“Ly tỷ tỷ, muội vẫn không nghĩ ra vì sao Diệu Song lại làm như vậy.”
Tần Tê cau mày, thật ra ngay cả chuyện Diệu Song thích nàng nàng cũng không nghĩ ra.
“Nàng là người không nơi nương tựa, luôn muốn tự cứu mình.” Cố Ly nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do nàng có thể giải thích. Nhất định là Trình Vân có ai đó dựa vào, lúc này mới có năng lực tính kế Thụy Vương.
“Hữm?” Tần Tê nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ đến đầu óc xoắn hết lại: “Ây da! Không nghĩ nữa, Diệu Song trở nên xấu xa, sau này Tê Tê không quan tâm nàng nữa.” Tần Tê chạy tới ôm lấy Đậu Tím đang ngủ gục đặt trước mặt vuốt ve: “Đậu Tím, ngươi phải ngoan nha. Xấu tính sẽ không có bạn.”
Đậu Tím kêu lên, nó muốn thoát khỏi cái ôm của Tần Tê, đối với nó mà nói chuyển qua cơ thể nhiệt độ cao thì không hề thoải mái chút nào.
Cố Ly bước tới dứt khoát khom người xách Đậu Tím trong lòng Tần Tê đi ra ngài giao cho Tiểu Mễ, lúc nàng xoay người lại đã thấy Tần Tê ngoan ngoãn nằm lên giường.
“Ly tỷ tỷ...” Tần Tê thẹn thùng gọi.
“Khụ khụ!” Cố Ly lúng túng ho khan, cô không muốn hàng đêm sênh ca, nhưng con thỏ họ đã học được câu dẫn người, cái này không trách nàng được.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tê liền chạy vào cung. Cố Ly đoán có lẽ nàng muốn đi xem công chúa hòa thân.
Sự thật chứng minh, Tần Tê là quận chúa được sủng ái nhất Minh Tịch Quốc một khi đã nói tuyệt đối không phải chỉ nói chơi. Lúc nàng xuất cung thì có khẩu dụ, có thể ra vào dịch quán gặp công chúa hòa thân.
“Ly tỷ tỷ, đi nhanh lên.” Chuyện tốt này sao bỏ được Ly tỷ tỷ? Tần Tê kích động trở lại phủ kéo Cố Ly đang ngồi lên xe ngựa, đi thẳng đến dịch quán.
Ở trên xe ngựa, Cố Ly nhìn Tần Tê đứng ngồi không yên cảm thấy buồn cười:
“Mỗi lần có nước đến hòa thân, muội đều tò mò như vậy?”
“Đúng đúng.” Tần Tê thành thật thừa nhận: “Muội muốn xem thử công chúa ngoại quốc có khác gì với chúng ta, nhưng đã nhiều năm qua không có nước nào đưa công chúa tới hòa thân cho nên muội mới tò mò như vậy.”
Xe ngựa dừng bên ngoài phía trước dịch quán, xa phu đưa ra lệnh bài liền được đi vào, chốc lát, dịch quán mở cửa, xe ngựa chạy thẳng vào.
Trước cổng thứ hai của dịch quán, đám người Tần Tê xuống xe, một nam tử trung niên mặc quốc phục và mang trang sức Lăng Quốc đứng ở ngoài cửa đại sảnh chờ họ.
“Trưởng đoàn sứ đoàn Thời Phi Dương tham kiến Phụng An quận chúa, Toại An quận chúa Minh Tịch Quốc.
Tần Tê và Cố Ly cũng dựa theo lễ nghi Minh Tịch hoàn lễ, Tần Tê nói:
“Thời đại nhân, hôm nay chúng ta tới là muốn gặp công chúa hòa thân.”
Thời Phi Dương gật đầu:
“Hoàng thượng quý quốc đã sai người thông báo, hai vị quận chúa mời theo ta.”
Thời Phi Dương dẫn theo chủ tớ Tần Tê vào hậu viện dịch quán. Nơi này một tòa có hai tầng tiểu lâu, Thời Phi Dương nói vài câu với thị nữ ở tiểu lâu, thị nữ vào trong tiểu lâu thông báo. Một lát sau, thị nữ ra nói:
“Hai vị quận chúa, công chúa cho mời.”
Thời Phi Dương nghiêng người đứng sang một bên, Cố Ly và Tần Tê theo thị nữ vào tiểu lâu. Ba Mễ ở bên ngoài tìm một bóng mát ngồi chờ.
Tiểu lâu có hai tầng, thị nữ nhấc rèm che, mời hai người vào trong phòng. Một nữ tử mặc y phục màu đỏ, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, nhìn thấy hai người bước vào liền nói:
“Hai vị quận chúa mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, thị nữ dâng trà bánh, nữ tử kia khoát tay, bọn họ đều lui ra.
“Ngươi là công chúa hòa thân của Lăng Quốc?” Tần Tê mở to đôi mắt quan sát, vị công chúa này rất xinh đẹp! Tuy rằng, ừm, không đẹp bằng Ly tỷ tỷ.
“Đúng vậy.” Nữ tử vừa nói vừa nhìn Tần Tê, sau đó nhìn Cố Ly: “Vị này là Toại An quận chúa. Ta vừa vào thành đã nghe nói hoàng thượng Minh Tịch Quốc vừa sách phong Toại An quận chúa có tướng mạo khuynh quốc. Ta chỉ cho rằng họ khoa trương, xem ra ta kiến thức nông cạn.”
“Công chúa quá khen.” Cố Ly thản nhiên nói.
“Công chúa, ngươi tên là gì?” Tần Tê lại kéo sự chú ý lên nữ tử này.
“Phụng An quận chúa rất đáng yêu. Ta là Giang Niệm Vi, là ngũ công chúa của hoàng thuộc, phong tước Hi La.” Trong lời nói của nữ tử này có vài phần kiêu ngạo, rõ ràng nàng là công chúa được sủng ái.
“Hi La công chúa?” Tần Tê chưa từng nghe. Mặc dù Lăng Quốc không xa Minh Tịch, cũng không giáp biên giới. Tần Tê thì chưa từng rời khỏi thành nhưng vẫn nghe được chút ít thông tin về Lăng Quốc.
“Công chúa, ngươi rất xinh đẹp!” Ý định ban đầu của Tần Tê là đến xem vị công chúa này, ngoại trừ khen, nàng cũng không có tâm tư tìm hiểu tin tức.
Giang Niệm Vi giơ tay xoa mặt mình: “Miệng quận chúa ngọt quá đi. Sau này ta gả vào hoàng thất Minh Tịch, sẽ gặp mặt hai vị quận chúa nhiều hơn, xin hai vị quận chúa đừng chê ta phiền nha.” Nàng tính tình hoạt bát, tuy rằng gả đến một nước xa xôi, nhưng không nhìn thấy nỗi đau khổ rời quê hương.
“Được nha. Công chúa, sau này có phiền muộn có thể đến tìm ta chơi. Tất cả món ngon trò hay trong kinh thành ta đều biết.” Tần Tê vênh mặt.
Giang Niệm Vi để ý từ lúc mới đến cho đến giờ Cố Ly vẫn chưa nói gì thêm, cho nên quay sang nói:
“Toại An quận chúa rất ít nói.”
Cố Ly cười cười, vẫn không lên tiếng.
Thư viện Phi Diệp Tân thu nhận các công chúa quận chúa, các quốc gia trên đại lục đều đưa người tới. Cho dù cách xa Phi Diệp Tân cũng không ngoại lệ. Chỉ riêng Lăng Quốc, không ai đến Phi Diệp Tân học tập. Nguyên nhân được rút ra rất đơn giản, bởi vì sư phụ của nàng.
Rất ít người biết được quá khứ của Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn, Cố Ly đi theo Giang Phong Mẫn mười mấy năm, ít nhiều gì cũng biết được chút ít, là do dòng họ hoàng tộc Lăng Quốc. Chỉ là không biết nguyên nhân cụ thể là gì, từ đó về sau cả đời không qua lại với Lăng Quốc. Chưởng Viện làm việc rất tùy hứng, trực tiếp ra mệnh lệnh không thu nhân nữ tử tới từ Lăng Quốc. Điều đó tạo thành hiện tượng không có một bóng người Lăng Quốc xuất hiện trong thư viện.
Đất nước Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn đều không ưa thì sao Cố Ly lại có thiện cảm? Cho nên dù Giang Niệm Vi hoạt bát cởi mở nhưng nàng vẫn trước sau không nói lời nào.
Giang Niệm Vi chủ động bắt chuyện giống như một cái chạm nhẹ vào cây đinh cắm trong lòng, nàng chỉ đành biết điều nói chuyện phía với Tần Tê. Dường như ở phương diện ăn uống hai người rất hợp nhau nên nói chuyện rất vui, thi thoảng còn nuốt nước miếng.
Lúc từ dịch quán đi ra, Tần Tê hỏi Cố vì sao không nói chuyện. Nàng có ấn tượng rất tốt với Giang Phong Mẫn. Cố Ly không có ý định nói ra chuyện nhà của sư phụ, bèn giải thích:
“Muội và nàng ấy tán gẫu về đồ ăn, ta không tiện chen vào.”
“Chúng ta nói về món Ly tỷ tỷ thích mà.” Tần Tê không muốn để Cố Ly lưu lại hình ảnh bị bỏ rơi.
“Ta thích võ công.” Cố Ly đùa nàng.
“Dạ?” Tần Tê nhíu mày: cái này... nàng hoàn toàn không hiểu.
Hoàng cung, điện Chiêu Dương.
Chính Duẫn Đế đến bàn bạc với hoàng hậu chuyện công chúa hòa thân: “Hoàng hậu thấy Hi La công chúa nên chỉ hôn cho ai?” Chính Duẫn Đế không muốn nhét vị Hi La công chúa này vào hậu cung nên dự định chỉ hôn cho hoàng tử.
“Nếu là công chúa, làm gì cũng phải là danh phận Chính Phi. Hiện tại Tề Vương, Thụy Vương đều đã cưới Chính Phi, Thạc Vương cũng đã chỉ hôn, ngược lại tứ hoàn tử vẫn chưa.” Hoàng hậu nói.
Tứ hoàng tử Trình Minh do Mục Chiêu Nghi hạ sinh, đến tháng sau mới thành niên cho nên vẫn chưa ban Vương phủ.
“Minh Nhi quả là lựa chọn thích hợp nhất.” Chính Duẫn Đế lẩm bẩm, sau một hồi suy tư liền nói: “Chọn hắn đi.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, chuyện này hoàng hậu chỉ kiến nghị, quyền quyết định cuối cùng từ đầu đến cuối đều ở trong tay hoàng thượng. Dù sao bà không có nhi tử, tương lai ai đăng cơ đều phải kính trọng đích mẫu* này, bà cũng không cần hao tổn tâm chí lôi kéo các vị hoàng tử:
“Nô tì nghe nói Lăng Quốc còn muốn cưới một vị quý nữ.”
*Đích mẫu: mẹ lớn, mẹ cả.
Nói đến chuyện này Chính Duẫn Đế càng thêm đau đầu. Nữ nhi hắn không ít, vừa đến tuổi cũng có, nhưng tin tức vừa truyền ra, thân mẫu của các công chúa đã đến tìm hắn khóc lóc, cầu cho nữ nhi của mình không đi hòa thân, khiến hắn đau đầu.
“Hoàng hậu có chọn ai chưa?” Hắn hỏi.
Hoàng hậu cười nói:
“Hoàng thượng, mấy ngày qua người tìm nô tì cũng không hề ít.”
Chính Duẫn Đế ngay lập tức suy sụp, xụ mặt:
“Đám nữ nhân đó làm trẫm phiền muốn chết.”
“Hoàng thượng...” Hoàng hậu dịu giọng an ủi: “Đều là con của mình, ai nhẫn tâm gả đi nước khác? Một nửa từ biệt không thể gặp lại. Thật ra Lăng Quốc chỉ cần hòa thân, lại không nói nhất định là công chúa, chọn một nữ tử trong hoàng tộc hoặc quý nữ của gia đình quyền quý trong triều đình gả đến đó là được.”
Chính Duẫn Đế thở dài:
“Đâu có dễ dàng như vậy? Nhà ai nguyện ý đưa nữ nhi của mình đi hòa thân?”
“Chung quy cũng có trường hợp đặc biệt.” Hoàng hậu rõ ràng có dụng ý.
Chính Duẫn Đế nhìn hoàng hậu, phu thê nhiều năm, hắn hiểu được người hoàng hậu ám chỉ là ai”
“Diệu Song?”
Hoàng hậu gật đầu:
“Diệu Song đã qua cập kê, cũng đến lúc bàn chuyện thành thân. Nhưng xuất thân của nàng nếu gả cho gia đình dòng dõi cao quý sẽ có trắc trở, nếu gả cho gia đình kém cỏi e là người đời sẽ nói hoàng thượng khắc nghiệt với đứa trẻ mồ côi. Hơn nữa, lần trước lễ cập kê của Tê Tê Thụy Vương bị người mưu hại, trải qua tra xét có liên quan đến nàng. Hoàng thượng, thân phận của Diệu Song khá nhạy cảm, theo nô tì thấy chi bằng gả đi xa đổi lại là hạnh phúc của nàng.”
Chính Duẫn Đế hiểu rõ ý tứ của hoàng hậu. Trình Nghiệp, phụ thân của Trình Vân, bị hắn hạ chỉ giam giữ. Trình Vân lại không phạm sai lầm lớn. Nếu nàng ngoan ngoãn thì chỉ hôn cho nàng vào một gia đình gia cảnh sung túc cũng được. Đáng tiếc nha đầu này không hiểu chuyện, luôn làm ra những chuyện rắc rối, còn nhiều lần hạ thủ với Tần Tê, đây chính là chạm vào nghịch lân của hắn.
“Tại sao Diệu Song lại tính kế Thụy Vương?”
Hoàng hậu cười trừ:
“Chuyện này Cục Cung Chính đang điều tra, dù sao cũng là quận chúa, chỉ có thể từ từ hỏi, tính cách Diệu Song hoàng thượng cũng biết, đâu dễ thành thật thật trả lời.”
“Chuyện liên quan đến hoàng tử để Cục Cung Chính tìm cách moi ra, có đáp án nói cho trẫm biết.” Chính Duẫn Đế dặn dò rồi đứng dậy rời đi.
Hoàng hậu thở dài:
“Diệu Song à, bổn cung đang cứu con. Hi vọng con có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của bổn cung.”
Ba ngày sau, Hi La công chúa Giang Niệm Vi của Lăng Quốc được chỉ hôn cho tứ hoàng tử Trình Minh. Đồng thời được Chính Duẫn Đế phong làm Đoan Vương, chỉ chờ thành niên sẽ xuất cung mở phủ. Nhưng chuyện chọn người xuất giá hòa thân vẫn chưa được thông báo.
Quần thần nghe nói phải chọn quý nữ xuất giá hòa thân thì đều cảm thấy bất an. Chọn nữ nhi của đại thần hòa thân cũng không phải không có. Vì vậy bà mai trong kinh thành bận tối mặt tối mũi, làm mai làm mối cho các vị tiểu thư chưa gả của các gia đình. Trong hoàng thất càng sợ hơn, nhưng hôn sự của hoàng thất phải được hoàng thượng chỉ hôn mới được. Bây giờ chỉ có thể khẩn cầu hoàng thượng không nhìn trúng nữ nhi của mình.
Trong lúc cả kinh thành tìm bà mai, chỉ có phủ trưởng công chúa sóng yên biển lặn. Cho dù phái ai đi hòa thân thì đều không nguy hại đến Tần Tê và Cố Ly.
Sau giờ ngọ, Cố Ly và Tần Tê vừa ăn hoa quả mới trù phòng đưa tới vừa nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Triệu Nghênh Mai cùng nhi tử thứ ba của lễ bộ Hữu thị lang đính hôn.” Tần Tê luôn có nhiều tin tức.
“Triệu Nghênh Mai?” Cố Ly không nhớ rõ mình có quen biết người này không.
“Nàng là nữ thứ của Tả thị lang, ban đầu định xong năm nay, sang năm sẽ làm mai. Kết quả tin tức hòa thân vừa truyền ra thì đã gấp gáp tìm người gả đi.” Tần Tê cầm một miếng dưa lưới gặm, mặt nhăn nhúm lại, sau đó đưa miếng dưa đến trước mặt Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, chưa đủ lạnh.”
Cố Ly đưa tay nhận lấy miếng dưa, vận hàn băng chân khí trong tay sau đó trả lại miếng dưa cho Tần Tê. Tần Tê vui vẻ nhận lấy tiếp tục gặm.
“Còn ai nữa?” Cố Ly hỏi.
“Còn có Phương Y Thư!” Tần Tê sột sột gặm dưa, rõ ràng răng lợi của mình vẫn tốt: “Nàng đã sớm mai mối, ánh mắt hơi cao, chướng mắt người này coi thường người kia. Thật ra tuy Phương đại nhân chức cao nhưng xuất thân hàn vi, cho dù thế gia trăm năm thật sự cũng không muốn cưới nàng. Bây giờ, nàng ta sợ bị chọn đi hòa thân nên gả cho Anh Vũ trưởng tử gia đình tướng quân.”
Nói đến gia thế trăm năm Cố Ly liền nghĩ tới Cố gia. Cố gia có Cố Nhân đã chỉ hôn cho Thụy Vương làm Trắc phi, Cố Huyên và phòng hai Cố Thiên đều đến tuổi thành hôn, lẽ nào không có động tĩnh gì? “Có tin tức của Cố gia không?”
Tần Tê khựng lại, sau đó mới nói:
“Muội còn tưởng Ly tỷ tỷ không thích nghe chuyện Cố gia nên cố ý không nhắc tới.
Nhìn xem, con thỏ nhỏ quả là chu đáo, Cố Ly cười nói:
“Nói cho ta nghe thử.”
“Cố Huyên vẫn chưa có tin tức đính hôn, nghe nói gần đây Cố gia đều bận lo hôn sự của Cố Nhân, trong nhất thời vẫn chưa tới lượt Cố Huyên, nhưng hôn sự của Cố Thiên đã định xong. Định gả cho trưởng tử Lại bộ viên ngoại lang*. Tuy dòng dõi hơi kém với Cố gia nhưng nghe nói bên kia ít người, vừa hay chỉ có nhi tử độc nhất, phụ mẫu đều hài lòng về nàng dâu Cố Thiên.” "phập phập" Tần Tê tiếp tục gặm dưaz, miệng không lúc nào ngưng nghỉ.
*Lại bộ tùy theo thời sẽ chia ra cấp bậc khác nhau, Viên ngoại lang là một chức nằm trong Lại bộ.
Cố Ly gật đầu:
“Cố Thiên tính tình mềm mỏng, rất thích hợp với gia đình đó.”
Tần Tê gặm xong dưa, đặt xuống, cầm khăn lau miệng:
“Ly tỷ tỷ, tỷ nói sẽ đối phó Cố gia, nhưng vì sao vẫn chưa có động tĩnh?”
“Tự mình mắc nợ tự mình trả. Ta không muốn liên lụy những người khác.” Nàng xoa đầu Tần Tê:
“Bọn họ sẽ nhận báo ứng, muội cứ chờ xem.”
Tần Tê nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Ly, ở đó không rõ đang vui hay đang sầu, dường như nói đều là chuyện của người khác. Nàng liền giơ tay ôm lấy Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, Tê Tê sẽ mãi mãi ở bên tỷ.”
Đúng vậy, cho dù mẫu thân qua đời, phụ thân dối trá, nàng vẫn còn sư phụ quan tâm mình, đồng môn quan hệ tốt, và cả... con thỏ nhỏ luôn nhiệt huyết ở trong lòng.
Vài ngày trôi qua, đến ngày Tần Tê vào cung, trong cung đã sớm phái người đến truyền khẩu dụ của Chính Duẫn Đế triệu Tần Tê và Cố Ly cùng nhau vào cung.
Hai người vào cung liền được dẫn thẳng đến trường võ trong cung. Ở giữa sân ngoại trừ Chính Duẫn Đế còn có trưởng đoàn Lăng Quốc Thì Phi Dương-các nàng đã gặp trước đó, còn có vài người cả Cố Ly và Tần Tê đều không biết.
“Tê Tê, Toại An, các ngươi đến rồi, Thì đại nhân, các người từng gặp chưa?” Chính Duẫn Đế bắt chuyện.
Hai người thỉnh an Chính Duẫn Đế sau đó chào hỏi Thì Phi Dương:
“Hoàng đế cữu cữu, chuyện này là sao?”
Nói đến đây, sắc mặt Chính Duẫn Dễ không được tốt lắm:
“Lăng Quốc gửi cao thủ võ lâm đến luận võ công với cao thủ của Minh Tịch Quốc chúng ta.”
Cố Ly và Tần Tê liếc mắt nhìn nhau, các nàng đã hiểu dụng ý của Chính Duẫn Đế. Rõ ràng là kết quả so tài Minh Tịch Quốc thua, Chính Duẫn Đế tìm Cố Ly đến để gỡ gạc.
Tần Tê hơi không vui:
“Hoàng đế cữu cữu, sao người lại để Ly tỷ tỷ lên võ đài chứ? Lỡ bị thương thì sao?” Nàng rất đau lòng.
Chính Duẫn Đế ngẩn ra, cười nói: “Đúng là nữ sinh hướng ngoại*, Đứa nhỏ này chỉ có Ly tỷ tỷ, không cần hoàng đế cữu cữu này nữa.” Chính Duẫn Đế ghen tị. Hắn quay qua nhìn Cố Ly: “Toại An, người có nguyện ý lên đài không?”
*Ý chỉ phụ nữ lấy chồng chỉ biết có chồng
Mặc dù là câu hỏi, nhưng có thể từ chối sao? Cố Ly cười nói:
“Hoàng thượng, Cố Ly nguyện ý đại diện Minh Tịch xuất chiến.”
“Ly tỷ tỷ!” Tần Tê vội ôm lấy cánh tay Cố Ly, dáng vẻ không yên lòng.
“Muội ngoan nha, không sao đâu.” Cố Ly xoa đầu nàng trấn an.
Cố Ly đứng lên, nhìn đám người Thì Phi Dương phía sau lưng. Thì Phi Dương không dám tin, hỏi:
“Hoàng thượng, ngài xác định để Toại An quận chúa lên đài luận võ?”
“Sao đây?” Chính Duẫn Đế nhướng mày, vẻ mặt "chắc thắng".
“Chuyện này... đao kiếm không có mắt, chẳng may làm quận chúa bị thương quận chúa...” Thì Phi Dương không muốn dính lấy phiền phức.
“Làm ta bị thương rồi hãy nói.” Cố Ly chỉ thản nhiên nói một câu sau đó đi đến võ đài.
Thì Phi Dương quay sang chọn một nam tử cường tráng để hắn kết thúc trận đấu này thì nghe Chính Duẫn Đế nói:
“Thì đại nhân, nên phái Cao Dật tài giỏi nhất ứng chiến đi.”
Thì Phi Dương khựng lại, ngón tay hắn chỉ về phía bên phải:
“Cao Dật, ngươi ra đi.”
“Dạ.” Nam tử tên Cao Dật vóc dáng không tính là quá cao lớn nhưng rất cường tráng. Hắn nghe xong mệnh lệnh liền cất bước lên đài.
Cố Ly nhìn thấy người đến, chắp tay nói:
“Cố Ly thư viện Phi Diệp Tân. Các hạ xưng hô thế nào.
Cao Dật nghe thấy ba chữ "Phi DIệp Tân" thì nhướng mày:
“Đại nội thị vệ Lăng Quốc, Cao Dật.”
Cố Ly không lộ chút biểu cảm dư thừa, nàng đưa tay nói:
“Mời.”
Hai người ở trên đài nhanh chóng ra tay. Cao Dật thấy Cố Ly trong tay không có binh khí, hắn liền không dùng binh khí, hai người tay không đánh nhau.
Bên này Tần Tê khẩn trương, siết chặt nắm tay, cau mày âm thầm cổ vũ Cố Ly.
Y phục Cố Ly đang mặc ít nhiều hạn chế động tác của nàng, nhưng nàng không để ý. Thú vui của người học võ công như nàng là có thể được mở mang hiểu biết về võ công của các phái. Bây giờ có cơ hội, nàng không vội đánh bại đối thủ, thi triển công phu vừa phải, trước tiên phải chờ đối thủ thể hiện toàn bộ võ công mới tính.
Năm mươi hiệp trôi qua, vùng xung quanh lông mày của Cao Dật ngày càng nhíu lại. Hắn là cao thủ đại nội thị vệ Lăng Quốc, vừa rồi đánh bại mấy đại nội thị vệ Minh Tịch Quốc, lúc này lại bị một nữ tử gây khó dễ. Tuy nữ tử này là người của thư viện Phi Diệp Tân nhưng... thư viện đó giỏi lắm sao? Có vẻ Cố Ly vẫn chưa quen thuộc Lăng Quốc, người Lăng Quốc cũng không quen biết Phi Diệp Tân, đôi bên đều không tự che giấu đối phương, hai bên gần như không có bất kỳ liên quan nào.
Lại thêm ba mươi chiêu trôi qua, Cố Ly mới mở miệng:
“Bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
Cao Dật:
“Ngươi chưa thấy đủ?”
“Thấy thì đủ rồi, chỉ là đánh không đủ.” Cố Ly nói xong, chiêu thức trên tay biến đổi, mỗi chiêu đều cực kỳ tàn nhẫn, mười ngón tay thon dài tìm đến chỗ hiểm trên người Cao Dật.
Cao Dật giật mình, võ công này thở niên thiếu hắn từng thấy một người sử dụng. Người đó cũng là nữ tử nhưng tuổi tác lớn hơn Cố Ly nhiều. Đến chiêu thứ mười, tay Cố Ly dừng trước cổ Cao Dật, chỉ cần tiến lên trước nửa phân là Cao Dật mất mạng.
“Đa tạ.” Cố Ly thu tay, lui bước, chắp tay hành lễ.
“Cố... quận chúa, xin hỏi tôn sư là người phương nào?” Cao Dật hỏi.
Cố Ly nghe vậy cười lạnh lùng, nói: “Gia sư Giang Phong Mẫn.” Tuy nàng không biết Giang Phong Mẫn đã trải qua những gì ở Lăng Quốc, sư phụ mình bề ngoài không đáng tin nhưng là người phân rõ phải trái. Có thể đắc tội với sư phụ đến mức cả đời không qua lại với cả đất nước thì nàng cũng chả có ấn tượng tốt gì với Lăng Quốc.
Cao Dật thất vọng lắc đầu, cũng không chắc là người thuở niên thiếu hắn từng gặp.
“Còn muốn tỉ thí không?”
“Hm... tại hạ có thể biết quận chúa dùng binh khí gì không?” Cao Dật lưỡng lự sau đó vẫn hỏi.
Cố Ly không nói nhiều, tay luồn vào bên hông ấn vào lò xo, thanh y kiếm bật ra khỏi vỏ. Cao Dật cũng sử dụng trường kiếm: “Quận chúa, mời.” Cao Dật nói xong liền động thủ trước.
“Ly tỷ tỷ cẩn thận!” Tần Tê nhỏ giọng thì thầm, nàng cũng hoàn toàn không ý thức lời mình đang nói.
Cố Ly vẫn giống như trước lấy việc né tránh chống đỡ là chính, không vội tấn công, nàng muốn nhìn xem kiếm pháp Cao Dật sử dụng. Cao Dật không bởi vì người trước mặt là nữ tử mà dám lơ là. Hắn ra chiêu rất nhanh và tàn nhẫn, mỗi chiêu đều không lưu tình. Cố Ly nhìn ra những chiêu thức này nàng chưa từng nhìn thấy nên rất hứng thú cùng Cao Dật trải qua bảy mươi chiêu mới chuyển sang tấn công.
Trên thân thanh y kiếm hiện lên một màn sương, mềm mại tựa như rắn độc biến hóa lạ kỳ. Rời khỏi Cố Ly trở nên nhanh như chớp, biến hóa liên tục làm cho người xem mở rộng tầm mắt. Lúc này Tần Tê mới biết, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Ly khi dốc toàn lực ra tay. Thậm chí bây giờ nàng cũng không biết lần này Cố Ly đã dốc toàn lực chưa.
Một trăm chiêu qua đi, Cao Dật vẫn thất bại, Mũi kiếm của Cố Ly một lần nữa dừng ở yết hầu của hắn. Sau đó nàng thu kiếm vào vỏ, lui bước, chắp tay:
“Đa tạ.”
“Ly tỷ tỷ giỏi quá!” Tần Tê đứng lên hét lớn.
Cố Ly hướng về phía Tần Tê mỉm cười sau đó quay sang hỏi Cao Dật:
“Còn muốn tỉ thí không?”
Cao Dật lắc đầu:
“Quận chúa võ công cao cường, tại hạ chịu thua.”
Hai người trở lại bên sân, Tần Tê vội vàng lau mồ hôi cho Cố Ly, Cao Dật đi tới trước mặt Thì Phi Dương, cúi người:
“Đại nhân, thuộc hạ bất tài.”
Thì Phi Dương tuy không biết võ công nhưng cũng nhìn ra Cố Ly là cao thủ, vượt xa Cao Dật cho nên không quá tức giận, chỉ xua tay cho Cao Dật lui xuống.
Chính Duẫn Đế hòa nhau một ván, cười to:
“Thì đại nhân, sao đây? Mặc dù Minh Tịch của ta không dùng võ lập quốc nhưng cao thủ võ công nhiều không kể xiết. Toại An chỉ là nữ tử khuê các đã có võ công như vậy, giống như mảng đốm trên mình con báo.”
Tần Tê không nhịn được trợn mắt: Hoàng đế cữu cữu thật là, trước đó sắc mặt còn khó coi, lúc này dựa vào Ly tỷ tỷ thắng một ván thì bắt đầu ba hoa, người có võ công như Ly tỷ tỷ ở đâu nhiều không kể xiết? Hơn nữa Ly tỷ tỷ cũng không phải người của Minh Tịch!
“Nhân tài của Minh Tịch hàng hàng lớp lớp, tại hạ được mở mang.” Thì Phi Dương biết có Cố Ly xuất hiện, họ đã không có đường tỷ thí lần nữa, cho nên chỉ nói mấy câu khách sáo, qua lo rồi rời khỏi.
Chính Duẫn Đế hớn hở trong lòng, sai người ban thưởng hậu hĩnh cho Cố Ly. Hiện tại được ban thưởng cái gì Cố Ly đều nhận hết, nàng phải thu thập sính lễ cưới Tê Tê.
Tần Tê cau mày, thật ra ngay cả chuyện Diệu Song thích nàng nàng cũng không nghĩ ra.
“Nàng là người không nơi nương tựa, luôn muốn tự cứu mình.” Cố Ly nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do nàng có thể giải thích. Nhất định là Trình Vân có ai đó dựa vào, lúc này mới có năng lực tính kế Thụy Vương.
“Hữm?” Tần Tê nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ đến đầu óc xoắn hết lại: “Ây da! Không nghĩ nữa, Diệu Song trở nên xấu xa, sau này Tê Tê không quan tâm nàng nữa.” Tần Tê chạy tới ôm lấy Đậu Tím đang ngủ gục đặt trước mặt vuốt ve: “Đậu Tím, ngươi phải ngoan nha. Xấu tính sẽ không có bạn.”
Đậu Tím kêu lên, nó muốn thoát khỏi cái ôm của Tần Tê, đối với nó mà nói chuyển qua cơ thể nhiệt độ cao thì không hề thoải mái chút nào.
Cố Ly bước tới dứt khoát khom người xách Đậu Tím trong lòng Tần Tê đi ra ngài giao cho Tiểu Mễ, lúc nàng xoay người lại đã thấy Tần Tê ngoan ngoãn nằm lên giường.
“Ly tỷ tỷ...” Tần Tê thẹn thùng gọi.
“Khụ khụ!” Cố Ly lúng túng ho khan, cô không muốn hàng đêm sênh ca, nhưng con thỏ họ đã học được câu dẫn người, cái này không trách nàng được.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tê liền chạy vào cung. Cố Ly đoán có lẽ nàng muốn đi xem công chúa hòa thân.
Sự thật chứng minh, Tần Tê là quận chúa được sủng ái nhất Minh Tịch Quốc một khi đã nói tuyệt đối không phải chỉ nói chơi. Lúc nàng xuất cung thì có khẩu dụ, có thể ra vào dịch quán gặp công chúa hòa thân.
“Ly tỷ tỷ, đi nhanh lên.” Chuyện tốt này sao bỏ được Ly tỷ tỷ? Tần Tê kích động trở lại phủ kéo Cố Ly đang ngồi lên xe ngựa, đi thẳng đến dịch quán.
Ở trên xe ngựa, Cố Ly nhìn Tần Tê đứng ngồi không yên cảm thấy buồn cười:
“Mỗi lần có nước đến hòa thân, muội đều tò mò như vậy?”
“Đúng đúng.” Tần Tê thành thật thừa nhận: “Muội muốn xem thử công chúa ngoại quốc có khác gì với chúng ta, nhưng đã nhiều năm qua không có nước nào đưa công chúa tới hòa thân cho nên muội mới tò mò như vậy.”
Xe ngựa dừng bên ngoài phía trước dịch quán, xa phu đưa ra lệnh bài liền được đi vào, chốc lát, dịch quán mở cửa, xe ngựa chạy thẳng vào.
Trước cổng thứ hai của dịch quán, đám người Tần Tê xuống xe, một nam tử trung niên mặc quốc phục và mang trang sức Lăng Quốc đứng ở ngoài cửa đại sảnh chờ họ.
“Trưởng đoàn sứ đoàn Thời Phi Dương tham kiến Phụng An quận chúa, Toại An quận chúa Minh Tịch Quốc.
Tần Tê và Cố Ly cũng dựa theo lễ nghi Minh Tịch hoàn lễ, Tần Tê nói:
“Thời đại nhân, hôm nay chúng ta tới là muốn gặp công chúa hòa thân.”
Thời Phi Dương gật đầu:
“Hoàng thượng quý quốc đã sai người thông báo, hai vị quận chúa mời theo ta.”
Thời Phi Dương dẫn theo chủ tớ Tần Tê vào hậu viện dịch quán. Nơi này một tòa có hai tầng tiểu lâu, Thời Phi Dương nói vài câu với thị nữ ở tiểu lâu, thị nữ vào trong tiểu lâu thông báo. Một lát sau, thị nữ ra nói:
“Hai vị quận chúa, công chúa cho mời.”
Thời Phi Dương nghiêng người đứng sang một bên, Cố Ly và Tần Tê theo thị nữ vào tiểu lâu. Ba Mễ ở bên ngoài tìm một bóng mát ngồi chờ.
Tiểu lâu có hai tầng, thị nữ nhấc rèm che, mời hai người vào trong phòng. Một nữ tử mặc y phục màu đỏ, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, nhìn thấy hai người bước vào liền nói:
“Hai vị quận chúa mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, thị nữ dâng trà bánh, nữ tử kia khoát tay, bọn họ đều lui ra.
“Ngươi là công chúa hòa thân của Lăng Quốc?” Tần Tê mở to đôi mắt quan sát, vị công chúa này rất xinh đẹp! Tuy rằng, ừm, không đẹp bằng Ly tỷ tỷ.
“Đúng vậy.” Nữ tử vừa nói vừa nhìn Tần Tê, sau đó nhìn Cố Ly: “Vị này là Toại An quận chúa. Ta vừa vào thành đã nghe nói hoàng thượng Minh Tịch Quốc vừa sách phong Toại An quận chúa có tướng mạo khuynh quốc. Ta chỉ cho rằng họ khoa trương, xem ra ta kiến thức nông cạn.”
“Công chúa quá khen.” Cố Ly thản nhiên nói.
“Công chúa, ngươi tên là gì?” Tần Tê lại kéo sự chú ý lên nữ tử này.
“Phụng An quận chúa rất đáng yêu. Ta là Giang Niệm Vi, là ngũ công chúa của hoàng thuộc, phong tước Hi La.” Trong lời nói của nữ tử này có vài phần kiêu ngạo, rõ ràng nàng là công chúa được sủng ái.
“Hi La công chúa?” Tần Tê chưa từng nghe. Mặc dù Lăng Quốc không xa Minh Tịch, cũng không giáp biên giới. Tần Tê thì chưa từng rời khỏi thành nhưng vẫn nghe được chút ít thông tin về Lăng Quốc.
“Công chúa, ngươi rất xinh đẹp!” Ý định ban đầu của Tần Tê là đến xem vị công chúa này, ngoại trừ khen, nàng cũng không có tâm tư tìm hiểu tin tức.
Giang Niệm Vi giơ tay xoa mặt mình: “Miệng quận chúa ngọt quá đi. Sau này ta gả vào hoàng thất Minh Tịch, sẽ gặp mặt hai vị quận chúa nhiều hơn, xin hai vị quận chúa đừng chê ta phiền nha.” Nàng tính tình hoạt bát, tuy rằng gả đến một nước xa xôi, nhưng không nhìn thấy nỗi đau khổ rời quê hương.
“Được nha. Công chúa, sau này có phiền muộn có thể đến tìm ta chơi. Tất cả món ngon trò hay trong kinh thành ta đều biết.” Tần Tê vênh mặt.
Giang Niệm Vi để ý từ lúc mới đến cho đến giờ Cố Ly vẫn chưa nói gì thêm, cho nên quay sang nói:
“Toại An quận chúa rất ít nói.”
Cố Ly cười cười, vẫn không lên tiếng.
Thư viện Phi Diệp Tân thu nhận các công chúa quận chúa, các quốc gia trên đại lục đều đưa người tới. Cho dù cách xa Phi Diệp Tân cũng không ngoại lệ. Chỉ riêng Lăng Quốc, không ai đến Phi Diệp Tân học tập. Nguyên nhân được rút ra rất đơn giản, bởi vì sư phụ của nàng.
Rất ít người biết được quá khứ của Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn, Cố Ly đi theo Giang Phong Mẫn mười mấy năm, ít nhiều gì cũng biết được chút ít, là do dòng họ hoàng tộc Lăng Quốc. Chỉ là không biết nguyên nhân cụ thể là gì, từ đó về sau cả đời không qua lại với Lăng Quốc. Chưởng Viện làm việc rất tùy hứng, trực tiếp ra mệnh lệnh không thu nhân nữ tử tới từ Lăng Quốc. Điều đó tạo thành hiện tượng không có một bóng người Lăng Quốc xuất hiện trong thư viện.
Đất nước Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn đều không ưa thì sao Cố Ly lại có thiện cảm? Cho nên dù Giang Niệm Vi hoạt bát cởi mở nhưng nàng vẫn trước sau không nói lời nào.
Giang Niệm Vi chủ động bắt chuyện giống như một cái chạm nhẹ vào cây đinh cắm trong lòng, nàng chỉ đành biết điều nói chuyện phía với Tần Tê. Dường như ở phương diện ăn uống hai người rất hợp nhau nên nói chuyện rất vui, thi thoảng còn nuốt nước miếng.
Lúc từ dịch quán đi ra, Tần Tê hỏi Cố vì sao không nói chuyện. Nàng có ấn tượng rất tốt với Giang Phong Mẫn. Cố Ly không có ý định nói ra chuyện nhà của sư phụ, bèn giải thích:
“Muội và nàng ấy tán gẫu về đồ ăn, ta không tiện chen vào.”
“Chúng ta nói về món Ly tỷ tỷ thích mà.” Tần Tê không muốn để Cố Ly lưu lại hình ảnh bị bỏ rơi.
“Ta thích võ công.” Cố Ly đùa nàng.
“Dạ?” Tần Tê nhíu mày: cái này... nàng hoàn toàn không hiểu.
Hoàng cung, điện Chiêu Dương.
Chính Duẫn Đế đến bàn bạc với hoàng hậu chuyện công chúa hòa thân: “Hoàng hậu thấy Hi La công chúa nên chỉ hôn cho ai?” Chính Duẫn Đế không muốn nhét vị Hi La công chúa này vào hậu cung nên dự định chỉ hôn cho hoàng tử.
“Nếu là công chúa, làm gì cũng phải là danh phận Chính Phi. Hiện tại Tề Vương, Thụy Vương đều đã cưới Chính Phi, Thạc Vương cũng đã chỉ hôn, ngược lại tứ hoàn tử vẫn chưa.” Hoàng hậu nói.
Tứ hoàng tử Trình Minh do Mục Chiêu Nghi hạ sinh, đến tháng sau mới thành niên cho nên vẫn chưa ban Vương phủ.
“Minh Nhi quả là lựa chọn thích hợp nhất.” Chính Duẫn Đế lẩm bẩm, sau một hồi suy tư liền nói: “Chọn hắn đi.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, chuyện này hoàng hậu chỉ kiến nghị, quyền quyết định cuối cùng từ đầu đến cuối đều ở trong tay hoàng thượng. Dù sao bà không có nhi tử, tương lai ai đăng cơ đều phải kính trọng đích mẫu* này, bà cũng không cần hao tổn tâm chí lôi kéo các vị hoàng tử:
“Nô tì nghe nói Lăng Quốc còn muốn cưới một vị quý nữ.”
*Đích mẫu: mẹ lớn, mẹ cả.
Nói đến chuyện này Chính Duẫn Đế càng thêm đau đầu. Nữ nhi hắn không ít, vừa đến tuổi cũng có, nhưng tin tức vừa truyền ra, thân mẫu của các công chúa đã đến tìm hắn khóc lóc, cầu cho nữ nhi của mình không đi hòa thân, khiến hắn đau đầu.
“Hoàng hậu có chọn ai chưa?” Hắn hỏi.
Hoàng hậu cười nói:
“Hoàng thượng, mấy ngày qua người tìm nô tì cũng không hề ít.”
Chính Duẫn Đế ngay lập tức suy sụp, xụ mặt:
“Đám nữ nhân đó làm trẫm phiền muốn chết.”
“Hoàng thượng...” Hoàng hậu dịu giọng an ủi: “Đều là con của mình, ai nhẫn tâm gả đi nước khác? Một nửa từ biệt không thể gặp lại. Thật ra Lăng Quốc chỉ cần hòa thân, lại không nói nhất định là công chúa, chọn một nữ tử trong hoàng tộc hoặc quý nữ của gia đình quyền quý trong triều đình gả đến đó là được.”
Chính Duẫn Đế thở dài:
“Đâu có dễ dàng như vậy? Nhà ai nguyện ý đưa nữ nhi của mình đi hòa thân?”
“Chung quy cũng có trường hợp đặc biệt.” Hoàng hậu rõ ràng có dụng ý.
Chính Duẫn Đế nhìn hoàng hậu, phu thê nhiều năm, hắn hiểu được người hoàng hậu ám chỉ là ai”
“Diệu Song?”
Hoàng hậu gật đầu:
“Diệu Song đã qua cập kê, cũng đến lúc bàn chuyện thành thân. Nhưng xuất thân của nàng nếu gả cho gia đình dòng dõi cao quý sẽ có trắc trở, nếu gả cho gia đình kém cỏi e là người đời sẽ nói hoàng thượng khắc nghiệt với đứa trẻ mồ côi. Hơn nữa, lần trước lễ cập kê của Tê Tê Thụy Vương bị người mưu hại, trải qua tra xét có liên quan đến nàng. Hoàng thượng, thân phận của Diệu Song khá nhạy cảm, theo nô tì thấy chi bằng gả đi xa đổi lại là hạnh phúc của nàng.”
Chính Duẫn Đế hiểu rõ ý tứ của hoàng hậu. Trình Nghiệp, phụ thân của Trình Vân, bị hắn hạ chỉ giam giữ. Trình Vân lại không phạm sai lầm lớn. Nếu nàng ngoan ngoãn thì chỉ hôn cho nàng vào một gia đình gia cảnh sung túc cũng được. Đáng tiếc nha đầu này không hiểu chuyện, luôn làm ra những chuyện rắc rối, còn nhiều lần hạ thủ với Tần Tê, đây chính là chạm vào nghịch lân của hắn.
“Tại sao Diệu Song lại tính kế Thụy Vương?”
Hoàng hậu cười trừ:
“Chuyện này Cục Cung Chính đang điều tra, dù sao cũng là quận chúa, chỉ có thể từ từ hỏi, tính cách Diệu Song hoàng thượng cũng biết, đâu dễ thành thật thật trả lời.”
“Chuyện liên quan đến hoàng tử để Cục Cung Chính tìm cách moi ra, có đáp án nói cho trẫm biết.” Chính Duẫn Đế dặn dò rồi đứng dậy rời đi.
Hoàng hậu thở dài:
“Diệu Song à, bổn cung đang cứu con. Hi vọng con có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của bổn cung.”
Ba ngày sau, Hi La công chúa Giang Niệm Vi của Lăng Quốc được chỉ hôn cho tứ hoàng tử Trình Minh. Đồng thời được Chính Duẫn Đế phong làm Đoan Vương, chỉ chờ thành niên sẽ xuất cung mở phủ. Nhưng chuyện chọn người xuất giá hòa thân vẫn chưa được thông báo.
Quần thần nghe nói phải chọn quý nữ xuất giá hòa thân thì đều cảm thấy bất an. Chọn nữ nhi của đại thần hòa thân cũng không phải không có. Vì vậy bà mai trong kinh thành bận tối mặt tối mũi, làm mai làm mối cho các vị tiểu thư chưa gả của các gia đình. Trong hoàng thất càng sợ hơn, nhưng hôn sự của hoàng thất phải được hoàng thượng chỉ hôn mới được. Bây giờ chỉ có thể khẩn cầu hoàng thượng không nhìn trúng nữ nhi của mình.
Trong lúc cả kinh thành tìm bà mai, chỉ có phủ trưởng công chúa sóng yên biển lặn. Cho dù phái ai đi hòa thân thì đều không nguy hại đến Tần Tê và Cố Ly.
Sau giờ ngọ, Cố Ly và Tần Tê vừa ăn hoa quả mới trù phòng đưa tới vừa nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Triệu Nghênh Mai cùng nhi tử thứ ba của lễ bộ Hữu thị lang đính hôn.” Tần Tê luôn có nhiều tin tức.
“Triệu Nghênh Mai?” Cố Ly không nhớ rõ mình có quen biết người này không.
“Nàng là nữ thứ của Tả thị lang, ban đầu định xong năm nay, sang năm sẽ làm mai. Kết quả tin tức hòa thân vừa truyền ra thì đã gấp gáp tìm người gả đi.” Tần Tê cầm một miếng dưa lưới gặm, mặt nhăn nhúm lại, sau đó đưa miếng dưa đến trước mặt Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, chưa đủ lạnh.”
Cố Ly đưa tay nhận lấy miếng dưa, vận hàn băng chân khí trong tay sau đó trả lại miếng dưa cho Tần Tê. Tần Tê vui vẻ nhận lấy tiếp tục gặm.
“Còn ai nữa?” Cố Ly hỏi.
“Còn có Phương Y Thư!” Tần Tê sột sột gặm dưa, rõ ràng răng lợi của mình vẫn tốt: “Nàng đã sớm mai mối, ánh mắt hơi cao, chướng mắt người này coi thường người kia. Thật ra tuy Phương đại nhân chức cao nhưng xuất thân hàn vi, cho dù thế gia trăm năm thật sự cũng không muốn cưới nàng. Bây giờ, nàng ta sợ bị chọn đi hòa thân nên gả cho Anh Vũ trưởng tử gia đình tướng quân.”
Nói đến gia thế trăm năm Cố Ly liền nghĩ tới Cố gia. Cố gia có Cố Nhân đã chỉ hôn cho Thụy Vương làm Trắc phi, Cố Huyên và phòng hai Cố Thiên đều đến tuổi thành hôn, lẽ nào không có động tĩnh gì? “Có tin tức của Cố gia không?”
Tần Tê khựng lại, sau đó mới nói:
“Muội còn tưởng Ly tỷ tỷ không thích nghe chuyện Cố gia nên cố ý không nhắc tới.
Nhìn xem, con thỏ nhỏ quả là chu đáo, Cố Ly cười nói:
“Nói cho ta nghe thử.”
“Cố Huyên vẫn chưa có tin tức đính hôn, nghe nói gần đây Cố gia đều bận lo hôn sự của Cố Nhân, trong nhất thời vẫn chưa tới lượt Cố Huyên, nhưng hôn sự của Cố Thiên đã định xong. Định gả cho trưởng tử Lại bộ viên ngoại lang*. Tuy dòng dõi hơi kém với Cố gia nhưng nghe nói bên kia ít người, vừa hay chỉ có nhi tử độc nhất, phụ mẫu đều hài lòng về nàng dâu Cố Thiên.” "phập phập" Tần Tê tiếp tục gặm dưaz, miệng không lúc nào ngưng nghỉ.
*Lại bộ tùy theo thời sẽ chia ra cấp bậc khác nhau, Viên ngoại lang là một chức nằm trong Lại bộ.
Cố Ly gật đầu:
“Cố Thiên tính tình mềm mỏng, rất thích hợp với gia đình đó.”
Tần Tê gặm xong dưa, đặt xuống, cầm khăn lau miệng:
“Ly tỷ tỷ, tỷ nói sẽ đối phó Cố gia, nhưng vì sao vẫn chưa có động tĩnh?”
“Tự mình mắc nợ tự mình trả. Ta không muốn liên lụy những người khác.” Nàng xoa đầu Tần Tê:
“Bọn họ sẽ nhận báo ứng, muội cứ chờ xem.”
Tần Tê nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Ly, ở đó không rõ đang vui hay đang sầu, dường như nói đều là chuyện của người khác. Nàng liền giơ tay ôm lấy Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, Tê Tê sẽ mãi mãi ở bên tỷ.”
Đúng vậy, cho dù mẫu thân qua đời, phụ thân dối trá, nàng vẫn còn sư phụ quan tâm mình, đồng môn quan hệ tốt, và cả... con thỏ nhỏ luôn nhiệt huyết ở trong lòng.
Vài ngày trôi qua, đến ngày Tần Tê vào cung, trong cung đã sớm phái người đến truyền khẩu dụ của Chính Duẫn Đế triệu Tần Tê và Cố Ly cùng nhau vào cung.
Hai người vào cung liền được dẫn thẳng đến trường võ trong cung. Ở giữa sân ngoại trừ Chính Duẫn Đế còn có trưởng đoàn Lăng Quốc Thì Phi Dương-các nàng đã gặp trước đó, còn có vài người cả Cố Ly và Tần Tê đều không biết.
“Tê Tê, Toại An, các ngươi đến rồi, Thì đại nhân, các người từng gặp chưa?” Chính Duẫn Đế bắt chuyện.
Hai người thỉnh an Chính Duẫn Đế sau đó chào hỏi Thì Phi Dương:
“Hoàng đế cữu cữu, chuyện này là sao?”
Nói đến đây, sắc mặt Chính Duẫn Dễ không được tốt lắm:
“Lăng Quốc gửi cao thủ võ lâm đến luận võ công với cao thủ của Minh Tịch Quốc chúng ta.”
Cố Ly và Tần Tê liếc mắt nhìn nhau, các nàng đã hiểu dụng ý của Chính Duẫn Đế. Rõ ràng là kết quả so tài Minh Tịch Quốc thua, Chính Duẫn Đế tìm Cố Ly đến để gỡ gạc.
Tần Tê hơi không vui:
“Hoàng đế cữu cữu, sao người lại để Ly tỷ tỷ lên võ đài chứ? Lỡ bị thương thì sao?” Nàng rất đau lòng.
Chính Duẫn Đế ngẩn ra, cười nói: “Đúng là nữ sinh hướng ngoại*, Đứa nhỏ này chỉ có Ly tỷ tỷ, không cần hoàng đế cữu cữu này nữa.” Chính Duẫn Đế ghen tị. Hắn quay qua nhìn Cố Ly: “Toại An, người có nguyện ý lên đài không?”
*Ý chỉ phụ nữ lấy chồng chỉ biết có chồng
Mặc dù là câu hỏi, nhưng có thể từ chối sao? Cố Ly cười nói:
“Hoàng thượng, Cố Ly nguyện ý đại diện Minh Tịch xuất chiến.”
“Ly tỷ tỷ!” Tần Tê vội ôm lấy cánh tay Cố Ly, dáng vẻ không yên lòng.
“Muội ngoan nha, không sao đâu.” Cố Ly xoa đầu nàng trấn an.
Cố Ly đứng lên, nhìn đám người Thì Phi Dương phía sau lưng. Thì Phi Dương không dám tin, hỏi:
“Hoàng thượng, ngài xác định để Toại An quận chúa lên đài luận võ?”
“Sao đây?” Chính Duẫn Đế nhướng mày, vẻ mặt "chắc thắng".
“Chuyện này... đao kiếm không có mắt, chẳng may làm quận chúa bị thương quận chúa...” Thì Phi Dương không muốn dính lấy phiền phức.
“Làm ta bị thương rồi hãy nói.” Cố Ly chỉ thản nhiên nói một câu sau đó đi đến võ đài.
Thì Phi Dương quay sang chọn một nam tử cường tráng để hắn kết thúc trận đấu này thì nghe Chính Duẫn Đế nói:
“Thì đại nhân, nên phái Cao Dật tài giỏi nhất ứng chiến đi.”
Thì Phi Dương khựng lại, ngón tay hắn chỉ về phía bên phải:
“Cao Dật, ngươi ra đi.”
“Dạ.” Nam tử tên Cao Dật vóc dáng không tính là quá cao lớn nhưng rất cường tráng. Hắn nghe xong mệnh lệnh liền cất bước lên đài.
Cố Ly nhìn thấy người đến, chắp tay nói:
“Cố Ly thư viện Phi Diệp Tân. Các hạ xưng hô thế nào.
Cao Dật nghe thấy ba chữ "Phi DIệp Tân" thì nhướng mày:
“Đại nội thị vệ Lăng Quốc, Cao Dật.”
Cố Ly không lộ chút biểu cảm dư thừa, nàng đưa tay nói:
“Mời.”
Hai người ở trên đài nhanh chóng ra tay. Cao Dật thấy Cố Ly trong tay không có binh khí, hắn liền không dùng binh khí, hai người tay không đánh nhau.
Bên này Tần Tê khẩn trương, siết chặt nắm tay, cau mày âm thầm cổ vũ Cố Ly.
Y phục Cố Ly đang mặc ít nhiều hạn chế động tác của nàng, nhưng nàng không để ý. Thú vui của người học võ công như nàng là có thể được mở mang hiểu biết về võ công của các phái. Bây giờ có cơ hội, nàng không vội đánh bại đối thủ, thi triển công phu vừa phải, trước tiên phải chờ đối thủ thể hiện toàn bộ võ công mới tính.
Năm mươi hiệp trôi qua, vùng xung quanh lông mày của Cao Dật ngày càng nhíu lại. Hắn là cao thủ đại nội thị vệ Lăng Quốc, vừa rồi đánh bại mấy đại nội thị vệ Minh Tịch Quốc, lúc này lại bị một nữ tử gây khó dễ. Tuy nữ tử này là người của thư viện Phi Diệp Tân nhưng... thư viện đó giỏi lắm sao? Có vẻ Cố Ly vẫn chưa quen thuộc Lăng Quốc, người Lăng Quốc cũng không quen biết Phi Diệp Tân, đôi bên đều không tự che giấu đối phương, hai bên gần như không có bất kỳ liên quan nào.
Lại thêm ba mươi chiêu trôi qua, Cố Ly mới mở miệng:
“Bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
Cao Dật:
“Ngươi chưa thấy đủ?”
“Thấy thì đủ rồi, chỉ là đánh không đủ.” Cố Ly nói xong, chiêu thức trên tay biến đổi, mỗi chiêu đều cực kỳ tàn nhẫn, mười ngón tay thon dài tìm đến chỗ hiểm trên người Cao Dật.
Cao Dật giật mình, võ công này thở niên thiếu hắn từng thấy một người sử dụng. Người đó cũng là nữ tử nhưng tuổi tác lớn hơn Cố Ly nhiều. Đến chiêu thứ mười, tay Cố Ly dừng trước cổ Cao Dật, chỉ cần tiến lên trước nửa phân là Cao Dật mất mạng.
“Đa tạ.” Cố Ly thu tay, lui bước, chắp tay hành lễ.
“Cố... quận chúa, xin hỏi tôn sư là người phương nào?” Cao Dật hỏi.
Cố Ly nghe vậy cười lạnh lùng, nói: “Gia sư Giang Phong Mẫn.” Tuy nàng không biết Giang Phong Mẫn đã trải qua những gì ở Lăng Quốc, sư phụ mình bề ngoài không đáng tin nhưng là người phân rõ phải trái. Có thể đắc tội với sư phụ đến mức cả đời không qua lại với cả đất nước thì nàng cũng chả có ấn tượng tốt gì với Lăng Quốc.
Cao Dật thất vọng lắc đầu, cũng không chắc là người thuở niên thiếu hắn từng gặp.
“Còn muốn tỉ thí không?”
“Hm... tại hạ có thể biết quận chúa dùng binh khí gì không?” Cao Dật lưỡng lự sau đó vẫn hỏi.
Cố Ly không nói nhiều, tay luồn vào bên hông ấn vào lò xo, thanh y kiếm bật ra khỏi vỏ. Cao Dật cũng sử dụng trường kiếm: “Quận chúa, mời.” Cao Dật nói xong liền động thủ trước.
“Ly tỷ tỷ cẩn thận!” Tần Tê nhỏ giọng thì thầm, nàng cũng hoàn toàn không ý thức lời mình đang nói.
Cố Ly vẫn giống như trước lấy việc né tránh chống đỡ là chính, không vội tấn công, nàng muốn nhìn xem kiếm pháp Cao Dật sử dụng. Cao Dật không bởi vì người trước mặt là nữ tử mà dám lơ là. Hắn ra chiêu rất nhanh và tàn nhẫn, mỗi chiêu đều không lưu tình. Cố Ly nhìn ra những chiêu thức này nàng chưa từng nhìn thấy nên rất hứng thú cùng Cao Dật trải qua bảy mươi chiêu mới chuyển sang tấn công.
Trên thân thanh y kiếm hiện lên một màn sương, mềm mại tựa như rắn độc biến hóa lạ kỳ. Rời khỏi Cố Ly trở nên nhanh như chớp, biến hóa liên tục làm cho người xem mở rộng tầm mắt. Lúc này Tần Tê mới biết, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Ly khi dốc toàn lực ra tay. Thậm chí bây giờ nàng cũng không biết lần này Cố Ly đã dốc toàn lực chưa.
Một trăm chiêu qua đi, Cao Dật vẫn thất bại, Mũi kiếm của Cố Ly một lần nữa dừng ở yết hầu của hắn. Sau đó nàng thu kiếm vào vỏ, lui bước, chắp tay:
“Đa tạ.”
“Ly tỷ tỷ giỏi quá!” Tần Tê đứng lên hét lớn.
Cố Ly hướng về phía Tần Tê mỉm cười sau đó quay sang hỏi Cao Dật:
“Còn muốn tỉ thí không?”
Cao Dật lắc đầu:
“Quận chúa võ công cao cường, tại hạ chịu thua.”
Hai người trở lại bên sân, Tần Tê vội vàng lau mồ hôi cho Cố Ly, Cao Dật đi tới trước mặt Thì Phi Dương, cúi người:
“Đại nhân, thuộc hạ bất tài.”
Thì Phi Dương tuy không biết võ công nhưng cũng nhìn ra Cố Ly là cao thủ, vượt xa Cao Dật cho nên không quá tức giận, chỉ xua tay cho Cao Dật lui xuống.
Chính Duẫn Đế hòa nhau một ván, cười to:
“Thì đại nhân, sao đây? Mặc dù Minh Tịch của ta không dùng võ lập quốc nhưng cao thủ võ công nhiều không kể xiết. Toại An chỉ là nữ tử khuê các đã có võ công như vậy, giống như mảng đốm trên mình con báo.”
Tần Tê không nhịn được trợn mắt: Hoàng đế cữu cữu thật là, trước đó sắc mặt còn khó coi, lúc này dựa vào Ly tỷ tỷ thắng một ván thì bắt đầu ba hoa, người có võ công như Ly tỷ tỷ ở đâu nhiều không kể xiết? Hơn nữa Ly tỷ tỷ cũng không phải người của Minh Tịch!
“Nhân tài của Minh Tịch hàng hàng lớp lớp, tại hạ được mở mang.” Thì Phi Dương biết có Cố Ly xuất hiện, họ đã không có đường tỷ thí lần nữa, cho nên chỉ nói mấy câu khách sáo, qua lo rồi rời khỏi.
Chính Duẫn Đế hớn hở trong lòng, sai người ban thưởng hậu hĩnh cho Cố Ly. Hiện tại được ban thưởng cái gì Cố Ly đều nhận hết, nàng phải thu thập sính lễ cưới Tê Tê.
Danh sách chương