Bàn bạc xong, ba huynh muội Vệ gia cáo từ, Cố Ly ngồi bên cửa sổ, nàng cảm thấy chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Giang Việt Hiên.
Đoàn người ở nhà Phùng Hiểu đợi cả ngày. Sáng sớm hôm sau, Cố Ly Tần Tê và huynh muội Vệ gia chia ra vào kinh thành. Chưởng Viện ở phía xa xa hỏi:
“Nàng muốn đi vào kinh thành không?”
Giang Phong Mẫn nhìn tường thành sừng sững, thở dài: “Đi thôi.” Nàng lo lắng nhất là Chưởng Viện, hai là Cố Ly. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng theo vào thành.
Cố Ly chờ người vào kinh thành rồi, cũng không vội vã cùng đoàn sứ giả Minh Tịch hội hợp. Nàng cùng Tần Tê theo huynh muội Vệ gia tách ra ở hai quán trọ. Hai quán trọ đều rất gần dịch quán.
“Ly tỷ tỷ, sao chúng ta không đến dịch quán?”
Vừa vào phòng, Tần Tê liền hỏi.
“Đoàn sứ giả ở ngoài sáng, rất nhiều chuyện không tiện làm. Chúng ta ở trong tối sẽ tiện xử lý hơn nhiều.”
Cố Ly vào quán trọ, chuyện đầu tiên làm là bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, nàng muốn tắm rửa. Trước đó huyết chiến cả đêm, người nàng toàn là máu. Ở nhà Phùng Hiểu Phương đông đúc nhiều tai mắt, hơn nữa cũng không có điều kiện thuận lợi để tắm rửa, nàng chỉ đành nhịn. Vào quán trọ này, nàng muốn tự tắm một phen cho thỏa thích.
Tần Tê nhích đến:
“Ly tỷ tỷ, chúng ta tắm chung nha?”
Cố Ly vuốt trán nàng:
“Được.”
Nước nóng được đưa tới, hai người khóa cửa sổ, bắt đầu tắm rửa. Một thùng gỗ chứa hai người, cũng khá miễn cưỡng. Tần Tê dựa vào lòng Cố Ly, cảm nhận cơ thể mềm mại của Cố Ly. Nàng đưa tay hứng một vốc nước đổ lên người Cố Ly, cùng với ngón tay ấm nóng lưu luyến trước ngực Cố Ly: “Chỗ này, cả chỗ này, đều là của Tê Tê.” Nàng kiêu ngạo tuyên bố. Cơ thể xinh đẹp này chỉ có nàng mới được nhìn thấy, chỉ có nàng mới được chạm vào.
Cố Ly cũng không nhàn rỗi, nàng đưa tay ôm eo nhỏ của Tần Tê, đè chặt Tần Tê lên vách thùng gỗ, nhìn ánh mắt mong chờ của Tần Tê, nàng bật cười: Con thỏ nhỏ không thuần khiết chút nào... nhưng... nàng thích.
Như người ta nói làm ít thì vui làm nhiều thì hại thân. Hai người đều biết trên người mang trọng trách không tiện phóng túng. Lúc đầu chỉ định vui chút chút, không ngờ ngươi chọc ta ta chọc ngươi, chọc đến mức bùng cháy. Cái này thì vui chút chút không thể thỏa mãn.
Lúc ăn cơm tối, tiểu nhị đưa hai phần cơm nước vào phòng, Cố Ly bưng chén đút từng miếng từng miếng cho Tần Tê ăn. Cái mũi nhỏ của Tần Tê hít hít, thể chất vốn mang theo Viêm độc, lại ở trong nước giằng co quá lâu nên nhiễm phong hàn, nói ra chắc không ai tin.
“Hắc xì!” Tần Tê tiếp tục khịt mũi: “Muội đau đầu quá.” Nàng rúc vào lòng Cố Ly: “Muội muốn ôm ôm.”
Cố Ly nhìn con thỏ nhỏ co mình thành một cụm, dường như nhìn thấy được cả lỗ tai thỏ đều cụp xuống, nàng nhét Tần Tê vào trong chăn, sau đó ôm cả người và chăn vào lòng:
“Như vậy mới được. Người ta lạnh muội cũng biết rồi đó, cẩn thận bệnh tình thêm nặng.”
“Không có đâu.” Tần Tê tự tin với cơ thể của mình. Cơ thể này không sợ gì cả nhưng chỉ sợ lạnh. Chút bệnh phong hàn nhỏ nhặt này ngủ một giấc là ổn thôi.
“Muội nghỉ ngơi đi.” Cố Ly đặt nàng lên giường, vươn tay che mắt nàng lại: “Ngoan, ngủ đi.”
Cố Ly giống như sư phụ Giang Phong Mẫn của nàng, ưa thích trực tiếp so sức mạnh. Dù cho không địch lại, dù cho bị thương, cũng dễ chịu hơn so với việc phân tích phán đoán. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao sư phụ cả ngày dính lấy Chưởng Viện. Những chuyện động não suy nghĩ đều do Chưởng Viện làm, điều này thật sự là một chuyện rất dễ chịu. Nhưng... Cố Ly nhìn Tần Tê nằm trên giường vừa ngủ vừa chảy nước miếng, hừm... bản thân không được số mệnh như sư phụ!
Hai người làm ổ trong quán trọ nghỉ ngơi suốt một ngày, ba huynh muội Vệ gia cũng không nhàn rỗi. Vệ Tử Việt len lén vào dịch quán cùng trưởng đoàn sứ giả Tưởng Chí Trăn trao đổi tình hình trước mắt.
Tưởng Chí Trăn đã giao thi thể Hi La công chúa Giang Niệm Vi cho người của Lăng Quốc. Có người nói hoàng đế Lăng Quốc mở quan tài nhìn thấy di thể đóng băng không thay đổi liền bất tỉnh. Nhưng cũng bởi vì di thể nên hoàng đế Lăng Quốc cũng không dò hỏi Tưởng Chí Trăn điều gì. Hiện tại đoàn sứ giả đang chờ hoàng đế hạ quốc thư giao phó chuyện này. Sau khi nhận được quốc thư họ mới có thể lên đường trở về.
Vệ Tử Việt nói rõ tình huống của phía bên Vệ gia, cũng nói về tình trạng của Vệ Hàm Kỳ. Tưởng Chí Trăn cố ý hỏi chút tin tức về hai quận chúa, khi biết được tất cả bình an mới yên tâm. Hắn ngỏ ý sẽ lợi dụng mấy ngày này hỏi thăm quan viên Lăng Quốc tình hình Giang Việt Hiên, tận lực hỗ trợ.
Vệ Tử Việt trở lại quán trọ, Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác cũng đã trở về. Hai người bọn họ lượn một vòng các tiệm thuốc trong thành, hỏi đại phu một người hôn mê bất tình thì nguyên nhân có thể là gì. Mỗi đại phu đều cho những câu trả lời khác nhau, trung y coi trọng vọng, văn, vấn, thiết* xét cho cùng vẫn phải thấy người bệnh mới xác định được bệnh tình, nhưng như vậy đồng nghĩa với không có kết quả. Giờ đây Vệ Hàm Kỳ còn ở ngoài thành vì lý do an toàn nên họ không dám đưa nàng vào thành.
*Vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. Gọi là “tứ chẩn”
“Ta có cảm giác vẫn nên tìm Giang Việt Hiên. Đại tỷ trở thành bây giờ chỉ có hắn biết rõ nhất.” Vệ Hàm Giác nói.
Vệ Tử Việt phụ họa:
“Quả thật như vậy. Chuyện này chúng ta phải nhanh lên, không che giấu đại tỷ được lâu nữa.”
Ba huynh muội sau khi dùng cơm trưa xong liền tiếp tục điều tra hành tung của Giang Việt Hiên. Tuy Giang Việt Hiên đã trưởng thành nhưng lại không được phong Vương mở phủ, huynh muội Vệ gia cũng không biết lúc hắn thành thân ở nơi nào. Ba người qua lại trên đường cả buổi chiều không có kết quả, cả ba ủ rũ cúi đầu trở về quán trọ.
“Chuyện này phải hỏi Tưởng đại nhân xem sao.”-Vệ Tử Việt nói sau khi về dịch quán.
Vệ Hàm Anh gọi hắn lại: “Đại ca, trước tiên nên chờ đợi. Có lẽ ngày mai phía Tưởng đại nhân sẽ có tin tức.” Nàng gọi Vệ Tử Việt lại, bản thân cũng đã đứng lên: “Ta đến quán trọ bên cạnh tìm hai vị quận chúa. Trên người Toại An quận chúa vẫn còn bị thương, chúng ta nên quan tâm một chút.”
Vệ Hàm giác nghe vậy cũng đứng lên:
“Nhị tỷ, ta đi cùng tỷ.”
Hai tỷ muội đến quán trọ kế bên, Vệ Tử Việt là nam nhân không tiện đi theo. Chỉ đành ở trong phòng suy nghĩ bước tiếp theo hành động. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả thì cũng không nhịn được bắt đầu ngủ gật, lúc này cửa sổ mở ra sau đó một cục giấy bay vào rơi xuống. Hắn choàng tỉnh, đầu tiên là đến bên cửa sổ xem xét là ai ném, nhưng lại không thấy người. Bấy giờ hắn mới đến nhặt cục giấy lên kiểm tra. Trong cục giấy có một hòn đá, chỉ là hòn đá bình thường không có gì khác lạ. Bên trên tờ giấy viết một câu: "Giờ tý, Thanh Bình Tự ở Thành Tây, Giang Việt Hiên."
Vệ Tử Việt lập tức ý thức được đây là tin tức quan trọng. Hắn cầm tờ giấy xem xét rất nhiều lần, xác định chỉ có một câu không có thông tin ẩn khác. Những lời này có phải là một cái bẫy khác không? Nghĩ đến trước đó trúng mai phục, nếu không có Cố Ly tương trợ, bọn họ còn tổn thất nhiều hơn hiện tại. Nghĩ như vậy, hắn cũng biết nhờ Cố Ly hỗ trợ là chuyện rất cần thiết. Huống chi Cố Ly nhất định sẽ không từ chối, nhưng lần này Vệ Tử Việt không nghĩ nói với Cố Ly, không phải hắn không tin tưởng mà là suy xét đến việc Cố Ly đang bị thương. Hắn không muốn Cố Ly một lần nữa vì chuyện của Vệ gia bọn họ mà liều mình trợ giúp. Nếu Cố Ly là bằng hữu tâm tình, Vệ gia cũng không thể có lỗi với người bạn như Cố Ly. Nghĩ như vậy, hắn nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã dần tối. Hắn đặt tờ giấy dưới khay trà, thu dọn ít đồ tùy thân rồi ra cửa hướng về Thanh Bình Tự.
Suốt dọc đường hỏi thăm tìm đường, trước khi trời hoàn toàn tối đen, Vệ Tử Việt cũng đi tới được cửa Thanh Bình Tự. Đây là một ngôi chùa vừa phải, lúc này đã đóng cửa, Vệ Tử Việt bay lên tường, đứng trên đầu tường nhìn bố cục bên trong. Nhìn từ nơi này chùa quả là rất nhỏ, lối đi tiền sảnh hậu điện đều có chút quanh co. Có tiếng tăng nhân niệm kinh, chắc đang là khóa tối, mùi đàn hương lượn lờ, chùa có vẻ thanh tịnh.
Vệ Tử Việt không dám đứng trên tường quá lâu, sau khi nhìn thấy rõ bố cục của ngôi chùa liền nhảy vào trong tiền sảnh. Bây giờ còn lâu mới đến giờ tý, hắn nghĩ trước tiên nên thăm dò địa hình nơi này, đến lúc có chuyện gì xảy ra thì tấn công hay phòng thủ đều không quá mức bị động.
Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác đi đến quán trọ nơi Cố Ly và Tần Tê ở, sau khi nghe ngóng thông tin từ tiểu nhị thì biết được gian phòng hai người ở, hai tỷ muội bèn lên lầu gõ cửa.
Đúng lúc Cố Ly luyện công xong, bước xuống mở cửa. Hai tỷ muội đi vào thì nhìn thấy Tần Tê đang ngủ say sưa, không tiện nói gì thêm. Cố Ly biết tỷ muội Vệ gia đến nhất định có lời muốn nói, nhưng nàng lo lắng để Tần Tê ở lại một mình trong phòng, cũng chỉ đành bảo tỷ muội Vệ gia nhỏ giọng nói chuyện.
Cố Ly hỏi:
“Có manh mối chưa?”
Vệ Hàm Anh cũng nhỏ tiếng:
“Chúng ta vẫn đang tra, trước mắt chủ yêu muốn ra tay từ chỗ Giang Việt Hiên. Đáng tiếc chúng ta lại không biết hắn ở đâu. Hôm nay tỷ muội chúng ta tới là muốn xem thử tình hình thương tích của quận chúa ra sao.”
Cố Ly cười nói:
“Thương tích nhỏ nhặt không có gì đáng ngại.” Có lẽ cũng chỉ có Cố Ly cho rằng đó là nhỏ nhặt.
Vệ Hàm Giác chỉ chỉ Tần Tê ở trên giường: “Phụng An quận chúa... có bị hoảng sợ không?” Trời mới tối, sao lại ngủ? Cố Ly hơi ngượng ngùng. Cái này... nàng quay đầu nhìn Tần Tê che giấu nỗi bối rối của mình:
“Muội ấy mệt mỏi.”
Vệ Hàm Giác gật đầu, tự lý giải:
“Mấy ngày nay chúng ta lên đường vội vã, quả thật làm khó Phụng An quận chúa.”
Nhìn xem, tam tiểu thư Vệ gia là nữ tử ngây thơ cỡ nào. Cố Ly tiếp tục dùng nụ cười tươi che giấu sự bối rối của mình.
Tỷ muội Vệ gia thấy Cố Ly và Tần Tê đều không sao, cũng yên tâm rời đi. Cố Ly dặn họ bất cứ khi nào có tình huống mới thì đến tìm nàng, đừng khách sáo. Hai tỷ muội Vệ gia chỉ đành nói cảm ơn Cố Ly.
Hai người họ trở lại phòng của Vệ Tử Việt, phát hiện không thấy Vệ Tử Việt. Các nàng tìm một vòng sau đó nhanh chóng phát hiện tờ giấy đè dưới khay trà.
“Thanh Bình Tự ở Thành Tây?” Vệ Hàm Anh đọc qua: “Nhất định đại ca sợ trúng kế lần nữa mới sớm đi dò xét.”
Vệ Hàm Giác do dự:
“Chúng ta có cần thông báo cho Toại An quận chúa không?”
Vệ Hàm Anh suy nghĩ chốc lát, nàng tuổi tác gần bằng Vệ Tử Việt, rất hiểu đại ca của mình. Nếu Vệ Tử Việt không đến quán trọ tìm Cố Ly điều đó cho thấy hắn không muốn chuyện này liên lụy đến Cố Ly. Nghĩ cũng dễ hiểu thôi, Cố Ly và Vệ gia không thân cũng chẳng quen, chỉ dựa vào mấy lần gặp mặt đã bôn ba ngàn dặm đến đây giúp đỡ, hơn nữa trận chiến trước đó rõ ràng vấn đề do Vệ gia bọn họ, cuối cùng lại gần như chỉ dựa vào một mình Cố Ly đứng ra cứu rỗi, cũng vì thế Cố Ly bị thương nặng hơn bọn họ. Tuy Cố Ly không nói gì nhưng người Vệ gia lại cảm thấy thiếu Cố Ly một ân tình lớn. Người Vệ gia lớn lên ở biên ải, đã quen đầu đao liếm máu nhưng xem ra, hành động của Cố Ly chính là chữ "nghĩa". Người nghĩa cao tận trời như Cố Ly khiến họ kính nể. Giờ đây Cố Ly không chỉ bản thân bị thương mà còn phải bảo vệ Tần Tê, nếu lúc này tỷ muội họ đi tìm Cố Ly, chắc chắn khiến Cố Ly khó xử.
“Chúng ta đi Thanh Bình Tự xem tình trước đã.” Vệ Hàm Anh đặt tờ giấy dưới khay bàn trà. Sau đó hai tỷ muội xuống lầu, cho tiểu nhị năm lượng bạc, nói với tiểu nhị nếu trưa mai các nàng vẫn chưa trở lại hãy đến quá trọ kế bên tìm một cô nương tên là Cố Ly, dẫn nàng đến phòng của Vệ Tử Việt. Sau khi chuyện hoàn thành, nàng có thể cho tiểu nhị thêm năm lượng. Tiểu nhị vui vẻ nhận bạc, vỗ ngực cam đoan sẽ lo ổn thỏa.
Hai tỷ muội Vệ gia rời khỏi quán trọ chạy tới Thanh Bình Tự. Trước giờ tý, rốt cuộc ba huynh muội Vệ gia cũng tụ hội ở hậu điện. Các tăng nhân xong khóa tối đã sớm trở về phòng của mình nghỉ ngơi, bây giờ cả Thanh Bình Tự đều cực kỳ yên tĩnh.
“Không nói cho Toại An quận chúa biết đúng không?” Vừa gặp mặt Vệ Tử Việt đã hỏi câu này.
Vệ Hàm Anh lắc đầu:
“Ta đoán ý của đại ca không muốn làm phiền quận chúa nên không nói cho nàng biết.”
Vệ Tử Việt gật đầu: “Ta đã xem xét qua một vòng, không giống có mai phục.” Lúc này đã sắp tới giờ tý, ba huynh muội nhìn ngôi chùa vắng vẻ, chẳng biết sắp tới sẽ ra sao.
Giờ tý đến. Một người xuất hiện trên tường ngôi chùa. Hắn quan sát một hồi, chạy dọc theo vách tường rồi nhảy xuống chỗ đất trống trước hậu điện. Ba huynh muội Vệ gia không cố ẩn thân, bọn họ đang chờ đáp án, ẩn đi chẳng may người ta lại cho rằng họ không tới thì quá oan uổng?
Hắc y nhân với che đầu màu đen, che khuất nửa khuôn mặt của hắn. Hắn đi tới hỏi:
“Người Vệ gia?”
Hắn vừa mở miệng, ba huynh muội Vệ gia nhận ra người này không phải Giang Việt Hiên. Vệ Tử Việt gật đầu:
“Phải. Chẳng hay các hạ dẫn chúng ta tới đây làm gì?”
Hắc y nhân nhìn Vệ Tử Việt:
“Các hạ là...”
Vệ Tử Việt chắp tay:
“Tại hạ trưởng tử Vệ gia Vệ Tử Việt.”
Hắn y nhân Ồ lên một tiếng, sau đó lấy một hộp gấm nhỏ trong lòng ngực ra, mở ra ở bên trong là một viên thuốc đỏ sẫm:
“Đây là thuốc giải có thể cứu tam hoàng phi. Các ngươi mang về đi. Cứu tam hoàng phi xong thì ngay lập tức rời khỏi Lăng Quốc, đừng quay lại.”
Vệ Tử Việt nhận lấy hộp gấm nhỏ nhét vào lòng:
“Đa tạ các hạ tương trợ. Thứ cho tại hạ mạo muội, chẳng hay thân phận của các hạ...”
Hắc y nhân lấy ra một lệnh bài:
“Tại hạ là thị vệ của tam hoàng tử. Phụng mệnh tam hoàng tử đưa thuốc giải.”
Vệ Hàm Anh hỏi:
“Tam hoàng tử đâu?”
Hắc y nhân chỉ lắc đầu: “Tại hạ chỉ nhận mệnh đưa thuốc giải, cũng khuyên các vị nhanh chóng rời khỏi Lăng Quốc. Những chuyện khác thứ cho tại hạ không thể tiết lộ. Cáo từ.” Hắn chắp tay, bay người lên tường, Vệ Tử Việt nói xong cũng đuổi theo.
Tỷ muội Vệ gia lo lắng an toàn của đại ca nhưng thuốc trong tay mình cũng rất quan trọng. Đây là thuốc cứu mạng Vệ Hàm Kỳ. Hai tỷ muội do dự, sau đó hoàn toàn mất tung tích của Vệ Tử Việt và hắc y nhân. Hai người bọn họ chỉ đành cầm theo hộp gấm nhỏ trở về quán trọ.
Đã là đêm khuya, quán trọ đã đóng cửa. Hai tỷ muội họ bay lên trở về phòng của mình. Lúc này chẳng còn chút buồn ngủ, họ thương lượng xong, sáng mai thành vừa mở cửa, các nàng sẽ mang theo thuốc ra khỏi thành. Bất kể đêm nay Vệ Tử Việt có trở về hay không, các nàng cũng không chờ đợi.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tê ở trong lòng Cố Ly tỉnh lại. Nàng mơ màng mở mắt, chớp chớp vài cái mới nhớ ra đây là đâu. Nàng nhìn Cố Ly từ từ mở mắt nhìn mình, nàng xích đến hôn Cố Ly:
“Chào buổi sáng, Ly tỷ tỷ.”
“Chào.” Cố Ly nhích người tìm y phục, tóc dài như thác nước xõa phía sau. Tần Tê chợt đứng len6, từ phía sau ôm lấy nàng.
Cố Ly dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
“Rất thích Ly tỷ tỷ.” Tần Tê cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Cố Ly. Nàng cảm thấy mỗi sáng sớm mở mắt ra là được nhìn thấy Cố Ly, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.
Cố Ly xoay người kéo Tần Tê vào trong lòng:
“Hôm nay đưa muội tới dịch quán được không?”
Tần Tê mở to mắt nhìn:
“Ly tỷ tỷ muốn đi giúp đỡ sao?”
Cố Ly đưa tay viền theo gương mặt của Tần Tê:
“Nếu ta đã tới chung quy phải giải quyết xong chuyện này mới yên lòng.”
“Vậy tỷ phải cẩn thận.” Tần Tê không nói gì khác. Nàng ngoan ngoãn rời giường mặc y phục, rửa mặt. Sửa soạn xong, nàng cùng Cố Ly ra cửa, đi đến quán trọ kế bên tìm huynh muội Vệ gia.
Kết quả vừa đến quán trọ hỏi, Vệ Tử Việt cả đêm không về, Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác đã dậy sớm rời khỏi thành. Lúc đi có giao cho tiểu nhị một phong thư, nhờ tiểu nhị giao cho Cố Ly.
Cố Ly và Tần Tê mở phong thư ra xem, trong thư nói rõ chuyện xảy ra tối qua, đồng thời kèm theo tờ giấy kia. Vệ Tử Việt đuổi theo vẫn chưa trở về. Tỷ muội họ đem thuốc giải rời khỏi thành cứu người trước.
Tần Tê xem xong, hỏi: “Anh tỷ tỷ xác định đó là thuốc giải thật sao?” Lỡ như...
Cố Ly cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng cảm thấy vấn đề đơn giản như vậy, người của Vệ gia đã sớm nghĩ tới.
“Chúng ta không đến dịch quán nữa. Chúng ta ra khỏi thành.”
Cố Ly dẫn theo Tần Tê ra khỏi thành, trở lại nhà của Phùng Hiểu Phương. Quả nhiên nhìn thấy hai tỷ muội Vệ gia cầm thuốc giải do dự. Các nàng đã cho quân y xem qua thuốc giải, nhưng quân y chỉ có thể nhìn ra đó không phải thuốc độc, nhưng làm cho Vệ Hàm Kỳ tỉnh lại hay không thì vẫn chưa biết.
Nàng dặn dò Tần Tê xong liền tự mình ra ngoài, đứng trên nóc nhà xem xét, nhìn thấy có mấy con bồ câu bay tới bay lui trên nóc. Nàng đi tới nơi đó, quả nhiên tìm được Chưởng Viện và sư phụ Giang Phong Mẫn.
Chưởng Viện thích bồ câu, bồ câu nàng nuôi đều phân biệt rõ hướng truyền tin, nếu không truyền tin, già cả thì... ừm... có lẽ là nấu canh rồi.
“Có tin mới?” Người hỏi là Giang Phong Mẫn.
“Sư phụ, Vệ Tử Việt cả đêm ở trong thành đuổi theo hắc y nhân không có tung tích. Hắc y nhân kia đưa một viên thuốc giải, nói là có thể khiến Vệ Hàm Kỳ tỉnh lại. Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác mang theo thuốc giải quay lại, đồng thời không rõ là thuốc giải thật hay giả, không dám cho Vệ Hàm Kỳ uống.” Lúc này nàng hi vọng Huyết Tằm tới.”
“Ngay cả thật hay giả cũng không biết mà vẫn cầm về, tiểu cô nương Vệ gia quá ngốc.” Chưởng Viện ở bên cạnh nói.
Hic... Cố Ly không dám tiếp lời.
“Thật ra uống vào thì biết thật hay giả thôi mà? Vệ Hàm Kỳ cầm cự không được lâu nữa, bây giờ không thành ngựa chết thì thành ngựa bệnh thôi.” Chưởng Viện lười biếng nói tiếp.
Hic... Cố Ly tiếp tục im lặng.
Giang Phong Mẫn kéo đồ đệ ra ngoài:
Hôm nay, tâm trạng nàng ấy... không tốt.”
“Sư phụ lại chọc Chưởng Viện?” Cố Ly vừa ra cửa liền thay đổi thành vẻ nhiều chuyện.
“Nè! Con vừa nói cái gì?” Giang Phong Mẫn bất mãn. Nói cứ như cả ngày nàng chọc Chưởng Viện không vui vậy. Trời đất chứng giám, tính tình Chưởng Viện, không ai chọc thì thi thoảng cũng bùng phát, nàng nào dám trêu: “Thuốc giải có vấn đề hay không ta và Chưởng Viện đều không phân biệt được. Bất quá, ta biết Giang Việt Hiên ở đâu, nếu thuốc giải là Giang Việt Hiên đưa thì con đến hỏi lại hắn là đáng tin nhất.”
Cố Ly cảm ơn, sư phụ nói ra lời "đáng tin" đến vậy:
“Sư phụ nói phải.”
Giang Phong Mẫn đưa cho nàng địa điểm:
“Tốt nhất con nên đi một mình, đám người Vệ gia chỉ kéo chân, võ công quá yếu.”
Mí mắt Cố Ly giật giật, ở trước mặt sư phụ nhà mình, ai mà võ công không kém? Ban đầu mỗi ngày mình đều bị chê cười, nếu không thì tại sao bản thân lại sống chết luyện võ?
“Xin sư phụ...” Nàng còn chưa dứt lời, Chưởng Viện đã mở cửa, dựa người lên cửa nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi trông chừng con thỏ nhỏ.”
Cố Ly vội vàng hành lễ:
“Đa tạ Chưởng Viện.”
Chưởng Viện cười dịu dàng:
“Ly Nhi à, lúc gặp Giang Việt Hiên đừng khách sáo, hắn không nói thật thì đánh đến khi hắn nói mới thôi. Nam nhân mà ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được thì cần để làm gì.”
Một lần nữa Cố Ly không dám lên tiếng. Quả nhiên, người gần gũi sư phụ đều không có chút thiện cảm với hoàng tộc Lăng Quốc.
Cố Ly không có quay về nhà Hùng Hiểu Phương, nàng cưỡi ngựa quay trở lại kinh thành. Lúc này vẫn còn là buổi sáng, các thương hộ buôn bán đã mở cửa kinh doanh, trên đường phố dần đông đúc. Cố Ly xuống ngựa, dắt ngựa đi tới trước quán trọ của huynh muội Vệ gia. Nàng hỏi tiểu nhị Vệ Tử Việt đã trở về chưa, tiểu nhị lắc đầu. Nàng tạm thời để ngựa ở quán trọ, một mình theo chỉ dẫn của Giang Phong Mẫn tìm đến địa điểm kia.
Đoàn người ở nhà Phùng Hiểu đợi cả ngày. Sáng sớm hôm sau, Cố Ly Tần Tê và huynh muội Vệ gia chia ra vào kinh thành. Chưởng Viện ở phía xa xa hỏi:
“Nàng muốn đi vào kinh thành không?”
Giang Phong Mẫn nhìn tường thành sừng sững, thở dài: “Đi thôi.” Nàng lo lắng nhất là Chưởng Viện, hai là Cố Ly. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng theo vào thành.
Cố Ly chờ người vào kinh thành rồi, cũng không vội vã cùng đoàn sứ giả Minh Tịch hội hợp. Nàng cùng Tần Tê theo huynh muội Vệ gia tách ra ở hai quán trọ. Hai quán trọ đều rất gần dịch quán.
“Ly tỷ tỷ, sao chúng ta không đến dịch quán?”
Vừa vào phòng, Tần Tê liền hỏi.
“Đoàn sứ giả ở ngoài sáng, rất nhiều chuyện không tiện làm. Chúng ta ở trong tối sẽ tiện xử lý hơn nhiều.”
Cố Ly vào quán trọ, chuyện đầu tiên làm là bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, nàng muốn tắm rửa. Trước đó huyết chiến cả đêm, người nàng toàn là máu. Ở nhà Phùng Hiểu Phương đông đúc nhiều tai mắt, hơn nữa cũng không có điều kiện thuận lợi để tắm rửa, nàng chỉ đành nhịn. Vào quán trọ này, nàng muốn tự tắm một phen cho thỏa thích.
Tần Tê nhích đến:
“Ly tỷ tỷ, chúng ta tắm chung nha?”
Cố Ly vuốt trán nàng:
“Được.”
Nước nóng được đưa tới, hai người khóa cửa sổ, bắt đầu tắm rửa. Một thùng gỗ chứa hai người, cũng khá miễn cưỡng. Tần Tê dựa vào lòng Cố Ly, cảm nhận cơ thể mềm mại của Cố Ly. Nàng đưa tay hứng một vốc nước đổ lên người Cố Ly, cùng với ngón tay ấm nóng lưu luyến trước ngực Cố Ly: “Chỗ này, cả chỗ này, đều là của Tê Tê.” Nàng kiêu ngạo tuyên bố. Cơ thể xinh đẹp này chỉ có nàng mới được nhìn thấy, chỉ có nàng mới được chạm vào.
Cố Ly cũng không nhàn rỗi, nàng đưa tay ôm eo nhỏ của Tần Tê, đè chặt Tần Tê lên vách thùng gỗ, nhìn ánh mắt mong chờ của Tần Tê, nàng bật cười: Con thỏ nhỏ không thuần khiết chút nào... nhưng... nàng thích.
Như người ta nói làm ít thì vui làm nhiều thì hại thân. Hai người đều biết trên người mang trọng trách không tiện phóng túng. Lúc đầu chỉ định vui chút chút, không ngờ ngươi chọc ta ta chọc ngươi, chọc đến mức bùng cháy. Cái này thì vui chút chút không thể thỏa mãn.
Lúc ăn cơm tối, tiểu nhị đưa hai phần cơm nước vào phòng, Cố Ly bưng chén đút từng miếng từng miếng cho Tần Tê ăn. Cái mũi nhỏ của Tần Tê hít hít, thể chất vốn mang theo Viêm độc, lại ở trong nước giằng co quá lâu nên nhiễm phong hàn, nói ra chắc không ai tin.
“Hắc xì!” Tần Tê tiếp tục khịt mũi: “Muội đau đầu quá.” Nàng rúc vào lòng Cố Ly: “Muội muốn ôm ôm.”
Cố Ly nhìn con thỏ nhỏ co mình thành một cụm, dường như nhìn thấy được cả lỗ tai thỏ đều cụp xuống, nàng nhét Tần Tê vào trong chăn, sau đó ôm cả người và chăn vào lòng:
“Như vậy mới được. Người ta lạnh muội cũng biết rồi đó, cẩn thận bệnh tình thêm nặng.”
“Không có đâu.” Tần Tê tự tin với cơ thể của mình. Cơ thể này không sợ gì cả nhưng chỉ sợ lạnh. Chút bệnh phong hàn nhỏ nhặt này ngủ một giấc là ổn thôi.
“Muội nghỉ ngơi đi.” Cố Ly đặt nàng lên giường, vươn tay che mắt nàng lại: “Ngoan, ngủ đi.”
Cố Ly giống như sư phụ Giang Phong Mẫn của nàng, ưa thích trực tiếp so sức mạnh. Dù cho không địch lại, dù cho bị thương, cũng dễ chịu hơn so với việc phân tích phán đoán. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao sư phụ cả ngày dính lấy Chưởng Viện. Những chuyện động não suy nghĩ đều do Chưởng Viện làm, điều này thật sự là một chuyện rất dễ chịu. Nhưng... Cố Ly nhìn Tần Tê nằm trên giường vừa ngủ vừa chảy nước miếng, hừm... bản thân không được số mệnh như sư phụ!
Hai người làm ổ trong quán trọ nghỉ ngơi suốt một ngày, ba huynh muội Vệ gia cũng không nhàn rỗi. Vệ Tử Việt len lén vào dịch quán cùng trưởng đoàn sứ giả Tưởng Chí Trăn trao đổi tình hình trước mắt.
Tưởng Chí Trăn đã giao thi thể Hi La công chúa Giang Niệm Vi cho người của Lăng Quốc. Có người nói hoàng đế Lăng Quốc mở quan tài nhìn thấy di thể đóng băng không thay đổi liền bất tỉnh. Nhưng cũng bởi vì di thể nên hoàng đế Lăng Quốc cũng không dò hỏi Tưởng Chí Trăn điều gì. Hiện tại đoàn sứ giả đang chờ hoàng đế hạ quốc thư giao phó chuyện này. Sau khi nhận được quốc thư họ mới có thể lên đường trở về.
Vệ Tử Việt nói rõ tình huống của phía bên Vệ gia, cũng nói về tình trạng của Vệ Hàm Kỳ. Tưởng Chí Trăn cố ý hỏi chút tin tức về hai quận chúa, khi biết được tất cả bình an mới yên tâm. Hắn ngỏ ý sẽ lợi dụng mấy ngày này hỏi thăm quan viên Lăng Quốc tình hình Giang Việt Hiên, tận lực hỗ trợ.
Vệ Tử Việt trở lại quán trọ, Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác cũng đã trở về. Hai người bọn họ lượn một vòng các tiệm thuốc trong thành, hỏi đại phu một người hôn mê bất tình thì nguyên nhân có thể là gì. Mỗi đại phu đều cho những câu trả lời khác nhau, trung y coi trọng vọng, văn, vấn, thiết* xét cho cùng vẫn phải thấy người bệnh mới xác định được bệnh tình, nhưng như vậy đồng nghĩa với không có kết quả. Giờ đây Vệ Hàm Kỳ còn ở ngoài thành vì lý do an toàn nên họ không dám đưa nàng vào thành.
*Vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. Gọi là “tứ chẩn”
“Ta có cảm giác vẫn nên tìm Giang Việt Hiên. Đại tỷ trở thành bây giờ chỉ có hắn biết rõ nhất.” Vệ Hàm Giác nói.
Vệ Tử Việt phụ họa:
“Quả thật như vậy. Chuyện này chúng ta phải nhanh lên, không che giấu đại tỷ được lâu nữa.”
Ba huynh muội sau khi dùng cơm trưa xong liền tiếp tục điều tra hành tung của Giang Việt Hiên. Tuy Giang Việt Hiên đã trưởng thành nhưng lại không được phong Vương mở phủ, huynh muội Vệ gia cũng không biết lúc hắn thành thân ở nơi nào. Ba người qua lại trên đường cả buổi chiều không có kết quả, cả ba ủ rũ cúi đầu trở về quán trọ.
“Chuyện này phải hỏi Tưởng đại nhân xem sao.”-Vệ Tử Việt nói sau khi về dịch quán.
Vệ Hàm Anh gọi hắn lại: “Đại ca, trước tiên nên chờ đợi. Có lẽ ngày mai phía Tưởng đại nhân sẽ có tin tức.” Nàng gọi Vệ Tử Việt lại, bản thân cũng đã đứng lên: “Ta đến quán trọ bên cạnh tìm hai vị quận chúa. Trên người Toại An quận chúa vẫn còn bị thương, chúng ta nên quan tâm một chút.”
Vệ Hàm giác nghe vậy cũng đứng lên:
“Nhị tỷ, ta đi cùng tỷ.”
Hai tỷ muội đến quán trọ kế bên, Vệ Tử Việt là nam nhân không tiện đi theo. Chỉ đành ở trong phòng suy nghĩ bước tiếp theo hành động. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả thì cũng không nhịn được bắt đầu ngủ gật, lúc này cửa sổ mở ra sau đó một cục giấy bay vào rơi xuống. Hắn choàng tỉnh, đầu tiên là đến bên cửa sổ xem xét là ai ném, nhưng lại không thấy người. Bấy giờ hắn mới đến nhặt cục giấy lên kiểm tra. Trong cục giấy có một hòn đá, chỉ là hòn đá bình thường không có gì khác lạ. Bên trên tờ giấy viết một câu: "Giờ tý, Thanh Bình Tự ở Thành Tây, Giang Việt Hiên."
Vệ Tử Việt lập tức ý thức được đây là tin tức quan trọng. Hắn cầm tờ giấy xem xét rất nhiều lần, xác định chỉ có một câu không có thông tin ẩn khác. Những lời này có phải là một cái bẫy khác không? Nghĩ đến trước đó trúng mai phục, nếu không có Cố Ly tương trợ, bọn họ còn tổn thất nhiều hơn hiện tại. Nghĩ như vậy, hắn cũng biết nhờ Cố Ly hỗ trợ là chuyện rất cần thiết. Huống chi Cố Ly nhất định sẽ không từ chối, nhưng lần này Vệ Tử Việt không nghĩ nói với Cố Ly, không phải hắn không tin tưởng mà là suy xét đến việc Cố Ly đang bị thương. Hắn không muốn Cố Ly một lần nữa vì chuyện của Vệ gia bọn họ mà liều mình trợ giúp. Nếu Cố Ly là bằng hữu tâm tình, Vệ gia cũng không thể có lỗi với người bạn như Cố Ly. Nghĩ như vậy, hắn nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã dần tối. Hắn đặt tờ giấy dưới khay trà, thu dọn ít đồ tùy thân rồi ra cửa hướng về Thanh Bình Tự.
Suốt dọc đường hỏi thăm tìm đường, trước khi trời hoàn toàn tối đen, Vệ Tử Việt cũng đi tới được cửa Thanh Bình Tự. Đây là một ngôi chùa vừa phải, lúc này đã đóng cửa, Vệ Tử Việt bay lên tường, đứng trên đầu tường nhìn bố cục bên trong. Nhìn từ nơi này chùa quả là rất nhỏ, lối đi tiền sảnh hậu điện đều có chút quanh co. Có tiếng tăng nhân niệm kinh, chắc đang là khóa tối, mùi đàn hương lượn lờ, chùa có vẻ thanh tịnh.
Vệ Tử Việt không dám đứng trên tường quá lâu, sau khi nhìn thấy rõ bố cục của ngôi chùa liền nhảy vào trong tiền sảnh. Bây giờ còn lâu mới đến giờ tý, hắn nghĩ trước tiên nên thăm dò địa hình nơi này, đến lúc có chuyện gì xảy ra thì tấn công hay phòng thủ đều không quá mức bị động.
Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác đi đến quán trọ nơi Cố Ly và Tần Tê ở, sau khi nghe ngóng thông tin từ tiểu nhị thì biết được gian phòng hai người ở, hai tỷ muội bèn lên lầu gõ cửa.
Đúng lúc Cố Ly luyện công xong, bước xuống mở cửa. Hai tỷ muội đi vào thì nhìn thấy Tần Tê đang ngủ say sưa, không tiện nói gì thêm. Cố Ly biết tỷ muội Vệ gia đến nhất định có lời muốn nói, nhưng nàng lo lắng để Tần Tê ở lại một mình trong phòng, cũng chỉ đành bảo tỷ muội Vệ gia nhỏ giọng nói chuyện.
Cố Ly hỏi:
“Có manh mối chưa?”
Vệ Hàm Anh cũng nhỏ tiếng:
“Chúng ta vẫn đang tra, trước mắt chủ yêu muốn ra tay từ chỗ Giang Việt Hiên. Đáng tiếc chúng ta lại không biết hắn ở đâu. Hôm nay tỷ muội chúng ta tới là muốn xem thử tình hình thương tích của quận chúa ra sao.”
Cố Ly cười nói:
“Thương tích nhỏ nhặt không có gì đáng ngại.” Có lẽ cũng chỉ có Cố Ly cho rằng đó là nhỏ nhặt.
Vệ Hàm Giác chỉ chỉ Tần Tê ở trên giường: “Phụng An quận chúa... có bị hoảng sợ không?” Trời mới tối, sao lại ngủ? Cố Ly hơi ngượng ngùng. Cái này... nàng quay đầu nhìn Tần Tê che giấu nỗi bối rối của mình:
“Muội ấy mệt mỏi.”
Vệ Hàm Giác gật đầu, tự lý giải:
“Mấy ngày nay chúng ta lên đường vội vã, quả thật làm khó Phụng An quận chúa.”
Nhìn xem, tam tiểu thư Vệ gia là nữ tử ngây thơ cỡ nào. Cố Ly tiếp tục dùng nụ cười tươi che giấu sự bối rối của mình.
Tỷ muội Vệ gia thấy Cố Ly và Tần Tê đều không sao, cũng yên tâm rời đi. Cố Ly dặn họ bất cứ khi nào có tình huống mới thì đến tìm nàng, đừng khách sáo. Hai tỷ muội Vệ gia chỉ đành nói cảm ơn Cố Ly.
Hai người họ trở lại phòng của Vệ Tử Việt, phát hiện không thấy Vệ Tử Việt. Các nàng tìm một vòng sau đó nhanh chóng phát hiện tờ giấy đè dưới khay trà.
“Thanh Bình Tự ở Thành Tây?” Vệ Hàm Anh đọc qua: “Nhất định đại ca sợ trúng kế lần nữa mới sớm đi dò xét.”
Vệ Hàm Giác do dự:
“Chúng ta có cần thông báo cho Toại An quận chúa không?”
Vệ Hàm Anh suy nghĩ chốc lát, nàng tuổi tác gần bằng Vệ Tử Việt, rất hiểu đại ca của mình. Nếu Vệ Tử Việt không đến quán trọ tìm Cố Ly điều đó cho thấy hắn không muốn chuyện này liên lụy đến Cố Ly. Nghĩ cũng dễ hiểu thôi, Cố Ly và Vệ gia không thân cũng chẳng quen, chỉ dựa vào mấy lần gặp mặt đã bôn ba ngàn dặm đến đây giúp đỡ, hơn nữa trận chiến trước đó rõ ràng vấn đề do Vệ gia bọn họ, cuối cùng lại gần như chỉ dựa vào một mình Cố Ly đứng ra cứu rỗi, cũng vì thế Cố Ly bị thương nặng hơn bọn họ. Tuy Cố Ly không nói gì nhưng người Vệ gia lại cảm thấy thiếu Cố Ly một ân tình lớn. Người Vệ gia lớn lên ở biên ải, đã quen đầu đao liếm máu nhưng xem ra, hành động của Cố Ly chính là chữ "nghĩa". Người nghĩa cao tận trời như Cố Ly khiến họ kính nể. Giờ đây Cố Ly không chỉ bản thân bị thương mà còn phải bảo vệ Tần Tê, nếu lúc này tỷ muội họ đi tìm Cố Ly, chắc chắn khiến Cố Ly khó xử.
“Chúng ta đi Thanh Bình Tự xem tình trước đã.” Vệ Hàm Anh đặt tờ giấy dưới khay bàn trà. Sau đó hai tỷ muội xuống lầu, cho tiểu nhị năm lượng bạc, nói với tiểu nhị nếu trưa mai các nàng vẫn chưa trở lại hãy đến quá trọ kế bên tìm một cô nương tên là Cố Ly, dẫn nàng đến phòng của Vệ Tử Việt. Sau khi chuyện hoàn thành, nàng có thể cho tiểu nhị thêm năm lượng. Tiểu nhị vui vẻ nhận bạc, vỗ ngực cam đoan sẽ lo ổn thỏa.
Hai tỷ muội Vệ gia rời khỏi quán trọ chạy tới Thanh Bình Tự. Trước giờ tý, rốt cuộc ba huynh muội Vệ gia cũng tụ hội ở hậu điện. Các tăng nhân xong khóa tối đã sớm trở về phòng của mình nghỉ ngơi, bây giờ cả Thanh Bình Tự đều cực kỳ yên tĩnh.
“Không nói cho Toại An quận chúa biết đúng không?” Vừa gặp mặt Vệ Tử Việt đã hỏi câu này.
Vệ Hàm Anh lắc đầu:
“Ta đoán ý của đại ca không muốn làm phiền quận chúa nên không nói cho nàng biết.”
Vệ Tử Việt gật đầu: “Ta đã xem xét qua một vòng, không giống có mai phục.” Lúc này đã sắp tới giờ tý, ba huynh muội nhìn ngôi chùa vắng vẻ, chẳng biết sắp tới sẽ ra sao.
Giờ tý đến. Một người xuất hiện trên tường ngôi chùa. Hắn quan sát một hồi, chạy dọc theo vách tường rồi nhảy xuống chỗ đất trống trước hậu điện. Ba huynh muội Vệ gia không cố ẩn thân, bọn họ đang chờ đáp án, ẩn đi chẳng may người ta lại cho rằng họ không tới thì quá oan uổng?
Hắc y nhân với che đầu màu đen, che khuất nửa khuôn mặt của hắn. Hắn đi tới hỏi:
“Người Vệ gia?”
Hắn vừa mở miệng, ba huynh muội Vệ gia nhận ra người này không phải Giang Việt Hiên. Vệ Tử Việt gật đầu:
“Phải. Chẳng hay các hạ dẫn chúng ta tới đây làm gì?”
Hắc y nhân nhìn Vệ Tử Việt:
“Các hạ là...”
Vệ Tử Việt chắp tay:
“Tại hạ trưởng tử Vệ gia Vệ Tử Việt.”
Hắn y nhân Ồ lên một tiếng, sau đó lấy một hộp gấm nhỏ trong lòng ngực ra, mở ra ở bên trong là một viên thuốc đỏ sẫm:
“Đây là thuốc giải có thể cứu tam hoàng phi. Các ngươi mang về đi. Cứu tam hoàng phi xong thì ngay lập tức rời khỏi Lăng Quốc, đừng quay lại.”
Vệ Tử Việt nhận lấy hộp gấm nhỏ nhét vào lòng:
“Đa tạ các hạ tương trợ. Thứ cho tại hạ mạo muội, chẳng hay thân phận của các hạ...”
Hắc y nhân lấy ra một lệnh bài:
“Tại hạ là thị vệ của tam hoàng tử. Phụng mệnh tam hoàng tử đưa thuốc giải.”
Vệ Hàm Anh hỏi:
“Tam hoàng tử đâu?”
Hắc y nhân chỉ lắc đầu: “Tại hạ chỉ nhận mệnh đưa thuốc giải, cũng khuyên các vị nhanh chóng rời khỏi Lăng Quốc. Những chuyện khác thứ cho tại hạ không thể tiết lộ. Cáo từ.” Hắn chắp tay, bay người lên tường, Vệ Tử Việt nói xong cũng đuổi theo.
Tỷ muội Vệ gia lo lắng an toàn của đại ca nhưng thuốc trong tay mình cũng rất quan trọng. Đây là thuốc cứu mạng Vệ Hàm Kỳ. Hai tỷ muội do dự, sau đó hoàn toàn mất tung tích của Vệ Tử Việt và hắc y nhân. Hai người bọn họ chỉ đành cầm theo hộp gấm nhỏ trở về quán trọ.
Đã là đêm khuya, quán trọ đã đóng cửa. Hai tỷ muội họ bay lên trở về phòng của mình. Lúc này chẳng còn chút buồn ngủ, họ thương lượng xong, sáng mai thành vừa mở cửa, các nàng sẽ mang theo thuốc ra khỏi thành. Bất kể đêm nay Vệ Tử Việt có trở về hay không, các nàng cũng không chờ đợi.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tê ở trong lòng Cố Ly tỉnh lại. Nàng mơ màng mở mắt, chớp chớp vài cái mới nhớ ra đây là đâu. Nàng nhìn Cố Ly từ từ mở mắt nhìn mình, nàng xích đến hôn Cố Ly:
“Chào buổi sáng, Ly tỷ tỷ.”
“Chào.” Cố Ly nhích người tìm y phục, tóc dài như thác nước xõa phía sau. Tần Tê chợt đứng len6, từ phía sau ôm lấy nàng.
Cố Ly dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
“Rất thích Ly tỷ tỷ.” Tần Tê cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Cố Ly. Nàng cảm thấy mỗi sáng sớm mở mắt ra là được nhìn thấy Cố Ly, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.
Cố Ly xoay người kéo Tần Tê vào trong lòng:
“Hôm nay đưa muội tới dịch quán được không?”
Tần Tê mở to mắt nhìn:
“Ly tỷ tỷ muốn đi giúp đỡ sao?”
Cố Ly đưa tay viền theo gương mặt của Tần Tê:
“Nếu ta đã tới chung quy phải giải quyết xong chuyện này mới yên lòng.”
“Vậy tỷ phải cẩn thận.” Tần Tê không nói gì khác. Nàng ngoan ngoãn rời giường mặc y phục, rửa mặt. Sửa soạn xong, nàng cùng Cố Ly ra cửa, đi đến quán trọ kế bên tìm huynh muội Vệ gia.
Kết quả vừa đến quán trọ hỏi, Vệ Tử Việt cả đêm không về, Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác đã dậy sớm rời khỏi thành. Lúc đi có giao cho tiểu nhị một phong thư, nhờ tiểu nhị giao cho Cố Ly.
Cố Ly và Tần Tê mở phong thư ra xem, trong thư nói rõ chuyện xảy ra tối qua, đồng thời kèm theo tờ giấy kia. Vệ Tử Việt đuổi theo vẫn chưa trở về. Tỷ muội họ đem thuốc giải rời khỏi thành cứu người trước.
Tần Tê xem xong, hỏi: “Anh tỷ tỷ xác định đó là thuốc giải thật sao?” Lỡ như...
Cố Ly cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng cảm thấy vấn đề đơn giản như vậy, người của Vệ gia đã sớm nghĩ tới.
“Chúng ta không đến dịch quán nữa. Chúng ta ra khỏi thành.”
Cố Ly dẫn theo Tần Tê ra khỏi thành, trở lại nhà của Phùng Hiểu Phương. Quả nhiên nhìn thấy hai tỷ muội Vệ gia cầm thuốc giải do dự. Các nàng đã cho quân y xem qua thuốc giải, nhưng quân y chỉ có thể nhìn ra đó không phải thuốc độc, nhưng làm cho Vệ Hàm Kỳ tỉnh lại hay không thì vẫn chưa biết.
Nàng dặn dò Tần Tê xong liền tự mình ra ngoài, đứng trên nóc nhà xem xét, nhìn thấy có mấy con bồ câu bay tới bay lui trên nóc. Nàng đi tới nơi đó, quả nhiên tìm được Chưởng Viện và sư phụ Giang Phong Mẫn.
Chưởng Viện thích bồ câu, bồ câu nàng nuôi đều phân biệt rõ hướng truyền tin, nếu không truyền tin, già cả thì... ừm... có lẽ là nấu canh rồi.
“Có tin mới?” Người hỏi là Giang Phong Mẫn.
“Sư phụ, Vệ Tử Việt cả đêm ở trong thành đuổi theo hắc y nhân không có tung tích. Hắc y nhân kia đưa một viên thuốc giải, nói là có thể khiến Vệ Hàm Kỳ tỉnh lại. Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác mang theo thuốc giải quay lại, đồng thời không rõ là thuốc giải thật hay giả, không dám cho Vệ Hàm Kỳ uống.” Lúc này nàng hi vọng Huyết Tằm tới.”
“Ngay cả thật hay giả cũng không biết mà vẫn cầm về, tiểu cô nương Vệ gia quá ngốc.” Chưởng Viện ở bên cạnh nói.
Hic... Cố Ly không dám tiếp lời.
“Thật ra uống vào thì biết thật hay giả thôi mà? Vệ Hàm Kỳ cầm cự không được lâu nữa, bây giờ không thành ngựa chết thì thành ngựa bệnh thôi.” Chưởng Viện lười biếng nói tiếp.
Hic... Cố Ly tiếp tục im lặng.
Giang Phong Mẫn kéo đồ đệ ra ngoài:
Hôm nay, tâm trạng nàng ấy... không tốt.”
“Sư phụ lại chọc Chưởng Viện?” Cố Ly vừa ra cửa liền thay đổi thành vẻ nhiều chuyện.
“Nè! Con vừa nói cái gì?” Giang Phong Mẫn bất mãn. Nói cứ như cả ngày nàng chọc Chưởng Viện không vui vậy. Trời đất chứng giám, tính tình Chưởng Viện, không ai chọc thì thi thoảng cũng bùng phát, nàng nào dám trêu: “Thuốc giải có vấn đề hay không ta và Chưởng Viện đều không phân biệt được. Bất quá, ta biết Giang Việt Hiên ở đâu, nếu thuốc giải là Giang Việt Hiên đưa thì con đến hỏi lại hắn là đáng tin nhất.”
Cố Ly cảm ơn, sư phụ nói ra lời "đáng tin" đến vậy:
“Sư phụ nói phải.”
Giang Phong Mẫn đưa cho nàng địa điểm:
“Tốt nhất con nên đi một mình, đám người Vệ gia chỉ kéo chân, võ công quá yếu.”
Mí mắt Cố Ly giật giật, ở trước mặt sư phụ nhà mình, ai mà võ công không kém? Ban đầu mỗi ngày mình đều bị chê cười, nếu không thì tại sao bản thân lại sống chết luyện võ?
“Xin sư phụ...” Nàng còn chưa dứt lời, Chưởng Viện đã mở cửa, dựa người lên cửa nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi trông chừng con thỏ nhỏ.”
Cố Ly vội vàng hành lễ:
“Đa tạ Chưởng Viện.”
Chưởng Viện cười dịu dàng:
“Ly Nhi à, lúc gặp Giang Việt Hiên đừng khách sáo, hắn không nói thật thì đánh đến khi hắn nói mới thôi. Nam nhân mà ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được thì cần để làm gì.”
Một lần nữa Cố Ly không dám lên tiếng. Quả nhiên, người gần gũi sư phụ đều không có chút thiện cảm với hoàng tộc Lăng Quốc.
Cố Ly không có quay về nhà Hùng Hiểu Phương, nàng cưỡi ngựa quay trở lại kinh thành. Lúc này vẫn còn là buổi sáng, các thương hộ buôn bán đã mở cửa kinh doanh, trên đường phố dần đông đúc. Cố Ly xuống ngựa, dắt ngựa đi tới trước quán trọ của huynh muội Vệ gia. Nàng hỏi tiểu nhị Vệ Tử Việt đã trở về chưa, tiểu nhị lắc đầu. Nàng tạm thời để ngựa ở quán trọ, một mình theo chỉ dẫn của Giang Phong Mẫn tìm đến địa điểm kia.
Danh sách chương