Đại đệ tử của Giang Phong Mẫn là Vân Dật công chúa Vân Quốc Phùng Tĩnh Tô một lòng muốn làm nữ hoàng Vân Quốc. Lúc Dịch Già Thần Nhứ giúp nàng diệt trừ thái tử Vân Quốc Phùng Nghiệp, nàng đã từng bước từng bước đoạt lấy phần lớn quyền lực của Vân Quốc. Dịch Già Thần Nhứ có thể phục quốc thành công, Phùng Tĩnh Tô cũng bỏ ra rất nhiều sức lực, cho nên trong chuyện Phùng Tĩnh Tô xưng đế, tất nhiên Dịch Già Thần Như sẽ không ngồi yên không để ý, có qua có lại mới toại lòng nhau là điều rất hiển nhiên.

Hai người bàn tới bàn lui không phải chuyện cứu Giang Việt Hiên ra, cho dù Giang Việt Hiên cũng chỉ là người bị hại trong chuyện Vệ Hàm Kỳ, nhưng theo hai người hắn vẫn là kẻ đáng ghét, hơn nữa, dù sao đó cũng là chuyện Giang gia, các nàng hà tất phải xen vào việc của người khác,

Hai sư trò trở lại nhà Hùng Hiểu Phương, quả nhiên nhìn thấy Vệ Hàm Kỳ đã tỉnh, chỉ là cơ thể rất suy yếu, Vệ Hàm Kỳ và Vệ Hàm Giác phải ở cùng nàng, Vệ Tử Việt bày tỏ lòng biết ơn với sự trợ giúp lần này của Cố Ly và Giang Phong Mẫn.

Cố Ly hỏi qua vì sao bây giờ hắn mới trở về, hắn giải thích một chút: hôm trước hắn đuổi theo hắc y nhân ra ngoài, suốt đường đuổi tới một chỗ ở lớn. Hắc y nhân dẫn hắn vào một căn phòng, nói cho hắn biết Giang Việt Hiên bị nhốt, dặn dò hắn cầu thái y tâm phúc của tam hoàng tử điều chế thuốc giải cho Vệ Hàm Kỳ.

Nhưng điều chế thuốc giải không đơn giản. Thuốc đưa cho Vệ Hàm Kỳ uống là thái y viện điều chế ra, sau khi uống người đó sẽ hôn mê bất tỉnh. Điều này dẫn tới thái y cần thêm một loại thuốc mới điều chế ra được thuốc giải. Lần này giữ lại là chờ chế xong thuốc giải nhưng Vệ Hàm Kỳ đã bị Cố Ly cứu ra ngoài. Hắn chỉ dành dụ người Vệ gia đến giao ra thuốc giải. Vệ Tử Việt nghe lời giải thích này lại không tin, hắn cảm thấy tên hắc y nhân này đang giăng cái bẫy dụ hắn vào. Sau đó hắc y nhân cũng nổi giận, mặc kệ bỏ đi, chờ Vệ Tử Việt muốn rời khỏi thì phát hiện mình không mở cửa phòng được.

Cửa sổ của phòng này đều được thiết kế cơ quan, không ai có thể phá được. Vệ Tử Việt bị đói suốt một ngày một đêm, hắc y nhân mới đến đưa hắn đi. Đồng thời nói cho hắn biết nên mau chóng dẫn theo Vệ Hàm Kỳ quay về Minh Tịch, nếu như Giang Việt Hiên tranh được một chỗ ở Lăng Quốc thì sẽ đến Minh Tịch đón nàng trở về.

Cố Ly cau mày, lời này ý là sao? Nàng cảm thấy đầu óc người của hoàng tộc Lăng Quốc đều có vấn đề, nàng xoay qua nhìn Giang Phong Mẫn ở bên cạnh, rốt cuộc nàng đã biết vì sao sư phụ mình không đáng tin như vậy. Hóa ra nhiều năm qua nàng trách lầm sư phụ, điều đó là do huyết mạch!

Hai người sau khi nghe xong chân tướng liền đi đến chỗ Chưởng Viện. Mới vừa vào đã nghe thấy tiếng đàn tranh ở bên trong. Giang Phong Mẫn cười nói:

“Con thỏ nhỏ biết cách làm vui lòng Chưởng Viện!”

Quả nhiên, vừa vào phòng chỉ thấy Tần Tê đang khảy đàn tranh, Chưởng Viện ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, Tần Tê nhìn thấy Cố Ly và Giang Phong Mẫn bước vào liền ném đàn tranh chạy tới ôm lấy Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về, Tê Tê rất nhớ tỷ.”

Cố Ly trở tay ôm Tần Tê vào lòng, Chưởng Viện ở trước mặt, nàng không dám làm càn.

“Xem ra sự việc đã được giải quyết. Vậy đem con thỏ nhỏ này về đi, nói thật nàng khảy đàn tranh quá kém, say này để Huyền Ca dạy dỗ nàng một phen.” Chưởng Viện phất tay áo, ý tiễn khách.

Tần Tê mếu máo, rất ấm ức: gì chứ? Nhàm chán thì kêu nàng khảy đàn, bây giờ lại ghét bỏ nàng. Tại sao Chưởng Viện lại như vậy? Cố Ly gật đầu: “Ly Nhi cáo từ.” Nàng dẫn theo Tần Tê đang mếu máo, vội vàng rời khỏi phòng, bị Chưởng Viện ghét bỏ có gì mà ấm ức? Nàng á, ồ không, có ai mà không bị Chưởng Viện ghét bỏ?

“Lời Chưởng Viện nói muội không cần để trong lòng. Ngài ấy chỉ độc miệng thôi.” Cố Ly an ủi Tần Tê.

Tần Tê:

“Muội biết, thật ra Chưởng Viện là người tốt, ngài ấy rất chăm sóc Tê Tê.

Cố Ly nghẹn lời. Lời này bản thân nàng cũng không dám nói, thường ngày Chưởng Viện thoạt nhìn khá lạnh lùng mà thôi, cũng không có tật xấu gì, chỉ là đừng chọc Chưởng Viện, Chưởng Viện nổi danh tính tình không tốt, hơn nữa không phải người dễ dụ. Nhiều năm qua, tính cả nàng thì tất cả đệ tử đều kính trọng nhưng không dám gần gũi Chưởng Viện. Cho dù xuất hiện trước mặt Chưởng Viện cũng cẩn thận dè dặt, rất sợ đụng phải Chưởng Viện. Không có chuyện gì dám đi chọc Chưởng Viện cũng chỉ có sư phụ nàng Giang Phong Mẫn. Quả thật đem tính mạng ra đùa giỡn!

Trở lại nhà Hùng Hiểu Phương, người của Vệ gia đã thương lượng xong bước tiếp theo nên làm gì: họ phái người báo tin cho Tưởng Chí Trăn ở trong thành, mau chóng cùng đoàn sứ giả trở về nước. Cố Ly và Tần Tê đều đồng ý, các nàng cũng muốn nhanh chóng trở về.

Màn đêm buông xuống, trong tẩm cung hoàng đế Lăng Quốc xuất hiện một bóng trắng. Hoàng đế Lăng Quốc nhìn thấy dung nhan đã hai mươi năm vẫn không thay đổi, hắn kinh ngạc hỏi:

“Sao... sao lại là ngươi?”

“Nàng đã nói cả đời không qua lại với người của hoàng tộc Lăng Quốc, cho nên ta đành tới.” Người tới chính là Chưởng Viện.

Hoàng đế Lăng Quốc:

“Người đến vì chuyện năm đó sao?”

Chưởng Viện lạnh lùng mỉm cười:

“Chuyện năm đó có liên quan gì ta? Nàng muốn báo thì sẽ tìm đến người Giang gia các ngươi, không đáng để ta ra tay.”

Hắn nhíu mày:

“Vậy ngươi tới có mục đích gì?”

Chưởng Viện đi đến chỗ cái ghế, ngồi xuống:

“Ngươi có biết bây giờ ta là Chưởng Viện của thư viện Phi Diệp Tân không?”

“Trẫm biết.”

Chưởng Viện ngước mắt lên, trong đôi mắt toát ra sự lạnh lùng:

“Nếu biết ngươi còn dám để ý đệ tử của thư viện ta sao? Trong giang hồ, giữa các nước có ai không biết không được đụng tới đệ tử của Phi Diệp Tân, Lăng Quốc ngươi dựa vào cái gì không tuân thủ quy tắc ta đã định?”

Giờ khắc này, hoàng đế Lăng Quốc cảm thấy khí thế uy nghiêm của nữ tử trước mặt đã vượt xa ngôi vị của hắn:

“Ninh... Chưởng Viện, trẫm chỉ muốn cứu người của dòng tộc mình khỏi bị căn bệnh quái ác kia, cũng không có ý mạo phạm quy tắc của Phi Diệp Tân.”

Ngón tay mảnh khảnh của Chưởng Viện vuốt ve mấy chén trà bằng sứ trắng trên bàn: “Trước đây các ngươi đối đãi với nàng ấy ra sao, các ngươi hiểu rõ. Vốn dĩ là người một nhà, có lời gì không thể bình tĩnh nói chuyện, nhất định phải sử dụng thủ đoạn uy hiếp nham hiểm. Tính tình của nàng ấy các ngươi không biết sao? Nàng ấy có thể lưu lại mạng cho các ngươi đã là quý lắm rồi. Bây giờ các người còn dám đụng đến đệ tử của nàng?” Nụ cười trên môi Chưởng Viện vụt tắt: “Ngươi thật sự nghĩ nàng ấy sẽ không giết người Giang gia sao?”

Trán hoàng đế toát mồ hôi lạnh, không phải bởi vì Giang Phong Mẫn mà là vì lời uy hiếp của Chưởng Viện. Hắn đã sớm thấy Chưởng Viện. Khi đó Giang Phong Mẫn vẫn còn là Tĩnh Võ quận chúa, Chưởng Viện tất nhiên cũng không phải là thân phận hiện tại. Từ đó đến nay, tính cách của Chưởng Viện vẫn như bây giờ nói một không nói hai, trước giờ không ai dám làm trái ý của nàng. Nàng nổi tiếng không dễ chọc, cũng nổi tiếng bao che khuyết điểm. Chuyện trước đây với Giang Phong Mẫn, toàn bộ Lăng Quốc đều lo lắng Giang Phong Mẫn đại khai sát giới, diệt hoàng tộc, mặt khác cũng lo lắng Chưởng Viện dưới cơn thịnh nộ uy hiếp Lăng Quốc.

Giờ đây, nữ tử trước mặt chỉ là một Chưởng Viện của thư viện nhưng vẫn nhìn thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt, vẫn bao che khuyết điểm, vẫn không dễ chọc như trước đây.

“Trẫm biết rồi. Trẫm cam đoan sau này sẽ không ra tay với đệ tử Phi Diệp Tân, như vậy Chưởng Viện đã hài lòng chưa?” Hoàng đế Lăng Quốc quyết đoán nhượng bước.

Chưởng Viện đang vuốt ve tách trà chợt ngừng tay:

“Ta lại tin ngươi lần này. Ta và ngươi cũng xem là quen biết lâu năm, thủ đoạn của ta ra sao ngươi biết rõ. Mặc dù bây giờ ta chỉ là Chưởng Viện của thư viện nhưng muốn diệt Lăng Quốc của ngươi thì cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.”

“Trẫm hiểu.” Hoàng đế Lăng Quốc cũng là suy xét từ khía cạnh này mới thỏa hiệp.

Chưởng Viện đứng lên, lúc đi tới cửa chợt quay đầu lại nói:

“Sứ giả Minh Tịch rời khỏi Lăng Quốc, ngươi có thể cho ta một cam đoan không?”

Hoàng đế Lăng Quốc gật đầu:

“Trẫm sẽ phái người suốt dọc đường bảo vệ đoàn sứ giả, đảm bảo ở trong lãnh thổ Lăng Quốc không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào.”

Chưởng Viện hài lòng ra khỏi cửa. Hoàng đế Lăng Quốc thở phào một hơi, lúc này chợt nghe "bụp" một tiếng, những chiếc tách sứ vừa rồi Chưởng Viện chạm qua thoáng chốc vỡ vụn. Hoàng đế Lăng Quốc nhăn mày nhíu mặt, nữ nhân ngày quả thật ngày càng đáng sợ.

Khi hoàn toàn cảnh cáo xong hoàng đế Lăng Quốc, lúc này Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn đều yên tâm rời khỏi Lăng Quốc du sơn ngoạn thủy. Nhóm người Cố Ly chuẩn bị về nước, tuy Vệ Hàm Kỳ nhớ Giang Việt Hiên nhưng nghe xong lời Vệ Tử Việt thuật lại cũng hiểu bản thân ở lại Lăng Quốc chỉ trở thành trói buộc của Giang Việt Hiên, vì vậy gật đầu đồng ý trở về Minh Tịch.

Hoàng đế Lăng Quốc bày tỏ áy náy đã gây ra cho Minh Tịch, một lần nữa tặng rất nhiều vàng bạc châu báu, hộ tống đoàn sứ giả Minh Tịch trở về. Dọc đường cũng phái lực lượng đi cùng cho đến biên cương Lăng Quốc.

“Ly tỷ tỷ, sao thái độ của Lăng Quốc chuyển biến lớn như vậy?” Tần Tê cảm thấy hiếu kỳ. Ở trong xe ngựa nàng không nhịn được hỏi.

Cố Ly đoán có lẽ liên quan đến sư phụ nhà mình, cả Chưởng Viện nữa. Nhưng không tiện nói rõ:

“Có lẽ bọn họ biết mình đuối lý.”

“Vốn dĩ là vậy, đều là lỗi của bọn họ.” Tần Tê cảm thấy hài lòng vì lần này bản thân không trở thành cản trở, hơn nữa còn gặp được Chưởng Viện và Sư phụ của Cố Ly, nàng cảm giác như gặp gia đình tướng công, ừm, sai rồi, nàng muốn cưới Cố Ly, vậy là gặp mặt nhà thê tử.

“Ly tỷ tỷ, chúng ta trở về sẽ thành thân.” Cả ngày trong lòng Tần Tê chỉ trông ngóng chuyện này.

Cố Ly bật cười:

“Mong chờ vậy sao?”

“Lẽ nào tỷ không mong ngóng?” Tần Tê cảm thấy mình thành thân rồi mới yên tâm, hơn nữa thành thân rồi nàng có thể theo Cố Ly trở về thư viện, nàng rất muốn đi xem Phi Diệp Tân.

“Có.” Cố Ly thành thật thừa nhận, nàng nâng cằm xinh của Tần Tê: “Mỗi ngày ta đều mong ngóng gả cho muội.”

Tần Tê cười tủm tỉm. Nhìn xem, thê tử của mình tốt cỡ nào. “Ơ ơ?” Nàng chưa đắc ý được bao lâu thì đã bị Cố Ly áp lên vách xe ngựa, được rồi, thân là thê tử, Ly tỷ tỷ thật là... rất chủ động.

Lúc đoàn sứ giả còn ở Lăng Quốc, Chính Duẫn Đế vẫn phiền não một chuyện, hạn yêu cầu trong một tháng để Bảo Hòa công chúa Trình Lân xuất giá của trưởng công chúa sắp đến. Trình Lân vẫn không đồng ý thành thân. Mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều phải đến cung của Trình Lân khuyên bảo nhưng hiệu quả chẳng rõ ràng.

Tiểu thái giám đến bẩm báo:

“Hoàng thượng, Ngọc Thiến công chúa cầu kiến.”

Chính Duẫn Đế ngẩng đầu nhìn, Ngọc Thiến công chúa Trình Yên rất ít khi chủ động cầu kiến hắn, xem ra có chuyện quan trọng:

“Truyền.”

Trình Yên đi tới trước mặt Chính Duẫn Đế, cúi người hành lễ:

“Nhi thần Ngọc Thiến tham kiến phụ hoàng.”

“Miễn lễ, Ngọc Thiến, con có chuyện gì?”

Chính Duẫn Đế ban ngồi, Trình Yên lại không ngồi, nàng đi đến bên cạnh Chính Duẫn Đế:

“Phụ hoàng, nhi thần vào là vì chuyện Bảo Hòa xuất giá.”

“Ồ?” Chính Duẫn Đế hăng hái: “Nói trẫm nghe.”

“Phụ hoàng, trước đó mẫu hậu lệnh cho nhi thần khuyên bảo Bảo Hòa. Nhi thần tự cảm thấy khuyên bảo có hiệu quả, Bảo Hòa bắt đầu do dự nhưng mấy ngày nay phụ hoàng đi khuyên Bảo Hòa, thứ cho nhi thần nói thẳng: ngược lại làm phản tác dụng.” Trong khoảng thời gian này Trình Yên khuyên bảo rõ ràng đã thuyết phục được Trình Lân, không ngờ mấy ngày nay Chính Duẫn Đế rảnh rỗi khiến cố gắng kiếm củi ba năm trước đó của nàng thiêu trong một giờ. Sau nhiều lần cân nhắc, nàng quyết định tìm đến Chính Duẫn Đế nói rõ thiệt hơn.

Chính Duẫn Đế cau mày:

“Là trẫm làm hỏng chuyện?”

Trình Yên cười nói:

“Phụ hoàng cũng thương yêu Bảo Hòa nhưng ngài càng thương Bảo Hòa, Bảo Hòa càng không muốn thành thân. Ở khía cạnh của nàng mà xem xét, trong thiên hạ có ai yêu thương so được với ngài?”

Chính Duẫn Đế suy nghĩ một chút, hiểu rõ ẩn ý trong lời Trình Yên:

“Là trẫm quá yêu thương khiên Bảo Hòa không nguyện ý rời hoàng cung.”

“Đúng là như vậy. Phụ hoàng, nếu ngài quyết ý để Bảo Hòa xuất giá, nhi thần cả gan xin ngài đừng đến thăm Bảo Hòa. Nếu không thăm cũng càng phải hờ hững, để nàng ấy hiểu không nghe thánh mệnh thì không nhận được yêu thương của ngài. Không được yêu thương thì dù lưu lại trong cung cũng không có ý nghĩa.”

Đạo lý trong lời của Trình Yên Chính Duẫn Đế đều hiểu, nhưng hắn không hạ quyết tâm được:

“Như vậy sẽ có ích sao?”

Trình Yên khuyên nhủ:

“Lúc Bảo Hòa xuất giá sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phụ hoàng.”

Chính Duẫn Đế biết chuyện này không thể dây dưa nữa, từ sau ngày đại náo ngự thư phòng trưởng công chúa không còn vào cung, bản thân Tần Tê bị ép ở nhà tịnh dưỡng, không dễ gì được chạy đến Lăng Quốc. Chính Duẫn Đế thật sự sợ sau này hai mẫu nhi này không vào cung nữa.

“Trẫm hiểu rồi. Ngọc Thiến, con khuyên bảo Bảo Hòa cho tốt, trong khoảng thời gian này trẫm sẽ không đến thăm nàng.” Chính Duẫn Đế biết mình phải ra quyết định, không thể do dự hại Bảo Hòa.

Trình Lân vốn đã bị Trình Yên thuyết phục nhưng gần đây mỗi ngày Chính Duẫn Đế đều đến, nàng lại bắt đầu hưởng thụ thời gian tốt đẹp có phụ hoàng yêu thương, không muốn xuất giá. Nhưng hai ngày gần đây, Chính Duẫn Đế không đến, Trình Yên cũng không, nàng giống như bị người trong cung lãng quên.

Nàng phái cung nữ đi bẩm Chính Duẫn Đế nàng không muốn ăn, kết quả cung nữ ngay cả gặp cũng không gặp được Chính Duẫn Đế, chỉ nói đại thái giám Hỉ Lộc đuổi về. Trình Lân cảm thấy sự việc không ổn, nàng đích thân đi gặp Chính Duẫn Đế, kết quả bị ngăn ở ngoài ngự thư phòng, vốn không thấy được người. Tính bướng bỉnh nổi lên, nàng quỳ ở ngoài ngự thư phòng không đứng dậy.

Chính Duẫn Đế yêu thương nữ nhi, mấy lần muốn ra ngoài nhưng cố gượng lại. Bây giờ đang ngồi trước mặt hắn là Tả tướng Tần Văn Uyên. Tần Văn Uyên cười như không cười nhìn hắn:

“Công chúa quỳ ngoài điện, e rằng hoàng thượng không có lòng bàn chính sự.”

Chính Duẫn Đế lúng túng:

“Trẫm... trẫm lo cho Bảo Hòa, nàng vừa mới bị thương.”

Tần Văn Uyên gật đầu:

“Bảo Hòa công chúa thân thể ngàn vàng tất nhiên quan trọng hơn, nào giống Tê Tê nhà thần, suýt chút nữa cạn máu mà chết, đến giờ vẫn không thể chạy nhảy được. Ôi chao, đâu bằng công chúa được yêu chiều!”

Lời này xé rách mặt rồi, Chính Duẫn Đế không nói được dù chỉ một câu. Con nhà ai người đó thương, lần này Tần Tê bị Trình Lân đố kỵ dẫn đến bị thương nghiêm trọng, mình ở trước mặt Tần Văn Uyên thương tiếc Trình Lân, thảo nào Tần Văn Uyên có vẻ không thoải mái.

Chính Duẫn Đế gật đầu:

“Tả tướng, chúng ta tiếp tục.”

Trình Lân quỳ ngoài hoàng cung suốt hai canh giờ vẫn không thấy Chính Duẫn Đế lộ diện. Lòng nàng càng ngày càng lạnh. Phụ hoàng yêu thương mình nhất chẳng lẽ nhẫn tâm như vậy? Thấy mình quỳ lâu vẫn thờ ơ?

Cung nữ vẫn luôn quỳ ở bên cạnh nàng nói:

“Công chúa, chúng ta trở về đi. Hoàng thượng nhất định có việc, chờ hoàng thưởng xử lý xong quốc gia đại sự nhất định sẽ tới gặp ngài.”

Trình Lân ngẩng đầu nhìn ngự thư phòng, nước mắt chảy xuống, làm mơ hồ tầm mắt của nàng, lúc nàng nhìn rõ lần nữa thì thấy một đại thần đi tới trước mặt nàng, hành lễ:

“Vi thần tham kiến Bảo Hòa công chúa.”

Trình Lân lau nước mắt trên mặt, nàng nhận ra vị đại thần này, chính là Tả tướng Tần Văn Uyên, đại bá của Tần Tê:

“Thì ra là Tả tướng ở trong ngự thư phòng, thảo nào phụ hoàng không gặp ta. Có người Tần gia ở đây, sao để phụ hoàng gặp ta chứ?”

Tần Văn Uyên cười nói:

“Công chúa nói đùa, vi thần ở ngự thư phòng cùng hoàng thượng bàn chính sự. Hoàng thượng muốn gặp ai hay không muốn gặp ai không phải vi thần nói là được. Công chúa thân là huyết mạch hoàng thất, con rồng cháu phượng, làm sai ngay cả can đảm nhận cũng không có, thật làm vi thần mở rộng tầm mắt.

Trình Yên không phục:

“Bất quá ta chỉ giấu Phụng An đi, là bản thân nàng có Viêm độc, có liên quan gì ta? Tại sao người Tần gia các người không đi tìm Giang Niệm Vi, tới tìm ta gây phiền phức làm gì?”

Tần Vân Uyên thu lại nụ cười:

“Công chúa, nguyên nhân rất đơn giản: Hi La công chúa đã trả giá vì lỗi lầm của nàng. Còn ngài thì sao?”

Trình Lân giận đến run người: “Tần Văn Uyên, ngươi là thứ gì? Dám nói với ta như vậy? Phụ hoàng cũng không nói với ta như vậy!” Nàng tức đến mức hung tợn. ý của Tần Văn Uyên là Giang Niệm Vi đã chết, nàng cũng phải chết sao? Dựa vào cái gì? Tần Tê vẫn chưa chết mà?

Tần Văn Uyên gật đầu, nhìn thấy Chính Duẫn Đế nghe thấy ồn ào nên đi ra, đúng lúc nghe rõ những lời Trình Lân nói. Chính Duẫn Đế tái xanh mặt, đứng ở đó không nói lời nào.

“Công chúa, vi thần quả thật chẳng là thứ gì nhưng vi thần biết dạy dỗ con mình, để chúng biết làm sai phải có can đảm gánh chịu chứ không phải mở miệng ngụy biện, mưu tính phủi bỏ trách nhiệm.” Lời này là nói với Trình Lân nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Chính Duẫn Đế, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nặn ra nụ cười.

Tiêu rồi! Chính Duẫn Đế thầm than trong lòng. Tả tướng giận thật rồi, nữ nhi của hắn quả thật bị hắn chiều hư, dù là hắn cũng sẽ không nói với Tả tướng như vậy.

Minh Tịch là quần thần cùng thống trị thiên hạ, thừa tướng quyền lực to lớn, hoàng thượng cũng duy trì tôn trọng. Chỉ cần lòng trung của tể tướng không dao động thì hoàng thượng thậm chí cam chịu tể tướng có quyền xử lý chuyện quốc gia đại sự. Một khi tể tướng bất trung, hoàng thượng có thể lấy trọng tội cách chức tể tướng. Tần Văn Uyên trợ giúp mười một năm trung thành tận tâm, trời đất chứng giám. Điểm này trước giờ hắn chưa từng nghi ngờ.

Tần Văn Uyên nói xong, mặc kệ Trình Lân tức tới sắp ngất xỉu, một lần nữa hành lễ: “Vi thần xin cáo lui.” Lời này vẫn nói với Chính Duẫn Đế.

Chính Duẫn Đế nhìn bóng lưng Tần Văn Uyên rời đi, lại nhìn Trình Lân quỳ trước mặt mình khóc rống cáo trạng, hắn lắc đầu: “Người đâu, tiễn Bảo Hòa công chúa hồi cung. Không có thánh chỉ không được bước ra cửa cung, tránh để nàng làm mất mặt!” Nói xong, hắn cũng không để ý tới Trình Lân đang kéo ống tay áo hắn khóc lóc kể lể, vung tay trực tiếp trở về ngự thư phòng.

Cung nữ ở bên cạnh tiến tới đỡ Trình Lân lên, nửa kéo nửa đỡ đưa nàng về cung. Trình Lân quay trở về phòng thứ gì có thể đập đều đập hết, sau đó bắt đầu tuyệt thực.

Chính Duẫn Đế sau khi nghe nói bèn dặn dò Thượng Cung Cục không được mua thêm đồ cho Trình Lân. Dù sao vài ngày nữa xuất giá rồi, không cần thiết. Mệnh lệnh này của Chính Duẫn Đế chính xác là truyền ra hậu cung một tin tức: Bảo Hòa công chúa Trình Lân thất sủng rồi.

Điện Chiêu Dương.

Hoàng hậu Trình Yên nói xong, cười nói:

“Bảo Hòa được nuông chiều từ bé đến lớn, làm sao chịu được khổ của tuyệt thực? Tiểu cô nương trút giận đều như vậy. Nhưng thân là một công chúa, dở tính như vậy không được. Nếu nàng muốn làm thì để nàng làm mấy ngày. Nói với tất cả mọi người đừng đi thăm Bảo Hòa công chúa, để nàng nếm thử mùi vị không được hoàng thượng sủng ái là như thế nào. Ngoài ra, để người ở trong cung nàng dám sát, đừng để nàng làm loạn.”

Ba ngày trôi qua, Trình Lân vẫn không thấy Chính Duẫn Đế, thậm chí phi tần công chúa cũng không đến thăm nàng. Nàng hoàn toàn nản lòng, lúc này mới nhớ lại lời Trình Yên nói: ở trong hoàng cung này, mất đi sủng ái của hoàng thượng thì ở lại còn có ý nghĩa gì?

Ngày thứ tư, Trình Lân phái người đi bẩm báo Chính Duẫn Đế, nàng chấp nhận xuất giá. Chính Duẫn Đế vừa nghe liền cực kỳ vui vẻ. Mấy ngày nay hắn vẫn lo lắng cho Trình Lân, lúc này lập tức đến thăm nữ nhi nhưng lại bị hoàng hậu ngăn lại.

“Hoàng thượng, ngài không sợ Bảo Hòa trở mặt lần nữa sao?”

Chính Duẫn Đế sửng sờ:

“Không thể nào.”

Hoàng hậu nhìn hắn, không nói nữa, ý tứ rất rõ ràng.

Chính Duẫn Đế gật đầu:

“Bây giờ trẫm không đến thăm nàng. Chờ nàng xuất giá sẽ thưởng nhiều hơn cho phu gia (nhà chồng) của nàng là được.”

Hoàng hậu hành lễ: “Hoàng thượng thánh minh.” về phần thưởng nhiều hơn gì đó hoàng hậu không ngại.

Trình Lân không ngờ từ khi nàng chấp nhận xuất giá đến tổ chức đại hôn chỉ tốn ba ngày. Có thể thấy tất cả đều chuẩn bị xong rồi. Thậm chí tân lang chỉ thiếu cái gật đầu của nàng.

Hôn lễ tổ chức rất long trọng. Vì có lời trước đó của trưởng công chúa nên của hồi môn của Trình Lân không khác gì các công chúa khác. Lúc đại hôn, Chính Duẫn Đế mới nói chuyện đàng hoàng với Trình Lân.

Trang phục của Trình Lân đã là trang phục thành gia, nàng vẫn còn chút oán hận Chính Duẫn Đế. Tuy nàng đồng ý xuất giá nhưng không tự nguyện, chỉ vì tình thế cấp bách thôi:

“Giờ đây phụ hoàng đã hài lòng?”

Chính Duẫn Đế:

“Bảo Hòa, trẫm biết trong lòng con không vui nhưng con đã gả làm thê tử người ta, đường sau này phải tự mình đi. Con yên tâm, tuy lần này của hồi môn của con không nhiều nhưng chỉ một thời gian ngắn, trẫm sẽ ban thưởng thêm. Tất nhiên sẽ không để bên phu gia con xem nhẹ con.”

“Tạ ơn phụ hoàng.” Giọng Trình Lân vẫn lạnh lùng: “Ngày kia nhi thần sẽ rời khỏi kinh thành, sau nay sinh lão bệnh tự đều là chuyện của nhi thần, phụ hoàng bảo trọng.” Vốn oán hờn nhưng nói đến cùng cũng trở thành nuối tiếc và lưu luyến vị phụ thân này. Trình Lân trở thành tân nương, không nên khóc, nhưng nghĩ đến phải rời xa hoàng cung, rời xa kinh thành, từ nay về sau núi cao đường xa, không hẹn gặp lại, nước mắt nàng vẫn tuôn rơi.

Chính Duẫn Đế thở dài một hơi, nắm tay Trình Lân:

“Bảo Hòa, con yên tâm, trẫm sẽ không để con chịu khổ. Phò mã sẽ nhanh chóng tham gia khoa cử, nếu đỗ cao, trẫm sẽ chọn hắn vào kinh làm quan, đến lúc đó con lại có thể trở về kinh thành.” Những điều này Chính Duẫn Đế đã mưu tính từ sớm.

“Đa tạ phụ hoàng.”

Tác giả có điều muốn nói: Đau chân, đau tay, đau khắp người huhuhu. Cầu an ủi, ôm ôm hôn hôn các kiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện