tô Mộc không cần lo tiền bạc.
Giả bộ, cứ giả bộ đi, từng thấy ra oai nhưng chưa gặp kiểu như vậy. Đám người nghe lời Tô Mộc nói hận không thể đè hắn xuống đất đánh tơi bời.
Ngươi nghĩ đó là mấy chục khối tiền sao? Một nửa đế vương thúy ít nhất hơn hai trăm vạn, tôi không tin tiểu tử nhà ngươi không thèm. Đã thèm thì cứ thừa nhân, cứp hải làm bộ làm tịch, có gì vui?
- Không!
Chu Từ kiên quyết từ chối:
- Lời Chu Từ tôi nói là nước đổ ra ngoài, sẽ không quỵt. Đi, chúng ta tìm chỗ từ từ nói tiếp.
Chu Từ cầm lấy túi da Đoạn Trác đưa qua, xác định đúng là đế vương thúy.
Chu Từ đưa túi cho Tô Mộc:
- Nào, hãy cầm nó, đi theo tôi.
Khi ngón tay Tô Mộc chạm vào tay Chu Từ, Quan Bảng xoay tròn trong đầu hắn. Tư liệu cơ bản tiêu chuẩn nhất hiện ra.
Tên: Chu Từ.
- Chức vụ: Đổng sự trưởng nhà hàng Nhã Trúc Thành phố Thanh Lâm, người sáng lập hội sở danh viện Thành phố Thanh Lâm, khoa trưởng ba khoa cục chiêu thương Thành phố Thanh Lâm, từng đảm nhiệm khoa trưởng hậu cần thành ủy Thành phố Thanh Lâm...
Yêu thích: Đổ ngọc, kim cương, nước hoa, các trang sức xa xỉ phẩm.
Độ thân mật: Bốn mươi.
Tiêu chuẩn độ thân mật là hai mươi, Chu Từ cho Tô Mộc tận bốn mươi. Xem ra đế vương thúy mang đến số điểm rất cao, Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Cá đã cắn câu, lo gì không ăn vào miệng?
Chu Từ lái chiếc Ferrari rất oách, trong thời đại này không mấy người có thể chạy chiếc xe hiệu Ferrari. Trang trí trong xe khá nữ tính, mùi nước hoa đậm đặc hấp dẫn. Đậm mà không ngấy.
Chu Từ mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Cho anh ngồi trong xe của tôi có cần căng thẳng vậy không? Bộ dạng của anh như thế chẳng lẽ sợ bị tôi ăn thịt?
Đôi mắt hoa đào quyến rũ liếc qua.
Sợ thì không nhưng đúng là hơi căng thẳng.
Tô Mộc chưa trải qua tình hình như vậy, hắn là xử nam trăm phần trăm. Ngoài miệng Tô Mộc hay đùa cợt nhưng đến thực chiến là vụng về ngay. May mắn Tô Mộc bồi dưỡng tâm tính nhiều năm lúc này phát huy ra, giúp hắn không đến mức xấu hổ.
Tô Mộc khống chế nhịp tim, lạnh nhạt nói:
- Đổ ngọc là đổ ngọc, hiện tại là hiện tại, cái này là hai chuyện khác nhau.
Chu Từ cười nói:
- Ôi chà, không ngờ mặt trắng nhỏ cũng có suy nghĩ cứng như thế. Nói đi, chuyện chúng ta tính sao?
Tô Mộc hỏi lại:
- Cái gì tính sao? Không lẽ Chu tổng thật sự cho tôi?
Chu Từ nói:
- Vớ vẩn, lời Chu Từ tôi đã nói đều thực hiện. Một câu thôi, nh muốn đồ hay tiền mặt? Nếu là tiền thì bây giờ tôi đưa ngay một phần cho anh, muốn đồ thì chờ đã.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Tôi không thiếu tiền.
Chu Từ cười hỏi:
- Vậy là muốn đồ? Rồi, chờ tôi làm xong thứ đó sẽ đưa cho anh. Khoan, không biết tên anh là gì? Làm công tác gì? Đi đâu tìm được anh?
Tô Mộc đáp:
- Tô Mộc, làm trong ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn.
Không cần che giấu làm gì, nếu cố tình muốn điều tra, bằng vào nhân mạch của Chu Từ chắc chắn sẽ tra ra, vậy chẳng bằng nói thẳng ra.
- Ô, không ngờ là cán bộ quốc gia.
Chu Từ cười hỏi:
- Tô Mộc, chúng ta coi như có duyên, cùng tôi uống mấy ly đi.
- Cái này...
- Này gì mà này, tôi là nữ còn không sợ, đàn ông đàn ang sợ cái gì?
Chu Từ nhìn Tô Mộc do dự, hỏi thẳng:
- Có đi không?
Tô Mộc dứt khoát:
- Đi!
- Được, tôi tìm chỗ.
Chu Từ khởi động máy, nhấn chân ga, chiếc xe biến mất ngoài Lang Gia viên. Đám người đứng ven đường nhìn đuôi xe phun khói, thầm phun nước miếng.
Trời hỡi, sao bất công qua vậy? Tại sao nam nhân ngồi bên cạnh nữ nhân quyến rũ kia không phải là ta? Người cao lớn như ta tại sao không được ai cần, lại chọn tên mặt trắng nhỏ kia?
* * *
Tô Mộc không ngờ đi một vòng trở về nhà hàng Nhã Trúc. Chu Từ thật thú vị, nước phù sa không để người ngoài hưởng sao? Uống rượu cũng chọn trong địa bàn của mình. Nhưng trúng ý Tô Mộc, thứ cầm trong tay chút nữa có thể trực tiếp mang về phòng.
Tô Mộc, Chu Từ đang đi liên tục gặp người chào.
Danh sách chương