Bì Tu đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng trong đời yêu quái.
Từ thưở khai thiên lập địa, từ lúc tiền đập vào mắt, từ khi mở linh trí đến nay, hắn chưa từng hôn ai, cũng chưa từng được ai hôn, sống đến tận bây giờ vẫn là một con Tỳ Hưu trong trắng thuần khiết.
Vậy giờ rốt cuộc phải làm sao để hôn một con quỷ đây? Bì Tu là kẻ sĩ diện, hắn không làm được chuyện kiểu như dùng lưỡi điên cuồng mlem mlem môi đối phương, thế nhưng hắn lại rất thích hình ảnh dồn người ta vào góc tường rồi hôn.
Khốc suất cuồng bá duệ, rất toẹt vời!
(Ai hay đọc shoujo manga chắc ko xa lạ với vụ kabe-don này:3)
Hắn vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa đi xuống lầu, trong đầu là một trăm loại cách thức hôn môi, muốn lựa chọn một cách thích hợp để áp dụng với nhóc con. Cái thằng Cừu Phục kia nói rất đúng, còn chưa cưa đổ được người ta thì làm gì cũng đều danh không chính ngôn không thuận.
Bì Tu đứng ở đầu cầu thang thở dài thườn thượt, Hầu Nhị ôm khăn trải bàn đi ngang qua, lấy làm lạ: “Anh Bì, anh làm sao thế?”
Họ Bì nhìn chằm chằm vào cao thủ yêu ảo duy nhất trong quán, khoác tay lên vai cậu chàng, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi mày, mày từng hôn ai bao giờ chưa?”
Hầu Nhị ngạc nhiên: “Moah moah moah trên mạng ấy hả?”
Nói xong còn chu môi chụt chụt, bổ sung thêm: “Em từng phát tin nhắn thoại kiểu này rồi, có tính không?”
Bì Tu: …….
Thôi bỏ đi, cái loại khỉ như mày thì cũng chỉ có thể moah moah moah trên mạng ảo thôi, moah đến rách cả mồm cũng chưa chắc hôn được cái nào thật.
“Thật ra em vẫn chưa gặp mặt cô ấy.” Hầu Nhị ngượng ngùng gãi đầu: “Cơ mà dạo này cô ấy cứ không rep tin nhắn của em, em nhắn mười mấy tin thì cô ấy mới rep lại một lần, em nghĩ có lẽ nên gặp mặt thì tốt hơn…..”
Bì Tu nhìn cậu rồi giơ tay xoa đầu khỉ: “Cái con khỉ này, chịu khó nghe lời anh Tô của mày, đọc nhiều sách vào, đừng suốt ngày chỉ biết yêu đương nhăng nhít nữa.”
Có như thế thì mới không dễ bị lừa đảo qua mạng.
Hầu Nhị mới sáng sớm đã bị truyền dạy bài học cuộc sống, còn đang ngớ người chưa hiểu mô tê gì thì Bì Tu đã đi chào hỏi khách trong quán rồi.
Sáng sớm quán chỉ có các tiên quan và yêu quái tập tiết mục ở quảng trường đối diện đến ăn sáng, cảnh tượng an lành hài hòa một tay bầu phiếu một tay trao canh, tạm thời chưa có đơn đặt ship cơm hộp nào.
Thế nhưng Quán Quán bị dạy dỗ hai ngày nay và Tào Thảo vừa thoát khỏi kiếp sào phơi thì đã vào vị trí đợi mệnh lệnh, sẵn sàng chuẩn bị nhận đơn bất cứ lúc nào.
Bì Tu không biết con Quán Quán này được Cừu Phục dạy dỗ đến đâu rồi, hai đứa đại ngu giày vò lẫn nhau, nhìn số lông rụng trên người con Quán Quán này thì có vẻ như là Cừu Phục thắng.
Ông chủ Bì vòng qua bức bình phòng che tầm mắt, đi tới trước bàn, gõ mặt bàn nói: “Chào buổi sáng.”
Quán Quán lập tức kêu lên như phản xạ có điều kiện: “Chào buổi sáng thưa ông chủ, chúc ngài thọ như Đông Hải phú tựa Nam Sơn. Xin hỏi ngài muốn chọn loại hình phục vụ giao cơm nào, nếu chọn giao cơm ngoài xin nói 1, nếu chọn cơm trong quán xin nói 2, nếu chửi phục vụ xin nói 3…….”
Cừu Phục đứng bên cạnh chớp mắt với Bì Tu: “Anh, anh xem em dạy bảo con chim này có tốt không?”
Bì Tu vuốt mặt, muốn nói lại thôi.
Hắn vỗ vỗ vai Cừu Phục: “Rất tốt, có chí ắt làm nên, sau này nhận đơn chắc là không vấn đề gì.”
Cừu Phục nở nụ cười tà mị, vỗ tay một cái, Quán Quán tự động tuôn một tràng như máy ghi âm: “Dê con hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt hoa chiên, gà con chiên……”
Giọng Bắc Kinh uốn lưỡi nhấn nhá tiêu chuẩn, ngoài trừ việc quán Bì Tu chẳng có bất cứ món nào trong số này thì không có một lỗi sai gì hết.
Nhậm Kiêu ở phía sau lắc đầu như trống bỏi, cố gắng nhắc nhở Bì Tu chớ nên vui mừng quá sớm, xưa nay Cừu Phục không ít lần hỏng chuyện ngay thời khắc quan trọng rồi.
Bì Tu nhìn Cừu Phục và con chim ngu ngốc kia, quyết định mắt không thấy tâm không phiền, đi tập lái xe trước rồi tính sau.
Khởi động chiếc xe bán tải thân thương của hắn, lại bắt đầu chật vật chuyển xe vào kho.
Mặt trời từ từ lên cao, kim giờ chậm rãi xoay vòng, thực khách đi rồi lại tới, chiếc Gionee Voice King trên bàn rốt cuộc cũng vang lên tiếng báo đơn hàng thứ nhất, toàn bộ nhân viên trong quán lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. (Gionee là một hãng điện thoại của Trung Quốc, dòng Gionee Voice King này khá cũ, ra mắt cũng 10 năm rồi.)
Máy in chầm chậm in ra thực đơn, Quán Quán giơ móng đè tờ thực đơn, cất tiếng hô to: “Dê con hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp…….”
Cừu Phục hít sâu một hơi, xông lên túm lấy con chim, không ngờ cái con giời đánh này còn cười cạc cạc: “Mấy món đó đều không gọi! Thịt kho tàu, rau xào, canh cá, cơm trắng!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Cừu Phục cười gượng với Nhậm Kiêu: “Con Quán Quán này là thế đấy, hoạt bát thích đùa vui với mọi người.”
Quán Quán lại kêu cạc cạc: “Con hồ ly xấu xí nhà mày cũng nên ăn chút cá đi, chữa hôi nách! Cạc cạc cạc cạc cạc cạc!”
Nhậm Kiêu nhìn Cừu Phục với vẻ đồng tình: “Đúng là rất hoạt bát, cười lên như Vịt Donald vậy.”
Cừu Phục nghiến răng nghiến lợi: “Anh hãy tin em, em không có bị hôi nách mà!”
Nhậm Kiêu nghĩ bụng mình tin thì ích gì, bao nhiêu người ngồi ngoài kia nghe thấy hết rồi, phỏng chừng hai phút nữa Cừu Phục sẽ bị bố mẹ gọi điện sang mắng cho một trận đây.
Thức ăn ra lò, Tào Thảo nhanh tay không nhiều lời, cành lá tung bay thoăn thoắt thắt một chiếc nơ bướm, sau đó giao cơm hộp cho anh chàng đẹp trai chờ đã lâu.
Tào Thảo sững sờ, thấy anh đẹp trai mặc áo vàng không buông bàn tay cầm cơm hộp của mình ra, gã chậm rì thốt ra ba chữ: “Anh là ai?”
Soái ca nở nụ cười: “Thổ địa công.”
Tào Thảo phát điên.
Ai từng xem Tây Du Ký đều biết, chiều cao của thổ địa công đều không vượt quá 1m50, lúc nào cũng là một ông già hiền lành ba phải, chẳng hề liên quan tí gì đến soái ca ấm áp cao 1m80, cười lên như Châu Nhuận Phát hiện đang đứng trước mặt gã đây.
Soái ca chủ động giải thích: “Chịu thôi, chẳng phải là để đáp ứng nhu cầu của thị trường sao? Đẹp một chút bao giờ cũng tốt.”
Soái ca thổ địa vội vã rời đi, Tào Thảo nhìn Hầu Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ bận rộn trong đại sảnh, lại nhìn con chim bên cạnh mình, chợt nghe nó cười cạc cạc.
Quán Quán: “Chỉ mỗi mày không có nhân hình thôi cạc cạc cạc cạc.”
Tào Thảo lạnh lùng giơ tay bịt chặt mỏ Quán Quán: “Phật nói, nói quá nhiều sẽ chết.”
Còn là Phật nào nói thì không thể kiểm chứng được, chỉ có Tào Thảo biết thôi.
Cho tới trưa việc giao cơm hộp vẫn không xảy ra vấn đề gì, chờ Bì Tu tập lái xong mang cơn bực về nhà, liền trông thấy một hàng dài thổ địa công với ngoại hình như phẫu thuật từ cùng một cái bệnh viện đang mang theo cơm hộp đi ra từ trong quán.
Hắn gật đầu chào hỏi rồi đẩy cửa ra, đập vào mắt là khung cảnh khí thế ngút trời, ngay cả Văn Hi cũng xuống dưới phụ Giả Tố Trân ghi món. Mặc trên người bộ đồ Givenchy năm mươi đồng một cái của mình, tay đeo chiếc vòng chân trâu mình mới tặng hồi sáng, đi qua đi lại giữa cách thực khách, mặt mày tươi cười xán lạn.
Thấy Bì Tu trở lại, Văn Hi bèn chạy ra đón: “Hôm nay học lái xe thế nào?”
Bì Tu gật đầu: “Cũng ok, đang tập dừng thi, ấy lộn, dừng xe ở mặt bên.”
Văn Hi gật đầu: “Dù sao tôi cũng chẳng hiểu lắm, anh thấy ok là được rồi.”
“Sao cậu lại xuống lầu?” Bì Tu rút thực đơn trong tay y ra, nhét vào ngực Hầu Tam đang đi ngang qua, ôm nhóc con đi vào trong: “Bọn nó lên gọi cậu à?”
“Không phải.” Văn Hi quơ quơ chiếc vòng trên cổ tay: “Anh bảo là nếu làm hỏng cái này thì phải đền tiền còn gì? Trên người tôi chẳng xu dính túi, chỉ có thể làm công trả nợ cho anh thôi.”
Bì Tu hầm hừ: “Bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe thì cậu không nhớ, mấy câu như này thì lại nhớ rõ lắm.”
Văn Hi nhíu mày: “Không đúng nha, mỗi câu anh nói tôi đều khắc ghi trong lòng mà.”
Hai người nhìn nhau, Bì Tu nhủ thầm cái miệng này nhất định là bôi mật rồi, không thì sao lại khiến lòng người ta ngọt như thế được? Lão yêu quái nôn nôn nao nao, ánh mắt từ đôi môi chuyển xuống đến cổ và hõm vai, còn có khuôn ngực bị áo che lại kia nữa.
Sờ đều sờ rồi, nhưng hôn thì còn chưa hôn đâu.
Mình không hổ là yêu thú, có cái tật xấu thích ai là muốn khảm toàn thân người đó vào trong xương tủy.
Bì Tu hít sâu một hơi, ôm nhóc con càng chặt hơn: “Nói chuyện ngọt như vậy là đang nung nấu âm mưu gì đó?”
Văn Hi đẩy hắn: “Sao anh lại nghĩ tôi xấu xa như vậy chứ?”
Bì Tu bật cười, nhéo nhéo vai y, đang định lên tiếng thì chợt nghe tiếng kêu cạc cạc.
Con chim chết bầm kia nhòm ngó hai người bọn họ từ lúc nào chẳng hay, đang toát miệng cười cạc cạc: “Học sinh tiểu học yêu đương hả cạc cạc cạc cạc, sao anh lại nghĩ em xấu xa như vậy chứ cạc cạc cạc cạc.”
Mặt Văn Hi đỏ bừng, mặt Bì Tu đen xì, hai người đứng chung một chỗ vừa khéo hợp thành một đỏ một đen.
Bì Tu bước tới túm nó mang đi, Tào Thảo nhanh nhẹn đưa dây đến cho Bì Tu buộc mỏ con chim lắm mồm này treo lên cửa nhà xí trừ tà, điềm nhiên thế chỗ Quán Quán bắt đầu trực điện thoại nhận ship đơn.
Ông chủ Bì và Văn Hi bận rộn phụ việc trong quán đến tận giờ cơm trưa, hắn mới vào bếp bưng cơm lên lầu với Văn Hi.
Ông chủ vừa mới đi khuất, Cừu Phục liền lao ra khỏi bếp, mang theo Hầu Tam đi giải cứu con Quán Quán đang bị treo ở cửa WC như thịt khô hun khói.
Cái mỏ lấy lại tự do, Quán Quán lập tức chửi đổng: “Thối chết bố mày rồi!”
Cừu Phục giơ tay bịt mồm nó, quay đầu ngó cầu thang, chỉ lo Bì Tu nghe thấy lại đi xuống lầu.
Hầu Tam thì thầm: “Chuồn thôi, em cũng nghe tiếng rèm cửa vang.”
Cừu Phục thở phào, thật tình cậu chẳng yêu quý gì con Quán Quán này, chủ yếu do nó là con chim đầu tiên trong kế hoạch chăm chim của mình, bị treo ở nhà xí thối chết thì quá là mất thể diện.
Cậu thở dài bảo: “Cái mồm mày éo thể nói được lời hay ý đẹp gì à? Chọc ai không chọc lại đi chọc anh Bì, không biết trời cao đất rộng phỏng?”
Lần này Quán Quán im lặng hồi lâu, mãi đến khi Hầu Tam chọt nó một cái, nó mới mở miệng nói: “Dạ em biết rồi, hai anh là người tốt. Thằng em có một bí mật muốn nói ạ.”
Cừu Phục ngạc nhiên: “Bí mật gì?”
Cậu và Hầu Tam chú ý động tĩnh xung quanh, cẩn thận tiến lại gần, nghe Quán Quán nhỏ giọng bảo: “Nhậm Kiêu đi vệ sinh không xả nước.”
Cừu Phục: ……..
Hầu Tam: ……..
Thôi vẫn nên treo con chim mắc dịch này trước cửa nhà xí để nhắc nhở người ta lúc vào thì vội thì vàng, lúc ra nhớ xối cho sạch giàng ơi.
Bì Tu vén rèm, lạnh lùng nhìn Cừu Phục buông Quán Quán ra, đang định xuống lầu thì chợt nghe Văn Hi ở sau lưng gọi: “Anh vào ăn cơm đi chứ.”
Hắn quay đầu thấy Văn Hi đang so cao thấp với miếng sườn, nước tương dính tèm lem lên mép mà chẳng chú ý.
Lão yêu quái nảy ra sáng kiến, miệng dính nước tương là có ý gì, ý chính là để hắn dùng miệng liếm sạch!
Bì Tu ngồi xuống bên cạnh nhóc con, chờ y nhả xương ra, bèn vươn tay nắm mặt y tìm góc độ hạ miệng.
“Sao thế?” Văn Hi ngó hắn: “Mặt tôi bị làm sao à?”
Bì Tu: “Không có gì.”
Không có gì thì anh nhìn chằm chằm tôi làm chi? Văn Hi quay mặt tránh đi, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào miệng mình.
Ngờ ngợ nhận ra Bì Tu định làm gì, Văn Hi cứng đờ người, y rút giấy ăn lau miệng, cúi đầu gắp cho mình một miếng sườn, nhưng cố cách mấy cũng chẳng thể cho vào miệng được.
Editor: Lâu lắm rồi không chế thơ:))) nhớ có bài thơ toa lét gì đó mà quên òi, đành tự chế.
Danh sách chương