Xa xa các vị tiểu thư Vệ Quốc Công đi tới, họ mới là chủ của bữa tiệc này, dọc đường chào họi các vị phu nhân tiểu thư sau đó đi tới trước mặt Tần Tê hành lễ:
"Tham kiến Phụng An quận chúa."
"Các vị tỷ tỷ đừng đa lễ." Quan hệ của Tần Tê cùng các vị tiểu thư này không tệ, nắm tay vị tiểu thư đứng đầu nói:
"Kỳ tỷ tỷ đã khỏe chưa?"
Vệ Hàm Kỳ Trưởng nữ Vệ gia y phục màu lam, kết hợp với gương mặt trang điểm hoàn mỹ, phong thái tiểu thư con nhà hiện rõ mồn một.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ quận chúa quan tâm."
Cố Ly híp mắt nhìn vị tiểu thư này, rõ ràng vừa nhìn đã biết người này biết võ công. Nhìn mấy vị tiểu thư còn lại,nhìn họ giơ tay nhấc chân đều ra hình có lực, chí ít là hai người nữa cũng biết võ công: Vệ gia có truyền thống võ sao? Sau khi trò chuyện, Tần Tê giới thiệu Cố Ly với các vị tiểu thư để họ làm quen với nhau. Vệ Hàm Kỳ cười nói:
Cố Ly cười nói:
"Vệ tiểu thư quá khen, ta xuất thân giang hồ cũng không hiểu phép tắc của đại gia tộc, cấp bậc lễ nghĩa nếu có chỗ không chu toàn xin hãy lượng thứ."
"Giang hồ?" Vệ Hàm Kỳ cảm thấy hứng thú liền lặp lại lần nữa, "Chẳng hay tôn sư của Cố tiểu thư ở đâu?"
"Thư viện Phi Diệp Tân." Cố Ly cao giọng báo danh, càng kiêu ngạo hơn so với việc nàng là người Cố gia.
Thư viện Phi Diệp Tân, trong giang hồ, triều đình điều có địa vị riêng. Cố Hạo Chi không biết danh tiếng của thư viện Phi Diệp Tân nhưng Chính Duẫn Đế chắc chắn biết. Phi Diệp Tân nổi tiếng không phải chỉ vì người nơi đó tuyển chọn đều là nữ tử, cũng không phải bởi vì nơi đó quận chúa công chúa nhiều vô số kể mà bởi vì mặc dù đó chỉ là một thư viện nho nhỏ nhưng không ai dám động. Theo tìm hiểu thì nguyên nhân là bởi vì Chưởng Viện của thư viện là một người không ai dám chọc, cũng không có chọc nổi nữ tử hiếm thấy này.
"Thảo nào phong thái của Cố tiểu thư thật bất phàm, thì ra là người Phi Diệp Tân dạy dỗ. Vậy xem ra đã thất kính."
Cố Ly vẫn cười cười, khiêm tốn không nói gì nữa. Nàng tự mình khiêm tốn nhưng ở Phi Diệp Tân chưa bao giờ cẩn khiêm tốn.
Đôi bên khách sáo vài câu, tiểu thư Vệ gia là chủ nên đi nơi khác cùng mọi người trò chuyện. Tần Tê kéo Cố Ly đến bên hồ nước, gió mát hiu hiu, thổi qua khiến người ta thoải mái vui vẻ.
Tần Tê giới thiệu Cố Ly với các vị tiểu thư của Vệ Quốc Công phủ. Những người này đều là cháu gái của Vệ Quốc Công. Đại tiểu thư Vệ Hàm Kỳ năm nay 17, bằng tuổi với Cố Ly. Nhị tiểu thư Vệ Hàm Anh, cũng đã 16, là đường tỷ đường muội với Vệ Hàm Kỳ. Tam tiểu Thư Vệ Hàm Giác, tứ tiểu thư Vệ Hàm Trân, ngũ tiểu thư Vệ Hàm Kha còn chưa đến tuổi cặp kê.
"Chỉ sợ là không phải bị bệnh." Cố Ly thuận theo ánh mắt của Tần Tê nhìn qua, thuận miệng nói.
"Hả?" Tần Tê quay đầu nhìn nàng, không hiểu lắm: "Ý của Ly tỷ tỷ là..."
"Có lẽ bị nội thương, ta thấy Vệ tiểu thư biết võ công, đây là quy tắc của Vệ giả?" Cố Ly đến kinh thành được hai tháng hơn, nhìn thấy rất nhiều tiểu thư yểu điệu, rất hiếm khi nhìn thấy nữ tử dáng vẻ hiên ngang oai như vậy.
Tần Tê nghe xong liền kinh ngạc nói: "Ly tỷ tỷ thật lợi hại! Chỉ như vậy đã phát hiện Kỳ tỷ tỷ biết võ công! Vê gia có công trạng được phong tước Quốc Công, hôm nay lão Quốc Công và các nhi tử vẫn còn trấn giữ biên ải. Trong lứa nữ nhi cũng không tránh khỏi phải xuất đầu lộ diện tập võ để thừa kế gia phong." nàng vừa nói vừa nhíu mày suy tư, hồi lâu mới nói: "Nếu như Kỳ tỷ tỷ bị nội thương, tại sao phải giấu diếm?"
"Nàng tự có đạo lý riêng. Chúng ta là người ngoài không cần hao tâm tổn trí tìm hiểu bí mật của người khác." Cố Ly không cảm xúc, đối với những người bên ngoài nàng luôn không bận tâm.
Các vị tiểu thư Cố gia đều có bằng hữu quen biết của riêng mình, họ ở chung cười nói cũng xem như náo nhiệt. Trước đó mấy vị tỷ muội đã bị lão phu nhân gọi đến Hoa Vinh Trai dụng tâm 'dạy dỗ' một phen, ý tứ chính là không được âm thầm hay trực diện đối đầu với Cố Ly, tương lai Cố Ly xuất giá cũng đem đến lợi ích cho Cố gia. Mấy tỷ muội họ nghe được bao nhiêu cũng không cần biết, nhưng mặt mũi vẫn nên cho.
Ba ngày nay Cố Nhân và Cố Huyên đều đến Thụy Vương phủ, lúc đó không chỉ có Thụy Vương phi Lương Cầm Trăn mà còn có cả Thụy Vương ở đó. Cố Nhân vui vẻ trong lòng, chỉ là không dám thể hiện ra bên ngoài. Cố Huyên hiểu rõ tâm tư của tỷ tỷ mình, cho nên quấn quýt Thụy Vương phi trò chuyện, tạo cơ hội cho tỷ tỷ của mình, Xuất phát từ mẫn cảm của nữ nhân, Lương Cầm Trăn đã sớm rõ nỗi băn khoăn của Cố hanh, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại vẫn cùng Cố Huyên nói chuyện, nhường cơ hội cho Cố Nhân.
Lương Cầm Trăn đã sớm nhìn thấu, Thụy Vương không thể nào chỉ có một chính phi là nàng. Trắc phi hay thậm chí là thiếp thất đều phải có, cho dù Thụy Vương không đề cập tới, làm một thê tử hiền huệ cho nên nàng chủ động nói ra. Nếu như Cố Nhân trở thành trắc phi, đối với Lương Cầm Trăn mà nói là một lựa chọn tốt.
Cố Nhân dung mạo thanh tú, nhan sắc cũng là thuộc hàng có nhan sắc nhưng không phải dạng nhan sắc ma mị. Cố gia gia thế tốt, vừa hay có thể giúp được cho Thụy Vương. Ngay từ nhỏ Lương Cầm Trăn đã được bồi dưỡng để trở thành đương gia chủ mẫu, cho nên ánh mắt phải nhìn xa trông rộng. Nếu như Thụy Vương có thể đăng cơ làm Đế, thì nàng chính là hoàng hậu- mẫu nghi thiên hạ, nếu Thụy Vương vẫn là Thụy Vương, nàng không ngại có nhiều nữ nhân tranh sủng với mình, bởi vì sủng ái không thể dựa được, chỉ có quyền thế mới là thứ quan trọng nhất.
Ngày đó, hai tỷ muội Cố gia ở Thụy Vương phủ dùng cơm chiều, tuy rằng Thụy Vương không cùng dùng bữa nhưng Cố Nhân vẫn cảm thấy Thụy Vương đối xử tốt với mình, Vương phi cũng xem nàng như tỷ muội. Từ sau ngày đó trong lòng nàng đã xem mình như người của Thụy Vương phủ rồi. Yến tiệc hôm nay, Cố Nhân vốn định không tham gia, là lão phu nhân lên tiếng, hơn nữa nàng lại là trưởng nữ, không đi không được. Về phần Cố Ly, cho đến tận bây giờ lão phu nhân không cảm thấy Cố Ly có thể đại diện cho Cố gia.
"Ta nghe nói tiệc thưởng sen hôm nay là để cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư Vệ Quốc Công phủ chọn bạn. Đại tiểu thư năm nay cũng mười bảy rồi, không thể tiếp tục như vậy. Trước đó nàng bệnh triền miên, có lẽ do hôn sự có chỗ không suông sẻ." Các vị tiểu thư tự biểu diễn tài nghệ, các vị phu nhân thì tụ lại trò chuyện với nhau.
Vị phu nhân này nói xong, một vị phu nhân khác tiếp lời:
"Chứ gì nữa, dù sao cưới thê tử về là muốn khai chi tán diệp. Để truyền ra ngoài đại tiểu thư sức khỏe không tốt thì e rằng chẳng mấy ai muốn đến hỏi cưới."
"Cũng chưa chắc nha. Vệ Quốc Công phủ thuộc dòng dõi bậc trên, đại tiểu thư lại là trưởng nữ, cho dù cưới về làm Bồ Tát cũng tốt. Ta nghĩ người trong kinh thành này muốn cưới Vệ đại tiểu thư vẫn nhiều lắm." Lại có một vị phu nhân chen vào nói.
"Người muốn cưới dù nhiều cũng phải xem Vệ gia xem trọng ai mới được. Cánh cửa Vệ Quốc Công phủ đâu phải muốn vào là vào." Vị phu nhân kia nhìn Vệ Hàm Kỳ ở phía xa xa, tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta đều biết gả cao cưới thấp* nhưng kể ra trong kinh thành dòng dõi có thể cao hơn phủ Vệ Quốc Công cũng chẳng có mấy nhà."
*Gả con gái thì phải gả người có địa vị cao hơn, còn cưới dâu thì phải cưới thấp hơn
Mấy vị phu nhân này bàn luận về Vệ Hàm Kỳ xong, trọng tâm câu chuyện lại chuyển đến trên người Cố Ly: ở trong kinh thành này đã mười bảy thì đều là gái lỡ thì.
"Vị tiểu thư Cố gia này thì càng khó hơn. Lai lịch không rõ ràng, phép tắc thì không biết. Nghe nói ở Cố gia, ngay cả lão phu nhân Cố gia cũng dám chống đối." Có người nói, dĩ nhiên có người phụ họa.
Mấy vị phu nhân đang đóng vai trò người nghe sau khi nghe xong lời này đều sợ đến mức dùng khăn che miệng: "Thật sự không biết phép tắc đến vậy sao? Nhà chúng ta không thể để cô nương như vậy vào cửa." Một vị phu nhân vội lắc đầu.
"Ta lại không biết từ khi nào trong nhà Lý phu nhân xuất hiện nhiều nhi tử đến vậy?" Một giọng nói trong trẻo truyền đến, tuy rằng không lớn nhưng đủ để mấy vị phu nhân ở đây nghe rõ.
Mấy vị phu nhân đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Tần Tê đứng ở đó, trên mặt treo nụ cười nhưng không phải hồn nhiên ngây thơ trước đây, mà lúc này mười phần như tiểu ác ma, lỗ tai dường như cũng nhọn lên.
Lý phu nhân ngay lập tức giải thích:
"Thần... thiếu phụ không có nhi tử, là thần nói bậy."
Tần Tê xua tay, rộng lượng nói: "Lý phu nhân trong nhà không có con tất nhiên không thể cưới được Ly tỷ tỷ của ta. Hơn nữa dù trong nhà có nam tử đến tuổi, vậy thì phải nhà cao cửa rộng cỡ nào, nhân phẩm cao quý đến cỡ nào, tài hoa xuất chúng đến cỡ nào mới có thể xứng đôi với Ly tỷ tỷ. Mấy vị phu nhân cũng đều là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại học thói ba hoa, cả ngày ở sau lưng người khác bàn luận thị phi, vô duyên vô cớ đánh mất thân phận, các vị nói có phải không?" nàng nói cười chậm rãi, so sánh mấy vị phu nhân này với những kẻ ba hoa. Bọn họ vì ngại thân phận của nàng, tuy rằng mất mặt cũng không ai dám cãi lại.
Cố Ly đứng ở phía xa nhìn, nàng cảm thấy đối với bản thân Tần Tê luôn không quan tâm, cho dù bị Diệu Song quận chúa đẩy xuống nước, chỉ qua ngày là nàng đã quên, nhưng đụng phải chuyện của Cố Ly, nàng luôn tính toán chi li, khắc khe mọi thứ.
Tê Tê à, ta làm sao nhận nổi phần chân tình này của muội đây?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Tần Tê như gà trống vừa thắng trận, nghênh ngang kiêu ngạo trở về:
"Cả ngày chỉ biết bàn luận sau lưng người khác, phiền chết đi được!" Tần Tê bất mãn nói.
"Muội thật oai phong, vẫn chưa nguôi giận sao?" Cố Ly cảm thấy buồn cười, nhìn Tần Tê, có lẽ Tần Tê không biết vừa rồi nàng thể hiện sự uy phong nhưng cũng kéo thêm nhiều thù hận cho Cố Ly.
Tần Tê chu miệng:
"Ly tỷ tỷ của Tê Tê, không phải để cho bọn họ có thể mơ ước."
"Ta là của muội, vậy được chưa?" Cố Ly thuận theo Tần Tê.
Tần Tê không lên tiếng, hai tay bưng gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình, khóe miệng bất giác giương lên. Ly tỷ tỷ là của mình, chính miệng Ly tỷ tỷ nói!
Yến tiệc lần này đến cuối cùng cũng không ai giở trò, mọi người đều dùng tiệc xong rồi cáo từ. Tần Tê nắm tay Cố Ly đầy bịn rịn lưu luyến, nhìn đau lòng người.
"Tê Tê ngoan, ngày mai ta đến phủ trưởng công chúa thăm muội." Cố Ly nhìn thấy các tỷ muội Cố gia đều lên xe ngựa, nàng chỉ dành dụ dỗ Tần Tê buông tay.
"Được rồi." Tần Tê vẫn nghe lời.
Hai người tách ra, lên xe của mình. Bởi vì từ phủ Vệ Quốc Công đi ra ngoài cùng một đoạn đường cho nên xe trước xe sau cách nhau không xa. Lúc này sắc trời đã tối, trong không khí thoang thoảng mùi khói bếp.
Bất ngờ có tiếng xé gió vọng lại, Cố Ly đang nhắm mắt dưỡng thần trên xe ngựa đột nhiên mở mắt, làm Giang Mễ giật mình:
"Tiểu thư, sao vậy?"
"Có người!" Cố Ly vén rèm cửa sổ lên, nhìn trái nhìn phải hai bên đường đá, đúng lúc này, phía trước truyền tới giọng của Đại Mễ:
"Các ngươi là ai? Mau buông quận chúa ra!"
Cố Ly nghe thấy liền vội vàng từ trong xe ngựa nhảy ra ngoài, trước chiếc xe ngựa này là xe của tỷ muội Cố gia, trước nữa mới là xe của Tần Tê. Nàng đạp lên mấy xe ngựa Cố gia phóng đến trước xe ngựa của Tần Tê. Mấy con ngựa của chiếc xe ngựa Cố gia bị hoảng, nhưng cũng may xa phu* có kinh nghiệm, cuối cùng cũng trấn áp được.
*Xa phu: người đánh xe ngựa
"Xảy ra chuyện gì?"
Mấy người Cố Nhân đều từ trong xe ngựa của mình ló đầu ra hỏi, đồng thời chỉ nhìn thấy bóng người xanh nhạt dần dần biết mất trong sương mù buổi hoàng hôn.
Cố Ly vừa xuất hiện, Đại Mễ liền chỉ tay về một hướng nói: "Quận chúa bị mấy gã hắc y nhân bắt đi rồi!" vừa dứt lời, nàng cảm thấy hoa mắt, Cố Ly thì đã đi xa.
"Mau trở về phủ!" Đại Mễ và Tiểu Mễ ngồi lên xe, xa phu vung roi chiếc xe ngựa bắt đầu đi. Nếu như trước đó xảy ra chuyện thì có lẽ chiếc xe ngựa đã không thể chống đỡ nổi.
Giang Mễ và Hương đồng thời xuống xe, cũng đồng dạng chỉ nhìn thấy bóng lưng tiểu thư nhà mình dần dần biến mất. Hai người nhìn nhau, phải làm sao đây?
------Hết chương 34.1-----
Ps. Happy new year!!!Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh!